Tác giả: 和ヶ原聡司 Wagahara Satoshi
Dịch giả bản tiếng anh: mittens_220
Dịch giả bản tiếng việt: Kirigaya Shizuku
Xin vui lòng giữ credit trên để tôn trọng người dịch. Tks.
Phân đoạn 1:
Một ngày giữa tiết trời nóng nực mùa hè, các đám mây đang hứng chí che lấy bầu trời Tokyo, làm dịu bớt cái nóng hè nơi đô thị.
Miễn là cửa sổ được mở một chút, cơn gió nhẹ nhàng tươi mới sẽ chậm rãi làm mát cả căn phòng.
Dù cửa sổ không được mở, không khí bên ngoài vẫn sẽ tràn vào trong qua khe hở của tấm bạt che cái lỗ to trên tường, nhưng cư dân trú ngụ nơi đấy cố tình làm ngơ nó đi.
Trong đêm thanh tĩnh này.
Đôi tai của Quỷ Tướng Alsiel–Ashiya Shiro, nhạy bén cảm nhận được sự trở về của chủ nhân anh ta.
Âm thanh của tiếng phanh xe đạp Dullahan II mà chủ nhân hắn dùng, tiếng trùm tấm vải chống nước lên trên chiếc xe đạp đó, và từng bước leo cầu thang cẩn thận để tránh bị té lọt xuống.
Ashiya đứng thẳng người lên, và bước về phía cửa ra vào để chào đón chủ nhân của mình.
Sau khi cánh cửa mở ra, người xuất hiện ở đó…
“….Ma Vương-sama.”
là hình dáng chủ nhân của hắn, người dẫn dắt Quỷ Quân xâm chiếm Ente Isla để xây dựng một thiên đường cho loài quỷ–Maou Sadao.
Dù người ta có nhìn thế nào, Maou cũng chỉ là một người trẻ tuổi chừng 20, nên chẳng tài nào cảm nhận được sự hiện diện của Quỷ Vương cả.
Tuy nhiên, miễn là ma lực được hồi phục, cậu sẽ biến thành một con Quỷ Vương kinh khủng có thể khiến toàn bộ sinh thể run rẩy.
Ngoài ra, tên Ma Vương đang mặc chiếc áo thun UNIXLO cũ có mũ đó lại đang thực sự ẵm ‘một thứ’ khó tin trên tay.
“….Meo~~~~”
Cái “thứ đó” kêu lên một tiếng yếu ớt.
Khi Maou mở cái áo thun có mũ của mình ra, một chú mèo con màu bạc xuất hiện.
“……”
“……”
Chủ nhân và tên cận thần nhìn nhau trước lối ra vào một lúc.
Rồi thì, vị chủ nhân, không hiểu sao lại cố gắng đọc biểu cảm của tên cận thần trong khi đang nói một cách cẩn trọng.
“Tại, tại nó đang run rẩy ở chỗ bãi phế liệu…….”
“Xin ngài mang nó trở về nơi ban đầu của nó.”
Maou thậm chí chưa kịp nói hết câu thì đã bị Ashiya lập tức chen ngang.
Maou quay người lại để nhìn vào bầu trời đen đặc đằng sau mình và chống đối lại một cách giận dữ.
“NGƯƠI LÀ ÁC QUỶ À!!”
“Thần là ác quỷ đây, có gì không.”
“Ắc, ắc, ắc, ắc-xì!”
Bạn cùng phòng khác, Thiên thần Xa đọa Lucifer a.k.a Urushihara Hanzo, hắt một hơi rõ to, khiến chú mèo con trong tay Maou giật thót lên.
***
Buổi sáng hôm sau, cô nàng điều tra viên của Hội đồng Chỉnh đốn Giáo lý của Giáo hội Ente Isla– sống kế bên Ma Vương Thành 201 Villa Rosa Sasazuka, Crestia Bell a.k.a Kamazuki Suzuno, thức dậy bởi một âm thanh bất thường bên ngoài.
“…Có chuyện gì thế?”
Tiếng động vật kêu vang lên gần đó, và đó chắc hẳn là tiếng mèo kêu.
Vào khoảng thời gian này, khó mà tìm được một căn hộ có sân sau và được vây bởi 4 bức tường như Villa Rosa Sasazuka, nên mèo hoang sẽ thường xuyên ghé qua.
Nhưng kể từ Suzuno bắt đầu sống ở đây, cô chưa từng thấy mèo đánh lộn gần phòng trọ bao giờ, có lẽ là mấy con mèo không thích đống cỏ dại ở sân sau, nên Suzuno chưa từng gặp rắc rối với mèo hoang ghé qua.
“…..?”
Suzuno rời khỏi tấm nệm, thay sang bộ yukata có thể mặc như thường phục, nhưng cả lúc cô xếp tấm nệm lại và chuẩn bị làm bữa sáng, tiếng mèo kêu vẫn chưa ngừng lại.
Cô cố thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng chẳng thấy dấu hiệu con mèo nào trong tầm nhìn của mình cả.
Chẳng lẽ có mèo hoang trong cái lúc không hợp mùa này, đã đẻ ra mèo con ở chỗ không thể thấy được.
Lúc này—
“Bell? Là tôi đây, xin lỗi vì đã làm phiền cô sớm thế này.”
Ai đó gõ vào cửa và Suzuno nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên ngoài.
“Emilia? Có chuyện gì thế?”
Suzuno vừa dùng chiếc tạp dề để lau tay, vừa bước ra.
“Xin lỗi vì đến sớm thế này. Tôi có thứ muốn đưa cho cô.”
“Thứ muốn đưa cho tôi?”
Ôm lấy một cái túi giấy, Anh Hùng Emilia Justina của Ente Isla a.k.a Emi Yusa, đang đứng bên ngoài.
“Tôi nhận được thêm nước uống bổ sung thánh lực từ Em, nên tôi muốn đưa cho cô một ít.”
“Xin lỗi vì đã phiền cô thế này.”
Dù Emi và Suzuno phụ thuộc vào phép thuật để vượt qua bao hiểm trở, nhưng cả hai không thể bổ sung nguồn năng lượng của phép thuật, cũng tức là thánh lực, ở Nhật bản được.
Nhờ có người đồng đội cũ từng cùng Emi du hí, Emeralda Etuva, cô ấy thường xuyên gửi thứ nước uống có thể bổ sung thánh lực ‘Holy Vitamin β’, nên Emi và Suzuno hiện tại mới có thể an toàn thực hiện hành động của họ.
“Lát nữa cô đi làm luôn sao?”
“Không…..”
Emi nhìn sang cánh cửa phòng láng giềng với điệu bộ lo lắng.
“Hôm nay đã được hẹn trước là ngày mà Alas Ramus sẽ cùng chơi với ‘Papa’ của nó.”
“…..”
Suzuno không nói nên lời sau khi nghe thấy thế, và đồng thời, phát hiện ra nhân vật chính không có ở đây.
“Vậy Alas Ramus đâu?”
“…. Tại con bé do phấn khích quá độ mà dậy sớm quá, nên giờ đang ngủ rồi.”
Vừa nói, Emi vừa chỉ vào đầu mình.
Thánh kiếm của Anh Hùng Emilia hiện đang hợp nhất với Alas Ramus, về sau lại chính là quả cầu hình thành thế giới nơi thiên đường của Ente Isla–một trong số các mảnh vỡ của ‘Sephira’, một tồn tại được nhân cách hóa.
Không hiểu sao, Alas Ramus một mực tin rằng Anh Hùng và Ma Vương và Mama và Papa của chính mình.
Vì cô bé Alas Ramus, người không thể ra khỏi một khoảng cách nhất định sau khi hợp nhất với Emi, lại rất thích ‘Papa’ của nó, nên Emi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ghé thăm Ma Vương Thành định kỳ vì lợi ích của ‘con gái’ mình.
Xét cho cùng, cứ hễ Alas Ramus nổi cơn tam bành khi họ đang trong trạng thái hợp nhất, Emi sẽ cảm thấy rất phiền phức bởi tiếng kêu gào mà chỉ mình cô có thể nghe thấy.
Mặc dù trạng thái hợp nhất rất tiện lợi, nhưng Emi lại bắt đầu cảm thấy rằng nếu cô huỷ bỏ trạng thái hợp nhất để chăm sóc đứa bé thì sẽ dễ dàng hơn.
Suzuno không thể không cảm thấy đáng thương cho Emi, người phải đối phó với Ma Vương như một bà mẹ đơn thân sau cuộc hòa giải ly hôn.
“Ắc xì!!”
“”?””
Lúc đó, một tiếng hắc xì rõ to khiến Suzuno và Emi giật mình lưỡng lự.
“…..Mới nãy là giọng Lucifer thì phải?”
Emi cau mày lại trước cái tiếng hắt xì phá vỡ bầu không khí trong lành buổi sớm kia.
“Có vẻ như đằng ấy rất ồn, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phòng hàng xóm 201 Villa Rosa Sasazuka, có một cái lỗ to tướng gây ra bởi vụ lộn xộn liên quan đến Alas Ramus, mặc dù nó hiện đang được che lại bằng một tấm bạt nhựa nhưng tiếng nói bên trong vẫn có thể truyền ra bên ngoài, và hình như hôm nay lại đặc biệt ồn ào hơn.
“Ai biết, từ sáng đã thế rồi. Có khi tại tối qua lạnh quá nên giờ bị cảm lạnh rồi chăng?”
Mặc dù đây không giống với một cuộc đối thoại giữa một Anh Hùng và một Nữ tu khi họ nói về Ma Vương Thành, nhưng âm thanh tiếp theo thật sự khiến cả hai người họ tròn xoe mắt mà ngạc nhiên.
“Meo~!”
“Ế?”
Đó là tiếng mèo kêu mà Suzuno đã được nghe suốt từ lúc rời khỏi giường. Trong cái lúc mà cả hai vẫn chưa nắm được tình hình, vụ lộn xộn trong Ma Vương Thành lại càng trở nên kịch liệt hơn.
“Á! Nó bỏ chạy kìa! Urushihara! BẮT NÓ LẠI!”
“BẮT THẾ BẤT NÀO ĐƯỢC! Ê, Ế, ĐỪNG CÓ QUA ĐÂY! ẮC, ẮC, ẮC XÌ!”
“Chết, chết tiệt, chỉ là một con vật nhỏ xíu mà dám cả gan chống cự! ĐỨNG YÊN ĐÓ CHO TA!!”
Từ vách tường bên cạnh, tiếng ùm xì đùng của Ma Vương, Quỷ Tướng, và Thiên thần sa đọa vang sang.
“Méo méo méo!”
“H, họ làm quái gì mà ồn thế?”
Mặc dù không biết tại sao lại có một con mèo trong Ma Vương Thành, nhưng theo phán đoán từ tiếng ồn nghe được, Maou và đồng bọn hình như đang bị quẩy dữ dội bởi một con mèo bí ẩn.
Một lúc sau—
“Haa, haa! Cuối cùng cũng tóm được! Ngoan ngoãn chịu trói đi cưng.”
“Đều, đều tại ngươi cứ phản kháng hoài đấy….”
“Sao cũng được, nhanh nghĩ cách xử lý nó đi! A, ắc, ắc xì!”
Những giọng nói rất chi là nguy hiểm vang lên từ trong nhà.
“Chẳng, chẳng lẽ!”
Giọng của quỷ, khiến Emi và Suzuno vì nghĩ đến khả năng khác mà nhìn nhau
Lúc này, tình hình tài chính của Maou và đồng bọn, bần cùng đến cái mức mà khó tưởng tượng rằng chúng là những tên Quỷ Quân đã từng thống trị quê nhà của Suzuno, cũng là toàn lục địa Ente Isla.
Mặc dù những con quỷ này có thể ngoan ngoãn chấp hành theo luật lệ của Nhật, và làm việc kiếm tiền để tự nuôi thân, nhưng cuộc sống của chúng lúc này chẳng thể gọi là thoải mái được.
Chẳng lẽ Maou và đồng bọn rốt cuộc cũng quyết định phá điều cấm kị.
Nói cách khác, họ định bắt thú hoang để kiềm chế cơn đói của mình. Một bức hình bắt đầu nổi lên trong tâm trí Suzuno mà thật sự rất hợp với ấn tượng của một con quỷ theo nhiều kiểu.
