Hataraku Maou-sama

chương 2: ma vương và anh hùng, cảm thấy nghi ngờ về thường nhật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: 和ヶ原聡司 Wagahara Satoshi

Dịch giả bản tiếng anh: mittens_220

Dịch giả bản tiếng việt: Kirigaya Shizuku

Xin vui lòng giữ credit trên để tôn trọng người dịch. Tks.

Phân đoạn 1:

“Xin chào quý khách—!”

Giọng to rõ của Chiho vang ra khắp tiệm.

Tiếng chào lớn đó không chỉ khiến vài khách hàng tò mò không biết chuyện gì xảy ra và quay mặt về phía Chiho, mà những khách hàng mới bước vào cũng dừng lại ngay lối vào theo phản xạ, Maou và những nhân viên khác, người đang cảm thấy sốc, cũng ngơ ngác mà quay đầu hướng sự chú ý vào Chiho.

“Hừm, mặc dù chị không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có tinh thần phấn chấn thì cũng là chuyện tốt.”

Chỉ có một người là không bị ảnh hưởng — đang đứng cạnh Chiho, Sasaki đặt tay lên vai Chiho và nói,

“Nhưng em nên chú ý hơn đến khoảng cách giữa em và khách hàng. Dù em không hét lớn như thế thì khách hàng vẫn có thể nghe thấy mà.”

“A, vâ, vâng, em xin lỗi….”

Chiho, người trông như cũng ý thức được âm lượng của mình, bắt đầu phục vụ khách hàng trước quầy trong khi đang đỏ mặt lên.

Và giữa toàn bộ vụ việc này, Maou cứ mãi dõi theo Chiho với vẻ mặt lo lắng.

Cũng đã được 1 tuần kể từ khi Chiho chấp nhận khoá học của Emi và Suzuno trong việc kích hoạt thánh lực.

Là một học sinh, hôm nay là ngày đầu tiên Chiho quay lại làm việc tại tiệm MgRonald đã được mở cửa lại. Vì em ấy thường dùng cái giọng lớn tiếng để hét lên như mới nãy ngay ngày đầu tiên, thành ra em ấy trở nên rất nổi bật.

Theo lý mà nói, Chiho đáng lẽ phải là người biết khi nào và ở đâu là thích hợp để làm điều gì đó, nhưng vì em ấy vừa trải qua trận hét lộn vài hôm trước, cho nên cũng khó tránh việc em ấy lóng ngóng trong cảm giác điều khiển âm lượng của bản thân, thậm chí còn hù khách vài lần.

“Mặc dù có động lực là một chuyện tốt, nhưng có vẻ như tạm thời chị không thể để em đứng quầy ở tiệm cà phê trên lầu được. Bởi vì không có đủ nhân viên nên lúc đầu chị còn mong rằng Chi-chan có thể lên lầu phụ việc.”

Kisaki nói vói vẻ tiên tiếc. Khi Maou nghe thấy thế, cậu lập tức cảm thấy buồn nản vì sự bất lực của chính mình.

Còn về việc sao Chiho lại chào khác lớn tiếng như thế, tất nhiên là để tiến hành luyện tập kích hoạt thánh lực.

Tuy nhiên, xét về thực tế, ở Nhật chẳng có bao nhiêu nơi để một người có thể hét to liên tục mà không khiến người khác nghi ngờ.

Hét nhiều như thế thì không chỉ bị cha mẹ la, mà sẽ còn gây phiền phức cho cả hàng xóm nữa. Và nếu một cô bé ở tuổi Chiho đi hét to ngoài công viên, chỉ thế thôi cũng đủ khiến ai đó gọi cảnh sát. Tất nhiên, nhà tắm công cộng được sử dụng vào ngày đầu tiên không phải là một lựa chọn.

Dù thế nhưng Chiho hẳn là không thể ra quán karaoke mỗi ngày để luyện tập được.

Vì vậy, Chiho chỉ có thể chọn những lúc như thế này, khi mà cô có thể hét lớn tiếng, nhưng nếu quá say sưa đến nỗi phá rối trật tự mỗi ngày thì chẳng khác gì cầm đèn chạy trước ô tô.

Sau khi nghe lý do việc Emi và Suzuno dạy phép thuật cho Chiho, Maou và những người còn lại hầu như cũng đã chấp nhận.

Hiện tại thì, bất kể Chiho còn giữ ký ức của Maou và những người khác hay không, thì đó cũng là những điểm yếu chí mạng của họ, và khó mà đảm bảo rằng Ente Isla và Quỷ Giới, hay tên Olba hoạt động trong bóng tối kia sẽ không tập trung tấn công vào điểm này.

Nếu mọi chuyện thành ra thế này, thì việc để Chiho giữ lại trí nhớ của cổ và sở hữu loại phép thuật có thể nhờ Maou và những người còn lại đến cứu tùy theo tình hình có thể nói là một biện pháp đối phó rất hữu hiệu.

Dù thế, với Chiho, đi học hay đi làm cũng là những hoạt động thường nhật quan trọng không thể bỏ bê.

“Chi-chan, anh làm phiền em một chút được không?”

Nhân lúc tiệm đang vắng khách, Maou mở lời với Chiho.

“…Em xin lỗi, chuyện liên quan đến việc em nói to tiếng phải không ạ?”

Chiho có vẻ như biết nguyên do Maou gọi mình, và cô vừa cúi đầu vừa trả lời.

“À…..”

Thấy vẻ mặt hổ thẹn của Chiho, Maou cũng cảm thấy rất khó xử. Xét cho cùng thì Chiho cũng chỉ đang cố hết sức vì không muốn trở thành gánh nặng của Maou, Emi, và những người còn lại.

“Em biết là được rồi. Nhưng em cũng nên trân trọng cuộc sống thường ngày của mình nữa đấy.”

“Vâng.”

Chiho đáp lại với bộ dạng khá mệt mỏi.

“Nếu chuyện cứ tiếp diễn thế này, Kisaki-san sẽ không cho em lên lầu đâu.”

“Đúng thế thật… vâng, em phải điều chỉnh lại thái độ theo một dáng vẻ rõ ràng hơn đúng không ạ.”

“Đúng vậy, là thế đó.”

Maou, người gật đầu một cái với chút gượng ép, phát hiện ra rằng Kisaki cũng đang gật đầu thoã mãn từ một góc trong tầm nhìn của cậu.

“Tuy nhiên,… dù cho em có bỏ vấn đề này sang một bên trước, em cũng không nghĩ rằng mình có thể lên lầu làm đâu.”

Chiho nhìn xuống với vẻ thiếu tự tin, hình động này trông chẳng hợp với cô bé của thường ngày chút nào.

“Ah… haiz, cũng không phải, là anh không thể hiểu.”

Maou gãi gãi mặt và đồng tình với vẻ khá khó khăn.

Cái ‘lầu trên’ mà hai người họ đang nói đến, tất nhiên là ám chỉ quán MdCafe ở tầng hai.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi MgRonald mở cửa lại.

Dù cho không xét đến tầng lớp lao động ở quận thương mại kế bên, bởi vì lễ Obon cũng vừa qua khỏi giai đoạn cháy khô túi, nên tình trạng kinh doanh của tiệm những ngày đầu vẫn còn có thể gọi là tàm tạm.

Ngoài những khách hàng thông thường ra, cái giá cả được đặt thấp hơn so với tiệm cà phê cạnh tranh đã góp phần rất lớn trong việc giúp mở rộng cơ sở khách hàng, cộng thêm việc nhiều người cũng mang theo cả gia đình của mình đến.

Bởi vì chẳng có sự phân chia rạch ròi nào giữa ghế ngồi của MgRonald thông thường và MdCafe, nên cũng có khách hàng gọi món bình thường ở lầu dưới và mang lên lầu trên để ăn, còn với việc làm sao để tăng doanh thu của các món trong thực đơn cà phê, đó lại là chuyện của sau này.

Vì là mở cửa lại sau một quãng thời gian tạm nghỉ, và quản lý tiệm Kisaki cũng giám sát một cách nghiêm ngặt từ lúc mở cửa cho đến lúc kết thúc công việc, nên những vị khách cũ cũng lập tức quay trở lại.

Một vài người ngay từ đầu đã là fan thầm lặng của Kisaki, và khi họ biết được rằng tiệm cà phê trên tầng hai có một bức ảnh được lồng khung cùng với giấy chứng nhận phụ trách màu xanh của Kisaki, họ thậm chí còn tự tay lấy điện thoại ra chụp nó lại.

Kể cả xét đến những tình huống đó, MdCafe cũng đã được nghĩ là có một khởi đầu kha khá tốt, nhưng nhìn vào cái tình trạng hiện tại thì không chỉ Maou và Chiho, mà khá nhiều nhân viên cũng không được tự tin cho lắm để làm việc ở MdCafe.

Và lý do cho điều đó là….

“Phải làm thế nào, mới có thể pha được một ly cà phê có hương vị ngon như thế đây.”

Cũng không có gì lạ khi Chiho tỏ ra bối rối như thế.

Cà phê mà Kisaki làm, không hiểu sao, lại ngon đến lạ.

Mặc dù cũng giống với cà phê sữa rang đi kèm với các món thường, nhưng khi cà phê MdCafe mà khách gọi được làm ra, có một sự khác biệt lớn giữa thành phẩm của Kisaki và những nhân viên còn lại.

Cà phê của MdCafe khác với các mô hình kinh doanh thông thường, thay vì được đựng trong ly giấy, cà phê ở đây lại được phục vụ khách hàng bằng một chiếc cốc.

Mặc dù mang hình thức của một tiệm cà phê, nhưng điểm độc đáo của thức ăn nhanh vẫn là tốc độ nhanh và sản phẩm có chất lượng đồng nhất, và kiểu của MdCafe cũng chỉ là một trong số các kiểu kinh doanh. Sự khác biệt với cà phê sữa rang là MdCafe có máy pha cà phê chuyên dụng của riêng nó.

Khác với máy pha cà phê kiểu drink bar[note122] có thể xay trước một lượng lớn hạt cà phê cùng một lúc và được rót ra theo thời gian đặt sẵn, bởi vì lần nào các hạt cũng phải được nghiền từ đầu với máy pha cà phê MdCafe, nên quả thật là có liên quan đến khoảng trống giữa tay nghề cá nhân ở một mức độ nào đó. Nhưng đó vẫn chỉ là cách dùng máy và không có lấy một dụng cụ chuyên biệt nào kiểu như máy xay bằng tay.

Mặc dù Kisaki cũng đã dạy những nhân viên chuyển ca cách dùng máy pha cà phê MdCafe, nhưng không hiểu sao, dù họ có làm thử và đem so với cà phê thường, mỗi loại cà phê MdCafe mà Kisaki pha vẫn ngon xa cái của họ.

“Bởi vì chúng ta nghiền cùng một loại hạt cà phê, đổ cùng một nhiệt độ nước, và thậm chí còn dùng cả cùng một loại sữa? Sao kết quả lại khác nhau thế này….”

Maou và Chiho không thường xuyên uống cà phê, nhưng sau khi cố tự làm thử, họ vẫn có thể nếm được rằng giữa thành phẩm của họ và của Kisaki, có một sự khác biệt rõ ràng về ‘chất lượng’.

Ít nhất thì toàn bộ nhân viên, những người đều đã được nếm trước cà phê của Kisaki, cũng tin tưởng một cách mãnh liệt rằng chỉ dựa trên mỗi quy trình thao tác tiêu chuẩn, họ cũng chắc chắn không thể nào làm ra cà phê có mùi vị y chang Kisaki.

“Nhưng nếu vẫn không thể sắp xếp ca thì chúng ta sẽ chẳng thể làm việc được đâu.”

Xét thấy rằng việc mở lại quán chỉ mới diễn ra và Kisaki thường xuyên đứng quầy vào giờ hành chính, nhưng vì cô ấy là nhân viên lâu dài, nên cũng khó tránh những ngày mà cô ấy không thể ở trong tiệm.

Vào những lúc như thế, họ cũng không thể đóng cửa MdCafe chỉ vì Kisaki không có mặt.

“Nhưng giữa Kisaki và cà phê của chúng ta, đâu mới là hương vị mà bên công ty dự kiến?”

“Hương vị mà bên công ty dự kiến?”

Chiho, người không hiểu ý trong lời mà Maou nói, nghiêng đầu nghĩ ngợi.

“Trời ạ, dù sao thì MgRonald cũng là một cửa hàng kiểu mẫu. Vì tiệm nào cũng cần cung cấp chất lượng hương vị đồng nhất, nên với Kisaki-san mà nói, dù có nếm thế nào thì hương vị đó cũng không phải ‘chất lượng’ đồng nhất, không phải sao?”

“Thế thì không được sao? Nếu không ngon thì đương nhiên là sẽ khá rắc rối, nhưng mặc dù là cùng giá, nhưng cái này vẫn ngon hơn ly bình thường.”

Maou nhìn vào tờ bướm đặt kế máy thu tiền sau khi nghe những gì Chiho nói.

Từ trong quầy thu tiền nhìn ra ngoài, có thể thấy giá cả những món chính của MdCafe từ đằng sau tờ bướm, cà phê au lait và Latte từng được nhắc đến có giá 250 yên.

“Mặc dù làm như thế thì nghe có vẻ tốt, nhưng nếu nhìn theo hướng khác, nó cũng sẽ tương đương với việc những vị khách không thể uống cà phê của Kisaki-san phải dùng cùng một giá để mua những món hàng kém chất lượng vậy.”

“……A!”

Sau một hồi nghĩ ngợi, Chiho rốt cuộc cũng hiểu ý mà Maou nói.

“Xét cho dùng thì MgRonald cũng là một mô hình kinh doanh quy mô lớn có khuôn mẫu. Nếu ‘giới hạn chất lượng’ không được làm cố định, thì cái lý lẽ của việc cung cấp ‘chất lượng đồng nhất’ sẽ bị phá vỡ. Nếu chất lượng sản phẩm có thể nâng cao mà không được ủy quyền trong khi lại được bán cùng một giá, thì các nhân viên có thể dùng tiền của chính họ để bí mật mua hạt cà phê Blue Mountain về pha. Nhưng nếu chi nhánh nào cũng làm như vậy thì sẽ chẳng còn được xem là một ‘tiệm ăn MgRonald’ nữa rồi, phải không nào.”

Trái lại, mặc dù trên thế giới này vẫn còn rất nhiều chuỗi cửa hàng sử dụng khu vực, cửa tiệm đa sắc hoặc những nhân viên chuyên nghiệp, nhưng ít nhất thì MgRonald không thuê cái hướng kinh doanh kiểu như thế.

Đối với việc liệu Kisaki có lờ đi những luật lệ của công ty và dùng nguyên liệu khác để pha cà phê hay không…..

“Nhưng với cà phê mà Kisaki-san pha, cô ấy dùng cùng một máy, hạt cà phê và cũng cùng sữa với cốc đựng cà phê, đúng chứ.”

“…Đúng là thế… mà cũng vì thế mới khiến người khác đau đầu.”

Sau khi được Chiho đáp lại, Maou lại càng trở nên phiền não hơn.

Thành ra, việc này cho thấy rằng Maou và những người còn lại còn thiếu cái gì đó, nhưng rõ ràng đã làm theo quy trình thao tác tiêu chuẩn một cách nghiêm ngặt mà vẫn còn thiếu cái gì đó, thì thật sự là chẳng biết nên làm sao mới được.

“Vì cái này không liên quan đến việc luyện tập của em, nên sao chúng ta không thử nói ‘trở nên ngon hơn đi~’ cùng với cảm xúc của mình khi pha….”

“Không nói đến lòng thành, nếu họ muốn cải thiện chất lượng bằng âm thanh thì họ sẽ làm khi đang trồng mới đúng chứ, không phải sao?”

“Hoặc có lẽ là chỉ khi Kisaki-san đang pha cà phê, phần nhạc nền trong tiệm là Mozart hay gì đó.”

“Không thể nào. Và tác động của Mozart hiện tại chẳng có cơ sở khoa học nào cả.”

Cuối cùng thì, về bí mật trong cà phê của Kisaki, dù họ có thảo luận thế nào cũng không thể đi được đến kết luận.

Mặc dù có rất nhiều khách đến trước khoảng thời gian cuối bữa tối, nhưng giờ thì đã 10 giờ khuya, và cũng là lúc mà cô bé nữ sinh cao trung Chiho nên tan ca.

Maou nói với Chiho, người đã thay sang quần áo bình thường và bước ra khỏi phòng của nhân viên.

“Vậy, lúc về nhớ cẩn thận nhé.”

“Vâng, vất vả cho anh rồi.”

Chiho cúi đầu chào Maou và những nhân viên còn lại.

“Nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ dùng cái giọng đã qua luyện tập của em mà hét lên nhé.”

“Ể… a, hừm, anh, anh muốn em trả lời thế nào đây hả!”

Chiho, người phát hiện ra đối phương đang trêu mình sau khi nghĩ ngợi một hồi, cầm chặt lấy chiếc điện thoại trong khi đang đỏ mặt.

“Ừ, cẩn thận nhé. Và….”

“Còn chuyện gì nữa!”

Đối diện với cô bé Chiho đang giận–

“Anh vẫn chưa nói với em câu này, cảm ơn vì đã cố gắng vì anh.”

Maou nói với một giọng nhỏ nhẹ mà những nhân viên khác không thể nghe thấy, và lần này thì Chiho đỏ mặt vì một lý do trái ngược với giận dữ mà ra.

“Không, không phải là em là vì một mình Maou-san đâu!”

Dù vậy, Chiho vẫn vội bước ra vì cô bé đã mang một cảm giác khó chịu khi đối phương trêu mình.

Hôm nay thì Chiho lại đeo một chiếc túi xách cỡ lớn, điều mà thường ngày em ấy sẽ không làm. Xét đến giờ giấc thì hẳn là em ấy không còn bất kì dự định gì sau khi làm tan ca, nên có lẽ chắc hẳn em ấy đã luyện tập ở vài nơi trong ngày hôm nay.

Ngay khi Maou nhún vai và trút một tiếng thở dài, và chầm chậm bắt đầu cho việc chuẩn bị đóng cửa thì–

“A… Chi-chan về rồi à?”

Kisaki đi xuống từ tầng trên.

Maou cảm thấy có chút hoài nghi. Vì trước khi Chiho thay đồ và chuẩn bị kết thúc công việc, em ấy đáng lẽ đã báo với Kisaki trước khi về.

“Sau đó thì em ấy còn tiếp tục hét lớn tiếng nữa không?”

Khá hiếm thấy là Kisaki lại hỏi về tình trạng của Chiho với vẻ mặt mệt mỏi không chút hống hách bạo ngược.

“…Có chuyện gì sao ạ? Chị cảm thấy không khỏe à?”

Cũng chẳng có gì lạ khi Maou hỏi câu đó trước khi trả lời câu hỏi của Kisaki.

Thân là Ma Vương, nhưng cả Maou cũng chưa từng thấy một người không biết mệt mỏi là gì như Kisaki. Là một người quản lý của tiệm, Kisaki có nhiều lần không có mặt ở tiệm cả ngày, cũng có nhiều lần cô ấy bận bịu từ sáng đến tối vì phải sắp xếp ca làm, nhưng không biết cô ấy dùng phương pháp thần bí gì mà cổ chẳng bao giờ để lộ ra dấu hiệu của vẻ mệt nhọc trước mặt những người khác.

Và kiểu Kisaki đó, không chỉ dùng tay trái để ấn vào trán, mà dưới mắt còn xuất hiện thêm cả vết thâm quầng, cả giọng nói của cô ấy cũng mất đi âm điệu hà hiếp áp bức, khiến cho người khác không khỏi lo lắng về tình trạng sức khoẻ của cổ.

“A… tôi xin lỗi.”

Đầu của Kisaki ngẩng ngay lên sau khi nghe thấy câu hỏi của Maou, và với một cử chỉ hiếm thấy, cô cuống cuồng chuyển ánh mắt sang khu vực ngồi của khách, và cuối cùng là trút một hơi nhẹ nhõm vì lý do nào đó mà Maou không biết, rồi nở một nụ cười gượng gạo.

Nhắc cho có :v, ở khu vực ngồi được giữ nguyên kiểu kinh doanh bình thường của tầng một, chỉ còn lại hai nhóm thanh niên trông như sinh viên đại học đang tán dóc, những ghế còn lại đều trống hết cả.

“Lại đi làm hết sức như thế, thật không giống kiểu của tôi chút nào. Nhưng mọi việc lại khó giải quyết hơn tôi tưởng, đúng là mệt thật.”

Maou nhận được thêm một cú sốc khác.

Không nói đến chuyện Kisaki làm việc hết sức, với câu chán nản như ‘đúng là mệt thật’, thật khó mà tưởng tượng rằng Kisaki lại nói một câu như thế.

Maou nghiêng đầu nhìn vào màn hình tivi LCD mới toanh ở một góc của quầy thanh toán tầng 1.

Cái màn hình này là một thiết bị mới được lắp đặt dành cho nhân viên tầng một để xác nhận tình hình ghế trống trên tầng hai, nhưng nhìn vào đó, hẳn là giờ này chẳng còn ma nào ở trển cả.

“Chuyện, chuyện gì đã xảy ra thế….”

Không ngờ là Kisaki lại có thể cau mày và tự mát xa vai của mình, kể từ lúc Maou bắt đầu làm việc ở MgRonald, đây là lần đầu tiên cậu được thấy cảnh này.

Mặc dù giọng Maou nghe có phần run rẩy, nhưng Kisaki chỉ nhìn vào Maou với điệu bộ ngạc nhiên, và không trả lời lại câu hỏi của cậu.

“Vậy sau đó thì chuyện gì đã xảy ra với Chi-chan thế?”

“Va-vâng, mặc dù vẫn còn vài chuyện khó đỡ, nhưng sau đó thì mọi chuyện diễn ra bình thường.”

“Thế à.”

Kisaki gật đầu với vẻ ngạc nhiên, và dùng chút sức xoay vai ra đằng sau.

“Có vẻ như Chi-chan cũng đã tìm thấy một mục tiêu mới rồi.”

“Hả?”

Maou mở to mắt trong kinh ngạc.

Lúc này, Chiho đang tiến về phía một mục tiêu nào đó, và hét lớn tiếng là một trong số các giai đoạn cần thiết.

Kisaki bình tĩnh dùng máy thanh toán ở tầng một để mở phần tiền thu nhập hàng ngày của ngày hôm nay. Mặc dù cô ấy trông như chỉ nói câu đó một cách thản nhiên, nhưng tại sao Kisaki lại nghĩ như thế?

Sau khi cơn đập thình thịch ngắn ngủi lắng xuống, Maou cảm nhận được điều gì đó kì lạ từ cách chọn từ của Kisaki.

“Có thể cho em biết ý chị là gì khi nói ‘cũng’ không?”

“….Huh?”

Kisaki hít lấy một hơi trước câu hỏi của Maou, và lập tức lắc đầu như thể đang hối hận.

“À, tôi chỉ hơi mệt thôi, đừng quan tâm đến chuyện đó.”

Kisaki nói với một tông giọng thấp.

Chỉ nghe câu đó, sự tò mò của Maou quay ngắt 180 độ và lắng xuống.

Có vẻ như câu hỏi này nhạy cảm hơn cậu tưởng. Mối quan hệ giữa Kisaki và Maou cũng không ở cái mức mà cậu có thể tiếp tục hỏi thêm.

“Vậy, em có thể hỏi chuyện khác mà em đang bận tâm không?”

“Hửm?”

“Cả Chi-chan và em đều thấy khó hiểu, mặc dù bọn em đều dùng chung một loại máy pha cà phê, nhưng tại sao vị của cà phê Kisaki-san pha lại khác với của bọn em…”

“Ah?”

“…đến thế?”

Một cơn sợ hãi như bị tấn công bởi ai đó mặc dù sự tò mò của mình đã quay ngắt 180 độ đang hành hung Maou.

Maou vốn chỉ mang ý muốn cải thiện nên mới hỏi một câu như vậy, nhưng sau khi nghe Kisaki đáp lại với một giọng thấp hơn trước đó và toả ra một luồng không khí hắc ám, giọng của cậu càng lúc càng nhỏ đi ở cuối câu.

Kisaki bắn một cái nhìn sang Maou, một cái nhìn đủ khiến cho Quỷ Vương cũng phải run rẩy.

Trong mắt của những người ngoài cuộc, khoảng khắc đó có thể nói là chưa đến một giây. Nhưng với Maou, giây phút đó dài ngỡ như vô tận.

Tuy nhiên, trong khoảng khắc tiếp theo, ánh mắt của Kisaki đột ngột thay đổi, cả ánh nhìn của cô ấy cũng bắt đầu dao động.

Maou bắt đầu cảm thấy rằng sẽ không còn gì có thể khiến cậu ngạc nhiên trong ngày hôm nay nữa.

