Tác giả: 和ヶ原聡司 Wagahara Satoshi
Dịch giả bản tiếng anh: mittens_220
Dịch giả bản tiếng việt: Kirigaya Shizuku
Xin vui lòng giữ credit trên để tôn trọng người dịch. Tks.
Quang cảnh là một mảng trời mịt mù màu đỏ.
“Cuộc đời thật ngắn ngủi.” Với một suy nghĩ non nớt và ấu trĩ, nó từ bỏ mọi thứ.
Tầm nhìn của nó mờ dần đi, như thể thông báo cho nó, một kẻ không thể nhúc nhích lấy một ngón tay, rằng nó sắp sửa tan biến.
Nó không sợ chết. Với một đứa còn nhỏ tuổi như nó, nó thậm chí còn chẳng nhận thức được cái chết là gì.
Nói về tuổi đời, tộc của nó không phải là loài có tuổi đời ngắn. Thực tế thì cha mẹ nó cũng đã sống được một ngàn năm hay gì rồi.
Tuy nhiên, trong cơn bão điên cuồng của sự tàn bạo, sống lâu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đỏ thẫm, đỏ thẫm, đỏ thẫm, như thể mọi thứ đều được nhuộm trong màu đỏ, khiến cho cái thế giới lúc đầu đã mang màu đỏ này lại càng đỏ hơn nữa, và chính nó cũng sắp sửa bị nuốt chửng bởi cái màu đỏ đó.
Dù rằng nó không biết sợ, cũng không biết buồn, nhưng nó có duy nhất một thứ cảm giác với cái định mệnh này—
“….Uu.”
Một sự tiếc nuối khôn nguôi.
Chẳng lẽ linh hồn hiện đang ngự trị trong cơ thể nó tồn tại vì mục đích là để cho những kẻ khác dẫm đạp đến chết sao?
Chẳng lẽ tất cả những kẻ trong tộc nó sống đến ngày hôm nay, tới giờ phút này, đều chỉ để chết dưới một cái chết không tự nhiên thôi sao?
Nó chỉ vừa mới nhận thức được ‘bản thân nó’, chỉ vừa mới đủ lớn để nhớ được mọi thứ mà ‘bản thân nó’ đã trải qua. Như một làn mây tan biến vào giữa trời, như một cơn gió đã ngừng thổi, như viên sa thạch đang hút lấy máu của ‘bản thân nó’, cái mạng đấy của nó cũng đang biến mất một cách vô dụng, biến mất một cách tự nhiên.
Tại sao linh hồn của nó lại được sinh ra ở một nơi như thế này cơ chứ?
Nếu sự lặp đi lặp lại trong việc được sinh ra rồi tan biến đi của một linh hồn vô nghĩa là quy luật tự nhiên, thế thì tại sao cơ thể nó lại phải chấp chứa một thứ như linh hồn.
Bầu trời màu đỏ mờ dần đi.
Không như màu đỏ tươi của máu đang nhỏ từng giọt xuống mặt đất màu đỏ kia, một thứ trong suốt và bí ẩn phản chiếu trong mắt nó.
Trong khoảng khắc đó, bất kể là bầu trời màu đỏ, mặt đất màu đỏ, ngọn gió màu đỏ, hay là những cái xác được nhuốm màu đỏ bên cạnh nó, thứ gì đấy có thể đẩy tất cả những thứ đó ra xa đã kiểm soát linh hồn nó.
Bầu trời màu đen trải dài đến vô tận ấy lúc này đang xuất hiện vô số các đốm sáng.
Ngoài ra, có hai thứ tròn tròn đặc biệt to được treo giữa chúng.
Nơi đó trông như nơi mà các linh hồn tập trung lại. Có lẽ lát nữa nó cũng đi đến nơi ấy không biết chừng.
Thứ đó mang màu sắc có thể làm dịu người khác lại, và cũng mang một sức quyến rũ khó tả.
Màu sắc đó hoàn toàn lấn át những thứ đã nhuộm đỏ nó, đồng thời cũng thu hút nó.