Từ tình trạng tài chính của Ma Vương Thành, chúng chắc chắn sẽ không làm điều gì dại đột như nuôi một con thú cưng, và hơn thế, đến tận ngày hôm qua Suzuno vẫn chưa thấy bất kì dấu hiệu nào của chuyện đó cả.
Một hình ảnh máu me về Maou trong quỷ dạng đang gặm cái đầu của một con mèo lóe lên trong tâm trí Emi và Suzuno, và trong khoảng khắc tiếp theo, hai người họ bắt đầu hành động.
“MA VƯƠNG!!”
Suzuno đứng trước cửa phòng 201 láng giềng và hét lên, kéo cái kẹp tóc trên đầu xuống và niệm phép– Búa Sắt Thánh.
Lập tức sau đó, kẹp tóc của Suzuno bỗng chốc biến thành một cây búa to bự đủ mạnh để đập nát cột trụ của Villa Rosa Sasazuka thành mảnh vụn.
“Suzu, Suzuno?”
Từ giọng của Maou, có vẻ như cậu đã nghe thấy tiếng hét của Suzuno.
“MA VƯƠNG, NHANH MỞ CỬA RA! HÀNH ĐỘNG CỦA NGƯƠI LÀ KHÔNG THỂ THA THỨ ĐƯỢC! LẠI ĐI BẮT MÈO HOANG VỀ GẶM, NGƯƠI NHƯ THẾ MÀ CÒN CÓ THỂ GỌI LÀ MA VƯƠNG SAO!?”
“Nả, nả ní! Cô hét to quá rồi đấy…..”
“NHANH MỞ CỬA RA! THẢ CON MÈO RA!”
Suzuno chẳng hề nghe Maou giải thích, và trực tiếp vặn tay nắm của cửa, nhưng hiển nhiên nó bị khoá.
“BELL! TÔI VÀO PHÒNG CÔ ĐÂY!!”
Trái lại, Emi đi vào phòng của Suzuno và ra ngoài qua cửa sổ.
Có vẻ như cổ muốn xông vào Ma Vương Thành từ bên ngoài.
Từ tình hình xã hội hiện tại, nếu có ai đó đi ngang gọi cảnh sát vì thấy cảnh này, cô sẽ chẳng thể bào chữa cho mình được.
“THIÊN CHU!” (Trans: ‘trời phạt’)
Emi hét lên một tiếng nguy hiểm và nhảy vào Ma Vương Thành một cách tuyệt đẹp từ cửa sổ bên ngoài.
“Wáh? Ế, Emi? Cô chui từ đâu ra thế?”
Người đang đứng trước mặt Emi, là Maou Sadao đang ôm một con mèo con.
“ĐỪNG CÓ XÀM XI! LẠI ĐI BẮT MÈO HOANG VỀ ĂN, NGƯƠI CÒN DÁM TỰ GỌI MÌNH LÀ MA VƯƠNG SAO? THẬT ĐÁNG HỔ THẸN!!”
Ngay lúc Emi nâng thanh kiếm công lý lên và hít vào một hơi để ngăn hành động man rợ của Maou và đồng bọn, rốt cuộc cô cũng phát hiện ra.
“Tôi biết là mấy cô đều đang hiểu lầm nghiêm trọng! Nhưng nhóc này khó lắm mới chịu ngồi yên đấy! Xin mấy cô im một chút được không!!”
Ban đầu Emi còn tưởng lỹ Quỷ đang chuẩn bị chặt mèo con ra từng miếng.
Tuy nhiên điều mà cô thấy lại là Maou đang cố mở miệng mèo con ra với một cái ống nhỏ giọt trên tay, Ashiya thì bận bịu dọn dẹp cái đống bột trắng tỏa mùi thơm phức bị đổ trên sàn, và Urushihara cuộn một cục trong góc phòng với cái mũi đỏ cùng nước mắt tràn lan khắp mặt.
“….Chuyện gì…..đang xảy ra thế……”
Emi, người không hiểu tình hình, vẫn lên tiếng khi—
“Cô thấy rồi mà vẫn không hiểu sao?”
Ashiya, lấy tấm vải ướt để lau bột, la lên với vẻ giận dữ.
“Ờ, ừm…..”
Emi ngớ người tại chỗ với thanh thánh kiếm còn đang giơ lên.
“Trông như khi đang định cho mèo uống sữa, con mèo chống cự làm đổ bột sữa và chạy lung tung, nên mấy người bắt nó lại và định ép nó uống…. đại loại thế.”
Sau khi phân tích hiện trường trước mặt mình một cách chi tiết, Emi tin rằng phán đoán của mình là chính xác.
“Biết rồi thì lượn lẹ đi! Chúng tôi không có thời gian để cô làm phiền đâu!”
“Ashiya, đừng có lớn tiếng thế chứ! Nhỡ nó hoảng sợ nữa thì sao…. ồ, cuối cùng nó cũng muốn uống rồi.”
Con mèo bạc trong tay Maou, rốt cuộc cũng nhận lấy cái ống nhỏ giọt trong miệng nó như thể đã bỏ cuộc.
“Đúng rồi, nếu mày ngoan ngoãn uống ngay từ đầu thì đâu cần phải sợ! Thiệt tình……”
Mặc dù nói chuyện rất hằn học, nhưng Maou vẫn bóp cái ống nhỏ giọt một cách cẩn thận, tránh để sữa rơi ra từ khoé miệng con mèo con.
“Tốt lắm, cũng uống xong rồi, vậy quay về thôi!”
Nói xong, Maou đặt con mèo trở lại cái hộp giấy bự trong góc phòng.
“Anh, anh lấy đâu ra con mèo con thế? Mấy người thực sự không định ăn nó sao?”
“Cô…. cô xem bọn tôi là cái gì hả.”
“Là Ác quỷ nhỉ.”
“Thì ác quỷ đó.”
“Ắc xì!”
Một con trong số đám quỷ, hắt ra một tiếng ắc xì to bự khác.
“Emilia! Emilia, cô không sao chứ! Đã xảy ra chuyện gì thế! Ê!”
“………..”
Suzuno đập vào cửa từ phía bên ngoài, nếu họ làm ngơ, không biết chừng cô sẽ phá cửa xông vào.
“….Thiệt tình, mới sáng ra mà đã thế này rồi.”
Ngay khi Maou chuẩn bị mở cửa với cái miệng còn đang càm ràm—
“Ma, Ma Vương-sama, chỗ đó vẫn chưa……!”
Lời cảnh báo của Ashiya đã vô dụng, Maou đã bước lên chỗ sữa chưa kịp lau đi.
Để thuyết phục được Suzuno, người đang nhìn cậu với vẻ mặt hoài nghi, Maou bắt đầu giải thích chuyện xảy ra tối qua.
“Với buổi tối lạnh như đêm hôm qua, nếu nó bị bỏ bên ngoài mà không ngó ngàng gì đến, thì nó sẽ chết cóng mất. Xung quanh thì lại chẳng còn ai, nên mang nó về nhà cũng là chuyện thường tình mà thôi, không phải sao. Ne, Alas Ramus.”
“Meo~ meo~!”
Maou giao tiếp bằng mắt với cô bé Alas Ramus đang ngồi trên đôi chân thon gọn của Emi.
Nếu một đứa bé không biết kiểm soát sức mạnh của bản thân mà được cho phép chơi với một con mèo con, nó có thể làm bị mèo con bị thương, và ngược lại, đứa bé cũng có thể bị mèo con làm bị thương.
“Cái câu chuyện thường tình ấy đáng ra không đến lượt một tên Quỷ Vương như anh nói đâu.”
Emi xoa dịu Alas Ramus, người đang ngồi trên chân Emi và không ngừng muốn tiến về chỗ con mèo con, và cô cau mày thấy rõ.
“Nhưng… nói cũng phải. Với cái tình huống đó thì đúng là không thể làm khác hơn được.”
Sau khi biến cái búa to bự trở lại thành cái kẹp tóc và đưa nó trở lại tóc mình bằng động tác uyển chuyển, Suzuno nhòm vào cái thùng giấy.
Với một cái giường đơn giản làm từ một cái khăn cũ, một cục lông bạc di chuyển bằng đôi chân ngăn ngắn của nó, khụt khịt khắp trong hộp.
Cũng không biết là đang để tâm đến chuyện gì mà con mèo con gõ vào góc hộp bằng mũi của nó, và rồi chằm chằm nhìn lên quãng trời trống không, mặc dù không đoán được trước điều này, nhưng hành động của nó thật sự là rất dễ thương. (Trans: Aaaaa, máu mê mèo của mình đã trỗi dậy, aaa…)
“Suzuno, cô đang há miệng kìa.”
“Á!”
Suzuno, mải mê trong việc ngắm mèo, tỉnh trở lại và ngẩng đầu lên.
“Hừm, lại đi làm cái vẻ mặt ngu ngu không-giống-với-một-nữ-tu. Hoá ra cô cũng chẳng khác Alas Ramus là bao.”
Cô nàng Suzuno đỏ mặt lờ đi lời giễu cợt của Ashiya khi anh ta rốt cuộc cũng lau xong đống sữa trên sàn, và cố ý nói với Maou bằng một giọng đe dọa thấp âm.
“Tóm lại là tôi biết mấy người không có ý định ăn thịt các động vật nhỏ bé dễ thương rồi.”
“Này này.”
“Papa, đừng có ăn meo meo!”
Vẻ mặt nghiêm túc của Alas Ramus khiến Maou nói một cách chán nản.
“Thấy chưa, cô khiến Alas Ramus hiểu lầm kì quặc rồi kìa.”
“…..Xin lỗi. Nhưng mà…..”
Sau khi tạm dừng, Suzuno nhìn quanh bên trong của Ma Vương Thành, nơi khá giống với phòng của cô.
“Tạm thời thì anh định làm gì đây. Villa Rosa Sasazuka cấm nuôi thú mà, không phải sao?”
“Về chuyện này…..”
Maou gãi gãi đầu với điệu bộ khó xử trước điều mà Suzuno chỉ ra.
Thành thật mà nói, đây cũng là điểm chính trong cuộc mâu thuẫn giữa Maou và Ashiya, người muốn bỏ con mèo lại chỗ mà nó từng ở.
Dù là chủ nhà trọ rộng lượng đến mức không cần tiền cọc, tiền quà cáp hay phí bảo dưỡng, và cũng không đòi thêm phí tu sửa tân trang, và đến mức mà bà chủ nhà không thường xuyên có mặt ở Villa Rosa Sasazuka, nhưng bên trong bản hợp đồng thuê nhà, cũng như những căn hộ cho thuê bình thường khác, có một điều khoản đề là ‘cấm thú nuôi’.
Thường thì với cái ‘cấm thú nuôi’, chủ nhà thường rất thận trọng, mặc dù nhiều nơi cho phép nuôi chim con và côn trùng, nhưng cơ bản thì bất cứ thứ gì có thể gây tiếng ồn ảnh hưởng đến cuộc sống của các người thuê nhà khác, hay bất kì con vật gì có thể gây thiệt hại cho tình trạng hiện tại của toà nhà, đều bị cấm.
Và mèo có thói quen dùng cột nhà để mài móng là một việc mà ai cũng biết.
“Nhưng chúng ta đâu biết bà chủ đang ở đâu đâu đúng không? Nếu như chỉ là tạm thời giữ nó thì…….”
Emi xúi giục Maou bằng những lời nghe không giống với Anh Hùng là bao, nhưng sau đó cậu lại hất cằm về phía cái lỗ trên tường với vẻ khó xử.
“Gần đây, vì cái lỗ đó mà tôi có tìm đến đại lý vài lần.”
“Ah…..”
Nếu thiệt hại nghiêm trọng xảy ra ở nhà của một người thuê phòng, thì công ty quản lý và bà chủ nhà có thể đến bất kì lúc nào.
Ngoài ra, ban đầu hầu như là nhờ có ý tốt của bà chủ nhà mà họ mới có được Ma Vương Thành của hiện tại, nên họ không thể chống lại điều khoản hợp đồng và phản bội lòng tin của bà chủ nhà được.
“Và còn vấn đề của thằng kia nữa.”
“Vấn đề của thằng kia?”
Maou chỉ về phía tủ đóng trong tường của Ma Vương Thành.