Ngay khi ánh mắt nguy hiểm của Kisaki vừa rời khỏi Maou được 0.1 giây, dao động không ngừng, và quay trở lại vị trí ban đầu của nó, Maou cảm thấy như thể mình vừa thấy một biểu hiện trần trụi và không chút phòng vệ, một biểu hiện mà cậu không thể nào tưởng tượng được ở một Kisaki thường ngày.

“….Tôi xin lỗi, chờ tôi một chút.”

Kisaki tắt hình ảnh phần doanh thu hằng ngày đi, và bước vào phòng nhân viên sau khi thành thật xin lỗi.

Kisaki chắc cũng để ý thấy Maou đã phát hiện ra mâu thuẫn trong lòng cô. Từ cái cách cô không có ý định bào chữa cho việc đó, mặt đó thì vẫn là Kisaki của thường ngày.

Maou cảm thấy khó xử bởi một loạt vẻ mặt lạ hoắc của Kisaki mà cậu vừa thấy 5′ trước.

Cậu ngơ ngác nhìn vào cửa phòng nhân viên, và nghe thấy tiếng chiếc máy in cũ phát ra từ bên trong, rồi Kisaki lập tức bước ra với một tờ giấy trên tay.

Và khi Kisaki bước ra, cô cũng làm một vẻ mặt ngượng ngùng đến lạ do bắt gặp ánh mắt của Maou, và điều này cũng rất bất ngờ.

“Nếu thấy hứng thú thì sao cậu không thử xem?”

Kisaki đưa tờ giấy sang cho Maou.

Mặc dù có rất nhiều chuyện để quan tâm, nhưng Maou vẫn nhìn vào phần nội dung tờ giấy.

“MgRonald Barista?”

Sau khi thấy những chữ ở phần tiêu đề, Maou cảm thấy có hơi khó hiểu.

Nói về barista, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu cậu là máy bắn tên gắn cố định trên tường thành hoặc xe ngựa.

Vì Maou thử tưởng tượng cảnh dùng mũi tên bắn ra hambergur nên cậu xém chút nữa là bật cười.

“Cậu có biết barista là gì không?”

“Chắc không phải là… ám chỉ mũi tên đâu nhỉ?”

“Cậu nói gì thế?”

“Không, không có gì… em chưa từng nghe về nó cả.”

Maou thành thật đáp lại câu hỏi của Kisaki.

“Haiz, có lẽ là từ đó vẫn chưa phổ biến. Cậu chỉ cần phải biết là ở Nhật, từ đó ám chỉ người với kiến thức chuyên môn về cà phê.”

“Kiến thức chuyên môn về cà phê?”

Maou lặp lại lời của Kisaki và mò khắp tờ tài liệu trong tay mình.

Có vẻ như đây là phần giải thích được trích ra từ thông báo cho nhân viên MgRonald.

Để cho nhân viên bán hàng có thể giải quyết sản phẩm của MgRonald và cung cấp nó cho khách hàng một cách chắc tay, công ty mẹ của MgRonald trong nước và ở nhiều chi nhánh khác đã mở những buổi giảng dạy liên quan.

Mặc dù những bài giảng đó cơ bản là mở để cho các nhân viên bình thường vào đào tạo, nhưng dường như miễn là có một trình độ kinh nghiệm làm việc nhất định và có thể trả lượng tiền học phí, thì ngay cả nhân viên làm bán thời gian cũng có thể tham gia vào những buổi giảng dạy ‘MgRonald Barista’ này.

Đối với nội dung giảng dạy, nó sẽ dạy cách pha cà phê trong chuỗi MdCafe. Bằng cách tham gia vào buổi luyện tập 1 ngày thì có thể học được kiến thức chuyên môn về cách sử dụng máy và cách chế biến hạt cà phê.

“Công ty đã đặt ra một luật là bất kì chi nhánh nào có mở MdCafe đều phải được điều hành bởi một người với giấy chứng nhận ‘MgRonald Barista’.”

“Ra, ra la thế….”

Ý là, có một sự khác biệt cơ bản giữa một barista với Maou và những người còn lại, người đơn giản chỉ sử dụng máy pha cà phê dựa trên quy trình thao tác tiêu chuẩn.

Mặc dù việc chỉ trải qua một ngày giảng dạy và luyện tập mà có thể tạo ra sự khác biệt kinh dị giữa mùi vị nghe rất đáng nghi, nhưng trong mắt Maou, không xét đến việc cậu có thể vượt qua cà phê của Kisaki hay không, chỉ với việc có thể thu thập được kiến thức chuyên môn trong việc xử lý sản phẩm cũng đã đủ hấp dẫn với cậu rồi.

“Tuy nhiên, ban đầu thì cụm từ barista không dùng để ám chỉ chuyên gia chuyên về cà phê.”

“Ể?”

Kisaki bất ngờ nói, khiến Maou, người vừa xác nhận lại ngày giảng, ngẩng đầu lên.

“Gốc của từ barista đến từ Italia. Vì các quán bar ở Italia là tiệm phục vụ những bữa ăn nhẹ và thức uống, nên so sánh với bartender[note123], một chuyên gia về thức uống có cồn, thì barista lại là một chuyên gia về tất cả các loại đồ uống không cồn, bao gồm cả cà phê, để phục vụ khách hàng. Mặc dù nhận thức của Nhật không cao, nhưng một barista, đầu bếp, người làm bánh và bartender đều như nhau cả, họ đều là những chuyên gia đáng tự hào về khoảng đồ ăn và thức uống.”

“Thế, thế à?”

Maou cảm thấy như bị đe dọa bởi lời giải thích đột ngột của Kisaki.

“Trái lại, trong số những barista làm việc trong những quán bar đàng hoàng, có nhiều người chẳng muốn được gọi là barista. Bởi vì không chỉ mỗi đồ uống, mà họ thậm chí còn phải quản luôn cả phần thức ăn, cơ sở vật chất trong tiệm, dụng cụ và phần phục vụ khách hàng, toàn bộ dịch vụ, nên họ nghĩ về bản thân như một chuyên gia ở mọi khía cạnh. Những người như thế được gọi là barman. Họ là nhóm người biết tuốt tuồn tuột về quán bar – tức toàn bộ dịch vụ trong quán, và tập trung vào việc tuỳ cơ ứng biến mọi tình huống trong tiệm, người lấy mục tiêu là cung cấp mức độ phục vụ cao nhất cho khách hàng.”

“Ô, ồ…..”

Kisaki không chỉ thoát khỏi cơn mệt mỏi ban nãy, mà cả sức sống cũng đột nhiên quay về với đôi mắt của cô ấy, và cô ấy bắt đầu nói một cách hưng phấn.

Đối diện với Kisaki đa sắc mặt, Maou chỉ đành biết đáp lại một cách lơ ngơ, nhưng cậu không hề để lỡ mất câu nói cuối mà Kisaki nói với vẻ đầy đam mê.

“Mục tiêu của tôi, là trở thành một barman!”

“!”

Đây có thể là lần đầu tiên Maou được nghe về khát khao cá nhân thật sự của Kisaki Mayumi chứ không phải của quản lý Kisaki làm việc trong tiệm MgRonald trước ga Hatagaya.

Quả là Kisaki, ngay cả những khát khao thật sự cũng có liên quan đến công việc.

“Vậy nếu Kisaki-san trở nên cực kì thành công ở MgRonald, việc đó sẽ rất tuyệt đấy.”

Doanh thu hàng ngày của tiệm trước ga Hatagaya luôn vượt qua năm trước 100%, Maou cũng có thể hiểu điều đó bất thường đến thế nào.

Maou thường hay tưởng rằng với khả năng của Kisaki, việc cô ấy tiếp tục ở lại cái tiệm nhỏ bé này là không thể, và cô ấy nên quản lý một khu vực lớn hơn.

Với Maou, người mang mong ước trở thành một nhân viên làm việc full time mà nói, Kisaki đã luôn là mục tiêu của cậu, nhưng cậu không thể tượng tưởng được rằng Kisaki lại mang một hoài bão lớn đến thế.

Mặc dù Maou khâm phục đến độ nhất thời quên mất rằng cậu thường tự tuyên bố là sẽ xâm chiếm cả thế giới, nhưng bản thân Kisaki lại dùng vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn vào Maou.

“Cậu đang nói gì thế? Ở MgRonald thì làm sao có thể…. …”

“….Ể?”

“A….”

Maou cảm thấy như mình vừa nghe thấy điều gì đó mà mình không nên nghe.

Và Kisaki hẳn cũng đã phát hiện ra điều đó. Có vẻ như Kisaki thật sự khác với thường ngày.

“…. Là một quản lý tiệm mà lại đi tán dóc với nhân viên, đúng là chẳng đáng để làm gương cho người khác mà.”

Kisaki nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, và lóng ngóng nhìn vào tờ giấy giải thích trên tay Maou.

“Tóm lại là, nếu cậu muốn theo kịp kĩ năng của tôi thì sao cậu không thử tham gia đi? Nếu là Maa-kun, người đã từng là một quản lý thay thế, thì chắc là cậu không cần phải trả tiền giảng đâu. Nếu muốn tham gia thì nói cho tôi biết nhé.”

“V, vâng….”

“Vậy tôi lên lầu trước đây, phần dưới này để lại cho cậu.”

Mặc dù Kisaki hành xử như bình thường khi quay lại lầu trên, nhưng tốc độ nói chuyện của cô ấy có cảm giác như hơi nhanh hơn bình thường.

Quan trọng hơn là, Maou không lỡ mất nét không nhất quán nhẹ trong giọng của Kisaki.

Tuy nhiên, dù có là thế, cậu vẫn cầu mong rằng đó chỉ là tưởng tượng của cậu mà thôi.

***

“Eh?”

Maou, người đã trở về phòng trọ của mình, bất giác cảm thấy khó hiểu khi cậu phát hiện ra rằng đèn phòng của Suzuno trên tầng hai vẫn còn đang sáng.

Bởi vì một nữ tu như Suzuno thường ngủ sớm dậy sớm, nên thông thường khi Maou về đến nhà thì đèn phòng Suzuno cũng đã tắt.

“Này, Suzuno làm sao thế?”

Maou hỏi Ashiya, người đã bước ra cửa ra vào để chào cậu.

“Mừng ngài về, Ma Vương-sama. Sasaki-san vừa đến ạ, và hai người họ hình như đang làm chuyện gì đó, tôi đoán là họ chắc lại luyện tập phép thuật nữa chăng?”

Ashiya đáp lại một cách tự nhiên.

“Chi-chan á? Đáng lẽ em ấy nên về nhà sau khi làm xong việc mới đúng chú? Cũng đã hơn 12h khuya rồi còn gì. Suzuno đang làm cái gì thế, để em ấy về nhà đi chứ.”

Lại để một nữ sinh cao trung ở lại khuya đến thế, thân là Ma Vương, có vẻ như cậu sẽ phải dạy dỗ cô ấy một chút.

Trước khi Ashiya kịp ngăn lại, Maou đã mặc xong giày lại và gõ cửa phòng 202.

“Uây, Chi-chan, em có trong đó không? Giờ cũng đã khuya lắm rồi đấy, em nhanh về nhà đi.”

“Ồn quá đấy, Ma Vương.”

Suzuno nhìn ra ngoài từ cửa sổ với vẻ mặt khó chịu. Thấy rằng bộ kimono mà cổ mặc trông đơn giản hơn thường ngày, nên đó chắc là quần áo bình thường mà cô ấy mặt ở nhà hoặc là đồ ngủ của cổ.

Còn với Chiho, em ấy từ trong phòng nhìn ra phía họ với vẻ mặt khó xử.

“Anh nghĩ anh là hộ vệ của cô ấy à. Tôi đã nhận được điện thoại chấp nhận từ mẹ của Chiho-dono rồi, cô ấy cũng đã thu xếp để ở lại chỗ tôi tối hôm nay.”

“….O, ồ, ra thế.”

“Đúng vậy… em xin lỗi.”

Chiho, người chỉ vừa tách khỏi cậu ở chỗ cửa hàng, đang cúi đầu về phía cậu và xin lỗi trong khi đang mặc một bộ pijama.

Có vẻ như hành lý mà Chiho xách theo lúc đi về là những thứ mà em ấy đã chuẩn bị để ở lại qua đêm trong phòng của Suzuno.

“Uh, ờm, nói sao nhỉ, em đừng có cố sức quá đấy.”

“Vâng…”

“Dù anh không nói thì tôi cũng sẽ chăm sóc cho Chiho-dono đàng hoàng thôi. Phần huấn luyện đã hoàn thành rồi, và chúng tôi chỉ vui vẻ nói về mấy chuyện con gái thôi. Anh đừng có bon chen.”

Sau khi nói xong, Suzuno đóng cửa sổ lại mà không thèm chờ Maou trả lời.

“…chuyện con gái cái gì chứ.”

Maou lẩm bẩm một cách khíu chọ và quay về Ma Vương Thành với vẻ chán nản.

“Về chuyện đó… lúc đầu Sasaki-san có ghé qua chào chúng tôi và giải thích rằng cô ấy đã nhận được sự cho phép của mẹ mình…..”

Ashiya hẳn đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Maou và Suzuno, anh ta nói điều đó với vẻ khá tội lỗi, nhưng Maou chỉ vẫy tay xua anh ta đi.

Liếc nhìn lưng của anh chàng Ashiya đang chuẩn bị bữa tối với vẻ mặt ảm đạm kia, Maou bắt đầu đọc tờ giải thích ‘MgRonald Barista’ mà cậu nhận được từ Kisaki.

“‘Hằng ngày’ à, đúng là một chữ số phận mà.”

“Sao tự dưng ngài lại nói thế?”

Cái tai thính của Urushihara nghe được tiếng lẩm bẩm của Maou, và hắn lên tiếng hỏi.

“Hửm? Ta chỉ là than vãn việc mọi người đều đã thay đổi mà không nhận ra thôi. Cái thứ ‘thường ngày’ sẽ không hề thay đổi, mà chỉ trôi theo cái tốc độ mà mắt không thể thấy được.”

“Hả? Ngài đột nhiên tự kỉ à? Ngay cả Maou cũng trở nên kì quặc rồi sao?”

Urushihara nhịn cười trước sự buồn bã mà Maou thể hiện ra, thứ vốn chẳng giống với Ma Vương, và nói.

“Nhưng đó cũng là điều khiến nó trở nên thú vị, không có gì thay đổi mới là chuyện lạ đấy.”

“…ngươi là người mà ta không muốn nghe nói câu đó nhất đấy.”

Maou cảm thấy khó chịu vì nỗi buồn hiếm có của mình bị kết thúc bởi một tên NEET ăn bám.

“Tôi nghĩ là chẳng ai có thể cảm nhận được cảm giác đó sâu sắc hơn mình đâu.”

“Vậy để có thể đàng hoàng mà trải nghiệm những sự thay đổi trong thường ngày, sao ngươi không đi phụ giúp việc nhà đi? Hửm?”

Lúc đó, Ashiya cũng mang ra một túi đầy mận, cá khô và lá tía tô cùng cơm nấm với cả súp miso đã được hâm nóng, và tham gia và cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, và nỗi buồn của Maou cũng biến mất vào một góc trong tim cậu giữa cơn thèm ăn và trận cãi lộn trong việc chia việc nhà.

***

“Dẫu sao đi nữa, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng cô có thể khiến cho thánh lực kích hoạt trong dáng vẻ ổn định chỉ trong một tuần. Thế này có lẽ cô có thể bắt đầu phần luyện tập cơ bản để sử dụng Idea Link rồi.”

“Thật sao?”

Suzuno và Chiho mỗi người cầm lấy một ly trà lúa mạch bằng một tay và ngồi đối diện nhau kế bên cửa sổ.

Trong làn hương phảng phất của nhang trừ muỗi, hai người họ cầm quạt bằng tay còn lại và nói về chuyện chẳng liên quan đến chuyện con gái.

“Giáo viên phụ trách câu lạc bộ của em cũng có nói qua, khi làm những bài luyện tập thể lực và tính dẻo dai, nếu người đó nhận ra một bộ phận của cơ thể chuyển động trong lúc luyện tập, thì kết quả sẽ khác đi rất nhiều. Nên khi em hét lên, em luôn vừa hét vừa tập trung vào những thay đổi bên trong cơ thể.”

“Dù thế, việc đó không phải là ai cũng làm được, dù sao thì đến mức độ đó cũng là một vấn đề về cảm giác rồi. Nếu Chiho-dono được sinh ra ở Ente Isla, cô chắc chắn sẽ trở thành một thầy phù thuỷ nổi bật đấy.”

Sau khi thật lòng nói ra lời khen ngợi của mình, Suzuno làm một vẻ mặt nghiêm nghị.

“À, dù vậy, tôi cũng sẽ không dạy bất cứ phép thuật gì khác ngoại trừ Idea Link đâu nhé?”

“Em biết rồi. Nhưng em vẫn mừng là mình có thể được chị khen như thế.”

Chiho uống thêm một ngụm đầy trà lúa mạch và nhìn lên khoảng trời đêm hè cùng một tiếng thở dài.

“Em không cảm thấy lo, nhưng em vẫn mong là mình có thể học được Idea Link càng sớm càng tốt—khi mà Suzuno-san và Yusa-san vẫn còn có thời gian rảnh.”

“Mặc dù nói thế này có hơi quá, nhưng ngày nào tôi cũng khá rảnh rỗi đấy?”

Suzuno nở một nụ cười gượng. Mặc dù cô ấy là một tu nữ có năng lực ở Ente Isla, nhưng cô ấy lại đang sống một cuộc sống vô công rỗi nghề vốn khó hiểu ở Nhật bản.

Đặc biệt là khi tiệm MgRonald ở trước ga Hatagaya mở cửa lại, vào ban ngày, Maou sẽ ở gần tổng lãnh thiên thần Sariel, người có tác dụng ngăn chặn ảnh hưởng của Quỷ Giới.

Bởi vì cơ hội cho những con quỷ tiếp cận Ma Vương sẽ giảm xuống chừng nào cậu còn ở trong phạm vi ảnh hưởng của Sariel, nên Suzuno, người không cần phải trông chừng Maou, gần đây càng lúc càng dành nhiều thời gian ở nhà hơn.

Mặc dù đằng sau cái việc ở nhà cũng bao gồm cả trông coi và bảo vệ Ashiya với Urushihara, nhưng việc này lại không căng đến mức khiến cô không thể đáp lại yêu cầu của Chiho.

“Ý em không phải thế. Nhưng em cảm thấy…”

Ánh mắt của Chiho rung rinh lên khi cô ấy nhìn lên bầu trời, tìm lấy một lời giải thích thích hợp hơn.

“Kể từ sau vụ việc lớn ở tháp Tokyo, có cái gì đó đã trở nên hơi khác đi so với lúc trước.”

“Cái gì đó… ý là nói cái gì?”

Suzuno nhướn một bên lông mày lên, và uống một ngụm trà lúa mạch.

“Mặc dù đã xảy ra rất nhiều vụ việc rắc rối như vụ của Sariel-san, Gabriel-san, và vụ của những con quỷ khác, nhưng dù vậy, Maou-san và Yusa-san vẫn chưa từng trực tiếp cãi nhau, đúng không?”

Mặc dù có cảm giác là hai người họ đáng ra sẽ cãi nhau mỗi khi gặp mặt, nhưng điều mà Chiho muốn nói hẳn là liên quan đến những trận chiến mà họ thật sự làm nhau bị thương.

“Nhưng kể từ sau vụ việc ở tháp Tokyo, chẳng phải Yusa-san đã trở nên hơi kì lạ rồi sao?”

“….”

Chiho nói với Suzuno, rằng cô bé đã kể cho Maou và Emi, những người đã đến thăm cô bé, về những ký ức mà không thuộc về mình.

“Kể từ sau đó, Yusa-san và Maou-san dường như gặp rắc rối về chuyện gì đó… Suzuno-san, chị có thể nghe em nói mà không nổi giận không?”

“Cái này còn tuỳ thuộc vào nội dung điều cô muốn nói.”

Suzuno vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà, và thúc giục Chiho nói tiếp với điệu bộ bông đùa.

“Dạo trước vì nhà của Maou-san có một cái lỗ nên mọi người phải tập trung lại tại nhà Suzuno-san để ăn, không phải sao?”

“Mặc dù chuyện này cũng chưa xảy ra được bao lâu, nhưng vì dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện,nên việc đó cảm giác như những kí ức từ rất lâu rồi vậy.”

Suzuno và Chiho nhìn bao quát cả căn phòng.

“Mặc dù đây chỉ là sự ngang bướng của cá nhân em, nhưng em thật sự cảm thấy rằng sẽ tốt hơn nếu mọi người có thể quên đi những vấn đề phức tạp ở Ente Isla, và tiếp tục sống tiếp cuộc sống bình thường này—–Urushihara chỉ lo ăn chơi, khiến Ashiya-san tức giận, và Suzuno-san không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dọn đống lộn xộn ấy đi, nhưng vì Maou-san chiều hư Alas Ramus quá, nên anh ấy sẽ lập tức cãi lộn với một Yusa-san đang than phiền… Em cảm thấy những chuyện đó sẽ không xảy ra nếu như không có một mối quan hệ thật sự tốt… có lẽ chị cũng nghĩ rằng em quá ngây thơ….”

Chiho thu người lại vì cô ấy nhớ đến vụ mâu thuẫn với Suzuno hồi trước.

Mặc dù Suzuno vẫn nhớ vụ việc đó, nhưng hôm nay, cô ấy chẳng có ý định dạy dỗ Chiho gì cả. Đúng hơn là, Suzuno bắt đầu cảm thấy một sự cộng hưởng mạnh mẽ với kiểu suy nghĩ này.

“Có vẻ như tôi cũng đã sa ngã rồi.”

“Ể?”

“Không có gì, rồi thì sao?”

Cái quạt điện đặt kế bếp luân chuyển không khí trong phòng, khiến cho khói của nhang trừ muỗi cũng chầm chậm bay ra ngoài.

“Vâng… nhưng Maou-san, Ashiya-san và Urushihara-san vẫn là những con quỷ đã reo rắc nhiều nỗi đau khổ cho con người ở Ente Isla, Yusa-san và Suzuno-san cũng đã đánh bại Maou-san và những người khác… em luôn cảm thấy rất bất an, em lo rằng cuộc sống bình yên vui vẻ này sẽ bị phát huỷ trong một cái chớp mắt, một sự việc khó khăn nào đó sẽ xuất hiện, và có lẽ mọi người sẽ biến mất ngay trước mắt em.”

“…….”

“Sau vụ việc ở tháp Tokyo, Yusa-san đã gặp rắc rối trong chuyện gì đó. Nên chắc hẳn có liên quan gì đó đến những thông tin mà em đã nói cho chị ấy nghe…. trong quá khứ, miễn là Yusa-san thấy Maou-san, chị ấy sẽ theo phản xạ mà vặn họng anh ấy, nhưng dạo gần đây, chị ấy luôn hành động như thể chị ấy đang nghĩ đến chuyện gì đó khi đang nói chuyện với anh ấy….”

Suzuo vừa lắng nghe, vừa bắt đầu khâm phục khả năng quan sát của Chiho.

Từ cái cách mà Chiho nói, Maou và Emi hẳn là vẫn chưa nói cho Chiho nghe về ý nghĩa thật sự đằng sau ‘những ký ức không thuộc về em ấy’.

Tuy nhiên, Chiho, người nghĩ về hai người họ như những người thân quan trọng, vẫn dễ dàng cảm nhận được rằng vụ việc đó là nguyên nhân đằng sau cách cư xử kì lạ của cả hai người họ.

“Cuối cùng, dù đây là cuộc chiến ở Ente Isla hay là sự chia rẽ của lực lượng quỷ quân ở Quỷ Giới, những cuộc chiến đấy đều xảy ra ở nơi không trực tiếp liên quan đến Yusa-san và Maou-san, không phải sao? Nhưng ví dụ, người cho em mượn sức mạnh, những ký ức còn lưu lại trong đầu em, Gabriel-san và các thiên thần khác bị em tấn công… em có cảm giác như mọi người đều đang từng chút từng chút một miễn cưỡng kéo Yusa-san và Maou-san về nơi đau khổ ban đầu.”

Chiho bắt đầu cúi thấp đầu xuống nói chuyện với tấm tatami mà không hay không biết.

Chắc chắn là trong tim Chiho, cô bé nhất định vẫn chưa sắp xếp những cảm xúc và suy nghĩ của bản thân. Giọng của em ấy nghe như thể đang lóng ngóng về chuyện gì đó khi em ấy vừa tự hỏi tự trả lời như thế kia.

“Chiho-dono, tôi, kể từ lúc đến Nhật, tôi đã cảm thấy rằng niềm tin trong trái tim mình đã trở nên mờ nhạt đi.”

“Eh”?

