"Ta biết là ngươi vẫn còn ở Nhật, nhưng ngươi làm cái quái gì ở đây thế? Nếu đến tìm Maou thì cậu ta ra ngoài rồi."
Urushihara lên tiếng, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình.
Cái sàn mà Chiho mãi mới có thời gian dọn dẹp đã nhanh chóng trở thành một đống bừa bộn với mấy chai PET và bịch snack.
Bầu trời quang đãng rọi từng tia nắng xuống phố Sasazuka không thương tiếc. Urushihara thì làm một ngụm trà lúa mì thật to từ cái ly của mình.
"Nhìn qua là biết rồi. Ta đến tìm ngươi chứ không phải hắn. Vì Ma Vương và kẻ hầu cùng với quý cô kế bên đều đã ra ngoài, nên lúc này là cơ hội tốt nhất."
"Làm gì?"
Tận lúc này Urushihara vẫn không nhìn vào tên kia để nói chuyện.
"Wao, cái phòng này ấm thật đấy! Dùng máy tính dưới cái nhiệt độ thế này có ổn không đây? Ta nhớ là máy tính không giỏi chịu nhiệt thì phải."
"Cũng không hẳn. Miễn là không dùng ghê quá thì ổn."
"Ồ, ra vậy. Vậy nên cái bàn mới đặt kế bên cái cửa sổ. Eh, ít nhất thì chỗ đấy vẫn còn có chút gió."
"Dù sao thì...."
"À phải, chẳng phải bây giờ rất nực sao? Ta cũng bắt đầu ghiền kem Hiigan Diaz, ngon nhất là cái sô cô la bạc hà ấy!"
Cuối cùng thì Urushihara cũng rời mắt khỏi màn hình và quay đầu lại với vẻ mặt khó chịu.
"Nếu muốn nói gì thì huỵch toẹt ra đi. Bằng không ta sẽ dùng Skyphone báo cho Maou biết ngươi đang xâm nhập nhà của bọn ta và đang lục lọi tủ lạnh đấy, Gabriel."
Một tên thiên thần lực lưỡng đang tự ý lấy một cây kem que từ tủ lạnh của Maou và ăn một cách ngon lành.
"Ah, tài chính nhà này gần đây có hơi eo hẹp nhỉ?"
"Đừng có phánữa, ta bị la đó."
"Đừng có cứng ngắt thế chớ. Cứ xem như có khách tới chơi và ngươi đang tiếp khách bằng trà lúa mạch với kem thôi."
"Khách cái mế nhà ngươi. Đủ rồi, nếu có gì cần nói thì nhanh xổ ra hết đi, nói xong thì đi ngay giùm . Nếu mấy người kia quay về và đòi tiền sửa cái lỗ thì ta ếu liên quan đâu nhé."
"Này, có phải thế đâu nhỉ? Mà đúng hơn thì người phá tường là cô bé Alas Ramus chứ đâu phải ta, con bé còn đánh ta bay lên trời nữa."
"Nhưng chẳng phải ngươi là người khiến con bé làm thế sao?"
Urushihara lạnh lùng đáp lại.
Tất nhiên là Gabriel không biết rằng tiền sửa cái lỗ đã được bà chủ nhà lo liệu, nhưng về vụ phá tường, có vẻ như hắn đủ sáng suốt để biết mình cũng có phần nào trách nhiệm trong vụ đó.
"À mà này, "ta sẽ bị la"...."
Gabriel nở một nụ cười xảo trá trong khi đang liếm nốt cái que kem và cảm thấy khá miễn cưỡng khi vứt nóđi. Nhưng hắn vẫn ném que kem vào cái thùng rác nằm bên khoé mắt mình.
"Cái đó là thùng đựng rác nhựa. Thùng đựng rác dễ cháy là cái kế bên tủ lạnh kìa."
"Đừng có cứng ngắt thế chứ, mà ta đang nói----"
"'Mà ta đang nói" cái gì, chẳng phải ta đã bảo ngươi sẽ khiến ta bị la sao? Sao cũng được, nhanh phắn ra khỏi đây giùm, phiền chết đi được! Rốt cuộc thì ngươi đến đây làm quái gì thế!"
Có vẻ như sự kiên nhẫn của Urushihara đã đạt đến giới hạn và hắn cũng chả thèm che giấu vẻ khó chịu của mình nữa.
"Nhưng---"
"Giờ thì gì nữa đây!"
"Được nghe từ chính miệng của ngươi, kẻ đã từng mang cái danh 'Đứa Con vủa Bình Minh', kẻ gần với chúa nhất, được nghe ngươi nói 'ta sẽ bị mắng' hay cái gì đó như thế thật sự là rất khôi hài đấy. Và nghĩ đến việc ngươi khắt khe trong việc bỏ que kèm vào thùng rác loại gì nữa. Kì quặc đến mức ta cười không nổi luôn ấy."
Gabriel chỉ ra.
Tuy nhiên, vẻ mặt khó chịu của Urushihara vẫn không hề thay đổi.
"Thế thì ta xin lỗi nhé. Ta bây giờ là thế đấy. Mà chẳng phải ngươi từng nói hình ảnh của thiên thần rất quan trọng sao? Tự gọi mình là thiên thần rồi thì ít nhất cũng phải phân loại rác đi chứ."
Urushihara khinh khỉnh nói trước khi quay mặt về phía màn hình.
Nhưng Gabriel lờ đi lời bình đó và nói tiếp.
"Sao ngươi lại chịu đi theo con quỷ trẻ đó vậy? Mặc dù mọi người đều bảo rằng ngươi đã yếu đi rất rất rất nhiều so với thuở ban đầu, nhưng ta vẫn chưa thấy được thực lực tối đa của ngươi, nên ta có hơi nghi ngờ về cái quyết định trở thành quỷ ở Quỷ Giới."
"Tại vì ta chẳng có gì để làm cả."
Urushihara trả lời một cách đơn giản.
"Không có gì làm á?"
Gabriel khẽ cười trước câu trả lời ấy.
"Giờ ta cũng cảm thấy khá sướng mà."
"... Bị la vì không phân loại rác, rồi thì ngồi lướt mấy cái web anime trong cái phòng nóng ngột này và giờ ngươi đang thấy sướng à? Mặc dù có hơi... à thì... để nói điều này, nhưng ta thậm chí còn thoải mái hơn ngươi khi ở trong một quán café internet đấy."
"Ở đây cũng thú vị mà. Ít nhất...."
"Ngươi không định chế giễu phần ‘cà phê internet' à?"
Với đôi mắt màu tím thạch anh, Urushihara đưa một cái nhìn sắc lẻm về phía Gabriel qua phần tóc mái của mình.
"So với cái nơi cái gì cũng không có như chỗ đó, ngồi ở đây còn tốt hơn là ru rú ở một chỗ quá lâu, lâu đến độ phát điên để rồi chết trong lười nhát."
"Nhưng chỗ này cũng đã bị ngươi bày bừa quá trời quá đất rồi còn gì."
"Ngươi có thể tận dụng điều đó để khiến cho bản thân bận rộn, không phải sao?"
Gabriel không đáp lại, ve sầu các kiểu bu đầy cái cây ngoài sân, càng làm cái nắng của mùa hè càng trở nên nực hơn.
"Bởi vì ta không có gì để làm, và ta cũng lười nhát đến mức bản thân mình cũng chịu không nổi, nên ta mới quyết định tháp tùng Satan. Thế đó. Được rồi, ta nói xong rồi đấy. Nếu không còn gì nữa thì nhanh đi khỏi đây giùm."
"Phải rồi, là cái đó."
"Hả?"
Ngay cái lúc mà Urushihara đang tính đuổi vị khách không mời đi, Gabriel thình lình vỗ tay khiến cho Urushihara nhảy dựng lên.
"Ta đang muốn hỏi về tên Satan đó, đó cũng là lý do mà ta đã đi một quãng đường dài đến cái Sasazuka xa xôi trong cái ngày nóng bức này."
"Thế thì tự đi mà hỏi. Cậu ta cũng chẳng phải đi đâu xa, chỉ đến Shinjuku hay gì đó thôi."
"Ầy, ta có cảm giác như có hỏi hắn cũng chẳng chịu trả lời. Với lại, chẳng phải hắn còn trẻ sao? Hỏi ngươi còn có ích hơn."
Gabriel trở lại cái giọng lông bông của mình và nói với Lucifer.
"Với lại, thay vì đi hỏi cái người chỉ biết đến lời đồn, hỏi cái người biết 'người thật' chẳng phải sẽ có được thông tin chính xác hơn sao?"
"?"
Nhưng chẳng phải Maou Sadao chính là Ma Vương Satan sao?
Mặc dù không hề hỏi về chuyện Urushihara có biết về người thật hay không, Gabriel vẫn lúc lắc ngón tay mình và nói.
"Lucifer, tên 'Satan' mà ngươi có qua lại, không phải vẫn còn một tên khác sao? Ta không nói đến tên quỷ trẻ hỉ mũi chưa sạch đó đâu."
Urushihara nhíu mày lại mà nghe.
Gabriel nói tiếp với một nụ cười nham hiểm.
"Ta muốn hỏi thông tin về "Ma Vương Satan Huyền Thoại" cơ, thực sự thì ngươi biết được bao nhiêu về kẻ đó?"
"Thế thôi á? Ngươi chỉ muốn biết về cái đó thôi á. Có vậy mà cũng làm nghiêm trọng cả lên."
Urushihara thở dài theo cái kiểu cực kì thất vọng, và đưa mặt mình về lại với cái màn hình máy tính.