Khi đó, Emi và Suzuno mới nhận ra rằng mới nãy chẳng thấy Urushihara đâu cả.
“Đúng thế, nhà bọn tôi vốn đã có một thằng ăn chực ồn ào rồi. Nếu hắn mà càng ồn hơn thì chúng tôi sẽ chịu không nổi đâu.”
Ashiya nói với vẻ trông rất phiền phức.
“…..ẮC XÌ!”
Theo sau đó, một tiếng hắt xì áp đảo vang lên từ trong tủ.
“Urushihara hình như bị dị ứng với mèo.”
“Hả?”
Vậy ra tiếng hắt xì không ngừng vang lên hôm nay, không ngờ là lại do dị ứng mà ra.
“Quỷ cũng bị dị ứng được á?”
Suzuno hỏi với vẻ hứng thú.
“Cô cũng biết dị ứng cơ à?”
“Đừng có xem thường tôi. Bệnh viện của Giáo hội đã nghiên cứu về cái đó như một phần của dịch bệnh từ sớm rồi. Xét cho cùng, sốc phản vệ (sốc quá mẫn) do dị ứng ong cũng thường xuyên xảy ra ở Ente Isla.”
Emi thêm vào.
“Nói cách khác, nếu sau này Lucifer muốn gây rắc rối thì chúng ta cứ tìm con mèo rồi nhốt chung với hắn là được nhỉ.”
“Đừng có đùa coi!”
Urushihara dùng hết sức phản đối đề nghị độc ác của Emi.
“Đừng đùa nữa, cái đó thật sự khó chịu lắm!”
Emi nhấc cái thùng giấy lên và đem lại gần cái tủ, cẩn thận không làm mèo con hoảng sợ, nhưng Maou nhẹ nhàng chặn lại.
“Haizz, tóm lại thì chuyện là thế đó, nên chúng tôi không thể chăm sóc nó được. Cơ mà bà chủ nhà không lạnh lùng đến thế, nếu chỉ là chăm sóc cho đến khi nó tìm được một người chủ thì chắc hẳn chúng ta vẫn sẽ được tha thứ dù có bị phát hiện.”
“So với việc tạo thiện cảm với cái bà chủ nhà không thấy tăm hơi kia, sao mấy người không quan tâm đến sức khoẻ của tôi chứ! Khụ khụ khụ!”
Maou công khai ngó lơ và sự phản kháng đến từ cái tủ.
“Chuyện là thế đó, cô có thể nghĩ ra ai có thể nuôi nó không?”
“…..làm sao được chứ.”
Bất ngờ bị hỏi câu này, Suzuno nhất thời đơ mặt ra.
Sau đó thì Maou nhìn sang phía Emi, nhưng đối phương cũng cau mày, nghiêng đầu nói.
“Đáng lẽ anh cũng biết tôi sống trong một khu chung cư còn gì, nên tôi không thể nuôi thú được.”
Toà chung cư mà Emi thuê nằm ở Eifuku, các Sasazuka ba trạm.
“Tất nhiên là tôi biết, nhưng dù sao thì cô cũng là một phần của tầng lớp lao động. Cô không có đồng nghiệp hay bạn bè gì có thể nhận nuôi nó sao?”
Mặc dù cô thiên về phía Anh Hùng hơn là một người của tầng lớp lao động, nhưng vẻ mặt của Emi vẫn không thay đổi.
“Tôi nghĩ là anh đừng nên hy vọng thì tốt hơn.”
“Thật tình… đợi đến khi đi làm tôi sẽ thử hỏi người khác.”
Emi lắng nghe lời than vãn của Maou, thở dài và nói.
“Cơ mà nó có bộ lông bạc đẹp thế kia, và cũng đã lớn đến cỡ đó rồi…. vậy mà lại vứt nó đi thì đúng thật là quá đáng mà.”
“Ừ.”
Maou gật đầu đáp lại.
“Bởi tôi thấy nó run rẩy một mình, nên tôi mới không thể làm ngơ được.”
“Ể?”
“À, không, không có gì.”
Khi Emi hỏi lại, không hiểu sao Maou lại cuống cuồng lắc đầu.
Sau đó, để cho qua chuyện như thể chưa có chuyện gì xảy ra, cậu vỗ hai tay vào nhau và bảo Suzuno.
“Chuyện là thế đấy, trong khoảng thời gian này có lẽ chúng tôi sẽ rất ồn, nên mong cô hiểu cho.”
“Cũng không phải mấy người chỉ ồn có mỗi hôm nay.”
“Con muốn chạm vào meo meo!”
Lúc này, Alas Ramus, người đã đến giới hạn chịu đựng của mình, bắt đầu đá chân.
“Này, để con bé sờ chút đi!”
“Rồi rồi. Nhưng với cái đà này, con bé có thể dính với con mèo đó cả ngày mất.”
Sau khi thả Alas Ramus ra, Maou và Emi trở nên căng thẳng hơn, tập trung chú ý để con bé không làm gì quá dữ dội với con mèo con.
Ashiya và Suzuno, những người dõi theo ba người họ từ phía sau—
“….Đừng nói gì cả.”
“Dù có nhìn thế nào thì họ cũng trông giống một gia đình êm ấm.”
“Thế tôi mới bảo là đừng có nói gì cả còn gì?”
Quỷ và người, chỉ có thể càm ràm với nhau về những chuyện vô nghĩa.
***
Ngày hôm sau.
“Thật quá đáng mà, tự dưng lại vứt một con mèo con đi như thế.”
Đàn em ở MgDonald trước ga Hatagaya mà Maou làm việc — cô bé nữ sinh Sasaki Chiho, nói với vẻ giận dữ khi đứng cạnh chiếc xe đạp mà Maou đang đẩy đi.
Chiho là người Nhật duy nhất biết sự thật về Maou, Emi và Ente Isla. Sau khi tan ca, cô bé hướng đến Ma Vương Thành cùng với Maou.
Ngoài việc muốn xem con mèo ra, Chiho còn muốn cố tìm vị trí mà cô có thể giúp được.
“Lúc đó, anh cũng bối rối vì đột nhiên đụng phải chuyện này.”
Maou thở dài một hơi.
“Mặc dù anh cảm thấy bản thân mình sẽ gặp chút rắc rối khi mang một con mèo bị bỏ rơi về nhà trong cái tình cảnh đó, nhưng như thế vẫn hơn là bỏ mặc nó ở bãi rác.”
“Ah haha…..”
Sau khi đến được căn trọ, Maou thở một hơi dài.
Chiho nhìn lên cái lỗ mà ai đó cố gắng dùng một tấm bạt nhựa che lại và cười to thành tiếng.
Sau khi bước lên lầu và mở cửa Ma Vương Thành-
“Ồ, ta về rồi đây…. ế?”
Maou, sau khi nhìn vào trong phòng và phát hiện ra rằng chẳng có ai đáp lại, nói với vẻ khó hiểu.
“Lạ nhỉ, chẳng ai ở nhà cả.”
Chiho cũng nhìn qua vai Maou và nhận ra rằng Ma Vương Thành hoàn toàn yên tĩnh.
“…..Ashiya ra ngoài mua đồ rồi.”
“Kya!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói trong một căn phòng trống không, Chiho giật nảy mình— và tất nhiên, đó là giọng của Urushihara từ trong hộc tủ.
“Mua đồ à? Vậy mèo con đâu?”
“Tui hông biết. Hình như hắn có lói gì ló với Bell.”
“Urushi, Urushihara-san, anh bị cảm à?”
Chiho lo lắng cho cái giọng nghẹt mũi của Urushihara.
Đúng lúc đó—
“Ma Vương-sama, à, Sasaki-san cũng ở đây nữa.”
Nhân vật chính của cuộc nói chuyện, Ashiya, đã về và mang theo mấy cái túi từ siêu thị.
“Ashiya-san, xin chào.”
“Cô đến xem mèo con à?”
Chiho gật đầu đáp lại câu hỏi của Ashiya.
“Biết đâu ai đó trong trường em sẽ nhận nuôi cũng nên.”
“Ra thế….. Ma Vương-sama, xin thứ lỗi cho thần, vì thần phải ra ngoài mua đồ nên đã giao con mèo lại cho Bell rồi.”
“Gì cơ, ra là thế.”
Tên Urushihara dị ứng với mèo kia không muốn lại gần mèo con, nếu thế, lỡ Ashiya muốn ra ngoài mua đồ và bỏ mèo con lại một mình, khó mà đảm bảo được rằng con mèo có phá hoại phòng hay vô tình bị thương hay không.
“Vậy nhanh đón nó về đi. Chúng ta đã mượn chỗ của Suzuno mỗi ngày để làm chỗ dùng bữa rồi, ta không muốn nợ cô ta thêm nữa đâu.”
“Đã rõ.”
Sau khi Ashiya đặt túi đồ trong phòng, anh ta gõ của phòng 202 mà Suzuno đang trú.
“Bell, tôi đây, tôi đến đón con mèo con.”
“…..?”
Tuy nhiên, anh ta có chờ thế nào cũng chẳng thấy ai trả lời.
“Có chuyện gì thế?”
“Có khi nào Suzuno-san đang ngủ trưa không?”
“Không, tôi chỉ mới rời đi được nửa tiếng thôi, làm gì đến cỡ đó được…. hừm?”
Nhìn kĩ hơn thì, Suzuno lại bất cẩn mà quên khóa cửa phòng.
Mặc dù Suzuno có thể làm bất cứ điều gì cổ muốn, nhưng nếu lỡ con mèo con chạy ra ngoài thì không hay chút nào.
“Bell, tôi vào nhá. Tôi đến lấy con mèo….”
Sau khi gõ cửa một cái, Ashiya trực tiếp mở cửa.
Rồi thì——
“……………………………..”
“Meo~ meo~ meo~, mịn ghê.”
Điều xuất hiện trước mắt mọi người–
“……………………………..”
“Chọt chọt chọt chọt.”
là Suzuno với tiếng thở không bình thường, không ngừng chạm vào bụng mèo con và phần đệm thịt ở chân mèo với vẻ mặt nghiêm túc.
“Suzu, Suzuno-san?”
“…………………..á!”
Suzuno, người sắp sửa ẵm mèo con lên và nghịch với cổ nó, nhận thức lại xung quanh ngay lúc mà cổ nghe giọng của Chiho, và khi cổ phát hiện ra sự hiện diện của Chiho, Ashiya và Maou, mặt cổ lặp tức đỏ lên, hoàn toàn không phải do ánh trời chiều mà ra.
“A, kh, không phải! Tôi, tôi…..”
“Meo?”
Mặc dù Suzuno cuống cuồng đặt con mèo con trở lại hộp giấy, và cố chỉnh thẳng lại yukata của mình và quay đi—
“Suzuno, tay áo yukata cô toàn lông mèo kìa.”
“Gì gì gì gì gì gì cơ…..”
Nhưng Maou lại chỉ vào tay áo của Suzuno, nơi rõ ràng có rất nhiều lông mèo.
“Không không không không không phải, cái cái cái này là! ƯM!”
“Cô thích mèo đến thế sao…..”
“Tôi trả cho mấy người rồi đấy!”
Cửa phòng đóng lại với một tiếng bang, và Maou, giữ lấy cái thùng giấu đựng mèo con, bị đuổi ra ngoài hành lang chung.
“Wah! Nó dễ thương ghê!”
Vừa thấy con mèo con màu bạc ngủ ở một góc trong thùng giấy với cái mũi nhung nhúc, Chiho thốt lên một tiếng thích thú nhỏ nhẹ.
“Đúng là màu bạc thiệt kìa, lông nó đẹp thật đấy.”
Ngoài Chiho ra, Maou cũng tìm tất cả các nhân viên khác làm việc trong MgRonald trạm Hatagaya để bàn về việc giúp mèo con tìm chủ.
Tuy là ban đầu Maou nghĩ rằng cậu sẽ không thể tìm ra được người có thể nhận nuôi nó ngay, nhưng bao gồm Kisaki và đàn em Chi-chan của cậu, mọi người trông đều khó xử khi họ nghe đến chuyện nhận nuôi.
Bởi hầu hết nhân viên ở Hatagaya đều sống một mình trong các chỗ ở tập thể.
“Haizz… giá như ba em không bị dị ứng với mèo……”
Sau khi nhìn mèo con một hồi, Chiho thở dài hối tiếc.