Lời tâm sự bất ngờ của Suzuno khiến Chiho không theo kịp cuộc đối thoại.

“Nếu Chúa thật sự có quyền năng vô hạn, và mọi thứ trên trái đất đều do Chúa trời tạo ra, thì tại sao thế giới này lại không tràn ngập những người mang trái tim hiền hậu như của Chiho-dono.”

“Ể, làm, làm sao có chuyện đó được.”

Đột nhiên được khen như thế, Chiho mém chút nữa là hoảng loạn mà phun ngụm trà lúa mạch ra vì ngượng.

“Trong những thần thoại mà Giáo hội lưu truyền, có một câu chuyện mang tên ‘Cuộn giấy Helorisas’. Thiên thần ra lệnh cho Herlorisas giữ gìn cuộc giấy, và nghiêm khắc dặn dò rằng không bao giờ được mở nó ra. Nhưng rốt cuộc thì, Herlorisas đã bị sự tò mò của bản thân đánh bại vào phút cuối và mở cuộn giấy ra. Rồi anh ta phát hiện ra rằng rất nhiều cảm xúc tiêu cực tập trung lại từ khắp thế giới đã được gom vào trong cuộn giấy, và vào khoảng khắc cuộn giấy được mở ra, những cảm xúc tiêu cực ấy đã định hình hoá thành các ngôn ngữ và xâm chiếm con tim của loài người. Tuy nhiên, bên trong cuộn giấy vẫn còn giữ lại thứ duy nhất có thể kìm giữ những cảm xúc đó, chính là 『Hy vọng』.”

“Bên em cũng có một câu chuyện gọi là ‘Chiếc hộp Pandora’, nhưng nội dung của hai câu chuyện thì cũng giống nhau.”

“Nghĩ lại kĩ hơn thì, lần đầu tôi nghi ngờ không biết liệu Chúa có thật sự là một tồn tại tuyệt đối hay không, là sau khi tôi nghe câu truyện đó. Nếu Chúa thật sự có quyền năng tuyệt đối, thế thì tại sao con người lại hình thành những cảm xúc tiêu cực. Và mặc dù Helorisas rõ ràng sống trong một thế giới không tràn ngập những cảm xúc tiêu cực, nhưng tại sao anh ta lại mang một trái tim tiêu cực để không vâng theo lệnh của Chúa trời, việc đó khiến tôi cảm thấy rất mâu thuẫn. Hơn hết là, có cảm giác như Chúa trời đã đẩy trách nhiệm trong sự quản lý không đàng hoàng của mình sang cho con người, cái này chẳng phải rất đáng bực sao?”

Suzuno nói những lời phê bình thô lỗ không giống với một nữ tu, và nhìn sang phía Chiho với một ánh mắt dịu dàng.

“Chuyện đó. Dù là thế, em vẫn không thể phủ nhận rằng vẫn có người cần tôn giáo trên thế giới này… hay đúng hơn là họ cần cái tồn tại mang tên Chúa trời.”

“Hiểu ý kiến của người khác trong khi vẫn giữ lập trường riêng của mình, thật đáng khen ngợi. Có lẽ sau này Chiho-dono nên được tôn thờ như một vị thần đấy.”

“Chị, chị đang nói cái gì thế!”

“Điều tôi muốn nói là, khi những người yếu mất đi thứ mà họ đặt lòng tin vào, họ sẽ cần một mục tiêu để tiến bước.”

Suzuno uống hết ly trà của mình và nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Lúc này thì Emi, đã mất đi mục tiêu của cô ấy rồi.”

“Eh?”

“Để tôi cho cô một vài ví dụ nhé. Giả dụ như nếu Chiho-dono cố gắng hết mức, quên cả ăn cả ngủ để chuẩn bị đủ khả năng vào trường đại học đầu tiên mà cô lựa chọn, và luôn chăm chỉ mà không chút bê tha, nhưng vào ngày thi, khi cô hướng đến địa điểm thi với tinh thần rất phấn chấn, để rồi phát hiện ra rằng chỉ có mỗi bài thi được tổ chức trong ngày hôm đó đã bị đổi thành một cuộc thi cắm hoa, cô sẽ nghĩ sao?”

“Cái kiểu ví dụ gì thế?”

Chiho, người đã quá kích động khi bị nói vặn lại, xém chút nữa là làm rớt ly thuỷ tinh xuống.

“Thì tôi nói đó chỉ là một ví dụ thôi mà, chỉ là ví dụ thôi. Nếu bài thi mà cô mong chờ thình lình bị đổi thành một chủ đề khó khăn có một bản chất hoàn toàn khác, khiến những gì cô đã học sau khi hi sinh mọi thứ trở nên vô dụng, cô sẽ cảm thấy ra sao?”

“Ể….?”

Mặc dù não bộ cô bé theo không kịp ví dụ cực kì lạc đề của Suzuno, nhưng Chiho vẫn nghiêm túc nghĩ về chuyện đó.

“Nhưng, nhưng em không hiểu chút gì về việc cắm hoa cả, và dùng cái loại nội dung đó để quyết định liệu một người có vượt qua hay không thật sự chẳng đúng lý chút nào cả, nhưng có lẽ em sẽ chẳng muốn tham gia vào đâu…..”

“Nhưng cô ít nhất cũng biết cách dùng hoa để thể hiện điều gì đó, đúng chứ. Nếu đối phương chuẩn bị trước nhiều loại hoa, thế thì cô vẫn không thể làm được sao?”

“Đúng là thế, nhưng…..”

“Bản thân trường đại học vẫn có thể cho phép Chiho-dono học những gì Chiho-dono muốn, điều đó không hề thay đổi, chỉ là chủ đề của bài thi lúc đó bị đổi từ khoa học và nhân văn sang cuộc thi cắm hoa mà thôi.”

“Cái đó, đáng lẽ chỉ là một bài thi thôi, đúng chứ? Điểm quan trọng là, mặc dù em đang đuổi theo một mục tiêu, nhưng bởi vì một lý do hoàn toàn không ngờ tới nên em bắt đầu cảm thấy lúng túng và bối rối về mục tiêu đó, phải thế không?”

“Chiho-dono thật sự rất nhạy bén đấy. Nên nếu tôi không dùng trò đùa này để làm ví dụ, cô có lẽ nghĩ về vấn đề này theo một hướng quá nghiêm trọng.”

Suzuno mỉm cười và nhìn về phía bức tường giáp Ma Vương Thành.

“Ma Vương không phải là kẻ thù mà Emilia luôn muốn báo thù.”

“Eh….?”

Chiho chẳng thể hiểu nổi ý nghĩa đằng sau lời giải thích đơn giản này, nên cô bé lần nữa làm vẻ mặt không chắc chắn.

“Không chỉ thế, cha của Emilia, người mà cô ấy tưởng rằng đã bị Quỷ Quân giết chết dường như vẫn còn sống. Rõ ràng là vì muốn báo thù cho cha mình nên Emi mới đuổi theo Ma Vương như thế này.”

Emilia là cứu tinh của Ente Isla, và đã luôn chiến đấu để đánh bại Ma Vương, và Chiho cũng biết điều đó.

“Theo lý mà nói, miễn là Emilia giết chết Ma Vương, cô ấy sẽ đạt được mục đích của mình, và thật sự kết thúc chuyến hành trình của cô ấy. Tuy nhiên, cha cô ấy vẫn còn sống, và cô ấy cũng vì thế mà mất đi mục tiêu của mình.”

“Tại, tại sao lại thế? Vì cha của Yusa-san vẫn còn sống nên chị ấy không cần phải ép buộc bản thân để giết Maou-san đang sống ở Nhật nữa, và chị ấy chỉ cần đi tìm cha của mình thôi, không phải sao?”

“Thế tại sao Chiho-dono lại không thích cắm hoa.”

“… … … … … … … … …A.”

Mặc dù Chiho vẫn tốn chút thời gian để hiểu được ý mà Suuzno nói, nhưng cô bé vẫn có đáp lại.

“Bởi vì nhưng điều mà em đã làm và tin tưởng, đều trở nên hoang phí….? Bởi vì mọi chuyện đều sẽ trở nên vô nghĩa sao?”

“Nhìn chung thì hẳn là sẽ cảm thấy như thế. Mặc dù người khác có thể nói những lời nói hoa mỹ như ‘Cuộc đời chẳng có gì là hoang phí cả’ hay ‘một ngày nào đó thứ kinh nghiệm kia sẽ trở nên hữu dụng’, nhưng chính bản thân họ lại không thể cởi mở đến thế. Dù cho họ có bị giam cầm bởi sự bất lực trong giây phút mà họ phải làm phần thi cắm hoa đã được thông báo và bắt đầu hoài nghi về những điều họ đã làm chính xác là cái gì, nhưng ai là người có thể dạy bảo họ đây.”

“… …”

Suzuno cau mày buồn bã.

“Điều tồi tệ nhất là, Emilia đã từng bị Ente Isla phản bội một lần.”

Chiho nhớ rằng đồng đội của Emi đã bất ngờ chọn giải thích những chuyện đó ở Ma Vương Thành.

“Chuyện đó, có phải đang ám chỉ việc Giáo hội đã lừa dối bằng cách bảo rằng Yusa-san đã chết không?”

Suzuno gật đầu khẳng định điều mà Chiho vừa nói.

“Cô nói đúng rồi đấy. Nếu Ente Isla có thể đưa ra những lời bình tích cực hơn về hành động của Emilia với tư cách của Anh Hùng, và cho phép cô ấy nhận được những gì cô ấy xứng đáng được nhận, thì Emilia đã có thể dùng sự ủng hộ đó làm hậu thuẫn để duy trì ý chí chiến đấu với Ma Vương, và để cho hắn phải trả giá cho những tội ác mà hắn đã gây ra. Tuy nhiên….”

Suzuno nói tiếp với một vẻ mặt ảm đạm.

“Thực tế thì mọi chuyện lại ngược lại, Giáo hội đã dựa trên cân nhắc chiến lược mà thông báo rằng Emilia đã chết, và mọi người đều đã tin điều đó. Bao gồm cả Giáo Hội, Ente Isla, những người đã được Anh Hùng cứu, họ đều xét thấy rằng sau kết thúc của trận chiến với Quỷ Quân thì sự tồn tại của một Anh Hùng cũng không còn cần thiết nữa, và rồi họ phản bội cô.”

Tiếp đến, Olba, người biết rằng Emi vẫn còn sống, đã bắt tay với Thiên đường nhắm vào Thánh Kiếm, và vì họ sợ rằng cô ấy vẫn còn năng lượng sau khi chiến đấu với Ma Vương, nên đã gửi sát thủ đến để chôn cô ấy sâu trong bóng tối.

“Nhưng, nhưng chẳng phải Emeralda-san và Alberto-san đã rất cố gắng để lấy lại thanh danh cho Yusa-san rồi sao? Chẳng phải họ thật sự là những người tuyệt vời ở Ente Isla sao?”

Chiho cố nói với vẻ hăng hái, nhưng sắc mặt của Suzuno vẫn không hề thay đổi.

“Nhưng kết quả lại không lý tưởng. Quyền hành và độ tin cậy của Giáo Hội mạnh như thế, kể cả Emeralda-san cũng khó mà đối đầu trực tiếp với Giáo Hội bởi cô ấy còn phải lo về những phản ứng của người dân trong nước. Thực tế thì trước khi tôi đến đây, Giáo Hội cũng đã có sẵn ý định làm nhục thanh danh của Emeralda-san, người đã không ngừng chống đối những quan điểm của Giáo Hội, như một kẻ phản bội.”

“Làm sao có thể…. bởi vì, mặc dù kẻ đang nói dối là…..”

“Là Giáo Hội. Nhưng Giáo Hội không thể huỷ bỏ những ý kiến mà họ đã tuyên bố. Nếu Giáo Hội tuyên bố rằng trắng là đen, thì trắng sẽ là đen. Đó là thế giới của chúng tôi, ít nhất thì ở Tây Lục Địa là thế.”

Suzuno nói với vẻ tự nhạo báng, và pha nhiều trà lúa mạch và cốc nước hơn.

Bản thân Suzuno cũng đã thấy ghê tởm kiểu thái độ đó của Giáo Hội.

Sau khi đặt trà vào trong tủ lạnh, Suzuno, người đã quay lại chỗ cửa sổ, trút một tiếng thở dài như để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

“Lý do mà Emilia có thể chiến đấu với tư cách là Emilia suốt thời gian qua, là vì cô ấy sớm muộn gì cũng phải giết Ma Vương, kẻ đã giết cha của cô ấy, để báo thù. Nhưng thực tế, tên Ma Vương đó lại không phải kẻ giết cha của cô ấy, và lại không thể quên đi những hành động hung ác của Quỷ Quân, rồi cảm xúc phẫn nộ mà cô ấy cảm thấy với tư cách của một người anh hùng đã bị chính chúng tôi, những người mà cô ấy đã cứu, giẫm đạp lên. Nhưng dù là vậy….”

“Dù là chị ấy có được bảo rằng nỗi thù hận cùng sự giẫn dữ mà chị ấy chất chứa lâu nay đều là vô nghĩa, chị ấy cũng không thể từ bỏ dễ dàng như thế, đúng không?”

“Nhưng nếu cô ấy không vứt bỏ những cảm xúc tiêu cực đó, lần này người tạo ra những nỗi buồn và lòng thù hận mới sẽ là chính Emilia. Tốt hơn là cứ dùng những kí ức của những nạn nhân, khôi phục lại tinh thần chiến đấu của một Anh Hùng và chiến đấu với Ma Vương ngay lập tức!”

Lúc đó thì, không biết Maou và Emi sẽ làm vẻ mặt như thế nào. Mặc dù đây chỉ là một câu hỏi giả dụ, nhưng Chiho vẫn cảm thấy một cảm giác đau nhói khó hiểu.

“Nếu có kẻ đến kiếm chuyện với Ma Vương thì Alsiel và Lucifer sẽ không đứng yên mà xem đâu. Tuy nhiên, trông họ lúc này thì chẳng đáng xách dép Emilia nữa là. Ba con quỷ đó sẽ biến mất khỏi thế giới này. Chiho-dono có thể tha thứ cho điều đó không?”

“Em….”

Không thể tha thứ, nhưng không tha thứ thì lại không được. Nhưng rốt cuộc thì vẫn là không thể tha thứ. Tha thứ cho ai đây?

“Với em… Yusa-san cũng là một người quan trọng…..”

“Emilia cũng hiểu điều đó, cũng vì thế mà giờ cô ấy đang tiến thoái lưỡng nan. Theo lý mà nói, với Emilia, việc cha cô ấy vẫn còn sống là một tin đáng mừng. Nhưng chắc hẳn cô ấy cũng thất vọng chính bản thân mình, người không thể thành thật cảm thấy hạnh phúc.”

“Yusa-san… chị ấy không nói cho Emeralda-san và Alberto-san về chuyện này ạ….?”

“Nói thế nào được. Dù hai người họ có thể hiểu được ý định thật sự của Emilia, em có nghĩ là hai người họ sẽ nói rằng ‘Vì cha cô vẫn còn sống, nên cô hãy từ bỏ việc chiến đấu với Ma Vương đi’ không?”

Với tính cách của Emilia, cô ấy chắc chắn sẽ không tài nào chấp nhận được điều đó.

“Lúc này đây, Emilia thậm chí còn chẳng biết nên chọn hoa màu gì, và chỉ có thể đứng bất động ở một chỗ.”

Đơn giản mà nói, đây chính là lý do tại sao Emi lại làm một thái độ khó hiểu đến thế với Maou.

Cơn dao động trong tim cô ấy khiến cổ không thể giữ vững được khoảng cách thù địch, và cũng vì thế mà nó giảm xuống, và để phản ứng lại điều đó, rốt cuộc thì cô ấy trở nên nghiêm khắc hơn với Maou.

Emilia, người không thể tìm thấy một nơi trong trái tim mình, cũng vì thế mà mất đi mục tiêu.

“Có lẽ vì thế mà… cô ấy quyết định dạy phép thuật cho Chiho-dono.”

Suzuno đột nhiên nhìn về phía trán của Chiho và nói điều đó.

“Ý chị là sao?”

Đối mặt với một câu hỏi điềm tĩnh, Suzuno dùng ngón tay đang giữ quạt của mình để chỉ lên đầu của Chiho.

“Những ký ức mà Chiho-dono đã kể cho Emilia…. ký ức về người đàn ông đứng trên cánh đồng lúa mì; thường thì khi nghĩ về chuyện đó, người đàn ông đấy hẳn phải là cha của Emilia. Ngoài ra, liên quan đến cụm từ Acies Ara….”

Suzuno nói với vẻ miễn cưỡng.

“Acies Ara. Trong ngôn ngữ Giao Thương Trung Tâm của Ente Isla, nó có nghĩa là ‘Lưỡi Cánh’.” (Trans: Winged Blade – 刃之翼 – Nhẫn Chi Dực – mình dịch là Lưỡi Cánh :v Lưỡi trong lưỡi dao, lưỡi kiếm.)

“Lưỡi Cánh?”

“Mặc dù nhìn vào từ thì không thể hiểu được, nhưng với chúng tôi, có những người có liên quan đến chữ ‘Cánh’.”

Chiho lập tức nghĩ ra câu trả lời, và hít vào một hơi.

“….Alas Ramus-chan…. tên em ấy hình như là ‘Cánh Nhành’ đúng không ạ?” (Trans: Winged Branch – 翼之枝 – Dực Chi Chi – mình dịch là Cánh Nhành :v)

Suzuno gật đầu với vẻ mặt đầy thán phục.

“Đúng thế, có 80 đến 90% khả năng Acies Ara cũng liên quan đến Alas Ramus hoặc mảnh ‘Yesod’. Camio hình như cũng có nhắc đến việc có hai thanh Thánh kiếm.”

Suzuno nói để xác nhận, và Chiho cũng gật đầu sau khi nghe cô ấy nói thế.

“Có lẽ cụm từ Acies Ara này, là tên của một thanh Thánh kiếm khác… không, có lẽ là liên quan đến tồn tại bên trong thanh kiếm. Nếu thế, với Emilia, việc cha cô ấy vẫn còn sống, Alas Ramus xuất hiện ở Ma Vương Thành, bản thân cô ấy có ‘Thánh kiếm Tiến hoá, Cánh Đơn’, cũng như chiếc nhẫn của Chiho-dono, dù có nghĩ thế nào, những chuyện xung quanh cô ấy đều đã được ai đó lên kế hoạch từ trước, và người đầu têu chỉ có thể là…..”

Dù phần cuối của câu không được nói ra, nhưng cô bé Chiho đã chứng kiến tất cả trận chiến xảy ra ở Nhật này cũng có thể biết được câu trả lời.

“Mẹ… của Yusa-san sao?”

Khi Emi ở bệnh viện, cô ấy đã vô thức nói một câu—

“… … Tại sao… mặc dù bà ấy chỉ đứng một bên mà nhìn, nhưng tại sao bà ấy vẫn chưa đến gặp chị……”

Bên trong những lời mà cô ấy đã khó khăn lắm mới thốt ra được, rốt cuộc đang chất chứa những suy nghĩ gì đây.

“Dù là Sariel-sama, Gabriel, Raguel, Camio hay Ciriatto, hay có lẽ là cả Barbariccia và Olba-sama, cũng có thể là họ đã bị chi phối bởi mẹ của Emilia theo hướng nào đó. Không, có lẽ là cả Ente Isla đều bị như thế. Xét cho cùng, một trận chiến liên quan đến thánh kiếm của Emilia hiện đang diễn ra ở Ente Isla. Chiho-dono, nếu là cô thì cô sẽ cảm thấy như thế nào?”

“Về chuyện gì?”

“Nếu mẹ của Chiho-dono đi khỏi nhà từ khi cô còn bé mà chẳng hề quay trở lại, và gieo những hạt giống rắc rối ở khắp nơi, và việc đó có thể làm liên luỵ đến gia đình, bạn bè của cô và những người khác, hay thậm chí là liên luỵ đến cả thế giới, rồi đổ hết trách nhiệm lên đầu của Chiho-dono.”

Cô bé Chiho được hỏi thế cố gắng tưởng tượng.

Nếu mẹ cô ấy thật sự là điệp viên của một đất nước nào đó, và sau khi bước vào một cuộc hôn nhân không tình yêu với cha cô, mẹ cô rời khỏi nhà và bỏ lại cô ở Nhật, rồi liên tục tác động nhiều cuộc xung đột từ đằng sau khiến cho nhiều người phải chết, và ngày nào đó bà ấy đột nhiên gửi một lá thư cho cô với dòng chữ ‘Vận mệnh của thế giới nằm trong tay con’, ném cô vào trong trận chiến giữa những tên khủng bố nhắm vào vũ khí hạt nhân, rồi cô phải trải qua những khoá đào tạo nghiêm ngặt và khắc nghiệt đến mức tê liệt cả cảm xúc, trở thành một thành viên của Lính Đặc Nhiệm của Mĩ nổi tiếng khắp thế giới, rồi sau đó phát hiện ra rằng cha cô là kẻ chủ mưa đứng đằng sau toàn bộ mọi chuyện, và mẹ cô, sau khi thực hiện một loạt những việc đầy máu tanh và bi kịch, bị bắn bởi một viên đạn trong một trận chiến để dừng cha cô lại, và chết ngay trong vòng tay của cô sau khi giao phó hết mọi chuyện lại cho cô. (Trans: mệt vãi, plot twist nữa chứ =)))

“Người duy nhất có thể dừng cha lại là em…. Em sẽ không lưỡng lự dù cho phải chết chung với ông ấy!”

“Sao lại thành ra như thế? Mà cha của Chiho từ đâu chui ra hay vậy.”

Chiho chớp mắt trước câu hỏi vặn lại của Suzuno, và rồi cuống cuồng kéo mình về lại với thực tại từ bộ phim Hollywood mà cô tưởng tượng ra.

“Mà, nói tóm lại.”

Mặc dù bầu không khí đã bị lấn át bởi trí tưởng tượng tích cực của Chiho, nhưng Suzuno vẫn ho một cái và nói.

“Vì Emilia đang đối mặt với tình huống này, nên cô ấy không thể hành động như thường ngày được. Về phương pháp dạy Chiho tự vệ, việc đó không chỉ đảm bảo sự an toàn cho Chiho-dono, mà còn có thể thay đổi nhịp độ cho Emilia, tất nhiên là tôi cũng không có lý do gì để dữ dội phản đối điều này cả. Tuy nhiên, không biết chừng những lời đó có thể khiến cô ấy tức giận.”

Suzuno nói với một nụ cười gượng.

“Nhưng đến tận giờ Emilia vẫn chỉ bị kéo đi bởi những suy nghĩ của việc phục thù và bổn phận của bản thân, và cũng chẳng có thời gian để nghĩ ngợi hay gây rắc rối cho cái cách mà cô ấy sống. Tuy nhiên, chỉ từ kết quả, có thể thấy rằng vì Emilia đến Nhật nên cô ấy mới nhận được cơ hội để có thể nghĩ lại cách sống của bản thân.”

Suzuno đứng lên và cầm lấy ly rỗng của mình với ly của Chiho, rồi bỏ chúng vào bồn rửa để dội nước.

“Tóm lại, tạm thời tốt nhất là không nên để Ma Vương với Emilia tiếp xúc với nhau. May mà MgRonald vừa mới mở cửa, nên tôi, Emilia và Ma Vương cũng không cần phải cẩn trọng đến thế nữa.”

“Ể, thế nghĩa là sao?”

“Cô còn nhớ những còn quỷ tấn công Choshi không? Có vẻ như một nhóm quỷ do Barbariccia dẫn dắt đã tách ra khỏi Camio và tấn công Ente Isla lần nữa dưới sự chỉ huy của Olba-sama.”

“Eh? Thế, thế có ổn không?”

Những con quỷ của Quỷ Giới đã bất tuân mệnh lệnh của Ma Vương Maou và tạo ra một quân đội mới, và không ngờ lại nghe theo mệnh lệnh do Olba đưa ra từ trong bóng tối, đó chẳng phải là một tình huống rất quan trọng sao?

“Chuyện này cũng đáng lo. Nhưng so với vụ xâm lược này, Emilia và tôi vẫn lo chuyện Maou và Alsiel bị bọn quỷ bắt cóc về Ente Isla làm thủ lĩnh của tân quỷ quân hơn. Dù cho Ma Vương dường như sẽ không vui với những hành động của Barbariccia, nhưng chúng ta vẫn không thể lơ là cảnh giác được.”

“O, ồ…..”

Chiho không thể hiểu nổi tại sao cái tình hình này, cái tình hình mà khiến người khác cảm thấy tệ khi chỉ vừa nghe đến, lại có liên quan đến chuyện MgRonald mở cửa lại.