Ngược lại, Gabriel thì không lường trước được cái phản ứng đó của Urushihara, và hắn ngã khuỵu gối xuống mà không hề suy nghĩ.
"Này, phản ứng kiểu gì thế hả! Ta nên tạo ra một bầu không khí phù hợp với cái chủ đề nghiêm túc đó, không phải sao?"
"Chỉ có những tên NEET hạng hai mới lo để ý bầu không khí thôi."
"Thế lên hạng nhất rồi thì có gì hay ho?"
"Dù là không lợi lộc, nhưng cũng có mất mát gì đâu."
"Đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của ngươi thôi, đúng không? Nếu ngươi nhìn một cách khách quan thì cuộc đời chỉ toàn là bất lợi, không phải sao?"
"Nếu ngươi giao động chỉ vì ý kiến của người khác thì ngươi nên quên chuyện làm NEET đi. Cái loại người đấy chỉ đáng gắn mác hạng 3 thôi."
"Nếu đạt được đến cái giai đoạn đó thì thường ngươi đã bị đạp ra khỏi nhà rồi chứ nhỉ?"
"Kẻ bị đuổi khỏi nhà cơ bản còn chưa đáng xếp hạng 3. Nếu đã không giúp đỡ thì cũng nên cẩn thận không để cho người mà mình đang dựa dẫm đạp ra khỏi nhà. Người có thể nhìn ra điều đó một cách chính xác mới xứng đáng đứng hạng nhất. Giông giống thể thao ấy."
"Xin lỗi những người có liên quan đến thể thao ngay. Nhưng nhìn chung chẳng phải cái đó cũng giống như để ý bầu không khí (tình hình) sao?"
"Không. Cái đó gọi là khả năng đọc vị mức độ khoan dung của đối phương, và họ làm theo luật của họ, ngươi không cần lúc nào cũng nhìn vào tình hình cả. Mặc dù lâu lâu luật bị đổi căng hơn, nhưng chẳng phải ở thế giới nào điều đó cũng giống nhau cả sao?"
".... ..."
"Miễn là không sợ chết và muốn nổ lực với có quyết tâm để đi theo con đường [Không Học Hành, Không Việc Làm hay Không Đào Tạo] thì đều có thể trở thành một NEET thực thụ. Nếu hắn phá luật và bị đạp ra khỏi nhà thì hắn không phải NEET, mà là một tên lang thang."
Thường thì Urushihara sẽ rất kích động và tức giận mỗi khi bị gọi là NEET, nhưng giờ thì thái độ của hắn trông như đang cố gắng hướng tới một đẳng cấp nghệ thuật cao hơn, có vẻ bệnh tình của Urushihara khá nghiêm trọng rồi.
Thành thật mà nói, cái tình huống này rõ ràng chẳng phù hợp để dùng cái từ màu mè như "không sợ chết" hay "thực thụ" để diễn tả sự quyết tâm.
Mặc dù hắn là Tổng lãnh thiên thần của một thế giới khác, nhưng nói về cái cách mà hắn nhìn nhận tình hình thì lại chẳng khác những người Nhật khác là bao, nên hắn chẳng còn biết cái cảm giác ngạc nhiên là gì rồi. Thấy hắn cởi mở như vậy, Gabriel cũng đành làm một bộ mặt vô cảm (poke face).
"Ta thấy mấy từ đó chẳng có sức thuyết phục tí nào? Ngươi nghĩ rằng có thể dùng các cách đó để thuyết phục người khác thì ngươi lầm to rồi."
Urushihara dường như đang khoái chí trước cái phản ứng của Gabriel, và hắn tiếp lời.
"Ngươi mới là người cần bớt cứng ngắt đi đấy, Gabriel."
"Eh?"
"Nếu không phải thế, thì dù là ta, ngươi hay bất kì ai khác, tất cả mọi người đều là NEET cả."
"!"
Gabriel nói không nên lời, rồi sau đó hắn hít lấy một hơi.
Urushihara nhìn vào tình hình hiện tại, rồi nở một nụ cười nham hiểm. Hắn ta nói tiếp với vẻ đắc thắng.
"Thấy không, ngươi hoà vào bầu không khí rồi đó. Nên ngươi chỉ là một tên hạng hai thôi."
"...Ta nói."
Gabriel rốt cuộc cùng nhận ra mình bị Urushihara dắt mũi nãy giờ, hắn khẽ lắc đầu để lấy lại bình tĩnh, và nói tiếp.
"Có vẻ như chúng ta nói lạc đề rồi, cái mà ta muốn hỏi là---"
"Ngươi vẫn dám nói thế à, từ đầu thì ngươi là kẻ đứng đó và tỏ ra kiêu ngạo còn gì."
Gabriel chằm chằm nhìn Urushihara với vẻ mặt khá căng thẳng.
"Về 'Di sản của Đại Ma Vương Satan', nếu ngươi biết gì đó thì nói ta nghe với."
"Nếu là tiền cho ta một phần nhé, nhưng ta không muốn trả thuế di sản gì đâu."
Urushihara hoàn toàn không muốn trả lời đàng hoàng.
"Ta không có hỏi về cái đó. Cơ bản thì cái đó vốn không phải là tiền."
"Thế ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Bởi vì ta không có manh mối gì nên ta mới đến hỏi ngươi đấy thay."
"Nếu không có manh mối thì sao ngươi biết cái đó không phải là tiền?"
"Quỷ Giới có cả hệ thống tiền tệ à?"
"Hông."
"Ta điên lên giờ!"
"Thiệt là... ngươi phiền quá đấy..."
Urushihara đứng dậy và duỗi thẳng cái lưng cứng đờ của mình ra.
Rồi hắn lấy từ trong cái quần đùi ra một mẩu giấy với cây bút, và nghệch ngoạch viết vào trỏng vài chữ.
"Đây, cái này chính là cái kho báu chắc hẳn sẽ 'khiến Thiên Đường bị khủng hoảng' của Quỷ Giới đây."
"Chữ nhìn như gà bới vậy."
Chữ của Urushihara xấu đến nỗi Gabriel cũng phải than thành tiếng. Và tất cả các kí tự đều được viết bằng Hiragana.
"Noton... Nothung? Cái này ám chỉ Quỷ Kiếm Gram à? Không phải. Và cả Adelroa... cũng không đúng, thương Adoramerekinesu? Đọc kiểu gì đây?"
"Đó là cây thương tộc Adramelech xuất hiện từ thời cổ đại rồi."
"Vậy nó là Thương Adramelech của Longinus rồi! Ngươi nên học viết chữ Katakana đi! Viết thế này ta còn chẳng biết kết chữ ở đâu nữa!"
"Ta thấy mấy tên tỏ ra khó chịu trong việc ghi nhớ Kanji còn kì quặc hơn ấy."
"Thật là... Gikin no madou... ma thuật làm tiền giả. Cái đó chẳng phải biến đồng thành vàng để bịp người ta sao? Viên Đá Thiên ThểThe Stone of Astral, dấu ngoặc, Renbererureberube... cái lìn gì đây?"
"Renbererureberube là tên của con ma thú được Đại Ma Vương Satan nuôi. Theo lời đồn thì nó đeo cái vòng cổ được Đại Ma Vương Satan làm từ loại ngọc bí ẩn - viên đá thiên thể, và giờ nó vẫn còn tồn tại đâu đó trên Quỷ Giới. Có thể là một mảnh của Yesod không chừng?"
"...Ta sắp điên lên thật rồi đấy."
"Gì cơ.... đừng có nhìn ta như thế, ta đang nghiêm túc thật đây!"
Gabriel vừa la vừa chằm chằm nhìn vào Urushihara, còn hắn thì bật lại trong ngạc nhiên.
"Trong thời đại cổ xưa, con quỷ nào tự nhận là Satan cũng nghèo kiết xác cả! Dù có trở thành đại ma vương, chúng cũng chỉ đua đòi học theo mấy cái ma thuật giả mạo, không phải sao? Ta chẳng nhớ có kĩ năng hay vũ khí gì có thể gọi là di sản cả, ta chỉ có thể nghĩ về thứ đó thôi!!"
"Thiệt tình, ta chẳng biết ngươi nghiêm túc bao nhiêu trong chuyện này nữa...."
Gabriel vò tờ giấy và vứt vào sọt rác.
"Dù sao thì cũng chẳng thể moi được thông tin từ ngươi, hôm nay đến đây thôi, ta đi đây."
"Ta đã bảo là không được vứt rác dễ cháy vào cái thùng đó mà?"
"Nhưng ta là kẻ địch của ngươi còn gì, nên ta có thể rời đi như thế đấy."
"Hả? Thế nghĩa là sao?"
Gabriel nhìn vào Urushihara, giờ hắn (Urishihara) đang nhặt tờ giấy và que kem ra từ thùng rác với vẻ mặt nghiêm nghị đến bất ngờ.
"'Kẻ Quan Sát đang đến. Theo tính hắn, cái người sẽ đến thăm các ngươi trong tương lai không phải lớp bồ câu [1] như ta đâu."
Lần đầu tiên, Urushihara dường như đang run rẩy.
"Ngươi nói 'Kẻ Quan Sát' sao?"
"Cái kiểu phản ứng bất ngờ ấy là sao vậy? Đồng đội "Tà Quang từ Sa Đoạ Thiên Sứ" của hắn cũng không còn ở bên nữa, không phải sao? Ngươi nên lường trước rằng một ngày nào đó tên đấy sẽ đến chứ!"