Chỗ nhà Chiho có môi trường khá tốt để nuôi mèo, nhưng cha của Chiho, Sasaki Senichi, cũng dị ứng nghiêm trọng với mèo như Urushihara.
“Không ai biết người chủ trước kia của nó là ai ư?”
“Dù có biết, anh cũng không muốn để nó quay về cái nhà đã bỏ rơi nó đâu.”
“Đúng thật…. a, dễ thương ghê.”
Nụ cười của Chiho đến giờ vẫn chưa biến mất.
Nắng chiều tà chiếu vào Ma Vương Thành ánh lên một thứ ánh sáng màu vàng kim từ cơ thể con mèo.
“Hửm?”
Lúc đó, anh chàng Ashiya đang trong bếp nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Alsiel.”
“Gì thế, người yêu mèo?”
Đó là giọng của Suzuno, và Ashiya, trong dịp hiếm có này, chọc cô một chút.
“Bắt đầu từ hôm nay, mấy người tự mình nấu ở đây luôn đi.”
Suzuno đáp lại từ bên ngoài với một giọng thấp.
“…..Emilia và Alas Ramus đến rồi.”
“…..Đợi chút đã, tôi sẽ mở cửa ngay.”
Mặc dù Ashiya cau mày khi nghe giọng của Suzuno từ ngoài hành lang chung, nhưng anh ta vẫn mở khóa cửa.
Cả cái cảnh một con quỷ hình như thản nhiên mời Anh hùng và Nữ tu vào nhà mình, cũng đã dần dà trở thành một phần của cuộc sống thường ngày.
“Meo~ meo~!”
Xuất hiện trước cửa là cô nàng Emi trông như vừa tan ca về, và Alas Ramus, người được Emi ẵm.
“Cả lúc tôi đi làm con bé cũng chỉ nghĩ đến con mèo con, cứ kêu meo meo mãi không dứt…..”
Sau khi nói một lời biện minh nghe có vẻ thiếu tính hống hách thường ngày, Emi bước vào Ma Vương Thành.
“Ồ, Alas Ramus. Emi, cô nên bảo con bé nhỏ tiếng lại một chút. Tại vì giờ con mèo đang ngủ.”
Xét về các phương diện khác, việc Maou nhắc một câu như thế là chuyện bình thường, nhưng với họ, cái này đáng ra nên xem là không bình thường.
Nhưng Emi lại không đặc biệt nói móc điều đó.
“Con phải suỵt— đó!”
Khi Emi bảo Alas Ramus giữ im lặng, cô bé ngoan ngoãn bắt chước theo Emi và giơ ngón trỏ lên trước miệng mình, và cả ngón giữa cũng vì thế mà chỉ lên theo.
“Meo meo đang ngủ, con phải im lặng mà xem nó nhé.”
“Vâng! Suỵt— đó!”
Mặc dù không biết cô bé hiểu được đến đâu, nhưng rốt cuộc thì Chiho và Emi cũng tránh sang một bên để Alas Ramus có thể thấy được mèo con.
“Meo meo, đang ngủ ạ?”
Sau khi ngó nghiêng bên trong thùng giấy, con bé nhìn lên và hỏi Emi.
“Đúng thế. Con không được đánh thức nó đâu nhé.”
Maou hỏi Emi, người đang chỉ bảo cho Alas Ramus thêm lần nữa.
“Ở chỗ làm của cô có gái nào thích mèo không?”
“Tôi có hỏi qua rồi, nhưng cơ bản thì ai cũng sống trong căn hộ cả, họ có muốn cũng không nuôi được. Mặc dù tôi vẫn chưa hỏi hết, nhưng tình hình thì là thế.”
Công việc của Emi là trả lời điện thoại ở trung tâm tư vấn khách hàng của công ty điện thoại Docodemo.
“Thế à.”
Maou ôm lấy đầu chán nản, và nhìn vào những người chung chúc trong Ma Vương Thành 6 tấm tatami.
“Haiz, quả nhiên là nhờ vả người bên mình thì cũng có giới hạn nhất định.”
“…Này, ai là ‘người bên mình’ hả?”
Khi Emi nhận ra rằng cái ‘người bên mình’ mà Maou nói mang ý bao gồm cả mình, giọng của cô trở nên nghiêm nghị hơn.
“Thế thì có sao đâu, để ý mấy chuyện nhỏ nhặt làm gì.”
“Chuyện nhỏ nhặt ư…..”
Mặc dù Emi vẫn muốn phản bác lại, nhưng để ý đến Alas Ramus và con mèo đang ngủ, cô vẫn dùng sự kiềm chế của bản thân để kìm cơn giận lại.
“….Vậy, anh tính thế nào đây? Nhỡ không có ai nhận nuôi thì anh sẽ nuôi nó tiếp à?”
“Vì làm thế nào cũng không được nên giờ tôi mới thấy rắc rối đây.”
Maou khẽ lẩm bẩm.
Thấy Maou vẫn chưa biết làm thế nào, Emi thở dài nhẹ.
“Vì ‘người bên mình’ không được, vậy hỏi người khác chẳng phải được rồi sao.”
“Hả?”
“Tuy nhiên tôi lại cảm thấy đây là một cách làm cũ! Cơ mà khi vẫn còn sống ở quê ở Ente Isla, tôi vẫn thường thấy người ta dán thông báo ở giáo hội của làng hoặc nhà của trưởng làng.
Maou ngạc nhiên nhìn lên.
“Dán thông báo…..”
“Ra thế….. miễn là được dán ở một chỗ nổi bật, có lẽ nó sẽ thú hút được sự chú ý của người đi đường.”
Hiếm khi Ashiya lại đồng ý với đề nghị của Emi như thế này.
“Tôi cũng nghĩ thế, nên đã thử làm rồi.”
“Kyá!”
Một cánh tay bất ngờ thò ra từ trong tủ khiến Emi giật mình la lên.
Mặc dù cô lập tức nhận ra đó là tay của Urushihara, nhưng cái cảnh một cánh tay cầm lấy một tờ giấy bất ngờ hiện ra từ tủ của một căn trọ dưới ánh hoàng hôn trông vẫn cứ lạnh gáy thế nào ấy.
“Lu, Lucifer? Đừng có dọa người ta như thế chứ!”
Urushihara ném tờ giấy trong tay mình ra và lập tức đóng cửa tủ lại.
Sau khi nhặt tờ giấy lên, Chiho nhận ra rằng đó là một tờ bướm đơn giản làm từ phần mềm soạn thảo văn bản kèm theo ảnh của mèo con chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số.
“Anh mua máy ảnh kĩ thuật số với máy in từ khi nào vậy hả?”
Emi lạnh lùng nhìn Maou.
“À, tại tôi muốn dùng nhiều cách để giữ ảnh của Alas Ramus. Với lại lúc đó mấy cái này cũng được bán rẻ nữa.”
“Với cái mẫu cũ thế này, nếu không bán được với cái giá rẻ hơn thì chỉ có đem vứt thôi.”
Maou nói một cách vui vẻ, còn Urushihara từ trong tủ của hắn mà nói móc lại một cách không thương tiếc.
Ngoài ra, Emi còn muốn than vãn nhiều hơn rằng vì đã có tiền mua cái thứ này, sao lại không mua một bộ nệm cho Alas Ramus khi con bé ở lại Ma Vương Thành.
Nhưng trước khi Emi kịp mở miệng.
“Ờm…..”
Chiho hỏi Maou với điệu bộ khó xử.
“Có thể cho em biết cái ‘Ginshari’ này là gì không ạ?” (Trans: Ginshari một từ dùng để ám chỉ gạo trắng của nhật)
“Ể?”
Chiho truyền tờ bướm sang cho Maou, và khi xem xét một cách kĩ càng, cậu phát hiện ra rằng tấm ảnh có từ ‘Tên: Ginshari’ được thêm vào.
“Đó là tên mà tôi với Urushihara nghĩ ra hôm nay.”
“…. Bỏ chút công sức ra mà nghiêm túc nghĩ tên cho nó đi chứ! Nó là mèo đấy!”
Giờ cả Maou cũng cảm thấy yếu ớt trước lời thú nhận của Ashiya, nhưng Ashiya đáp lại một cách nghiêm túc.
“Mặc dù chúng ta không biết sẽ phải chăm sóc nó bao lâu, nhưng để tránh tình huống con mèo bị bà chủ nhà hay bên đại lý phát hiện, chúng ta cần phải cẩn thận. Thay vì gọi là tên, gọi cái đó là mật danh của con mèo thì đúng hơn đấy.”
“Vậy thì nghĩa là tên rồi còn gì.”
Emi khẽ vặn lại.
Vì mọi người đều đã hỏi người khác có thể nhận nuôi con mèo không, thành ra có cảm giác như là dù họ có đặt mật danh cho con mèo thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng vừa hay Maou dường như bắt đầu cảm thấy có chút bất tiện khi gọi nó là ‘mèo’–
“Haiz, sao cũng được, tạm không nói đến cái tên Ginshari. Phương pháp thông báo này khá hay đấy, miễn là chúng ta thêm được một tấm hình vào và kèm thêm cả số điện thoại, và bảo rằng chúng ta đang tìm ai đó nhận nuôi nó.
Tuy rằng đó là một tờ bướm làm bằng một chiếc máy tính và máy in đơn sơ, nhưng cách bố trí lại đơn giản và dễ hiểu, và nó trông cũng không phải là không thể dùng được.
Mặc dù có chút khó chịu khi đây là ý tưởng của Emi và Urushihara, nhưng với cái tình hình này thì họ không thể kén chọn được.
Cơ mà—
“Nhưng…. nên dán ở đâu đây?”
Chiho nhìn vào Maou và tờ bướm với vẻ mặt phức tạp, và đưa ra ý phản đối về địa điểm mà những người có mặt ở đây đang nghĩ.
“Ở đâu á…. dán lên buồng điện thoại không được sao?”
“Ban đầu em cũng nghĩ thế…. nhưng có vẻ không ổn cho lắm, dù sao thì em cũng hiếm khi thấy ai đó dán thông báo về thú cưng đi lạc.”
Emi, người không ngờ được Chiho lại phản đối, nhịn không được mà nói thế.
“Thực ra thì làm thế không được đâu.”
Chiho nói với vẻ rất lấy làm tiếc.
“Nói theo một cách cực đoan hơn, nếu loại thông báo này được dán lên buồng điện thoại, thì sẽ dẫn đến hành vi phá hoại tài sản công cộng. Nhất là Tokyo có rất nhiều quy định trong việc dán thông báo lên buồng điện thoại, nên trong bài học an toàn cuộc sống việc đó cũng bị cấm rất nghiêm ngặt……”
“Nh, Nhưng cái này chỉ là dán thông báo tìm chủ cho thú nuôi thôi mà…. lại thành ra hành động phá hoại tài sản công cộng luôn sao?”
Sự thật không ngờ đến này, khiến Maou, Emi, và Ashiya đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Tất nhiên, nếu chỉ là một thông báo tìm thú nuôi thì thường cảnh sát sẽ xé nó đi, hoặc một cảnh cáo bằng miệng….. nhưng ba em từng nói qua, so với tính chất bất hợp pháp của việc dán thông báo, phòng chống những rắc rối gây ra bởi việc công khai số điện thoại còn có phần khó khăn hơn.”
“….À…. ra thế.”
Nếu chỉ là một cuộc gọi phá thì sẽ chẳng tệ đến thế, nhưng người ta bảo rằng cũng vì thế mà các vụ tống tiền, thu hút kẻ bám đuôi hay trộm cướp cũng là từ việc dán thông báo mất thú nuôi mà ra.
“Nếu dán thông báo liên, thì chỉ có số điện thoại của Maou-san là được đăng lên thôi phải không? Nếu thế, nó có thể thu hút mấy giao dịch kì lạ như lần trước, em nghĩ không làm thế này thì vẫn tốt hơn.”
“Lần trước? Giao dịch? Ý cô là sao?”
“Anh, anh hiểu rồi! Phải, Chi-chan nói đúng! Chúng ta không nên dán thông báo! Phải, từ bỏ thôi!”
Hồi Suzuno vừa đến, Urushihara đã bị lừa bảo bởi một cuộc bán hàng tận nhà khi Ashiya ra ngoài, và mua phải những thứ không cần thiết.