“Chẳng phải Sariel-sama đang ở tiệm Sentucky đối diện sao? Mặc dù những hành động của họ có phần bất ổn đối với những thiên thần, nhưng những hành đó lại không liên quan gì đến nhóm của Barbariccia. Nếu chúng muốn tấn công Ma Vương khi hắn đang trong giờ làm thì nhất định quản lý Kisaki sẽ bị lôi vào, nếu thế, Sariel-sama chắc chắn sẽ không làm ngơ chuyện này. Cơ mà tôi cũng cảm thấy khá có lỗi với quản lý Kisaki khi đơn phương để cô ấy nhận lấy trách nhiệm trở thành thứ gì đó giống như hệ thống phòng thủ.”

“A…”

“Tất nhiên là tôi không nghĩ rằng Ma Vương và Sariel-sama sẽ cùng đứng trên một chiến tuyến, nhưng miễn là những con quỷ phát hiện ra thánh lực hiện diện ở cấp độ của Sariel-sama, chúng có thể sẽ quá sợ hãi mà không dám tiếp cập. Bất kể Olba-sama và những còn quỷ có tính toán thế nào, họ chắc hẳn cũng không muốn nghịch ngu mà đi chọc giận một tổng lãnh thiên thần. Nếu họ không cẩn thận, có thể Barbariccia sẽ trở thành mục tiêu của Thiên đường.”

Chiho cố tưởng tượng cái kiểu vai trò mà Sariel đóng trong kế hoạch của Suzuno.

Điều quan trọng là tên Sariel không có quan hệ trực tiếp gì với Olba và Barbariccia kia có thể có đủ tầm ảnh hưởng để ngăn chặn.

Và một chìa khoá khác nữa là Sariel trồng cây si nặng với Kisaki.

Chiho, người lập tức hiển ra tình hình, vô thức nêu ý kiến vì cô ấy chợt nhớ ra một vụ việc gì đó.

“A…. vậy, vậy tình hình bây giờ, có hơi tệ rồi.”

“Gì cơ?”

Suzuno, người đang ở trong bếp, xoay người và hỏi với vẻ hoài nghi.

“Sa, Sariel-san…. lúc này, có lẽ là không thể chiến đấu được, bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa.”

Với Suzuno, những lời của Chiho nghe chẳng khác gì sấm nổ ngang tai.

“Thế, thế nghĩa là sao?”

“Thực, thực ra thì, cái hôm trước khi chúng ta đi Choshi….”

Chiho kể với Suzuno, rằng Kisaki đã cấm Sariel bước chân vào tiệm MgRonald sau khi thấy cảnh hắn ta quấy rối Chiho, và Sariel đã rơi vào tình trạng vô tích sự bởi vì cú sốc quá lớn đó.

“Sau đó, mặc dù em có gặp Sariel-san vài lần, nhưng lần nào ngài ấy cũng làm vẻ mặt tuyệt vọng, đến nỗi có thể khiến người khác nghĩ ‘vậy ra người ta cũng có thể tuyệt vọng đến mức này’, dù là ngài ấy có mặc bộ đồng phục Sentucky nổi bật và đi ra ngoài, nhưng sự hiện diện của ngài ấy yếu đến mức con chó cũng tưởng ngài ấy là một cái buồng điện thoại mà tè vào.”

Vì tình trạng này nghe thật sự rất đáng thương, nên Suzuno nhất thời choáng váng không tin.

Đồng thời, một ký ức đáng lo ngại cũng nổi lên trong tâm trí Suzuno.

Cô nhớ lại cái phản ứng lạ đến bất thường mà cô phát hiện khi phát sóng sonar ở tháp Yoyogi Docodemo giữa vụ việc gây ra bởi Gabriel và Raguel.

“Hahaha, đừng, đừng có đùa thế chứ. Dù ổng có sa ngã đến mấy thì ổng vẫn là một tổng lãnh thiên thần? Làm sao có thể thế được….”

Dù thế, Suzuno vẫn xác nhận lại chuyện đó lần nữa vì cô ấy thấy điều này thật khó tin, Chiho lắc đầu với vẻ mặt cay đắng và đáp lại.

“Và con chó tè vào ngài ấy… là một con Chihuahua.”

Câu đấy không chỉ không thể xem là một câu trả lời, mà đó còn là thông tin không quan trọng nhất để báo.

Phân đoạn 2

“Xin chào quý khách, ở đây có thực đơn rõ ràng hơn ạ.”

Ngày hôm sau. Mặc dù lúc này vẫn chưa tới giờ cơm tối cũng là một yếu tố, nhưng tiệm Sentucky ở trước ga Hatagaya chỉ mới đầy được một nửa.

Dù vậy, bầu không khí bên trong tiệm lại cực kì sáng sủa, những nhân viên nữ ở quầy cũng chào Chiho và những người còn lại với giọng nói vui vẻ.

Để khách hàng dễ nhìn thấy hơn, món gà chiên mới đã được đặt đằng sau quầy một cách rõ ràng để kích thích sự thèm ăn, nhưng đáng tiếc là 3 vị khách nữ mới vào không đến vì món gà.

Sau khi Chiho, Emi, và Suzuno gọi 3 ly cà phê đá, họ chọn lấy một chỗ gần quầy và lối vào, tìm kiếm lấy dấu tích của Sariel.

“Hắn ta không có ở đây. Hắn ta đang ở đằng sau à? Hay là ở nhà bếp hoặc tầng 2?”

“Mong là ngài ấy không phải không ở trong tiệm là được rồi….”

Mãi đến hôm nay Emi mới được nghe tin sốc đó từ Chiho, và cô ấy cũng vội vã xông đến đây ngay khi làm xong việc.

Vì Emi cũng đặt kì vọng vào Sariel, và mong rằng hắn có thể tạo ra một tác động ngăn chặn mạnh mẽ cho Ma Vương hoặc những người của Ente Isla, nên cô ấy đương nhiên là không thể làm ngơ mà để cho hắn bị tự kỉ vì bị Kisaki bỏ rơi được.

“Không, mặc dù rất yếu, nhưng vẫn có dấu hiện của ngài ấy đâu đó trong tiệm. Chắc là ngài ấy đang núp giữa khoảng trống hoặc dưới bóng của bàn ghế trong tiệm không biết chừng.”

Mặc dù không giống như họ đang tìm mấy con pet ở nhà, nhưng sau khi nghe lời Suzuno nói, Emi cũng tự nhiên mà dò mắt xung quanh.

“Đúng thế thật… nhưng ở ngay đây mà chúng ta chỉ cảm nhận được cái mức năng lượng này, có vẻ như tình trạng của hắn ta thật sự rất tệ.”

Chiho không biết làm cách nào mà hai người họ lại cảm nhận được sự hiện diện của Sariel.

“Đây có phải là tác dụng của phép thuật không ạ?”

Sau khi Chiho hỏi thế, cô ấy phát hiện ra rằng hai người họ đang nhìn nhau với vẻ mặt khó xử.

“Cái này… có hơi khác một chút so với phép thuật.”

“Cái này chỉ có thể miêu tả như dùng cảm xúc của một người… đúng rồi, Chiho-dono, cô có nhớ lúc mà Maou Vương chuyển đổi khi ở trên toà nhà Metropolian và khiến cô cảm thấy khó thở không?”

“C, có.”

Chiho nhớ rằng giữa trận chiến với Sariel, cô ấy đã cảm thấy khó thở vì không thể chịu nổi ma lực của Maou sau khi cậu ta chuyển đổi, và được bảo vệ bởi màn chắn của Suzuno.

“Dù cô không đặc biệt giỏi trong phép thuật, nhưng tình trạng cơ thể cô vẫn thay đổi vì cô vẫ cảm nhận được ma lực, đúng chứ? Chúng tôi chỉ là có luyện tập qua cái cảm giác đó, và mài dũa nó bằng kinh nghiệm.”

“Em không cảm thấy có một cảm giác kì lạ ở đây à?”

Emi đột nhiên chỉ thẳng vào giữa cặp lông mày của Chiho.

Chiho chuyển ánh nhìn sang đầu ngón tay Emi theo phản xạ, rồi cô cảm thấy có chút áp lực như máu tích lại ở một nơi mà cô không thể gọi tên được, không biết là phần cơ giữa lông mày, phần sọ, hay là thần kinh.

“Đúng, đúng là có, em vẫn cảm thấy được một thứ cảm giác không rõ ràng. Au.”

Chiho chịu không nổi mà phải đưa tay lên xoa trán.

“Mặc dù thánh lực không có hại gì với cơ thể con người, nhưng nó vẫn sẽ truyền vết tích tương tự sự hiện diện. Nên chỉ cần nhìn sơ qua một lượt là có thể cảm nhận được thôi…..”

“Suỵt, ngài ấy xuất hiện rồi!”

Chiho gật đầu đáp lại lời giải thích của Emi với vẻ mặt khó chịu, rồi ngước đầu lên trước lời nhắc của Suzuno.

Sariel dáng người nhỏ con, mặc một bộ comlê, thật sự đang đứng ngay hướng mà Suzuno nhìn

Tuy nhiên—

“U ám ghê…..”

“Hắn ta thật sự trông như một người hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước vậy.”

Sự thay đổi trước dáng vẻ của Sariel thật sự đủ lớn đến mức khiến Chiho và Emi cũng vô thức ngây mặt ra.

Những bước chân như bóng ma cùng gương mặt gầy hốc hác, cả luồng hào quang dân chơi mỗi khi hắn muốn ve vãn con gái cũng chẳng còn hiện diện nữa.

Vì hắn đã mập hơn do ưu tiên thiên vị một ngày ba bữa ở MgRonald nên cái dáng vẻ gầy guộc của hắn trông càng thiếu sức hơn.

“Vất vả cho anh rồi.”

Và không biết thậm chí hắn ta có nghe thấy tiếng chào của nhân viên trong tiệm không, hắn ta bước ra khỏi cửa tiệm mà chẳng phản ứng lại chút nào.

“Chúng ta nên làm gì đây?”

“Còn phải nói sao, tất nhiên là đuổi theo hắn rồi.”

“Sao, sao chúng ta phải đuổi theo ngài ấy?”

Cả ba người họ cuống cuồng đứng dậy, rời khỏi Kentucky và đuổi theo Sariel.

Tên Sariel lê từng bước chân không chút sức lực ấy bước không nhanh cho lắm, nên có vẻ như không cần lo sẽ lạc mất hắn ta.

“Có vẻ như trước khi xảy ra chuyện gì rắc rối, chúng ta cần tìm cách làm ngài ấy lấy lại tinh thần.”

“Với tôi, tôi đã nghĩ rằng cái tình huống này giờ đã đủ phiền phức lắm rồi…. thật bó tay với hắn mà.”

“Nếu được thì, tốt nhất là nên nói chuyện với ngài ấy khi xung quanh không có ai. Đầu tiên là bám theo ngài ấy trước, nếu ngài ấy định về nhà thì chúng ta chỉ cần xông vào là xong.”

“Đúng thế. Dù cho có xảy ra một trận đấu ngoài dự kiến, Alas Ramus chắc hẳn vẫn có thể xử lý cái liềm của hắn.”

Anh hùng và cô Nữ tu đang bàn bạc cái gì đó như một chủ đề về trộm cướp nghe rất nguy hiểm khiến cho Chiho đổ cả mồ hôi lạnh, rồi như thể đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Chiho mở chiếc điện thoại của mình ra để xác nhận lại thời gian.

“A…. giờ đã là 6 giờ rồi…..”

Bởi câu nói đó mà Emi nhìn sang tiệm MgRonald ở đối diện.

“Thế sao, lát nữa Chiho còn phải đi làm à?”

“Vâng, em xin lỗi… em không nghĩ là mình có thể đến đó rồi chạy về đây kịp được…”

“Chị xin lỗi, tại chị không thể tan ca sớm hơn.”

“Sao lại thế được, Yusa-san cũng có công việc của chị mà, không cần phải bận tâm đâu. Cơ mà…..”

“Tôi biết. Chúng tôi sẽ bám theo trước để kiểm tra tình hình. Chiho-dono hôm nay cũng nên cố gắng làm việc nhé.”

“Vâng, em xin lỗi vì đã không thể giúp gì được.”

“Không phải thế đâu. Nhờ có Chiho mà bọn chị mới biết được tên thiên thần đần độn đó đã trở nên thảm hại đến thế này, nên việc tiếp theo là phần của bọn chị.”

Emi lên tiếng trấn an cô bé Chiho đang cảm thấy buồn bã ki.

Sau khi chào tạm biệt với Chiho trước tiệm, Sentucky, Emi và Suzuno bắt đầu bám theo Sariel, người đang bước đi một cách bơ phờ.

Cả hai người họ đều dùng chức năng GPS của điện thoại để xác nhận tuyến đường khi đang bước qua phố mua sắm, sau khi bước qua lối dành cho người đi bộ, họ đến chỗ của một khu dân cư cũ. Và bước thêm một đoạn nữa, họ có thể thấy một căn hộ.

“Có phải căn đó không?”

Mặc dù nhìn từ đằng xa, nhưng họ vẫn có thể thấy phần bên ngoài căn hộ mà Sariel đang hướng tới trông rất mới.

Mặc dù đó là một căn hộ thấp tầng dùng đất để hạn chế vấn đề, nhưng từ kiểu thiết kế của cửa sổ, có thể thấy rằng vách ngăn bên trông rộng hơn phòng của Emi nhiều.

Từ việc mặt tiền có một con đường hai chiều duy nhất mà trông như rất đông xe chạy, và việc tầng một được cho người ta thuê mở tiệm mà nơi này mang một cảm giác của một căn hộ thành thị.

Một trong số hai tiệm thuê là một tiệm tiện lợi bán thức ăn tươi sống.

“Có vẻ như rất tiện vào những ngày mưa.”

Suzuno nói suy nghĩ của mình ra với vẻ đầy ‘cuộc sống thường ngày’.

Bên còn lại thì lại là một tiệm trống được gắn thông báo cho thuê, từ bầu không khí toả ra từ phần nội thất bên ngoài còn sót lại, Emi có thể đoán ra nơi đây lúc đầu là một tiệm cà phê.

Sariel, người trông như chẳng để ý đến Suzuno và Emi, băng qua vạch dành cho người đi bộ và tiến thẳng đến lối ra vào của căn hộ.

“Có vẻ như là nơi này. Cái Heaven’s Chateau này là sao….”

Heaven’s Chateau, Hatagaya. (Trans: Cung điện của Thiên đường :v :v :v)

Ngay khi Emi cảm thấy bất mãn trước cái tên đầy châm biếm của căn hộ, cô đột nhiên há hốc miệng ra.

“Ể?”

“Sao thế?”

Mặc dù hai người họ cố tình bỏ lỡ đèn tín hiệu màu xanh để tránh bị Sariel để ý, nhưng Emi tròn xoe mắt vì cô ấy thậy một người quen tự nhiên lại bước ra khỏi tiệm tiện lợi bên dưới căn hộ của Sariel.

Người đó không bước về phía của Emi với Suzuno, và chỉ bước dọc theo vỉa hè. Emi lập tức nghĩ rằng nếu họ bước ngang qua nhau thì cô cũng nên chào một tiếng, nên cô ấy tạm thời đặt ánh nhìn lên đối phương.

“Sao thế?”

“Cô không để ý vì cô ta mặc quần áo bình thường ư? Người đó là quản lý của tiệm MgRonald, Kisaki-san thì phải?”

Suzuno nghe xong thì nhìn theo ánh mắt của Emi, nhưng người đó đã băng qua vạch đi bộ tiếp theo, và rời khỏi tầm mắt của họ.

“Kisaki-san…. sao cô ấy lại đến căn hộ này nhỉ?”

“…Ai biết? Tôi nghĩ là chẳng có liên quan gì đến Sariel đâu.”

“Nhưng, còn khả năng nào khác không nhỉ?”

“Nhưng, nhưng nếu là thế, Sariel đáng nhẽ không ở trong cái tình trạng xám xịt này mới đúng chứ?”

“Đúng, đúng thế thật.”

Ngay lúc Emi và Suzuno đang hăng say bàn luận–

“”Á!””

Đèn tín hiệu đã chuyển sang xanh mà họ không hề hay biết, và khi họ nhận ra thì nó đã bắt đầu nhấp nháy.

“”…Ực!””

Hai người họ, người vừa quyết định cuống cuồng băng qua, chỉ mới bước có một bước thì đèn đã chuyển hẳn sang đỏ, và họ cũng chỉ đành dừng bước.

“…Chắc là không phải đâu. Tôi không nghĩ là Kisaki-san sẽ để ý một người như Sariel-sama. Và theo những thông tin mà Chiho-dono đưa, Sariel-sama thành ra thế này là do sự đối xử lạnh nhạt của Kisaki-san mà ra, không phải sao?”

“Đúng là vậy…. mặc dù tôi cũng chưa từng thật sự nói chuyện trực tiếp với Kisaki, nhưng từ cái ấn tượng mà tôi có được khi nghe những gì Maou và Chiho kể, cô ấy chắc hẳn không có hứng thú gì với một tên yếu nhớt mà phiền phức đến cái mức này khi bị gái đá.”

Cứ như thế, Emi và Suzuno nhất thời trở nên mải mê trong những cảm xúc phức tạp của họ.

“Haiz, chuyện này để sau mới nghĩ vậy. Nắm chắc tình trạng của Sariel-sama vẫn quan trọng hơn.”

“Không biết có thể lấy được số phòng hắn ta từ hòm thư không nhỉ? A, nếu nhỡ căn hộ đó xài khoá tự động thì sao?”

Vì đó là một căn hộ mới, nên có khả năng là họ chỉ có thể vào sau khi nhận được sự cho phép của người thuê. Nếu mục tiêu của họ chỉ có mỗi Sariel, hai người họ sẽ không cảm thấy tội lỗi kể cả khi xông thẳng vào, nhưng họ không thể vì thế mà gây rắc rối cho những người khác được

Ngay lúc hai người họ đang nghĩ đến biện pháp khác để có thể vào nhà của Sariel theo một cách chắc chắn và thuận tiện—

“”A!””

Emi và Suzuno thốt lên cùng một lúc.

Họ không ngờ rằng nhân vật chính lại bước ra từ căn hộ thêm lần nữa.

Mặc dù bộ đồ mà lúc đầu hắn ta mặc có thể đủ để giữ sự vẻ bề ngoài bình thường của hắn, nhưng khi hắn thay sang bộ đồ thể thao và một chiếc áo thun nhăn nheo, thật sự là rất khó để cất tiếng khen ngợi.

“Quần áo xộc xệch là minh chứng cho một con tim vụn vỡ.”

Suzuno nói ra một ý kiến không cần thiết, có vẻ như Sariel có chuyện cần phải làm và bước về phía tiệm tiện lợi mà Kisaki vừa bước ra.

“Từ tình trạng của Sariel, Kisaki-san chắc hẳn không đến để gặp hắn ta.”

“Đúng thế. Emilia, đèn xanh rồi, hiếm khi mới có dịp ngài ấy tự mò ra như thế này, tốt hơn hết chúng ta nên nhanh chân mà đuổi theo….”

Khi đèn chuyển sang xanh, Suzuno vẫn chưa kịp nói dứt câu, ngay khi hai người họ quyết định vội bước qua vạnh đi bộ thì—-

“!”

Sariel ngừng bước lại ngay trước cửa tiệm tiện lợi.

“?”

Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra là bị bám đuôi rồi sao? Mặc dù với Emi và Suzuno, người có ý định tìm kiếm Sariel, dù họ có bị phát hiện thì cũng chẳng thành vấn đề, nhưng hắn chẳng lộ vẻ gì là đang để ý đến bên này.

“… … Sariel… … sama?”

Suzuno cẩn trọng mở lời với Sariel, người đáng đứng lặng trước cửa hàng tiện lợi.

“… Nữ thần… của ta….”

“Ể?”

“Có phải nữ thần của ta vừa ở đây?”

“Uwahhhh!”

Tên Sariel với cặp mắt đỏ ngầu đột nhiên kích động quay sang và dùng sức nắm lấy hai tay Suzuno.

Suzuno phát hoảng trước hành động bạo lực bất thình lình của Sariel.

“Ngươi đang làm cái gì thế hả! Thả Bell ra ngay!”

“Trả lời ta đi, Crestia Bell! Cô ấy ở ngay đây! Nữ thần yêu dấu nhất của ta vừa mới ở ngay đây, đúng chứ?”

“Bình, bình tĩnh lại đi, Sariel-sama! Nữ, nữ thần mà ngài nói đến, có phải là quản lý Kisaki của MgRonald không?”

“Cô, cô ấy ở đây à?”

Khi Suzuno hỏi để xác nhận lại, thái độ của Sariel đột nhiên trở nên mềm mỏng hơn, và hắn nhìn vào Suzuno với Emi bằng ánh mắt nài nỉ.

“Nếu cô ấy ở đây thì sao! Dù sao thì cũng nhanh nhanh thả Bell ra đi! Nếu không ta gọi cảnh sát đấy!”

Dù là cảnh sát thì họ vẫn có thể giải quyết được chuyện của Anh Hùng và Tổng lãnh thiên thần, nhưng Sariel, với một hành động chân thành hơn cả tượng tưởng, thả Suzuno ra.

“Không… cô ấy ở đây… ta có thể cảm nhận được điều đó.”

Lời của Sariel nghe tràn đầy nỗi buồn, đến nỗi mà cô nàng Suzuno bị quấy rối kia cũng không thể không cảm thấy tội nghiệp cho hắn.

“Đây là mùi hương của nữ thần của ta…. mùi cà phê làm từ chính tay nữ thần của ta.”

“Gớm quá cha!”

Cô nàng Emi nhịn không nổi kia lên tiếng chỉ trích không thương tiếc, Sariel chầm chậm ngồi xuống đất.

“Aaa… không ngờ cô ấy vừa mới ở nơi mà mình có thể với đến… giá như thời gian có thể quay ngược trở lại… aa…”

“Này Bell, tên này bị sao thế?”

“Tôi không biết. Mặc dù tôi không biết, nhưng nếu cứ để thế này thì người ta báo cảnh sát mất. Sariel-sama, tạm thời ngài cứ đứng dậy trước đi.”

“…Ừ. Ta xin lỗi, ta bị mất kiểm soát. Ta không mua cái gì nữa đâu, cứ nghĩ đến nữ thần là ta lại chẳng có hứng mua gì nữa cả.”

Emi và Suzuno lặng lặng dõi theo tên Sariel lão đảo bước về căn hộ của hắn.

Hai người họ quyết định là hôm nay cứ xác nhận tình trạng và số nhà của Sariel trước đã. Mặc dù họ vẫn còn chuyện khác muốn hỏi, nhưng lúc này có vẻ như Sariel mất khả năng giao tiếp rồi.

“Phòng 302 à.”

Từ bên ngoài, Emi và Suzuno xác nhận cái hòm thư mà Sariel kiểm tra, và quyết định quay về nhà.

Nhưng có vẻ như tình trạng của Sariel tệ hơn họ tưởng.

Mặc dù họ biết nguyên nhân của vụ này là do hắn bị Kisaki đá, nên theo lý mà nói, họ chỉ cần phải nghĩ cách để hàn lại mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng Emi và Suzuno chỉ mới gặp Kisaki được vài lần, nên họ chẳng có cách nào bảo Kisaki tha thứ cho hắn cả.

Nhưng nếu chuyện này cứ tiếp diễn, Sariel sẽ chẳng thể thực hiện được chức năng phòng thủ của hắn, đồng nghĩa với việc lũ quỷ sẽ có cơ hội hốt Maou đi.

“…. Sao chúng ta lại phải trải qua cái vụ hại não này chỉ vì để bảo vệ cho Ma Vương chứ.”

Emi lẩm bẩm với mớ cảm xúc lẫn lộn ở một giọng mà Suzuno không thể nghe thấy.

***

“Eh? Kisaki-san hôm nay không đến sao?”

Khi Chiho thay xong đồ và đã chuẩn bị sẵn sàng để làm việc, cô nhận ra rằng chẳng thấy Kisaki ở đâu trong tiệm cả.

Sau khi hỏi một senpai ở quầy thu tiền–

“Cô ấy bảo rằng muốn đi ra ngoài vào giờ nghỉ, giờ thì Maou đang lo tầng 2.”

Chiho nhận được câu trả lời này.

“Thế à? Vậy thì tốt rồi, em cũng mong sớm được lên tầng hai.”

Mặc dù vài ngày trước cô nói với Maou rằng mình không đủ tự tin, nhưng Chiho vẫn muốn đứng quầy của kiểu kinh doanh mới.

Nhưng senpai làm chung đó chỉ nở một nụ cười gượng và nói.

“Thế hả? Sau khi uống cà phê Kisaki-san pha là anh hết muốn lên tầng hai làm luôn rồi. Nếu nhỡ có ai than phiền rằng hương vị khác với Kisaki-san pha thì anh cũng chả biết nên làm thế nào nữa.”