"Lường thế quái nào được, chỉ là mấy tên NEET tập trung lại thôi mà sao các ngươi tự dưng hăng lên ghê thế. Với lại, ngươi làm quái gì phải lớp bồ câu, nếu muốn nói chính xác thì ngươi là lớp cò mỏ dài, cái lớp (loài) mà không hề ý thức được những chuyện mình đang làm ấy."
"Ngươi nói thế làm ta thấy tổn thương đấy. Nhân tiện, cò mỏ dài là cái gì thế?"
Nói đoạn, Gabriel lấy ra một tờ giấy từ áo khoác ngoài của mình.
"Nếu ngươi nghĩ ra cái gì thì cứ gọi ta bằng số này. Không phải ta đang hy vọng hay gì đâu."
"Ai thèm gọi cho ngươi chứ?"
Sau khi đặt mảnh giấy cỡ danh thiếp với số điện thoại lên tấm tatami, Gabriel mặc dép vào và chuẩn bị rời đi."
"À mà này."
"Gì?"
"Bỏ chuyện di sản Satan sang một bên, còn mảnh 'Yesod' thì sao? Một lúc trước, mới có một cái xuất hiện kế bên Emilia."
Mặc dù mảnh ấy chỉ ngẫu nhiên được bỏ vào trong vỏ thanh kiếm mà Camio mang tới, nhưng Urushihara hoàn toàn không biết Emilia sẽ làm gì với món đồ ấy.
Logic mà nói, cô ấy hẳn sẽ cho nó hợp nhất với Alas Ramus để tăng cường sức mạnh của thánh kiếm và Diệt Quỷ Phục, rồi dùng cái sức mạnh huỷ diệt ấy để ngăn Gabriel làm thêm bất cứ chuyện gì.
Dù chỉ có thêm một mảnh được hợp nhất với Alas Ramus, nhưng nó có thể làm cho Diệt Quỷ Phục càng trở nên hoàn thiện hơn.
Nếu sức mạnh của Emilia được gia tăng, thì cả Ma Quân và Gabriel đều sẽ gặp bất lợi lớn.
Đó là giả định của Urushihara, nhưng bất ngờ thay, Gabriel dường như chẳng sốc gì cả.
"Ờm, cái đó. Tạm thời bọn ta sẽ để cô ta giữ nó. Vì "'Kẻ Quan Sát" đang đến, nên từ lỗi lầm trong việc canh giữ và những thất bại trước đó, có thể suy ra rằng ta đã bị loại khỏi chiến tuyến rồi. Vì mảnh vỡ đang ở cùng với Emilia, nên tạm thời chắc không có vấn đề gì cả."
"Hừm, vậy thôi bỏ qua."
"Cảm ơn thông tin của ngươi nhá. Nếu gặp Emilia thì nhớ nói với cô ta là hiện tại bọn ta sẽ không làm gì cả đâu, bảo cô ta ráng trân trọng đứa bé."
Nói xong, Gabriel vẫy tay rồi đi xa ngoài.
Sau khi tiếng bước chân nhỏ dần, và luồng thánh lực mà hắn vốn không thể kím nén biến mất đi, Urushihara quay về cái chỗ trước máy tính của mình.
Căn phòng chỉ còn lại mỗi tiếng ve kêu và tiếng gõ bàn phím.
Rồi Urushihara bắt đầu ngân nga một bản nhạc trên cái web anime mà hắn đang mở.
"Alibaba vào nhà người ta dắt xe đạp ra, Á.. li ba bà. ... " [2]
***
Một bầu không khí căng thẳng kì lạ lan ra khắp phòng tổng đài chăm sóc khách hàng, vốn nằm dưới biểu ngữ của công ty Điện thoại Docodemo.
Yusa Emi, một cô gái tốt bụng và thân thiện với người khác, thông thạo ngoại ngữ và có tính cách táo bạo, có tính tự lập cao và đang trở thành nhân viện chủ chốt của trung tâm chăm sóc khách hàng, giờ lạ đang phát ra một luồng không khí khó tả.
Cô vẫn bắt những cuộc gọi bằng tiếng nước ngoài mà đồng nghiệp của mình không dám nghe.
Nếu có ai nói chuyện với cô ấy, cổ vẫn đáp lại như Yusa Emi của ngày thường.
Nhưng--
Khi cô không nói chuyện với ai, cái khoảng thời gian mà cô chờ điện thoại, tức khi mà cô đang ở một mình.
Vẻ mặt của Emi thật sự rất đáng sợ, đó là một sự khủng khiếp thuần tuý, đến mức mà những người khác cũng cảm nhận được, lúc này cô ấy đang rất giận dữ và bất an mà không rõ nguyên do.
Rõ ràng là cổ đang lo lắng điều gì đó nên mới tỏ ra bực bội như vậy.
Mặc dù điều này không ảnh hưởng đến công việc, nhưng hôm nay mọi người cảm thấy cực kì khó gần Emi.
"Yu-Yusa-san, uh...."
"Vâng?"
"Eh, ah, ừ, xin lỗi, không có gì."
Cô gái ngồi kế bên cố gắng trò chuyện với cổ. Nhưng dường như cô ấy đã nhận ra luồng không khí khó chịu bí ẩn bao quanh Emi, và cô nhanh chóng rút lui.
Vẻ mặt cô ấy thật sự kinh dị lắm sao? Emi tựa trán lên đôi tay mình một lúc.
Vì hôm nay Rika không cần phải đi làm, nên người ngồi kế kế Emi là Shimizu Maki, đàn em của hai người họ, một nữ sinh viên đại học, và cũng là người thường ngồi đối diện Rika.
Mặc dù cô ấy là một người điềm tĩnh và chín chắn, nhưng cái công việc ở công ti dịch vụ điện thoại này đòi hỏi người làm phải xử trí với nhiều thắc mắc cũng như những lời phàn nàn của khách hàng, cộng với việc cô vẫn còn đang đi học, nên cô ấy được xem như một nhân viên xuất sắc với cá tính táo bạo.
"...Xin lỗi, Maki, có chuyện gì sao?"
Hình như Maki đang học năm hai thì phải, nên nếu xét về tuổi thật thì Emi trẻ hơn Maki.
Nhưng nếu đánh giá trên lượng kinh nghiệm và thời gian đào tạo thì có nhìn thế nào, Emi vẫn 'lớn tuổi' hơn.
Thành ra, Emi được nhiều đồng nghiệp trong công ty đối xử và tôn trọng như bậc đàn chị.
"À, cái đó... vẻ mặt của chị thật sự rất đáng sợ đấy ạ."
Câu trả lời quá thành thật khiến Emi hơi khựng lại.
Trông cô ấy thực sự rất căng thẳng sao? Nghĩ lại mới thấy, cả một Maki vốn bạo dạn cũng thấy khó bắt chuyện với cô, nên dường như cô đã khiến cho bầu không khí trong đây trở nên cực kì căng thẳng.
"Xin lỗi, có thể câu này nghe hơi lạ, nhưng..."
"Vâng, gì thế?"
Tuy trông có vẻ khá khó mà lựa lời, nhưng Maki vẫn trả lời dõng dạc nhất có thể.
"Chị không có cãi nhau với Rika-san đấy chứ?"
"Eh?"
Bởi không lường trước được câu hỏi này, nên Emi hoàn toàn sốc, một phần cũng do cô ấy hỏi quá thẳng thừng.
"Mắc, mắc gì?"
"Không phải nhỉ..... à.... tốt rồi...."
Có lẽ do nhận ra cái phản ứng kinh ngạc chân thực của Emi nên nỗi lo của Maki cũng tan biến đi nhiều.
"Hôm qua em có làm cùng Rika-san. Mặc dù giờ nghỉ trưa có hơi trễ hơn thường lệ, nhưng khi bọn em đang định đi ăn trưa thì Rika-san nhận được một cuộc gọi."
Cái chủ đề mà Maki đang nói khiến cho bụng Emi rối lên dữ dội.
Bởi vì Emi biết ai là người gọi.
"Sau đó thì Rika-san bắt đầu cư xử khá kì lạ.... sau khi tan ca hình như chị ấy có gọi cho Yusa-san, nên em nghĩ là có chuyện gì xảy ra."
"Rồi thì hôm nay trông chị lại trông rất khó chịu, chả trách em lại nghĩ bọn chị cãi nhau...."
Emi thở dài sườn sượt.
Cuộc gọi tối qua mà Maki đề cặp chắc hẳn là cuộc gọi mà Emi nhận được lúc cô đang ở trong phòng tắm.
Còn cuộc gọi hồi chiều....
"Haizz... nhớ lại mới thấy, biểu hiện của Rika dường như chuyển từ vui sướng sang lo lắng, và cô ấy cũng hơi mất kiểm soát thì phải."
Maki đột nhiên cười khúc khích, và hớn hở moi thông tin từ Emi.
"Có khi nào Rika-san, có bạn trai rồi hông?"
"Ực!"
Emi phản ứng lại một cách thái quá
"Yusa-san?"
"Tôi, tôi ổn, không, không có gì....."
Lần này, cái cảnh quán Sentucky thình lình hiện ra trong tâm trí Emi.
"Không đời nào, không không không không, mình ứ muốn dính đến mấy cái rắc rối đó nữa đâu!"
"Yusa-san?"
Lờ đi vẻ bối rối của Maki, Emi bất lực mà nằm sủi lơ xuống bàn.
Trường hợp của Chiho đã đi đến cái giai đoạn mà cô không thể can thiệp vào được nữa. Nếu sau đó cả Rika cũng sa vào lưới tình, thì cái stress của Emi chắc hẳn cũng tăng lên như một vụ nổ.