Thấy vụ việc đã được lo lặng một cách bí mật này chuẩn bị được khơi lên lại, Maou luống cuống hét lên.
“Ớ, ừm, mặc dù Urushihara-san đặc biệt làm một tờ thông báo như thế, nhưng em lại đi phá hỏng ý kiến đó… em thật sự xin lỗi.”
Từ sắc mặt của Chiho, cô bé dường như hối hận trước những lời nói mẫu mực của mình.
“Không sao không sao. Chi-chan nói đúng. Anh mới là người bất cẩn khi muốn công khai số điện thoại mà không nghĩ gì nhiều về chuyện đó.
Maou gấp tờ thông báo lại với một nụ cười gượng gạo, và ném nó vào trong thùng rác.
“Haizz…. tôi còn đặc biệt đăng một chủ đề trên bảng thông báo điện tử liên quan đến thú nuôi trên mạng…. wah!”
Ashiya đánh vào cửa tủ vài cái, khiến lời than vãn trong tủ im đi.
“Đúng thế…. đây không phải ngôi làng giống ở quê nhà của tôi. Bởi vì từ lúc mới đến đây, tôi đã luôn gặp được người tốt, làm quên luôn rằng thế giới này thật ra có đủ loại người.”
Mặc dù Emi cũng đồng tình với lời của Chiho, nhưng quan điểm của cô khiến cô nàg Suzuno đang đứng cạnh mình phải tròn xoe mắt.
“Emilia?”
“Hửm? Sao thế?”
“…. À, không, không có gì.”
Vì Emi đáp lại rất tự nhiên, nên Suzuno không thể tiếp tục cái nghi vấn này được.
“Thế thì chúng ta chỉ có thể tìm ai đó nhận nuôi nó một cách ổn định thôi.”
Sau khi nói xong, Emi ẵm cô bé Alas Ramus ngắm mèo con hoài mà không biết chán kia lên.
“Ah-um, con vẫn muốn, xem meo meo!”
“Cô về hả?”
“Tại mai tôi vẫn phải đi làm. Tôi sẽ giúp anh hỏi đồng nghiệp của tôi, nhưng đừng có mong chờ gì nhiều.”
“…Ồ, ừm, cảm ơn.”
“Vậy Chiho, chị về trước đây.”
“Meo meo bái bai! Bái bai!”
“À phải, cảm ơn vì đã giúp.”
“…. Và, Ma Vương.”
“Gì thế.”
Sau khi Emi nhìn vào Maou và ‘Ginshari’, cô nói với một giọng nhỏ tiếng.
“Người ta bảo rằng tình cảm vẫn sẽ nảy sinh dù anh chỉ chăm sóc và cho nó ăn 1 2 ngày. Và mấy người thậm chí còn cho nó một cái tên, nếu sau khi tìm được cho nó một người chủ rồi mà lại cảm thấy buồn thì tôi cũng chả quan tâm đâu.”
“…..Hả?”
“Vậy, tôi đi đây.”
Emi ẵm Alas Ramus lên và nhanh chóng rời đi.
“Cổ bị cái gì thế?”
Maou nghiêng đầu nghĩ ngợi, nhưng Chiho dường như hiểu lời của Emi và nhìn sang bằng một ánh mắt lo lắng.
Chiho lo rằng nếu con mèo mà họ chăm sóc rời đi, Maou sẽ cảm thấy chán nản như cái lúc mà cậu không biết rằng Alas Ramus đã hợp nhất với Emi.
“Maou-san, dù anh có tìm được một người chủ mới thì cũng đứng có buồn nhé.”
“Cả, cả Chi-chan cũng nói thế sao?”
“Meo~”
Như thể đáp lại lời lẩm bẩm của Maou, tiếng mèo kêu vang lên từ trong hộp.
“Rốt cuộc thì có chuyện gì vậy. Ginshari, mày có biết không?”
Trong khoảng khắc đó, tên của con mèo con mà họ mang về được xác nhận là Ginshari.
Phân đoạn 2
Ba ngày trôi qua kể từ hôm đó.
Mặc dù Emi và Chiho cố hết mình để hỏi bạn bè, nhưng họ chẳng có phản hồi tích cực nào cả.
“Tôi thậm chí còn hỏi cả những người trong hội, nhưng vẫn không được…. biết làm sao giờ…..”
Như một phương án cuối cùng, Maou còn thật lòng nhờ vả người đã bán con chiến mã cho cậu -Hirose chủ tiệm cửa hàng xem đạp, và những khách hàng quen thuộc của MgRonald, cũng là những người cư dân của cộng đồng Watanabe-san và nhữg người khác, nhưng kết quả vẫn không khả quan.
Nếu chuyện cứ thế này, có lẽ họ thật sự phải giấu bà chủ trọ mà chăm sóc Ginshari.
“Làm ơn cứu rỗi tôi với!”
Tiếng kêu khóc của Urushihara từ trong tủ đã chạm đến ngưỡng giới hạn.
Chứng dị ứng mèo của hắn tệ đi từng ngày.
Mặc dù lúc đầu chỉ là sổ mũi, nhưng từ hôm qua, hắn không chỉ để lộ ra triệu chứng họ và nghẹt mũi, mà cả da hắn cũng bắt đầu trở nên thô hơn, nếu chuyện cứ tiếp diễn thì sẽ không còn đùa được nữa.
“Meo~…..”
Có lẽ chỉ là sự tưởng tượng của cậu, nhưng tiếng meo của Ginshari dường như trở nên bơ phờ.
Maou nhìn vào Ginshari bên trong cái hộp.
Lúc đó, cậu đột nhiên cảm thấy rằng có lẽ Ashiya đã nói đúng, đặt con mèo trở lại nơi nó từng ở có lẽ sẽ tốt hơn.
Mặc dù lúc đầu họ không biết, nhưng một gia đình có thành viên dị ứng với mèo thật sự không phải là một môi trường tốt để nuôi mèo.
Với màu lông hiếm có của Ginshari, nếu là người thật sự có thể chăm sóc mèo, họ chắc chắn sẽ mang nó về nhà mà không chút lượng lữ.
Nhưng mặt khác, nhiệt độ ngày hôm đó thật sự là rất thấp.
Maou phát hiện ra nó giữa đêm khuya lạnh giá trên một con đường mà xung quanh chẳng có ai cả, và lúc đó trong mắt Maou, con mèo con, kêu lên những tiếng yếu ớt, như thể nó có thể lìa đời bất kì lúc nào.
Maou cũng biết rằng Vua của loài Quỷ như hắn lại đi lo lắng cho sự an nguy của một con mèo bị bỏ rơi, là một chuyện rất kì lạ.
Nếu người đi ngang qua lúc đó là Ashiya hay Urushihara, họ có lẽ sẽ mặc kệ nó, và Maou chắc hẳn sẽ không trách mắng gì họ về chuyện đó.
Nhưng mà—
“Mình đúng thật là ngây thơ mà… lại đi nghĩ rằng miễn là làm chuyện ở cái mức độ này là sẽ có thể đến gần được với người đó hơn.”
Maou xếp chồng hình bóng của Ginshari lên cậu của quá khứ — cái cậu quá khứ, đứa nhóc vẫn chưa biết gì, bị ném đi như một miếng giẻ rách và chỉ có thể nằm chờ chết.
“Ma Vương-sama? Ngài vừa mới nói gì ạ?”
Lúc này, anh chàng Ashiya sang phòng Suzuno để đun nước pha sữa cho Ginshari đã trở lại, thế nên Maou lắc đầu trả lời.
Ashiya đã rất quen với việc cho Ginshari uống sữa, còn thấy anh ta nhấc mèo con lên một cách nhẹ nhàng theo cái kiểu mà nó sẽ mở miệng ra một cách tự nhiên—
“Được rồi, Ginshari, tới giờ ăn này.”
Anh nói chuyện với Ginshari và đưa cái đồ nhỏ giọt đến gần miệng của nó.
“….Ginshari?”
“Hửm, sao thế nhỉ?”
Maou lo lắng tiến đến gần vì giọng của Ashiya có chút ngạc nhiên.
“Uh, không hiểu sao nó lại không muốn uống sữa….. Ginshari, không uống nhanh là nguội đấy. Nhanh uống nào…..”
“N, ê, Ashiya!”
Maou, người đang xem Ashiya cho mèo con uống sữa, nắm lấy vai của anh ta khi cậu phát hiện ra tình trạng kì lạ của Ginshari.
“Nó, nó đang run kìa?”
“Phải, phải ha….. đặt nó xuống hộp trước đã.”
Ashiya dừng việc cho ăn lại, và đặt Ginshari trở lại trong chiếc hộp—
“Gin, Ginshari!”
Tuy nhiên sau khi bước vài bước run rẩy trong hộp, Ginshari bất ngờ hạ người xuống một cách yếu ớt.
“Meo….”
“Ơ?”
Maou rên lên.
Ginshari đột nhiên gạn ra trong cái tư thế ngồi xuống này.
Và phân của nó thì toàn là nước, không có rắn như ngày hôm qua.
“Này này này Ashiya, hình, hình như không ổn rồi?”
“Có, có phải là bị tiêu chảy không? Nhưng thần đã cho nó uống sữa điều chỉnh thích hợp theo nhiệt độ con người mà…..”
“…..ừm……”
“”Wah!””
Lần này thì cả Maou và Ashiya đều hoảng lên.
Ginshari lại đi nhổ ra đống gì đó không rõ nguồn gốc.
“Cái cái cái cái gì, nó nhổ ra kìa?”
“Tôi, tôi đáng ra đâu có cho nó ăn cái gì kì lạ đâu?”
Bụng Ginshari không những có vấn đề, mà nó thậm chí còn nhổ ra một thứ kì lạ.
“Chúng chúng chúng ta làm gì giờ? Quả nhiên đúng là không thể cứu được rồi chăng? Có khi hôm ta đưa nó về nó đã bị cảm rồi không?”
Con mèo Ginshari lần đầu để lộ ra tình trạng của bản thân kia khiến Ma Vương và Quỷ Tưởng cảm thấy hoảng loạn.
“Ắc xì!”
“”Yáh!””
Maou và Ashiya nhảy dựng người bởi một tiếng hắt xì thái quá.
Hai người quay về phía nguồn của tiếng hắc xì, và phát hiện ra cái cửa kéo của tủ đã mở hé.
“Urushi, Urushihara?”
“Đừng có hù người ta thế chứ thằng ngu này!”
“….tôi lói……”
Tên Urushihara bị nghẹt mũi làm ảnh hướng đến việc phát âm kia, từ khe hở của cái tủ cầm ra một tờ giấy có in thông tin.
“Hai nười có hoản lạn thì ũng thế thôi. Đi tìm nười chuyên nôn ấy.”
Sau khi nói xong, Urushihara ném tờ giấy trong phòng, và nhanh chóng đóng cửa kéo lại.
Sau khi Maou nhặt tờ giấy lên—-
“……Phòng khám Thú cưng Hừng Đông?”
và phát hiện ra rằng nó in bản đồ của bệnh viện thú nuôi gần đấy.
***
“Được rồi, chúng tôi kiểm tra sẽ nó, cảm phiền anh đợi một chút.”
Maou đưa cái hộp đựng Ginshari cho cô y tá ở quầy tiếp tân, và ngồi vào băng ghế dài trong phòng khám bệnh với vẻ mặt tiều tụy.
Mặc dù chưa từng để ý đến trung tâm thú y, nhưng khi vừa nhìn vào bảm đồ mà Urushihara in ra, cậu nhận ra rằng có vài trung tâm thú y ở gần Ma Vương Thành.
Sau khi gọi vào số điện thoại của một trong số các bệnh viện thú y và giải thích tình trạng của Ginshari, vì đối phương bảo rằng họ có thể chuẩn đoán ngay tức thì, nên Maou đã cẩn thận đặt chiếc hộp đựng Ginshari vào Dullahan II, và vội chạy đến Phòng khám Thú ý Hừng đông.
Từ chỗ quầy có thể thấy được nhiều loại thú nuôi trong phòng bệnh.
Vì khu vực chờ được trang trí gam màu thời trang ấm áp, nên chỗ này trông chẳng giống bệnh viện chút nào.