“Đúng là chuyện đó có thể xảy ra.”

Chiho làm một nụ cười cứng nhắt vì thấy mọi người đều nghĩ y chang nhau. Theo sau đó–

“Này, cậu có ý gì khi bảo than phiền hả, cái đó phải là ý kiến của khách hàng mới đúng chứ.”

Không biết từ lúc nào cô ấy đã về đến nơi, đập vào mắt họ là Kisaki với bộ áo vest và chiếc nón đã được cởi ra, cùng một chiếc khăn choàng chống nắng choàng quanh áo sơ mi của cổ. Cô ấy đang đứng đó và cầm một bọc ni lông lấy từ cửa hàng tiện lợi.

“À, mừng chị trở về. Chị về nhanh thật đấy.”

“Xin chào, Kisaki-san. Chị mới ra ngoài ạ?”

“Chị có vài chuyện riêng cần giải quyết. Chị xin lỗi, tạm thời chị muốn ở lại trong phòng nhân viên. Chuyện ở tầng hai chắc là vẫn ổn chứ nhỉ?”

“Vâng, Maou cũng gắng gượng xoay sở nổi.”

Kisaki liếc nhìn vào màn hình hiện ra tình hình của tầng hai.

“Ừ, nhưng sớm muộn gì chúng ta cũng phải để mọi người có thể lên tầng hai làm, bằng không tôi sẽ khó mà sắp xếp thời gian làm việc được.”

“À mà Maou dường như có nhắc đến một loại giấy phép MdCafe chuyên nghiệp gì đó?”

“Giấy phép ư?”

Senpai chỗ làm nói điều gì đó bất ngờ, sau khi Kisaki liếc nhìn anh ta, cô ấy gật đầu một cách hững hờ.

“Cũng không phải là không có giấy phép đó thì không được vào. Nhưng ít nhất thì những người tham dự khoá học sẽ có thể đạt được một giấy chứng nhận kiểm định khá ngầu.”

“Giấy chứng nhận kiểm định…. là cái thứ đặt trên tầng hai có kèm ảnh của Kisaki-san à?”

“Nó đó. Thứ đó chỉ dùng để đặt trong tiệm, với cái đó, khách hàng sẽ biết rằng trong tiệm có một nhân viên chuyên nghiệp.”

Vì Chiho không để ý đến phần nội dung, nên cô ấy đã luôn tưởng rằng cái giấy chứng nhận với tấm hình của Kisaki là một bằng chứng nhận của người phụ trách một chi nhánh.

Kisaki in tờ giải thích mà cô từng đưa cho Maou đưa sang cho hai người họ.

“MgRonald Barista…. Maou-san đang định lấy thứ này ư?”

“Đúng thế. Cậu ta đã nhanh tay đăng kí khoá học ngay. Nếu hai người có hứng thú thì sao không tham gia thử nhỉ?”

“Em có pha được cà phê như Kisaki-san nếu em tham dự khoá học này không?”

Chiho bất chợt hỏi khi đang đọc tờ giấy, và Kisaki có hơi lưỡng lự một chút khi trả lời.

“…Ít nhất thì, mùi vị cũng sẽ giống một chút.”

“Vẫn là không nổi đâu.”

Senpai ở chỗ làm của cô ấy trông không hứng thú cho lắm, chắc hẳn là lời của Kisaki đã khiến anh ta cảm thấy một sự tự tin cao ngạo.

Chiho nghĩ về chuyện đó một lúc, gật đầu rồi nhìn lên và nói.

“Em tham gia được không ạ? Cơ mà nó đòi một lượng kinh nghiệm làm việc ở một mức nào đó.”

“Có sự tiến cử của người quản lý chi nhánh là được thôi. Trong trường hợp của Chi-chan, vì em không phải một nhân viện dài hạn như Maa-kun với kinh nghiệm của một quản lý thay thế, nên phí khoá học sẽ không được trợ cấp, nếu em không ngại thì….”

“Có vẻ khá thú vị, em muốn được tham gia xem sao.”

“Thế à. Vậy đóng dấu vào tờ đơn này rồi nộp vào ngày mai. Nếu giờ phần đăng kí hoàn thành thì chắc là em vẫn có thể học chung lớp với Maa-kun.”

“Em hiểu rồi, cảm ơn chị.”

Sau khi cẩn thận gấp tờ đơn lại, cô ấy bước vào phòng nhân viên và đặt nó vào trong cặp.

Muốn được rèn luyện kĩ năng và kiến thức với tư cách là một nhân viên MgRonald, mong muốn này không phải là giả.

Tuy nhiên, Chiho vẫn còn một mục đích khác.

“… Không biết Maou-san thực sự đang nghĩ gì nhỉ.”

Chiho muốn tìm một nơi mà Emi, Ashiya, hay thậm chí là nơi mà cả những người Nhật không chút liên quan đến Ente Isla không ở bên để xác nhận suy nghĩ của Maou về tình hình hiện tại.

Mặc dù câu trả lời cho lời tỏ tình của Chiho vẫn bị còn đang treo lơ lửng, nhưng không phải vì Chiho tự phụ, mà Chiho tin rằng Maou hẳn sẽ thích một cuộc sống bình thường hơn, nơi mà Chiho vẫn còn hiện diện.

Khi Chiho phát hiện ra Emi gặp rắc rối về tương lai lúc em ấy nghỉ lại ở phòng Suzuno, Chiho đột nhiên băn khoăn về suy nghĩ của Maou.

Nghĩ kĩ lại thì, từ đầu Maou cũng chẳng thù địch Emi là bao.

Mặc dù cậu ta cố gắng phá huỷ xã hội loài người và xâm chiếm thế giới, nhưng lúc này đây, Maou đang sống ở Nhật trông không giống như ghét con người.

Tuy rằng không phải là cô ấy không thể đến Ma Vương Thành để hỏi Maou, nhưng Suzuno chắc chắn sẽ sinh nghi vì chuyện đó.

Bao gồm cả chuyện Emi không thể mang cảm giác thù địch với Maou, chuyện Quỷ Quân bắt đầu một cuộc chiến ở Ente Isla ở nơi mà Maou không biết, tình trạng của việc Chiho dự định học thứ phép thuật vốn không tồn tại ở Nhật, và cuộc sống thường nhật bắt đầu thay đổi này, Maou nghĩ gì về những chuyện này.

Chiho muốn chọn lúc chỉ có riêng hai người họ, và nghe câu trả lời từ chính miệng của Maou.

Chỉ có riêng hai người họ… chỉ có riêng hai người họ….?

“Thế, thế chẳng phải là hẹn….”

“Em đang cảm thấy rắc rối chỗ nào à?”

“Í?”

Chiho, người mang những dòng suy nghĩ càng ngày trệch càng xa đường ray, nhảy cẩng lên vì có ai đó đột ngột bắt chuyện với cô ấy.

Nhìn lại đằng sau, Chiho bắt gặp ánh mắt của Kisaki, người đến từ phía sau, hiện đang tì vào bàn và ăn cái gì đó như một cái sandwich ở cửa hàng tiện lợi.

“Ai biểu em giữ lấy tờ đơn rồi còn lẩm bẩm mãi không ngừng. Nếu em quên rằng giờ vẫn còn đang giờ làm việc thì chị sẽ gặp rắc rối đấy?”

“A, em, em mất tập trung lâu đến thế sao?”

Cô bé Chiho đỏ mặt vỗ vỗ lên má mình do cảm thấy cực kì xấu hổ.

“Đến mức mà người ta sẽ nghĩ rằng không giống một Chiho thường ngày chút nào.”

Kisaki nở một nụ cười gượng gạo và uống một ngụm đầy hồng trà đóng chai.

“Em có phải kiểm tra học lực sau khi kết thúc kì nghỉ hè không?”

“Ể, sao chị lại hỏi thế?”

Chiho cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi đột ngột đó.

“Trời ạ, vì gần đây trông em khá lo âu. Mặc dù giờ cũng thế, nhưng kể từ khi mở cửa lại, Chi-chan đã làm một vẻ mặt của người đang gặp bế tắc ấy. Và khi em cười, lông mày em chẳng cử động chút nào cả.”

Mặc dù đã cố tình che giấu nỗi lo của mình đi, nhưng em ấy vẫn dễ dàng bị Kisaki nhìn thấu, người mà đáng lẽ là không biết gì cả, có vẻ như em ấy thật sự là một người rất đơn giản.

“Thật sự rất dễ thấy đấy. Mặc dù thế này không giống chị cho lắm, nhưng gần đây chị cũng cảm thấy khá bất an. Vào những lúc như thế này, kì lạ là những cảm xúc tương tự lại càng trở nên đặc biệt nhạy cảm để cảm nhận.”

“Kisaki-san cũng có thể cảm thấy lo lắng ư? Khó mà tưởng tượng được.”

“Này này này, chị cũng là người đấy? Nên hiển nhiên là chị cũng có lúc cảm thấy lo lắng rồi. Haiz, mặc dù chị thường tự nhủ với lòng rằng mỗi khi chị hành động, chị phải tỏ vẻ như thể mình không đánh mất cách sống của mình.”

Kisaki ngoạm một miếng sandwich bự, và làm thêm một ngụm hồng trà rồi nuốt cả vào trong một hơi.

“Hãy để một tiền bối 30 năm kinh nghiệm sống như chị đây, cho một cô bé mười mấy tuổi một lời khuyên nhé. Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi. Miễn là không liên quan đến mạng sống thì không dễ gì gặp phải chuyện không thể cứu chữa đâu.”

“Thế ạ?”

“Mặc dù em sẽ không thất bại chừng nào em chưa bắt tay vào làm, nhưng nếu thế thì sẽ có gì thay đổi cả. Trái lại, miễn là em muốn hành động, thì sự thay đổi sẽ diễn ra bất kể em có thành công hay thất bại. Nếu sợ sự thay đổi, thì sống trong thế giới này có thể sẽ rất đau khổ đấy.”

“Nhưng…. em không… sợ thay đổi….”

Sau khi Kisaki thấy vẻ mặt khó xử của Chiho, cô ấy khẽ gật đầu.

“Nếu sau khi gặp khó khăn mà em vẫn không thể tìm ra ngay được câu trả lời, thì hãy tập trung vào những việc trước mắt em. Việc mà em cần làm ngay lúc này là công việc của tiệm MgRonald trước mắt em.”

“A, phải, phải ha. Em, em xin lỗi, tự nhiên lại lười biếng thế này.”

Sau khi nhìn vào đồng hồ, Chiho nhận ra rằng mình đã lo nghĩ trong phòng của nhân viên gần 10 phút rồi.

Sau khi dõi theo lưng của Chiho khi cô bé luống cuống chạy ra khỏi phòng nhân viên, Kisaki nhanh tay lấy ra sơ yếu lý lịch khi phỏng vấn của nhân viên từ trong ngăn kéo.

“Hừm…….”

Khi cô ấy đọc sơ yếu lý lịch của Chiho, Kisaki nghĩ về Maou, người hiện đang làm việc trên tầng hai.

“Chi-chan cũng muốn tham dự khoá học đó sao?”

Maou nghe chuyện Chiho muốn tham gia vào khoá học MgRonald Barista từ Kisaki, người đã kết thúc giờ nghỉ và qua trở lại làm việc.

“Ừ, và em ấy sẽ học chung một ngày với Maa-kun, vì hiếm mới có dịp thế này nên cả hai cứ đi chung với nhau đi.”

“Đúng là thế, vậy cứ làm như thế thôi.”

Kisaki cúi thấp đầu để nhìn sang phía Maou, người đáp lại với điệu bộ thảnh thơi, và đột nhiên lên tiếng hỏi.

“À phải, Maa-kun, cậu có biết sinh nhật của Chi-chan là ngày nào không?”

“Ể, không, em không biết.”

Dù là Maou có cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cậu vẫn lập tức đáp lại câu hỏi bất ngờ của Kisaki.

Thấy vẻ mắt khá khiển trách của Kisaki, Maou lập tức biết rằng mình vừa nói sai cái gì đó.

“Chẳng biết là cậu quá đần độn hay là Chi-chan là một đoá hoa nở muộn nữa (a late bloomer), thật khó nói mà.”

“Hả?”

Câu trả lời thiếu não của Maou khiến Kisaki lắc đầu như thể bỏ cuộc.

“Tôi chỉ có thể nói với cậu là sắp đến rồi đấy. Xét cho cùng thì ở cái tuổi này, chúng ta không thể bất cẩn truyền thông tin cá nhân của nhân viên ra ngoài được.”

“Thế ạ?”

Tất nhiên, Maou biết rằng trong lẽ thường của Nhật bản, họ có cái thói quen là tổ chức lễ sinh nhật. Tuy nhiên, dù là thế, cậu lại không bao giờ chú ý nhiều đến ngày sinh của những người khác.

“Tôi không chắc chắn nguyên do là gì, nhưng gần đây, mỗi khi nhìn vào hai người là tôi lại thấy Chi-chan giúp đỡ Maa-kun nhiều hơn bất kì ai khác. Cứ xem như đây là trả ơn cho sự chăm lo thường ngày của em ấy đi, và cho tôi thấy vẻ men lỳ của cậu.”

“V, vâng….”

“Dù sao thì, lý do cho việc gần đây Chi-chan hành động lạ đến thế, hẳn là có liên quan đến cậu, đúng chứ?”

“!”

Maou không thể không ngước lên nhìn vào một bên mặt của Kisaki.

Mặc dù Maou không nghĩ rằng Chiho sẽ nói thật cho Kisaki nghe, nhưng có vẻ như cả Ma Vương cũng không thể che giấu điều gì với Kisaki.

“Dù hai đứa không nói thì chị cũng biết. Cảm giác cứ như bầu không khí giữa hai đứa đã thay đổi rất nhiều trước khi mở cửa lại.”

“…Thế, thế à?”

“Chuyện đấy cũng không có gì xấu. Con người sẽ lạc lối và gặp chuyện phiền não dù họ có lớn tuổi đến đâu. Nhưng có người bên cạnh họ vào những lúc đó hay không sẽ gây ra một kết quả cực kì khác biệt.”

Kisaki, người khẽ nở một nụ cười gượng, dùng khuỷu tay thúc vào Maou.

“Thi thoảng cậu cũng nên chủ động giúp Chi-chan giải quyết vấn đề của em ấy. Như thế cũng được rất nhiều điểm đấy.”

“…Kisaki-san, lâu lâu đem lại cho người ta cảm giác của một ông chú.”

Maou dùng hết sức trả đũa lại, nhưng Kisaki chỉ hững hờ trả lời.

“Đây cũng là một cách để giải quyết vấn đề. Miễn là tính cách của một người phụ nữ thay đổi thành một ông chú như thế, rất nhiều rắc rối sẽ được giải quyết. Mặc dù thế thì lại khó mà kiếm được bạn đời.”

Khó mà phản ứng lại câu hỏi này.

“Dù sao thì, miễn là cậu có thể lấy được giấy phép MgRonald Barista, thì số người có thể giữ vị trí trên tầng hai sẽ tăng lên. Mặc dù không khó đến thế nhưng vẫn ráng học cho đàng hoàng đấy.”

“Em hiểu rồi.”

Có lẽ do cảm thấy vẻ lưỡng lự của Maou mà Kisaki tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Nhưng một món quà… nên tặng quà gì nhỉ?”

Kể cả là trong mắt Maou, so với những đứa con gái cùng tuổi khác thì nhân cách của Chiho rõ ràng được giáo dục tốt hơn, thành ra tặng em ấy món gì đó quá nữ tính thì lại không thực tế cho lắm.

“Nói về thực tiễn thì chắc hẳn là 10 ký gạo và hộp salad được gói như quà.”

“Giờ cũng đâu phải lễ Obon”

Kisaki điếng người vặn lại Maou.

“Còn vật thêm vào thì gu mỗi người mỗi khác, nếu em muốn tặng em ấy một quyển sách nổi tiếng gần đây, Chiho có thể đã có rồi cũng nên, nhưng dù vậy, tặng hoa chẳng phải rất dễ khiến người khác hiểu lầm sao?”

“Đúng là thật, với mối quan hệ thân thiết của hai đứa thì có lẽ việc này có hơi khó.”

Kisaki cũng có nghĩ một chút về chuyện đó, nhưng tất nhiên, cô không định nói câu trả lời cho Maou biết.

“Nói một cách cường điệu thì với những thứ như quà tặng, đối phương có thể sử dụng được vẫn là tốt nhất, nếu nghĩ quá nhiều về chuyện đó thì rốt cuộc lại gây ra gánh nặng cho đối phương không biết chừng, quan trọng nhất vẫn là tấm lòng. Cứ đặt tình cảm vào nó và chọn một cách thích hợp thôi.”

Lúc này, một vị khách mới vừa bước đến vừa hướng máy lạnh vào mặt của mình. Từ việc vị khách đó không gọi gì ở tầng dưới, anh ta chắc hẳn là khách của MdCafe.

Mặc dù Maou chưa từng nói chuyện trực tiếp với vị khách đó, nhưng từ gương mặt của anh ta, Maou có thể xác định rằng anh ta là một trong số các khách quen của cửa hàng trước khi tiệm được tân trang lại.

Mặc dù giờ mùa hè đang ở cái thời kì hoàng kim của nó, và vị khách đó trông cũng nhễ nhại mồ hôi, nhưng mỗi lần anh ta gọi ly cà phê sữa rang, anh ta luôn khăng khăng uống ‘loại nóng’ và chẳng bao giờ uống cà phê đá.

Trong thâm tâm Maou, cậu bí mật cho anh ta cái biệt danh ‘Cà Phê Nóng-san’.

“Xin chào quý khách.”

Kisaki và Maou lịch sự cúi chào cùng một lúc.

“Cappicuno cỡ trung, loại nóng.”

Như thói quen, vị khách ấy gọi một ly cà phê nóng và Maou không thể nhịn nổi cười.

“Tôi hiểu rồi. Còn gì nữa không ạ?”

Sau khi giúp khách gọi món, Maou chạy về phía Kisaki.

“Tổng cộng 300 yên… em nhận 5000 yên. Phiền chị kiểm tra lại ạ.”

Theo luật của MgRonald, lúc thanh toán mà nhận được tiền trị giá cao, họ phải hỏi nhân viên khác để xác nhận lại số tiền khi trả tiền dư.

Kisaki quay người lại theo yêu cầu của Maou, không hiểu sao cô ấy lại dùng ngón tay vuốt vuốt phần dưới của khay đựng ly cà phê mà khách gọi.

“Không thành vấn đề.”

Kisaki chạm vào cốc cà phê khi cô ấy xác nhận lại tiền thối của Maou.

Ngay lúc Maou đưa hoá đơn và chỗ tiền thừa ít ỏi cho khách, Kisaki đột nhiên hỏi.

“Nếu anh không phiền thì xin anh chịu khó đợi ở ghế ngồi một chút, chúng tôi sẽ đưa cho anh sau.”

Sau khi anh chàng tầng lớp lao động lấy số, anh ta tìm lấy một ghế cà phê mới trông thoải mái và đàn hồi rồi ngồi xuống.

Sau khi xác nhận vị trí của khách, Maou dùng hốc mắt để nhìn hành động của Kisaki khi cô pha cà phê.

Kisaki, người lấy một ly ra từ giữa khay, không hiểu sao lại bắt đầu lau chiếc ly bằng nước nóng dùng để pha hồng trà.

Sau khi nguyên chiếc ly được xả nước nóng lên, Kisaki dùng ngón cái để chạm vào phần bên trên của tay cầm.

Cô gật đầu như thể hiểu ra cái gì đó, và rồi bước sang phía máy pha cà phê, và làm theo thứ tự, đặt những hạt cà phê dùng để pha Cappucino vào trong máy pha để trích ra cà phê đặc. Sau khi thêm bọt sữa vào từ máy pha bọt sữa, ly Capucino giống với ly mà Maou lúc nào cũng làm theo quy trình thao tác tiêu chuẩn đã được pha xong.

“Tốt.”

Kisaki gật đầu thoã mãn, cô ấy tự mình bước sang khu ghế ngồi của khách, cầm số của khách lên và đặt chiếc cốc lên bàn.

Maou chằm chằm nhìn không rời mắt khỏi vị khách đó.

Cà phê nóng-san, người trông như chỉ muốn nghỉ ngơi, lấy điện thoại từ trong túi ra, rồi nhìn vào màn hình điện thoại mà chẳng liếc cái cốc lấy một cái.

“….?”

Tuy nhiên, sau một ngụm lớn, hành động đặt ly xuống của anh ta ngừng lại.

Ánh mắt của anh ta rời khỏi chiếc điện thoại, và đưa chiếc cốc mà anh ta đang định đặt lên bàn lại gần miệng.

Thấy Cà phê nóng-san không muốn đặt ly cà phê xuống chỉ sau khi uống một ngụm lớn hơn ngụm ban đầu, Maou dần hiểu ra rằng vị của ly Cappucino đó rất khác so với ly của cậu.

“Không biết khác chỗ nào nhỉ…..”

Sau khi cậu tham dự khoá học MgRonald Barista, cậu tự hỏi không biết liệu mình sẽ có thể vén bức màn bí mật ra một chút không.

Thấy Kisaki bước trở lại với vẻ mặt mãn nguyện, Maou không thể xua tan cảm giác khó chịu trong lòng.

Phân đoạn 3

10 giờ tối, Maou, người đi làm suốt từ sáng đến giờ bắt đầu chuẩn bị để cùng về với Chiho.

Cả hai rời khỏi tiệm dưới ánh nhìn của Kisaki, người trông có vẻ khá vui.

“Vậy chúng ta về thôi.”

“Vâng.”

Đường về nhà của Chiho và Maou tách ra ở nửa chừng.

Chiho, người không được biết trước việc ca làm của Maou kết thúc sớm, nghĩ rằng nếu thế này thì có lẽ cô không cần chờ đến ngày mở lớp Barista mới có dịp để nói chuyện đàng hoàng với Maou, mà cô có thể nói chuyện với cậu ngay hôm nay khi thời điểm thích hợp đến..

“…….”

Tuy nhiên, khi Maou dắt con Dullahan ra từ chỗ để xe, cậu ta lại đột nhiên làm cái vẻ mặt như dự định là được uống trà lúa mạch nhưng rốt cuộc lại lộn sang uống sốt soba.

“Ara, hai người tan ca rồi đấy à?”

“…. Đừng có hiểu lầm, chúng tôi không có đợi anh đâu.”

Bất luận nghĩ thế nào, hai người họ cũng đang đợi bọn Maou đi ra..

Từ việc cả hai người họ vẫn còn ở gần đây vào giờ này, Chiho có thể suy ra Sariel không thể hồi phục nhanh đến thế được.

Suzuno và Emi chắc hẳn ở lại đây để trông chừng không cho Maou rơi vào tay bọn quỷ ở Ente Isla.

Nhưng với Maou, cậu lại chẳng nhớ mình đã làm gì khiến cho Emi và Suzuno phải bất ngờ làm phiền cậu thế này, nên cậu thở dài như thể đã bỏ cuộc và nói.

“Có chuyện gì thế?”

“Chẳng phải tôi đã bảo là chúng tôi không có đợi anh rồi sao.”

“…Yusa-san?”

Chiho đột nhiên cảm thấy có gì đó khan khác so với bình thường.

Mặc dù ngay từ đầu thì ngữ điệu của Emi khi nói chuyện với Maou đã không mấy gì dịu dàng, nhưng hôm nay thì lại có chút khác lạ.

“Emilia nói đúng đấy, người mà chúng tôi đang tìm thực chất đang ở Sentucky. Mặc dù lúc nãy vấn đề đã được giải quyết xong, nhưng sau đó thì chúng tôi chỉ nói về chuyện con gái thôi.”

“Cô thích cái từ, chuyện con gái, đến thế à?”

Maou ném sang Emi một cái nhìn xác nhận với điệu bộ ngán ngẩm.

“Anh đã làm trò gì khiến tụi tôi phải tìm anh à?”

Bị người mang thân phận Anh hùng nói thế, Quỷ Vương Maou đây–

“Haizz, đếm cũng không xuể.”

Chỉ có thể đáp lại như thế.

“….Thế à.”

“Ah?”

Theo lý là nói, nếu là Emi của khi trước, sẽ chẳng có gì lạ nếu cô la lên ‘Thế thì đi chết đi’ với Maou ngay tại chỗ, ấy vậy cô lại khẽ nhìn sang một bên với điệu bộ chán nản và nói.

“Thế anh nghĩ chúng tôi có chuyện gì mới cần tìm đến anh hả?”

“Hả?”

Maou mở to mắt ra bởi hướng vặn họng của cô ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.

Dõi theo đôi mắt và ánh nhìn của Maou, Chiho rốt cuộc cũng nhận ra.

Hôm nay, Emi không hề nhìn vào mắt Maou.