"Cái, cái gì cũng được, nhưng tại sao...."
"A, có cuộc gọi. Xin chào, cảm ơn bạn đã gọi, đây là trung tâm chăm sóc khách hàng docodemo, họ của tôi là Shimizu....."
"Alo, xin chào, đây là trung tâm chăm sóc khách hàng docodemo...."
"Cảm ơn vì đã gọi, xin chào....."
"Sao cứ canh lúc này mà bận cơ chứ!"
Emi như muốn phát khóc.
Kể từ khi bắt đầu làm việc vào buổi sáng, những cuộc gọi thắc mắc không ngừng reo lên.
Lúc sáng, toàn bộ văn phòng chăm sóc khách hàng đều nhận được một bức email chứa một thông báo quan trọng, bảo rằng tất cả các điện thoại di động có chức năng xem tivi kĩ thuật số đều gặp tính hiệu xấu trên màn hình điện thoại.
"Thật là, cả đây cũng liên quan đến tivi!"
"Yu-Yusa-san......!"
Maki nắm chặt lấy micro và làm vẻ mặt nghiêm khắc với Emi.
Có lẽ giọng Emi vọng sang tận tai nghe cô ấy. Emi cũng giơ tay lên ra hiệu xin lỗi với vẻ mặt khá căng thẳng.
"....Xin chào, cảm ơn bạn đã gọi. Đây là trung tâm chăm sóc khách hàng docodemo, họ của tôi là Yusa..."
Số phụ của Emi cũng reo lên, và khi cô nhất lên thì y như rằng, cái vấn đề vẫn là chức năng xem tivi kĩ thuật số của điện thoại di động.
Trục trặc thường gặp giữa những cuộc gọi thắc mắc là cái màn hình bỗng dưng chuyển sang màu trắng và chớp sáng một cái.
Sau cái hiện tượng chớp sáng đó, pin sẽ tuột xuống với một tốc độ kinh dị.
Tuy nhiên, tình trạng này sẽ không xảy ra ở những nơi có tín hiệu yếu.
Ngoài ra, hầu hết người dùng đều gặp tình trạng này vào cùng một thời điểm.
Những phần còn lại có vẻ ít quan trọng hơn, nhưng bất ngờ là đa số các cuộc gọi thắc mắc đều đề cập đến vấn đề này,
"Lúc đó tôi đang ngồi nhà xem tivi kĩ thuật số bằng điện thoại...."
Hầu hết các tình huống đều như thế.
"Ngồi nhà thì dùng tivi thường đi...."
Emi tự nói một mình.
Vì trung tâm tư vấn chẳng nhận được bất kì thông tin gì từ nhóm thực hiện dự án ở trụ sở chính, trông khi nhóm đó vốn phụ trách việc điều tra nguyên nhân, nên khi những nhân viên như Emi nhấc điện thoại lên, họ chẳng thể làm gì khác ngoài việc không ngừng xin lỗi.
Cơ mà họ cũng còn may, vấn đề đó không xảy ra với các cuộc gọi, nhắn tin hay truy cập mạng, nên lượng cuộc gọi cũng không có quá nhiều.
Với những người dùng điện thoại di động, họ chắc chắn không dùng tivi kĩ thuật số thường xuyên.
So với chức năng xem tivi kĩ thuật số, thì chức năng được yêu cầu nhiều hơn lại là nghe nhạc. Dù độ phân giải có cao bao nhiêu, thì cái màn hình điện thoại cũng chỉ to có vài inch.
Nhưng giờ gần như nhà nào cũng có lắp một cái tivi kĩ thuật số, nên muốn thâu lại bao nhiêu chương trình cũng được, khác với những khách hàng kiên quyết xem các chương trình tivi đúng theo giờ phát sóng, nên cái chức năng tivi kĩ thuật số chỉ là chức năng thứ cấp mà thôi.
Giữa hàng tá mẫu điện mới được tung ra mỗi mùa, chắc chắn sẽ có vài mẫu bỏ chức năng xem tivi kĩ thuật số mà nâng cao chức năng gọi điện và nhắn tin, điều đó cũng có thể thấy rõ qua việc người dùng chỉ đòi hỏi có chừng đó.
Nên mặc dù chức năng xem tivi kĩ thuật số của mẫu điện thoại docodemo có vấn đề, nhưng cũng không có quá nhiều người gọi đến để hỏi vụ tivi, và Emi vẫn có thời gian để lo về chuyện của RIka.
Hồi trước từng có một trục trặc trong việc kết nối internet để nói chuyện, chỉ 30' không nhắn tin được thôi cũng đã đủ để làm nghẽn hết toàn bộ đường dây gọi đến các tổng đài trong nước, và thậm chí còn bị đưa lên bản tin.
"...Tivi huh?"
Mặc dù Emi có thấy bối rối lúc cổ bàn bạc vấn đề với Rika, nhưng đó là sau khi cô ấy nghe chuyện Ashiya hỏi ý kiến của Rika về chuyện mua tivi.
Emi không biết Ashiya có số liên lạc của Rika, sau cùng hình như Ashiya còn hứa với Rika rằng anh sẽ hỏi ý kiến của cổ khi muốn mua một cái điện thoại.
Mặc dù chuyện đấy bị hoãn lại do Maou và đồng bọn phải đi Choshi, nhưng hôm qua Ashiya đã liên lạc với Rika và nói với một giọng khá chán nản, anh ta bảo rằng muốn cô ấy đi mua đồ cùng với mình.
Rika không biết tí gì về thân thế của Ashiya, và Emi thì chẳng thể bảo cô ấy không đi, nên dù là cổ cảm thấy cực kì lo lắng, cổ cũng chỉ đành khuyên một câu đơn giản 'cậu cứ mặc như thường ngày là được’ rồi cúp máy.
Sau đó Emi lập tức gọi cho Suzuno, chắc cái này cũng không đáng ngạc nhiên nhỉ, sau khi quay về từ cơ quan nhà ở, mặt Maou trông rất đắc thắng, còn Ashiya làm cái mặt như sắp tận thế đến nơi.
Kết quả là giá thuê không đổi, người thuê thậm chí không phải lo về phí lao động bổ sung. Phí thuê bao MHK cũng được bà chủ nhà lo hết trong từng bản hợp đồng, và tiền đấy cũng đã được gộp trong tiền thuê nhà.
"Về những gì chúng ta nói hôm qua, tôi cũng định nhân dịp này mua một cái tivi chung với họ."
Mặc dù câu nói ấy nhẹ tựa lông hồng rơi góc phòng, Emi cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Có vẻ như Rika không đi riêng với Ashiya, mà cả Maou và Suzuno cũng đi chung với họ.
"....Nhưng, thế thì sao?"
"Yu-Yusa-san?"
Emi lại bắt đầu nói chuyện một mình. Maki lượng lữ bắt chuyện với Emi, nhưng do đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên Emi không hề để ý.
Rika xem Ashiya như một người đàn ông.
Tốt hơn hết là nên chấp nhận cái sự thật này.
Là một Anh Hùng, Emi quyết định lùi lại vài bước cỡ bước đi 7 vòng rưỡi trên trái đất theo kiểu đi trên mặt trăng, và cố đánh giá Ashiya Shiro ở khía cạnh 'phàm nhân'. (câu này dịch nguyên văn nhé, chắc cái thành ngữ phóng đại nào đó =]])
Anh ta thông minh, vừa cao lại vừa khoẻ. Với cái kiểu tóc có thể tạm xem là bình thường và bộ mặt hốc hác vì túng thiếu, trong mắt những người lạ, anh là một hình ảnh hoàn hảo cho một ikemen [3] trắng trẻo u sầu.
"Ực!"
Emi tự dung buồn nôn khi nghĩ về chuyện đó, nhưng đúng thật Ashiya có để lại cho người khác cái ấn tượng như thế.
Với lại, Ashiya cũng rất tử tế và hoà nhã với người khác, và anh chắc chắn không tỏ ra ngạo mạn; trái lại, nếu người phạm lỗi là chủ nhân Maou của anh, Ashiya vẫn sẽ tụng kinh thẳng mặt, đồng thời ca bài ca con cá cho tên NEET Urushihara nghe.
Mặc dù vấn đề của Ashiya là anh gần như không có thu nhập, nhưng đó là do quyết định của anh ta. Nếu anh đi xin việc làm qua những thủ tục thông thường, anh có thể dễ dàng gặt hái được nhiều thành công trong bất cứ công việc nào, ngoài ra, do anh là quỷ, nên không chỉ mạnh về mặt ngôn ngữ, mà anh còn gan dạ nữa.
Cũng bởi cái tính tiết kiệm bất cứ khi nào có thể, nên Ashiya chẳng bao giờ bỏ tiền mua những thứ vô bổ, thành ra cũng chẳng cần lo anh ta dính vào mấy thứ như rượu chè hay hút thuốc.
Chưa kể giặt giũ, nấu ăn, hay dọn dẹp Ashiya đều giỏi tất.
Cả với những nữ sinh cao trung thời buổi hiện giờ, Sasaki Chiho đã đạt đến cái cấp độ 'di sản quốc gia' và được thừa nhận rộng rãi là một người có năng khiếu đặc biệt, nếu đi theo cái logic đó thì phải thừa nhận rằng Ashiya, với tư cách là một người đàn ông, là một đối tượng cực kì lý tưởng.
"Không biết Rika có biết là... Ma Vương với Bell cũng đi chung không nhỉ?"