Giá sách cung cấp nhiều tài liệu để khách đọc được chưng đầy với tạp chí một cách tự nhiên.
Mặc dù Maou cầm tạp chí của mèo lên và lập vài trang, cậu vẫn chẳng tài nào chú tâm mà đọc được.
Tuy rằng cậu có nhòm vào trong phòng khám, nhưng từ khu vực chờ bên ngoài không thể thấy được bên trong phòng.
Chỗ bảng thông báo, bên cạnh việc yêu cầu người chủ tiêm vắc xin ngừa dại cho chó, và khuyến mãi cho loại thuốc mới, nó còn có dán quảng cáo về sản phẩm mới nhất dành cho thú nuôi, và lĩnh vực chuyên môn mà Maou chưa từng tiếp xúc qua.
Trong đống thông tin đó, có một tấm hình về một con chó thu hút sự chú ý của Maou.
“Tìm người nhận nuôi chó….?
Đó là một thông báo rằng đám cún sinh ở nhà của nhân viên trong bệnh viện đã tìm được người nhận nuôi.
Tấm ảnh chỉ có một con chó to đang cho đám chó con bú, và trên tấm ảnh còn có tên của từng con chó được ghi bằng tay và cả dòng chữ “Đã tìm được một ngôi nhà!”.
Ngay lúc Maou đang chăm chú nhìn vào mấy cái quãng cáo đó.
“Maou, mời anh vào.”
Một người đàn ông đeo kính thò đầu ra từ trong phòng khám và mời Maou vào.
Maou đột ngột nhìn lên, và chạy vào trong phòng khám như thể cậu muốn xông vào.
“Ginshari! Uh… ơ?”
Trên cái nền mà bệnh nhân được đặt lên, Ginshari đang hăng hái ăn cái gì đó trong như đồ ăn cho thú nuôi, và từng ngụm lớn mà ăn.
“Ế…..?”
“Haiz, cậu thấy đấy, nó cực kì hoạt bát.”
Mặc dù nó vào phòng khám chưa được hơn 20 phút, nhưng Ginshari đã có thể đứng trên đôi chân của nó một cách vững vàng trước cái bát đựng đồ ăn.
Người đàn ông đang đeo cái bảng tên ‘Bác sĩ thú ý: Yoshimura’, bảo Maou ngồi xuống.
“Mời cậu ngồi. Mặc dù nó trông khá ổn, nhưng mang nó đến đây là một quyết định đúng đắn đấy.”
“Thế, thế à…..”
Bác sĩ thú ý Yoshimura vừa hỏi Maou vừa nhìn vào bảng tiền sử bệnh.
“Mặc dù thế này có hơi thô lỗ, nhưng về con mèo này, ừm…..”
“Tên nó là Ginshari.”
“….vâng, liệu có thể cho tôi biết Ginshari, có phải con mèo mà Maou-san chăm sóc không?”
“Ơ?”
“Nó có phải được người khác đưa cậu không, hay là một con mèo bị bỏ rơi mà cậu mang về nhà?”
Maou ngạc nhiên đáp lại trước phán đoán chuẩn xác đó.
“Làm, làm sao ông biết?”
Yoshimura không trả lời câu hỏi của Maou ngay và vừa nói vừa nhìn vào bảng tiền sử bệnh.
“Đánh giá từ giải thích qua điện thoại, cậu dường như đã cho nó ăn sữa dành cho mèo con…. cậu có cho nó ăn gì khác không? Như thức ăn cho mèo con mà nó đang ăn lúc này…..”
“Không…. bởi vì nó vẫn còn nhỏ.”
“Đó là lý do lần này nó cảm thấy không khoẻ. Thực ra Ginshari đã đến cái ngưỡng mà nó nên cai các sản phẩm từ sữa. Đổi sang tuổi thì chắc nó cũng đã được hơn 60 ngày tuổi kể từ khi sinh. Thường thì người chủ sẽ biết cách để nuôi một con mèo con, nhưng hình như Maou không biết nhiều về chuyện này, nên tôi đoán rằng nó có thể đã được nhặt ở đâu đó trên đường…….”
Với những người đam mê và những người chuyên nghiệp, đây dường như là một kiến thức thông thường.
Yoshimura nói tiếp.
“Nếu chỉ uống sữa không thì nó chắc hẳn sẽ không có đủ dinh dưỡng. Nói đơn giản hơn, nếu chỉ được cho uống chất lỏng thì tất nhiên nó sẽ bị tiêu chảy bởi vì bụng quá trống rỗng.”
“Ra, ra thế…..”
Maou, với một bộ dạng bàng hoàng, không ngừng nhìn Ginshari ăn đồ ăn dành cho mèo với từng ngụm lớn.
“Với bộ lông sáng bạc hiếm có như thế, và từ đôi mắt xanh lá của nó, Ginshari có thể là giống Mèo Lam Nga. Loài mèo này rất cảnh giác trước khi trở nên thân thiết với con người. Thường thì trước cái tuổi này, loài mèo này thường sống chung cùng với cha mẹ của nó, chắc hẳn là vì đột nhiên bị bỏ rơi nên nó mới chất chứa nhiều stress khi sống trong một môi trường lạ lẫm.”
“Mèo…. cũng có thể bị stress được sao?”
Mặc dù Maou vẫn chưa nắm chắc được tình hình, nhưng Yoshimura nói với vẻ rất nghiêm túc.
“Đừng có xem thường stress đấy nhé? Cả con người cũng có thể bị thủng dạ dày vì stress đấy. Nhất là khi con thú vẫn còn nhỏ, cơ thể chúng yếu hơn, và vấn đề có thể xuất hiện ngay lập tức.”
Sau đó, bé mèo Ginshari trông như đã thoã mãn kia rời khỏi cái bát, và bắt đầu tự liếm người mình.
“Nhân tiện nói luôn, cái cục lông mà nó nhổ ra, là lông trên người nó bị dính thành cục sau khi được nuốt vào từ việc làm sạch lông như nó đang làm lúc này.”
“Cục, cục lông?”
“Đúng thế. Mèo mà nuốt nhiều thì một tuần có thể nhổ ra hai hoặc ba cục lông. Với mèo, đây là một chuyện bình thường.”
“………..”
Maou cảm thấy vô cùng buồn bã trước việc thiếu kiến thức trầm trọng về thế giới loài mèo.
Vì bé mèo cố gắng (lắm) mới liếm xong lông kia bắt đầu bước quanh nền chữa trị, Yoshimura dùng những động tác thuần thục để đặt nó trở lại cái hộp mà Maou đã mang đến.
Nhưng bé mèo Ginshari đã trở nên năng động sau khi ăn xong kia bắt đầu nhảy tới nhảy lui và lắc cái thùng, nên Yoshimura tiếp tục giữ lấy cạnh hộp và không thả ra.
“…..nó thật sự là một đứa nhóc năng động nhỉ.”
Maou nói một cách bơ phờ.
“Ban đầu tôi còn tưởng rằng Ginshari đã hồi phục được một chút sau khi trở về nhà, nhưng tôi chưa từng được thấy nó nhảy một cách năng động đến thế.”
“Lúc đó nó yếu đến thế sao?”
Trước câu hỏi của Yoshimura, Maou giải thích sơ qua về vụ việc đưa Ginshari về nhà.
“Tôi đã tỏ ra thiếu trách nhiệm rồi nhỉ?
“Ý cậu là sao?”
Yoshimura tỏ vẻ bối rối trước lời của Maou.
“Uh, vì tôi không có môi trường phù hợp để nuôi mèo, nhưng tôi lại mang nó về nhà….. nên tôi đã gây ra cho nó những chuyện này, tôi mang nó về nhà, ấy vậy tôi lại để nó chết đói, thế chẳng phải cầm đèn chạy trước ô tô còn gì……”
Khi ai đó mang nó về nhà, người đó phải bảo vệ mạng sống của nó một cách đàng hoàng, đó là lời mà Maou tự hứa với mình khi cậu tập hợp binh lính ở Quỷ Giới.
Tuy nhiên, kẻ đã mất ma lực và trở thành con người như cậu thậm chí không thể chăm sóc một bé mèo con bên vệ đường một cách đàng hoàng.
Maou, người cảm nhận được một cảm giác vô dụng sau khoảng thời gian hơn trăm năm, Yoshimura trực tiếp nói.
“Cậu không vô trách nhiệm chút nào đâu.”
Yoshimura nói thế khi ông ta nhìn vào bé mèo Ginshari đang cắn vào khăn và cuộn vòng quanh, lắc cái hộp không ngừng kia.
“Haiz, mặc dù chủ nhà trong căn hộ mà cậu đang sống sẽ cảm thấy không vui….. nhưng không chỉ tìm tòi cách cho nó ăn, cậu thậm chí còn giúp nó tìm chủ, và khi phát hiện ra có điều gì đó không ổn, cậu thậm chí còn lập tức mang nó đi chữa trị. Nếu Maou-san không mang nó về nhà, nhóc này có thể đã chết bên đường trước khi được đặt cho cái tên Ginshari và được mang đến bệnh viện như thế này rồi. Maou-san không có lý do gì phải cảm thấy tội lỗi cả. Nếu phải nói thì nên nói rằng người chủ trước đã bỏ rơi Ginshari ngay từ đầu là người không có trách nhiệm nhất.”
Mặc dù nghe có phần hơi đáng thương, nhưng câu trả lời cương quyết của Yoshimura đã đem lại cho Maou cảm giác như được cứu rỗi.
Một Ma Vương lại được một bác sĩ thú ý loài người khuyến khích, giờ cậu đúng là hết cứu được rồi.
“….Nhưng, rốt cuộc thì tôi vẫn chưa tìm được người có thể nhận nuôi nó đàng hoàng….”
Với cái tình hình hiện tại, Maou cũng không thể từ bỏ Ginshari.
Nhưng dù có dùng mối quan hệ rộng rãi của cậu, cậu cũng không thể giúp Ginshari tìm được một người chủ mới.
Yoshimura nói sau một hồi nghĩ ngợi.
“Maou-san, cậu có thấy cái bảng thông báo ở phòng chờ không?”
“Ể? Ông đang nói cái giúp chó tiêm vắc xin…. ah!”
Maou nhớ lại rằng trên cái bảng thông báo ở phòng chờ, bên cạnh đủ loại thông báo, có cả thông tin về một con cún ở đâu đó đã tìm được một người chủ.
“Mặc dù không thể đảm bảo rằng có thể tìm được ai đó ngay, nhưng cậu có muốn thử nhờ tìm một người chủ ở phòng chờ của chúng tôi không? Mèo có tình trạng tốt và bộ lông bạc đẹp như của Ginshari như thế này không phải dễ tìm đâu. Tôi nghĩ trong số các khách đến bệnh viện của chúng tôi, chắc hẳn sẽ có ai đó muốn nhận nuôi nó. Bởi vì chúng tôi không thể giữ Ginshari ở bệnh viện được, nên tôi vẫn phải làm phiềm Maou-san chăm sóc nó thêm một lúc nữa, nhưng tôi hứa với cậu rằng khi một người chủ có triển vọng xuất hiện, tôi chắc chắn sẽ giới thiệu ai đó có thể tin tưởng cho cậu.”
“Meo~!”
Trước khi Maou kịp gật đầu trước lời đề nghị tuyệt vời của Yoshimura, Ginshari đã đáp lại với một giọng hăng hái.
“Vậy ra là thế, nó không còn được xem là một đứa nhóc nữa rồi.”
Khi Ginshari tiếp tục nghịch trong hộp, Maou bỏ ra rất nhiều công sức để mang nó trở lại Ma Vương Thành.
Sau khi nghe kết quả chuẩn đoán từ Maou, Ashiya nói một cách xúc động.
“Dường như mèo trưởng thành chỉ sau một năm. Hồi trước nó toàn nghịch trong hộp suốt thôi.”
Con mèo Ginshari không thể bỏ lại vào trong hộp sau khi trở về nhà kia không ngừng đi tới đi lui trên tấm tatami với vẻ hớn hở.
“Sau đó……”
Sau khi thấy cái thứ Maou mang về cùng với Ginshari, anh ta làm một vẻ mặt phức tạp.
“Có vẻ như trước mắt ít nhất chúng ta cần những thứ này.”