Thường thì Emi sẽ nhắm thẳng vào Maou, dù là ánh nhìn, thái độ thù hằn, hay ngón tay, nhưng lần này cô lại hoàn toàn né Maou ra.

“Uh…. Cái đó, biết nói sao đây.”

Không biết liệu Maou đã phát hiện ra sự khác lạ trong thái độ của Emi hay chưa, nhưng cậu vẫn gãi gãi đầu và nói.

“Bởi tôi về nhà chung với Chi-chan nên các cô mới lo tôi dở trò trên đường về chứ gì.”

“Một kẻ mà ở ngay trước mặt mẹ Chiho cũng không dám ngẩng đầu lên như anh mà có gan làm chuyện đó à.”

“…hay cô lo là tôi sẽ làm chuyện xấu trên tầng hai, nơi mà đứng ở Sentucky hay tiệm sách đối diện cũng không thể nhìn thấy được.”

“Rõ ràng là anh tôn trọng quản lý tiệm đến thế, vậy mà vẫn dám nói câu đó à?”

“Thế cô đang tìm rắc rối như mọi khi đấy à?”

“‘Đi tìm rắc rối’ là ý gì đấy hả?”

Emi không giấu thái độ bực bội của mình và nói một cách thù hận với giọng nho nhỏ cùng cái đầu cúi thấp.

“Sao Anh hùng lại phải nghĩ ra lý do để tìm gặp Ma Vương chứ?”

“Với một người đến mà chẳng có công chuyện gì thì cũng hơi kì lạ, không đúng sao.”

“Chẳng phải tôi đã bảo là tôi có chuyện cần tìm gặp Sariel sao?”

“Sao thế. Dạo gần đây cô tỏ ra hơi lạ đấy.”

Maou, người càng lúc càng trở nên mất kiên nhẫn, bắt đầu nói với một giọng hung dữ.

“….Ugh!”

Emi ngước nhìn lên trước giọng nghiêm nghị của Maou–

“Yu, Yusa-san?”

“G, gì thế…”

“…….”

Những giọt nước mắt đọng trên đôi mắt của cô ấy.

Lần cuối cùng mà cậu nhìn thấy những giọt nước mắt của Emi là khi nào.

Maou thật sự dần cảm nhận được lý do mà Emi trở nên kì lạ dạo gần đây.

Cha của Emi dường như vẫn còn sống, có lẽ do biết được chuyện đó từ Gabriel, nên trái tim nữ Anh hùng trẻ tuổi đã dao dộng dữ dội.

Maou có thể hiểu được những cảm xúc dùng để báo thù sinh ra từ cái chết của cha cô đã trở thành động lực cho cô để hành động.

Là một Anh hùng, Emi có trái tim công lý một cách tự nhiên, nhưng có vẻ như việc trả thù cho cha cô bị liên quan đến cuộc xâm chiếm của Maou chiếm một phần rất lớn trong tim cô.

Nghĩ về chuyện đấy, Maou rốt cuộc cũng nhớ ra.

Những giọt nước mắt mà Anh Hùng đã để cho Ma Vương thấy.

Vậy chuyện đó xảy từ khi nào.

Chưa kể, Emi lúc đó cũng—

“Sao ngươi lại dịu dàng với ta, dịu dàng với con người đến thế! Tại sao ngươi lại có thể tỏ ra dịu dàng đến thế!”

Cô ấy cũng khóc.

“Tại sao ngươi lại phải giết chết cha ta!”

Tiếng than khóc đau khổ của Emi cùng nỗi tuyệt vọng không thể che giấu của cô vang vọng trong tâm trí Maou.

“Này Emi.”

“….Gì.”

Emi dùng hết sức để kìm nén thứ cảm xúc nào đó đang dâng trào trong cô, nhưng giọng nói của Maou lại dịu dàng đến không ngờ.

“Quả nhiên là xâm chiếm thế giới vẫn hợp với bản tính của ta hơn.”

“…Ể?”

“Maou-san?”

“Ma Vương….?”

Khung cảnh lập tức ngập trong bầu không khí nguy hiểm đến mức mà cả Chiho và Suzuno cũng không thể không cảm thấy bàng hoàng khi quan sát tình hình.

“Có lẽ thế giới loài người thực sự không hợp với bản tính của ta, và vẫn còn rất nhiều kẻ đang chờ ta. Sau cùng thì, miễn là ta muốn thì việc gọi Camio đến đón cũng chẳng có gì khó khăn cả.”

“Ma, Maou-san? Anh, anh chắc đang đùa phải không?”

Maou nói một cách điềm tĩnh, trái lại, Chiho thì lại cực kì sửng sốt, ngay cả giọng của cổ cũng bắt đầu run lên.

“Chi-chan, cơ bản mà nói, từ đầu thì việc này đã kì lạ rồi. Ta, người thống lĩnh hàng trăm tộc Quỷ và đứng trên 50000 Quỷ Quân hùng mạnh, lại muốn đi học hỏi về thế giới loài người.

“…. ….”

Giọng của Maou không thay đổi chút nào, khiến cho ánh mắt của Suzuno cũng lộ chút cảnh giác. Chiho cũng thế, cũng không thể nhìn ra được ý định thật sự của Maou.

“Rốt cuộc thì Anh Hùng và Ma Vương vẫn là những tồn tại không thể hoà thuận với nhau. Ta sẽ làm chuyện xấu và xâm chiếm cả thế giới, nên cứ nhào vô giết ta đi. Làm như thế thì mới hợp lẽ hơn, đúng chứ.”

“Maou-san……”

“Anh xin lỗi, Chi-chan.”

Sau khi vỗ vai Chiho, Maou bước qua ba cô nàng, và bắt đầu dắt chiếc Dullahan rời đi.

“Ashiya hẳn sẽ cảm thấy vui mừng. Nhân cơ hội việc khôi phục vẫn chưa hoàn tất, có lẽ cuộc xâm lược sẽ thành công một cách dễ dàng thôi.”

“…. Anh rõ ràng….”

“Có lẽ ta cũng nên kêu Camio gửi nhiều người đến đón. Làm loạn ở Nhật có vẻ không phải một món khai vị tệ đâu.”

“…. Anh rõ ràng sẽ không…..”

Emi nói với một giọng nhỏ sau lưng Maou, người đang tự nói chuyện một mình.

“…….Yusa-san?”

“Emilia?”

Lờ đi tiếng gọi của Suzuno và Chiho, Emi ngước mặt lên, hướng ánh nhìn sắc lẻm vào thẳng Maou, và hét vào lưng cậu ta, hiện đang bận chiến áo thun UNIXLO.

“Anh rõ ràng sẽ không thể làm được những chuyện như thế!”

“……”

Maou dừng bước, hướng ánh nhìn của mình lại Emi.

“Và….. anh không hề có ý định làm thế… …!”

“Nếu cô hét to như thế Kisaki sẽ chạy ra đây đấy.”

“Một kẻ mà đến cả việc nổi giận với người quản lý của tiệm cũng không có gan làm thì có thể đi xâm chiếm thế giới được sao?”

“Ai ai cũng có người mà họ không muốn làm giận.”

“Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?”

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, là xâm chiếm thế giới.”

“Tôi không có ý đó. Tôi đang hỏi là anh định làm gì sau khi xâm chiếm xong thế giới kìa!”

“… …”

Suzuno và Chiho bị sốc bởi câu hỏi của Emi.

“Những con quỷ ở Quỷ Giới không cần thức ăn miễn là chúng còn ma lực. Mặc dù điều này không có nghĩa là tất cả các con quỷ đều thích hợp để sống trong xã hội loài người, nhưng tất cả các ngươi, những mảnh đất và những kho báu của thế giới loài người quan trọng đến thế nào vậy? Thống trị một thế giới không có bất kì sự quyến rũ nào khác ngoại trừ giết chóc, rốt cuộc thì anh định làm gì?”

Như điều tra của Suzuno, có một sự khác biệt lớn giữa giá trị của Quỷ Giới và Ente Isla.

“Còn việc săn giết con người, để sự tuyệt vọng bao trùm xuyên khắp cả thế giới thì sao?”

“Cái giây phút mà anh nói câu đó thì những lời mà anh nói đã rõ là không thật lòng rồi.”

Emi tiếp tục nói với một vẻ mặt mà cô không thể nào chấp nhận được.

“Cuộc xâm chiến của Maracoda ở Nam Lục địa, chỉ có thể miêu tả như trận mưa máu, đợt công kích dữ dội từ đội quân của Lucifer ở Tây Lục địa cũng rất hung tợn. Nhưng so với Maracoda…. quân đội của Adramelech ở Bắc Lục địa chẳng tấn công bất kì ai ngoại trừ Hiệp sĩ Đoàn, và theo lý mà nói, Đông Lục địa, nơi vốn bị kiểm soát lâu nhất, vẫn bị thống trị bởi Hoàng đế Azure Thống nhất và người tộc lão ta.”

“….Quả là nữ Anh hùng đã chu du cả thế giới, cô biết nhiều thật đấy.”

Emi chẳng hề che giấu những giọi nước mắt của mình đi, và trừng mắt nhìn vào Ma Vương, người đang để lộ ra một nụ cười nhạo báng.

“Nếu…. nếu anh thật sự là một tên Ma Vương tàn bạo, một kẻ thật sự khát máu, thì tôi…. thì tôi đã không bị rắc rối đến thế rồi!”

“Yusa-san… ….”

“Kể từ khi anh nói trước mặt tôi, rằng anh muốn trở thành một nhân viên dài hạn ở thế giới này. Kể từ lúc đó, tôi đáng lẽ phải nghĩ rằng điều đó thật kì quặc! Anh vốn không hề muốn xâm chiếm thế giới! Anh chỉ……..”

Lúc đó, không hiểu sao, Emi quay lại liếc nhìn Chiho trước khi nói tiếp.

“Chỉ muốn làm điều gì đó thật tuyệt vời, rồi để mọi người công nhận, đúng chứ?”

Tác dụng của câu nói đấy xuất hiện ngay tức thì.

Vẻ mặt của Maou biến mất hoàn toàn. Emi, Chiho và Suzuno đều có thể trông thấy điều đó, đây là một dấu hiệu bị đánh trúng tim đen trước vụ nổ của những cảm xúc mãnh mẽ chứ không chỉ mỗi sự giận dữ và xấu hổ.

Tuy nhiên, khoảng khắc tiếp theo—

“…. …Ể?”

“Ma, Maou-san?”

Maou, đang giữ chiếc xe đạp, biến mất trước mặt ba người họ mà chẳng nói lấy một lời.

“C, cái gì… …?”

Bàng hoàng nhất, là Emi, người cãi lộn với Maou từ nãy đến giờ.

Mới nãy Maou, chắc chắn đang định phản kháng lại Emi về một vấn đề nào đó.

Từ cái cách mà cậu hít lấy một hơi sâu trước khi nói, cậu chắc hẳn đang chuẩn bị vặn lại giả thuyết của Emi.

Chẳng có dấu hiệu gì là Maou kích hoạt ma lực trong khung cảnh đó. Tuy nhiên, dù họ có nhìn lên trời hay đưa mắt ra xung quanh, họ chỉ có thể đoán chừng rằng Maou đã trốn đi bằng phương pháp bất thường nào đó, nhưng Emi lập tức nhận ra rằng thực tế không phải vậy.

“Ma, Maou-san?”

Chiho run rẩy bước về phía chỗ mà Maou ban đầu đang đứng.

Tuy nhiên, trên những miếng gạch của phần lề đường mà Maou vừa đứng ấy, chẳng còn lại chút dấu hiệu nào cả. Dù cho Chiho có đứng vào nơi mà Maou đã từng đứng thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

“Rốt, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”

Thành phố buổi đêm, diễn ra một cách bình thường như bao ngày.

Những âm thanh không dứt từ xe cộ có thể nghe thấy từ phía Koshu-Kaido, và những khách hàng mới, chẳng màng đến ba cô gái bàng hoàng, bước vào trong MgRonald.

Chỉ có mỗi sự hiện diện của Maou và con Dullahan II là biến mất tựa cơn ảo giác.

“Maou-san… ….”

Chiho vô thức đặt tay lên bên vai mà Maou từng chạm vào trước khi cậu biến mất.

“E, Emilia, có lẽ nào…….”

“Mặc dù trong phút chốc tôi cũng có nghĩ đến điều đó….. nhưng việc như thế có thể xảy ra sao?”

Ban đầu Suzuno và Emi suy đoán rằng chắc hẳn người của Barbaricca đã bắt cóc Maou.

Cơ mà, dù là mới nãy hay là lúc này, cả hai người họ đều chẳng cảm nhận được chút thánh lực nào chứ nói chi đến ma lực.

“…. Ma Vương Thành chắc vẫn ổn, nhỉ?”

Lời của Suzuno khiến Emi hít vào một hơi.

Đúng vậy, có thể chuyện gì đó kì lạ cũng đã xảy ra với Ashiya và Urushihara.

Mặc dù đây là chuyện kì lạ, nhưng nếu điều mà Emi và Suzuno nghĩ thật sự xảy ra thì với Maou và đồng bọn, việc này lại có thể xem như chuyện bình thường, tóm lại là tình hình hiện tại rất phức tạp.

“Tôi biết số Skyphone của Lucifer, miễn là tên Neet đó vẫn nghịch máy tính như bình thường thì…..”

Emi lấy chiếc điện thoại gập của mình ra, và bấm số Skyphone của Lucifer.

Tuy nhiên, không hiểu sao điện thoại của cổ lại chẳng phát ra bất kì tiếng kết nối nào, Emi, người cảm nhận được có điều gì đó không ổn, nhìn vào màn hình điện thoại mình thêm lần nữa, và ngạc nhiên mà phát hiện ra rằng màn hình điện thoại lúc này đang hiện ‘Không có tín hiệu khả dụng’.

“Ể? K, không có tín hiệu khả dụng?”

“Đưa số điện thoại tôi xem! Tôi sẽ dùng điện thoại của mình để…..”

Suzuno chộp lấy điện thoại trên tay Emi và mở chiếc điện thoại của mình ra.

“Không có tín hiệu khả dụng……”

Thấy thế, Chiho cũng mở điện thoại của mình ra, và cũng ngạc nhiên khi thấy hiện thị không tín hiệu.

“Tại, tại sao lại thế. Thường thì khi em rời khỏi tiệm và sắp sửa về nhà thì em sẽ gọi về báo cho nhà biết!”

Dù cho Chiho có nhìn vào màn hình được một lúc thì tín hiệu cũng chẳng lộ vẻ gì là bình thường trở lại.

Không chỉ vậy—

“Ể? Na, Này…. ah!”

Một quý cô bước qua khỏi Emi và những còn lại, cau mày nhìn vào điện thoại của cô ấy.

“Trời ạ, tín hiệu bị ngắt rồi.”

Quý cô ấy vừa vẫy vẫy chiếc điện thoại trên không vừa bước đi, sau khi bước xa khỏi Emi và những người còn lại được một quãng, cô ấy đưa điện thoại lại gần tai mình.

“Ở đó có tín hiệu sao?”

Khoảng cách giữa họ là 50 mét.

Emi và Suzuno chạy theo sau quý cô đó, và ở nơi mà cô ta đứng và đưa điện thoại lại gần tai, họ phát hiện ra rằng điện thoại của họ đã có sóng trở lại.

“Mặc, mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng chúng ta hẳn có thể gọi điện lại được rồi.”

Emi thở phào một hơi nhẹ nhõm và lại gọi cho Urushihara thêm lần nữa, còn Suzuno–

“…..?”

Không hiểu sao cô ấy lại hướng sự chú ý xuống khu vực quanh chân mình.

Với điệu bộ như thể vừa bước lên cái gì đó, Suzuno lùi lại một bước.

“Lạ ghê.”

“Ể?”

Mặc dù có tiếng kết nối, nhưng Emi vẫn cảm thấy cực kì lo lắng bởi lâu vầy rồi mà Urushihara vẫn chưa nhấc máy lên, sau đó, khi cô nhìn xuống, cô để ý thấy Suzuno đang ngồi xổm xuống mà tập trung nhìn xuống mặt đất.

“Bell, cô đang làm gì thế?”

Suzuno không đáp lại Emi và nhặt lấy một cục đá nhỏ bên vệ đường mà chẳng hỏi han ai, và đặt nó vào lòng bàn tay mình.

“Êy!”

Suzuno khẽ hét để nâng hào quang của mình lên, và viên đá nhỏ bắt đầu sáng nhạt. Có vẻ như cô ấy đã truyền thánh lực vào trong viên đá.

Rồi cô thấy Suzuno búng ngón tay, viên đá nhỏ bay đi ở một độ cao thấp.

“Ể?”

Emi tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Không chỉ viên đá chứa thánh lực của Suzuno bị đánh bật trở lại giữa không trung, mà trước mặt Suzuno còn có một thứ trông như một ngọn lửa màu xanh dương đang dập dờn cháy.

“….Đó là kết giới.”

“Kết, kết giới?”

Cùng với cơn sốc của Emi, Suzuno hít vào một hơi với vẻ mặt nghiêm trọng và nói,

“Và không phải là ma lực. Đây… là kết giới ma pháp! Ma Vương đã bị nhốt trong kết giới ma pháp rồi!”

“Nhưng, nếu cô nói thế thì, ranh giới phải ở đây, đúng chứ? Tại sao chúng ta lại có thể tự do ra vào kết giới được?”

Emi tắt máy khi thấy chẳng có ai ở đầu dây nhấc máy cả, và quay sang hỏi Suzuno, nhưng trước đó–

“……………..Ahhh!”

“Bell, cô vừa nói gì à?”

“Không, đó không phải tiếng của Emilia sao?”

“….Khoan…. ugwah!”

“”Ể?””

Âm thanh phát ra từ bầu trời sau lưng họ.

“Nữ thần của taaaaaaa!”

Một giọng nói ‘yêu ếu nổi’ vụt qua đầu Suzuno và Emi.

“Ííí!”

Chẳng cần xác nhận họ cũng biết được rằng người rơi từ trên trời xuống là Sariel. Đôi mắt hắn không chỉ đỏ lè mà gương mặt hốc hác của hắn còn căng ra như thể được lên tinh thần, vẻ mặt của hắn trong cực kì cường điệu.

“Ta đến để cứu, puwa!”

Suzuno vô thức nện búa thánh của cô ấy vào mặt Sariel.

“Pu… ự…. awah!”

Sariel bị ném về sau một cách tàn nhẫn bởi chiếc búa bự rồi lăn lóc ra sau.

“Pugh!”

Và cứ thế hắn đâm vào phần rìa xi măng của lối dành cho người đi bộ.

“……………….. Ngài, ngài ấy vẫn còn sống nhỉ?”

Như thể đang làm mẫu việc dùng thần chú qua vật khuyếch đại, Suzuno dùng cây búa thánh của mình một cách tuyệt mỹ, rồi hổn hển, cô xác nhận lại tình hình cùng Emi.

“Yá!”

“Hắn dậy rồi!”

Nhưng trông Sariel cũng chẳng bị thương gì nghiêm trọng cả, và thậm chí còn nhảy dựng lên một cách dữ dội.

“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra thế!”

Sariel vẫy một cánh tay và hỏi câu đó với Emi và Suzuno.

Chỉ với hành động đó, sóng thánh lực lan rộng ra từ cánh tay Sariel nhấn chìm cả khu vực này.

Luồng sóng thánh lực đó dường như có tác dụng tương tự thần chú mà Suzuno niệm ban nãy, khiến cho ranh giới của kết giới hiện hình. Đó là một khu vực thánh lực hình mái vòm kéo dài xuống mặt đường.

“Ugh, chúng tôi mới là người muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra đây……”

“Nữ thần của ta, Nữ thần của ta vẫn ổn đúng không?”

“Cái, cái tiệm đó vẫn chưa bị nguy hại gì, nói chi đến quản lý Kisaki…….”

Vừa nói, Emi và Suzuno về nhìn sang chỗ mà Maou biến mất, và phát hiện chỗ đó không chỉ hoàn toàn không thay đổi, mà đến bóng dáng của một người cũng chẳng thấy đâu……

“Ể? Ể?”

“Chiho…dono?”

Chiho đã biến mất.

Theo lý mà nói, cái lúc mà họ nhắc đến việc điện thoại di động không thể nhận được bất kì tín hiệu nào, Chiho đáng lẽ phải ở bên cạnh Emi và Suzuno.

“Ugh!”

Emi cuống cuồng chạy lại chỗ mà Chiho đứng ban nãy, và dù cho túi xách của cô có đập trúng tên Sariel đang định đứng dậy kia, cô cũng chả quan tâm.

Không hiểu sao Emi và Suzuno lại không bị hạn chế như Sariel, họ có thể tự do ra vào kết giới.

Đúng như dự đoán, chẳng còn lại chút dấu vết gì nơi Chiho từng đứng. Dù họ có mở điện thoại ra thì cũng y như trước, mỗi chổ này là không thể nhận được tín hiệu sóng, nhưng khi họ nhìn sang hướng MgRonald, họ để ý thấy rằng các nhân viên trong tiệm vẫn đang làm việc bình thường, và các khách hàng trong tiệm cũng đang ăn uống bình thường.

“Chuyện gì đang diễn ra thế này? Mặc dù đây chỉ là một kết giới nhưng tại sao người ta lại biến mất?”

“Tôi, tôi cũng không biết nữa! Nếu chỉ đơn thuần là một kết giới thì Ma Vương và Chiho-dono đã không biến mất mà sẽ ở lại đúng chỗ họ đang đứng….. không, nhầm rồi, cơ bản thì nếu đây là kết giới thì chúng ra đã không thể ra vào tự do rồi!”

“Đây không phải là một kết giới thông thường.”

Sariel hét lên trong khi vẫn đang ngồi dưới đất, khiến cho tầng lớp nhân viên đang hướng về phía ga Hatagaya để về nhà cũng lộ ra ánh mắt nghi hoặc, cố tình đi đường vòng để né hắn ra.

“Đây là kết giới thứ nguyên di tương! Chẳng phải ta đã từng dùng hồi ở Toà Thị Chính Tokyo sao?”

“Thứ nguyên di tương?” (次元移相: Hai chữ đầu mang nghĩa ‘chiều không gian; thứ nguyên’, chữ thứ 3 mang nghĩa ‘chuyển giao, thay đổi’, chữ cuối mang nghĩa ‘qua lại; lẫn nhau’, có thể hiểu đây là kết giới trao đổi chiều không gian or lệch pha chiều không gian :v :v)

Khi Sariel bắt cóc Emi và Chiho, Suzuno cũng thấy Sariel có thiết lập một kết giới bao phủ lấy cả toà thị chính Tokyo.

Nhưng so với kết giới của Maou, kết giới của Sariel không có ranh giới rõ ràng, và nó trông như chỉ khiến những người xung quanh tòa thị chính đột nhiên biến mất.

“Ta, ta tưởng rằng Thiên đường đã lập ra mưu đồ này để gây hại cho Nữ thần, người có thể sẽ trở thành chướng ngại trong việc gọi ta trở về, thành ra ta mới cuống cuồng chạy đến đây để cứu nữ thần……..”

Emi và Suzuno lờ đi những lời nói mớ nửa vời của Sariel và cẩn trọng thăm dò tình hình của khu vực xung quanh, lưng họ hướng vào nhau.

Mặc dù họ không thể thấy được chúng, nhưng đối phương chắc chắn đang ở đây.

“Kẻ địch… của chúng ta.”

***

Dù là tiệm MgRonald, cảnh đường phố Hatagaya, hay vị trí của chiếc Dullahan đang tựa vào cậu, thì mọi thứ vẫn y như cũ.

Nhưng những âm thanh cùng sự hiện diện của mọi người đều đã biến mất.

Về phần Emi, người đang khóc và bước từng bước chân trần vào trái tim cậu, cổ cũng đã biến mất.

Mặc dù con tim Maou vẫn đang đập dữ dội, nhưng nguyên nhân đằng sau cú sốc lớn của cậu, không phải là sự ngạc nhiên mà cậu cảm thấy từ khung cảnh kì lạ trước mặt mình, mà là bởi vì cậu chưa từng nghĩ rằng con tim của mình lại vô dụng đến mức tỏ ra dao động chỉ bởi một câu nói của Emi.

Maou đưa tay lau đi đống mồ hôi chảy ra vì tiết trời nóng nực, và có ảo giác rằng máu dồn não mình có thể sẽ biến thành cặp sừng—khung cảnh tràn ngập một lượng năng lượng tiêu cực khổng lồ.

“Ta cảm thấy khá phiền phức khi không biết phải đánh giá tình huống này như thế nào.”

“….”

“Ban nãy ta còn đang bận phải nói chuyện quan trọng với những người khác, nhưng vì ta nhất thời có hơi kích động, nên ta có thể đã bất cẩn mà nói ra những điều không cần thiết.”