Lúc cô nghĩ về điều đấy, một cảm giác không cam lòng xuất hiện trong tim cô.
Cảm giác này không đến từ Anh Hùng Emilia, mà là từ Yusa Emi, bạn của Suzuki Rika.
Trong giọng Rika hôm qua, ngoài cái cảm giác bối rối phức tạp mà cô ấy không thể kìm nén, còn có một chút cảm giác mong chờ lẫn vào trong.
Vì Rika không dùng từ 'hẹn hò', nên có thể hiểu là Rika cũng biết Ashiya không có tình cảm đặc biệt gì với cổ.
Tuy nhiên....
"Riêng cái phần này, mấy tên đấy nên quan tâm đến người khác đàng hoàng hơn...."
Vì đã biết thứ mà Ashiya muốn mua là một cái tivi, nên Rika, Ashiya, Maou và cả Suzuno đều sẽ đi cùng nhau.
Xét về cái tính tỉ mỉ của Ashiya, chắc hẳn anh ta cũng đã nói trước cho Rika biết.
Tuy nhiên, chắc hẳn đâu đó trong tim Rika vẫn có một chút sự mong chờ mờ nhạt, mờ đến mức mà khó có thể gọi là hy vọng.
Mong chờ rằng mình có thể đi riêng với Ashiya.
Nếu Maou và Suzuno đi cùng, thì dù Rika có hiểu, cô ấy cũng sẽ cảm thấy thất vọng phần nào.
"Khoan khoan! Cái này không đúng!"
"Có, có chuyện gì sao ạ?"
Câu tự kỉ của Emi khiến cho cô bạn Maki đang chờ điện thoại kế bên cũng hoảng lên mà đứng dậy.
Nhưng Emi chả rảnh rang mà quan tâm chuyện đó.
Rốt cuộc thì cô ấy lộn ở chỗ nào.
Ashiya là quỷ, giờ hắn đang ở dạng người do thiếu ma lực, làm sao mà cô có thể cho phép người bạn quan trọng của mình đi chung với một kẻ như thế được chứ.
Suy nghĩ của cô ấy bắt đầu trở nên kì quặc từ hôm qua.
Đúng như Suzuno nói, cô ấy đã quá quen với cuộc sống yên bình này rồi.
Cả Maou, Ashiya và Urushihara cũng chỉ có thể gọi là tạm đình chiến vì họ không còn lựa chọn nào khác, nhưng rõ ràng bọn họ vẫn là kẻ thù của con người.
Ngoài ra, miễn là Suzuno có đi chung thì cô ấy có thể bảo vệ Rika, Maou, và Ashiya nếu có chuyện gì xảy ra, nên cô ấy không phải lo về khoản đó.
"Lộn rồi, mình lo cho tên Ma Vương với Alsiel kia làm quái gì cơ chứ!!?"
"Aaa!"
Cô bé Maki ngồi bên gần như la lên.
Sau đó, một cái bóng đen to tướng xuất hiện sau lưng Emi khi cô đang vò đầu lo lắng. Mặc dù Emi không nhận ra, nhưng Maki nhìn vào cái người vừa đến với vẻ mặt cuối cùng thì cũng được cứu rồi'.
"......"
15 phút sau.
Emi đứng bên ngoài công ty với bộ thường phục của mình.
Quản lý của tầng chịu trách nhiệm quản lý Emi và những người còn lại đã gọi Emi ra ngoài.
Thường thì Emi làm việc rất nghiêm túc và luôn có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp của mình, nhưng dù cô ấy không bị mắng---
"Cô đang mệt à? Nếu cứ tiếp tục ở lại làm thì có thể ảnh hưởng đến bầu không khí làm việc của mọi người đấy, tôi nghĩ hôm nay cô nên về nhà nghỉ ngơi đi."
Đối phương vẫn nhẫn tâm nói ra những điều tàn nhẫn với cô ấy.
Mặc dù trông cổ khá ảm đảm, nhưng cô ấy cũng nhận ra bản thân mình đã lo quá nhiều thứ, và điều đó khiến cô không thể giữ sự điềm tĩnh thường ngày của mình được.
Cô ấy cảm thấy đặc biệt có lỗi với Maki, nên cô sẽ tìm cơ hội xin lỗi Maki sau.
Emi nhìn vào đồng hồ.
Giờ là 3 giờ chiều. Hôm nay cô ấy tan ca sớm hơn bình thường 2 tiếng.
Đã thế, cô ấy nên làm những việc thích đáng.
Theo cuộc trò chuyện hôm qua của Maou và Ashiya, Rika thì hẳn họ đang ở đâu đó quanh Shinjuku.
Emi mở điện thoại ra và chuẩn bị gọi cho Suzuno với Rika.
"...Nhưng thế này cũng hơi kì."
Emi vẫn cố kìm nén cái sự thôi thúc trong mình và cố gắng gạt bỏ nó đi.
Emi và Rika chỉ mới nói chuyện với nhau hôm qua, nếu hôm nay cô ấy đột nhiên xuất hiện tại chỗ mà mấy người họ đang mua đồ thì chắc hẳn sẽ khiến Rika mất mặt.
Còn nếu lén bám theo Rika thì lại càng không thích đáng.
Theo kinh nghiệm từ vài tháng qua của Emi, Ashiya sẽ đối xử với Rika theo kiểu cực kì lịch thiệp.
Chưa kể nếu bị Maou phát hiện, cô có cảm giác rằng hắn sẽ trêu cô đến cuối đời.
Với lại, trong cái tình hình này, nếu cô mà bị phát hiện thì hẳn sẽ gây ra một vết nứt trong mối quan hệ giữacô và Rika. Nói cách khác, chuyện này chẳng có lợi vì cho Emi cả.
"Đã thế... thỉnh thoảng chủ động vì mục tiêu của mình chắc cũng không sao..."
Emi lẩm bẩm.
Vì Alas Ramus đã hợp nhất với thánh kiếm, nên Emi chẳng thể lấy mạng Maou ngay được.
Dù là nỗi lo lắng của Suzuno có trở thành sự thật, và có ai đó thực sự lên kế hoạch đưa Ma Vương và Ma Tướng đi, Emi cũng chẳng cần phải theo sát họ làm gì. Và nếu cổ thật sự muốn bám theo thì từ đầu cổ không nên liên lạc với Rika làm gì.
Nếu vậy---
Emi mở cái ngăn có khoá kéo trong túi xách của cô ấy ra, và dùng ngón tay mình để lấy một viên đá nhỏ ở trong đó.
Đó là một vật nhỏ hơn một viên bi, một mảnh của 'Yesod' đã bị thay đổi hình dạng đôi chút.
Mảnh này vô tình được đặt vào trong vỏ thanh bảo kiếm mà Camio mang tới, nhưng Maou bảo là cậu không cần rồi giao phó nó cho cô.
Điều đáng ngạc nhiên là khi Alas Ramus thấy mảnh vỡ này, con bé cũng chả tỏ ra hứng thú.
Nghĩ kĩ thì đây là lần đầu tiên mà Emi được giữ một mảnh vỡ bình thường. Xét trên tính liên kết mà Alas Ramus có với những mảnh vỡ khác cho đến lúc này, Emi suy luận rằng mình có thể dùng phương pháp nào đó để kích thích năng lượng của các mảnh vỡ, và để cho Alas Ramus với chúng thu hút lẫn nhau.
Như sự thu hút giữa thánh kiếm của Emi với Alas Ramus cái hồi ở Ma Vương Thành ở Ente Isla ấy.
Vì thế mà lúc này Emi quyết định đi tìm các mảnh 'Yesod' có thể xuất hiện ở Nhật Bản.
Mặc dù lúc đó Emi không để ý, nhưng Maou có nhắc đến những thứ được gọi là các mảnh 'Yesod'.
Viên đá quý đó có khả năng giúp Alas Ramus hồi phục sức mạnh.
Và người giữ viên đá đó biết tên của Alas Ramus.
Ngày hôm đó, ở Tokyo Dome City, Emi đã gặp một quý bà bận trên người bộ váy trắng và đeo một chếc nhẫn có đính một viên ngọc màu tím.
Có thể bà ấy...
"...Giờ không nên nghĩ quá nhiều chắc sẽ tốt hơn...."
Emi lắc đầu như thể tự nhắc lại cái sự thật đó.
Đối phương là một người lẽ ra không nên tồn tại.
Người mà chỉ tồn tại trong những lời đồn mà người ta truyền miệng nhau.
Người mà ở lại bên cạnh đồng đội của cô ấy vài ngày, nhưng lại không đến gặp cô ấy.
Người đó có thể là---
"Mà, mình không thể lôi thánh kiếm ra giữa đường thế này được...."
Khi emi nhận được mảnh vỡ ở Choshi, cô đã quyết định rằng đó sẽ là cách mà mình sử dụng mảnh vỡ ấy
Các mảnh của 'Yesod' sẽ hút lẫn nhau. (Trans: Ý là dùng các mảnh vở này để tìm mảnh vỡ kia)
Nhưng những mảnh 'Yesod' mà Emi sỡ hữu chỉ có Thánh kiếm Tiến hoá Better Half, Alas Ramus, và Diệt Quỷ Phục.
Dù cô có kìm nén sức mạnh bao nhiêu đi nữa, cô cũng không thể co thanh kiếm lại cỡ con dao con. Và nếu lượng thánh lực bị giảm xuống một mức nào đó, thánh kiếm sẽ không thể giữ được hình dạng của mình.