Với sự gợi ý của Phòng khám Thú y Hừng đông, ngoài việc thêm đường vào sữa và một cái đĩa đựng thực phẩm rắn, ổ rơm mèo để mèo đi vệ sinh và một sách hướng dẫn chăm sóc mèo cũng được đặt kế cái hộp dùng để đựng Ginshari.
“Thực ra thì nó không mắc như vẻ bề ngoài đâu, bao gồm cả phí khám bệnh, toàn bộ chỉ tốn chừng 7000 yên tôi.”(Trans: xấp sỉ 1 triệu rưỡi)
Nghe thấy cái giá 7000 yên, vẻ mặt của Ashiya đơ ra ngay tức thì.
“Méo! Méo!”
Lúc đó, con mèo Ginshari đã hồi phục lại toàn bộ sức khoẻ của nó đi lại chỗ chân của Ashiya và len qua len lại giữa chân anh ta theo hình số 8 bằng những bước chân đều đều, và ngay lúc Ashiya nhìn thấy đôi mắt trong trẻo và ươn ướt của Ginshari khi nó thỉnh thoảng dừng lại để nhìn lên chủ của mình—
“Haiz, cái, cái này đúng là không thể làm khác được.”
Anh ta nói với bộ dạng mềm lòng.
“Pu-shu…. meo~”
“Huff, huff, ừm, à, phải, thần phải đổ bao nhiêu thức ăn cho nó một bữa…..”
Ashiya cảm thấy ngưa ngứa bởi lông của Ginshari khi nó đâm qua quần và khiến anh ta rên lên một cách kì quặc. Anh ta bước chậm lại để tránh vô tình giẫm phải Ginshari.
Tuy nhiên, Ginshari lại ngoan ngoãn đi theo và như không muốn rời khỏi anh ta.
Maou, người vô thức cười khi thấy cái cảnh này, bắt đầu lục khắp túi mua sắm như thể cậu đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
“Với lại, đây là một cái mặt nạ chất lượng cao mà ta mua ở siêu thị. Urushihara, đeo cái này vào và ráng nhịn thêm chút nữa nha.”
“Ứ muốn đâuuuuuuuu!”
“Méo~! Méo~! Méo~!”
Một tiếng kêu bi thương của thiên thần sa đọa vang lên từ trong tủ, và như thể muốn trêu Urushihara, Ginshari rời khỏi chỗ Ashiya và kêu méo méo ngay trước tủ.
Thấy Ginshari sắp sửa dùng vuốt của nó cào vào cái cửa kéo, Maou vội ẵm nó lên.
“Thiệt tình, ồn chết đi được…..”
Suzuno cau mày ở phòng láng giềng, nhưng từ vẻ vui thích trong giọng của cổ, có vẻ như cô ấy cũng thầm nhẹ nhõm khi biết rằng Ginshari không sao cả.
Sau đó, một quãng thời gian lại trôi qua.
Ginshari đã hồi phục lại được nét hăng hái mà một bé mèo nên có, và cũng quen với các thành viên trong Ma Vương Thành, gây ra không ích trò nghịch ngợm cho những con quỷ có ý định xâm chiếm thế giới.
Nhưng nói thế nào thì họ cũng là Ma Vương, và một trong Tứ Thiên Vương mang danh Chisho.
(Trans: Chisho – một từ cổ ám chỉ một vị tướng thông minh và tuệ mẫn và có khả năng lãnh đạo quân đội cao. Một người chỉ huy quan trọng trên chiến trường.)
Họ đã không còn gây ra sai sót về lượng thức ăn của Ginshari, và có thể dễ dàng ngăn không cho nó làm hư đồ nội thất trong phòng khi nó nghịch quá.
Nhất là kĩ năng lưu ý chuẩn xác khi nào mà mèo con muốn đi toilet và đặt nó lên cái ổ rơm mèo, cái đó thật sự đã ở cái level chuyên nghiệp.
Để Ginshari có thể sống trong cái hộp một cách thoải mái, những con quỷ cũng thay khăn rách trong hộp định kỳ, và lúc này, cả sữa mèo mua khẩn cấp cũng đã sắp được uống hết.
Vì Ginshari rất thích cái gậy đồ chơi cho mèo mà Maou mua ở cửa hàng 100 yên, nên giờ dù Maou không vẫy cây gậy, Ginshari cũng sẽ cắn món đồ chơi đó và tự chơi một mình.
“….Nhìn họ thế này, khi có người đến nhận nuôi thì có sao không đấy?”
“Tôi không biết, đừng hỏi tôi.”
“Nó dễ thương thật đấy.”
“Ắc xì!”
Thấy hai con quỷ chơi cùng một con mèo con, Emi, Suzuno và Chiho cất lên suy nghĩ của họ, còn Urushihara, hắn chỉ hắc xì như thường ngày.
Vì thế, khi sắp sửa được 2 tuần sau khi Ma Vương mang Ginshari về nhà—
“….Ự!”
Điện thoại của Maou nhận được một cuộc gọi từ Bệnh viện Thú y Hừng đông.
Bởi vì việc dùng thời gian buổi tối để chơi với mèo đã dần trở thành một thói quen cố định, nên Maou có cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh vào vậy.
“Maou-san, tôi là Yoshimura đây, tôi có người muốn nhận nuôi Ginshari……”
“Thế à….”
“Meo~? Meo~! Meo~!”
Nhận ra rằng Maou không tập trung khi chơi với nó, Ginshari bắt đầu leo lên người Maou, định thu hút sự chú ý của cậu.
Maou để Ginshari dùng vuốt của nó để bám vào da cậu và cái tay áo thun của cậu, và tiếp tục nói chuyện với Yoshimura.
Và Ashiya cũng đã có một vẻ mặt chuẩn bị sẵn sàng, cứ thế mà dõi theo Maou với Ginshari.
Còn với Urushihara, hắn đang nín thở trong hộc tủ, khẽ hắt hơi.
“……”
Sau khi Maou nói chuyện xong, cậu không quên đi mục đích ban đầu, và đặt Ginshari xuống từ vai mình khi nó đang cố thử leo lên đầu cậu ngồi, và nói thẳng.
“Họ đã tìm ra người để nhận nuôi nó rồi.”
“….Thế à…..”
“Đối phương dường như cũng là một người đáng tin cậy. Và kinh nghiệm nuôi mèo của người này cũng rất toàn diện, người ta còn bảo rằng những con mèo mà trước kia người này nuôi cũng sống lâu hơn tuổi thọ trung bình.”
“….một ứng viên rất tốt nhỉ.”
“….ừ.”
Mặc dù đó là một chủ đề đáng để vui mừng, nhưng giọng điệu của Maou và Ashiya lại rất ảm đạm.
“Cả hai người đều cảm thấy u ám.”
Urushihara trong cái hộc tủ nói thế.
“Bác sĩ Yoshimura đã sắp xếp cho chúng ta một cuộc gặp với người đó vào ngày mai. Tất nhiên là ông ấy bảo rằng nếu chúng ta từ chối thì cũng không sao….”
“….Tôi không nghĩ là chúng ta có thể làm thế đâu. Xét cho cùng, con mèo này cũng không nên ở đây.”
Bởi vì Maou bọn họ vốn không thể chăm sóc Ginshari ở Ma Vương Thành đến cuối đời được, nên họ mới bắt đầu tìm ai đó nhận nuôi nó.
Vì một người lý tưởng đã xuất hiện, nên họ không có lý do gì để khước từ.
Maou ẵm con mèo Ginshari rốt cuộc cũng leo lên đầu Ma vương ngồi kia, đưa nó lại gần mặt mình và nói.
“Tuyệt quá rồi, Ginshari. Cuối cùng cũng có người muốn nhận nuôi mày.”
Ginshari nhìn xuống người chủ tạm thời của nó với vẻ mặt khó hiểu, và ngáp một cách ngây thơ.
“Meo~…. uh!”
“….ta nói này, đừng có nhổ cục lông ra lúc này chứ.”
Ginshari nhổ một cục lông ra trước mặt Maou và bắt đầu vùng vẫy bằng cách cựa quậy tứ chi của nó, một bầu không khí thiếu nét buồn bã.
“À phải, Emi và Chi-chan cũng chăm sóc cho nó rất nhiều, nên chúng ta cũng cần cho họ biết. Thế này thì, từ mai trở đi, mấy người đó sẽ không phải lo lắng việc Ginshari bị chúng ta ăn thịt nữa.”
Cảm xúc sâu lắng trong lòng Maou và Ashiya dành cho Ginshari, đã chạm đến cái ngưỡng không thể chuộc lại được nữa.
“Meo meo, sẽ đi gặp bác sĩ ạ?”
Alas Ramus nhìn lên Maou từ ghế trẻ em của con chiến mã đáng tự hào của Ma Vương–xe đạp Dullahan II.
“Chúng ta sẽ đi gặp người chủ mới của nó.”
Maou, đẩy chiếc xe về phía trước, vừa gật đầu vừa nói.
Ginshari, bên trong chiếc hộp giấy được gắn chặt vào giỏ đựng đồ ở đằng trước, trở nên khá im lặng hơn thường ngày bởi sự lo lắng mà nó cảm thấy được từ một cuộc đi dạo hiếm có.
Sau khi Maou bảo với Emi rằng Ginshari sẽ được đưa cho người chủ mới, không hiểu sao Emi lại xuất hiện cùng với Alas Ramus.
Sau khi xác nhận rằng bệnh viện đó gần với Villa Rosa Sasazuka—
“Hiếm khi có dịp, anh mang con bé đi cùng đi.”
Một hành động hiếm có, Emi đưa Alas Ramus cho Maou trông coi.
“…..Con bé bị cúm mèo à?”
Mặc dù Maou cảm thấy ngạc nhiên trước đề nghị không giống với kiểu của Emi, nhưng cô nàng Emi dường như thiếu động lực gần đây kia lại nói một cách hờ hững.
“Tôi có nghe Rika nói qua. Trên đường về nhà sau khi đưa một con vật nuôi cho người khác, người ta thường sẽ có một cảnh giác cô đơn kì lạ. Sao anh không đưa Alas Ramus đi ăn một bữa đi? Hôm nay vẫn còn nóng, anh nhớ để ý đến việc giữ nước cho con bé và đừng để con bé bị cảm vì máy lạnh đấy.”
“…. Nghe cô nói thế này, tôi chỉ cảm thấy kì quặc mà thôi.”
Dù Maou cảm thấy không vui khi việc cậu miễn cưỡng chia xa Ginshari đã bị nhìn thấu, và cảm thấy bất mãn trước việc chấp nhận sự khoan hồng từ kẻ địch của mình—
“Trời ạ. Chẳng lẽ anh muốn một trong số chúng tôi thấy cái tình trạng chán nản của anh vì cảm thấy mất mát sau khi chia xa Ginshari sao?”
Khi cậu bị chọc thế này, cậu chỉ còn đành biết im miệng lại một cách ngoan ngoãn.
“Thực ra nếu anh muốn về nhà một mình thì tôi cũng không phiền đâu. Alas Ramus, Papa hình như không muốn ra ngoài cùng con, biết làm sao giờ…..”
“Aaa, thật tình! Tôi đi đây!”
Maou làm ngơ hành động ác quỷ của Emi, và dưới ánh mắt của anh chàng Ashiya miễn cưỡng chia tay, và của Suzuno với Chiho, cậu hướng về phía Phòng khám Thú y Hừng đông.
“Meo meo~~ Meo meo~~”
Alas Ramus vẫy vẫy tay, và hát một điệu nhạc kì quặc mà chẳng có tiết tấu cố định gì cả.
Maou cười gượng trước tình huống đó, và chú ý vào cái hộp đang đựng Ginshari, tránh để Alas Ramus không đập trúng cái hộp do phấn khích, và rồi hai cha con, cũng như chú mèo con chầm chậm tiến đến Phòng khám Thú y.
Khi Maou dừng xe đạp lại, đầu tiên thì cậu ẵm Alas Ramus từ ghế ngồi và đặt con bé xuống đất, và sau khi dặn con bé tỏ ra ngoan ngoãn, cậu cầm cái hộp đựng Ginshari được cột vào giỏ xe lên.
Không hiểu sao, Alas Ramus lại bắt đầu bước đi bên cạnh Maou khi đang dùng hai tay để che miệng lại.