Maou đưa bàn chân mà cậu đặt trên Dullahan xuống đất và thả tay cầm ra.

“Mặc dù biết đâu nhờ vầy mà ta tránh được việc lỡ miệng nói ra điều không nên, nhưng ta cũng đã mất cơ hội để cãi lại, nên thành ra là lúc này ta tiêu không nổi mớ cảm xúc của mình.”

Maou dùng cổ tay áo của chiếc áo thun này để lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán mình, và quay người lại để mặt đối mặt với những người đang đứng ở giữa đường.

“Các ngươi là ai? Trước tiên là giới thiệu đơn giản về bản thân và giải thích mục đích của các ngươi, rồi sau khi thoã mãn rồi thì phắn đi. Còn nếu không thì ta đành trút hết cái đống mà ta tiêu không nổi lên đầu các ngươi vậy.”

Có hai bóng đen ở đó.

Và hai người họ là ‘con người’ mà Maou chưa từng thấy qua.

Một trong số hai người trẻ tuổi đó đang mặc một bộ com lê trông rất nóng nực, và mái tóc bóng dầu của hắn được chẻ ra theo kiểu 30-70, trông như hắn đã vuốt cái keo vuốt tóc mà những cả những người trẻ tuổi thời nay cũng không muốn thấy. Thêm nữa là mặc dù hắn có đeo cặp mắt kính to tướng màu bạc, thứ trông không giống với thứ mà những người trẻ tuổi sẽ đeo, nhưng dù từ tận chỗ Maou đang đứng mà nhìn sang, Maou vẫn có thể dám chắc rằng đó là cặp mắt kính đeo trang trí chứ chẳng có độ cận nào cả.

Bộ com lê xanh đậm sáng kì lạ kia không chỉ trông không lịch sự chút nào, mà sau khi phối với chiếc cặp táp màu đen thiết kế đơn giản thì nó còn đem lại một ấn tượng lộn thời, trông như vẻ ngoài kinh điển của nhân viên văn phòng những năm 40 vậy.

Nhưng cái đó vẫn có thể coi là khá ổn, bởi tên còn lại lỗi thời không chỉ 40 năm thôi đâu.

Hắn là một chiến binh lộn thời ít nhất cũng 200 năm về trước, phủ trong giáp– và nó là một thằng nhóc.

Nó không phải một người có thân hình shota như Urushihara hay thân hình loli như Suzuno.

Từ cấu trúc xương vai của nó và tỉ lệ giữa đầu với thân, nó rõ ràng là một đứa nhóc.

Dù vậy, cả người thằng nhóc đều phủ kín trong giáp đỏ, và thậm chí còn để ý đến việc đeo lên một chiếc mặt nạ bắt chước kiểu của một con quỷ.

“Cả hai ngươi thực sự mặc mấy thứ trông rất nóng nực đấy. Các ngươi là thiên thần hay quỷ, các ngươi đến từ phần nào của Bắc, Nam, Đông, Tây lục địa?”

“Người trông không sốc cho lắm.”

Người đang ông diện bộ đồ thời Showa mở miệng nói. (Trans: Thời Showa tức là từ năm 1926 đến 1989)

“Ta rất ngạc nhiên khi thấy hai ngươi bất ngờ biến thành thế này. Trước kia các ngươi đã được thông qua rồi ra? Kể cả mấy người tham gia tiết mục hoá trang cũng lấy được nhiều lời khen hơn hai ngươi đấy.”

Trong một dự án mùa hè đặc biệt của đài truyền hình, có rất nhiều chương trình cho phép người ngoài ngành công nghiệp trải qua việc hoá trang để giải trí, Maou dùng cái chương trình đó để nói móc hai người họ.

“Thần tự hào rằng mình chưa từng bị người khác nghi ngờ.”

“Là ngươi thôi. Nhưng còn thằng nhóc kia thì bó tay rồi nhỉ?”

“Chúng thần không thường cùng nhau làm việc.”

Ngay từ đầu, người đàn ông mặc bộ com lê đã luôn dùng những ngôn từ lịch sự để nói chuyện với Maou trong điệu bộ ân cần.

Dùng kiểu nói chuyện cường điệu như thế mặc dù đây là lần đầu họ gặp nhau, điều này khiến Maou lườm vào gã mặc com lê, rồi nói.

“Ngươi là quỷ, đúng không.”

“Đây là lần đầu tiên thần tỏ lòng tôn kính với người, Ma Vương-sama. Tên thần là Farfarello, hiện đang giữ vị trí như thủ lĩnh của tộc Malebranche.”

“Đúng như ta nghĩ.”

Đối phương là một con quỷ mạnh, kẻ đứng ở vị trí thủ lĩnh như tên Ciriatto đã tấn công bãi biển Choshi. Theo lý mà nói, nếu chúng là những thủ lĩnh dưới trướng Maracoda thì Maou hẳn phải biết cả hai người họ, ấy vậy, Maou lại chẳng có ấn tượng gì với cái tên đó cả.

“Farfarello…. Ta xin lỗi, ta chưa từng nghe qua cái tên ấy bao giờ.”

Mặc trên người bộ com lê, con quỷ tự gọi mình là Farfarello và trông không có vẻ gì là bực mình kia lên tiếng đáp lại.

“Cái đó cũng không có gì lạ. Bởi vì thần được đề bạt lên làm thủ lĩnh sau khi Ma Vương-sama đích thân dẫn quân đến Ente Isla.”

“Ra thế, vậy con Búp bê tháng 5 đang đứng kia, ngươi là ai?”

(Trans: khi người nhật tổ chức Ngày Bé trai vào tháng 5, họ thường trang trí những con búp mặc giáp cho những bé trai trong gia đình. Lễ này tổ chức vào 5 tháng 5, còn bé gái thì là 3 tháng 3. Hiện tại, ngày Bé trai được thay thành Ngày Trẻ em, tổ chức luôn cho cả bé trai và bé gái.)

“Xin đừng để ý đến người đó. Nó chỉ là một người dẫn đường đến từ Ente Isla, không phải người đáng được Ma Vương-sama để tâm đến….”

“Ta đang hỏi nó là ai. Và ta không có hỏi ngươi, ta đang hỏi thằng nhóc đó!”

Sau khi khiến Farfarello im miệng, Maou lườm vào thằng bé mặc giáp.

“….Iron.”

Bất ngờ thay, đứa nhóc thành thật trả lời câu hỏi của Maou qua khe hở của bộ giáp màu đỏ.

“Iron. Ngươi là con người, quỷ hay thiên thần?”

“….Con người.”

“Sao ngươi lại hành động cùng một con quỷ?”

“….Mệnh lệnh.”

“Thế à.”

Rốt cuộc Maou cũng tạm bỏ cuộc và không thẩm vấn tên nhóc mặc giáp, người tự xưng là Iron, thêm nữa.

Dù cho cậu có lo lắng cho tương lại của cậu nhóc mà cậu mới gặp mặt lần đầu thì cũng chẳng giúp cậu được gì nhiều, dù sao thì, bất kể tên nhóc tự nhận là Iron nghĩ gì về những mệnh lệnh, hay kết quả ẩn giấu đằng sau những mệnh lệnh đó là gì, thì đó cũng chẳng phải điều mà Maou có ý định muốn biết lúc này.

“Vậy con quỷ ăn diện và nhóc con, các ngươi có việc gì cần tìm đến ta? Ngươi tên Farfarello đúng không? Ta chẳng cảm nhận được chút ma lực nào từ ngươi cả, đừng bảo là ngươi đã bị thoái hoá thành con người như bọn ta rồi đấy nhé?”

“Đúng như người nói đấy ạ. Bởi vì từ những phân tích của thần, một trong số các nguyên nhân dẫn đến việc hành động xâm chiếm của Ciriatto thất bại tại đất nước này, là bởi hắn duy trì hình dạng của một con quỷ, thứ vốn không thể thích nghi với nơi này. Ngoài ra—”

Farfarello khảo sát quang cảnh đường phố Hatagaya.

“Thần được nghe rằng người đã ra lệnh cho Ciriatto, cấm hắn làm bất kì chuyện xấu không cần thiết với đất nước này.”

“Đúng thế. Và ta tưởng rằng tộc Malebranche toàn là những gã khát máu.”

“Người nói không sai. Mặc dù những thủ lĩnh khác cảm thấy nghi ngờ không biết điều đó là có cần thiết hay không, nhưng sau khi ai đó đưa ra một vài lời khuyên cho Barbariccia thì mọi người đã quyết định nghe theo mệnh lệnh này. Ma Vương-sama dường như có một sự cố chấp nào đó với đất nước này, nên người sẽ không tha thứ cho những kẻ phá hoại nơi đây một cách tuỳ tiện.”

Maou lẩm bẩm một cách khó chịu.

“là Olba à?”

“Đúng thế.”

Nói về những người hiểu được hướng suy nghĩ của Maou qua những hành động của họ và đã quay về Ente Isla thì chỉ có mỗi Emeralda, Alberto và Olba. Và tất nhiên, với Emeralda và Alberto, họ chắc chắn sẽ không tham gia vào phe mà sẽ phản bội Emi.

“Ngươi thật sự rất thẳng thắn đấy.”

“Thần đã được lệnh phải thật lòng trả lời những vấn đề mà Ma Vương hỏi.”

“Thành thật là điều tốt. Vậy ta vào chủ đề chính thôi.”

Maou nheo mắt lại, trừng mắt nhìn vào Farfarello.

“Ngươi có chuyện gì cần tìm ta?”

Maou chẳng cảm thấy bất ngờ trước vẻ ngoài của Farfarello, kể từ lúc Camio xuất hiện ở Choshi và báo cáo rằng Barbaricca đã rời khỏi Quỷ Giới, cậu đã lường trước được rằng sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xuất hiện.

Bộ comle ngột ngạt phát ra tiếng nhiều thứ vải chà vào nhau, Farfarello quỳ gối xuống tại chỗ và trả lời.

“Khi chúng thần đang cảm thấy vui mừng khi biết được rằng Ma Vương-sama vẫn bình an vô sự, thì tộc Malebrache đã liều mình và thành công trong việc thiết lập nền tảng cho việc tái xâm chiếm Ente Isla. Vì thế, chúng thần muốn Ma Vương-sama……..”

“Ta ứ muốn.”

“dẫn dắt chúng thần lần nữa, và qua về Quỷ Giới với thần, ể?”

Mặc dù hắn nghe thấy lời chen ngang của Maou, nhưng miệng hắn vẫn không ngừng lại và nói tiếp một cách lưu loát, chỉ khi não hắn hiểu được câu trả lời của Maou, hắn mới thốt lên một tiếng ngu ngu và nhìn lên.

“Ngươi ể cái gì thế? Tao nói là ứ. Khước từ, giải tán, đi về.”

“Có, có phải tiếng Nhật của thần vẫn không đủ…. Ma Vương-sama, đừng bảo, mới nãy ý của ngài là từ chối…..”

“Nói sao hiểu vậy. Nhanh phắn về với thằng oắt kì lạ đó đi.”

“…………..”

Có vẻ như chừng nào hắn chưa ra lệnh thì tên oát kì lạ đó sẽ không chủ động lên tiếng. Tên nhóc giữ im lặng, mặc dầu vẻ mặt của nó có phần cẩn trọng, nhưng việc đoán điều mà nó đang nghĩ là hoàn toàn không thể.

“T, Tại sao thế? Hoàng đế Azure Thống nhất của Đông Lục địa cũng đã thề trung thành với chúng ta rồi. Ngoài ra bọn thần còn được nghe bảo Ma Vương-sama vẫn chưa từ bỏ khát vọng xâm chiếm thế giới. Không chỉ vậy, chẳng phải ngài cũng dự định một ngày nào đó sẽ thống trị đất nước này hay sao?”

“Đúng là thế.”

“Vậy xin ngài hãy quay trở về cùng với chúng thần, và ra lệnh cho chúng thần tuỳ ý ngài! Tộc Malebranche sẽ giúp đỡ cho tham vọng của Ma Vương bằng tất cả sức mình!”

“Thế à.”

“…..A, chẳng lẽ, ngài thấy lo lắng việc Anh hùng cùng Thánh kiếm đang ở gần……”

“Thay vì bảo là ở gần, nói là cô ta hiện đang ở trong khu vực này thì đúng hơn đấy. Mặc dù….. cũng không phải là không liên quan đến cô ta….. nhưng việc đó không đáng để quan tâm.”

“Nhưng, nhưng mà…..”

“Nhưng gì. Ở đất nước này có câu, dù có là Phật tổ, khi bị người ta sờ mặt 3 lần thì cũng sẽ giận dữ. Ta thì không cần đến lần thứ 3, ta khước từ, xoắn về đi. (Trans: câu idiom thì kiểu như người có hiền đến đâu cũng sẽ nổi giận nếu ‘giọt nước tràn ly’:v)

“Tại, Tại sao thế? Ma Vương-sama, xin người hãy cho thần biết lý do!”

Farfarello nhìn vào Maou với vẻ mặt tái nhợt.

Maou, mặt lạnh tanh, để lộ vẻ ‘Cả chuyện này mà ngươi cũng không biết sao’ và nói.

“Ngươi…. Ta là Ma Vương Satan, trông ta giống như một tên hẹp hòi đến mức sẽ cảm thấy vui khi trở thành một đấu sĩ sumo bằng cách mặc khố của người khác lắm à?”

“………….”

Mặc dù vẻ ngoài của hắn trông như một thanh niên độ 20 tuổi, nhưng hắn vẫn nuốt nước miếng trước cơn lạnh thấu xương mà Maou phát ra, và rồi—

“Thần, thần xin lỗi, thưa Ma Vương-sama.”

“Hả?”

“Có thể cho thần biết ‘khố của người khác’ là gì không…..?”

Hắn hỏi một câu rất chi là lạc đề.

“Này!”

Cái phản ứng bất ngờ này khiến Maou cảm thấy oải cả người.

“Ngươi, ngươi hẳn đã học tiếng nhật trước rồi, đúng chứ!”

“Thật xấu hổ khi phải nói ra, nhưng thần không có cơ hội để học phép ẩn dụ với mấy câu tục ngữ….”

“Thế sao ngươi lại có thể dùng từ ngữ lịch sự! Thôi quên đi, tóm lại thì khố là một kiểu quần lót, và trong một kiểu đấu vật truyền thống của Nhật hay được gọi là Sumo, có một luật là các thí sinh chỉ có thể mặc mỗi khố.”

“Thế họ sẽ thắng miễn là họ phá huỷ được cái thứ gọi là khố đó?”

“Không có phá huỷ! Nếu ngươi làm cái trò đó thì trong tương lai sẽ chẳng còn truyền hình trực tiếp mấy trận đấu Sumo nữa! Tóm lại là họ phải mặc cái thứ đó…. dùng từ ‘mặc’ nghe có hơi kì, tóm lại là họ phải dùng thứ đó để tham gia vào những trận đấu! Nó mang nghĩa là ta không thể mặc giáp của người khác để chiến đấu.”

“Thần hiểu rồi. Thành ra người ta mới dùng cái phương pháp nghênh chiến mặc ‘khố’ để biểu lộ, và nó được biểu hiện trong việc cướp đồ của nhau trong cái trò gọi là ‘Sumo’?”

“Mặc dù nghe không sai cho lắm, nhưng ta cảm thấy bộ não của ngươi hiểu sai điều đó một cách trầm trọng…. cơ mà tại sao ta lại phải đi làm mấy chuyện như thể không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải thích nút thắt cho người khác khi người khác lỡ mất đoạn gây cười như một diễn viên hài thế cơ chứ!”

“Maou-san! Thứ đấu sĩ Sumo mặc không phải là khố, mà là ‘MAWASI’!” (Trans: MAWASI là loại khố chuyên dụng mà các đấu sĩ sumo mặc, được chế tạo từ nguyên liệu bền và được làm cứng hơn để cho chắc.)

“Ể? Ồ, ra thế, là ‘MAWASI’! Ế? Thế tại sao họ lại nói là ‘khố’ của người ta?”

“N, ngươi là ai?”

“Có vẻ như họ cũng mặt khố bình thường thì phải? Tôi là…. uh… nên nói thế nào đây, tôi, tôi là đàn em của Maou-san!”

“Đúng thế, cô bé này là đàn em ở chỗ làm….. Ếếếếếếế?”

Đúng lúc Maou giải thích về chiếc khố, đồng thời khiến cho những lời nói nghe khá ngầu lòi hiếm hoi của cậu cùng bầu không khí nghiêm nghị đều trở nên uổng phí—

“Chi, Chi-chan? Sao, sao em lại ở đây?”

Chiho đã, trong lúc Maou không hề hay biết, xuất hiện ở nơi đây như thể đó là một việc tự nhiên.

Mặc dù Farfarello và Iron trở nên cận trọng trước vị khác mới này, nhưng bản thân Maou lại cảm thấy rất bối rối.

Để cắt đứt mối liên kết giữa Maou và Nhật bản, Farfarello chắc chắn đã sử dụng một loại kết giới, và ngay từ đầu Maou cũng đã dám chắc rằng Emi và những người khác–bao gồm cả Chiho– ở bên ngoài phạm vi của kết giới.

Tuy nhiên Chiho lại xuất hiện mà chẳng hề báo trước lấy một câu.

Nếu Emi và Suzuno phá vỡ kết giới thì mọi người đáng ra phải xuất hiện cùng một lúc, nhưng khó tin là chỉ mỗi mình Chiho là đã dùng kĩ thuật gì đó để xuyên qua kết giới.

Cô bé Chiho khiến mọi người tỏ ra sửng sốt kia xuất hiện trên chiến trường một cách tự nhiên, và mặc dù giọng của em ấy nghe vẫn còn đang run run, nhưng cô vẫn có thể nói chuyện với cặp đôi lai lịch bất minh trước mặt mình.

“Các, các người không thể mang Maou-san trở về Ente Isla được! Bởi vì Maou-san vẫn còn có chuyện phải làm ở Nhật bản, wah!”

“Chi, Chi-chan, vầy là đủ rồi! Lùi lại trước đã!”

Thấy Chiho đang định chạy sang để cãi lý với chúng, Maou không thể không kéo cô ấy về phía sau mình.

Dù cho lúc này Farfarello đang ở hình dạng con người, nhưng vì hắn là quỷ tộc MaleBranche, nên khó mà nói được liệu hắn có giấu gì sau lưng không.

Còn với Iron, ngoài bộ trang phục bất thường của nó ra, vì nó được một trưởng tộc Malebranche giới thiệu là người dẫn đường, nên nó hẳn cũng có một khả năng không thể làm ngơ được, và không phải là một thằng nhóc bình thường.

“Sao ngài lại muốn bảo vệ người đó?”

Lửa đen cháy rực trong mắt Farfarello, khiến cho Maou cảm thấy có vẻ nguy hiểm.

“Có gì lạ lắm sao. Chẳng phải ngươi cũng hành động cùng với tên nhóc tên Iron đó sao?”

“Thần không ngờ là ngài lại nghĩ theo hướng đó. Thần chỉ ra lệnh cho Iron, làm sao thần có một mối quan hệ ngang hàng với nó được.”

Đối diện với câu nói của Farfarello, Iron chẳng hề phản ứng gì cả.

“Ma Vương-sama, lời mà người đó nói là thật sao?”

“Ý ngươi là sao?”

“Cô gái đó nói người vẫn còn việc phải làm ở Nhật. Có thể cho thần biết Ma Vương-sama định làm gì ở đất nước mang tên Nhật Bản này không? Khi chúng thần được nghe rằng người đã từng lấy lại được ma lực một lần, chúng thần đều tràn trề hy vọng rằng Ma Vương-sama sẽ đưa luôn cả đất nước này vào trong kế hoạch của người.”

Farfarello quan sát Maou từ đầu đến chân.

“Ma Vương-sama, người có thể cho thần biết rốt cuộc thì điều quan trọng mà người muốn làm là gì không, đến mức mà người thà diện bộ trang phục nhợt nhạt này và thậm chí còn bảo vệ một cô gái?”

“…….”

Mặc dù Maou rất muốn hết sức mà hét lên ‘XIN LỖI UNIXLO ĐI’, nhưng bầu không khí hiện tại không cho phép cậu làm điều đó.

“Xin thứ lỗi cho những lời thật lòng của thần, nói một cách riêng tư, trong số những con quỷ tộc Malebranche, có những tên đã nghi ngờ việc Ma Vương-sama đã mất đi ý chí xâm chiến thế giới. Nhất là từ lúc Ma Vương-sama cấm không cho Ciriatto quay lại Đông Lục địa, và từ việc người cự tuyệt mượn sức mạnh của ngài ấy ở đất nước này, người chắc hẳn đang thực hiện kế hoạch gì đó vượt ngoài khả năng tưởng tượng của chúng thần…. hay là….”

Farfarello chuyển ánh mắt khỏi Maou, và quay sang Chiho, người đang được Maou bảo vệ.

“Người định bỏ rơi bọn quỷ chúng thần…. bỏ rơi cả Quỷ Giới……”

Trong phút chốt, một sự thay đổi lớn xuất hiện trong bầu không khí mà Maou phát ra.

“Đừng có đùa!”

Maou hét lên từ trong thâm tâm mình, khiến cho cô bé Chiho núp sau lưng cậu cũng run lên một phát vì sợ.

“Ta….Ta chưa từng quên những con dân xem ta như Vua ở Quỷ Giới, dù chỉ là một chút!”

“Nếu đã thế!”

“Không còn gì để nói nữa! Vì các ngươi vẫn còn trung thành với ta, thế sao không cứ nghe theo lệnh của Camio và chờ ta trở về!”

“….Ugh!”

Giờ thì đến lượt Farfarello không nói nên lời.

“Barbaricca rời khỏi Quỷ Giới là vì hắn bị tác động bởi những lời xúi giục của Olba, đúng chứ? Khi ta xâm chiếm Ente Isla, ta hẳn đã để quyền quản lý lại cho Camio. Nói cách khác, giờ ông ta là Quỷ Vương Uỷ Nhiệm! Ngươi nghĩ ta làm sao tin tưởng được kẻ thậm chí không nghe theo lệnh của Quỷ Vương Ủy Nhiệm hả!”

“Nói thì là thế nhưng! Dù cho những nhóm quân binh lớn từ Quỷ Quân hướng về Ente Isla, thì cũng chẳng đại diện cho việc có thể giải quyết tình trạng khó khăn của Quỷ Giới! Nếu Ma Vương-sama thật sự vong mạng nơi chiến trường, thì ưu tiên hàng đầu hẳn sẽ là phái đợt quân thứ hai và 3 của quân đội đi! Camio-sama thì lại không có đủ khí phách để làm chuyện đó!”

“Ngươi nói khí phách? Mặc dù đụng phải một ngoại lệ đặc biệt như Anh Hùng, dù cho có là những binh lính tinh nhuệ được dẫn dắt bởi Tứ Thiên Vương thì họ cũng chị trụ được chưa đến 3 năm! Chẳng lẽ ngươi có kế hoạch để phá vỡ tình hình này sao?”

“Dù chúng ta không có, nhưng chúng ta vẫn phải chiến đấu!”

Farfarello bật lại với điệu bộ nóng nảy.

“Bởi có sự hy sinh của họ…. mà Quỷ Giới mới có thể tiếp tục tồn tại.”

“….Ể?”

Maou không bõ lở tiếng thốt bất ngờ của Chiho đằng sau mình.

Nhưng ưu tiên hiện tại là phải giải quyết tên Farfarello, kẻ đang đứng trước mặt cậu.

“Bởi vậy ta mới bảo là tất cả các ngươi đều quá thiển cận! Vậy nếu lực lượng chiến đấu được gửi sang Ente Isla từng tí từng tí một thì sao? Nếu họ cứ bỏ mạng như thế, kết quả chỉ là làm chậm lại quá trình Quỷ Giới đi đến chỗ diệt vong mà thôi!”

“Vì chúng thần sợ rằng chuyện sẽ thành ra như thế, thành ra Quỷ Quân cần phải thực hiện cuộc xâm lược thứ 2! Dù cho tộc Malebranche đã phản bội Quỷ Giới thì sự quan tâm mà chúng thần dành cho Quỷ Giới vẫn không thay đổi! Mặc dù người tên Olba là đồng đội của Anh hùng, kẻ khiến cho cuộc viễn chinh đầu tiên của Quỷ Quân bị thất bại, nhưng hắn ta không phải là kẻ không biết điều. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, thì sau khi chúng ta lấy được toàn bộ kiến thức và thông tin cần thiết mà hắn ta có, việc giết hắn sẽ dễ dàng hơn! Bất kể thế nào, thần cũng xin người quay trở về và khôi phục lại chức vị Vua chúa của mình!”

“Hướng suy nghĩ của ngươi cơ bản là sai rồi!”

Maou bật lại ý kiến của Farfarello với tông giọng lấn át hắn.