Nhưng nếu cô ấy muốn dùng đến viên đá được gắn trên chuôi kiếm, cô ấy nhất định phải thực thể hoá thanh kiếm. Nếu người phụ nữ đó sống ở Nhật Bản thì kiểu gì Emi cũng sẽ bị bắt vì cái tội quơ kiếm vô tội vạ giữa đường.
Mà dù có đúng thế thật, nếu nói về tình huống của Alas Ramus, mảnh vỡ của cô bé dường như là vết bớt hình bán nguyệt trên trán.
Nếu cô ấy dùng Alas Ramus để tìm kiếm những mảnh vỡ khác, một tia sáng kì quặc tương tự cái mà siêu nhân vũ trụ dùng để bắn quái vật sẽ liên tục phát ra từ trán cô bé, và có mù mới không để ý thứ ánh sáng đó.
Còn bộ Diệt Quỷ Phục thì ôi thôi, thậm chí giờ cô ấy còn chưa biết mảnh vỡ được gắn ở đâu nữa.
Khi xét đến những lựa chọn trên, mảnh vỡ cỡ viên bi này có thể dễ dàng bỏ trong túi, và tuỳ vào tình huống mà còn có rất nhiều cách để giấu đi nữa.
Trong cái thời đại này, thấy một cái móc khoá gắn phụ kiện sặc sỡ cũng chả có gì lạ.
Điều duy nhất đáng lo là nó có thể vô tình thu hút Gabriel và các lực lượng thần thánh khác nếu họ bám theo nguồn phản ứng của mảnh 'Yesod' khi cô sử dụng nó. Nhưng Emi cảm thấy cái cơ hội xảy ra chuyện đó là rất nhỏ.
Lúc Emi còn ở Choshi, cô ấy đã kích hoạt Thánh kiếm Tiến hoá Better Half và Diệt Quỷ Phục ở mức năng lượng tối đa.
Và nếu là Gabriel của ngày trước, hắn chắc chắn sẽ lao tới để điều tra bất kì phản ứng từ quý bà váy trắng hoặc Alas Ramus. Nhưng lần đấy chẳng thấy hắn có động tĩnh gì cả.
Olba vốn biết vị trí của Emi, và về việc mảnh vỡ bị bất cẩn bỏ trong bao thanh kiếm được làm bởi hắn lại rơi vào tay Camio thực sự nghe có hơi ám muội.
Mặc dù không thể chắc được ai là kẻ đã nói chuyện với Ciriatto thông qua pha lê giao tiếp, nhưng đối phương chắc hẳn cũng đang giữ một mảnh của 'Yesod'.
Với lại, cái người đầu bên kia hình như có ý định muốn liên lạc với Emi.
Cũng có thể là đối phương muốn đứng nhìn trong bóng tối và để cho Emi tự do di chuyển, nhưng Emi có năng lực đủ để đánh bại Gabriel. Cô ấy chỉ cần đánh trả bất kể đối phương có dùng chiêu trò gì.
"....Mình thực sự chỉ muốn sống một cách thông minh với yên bình hơn thôi mà..."
Cô rời khỏi toà nhà với tâm trạng buồn nản tột độ và hướng về phía ga Shinjuku. Lúc đầu có một cái cầu thang dẫn thẳng vào đường chui từ chỗ làm của cô, cơ mà nhờ Olba với Urushihara làm sập hầm vài tháng trước mà đến giờ nó vẫn chưa được cho lưu thông lại.
"Được đi dưới đó thì đã biết máy, có máy lạnh nữa." Emi lẩm bẩm với vẻ khó chịu, và thay vì đi sang cổng đông của ga Shinjuku vốn gần với quận mua sắm nhất, cô lại chuẩn bị hướng về cái cổng nam mới mở, nơi có quầy bán vé xe bus đường dài.
Sau khi đi qua mặt tiền của cổng nam, và dưới cây cầu cạn vốn luôn nằm bên dưới các công trình, Emi leo thẳng lên cổng nam mới, rồi cô đi về phía cửa tự động của cửa hàng bách hoá cao cấp Takashidaya.
Emi lén hít một hơi khi cô cảm nhận được luồng khí mát lạnh từ máy điều hoà của tiệm. Lờ đi những túi xách, phụ tùng, hay giày hàng hiệu xếp thành hàng ở hai bên, cô ấy hướng thẳng vào nơi sâu nhất trong tiệm.
Băng qua khu bày hàng cao cấp, Emi đi đến một nơi được trang trí với một phông nền xanh đậm và bày đủ loại hàng hoá.
Nơi này và Takashidaya được phân cách bởi một cái thang cuốn. Mặc dù chúng nằm trong cùng một toà nhà, nhưng nơi này cứ như một không gian hoàn toàn khác vậy.
Chi nhánh [
Tokyu Hands Shinjuku].
Đó là một cửa hàng bách hoá cung cấp các văn phòng phẩm cùng với vật dụng nơi đô thị.
Từ những đồ vật và công cụ bằng gỗ cho đến công cụ điện tử, đồng hồ, vật liệu da, đá quý, sản phẩm ngoài trời, hàng hoá các loại, phải nói Tokyu Hand rất đa dạng về các chủng loại hàng hoá.
Emi đi thang máy lên tầng bán các khoáng thạch và hoá thạch đủ màu sắc.
Đầu tiên là cô ấy mua một cái lọ có nút bần bằng gỗ để đựng và trưng những viên khoáng thạch, rồi cô đi đến khu bán phụ kiện để mua chuỗi hạt làm móc khoá và những bộ phận kim loại khác.
Sau đó Emi đi thẳng ra khỏi tiệm, hướng về phía toà nhà Yoyogi Docodemo, vốn là nơi đặt văn phòng kinh doanh và phòng giao tiếp.
Toà nhà này khiến người ta liên tưởng đến những toà nhà chọc trời cao cấp thời kì đầu của Mĩ, và ở tầng trệt của toà nhà có một tiệm Umami Burger. Emi đi vào tiệm và uống tách trà của mình trong khi bày mấy món đồ vừa mua lên bàn.
"...Xong."
Sau khi đặt mảnh 'Yesod' vào bên trong và gắn một cái vòng chìa khoá vào nút bần be bé của cái lọ, trong mắt người khác, món phụ kiện ấy chỉ là một thứ phát ra ánh sáng mờ nhạt kì lạ. Vì cũng chẳng cần phải phát sáng suốt, mà dù có bị người khác vô tình phát hiện thì cái này cũng đủ để đánh lừa người khác.
Dùng cách này vẫn tốt hơn là quơ kiếm lung tung giữa đường hay dùng ánh sáng giữa trán của Alas Ramus.
Lúc này cũng đã xế chiều, mà vẫn còn quá sớm để ăn tối nên trong tiệm cũng chẳng có bao nhiêu người cả.
Emi đặt cái lọ có móc chìa khoá mà cô vừa làm xong vào túi xách vai của mình, rồi cô truyền thánh lực vào mảnh 'Yesod' trong túi từng chút từng chút một.
Thanh 'Thánh kiếm Tiến hoá Better Half', Diệt Quỷ Phục và Alas Ramus cũng đáp lại thánh lực của Emi, tăng lực phản ứng cho mảnh vỡ.
Nhớ lại cái lần đầu tiên cô bước vào Ma Vương Thành ở Ente Isla, Emi cẩn thận điều chỉnh sức mạnh của mình để những người xung quanh không thấy ánh sáng của thánh lực...
"Thành công rồi."
Emi nắm tay còn lại để làm cái dấu chiến thắng.
Mảnh 'Yesod' trong cái chai nhỏ bắt đầu phát ra một tia sáng mờ ảo màu tím, như cái ánh sáng của thánh kiếm và trán của Alas Ramus. Và rồi ánh sáng từ cái chai nhỏ chỉ thẳng về một hướng.
Tất nhiên là toàn bộ chuyện đó xảy ra trong túi xách của Emi, nên tia sáng cũng bị chặn lại bên trong cái túi, nhưng như thế cũng đã đủ để dẫn đường rồi.
Từ Yoyogi, tia sáng chiếu sang phía tây nam.
Còn cái quận mà tia sáng đang chiếu vào....
"Là hướng của Sasazuka...."
Đó là nơi mà Emi và Maou thực hiện sinh hoạt hằng ngày của họ.
"Khoa, khoan, vẫn chưa chắc. Có khi là đi xa nữa chăng... mà cứ đi xem nó dẫn đến đâu trước đã."
Chắc chắn Sasazuka cũng cần được xem xét, nhưng vì chỉ mới biết nó hướng về phía tây nam, nên chẳng ai có thể đảm bảo tia sáng không dẫn sang vùng Okinawa.
Có một điều có thể chắc chắn, ngoài mảnh vỡ Emi đặt trong cái lọ, hay 'Thánh kiếm Tiến hoá Better Half', Diệt Quỷ Phục và Alas Ramus, vẫn còn một mảnh 'Yesod' khác trên Trái Đất.
"Nếu lỡ vị trí phản ứng nằm ở bên kia của Trái Đất, không biết ánh sáng sẽ chỉ đi đâu nhỉ."
Vừa nghĩ về những điều vô nghĩa đó, Emi vừa bước ra khỏi Umami Burger.
***
Cô rất rõ về chuyện này.
Nghĩ lại thì đối phương đã nói từ trước rồi, nên nếu cô đổi ý vào phút cuối, cô cũng sẽ gặp rắc rối.
Đối phương chắc cũng quan tâm về vấn đề này, và khi cô nghĩ kĩ lại, cô thấy cử chỉ của mình khi ở riêng với người đó cũng chẳng được tự nhiên.