Nhưng với một kẻ không thể nhúc nhích dù là cơ thể hay linh hồn như nó, nó chẳng thể nào với tay đến nơi ấy được. Dù rằng cái nơi cho phép cơ thể và linh hồn của nó được yên nghỉ trông như có thể với tới.
Thứ ánh sáng lơ lửng giữa trời ấy lại bắt đầu nhoè đi.
“….Haiz, nhưng, không hẳn cái gì ở đó cũng tốt đâu. Ta nghĩ rằng trong thế giới đó, chẳng có từ gì đáng nghi hơn từ ‘Utopia’ (Điều không tưởng) cả.”
Cảnh sắc trước mắt nó nhanh chóng biến trở về màu đỏ.
Tuy là cả người nó đều đau đớn và ý thức của nó cũng đang mờ dần đi, nhưng nó vẫn nghe rõ.
“Tuy rằng mọi việc có thể dễ dàng thay đổi vì những quan điểm khác nhau, nhưng ta thực sự cảm thấy cái sắc đỏ ở đây trong rất đẹp đấy.”
“…nhưng… màu đỏ, rất đáng sợ.”
“Oh? Đáng sợ, đáng sợ à! Ngạc nhiên ghê. Mặc dù đây là lần đầu tiên ta thấy một con ác ma biết khóc, nhưng ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có một con ác ma biết khóc và nói cái màu sắc gần như bao trọn Quỷ Giới là đáng sợ cả.”
Vì nghe thấy có giọng nói, nghĩa là có ai đó bên cạnh nó. Dù rằng nó sắp chết, nhưng nằm bất lực dưới đất vẫn khiến nó cảm thấy sợ hãi.
Vì nó cảm thấy sợ, nên có nghĩa là con tim nó vẫn muốn sống tiếp, con tim nó vẫn muốn mạng sống này được tiếp tục.
Với tầm mắt mù mờ của mình, nó không ngừng tìm kiếm bóng dáng của ‘kẻ thù’, nhưng bất ngờ thay, tên ‘người lạ’ đang nhìn chằm chằm vào nó đứng dậy.
Vóc dáng của kẻ đó không khác với cơ thể lúc trẻ của nó là bao, không, có lẽ là còn mảnh khảnh hơn nó.
‘Kẻ địch’ mà dường như nó chưa từng gặp qua, khẽ mỉm cười và nói,
“Nhóc có muốn biết màu sắc mà mình vừa thấy là màu gì không?”
Trước câu hỏi của ‘kẻ địch’, nó gật đầu mà không hề lưỡng lự dù rằng chính nõ cũng không rõ vì sao.
Chí ít thì linh hồn của nó cũng đã quay lại đủ để nó gật đầu.
Rồi thì, mái tóc của ‘kẻ địch’, phát ra một thứ màu sắc rất giống với màu mà nó muốn biết.
“Điều này có nghĩa là nhóc muốn biết về thế giới. Cũng như muốn hiểu biết về mặt bên kia của cái màu đỏ mà nhóc sợ.”
Chưa đầy vài giây, nó được bao bọc trong một thứ ánh sáng yếu ớt, và nó cảm thấy những cơn đau trên người mình bắt đầu biến mất dần.
“Tên nhóc là gì?”
“….Satan.”
Mặc dù đó là cái tên rất phổ biến, ‘kẻ địch’ vẫn gật đầu đáp lại một cách cường điệu.
“Tên đẹp đấy.”
Vậy sao? Cái tên đó cũng trùng với tên của Vị vua hùng mạnh đã cai trị những vùng đất này trong một thời gian dài. Thật là lãng phí khi dùng một cái tên như thế để đặt cho một con quỷ con thuộc một tộc quỷ yếu ớt và sắp chết đến nơi, cơ bản là không xứng đáng.
“Giờ ta sẽ dạy cho nhóc những kiến thức cần thiết để có thể hiểu được thế giới này. Việc này là để cho nhóc có thể trải nghiệm vẻ đẹp giữa cái sự tàn bạo được nhuốm lấy màu đỏ của máu.”
Nói xong thì bà ấy nở một nụ cười, và nụ cười đấy cháy sâu vào trong linh hồn nó.
“Màu mà nhóc thấy gọi là…..”