“Alas Ramus, sao con lại che miệng lại thế?”
Maou tò mò hỏi.
“Tỏ ra ngoan ngoãn, suỵt~~”
Có vẻ như với Alas Ramus, ‘tỏ ra ngoan ngoãn’ bằng với ‘tỏ ra im lặng’.
Nhận ra rằng đưa bé xem mình như cha lại đi hiểu ý của mình theo hướng đó, Maou vô thức cười, và vì thế, cậu Maou cảm thấy khá nhẹ nhõm kia mở cửa trước của Bệnh viện Thú y Hừng đông.
“À, Maou-san, tôi chờ cậu cũng được một lúc rồi…. ể? Bé con đây là……”
Bác sĩ thú y Yoshimura, người đã chờ sẵn ở phòng chờ, cảm thấy bất ngờ khi thấy Alas Ramus đi cạnh Maou.
“Uh, nói thế nào nhỉ, đây là con gái tôi.”
“Thế, thế à.”
“Gâu gâu!”
Sau khi thấy con chó bằng gốm to tướng dùng để trang trí ở lối vào phòng chờ, mắt Alas Ramus sáng lên, và lập tức giải phóng chế đột ‘im lặng’ của mình.
“Alas Ramus này, suỵt~ nhé.”
“Suỵt—? Gâu gâu cũng phải suỵt~~ nữa.”
Mặc dù con chó gốm chỉ treo một cái bảng ‘OPEN’ và chẳng gây ra tiếng động gì cả, nhưng Alas Ramus vẫn nghiêm túc đặt ngón cái lên miệng mình.
“Vậy, về người muốn nhận nuôi Ginshari…..”
“Vâng, để tôi giới thiệu cho cậu. Đây là…..”
Khi Maou thấy người đứng dậy từ băng ghế dài sâu trong phòng chờ trước tiếng gọi của bác sĩ thú y Yoshimura, cậu tròn xoe mắt ngạc nhiên.
“Ế? Hirose-san?”
“Ơ? Hai người biết nhau à?”
Khi Yoshimura nghe thấy lời của Maou, ông cũng cảm thấy sốc.
Cái người đứng dậy kia là chủ của Cửa hàng Xe đạp Hirose, ông chủ Hirose.
Vì Maou từng bị từ chối khi cậu đến tìm Hirose để bàn về Ginshari, nên khi phát hiện ra rằng người muốn nhận nuôi lại là Hirose, cậu thấy khó mà che giấu sự sửng sốt của mình.
“Tôi cảm thấy có hơi xấu hổ, Maou, vì trước đó đã lạnh lùng từ chối cậu.”
Hirose vừa cười gượng vừa nói một cách xấu hổ.
“Cậu đã được nghe bác sĩ Yoshimura bảo rằng tôi đã từng nuôi mèo chưa?”
“Tôi nghe bảo là con mèo đó sống rất lâu…..”
“Phải, nếu thế, về phần ‘sống lâu’ chắc tôi không cần phải nói thêm nữa. Nó mất hai năm trước rồi.”
“Nhưng tôi cảm thấy Luna của Hirose-san sống rất hạnh phúc.”
Yoshimura nói một cách nhiệt liệt khi ông nhớ lại chuyện xưa.
“Luna là tên của con mèo à?”
“Đúng thế.”
Hirose, với cái tính cách điềm đạm, nói một cách rụt rè.
“Tôi bắt đầu chăm sóc nó từ trước khi kết hôn, nói thẳng ra thì, tuổi của con mèo đó còn lớn hơn tuổi của con tôi. Sau khi nó mất đi, cả nhà tôi đã cảm thấy buồn suốt một quãng thời gian dài, vì thế nên tôi vốn không định nuôi thêm con mèo nào khác ngoại trừ Luna cả, và đây cũng là lý do mà ban đầu tôi từ chối cậu… ờm, tôi mở hộp ra được chứ?”
Sau khi được Maou chấp thuận, Hirose mở cái hộp trong tay Maou ra.
“Meo~”
Sau đó, Ginshari thò đầu ra mà chẳng chút lưỡng lự.
“Tôi đã bị sốc khi nhìn thấy tấm hình, bé mèo này trông giống Luna y như đúc. Luna cũng là giống mèo Lam Nga, và lông của nó cũng đặc biệt sáng, có lẽ nó không phải giống thuần chủng, nhưng dù thế, nó trông vẫn rất đẹp. Ngay lúc tôi vô tình đến thăm bác sĩ Yoshimura vì kỉ niệm ngày Luna mất đang đến gần, mắt tôi lập tức bị thông báo này thu hút, và tôi cảm thấy như không thể bỏ bé mèo này một mình được…… cậu đã đặt tên cho nó chưa?”
“Nó tên Ginshari.”
“Ginshari……”
Mặc dù Hirose nhất thời không nói nên lời, nhưng ông ấy vẫn mỉm cười ngay.
“Cậu có muốn để nó đến nhà tôi không? Tất nhiên tôi không định xem nó như mèo thế chỗ cho Luna đâu, mà là như một thành viên mới. Ờm, mặc dù tôi không biết đám trẻ có chịu chấp nhận cái tên ‘Ginshari’ hay không, nhưng tôi sẽ cố gắng tìm cách thuyết phục chúng.”
“Miễn là mọi người có thể trân trọng nó, thì ông có thể đặt tên cho nó là gì cũng được.”
Sau khi Maou đáp lại với một nụ cười, cậu đưa cái hộp đựng Ginshari sang cho Hirose.
“Thỉnh thoảng tôi có thể sang thăm nó không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Meo~”
Có vẻ như Ginshari không có bất kì ý kiến đặc biệt nào với người chủ mới cả.
***
“Gì cơ, vậy ra là người sống gần đây à?”
“Và người đó lại là người mà tôi quen.”
Emi lắng nghe kết quả báo cáo của Maou với vẻ mặt không mấy hứng thú.
“Gâu gâu, gâu gâu!”
Alas Ramus đang giữ lấy con chó đồ chơi bằng gốm, và Emi thở dài khi nhận ra rằng tên Maou đó nuông chiều đứa bé.
“Haiz, tệ thật dấy. Ban đầu tôi còn tưởng anh sẽ giống như cái hồi Alas Ramus biến mất, khóc sướt mướt trên đường về rồi còn mất hết tinh thần vì chán nản nữa cơ.”
“….Cô cái đồ.”
Giọng điệu trêu ghẹo quan tâm của Emi, khiến Maou càng cảm thấy rất không thoải mái.
“Hirose-san, có phải là Hirose-san mở cửa tiệm xe đạp trên phố mua sắm không?”
Quả đúng là người bản địa, Chiho dường như biết cửa tiệm của Hirose ở đâu.
“Thế chẳng phải rất tuyệt sao, rất gần con gì? Như thế, Maou-san sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa!”
Câu nói vô tư lự của Chiho khiến Maou cảm thấy càng tệ hơn.
“Ngay, ngay từ đầu anh cũng sẽ không cảm thấy cô đơn đâu. Với lại, anh còn phải gửi đồ sang nhà Hirose-san nữa, nên anh vẫn chưa cảm nhận được chút cảm giác từ biệt gì cả.”
Maou, người cảm thấy như bị nhìn thấu trước lời nói ngây thơ của Chiho, thực sự phải chuyển mấy món linh tinh cần thiết để chăm sóc Ginshari cho Hirose.
Họ định dùng mấy thứ mà bé mèo đã quen dùng, rồi dần dần dùng thời dian để nó điều chỉnh thành lối sống của nhà Hirose.
Maou gói vài món đồ liên quan đến Ginshari vào trong túi, và chỉ khi cậu gói cái gậy đồ chơi cho mèo với dấu răng còn mới, cậu mới thấy nhói trong tim.
“Này Emi.”
“Gì.”
“…..Cảm ơn vì đã đưa Alas Ramus đến.”
“…..”
“Cái gì, thế là rốt cuộc anh vẫn cảm thấy cô đơn à?”—Mặc dù Emi xém chút là nói ra, nhưng vì Maou lập tức quay người đi, nên cô mất cơ hội mở miệng.
“…..Haiz. Cái này giống như thiếu cảm giác căng thẳng hơn là đột nhiên có tinh thần ấy.”
Đây thực ra là một trong số mấy tiếng thở dài của Ashiya hồi tối qua.
Có lẽ so với Maou, Ashiya có phần thờ ơ hơn.
Vì Ashiya và Maou lần lượt thay nhau lo việc cho Ginshari ăn, nên cả hai tạm thời chưa thể phá vỡ cái thói quen kiểm tra đồng hồ và nhìn vào góc phòng, nơi mà ban đầu cái hộp của Ginshari được đặt.
Maou, người mà vài hôm trước còn chơi với Ginshari mỗi khi tan ca về nhà, nằm trên tấm tatami vì cậu đột nhiên cảm thấy nhàn rỗi.
Còn Urushihara thì—-
“….”
Hắn ta vẫn chưa chui ra khỏi cái tủ.
“Này, chẳng phải đến lúc ngươi nên chui ra rồi sao, Ginshari không còn ở đây nữa rồi. Bên trong chắc là nóng lắm, không phải sao.”
“….”
Với tiếng kêu của Maou, Urushihara mở cửa kéo của tủ và thò nửa đầu ra.
“Ớn quá đi. Ngươi là Zashiki Warashi à?”
“…..A, quả nhiên là vẫn chưa được.”
Urushihara bơ Maou và lập tức đóng cửa tủ lại.
“Ashiya, ngày mai cũng không sao, nhưng làm ơn dùng máy hút bụi để dọn dẹp đi.”
“…..Sao ta lại phải lau dọn theo lệnh ngươi chứ.”
Ashiya đáp lại với vẻ mặt vô cảm.
“Lông và mùi của Ginshari vẫn còn ở quanh phòng. Nên mũi tôi lại cảm giác như đang đau lên! Cứ xem như tôi cầu xin đi, sáng sớm ngày mai, dùng máy bụi để….. a, a, a…..”
Urushihara đột ngột ngưng nói và bắt đầu phát ra mấy tiếng thở kì lạ.
Rồi thì—
“ẮC XÌ—!”
Cho ra một cú hắt hơi thái quá.
“Ngươi cũng khổ ghê nhỉ….”
Khác với Urushihara, Maou, người không cảm nhận được chút gì liên quan đến Ginshari, nói với vẻ cảm động.
“Nhưng…. căn phòng này, từng có một con mèo ở đây.”
“Đúng thế…. nhưng Ma Vương-sama, nếu nói thế người ta sẽ tưởng Ginshari đã qua đời đấy ạ. Chúng ta nên cầu mong rằng nó có thể lớn lên một cách khoẻ mạnh ở nhà của Hirose-san.”
“….Phải.”
Khi Maou gật đầu, một giọng nói giận dữ vang lên từ trong tủ.
“Đừng có nhớ đến nó vì cái hắc xì của tôi! A, ắc xì!”
Tiếng hắc xì của Urushihara làm rung cả tường tủ, và cái tiếng đó khiến Suzuno ở phòng kế bên cau mày.
“Cầu mong rằng nó lớn lên một cách khoẻ mạnh à…..”
“Ma Vương-sama?”
“….Ự, ta chỉ là cảm thấy chuyện này thật sự không thể đem ra đùa mà thôi.”
“Hửm?”
“….Không có gì, ngủ đi thôi. Này, Urushihara! Nhanh mở cái cửa ra, ta muốn lấy một cái khăn tắm.”
“Wah! Chờ, chờ chút đã, để tôi đeo mặt nạ lên…. tôi kêu đợi chút kia mà? A, ắc xì!”
Mặc dù Suzuno cảm thấy rắc rối trước trận cãi lộn trẻ con của Ma Vương Thành, nhưng cô vẫn vừa nghĩ vừa nhìn lên bầu trời quang đãng trải dài vô tận.
“Nếu hành động đạo đức này có thể thắp lên một tia hy vọng trong lòng Ma Vương, thế thì ai có thể bằng cách nào mà đưa tay ra giúp hắn đây.” [note124]
Cảm xúc của quỷ cũng vậy, cảm xúc của con người cũng thế, cũng đều bị đêm hè làm ngơ đi, và trở nên sâu lắng hơn một cách tĩnh lặng dưới cái tiết trời nóng bức chốn đô thị tấp nập.