Tuy nhiên....
"Mong chờ chuyện gì đó có thể xảy ra, cũng là thật."
"Có chuyện gì sao?"
"Không, không có gì."
Ashiya hỏi lại với một giọng quan tâm khi đang đi bên cạnh cô, còn cô thì lắc đầu với một nụ cười gượng gạo.
Rika không biết nên mặc thế nào cho hợp, và rốt cuộc thì cô đã chọn một bộ váy ngắn phương tây không quá bắt mắt cùng với một chiếc quần ngắn, đi cùng với một đôi dép nhựa mà cô thường mặc, và đó là sự lựa chọn đúng đắn.
Mặc dù Ashiya đi cạnh cô, nhưng trước mặt hai người họ là Maou Sadao, người mà cô không biết nên xem là bạn của Ashiya hay chủ trước của Ashiya, và Kamazuki Suzuno, bạn của Emi.
Ashiya và Maou đang mặc bộ đồ UNIXLO gần như giống y chang lần trước mà cô gặp họ, và Suzuno thì vẫn mặc Kimono như mọi ngày.
Nếu cô ăn diện hơi quá lố thì sẽ tạo ra một sự khác biệt lớn giữa cô và hai chàng trai. Kết quả là bộ đồ Rika đang mặc vừa đủ để giữ cho nhóm không bị 'mất cân bằng'.
Bốn người họ gặp nhau ở quầy vé cổng phía tây của ga JR Shinjuku, rồi họ đi qua cầu chui để chuẩn bị hướng ra Cửa hàng Thiết bị Gia dụng Cầu Yodogawa, nằm đối diện với trạm xe buýt đường dài.
Ban đầu Rika chỉ mang mỗi một cái túi xách vai nhỏ để đựng ví, di động và vài món đồ trang điểm, nhưng giờ thì một tay của cô đang cầm lấy một cái túi nhựa to.
Bên trong là các món cá ở Choshi, gồm Sanma, Saba và Iwashi ninh nhừ [4]. Chúng đều là những món đặc sản mà Ashiya đưa cô.
Trước khi khởi hành, Ashiya đã gọi điện để báo trước cho cô.
Dù nhìn thế nào ba món đó cũng chỉ là những món đặc sản không hơn không kém, và không hề chứa bất kì ẩn ý gì.
"Haiz, thôi quên đi."
Một cảm giác ấm áp xuất hiện trong lòng cô, và một nụ cười cũng vô thức xuất hiện trên gương mặt ấy.
Món quà này thực sự rất chuẩn kiểu của Ashiya.
Dù có bỏ vấn đề đó qua một bên, thì với người sống một mình như Rika, những món bên trong có thể ăn với cơm nên rất tiện cho cô ấy.
Nghĩ theo phương diện này, khác với cái tuổi thơ chỉ cần một chút hơi ấm là đủ, mặc dù cái cảm giác này có thể xem như một dạng trưởng thành, nhưng nó cũng có thể xem như trở thành người lớn theo nghĩa tiêu cực.
"Thế rốt cuộc hôm nay mọi người muốn mua cái gì đây?"
Rika thay đổi cảm xúc của mình, và hỏi đủ lớn để cả Maou và Suzuno đều nghe.
"Tôi chỉ muốn mua một cái tivi. Còn hai người kia thì tôi không chắc."
"Ti vi, một cái tivi!"
Suzuno nói theo cái kiểu mà cô chắc rằng mình không biết Maou muốn mua gì, còn cậu ta thì nói thẳng thứ mình muốn mua ra. Rika ngầng đầu lên nhìn anh chàng Ashiya kế bên mình, và dù cô có hiểu thế nào thì cái gương mặt của anh ta cũng đang tỏ vẻ phản đối.
"Thế một chiếc điện thoại gì thì sao?"
"....Cái đó, tôi sẽ quyết định sau khi thấy giá của cái tivi...."
"Điện thoại di động thì làm sao?"
Do để ý câu hỏi của Rika mà Maou quay đầu lại hỏi.
"Tôi có nói rồi mà? Vì đến giờ Ashiya-san vẫn chưa có điện thoại di động, nên tôi mới đồng ý đi theo tư vấn cho anh ấy."
"Hơ, hai người có cái thoả thuận đó khi nào thế?"
Maou không biết rằng Chiho, Rika, và Ashiya đều bám theo họ cái hồi ở Tokyo Dome City.
Trong mắt Maou, cũng như Emi, cậu cảm thấy dạo gần đây Ashiya và Rika đột nhiên trở nên thân thiết hơn, và cậu cảm thấy khá khó chịu vì không biết hai người họ thoả thuận như thế từ bao giờ.
"Nhưng tôi không chắc mình có thể tư vấn về tivi cho mọi người không. Nhà tôi chỉ đủ để lắp một bộ thôi, nên tôi cũng chẳng tìm hiểu kĩ cho lắm."
"Không đâu, riêng việc Suzuki-san có một cái tivi cũng đã quan trọng rồi. Cô tự mua tivi đúng không?"
Căn hộ của Rika nằm ở Takadanobaba, và cô có để dành tiền để mua một cái tivi LCD siêu mỏng sau khi đến Tokyo.
"Ừ, là cái RAGZA của hãng Toshiba [5]. Mặc dù là mẫu cũ cái thời tivi kĩ thuật số vừa bắt đầu, nhưng nó có cổng video độc lập và một cổng video analog riêng, gần đây tôi cũng có mua một cái đầu đĩa Bluray nữa."
Rika bắt đầu nói về những thiết bị liên quan đến tivi trong nhà cổ.
Tuy nhiên, ba người họ chỉ đáp lại bằng một cái nhìn ngơ ngác do họ chẳng hiểu Rika đang nói gì.
"Erhm...."
"Có thể Rika-dono sẽ thấy khó tin, nhưng..."
Suzuno hắng giọng rồi mở đầu thế này.
"Thành thật mà nói thì mức hiểu biết về đồ điện tử của chúng tôi vẫn chưa đi quá thời Showa."
"Có mình cô thôi."
Suzuno lờ đi lời bác bỏ của Maou.
"Haiz... cũng giống cái hồi tôi mua điện thoại di động, biết nói sao nhỉ, mặc dù người bán có hỏi mức hiểu biết của tôi và giải thích cho tôi rất nhiều, nhưng dù cô có nói với tôi cái mẫu điện thoại này có thể làm những gì hay cần dùng với cái gì, bản thân tôi còn không biết cái 'cái gì' nó nghĩa là gì nữa."
"Về chuyện đấy, tôi có vài điều muốn hỏi Suzuki-san trước...."
"Ể?"
"Cái Toshiba là tên của một hãng điện máy à?"
"Cả cái đó mà anh cũng không biết sao?"
Câu hỏi của Ashiya khiến Suzuno sốc nặng.
"Khoa, khoan, khoan đã, tôi bắt đầu thấy cứ đi thẳng đến cửa hàng thế này sẽ rất nguy hiểm.”
Rika ngừng bước, và sau một hồi nghĩ ngợi, cô ngẩng đầu lên và nói.
"Mọi, mọi người đã ăn gì chưa? Sao chúng ta không đi ăn trưa trước ha, sẵn duyệt lại vài kiến thức căn bản luôn."
"À... đã trễ thế này rồi sao? Trời nóng quá nên tôi cũng mất luôn cảm giác thèm ăn, thành ra quên luôn."
Maou lau đi mồ hôi trên trán và gật đầu đồng ý.
"Tôi cũng chưa ăn gì... nhưng..."
Suzuno nở một nụ cười gượng gào và hất cằm về phía Ashiya.
"Vấn đề là cái tên bủn xỉn kia có muốn đi ăn không."
"Kamazuki Suzuno... chắc cô không đơn giản nghĩ tôi là một người keo kiệt đâu nhỉ?"
Ashiya giả ngây thơ mà đáp lại Suzuno, rồi anh quay sang Rika.
"Chỉ cần một bữa không tốn quá 300 yên thì tôi cũng sẽ ăn."
Anh dõng dạc tuyên bố.
"".......""
Cả Maou và Suzuki cũng đỡ không nổi.
500 yên thì còn hiểu được, nhưng những thứ có thể mua với 300 yên lại rất ít. Với giá đó thì dù có gọi món giá cố định của ở MgRonalds hay chuỗi cửa hàng Gyudon thì cũng hơi ép buộc quá.
Nhưng Rika không tỏ ra bối rối.
"Thế thì tiệm kia được đấy. Đi đến một quán mà tôi biết, mọi người thấy được không? Cũng khá gần thôi."
Sau khi nói với giọng vô tư lự, Rika bắt đầu đi trước để dẫn đường.
"Có, có một nơi như thế thật sao? Một nơi 300 yên một bữa ăn...."
Maou vừa theo sau vừa hỏi.
"Haiz, tôi đã đoán trước tình huống này, cơ mà tôi không chắc hai người có ăn được no hay không."
Rika tự tin bước lên tầng trệt và đưa 3 người họ đến trước một khu thương mại hỗn hợp.
Sau khi thấy cái biển hiệu treo trước tiệm, Suzuno do tinh ý nên lên tiếng trước.
"Hanamaru Udon... là udon thật sao?"
Hanamaru Udon là một chuỗi quán ăn được lan rộng ra khắp cả nước từ quận Kagawa, và Udon là đặc sản của vùng. Ngoài món chính là Udon, quận đấy còn nổi tiếng do có nhiều chi nhánh trên khắp nước kinh doanh theo kiểu buffet để khách hàng có thể chọn thêm món, và điều đặc biệt nhất là món Sasuki Udon cao cấp giá chỉ có 150 yên.