“Nếu phụ thuộc vào cách làm đó thì sẽ chẳng có cách nào để cứu lấy cái thế giới bị thống trị bởi máu và bạo lực ấy cả! Tất cả chuyện này đều là vì lợi ích của chúng ta, để chúng ta có thể sống như những con quỷ! Cũng chính vì không biết đến điều đó, nên dù là Lucifer, Maracoda, Adramelech hay Alsiel, họ cũng không thể duy trì được sự thống trị của mình, và cuối cùng thì cả ta cũng sẽ bị đánh bại!”

“Giờ thì khác rồi. Chúng ta chỉ cần lấy được quyền kiểm soát Đông Lục địa và khiến con người tự chém giết lẫn nhau, và chúng ta sẽ có khả năng mang máu và hỗn loạn ra toàn Ente Isla, tạo ra một thiên đường cho chúng ta!”

“Ngu xuẩn!”

Maou nói với một giọng đầy mạnh mẽ.

“Ugh!”

“Kya!”

“…………!”

Farfarello ngậm miệng lại như thể bị dọa sợ bởi luồng khí của Maou, Chiho thì hét lên, còn Iron, người không hề cử động từ nãy đến giờ, đứng vào thế chiến đấu.

Chỉ với sức mạnh trong giọng nói của mình mà Maou đã khiến cho thủ lĩnh tộc Malebranche phải câm miệng lại.

Đây là khí chất của một vị vua, thứ không thể bị xoá bỏ cho dù họ có đang mặc áo UNIXLO.

“Đây chính là kết quả sau khi làm như thế đấy!”

Maou ưỡn người ra.

“Đây là kết cục gây ra bởi vị vua thậm chí không biết đến ý nghĩa thật sự đằng sau cái câu ‘xâm chiếm thế giới’, gieo rắc máu cùng bi kịch và chỉ định bành trướng Quỷ Giới! Con đường mà ngươi đang chuẩn bị chỉ là con đường huỷ diệt như trước kia thôi, nếu vì thế mà ta quay về cùng ngươi, ta sẽ chỉ trở thành một tên Ma Vương nghèo nàn, kẻ hãm hại chính con dân của bản thân thêm lần nữa, nếu ta lại chiến đấu với Anh hùng thì thứ duy nhất mà Quỷ giới phải đối mặt chỉ có mỗi sự diệt vong mà thôi! Điều này chỉ khiến cho Quỷ Giới quay lại trình trạng ban đầu của nó, cái tình trạng mà dân chúng chém giết lẫn nhau, bầu trời, mặt đất, và biển cả đều nhuộm trong một màu đỏ tươi từ máu của chính mình!”

“….Tại…Tại sao người không chịu hiểu, chúng ta chắc chắn sẽ không lặp lại quá khứ lần nữa đâu!”

“Nếu cần thì ta có thể nói bao nhiêu lần cũng được, tất cả các ngươi đều chỉ cố lẩn tránh trải nghiệm thất bại trước kia và nghĩ rằng bản thân đang bước đi trên một con đường khác mà thôi! Bất kể tấm bản đồ có bị thay đổi bao nhiêu lần, con đường thật sự cũng sẽ không bao giờ thay đổi! Nếu không có bất kì biện pháp nào để thay đổi bản thân con đường đó thì sẽ chẳng có cách nào để thay đổi thế giới cả!”

“Maou-san……”

“….Thay đổi, bản thân con đường…..?”

Chiho và Iron phản ứng trước lời nói của Maou.

Tuy nhiên, mặc dù hắn vẫn đang quỳ dưới đất, nhưng đôi mắt của hắn vẫn chưa để độ ra ánh sáng của sự thất vọng, có vẻ như lời nói của Maou vẫn chưa chạm vào được nơi tận cùng trong trái tim hắn.

“Để ta nói lại lần nữa. Dù Olba có nói gì thì cũng đừng nghe theo hắn. Rút lui khỏi Đông Lục địa và quay về Quỷ Giới. Ciriatto sẽ giúp đỡ trong việc giàn xếp, còn Camio cũng sẽ không xử tội cách ngươi đâu.”

“…..Có vẻ như chỉ có thể làm được đến đây thôi.”

Farfarello chậm rãi đứng dậy.

“Olba bảo rằng Ma Vương-sama đã bị yếu đi bởi sự gò bó ở đất nước này, thần đã miễn cưỡng tin vào điều đó khi lần đầu được nghe….. nhưng thần chưa từng nghĩ rằng mình sẽ xác nhận điều đó với người ngay trước mặt thần, người có hiểu được nỗi đau mà thần dân người đang cảm thấy không?”

“Ngươi nói gì cơ…..”

Sát khí chậm chầm toả ra từ Farfarello, khiến Maou theo phản xạ mà đẩy Chiho lùi xa hơn về phía sau.

“Điều này không thể là thật được, nếu thần không khiến Ma Vương-sama lấy lại ý chí xâm chiếm thế giới….”

“….thì sao? Chẳng lẽ ngươi định giết ta rồi đưa Barbaricca lên làm Ma Vương mới à?”

“Không, thần hiểu ra rằng suy nghĩ của Ma Vương-sama đã thay đổi bởi vì người đã biến thành con người, nên miễn là thần dùng sức mạnh của Quỷ Giới để hồi phục lại cơ thể của người, con tim của người cũng sẽ có khả năng hồi phục lại sức mạnh khi xưa của nó.”

Vừa nói, Farfarello vừa nắm lấy mũ sắt của Iron, người đứng bên cạnh hắn ta.

“?”

Sau đó thì chiếc mũ và mặt nạ dường như bị ngưng tụ lại bởi bóng tối, trở thành một khối cầu màu đen.

“Xin hãy nhận lấy thứ này. Thần mong rằng người sẽ có thể lấy lại được phong thái và trái tim trước kia.”

Farfarello ném quả cầu màu đen về phía Maou, nhưng Maou để cho nó rơi xuống đất.

Quả cầu, với kích cỡ của một quả bóng cao su, lăn về phía cái cây cạnh đường và dừng lại.

“… …”

Sau sự biến mất của mũ sắt và mặt nạ, Iron lần đầu để lộ gương mặt của mình ra.

Rốt cuộc thì Iron cũng là một đứa trẻ, thằng nhóc trông chưa đến 10 tuổi. Mặc dù nó có một vẻ mặt có thể gọi là ngây thơ hồn nhiên, nhưng người ta chẳng thể thấy được bất kì cảm xúc gì trên gương mặt ấy cả.

Tuy là nó nhìn sang phía Maou bằng cặp mắt màu đỏ, nhưng ánh mắt của họ lại chẳng hề chạm nhau.

“…….?”

Thấy gương mặt của Iron, Maou đột nhiên cảm thấy như trước kia họ đã từng gặp nhau.

“Có cảm giác như…. cậu bé giống với một người nào đó……”

Chiho hình nhưng cũng có cảm giác tương tự. Cổ thò đầu ra từ sau lưng Maou và nhìn vào Iron không chớp mắt.

Giữa mái tóc đen bóng loáng, chỉ có một nhúm tóc là đỏ như màu mắt của nó.

“Ê, cái gì đây?”

Maou dùng ánh mắt để chỉ sang hướng cái thứ vốn là mũ của Iron, thứ đã bị rơi xuống đất kia.

“Đây là ma lực cô đặc. Người ta bảo rằng đất nước này có thói quen nặn sản phẩm chủ yếu, gạo, thành hình cầu để ăn. Thần nghĩ rằng nếu thần làm ma lực bắt chước hình dạng của giáp và mũ sắt thì thần sẽ có thể đánh lừa thị giác… một chút xíu.”

“Xem, xem cái này như onigiri….. mà lại nói, thức ăn chính của quỷ, là ma lực sao?”

Dù cho Maou có nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Chiho, ánh mắt của cậu cũng không hề rời khỏi Farfarello.

“Ngươi định kêu Vua ăn cái thứ đã bị rớt xuống đất đấy à?”

“Dù sao thì đây cũng là chuyện khẩn cấp. Với lại chỉ hồi phục ma lực thôi thì Ma Vương-sama chắc không phản đối đâu, đúng không?”

“…….”

Có vẻ như bộ giáp Iron mặc, là ma lực cô đặc.

Lý do mà Farfarello trở thành con người, hẳn là vì hắn đã trích xuất ma lực của mình ra đến mức giới hạn, và cô đặc ma lực thành bộ đồ của Iron.

Điều đấy có nghĩa là nếu hắn đối mặt với một tình huống khẩn cấp, hắn hẳn có thể giải phóng ma lực mà hắn để lại chỗ Iron và trở lại thành quỷ.

Tuy là với Ciriatto thì cũng thế, nhưng Farfarello cũng có ý định giữ gìn ma lực ở Nhật.

Đứa nhóc tên Iron kia, hẳn là chìa khóa trong vụ việc này.

“……Được rồi, thứ đó tạm thời sẽ do ta quản. Nhưng suy nghĩ của ta vẫn không thay đổi.”

“Để người quản? Xin đừng nói thế. Xin người hãy thưởng thức luôn đi ạ. Cũng phải rất lâu rồi người mới được tiếp xúc với ma lực thuần khiết từ Quỷ Giới, đúng không?”

“…… Ta muốn về nhà rửa qua thứ này rồi mới ăn.”

“Người không thể ăn ở đây sao? Nếu vị của nó không làm cho người vừa ý thì người có thể trừng phạt thần tuỳ ý, chém giết tuỳ người.”

“Tại sao thế? Cần phải gấp đến thế sao?”

“…..”

“Tình trạng mà không ai biết ta sống chết thế nào cũng đã tiếp diễn được hơn một năm rồi. Thành ra giờ chờ thêm một hai ngày thì cũng đâu thành vấn đề đâu.”

“Đó là vì….”

Farfarello cau mày lại, hạ cảnh giác xuống, ngay lúc hắn chầm chậm mở miệng ra và cố nói gì đó—

“?”

Iron đột ngột nhìn lên trên trời.

“Nó sắp vỡ rồi.”

“Hửm?”

Farfarello tỏ ra thận trọng trước lời mà Iron nói, Maou và Chiho cũng không thể không nhìn lên trời.

“Sao, Sao thế?”

Vết nứt, xuất hiện trên trời.

Bầu trời vốn trống rỗng đột nhiên rất hiện một vết nứt, và khi cả 4 ngước lên để nhìn.

“Thánh Quang Nanh!” (Trans: Cặp nanh ánh sáng thần thánh?)

Tia sét màu vàng kim đi cùng với một giọng nói rõ ràng đầy khí thế giáng xuống giữa Maou và Farfarello.

“E, Emi?”

“Yusa-san?”

Người vừa xuất hiện mở đôi mắt màu đỏ của mình ra, mái tóc màu bạc đung đưa trong gió, người đó là Emi, giữ lấy thanh Thánh Kiếm sáng trên tay, Anh Hùng Emilia.

[Thánh kiếm Tiến hoá, Đơn cánh] phát ra một luồng thánh lực sắc lẻm, cả Chiho cũng từng nghĩ về thanh kiếm như một ‘thanh kiếm tuyệt vời có thể phát sáng, nhưng cô cũng đã được học về phương pháp kiểm soát thánh lực, nên đây là lần đầu mà cô cảm nhận được rằng năng lượng chứa đụng trong thanh kiếm thánh của Emi thực sự vượt xa những gì mà cô từng tưởng tượng.

Cái này hẳn là ‘cảm nhận áp lực của một tồn tại’ mà Emi và Suzuno đã đề cập đến tối hôm trước.

Lập tức sau đó, Suzuno cũng xông vào từ cái lỗ to trên kết giới giữa trời với cây búa to trên tay, và như thể họ định bảo vệ Maou và Chiho, họ đối mặt trực tiếp với Farfarello và Iron.

“E, Emi, Suzuno!”

“….. Hai người không sao chứ?”

Mặc dù Emilia vẫn không nhìn vào mặt Maou, nhưng từ giọng nói phát ra từ tấm lưng đó, có thể thấy được rằng cô ấy đã yên tâm hơn chút.

“Emilia! Bell! Kết giới này là do thằng nhóc đó dựng đấy!”

Nghe thấy giọng nói vang xuống từ phía bên trên, Maou nhìn lên với vẻ hoài nghi.

Đáng bất ngờ là cả Sariel cũng đã đến.

Sariel dang cánh, khiến đôi mắt của hắn cũng sáng lên một màu tím, và cứ thế, một cái lỗ xuất hiện trên kết giới.

“Mấy, mấy người thật sự làm luôn giữa đường đấy à?”

Maou nói một cách thẳng thừng với Emilia và Sariel, những người phát ra ánh sáng trông không hề bình thường chút nào, và cả Suzuno, người đang cầm một thứ vũ khí có vẻ ngoài bất thường.

“Ánh trăng đêm nay, là ngày mà Sariel-sama có thể sử dụng năng lượng tối đa của nó. Ngài ấy đã niệm ra một lớp kết giới thứ nguyên khác trùm lên cả cái này. Dù họ có phá huỷ kết giới này thì cùng lắm cũng chỉ hồi phục lại tín hiệu sóng điện thoại của con người thôi.”

Suzuno quay mặt liếc nhìn lên cái lỗ to tướng trên trời.

“…… Tự dưng lại đột ngột biến mất trong khi đang cãi nhau nửa chừng, đúng là khiến người khác thấy khó tiêu mà!”

Giọng của Emilia vẫn mang vẻ khó chịu.

Lại nói, vì Maou đã cãi lộn khá to với Farfarello nên cậu hoàn toàn quên mất là mình đang cãi nhau với Emi trước khi bị nhốt vào trong kết giới.

“Thôi quên đi, đừng nghĩ nhiều làm gì nữa. Tôi cũng đã gây ra một vụ náo động ầm ĩ để phá vỡ kết giới nên giờ cũng thấy đỡ hơn nhiều rồi.”

“Là thế nào?”

Dù là Emilia nói về bản thân một cách ương bướng như thế, Maou vẫn cười vì thế này hợp với cổ hơn là cái điệu bộ kia.

“Vậy…. nếu phán đoán của bọn ta là đúng, thì ngươi là đại diện được Malebranche gửi đến để đưa Ma Vương về Đông Lục địa.”

“Các ngươi là ai? Tại sao các ngươi lại biết đến chuyện này?”

Farfarello, mặc trên người bộ comle và đeo kính trên mặt, đặt tay hắn lên bộ giáp của Iron và đứng vào thế chiến đấu, hắn ta hỏi về thân phận của Emilia.

“Trời ạ, ngươi chưa từng gặp ta sao? Ngươi chắc hẳn là quỷ, đúng chứ?”

Lời giới thiệu của Emilia, đầy tính khiêu khích, khiến cho Farfarello nói với một vẻ mặt đơ đơ.

“Chẳng, chẳng lẽ ngươi là!”

“Ta không cao thượng đến mức để những con quỷ tự tiện chạy lông nhông như thế ở thế giới con người đâu. Ngươi nên nhớ cái tên của Anh Hùng Emilia Justina cho đàng hoàng, giờ thì ngoan ngoãn mà chết đi!”

“Ugh! Thế, Thế bất nào mà!”

Farfarello muốn chuyển giáp của Iron thành ma lực, nhưng cái tốc độ godlike (thần thánh) của Emilia không hề bỏ lỡ hành động đó.

Chỉ duy nhất một tiếng bước chân nhẹ và ngay trong khoảng khắc tiếp theo, Emilia đã ịn một đấm vào thái dương của Farfarello.

Tên Farfarello mất đi ma lực và đã trở thành con người kia vừa bị đánh ngã xuống đất, Emilia đưa chân đạp lên lưng hắn.

“Ugohh!”

“Nếu ngươi muốn quên hết mọi thứ mà ngươi thấy ở Nhật và quay về Quỷ Giới để sống hết quãng đời còn lại, thì có thể ta còn châm chước mà cho ngươi qua. Tuy nhiên, nếu ngươi dám giở trò gì nữa thì ta sẽ bổ đầu ngươi ra ngay và luôn.”

“Cái cô này cứ mở miệng ra là lại chẳng thấy giống Anh hùng chút nào cả…”

Maou lẩm bẩm với vẻ lo lắng, nhưng sau khi cậu bị đôi mắt màu đỏ lườm, cậu ngậm miệng mình lại.

Trái lại, Farfarello chỉ đáp lại đúng một từ.

“Iron!”

“?”

Iron lập tức phản ứng lại với tiếng gọi của Farfarello.

Cậu nhóc trông như không hề để tâm mà chuẩn bị tông sang phía Emilia.

“D, dừng lại!”

Tuy nhiên, Suzuno, người đang đứng bên cạnh và có ý định cản nó lại—

“?”

Cổ bị ném về đằng sau.

“Suzuno-san!”

Suzuno, người chạy vào giữa đứa nhóc chưa được 10 tuổi và Emilia, không hề cản được bước tiến của thằng nhóc, và bị đánh bay về phía sau như thể vừa bị một chiếc xe húc vào.

“Ự…. ugoh!”

Suzuno gắng gượng lấy lại tư thế giữa không trung, nhưng vẫn khuỵu gối xuống đất vì cô không thể chịu nổi cú va chạm khi đáp đất.

“Cái, cái gì?”

Theo một đường thẳng, Iron cứ thế mà xông về phía Emilia.

Mặc dù có mất cảnh giác một chút, nhưng Suzuno vẫn là chiến binh tinh nhuệ có khả năng đánh bại thiên binh, thấy cổ bị đánh bay đi dễ dàng như thế, cả Emilia cũng bắt đầu cảm thấy hơi run.

Cơ mà Emilia không thể chỉ vì thế mà bỏ chân ra khỏi lưng Farfarello được, nên cô kích hoạt giáp của Diệt Quỷ Phục và chuẩn bị đón lấy cú va chạm đủ mạnh để đánh bay cả Suzuno.

Gương mặt của Iron vẫn không thay đổi, và chạy về phía giáp của Emilia theo một đường thẳng.

“Gah!”

Ấy thế, cả cơ thể của Emilia cũng bị đánh bật khỏi người Farfarello, và chân cổ cũng nhấc lên trời.

Là một Anh hùng, Emilia không chỉ chuyển dạng, mà cô thậm chí còn dùng full sức mạnh của mình, sử dụng ‘Thánh kiếm Tiến hóa, Đơn cánh’ và Diệt Quỷ Phục. Và vì cô đã thấy Suzuno bị đánh bay đi, nên cô không hề hạ cảnh giác xuống.

Sức mạnh của cú va chạm lan ra khắp cơ thể Emilia, khiến cô thủ thế mà phản ứng lại và vung kiếm về phía Iron.

Tuy nhiên, điều xảy ra sau đó lại vượt ngoài dự đoán của mọi người.

“Gì cớ?”

Iron thực sự dùng tay của nó để dừng thanh kiếm lại.

Và cái thứ dùng để chống chịu đòn tấn công đó không phải là lớp giáp được Farfarello tạo ra, lưỡi của thánh kiếm có thể dễ dàng chém xuyên giáp tay và phần cổ tay áo bên trong.

Nhưng dù có tiếp xúc trực tiếp với lưỡi kiếm, da của Iron vẫn không chút trầy xước.

“Iron?”

Lúc đó, một giọng nói không thuộc về Emilia vang lên trong đầu cô.

“Mẹ ơi! Iron! Không được! Đừng đánh nhau với cậu ấy! Đừng ăn hiếp Iron!”

“Ể? Ể?”

Alas Ramus phản đối với một điệu bộ không ngờ.

“Chờ, chờ đã? Con đang làm cái gì thế?”

Thanh thánh kiếm lờ đi ý định của Emilia và tự ý biến mất.

“Làm ơn! Đừng ăn hiếp Iron!”

“Chuyện, chuyện gì đang diễn ra thế?”

Ngoài trận chiến với Sariel ra, đây là lần đầu tiên thánh kiếm lờ đi ý muốn của Emilia và tự ý biến mất.

“Ugh! Alas Ramus?”

Như thể Iron có thể nghe thấy giọng nói trong đầu Emilia, nó cố tình tạo khoảng cách lớn với cô.

Không chỉ thế, nó còn thốt lên tên của cô bé ẩn mình trong thánh kiếm của Emilia.

“Rốt cuộc thì ngươi….”

“Này, sao cô lại lề mề thế!”

Lúc này, giọng của Sariel vang xuống từ bên trên.

“Thiên Quang Tà Nhãn!” (Trans: chốt sổ cách gọi chiêu của Sariel, cứ Ánh sáng Tội lỗi của Sa đoạ Thiên sứ nghe dài vãi ra ~~)

Có lẽ do mất kiên nhẫn mà Sariel nhắm vào Iron và bắn Thiên Quang Tà Nhãn, thứ có thể làm tiêu tan thánh lực.

“Ugh!”

Iron, bị đánh trúng bởi Tà Nhãn, khuỵu gối xuống tại chỗ.

Nhưng có lẽ vì nó đang mặc một bộ giáp ma lực, nên tác dụng trông không rõ ràng như cái lúc bắn trúng Emilia.

Dù vậy, Iron vẫn trừng mắt nhìn Sariel với vẻ giận dữ, vẻ mặt mà nó không làm khi nhìn Maou, Suzuno, và Emilia.

“I, Iron… chúng ta, rút lui…..”

“!”

Nhưng câu nói này của tên Farfarello nằm một cục dưới đất kia lập tức khiến cơn giận dữ trên mặt Iron biến mất.

Iron nhảy xa ra khỏi Emi về phía sau, và vung vungtay cùng một lúc.

Sự hiện diện của lớp kết giới bị Emilia phá vỡ ban nãy đã biến mất, và cảm giác của khu vực xung quanh được thay thế bằng lớp kết giới lớn do Sariel tạo ra.

“Ma, Ma vương-sama…. Sớm muộng gì thần cũng sẽ đến đem người trở về thôi.”

“Nói câu đó sau lưng thằng nhóc thực sự nghe chẳng có sức thuyết phục chút nào.

Farfarello, người được đỡ trên vai Iron, dù có khen cỡ nào thì cũng chẳng thể xem là có quyết tâm.

Thấy Iron và Farfarello chầm chậm rút lui, Sariel nói với vẻ tự hào.

“Hai người các ngươi nghĩ rằng có thể thoát được khỏi kết giới của ta sao ểểểểểểểểểể?”

Mặc dù không biết quy mô của kết giới mà Sariel tạo ra to cỡ nào, nhưng trông như Iron có thể dễ dàng thoát khỏi đường ranh của kết giới.

Iron lập tức biến mất ngay trước mắt Maou và những người khác, theo cái cách mà cậu nhóc nhảy đi, khó mà tưởng tượng được rằng nhóc đó đang vác theo một người lớn trên vai.

“….. ngươi đúng là một tên vô dụng mà.”

“Ngươi, ngươi nói gì cơ?”

Maou nhịn không nổi mà lên tiếng than vãn, từ phản ứng chậm chạp của Sariel, hắn chắc hẳn không nghĩ rằng kết giới của mình bị vượt qua dễ dàng đến thế.

“Dù vậy, ngươi cũng đã cứu ta một lần, nên để ta cảm ơn ngươi trước. Suzuno, cô không sao chứ?”

“Ừ…. mặc dù xương không bị sao cả…. nhưng vẫn khá là đau.”

“Tôi ngạc nhiên là cô xoay sở được để không bị thương sau khi đâm thẳng với tên nhóc đó đấy.”

Emilia xoa xoa nhẹ cánh tay mà cô dùng để cầm giáp.

Riêng hành động này thôi cũng đủ để đoán ra được cú va chạm với Iron nhất định là rất lớn.

“Nhưng mà này, Alas Ramus, làm sao con có thể tự tiện… ể?”

“Sao, sao thế?”

Sau khi Emilia nói chuyện với Alas Ramus trong đầu mình, cô bất ngờ ngừng lại và hít vào một hơi, Chiho, cảm nhận thấy có gì đó vừa xảy ra, hỏi với vẻ lo lắng.

“Đứa bé tên Iron đó… là ‘Geburah’?”

“Sao thế?”

Kể cả khi đang trả lời câu hỏi của Maou, Emi cũng thấy khó mà giấu được vẻ sốc của mình.

“Iron… có thể là thực thể/tồn tại giống như Alas Ramus.”

“Ể?”

Không chỉ mỗi Maou.

Suzuno, Chiho, và cả Sariel cũng tỏ ra sốc sau khi nghe điều đó.

“Cơ mà cách mà Alas Ramus biểu lộ điều này không được rõ ràng cho lắm, nên điều đó vẫn chưa chắc chắn…..”

Bên trong kết giới của Sariel hoàn toàn không có người nào bước qua, dù lúc này đang là mùa hè, nhưng những người hiện diện ở đây đều cảm thấy một cơn lạnh kì lạ.

“Thằng nhóc, Iron đó…. hình như là một trong số các Sephira, sinh ra từ ‘Geburah’.”

Truyện Chữ Hay