"Một, một trăm năm mươi yên thôi á?"
Người sốc nặng nhất không phải ai khác, chính là Ashiya.
Mặc dù anh không có ý muốn làm khó mọi người, nhưng anh vẫn không ngờ rằng lại có cửa hàng bán đồ ăn rẻ hơn giá mà anh đề ra.
"Tôi cũng có nghe qua rồi.... nhưng đây là cái Hanamaru đó hả?"
Maou vốn làm trong một tiệm bán đồ ăn và cũng đã nghe qua về cái cửa hàng đó, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đi đến tận nơi.
"Một tô udon nhỏ ở đây giá 150 yên, nếu lấy thêm hai món phụ thì có thể ăn no với chừng 300 yên."
"Su, Suzuki-san, làm sao cô biết được nơi này?"
"Thỉnh thoảng tôi có đến đây ủng hộ. Tôi cũng chịu không nổi nước luột của udon Tokyo, còn vị nước súp ở đây thì dịu hơn, nên tôi thích ăn ở đây hơn, mà chỗ này cũng không hút máu ví tiền."
"Ừ...."
"Haiz, vào ăn với duyệt lại vài kiến thức cơ bản trước khi ghé tiệm điện máy đã. Mặc dù tôi không rõ về mảng này cho lắm, nhưng với tình trạng hiện tại của mọi người thì thật sự không an toàn tí nào."
Đầu tiên Rika chỉ họ cách gọi món.
Rồi Ashiya làm theo, còn Maou thì bắt chước theo Ashiya, và Suzuno là người sau cùng, rồi cuối cùng cả bốn người họ cũng tự gọi xong món của mình.
"Suzuno, sao cô chỉ lấy mỗi udon với súp không thôi vậy?"
Rika thấy lạ nên hỏi. Ngay cả Ashiya và Maou cũng gọi món udon 150 yên bỏ thêm khoai chiên với Chikuwa chiên, nhưng bất ngờ là Suzuno chỉ gọi một tô udon với sup 150 yên.
"Tôi muốn nếm thẳng mùi vị của nó."
Suzuno đáp lại một cách đơn giản.
Nếm thẳng có nghĩa là ăn lúc udon không nóng của không lạnh, mà là ở một nhiệt đột được đặt bởi Hanamaru.
Với tô udon 150 yên, ngoài việc rẻ ra, nó còn ẩn chứa đức tin của Hanamaru, hy vọng rằng mọi người có thể ăn udon một cách dễ dàng. Điều này cũng chứng tỏ họ rất tự tin vào udon của mình.
"Vì tôi đã quyết định thử thách nó, nên giờ hết đường lui rồi."
"....Là sao?"
Sau khi lựa một cái bàn bốn người và cầm đũa lên, chỉ có mỗi Suzuno là tập trung như một kiếm sư sắp rút kiếm ra, cô trầm ngâm suy nghĩ trước tô udon.
"Thế, ta ăn thôi."
Rika thông báo cứ như một bé nữ sinh mang nhiệm vụ phân phát đồ ăn trưa, và Ashiya với Maou đưa đũa về tô udon của mình.
"....Ăn thôi nào!"
Suzuno đột ngột mở mắt và tọng nguyên một đống udon âm ấm vào đầy mồm trong một nhấp.
"!"
Mới ăn có một miếng mà mặt Suzuno đã biến sắc.
"Cái, cái này là....!"
"Này này, Suzuno?"
Suzuno giả điếc trước tiếng gọi từ bên bìa của Maou, và cô lập tức bắt đầu nháy thứ hai. Và cô đã nốc xong tô udon với súp trong vòng 1 phút ngay trước mặt mọi người.
Cả ba sững sờ trước kiểu ăn quái thú đó. Còn Suzuno thì khẽ thở dài sau khi cô nuốt hết phần súp còn lại, rồi vai cô ấy bắt đầu rung lên một cách mất kiểm soát.
"Tại.... tại sao...."
"Sao, sao thế, Suzuno? Không hợp với vị của cô à?"
Phản ứng của Suzuno thật sự rất bất thường, nên Rika cũng bắt đầu lo lắng. Nhưng Suzuno thì nhìn sang Rika với một ánh mắt mãnh liệt, và thấp giọng mà nói với một tiếng thở dài.
"Tại sao.... tô udon ngon vầy mà chỉ bán có 150 yên?"
"Ể?"
"Dù là độ dày, độ dai, mùi vị hay độ mặn, và cả cái cảm giác khi nó đi vào trong họng nữa.... trên cả tuyệt vời."
"À, ra thế... cô, cô thích là được rồi...."
Vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, Suzuno trang nghiêm cầm lấy cái tô như một người sành ăn và nói.
"....Tôi sẽ đi gọi thêm một tô."
"Cứ, cứ tự nhiên."
Maou dõi theo sau cái cô Suzuno tạo cảm giác ớn lạnh kia, rồi vừa ăn vừa nói.
"Đúng, đúng là ngon thật, nhưng như thế chẳng phải hơi thái quá sao?"
"Có vẻ như Kamazuki rất thích ăn udon, chắc là cô ấy có một cái nhìn riêng về món này."
Ashiya vừa nói vừa đưa đũa với thái độ bình thản. Không hiểu sao Rika lại run lên khi cô nghe câu nói đó.
Tại sao Ashiya lại biết Suzuno thích ăn món gì?
Rika biết họ là hàng xóm chung một dãy nhà, nhưng có chăng mối quan hệ của họ tốt đến độ họ biết cả sở thích ăn uống của nhau.
"....Haizzz."
Rika nhanh chóng lắc đầu khi cô vừa nghĩ đến điều đó. Cái đấy không có gì là lạ cả. Mặc dù không nhớ được rõ, nhưng tự cô ấy cũng nhớ đại khái món mà những người xung quanh cô thích ăn.
Suzuno quen biết Ashiya sớm hơn cô, chưa kể họ còn sống cạnh nhau, trong một phạm vi nhất định, anh ta có cơ hội biết được đối phương thích ăn gì.
Để gạt bỏ cái suy nghĩ bất an đó, Rika cố tình cạp một miếng to cái bánh rán mà cô lấy thêm. [6]
"À mà, về chuyện cái tivi, mọi người không rành cũng không sao đâu, có thể nói cho tôi nghe loại tivi mà mọi người đang định mua không?"
Phần là vì để thay đổi cảm xúc, Rika đặc biệt dùng một dùng vui vẻ để hỏi.
"Đủ để xem mấy chương trình tivi thì loại nào cũng được."
"Tôi nói là."
"Mới nãy Suzuki-san có bảo cái tivi ở nhà là một mẫu nào đó của hãng Toshiba... cái số 26 có phải là số sản xuất hay số của mẫu sản phẩm hay gì không?"
Mặc dù câu trả lời của Maou khá phiền phức, nhưng câu hỏi của Ashiya lại càng vượt xa dự đoán của cô.
"À, không, không phải, cái đó thực ra là nói về độ rộng của màn hình hay kích cỡ của tivi ấy...."
Rika bắt đầu cảm thấy bối rối khi trả lời, do về nghĩa thì hai cái đó cũng không khác nhau là bao, nên thường cô ấy chỉ trả lời đại khái mà thôi.
Nhưng câu hỏi của Ashiya lại vượt xa cái 'không quen với thiết bị gia dụng mới'.
Rika thì chắc chắn không rành về máy móc. Nhưng ít nhất thì tivi và máy ghi âm đã xuất hiện cái lúc mà Rika được sinh ra, sau đó các phương tiện ghi âm và phương thức hoạt động có thay đổi chút ít, nhưng cả đầu máy Bluray cũng không khó xài dù vẻ ngoài của nó trông khá rườm rà.
Giờ thì cả những thứ có thể thực hiện thông qua analog [7] cũng có thể thực hiện trên màn hình kĩ thuật số.
Nhưng cái mà Ashiya hỏi lại là kiến thức cơ bản, hoàn toàn không nhất quán với cái thứ mà người ta gọi là thiết bị kĩ thuật số.
"Vì cỡ 26 được xem là bình thường, nên cỡ to hơn chắc là 29."
"Ể?"
Rika cau mày khi nghe Maou phát ngôn kì quặc.
"Vậy tôi sẽ mua cái to hơn chút, cỡ 27. 24 thì nhỏ quá, nên tôi muốn mua cái cỡ 26, 27, 28..."
Ngẫm mấy con số của Maou một hồi Rika mới nhận ra ý của đối phương, và cô cũng nhận ra rằng mình không thể giải thích về tivi cho mấy người này nghe theo kiểu thông thường.
"Nói vẩn vơ cái gì thế?"
"Eh?"
"Bây giờ tivi nhỏ nhất mà người ta dùng loại 32. Nếu hầu bao đầy túi thì mua 50 hay 60 cũng có thể coi là bình thường, ok? Nếu để cái tivi nằm ngang trên sàn thì cũng cỡ nửa tsubo (1 tấm tatami) đấy."
"Mua, mua cái tivi to vậy để coi cái gì thế?"
Câu hỏi của Maou cũng không có gì là lạ.
"Bởi vì người ta rất kĩ tính khi đụng đến chất lượng hình ảnh hay âm thanh, chắc để xem phim thích hơn chăng?"
"Vậy là họ cũng dùng cái tivi bự chảng để xem mấy chương trình bình thường luôn à?"
Ashiya chợt rùng mình khi nghe bảo nó to ngang nửa cái tsubo, và anh hỏi, còn Rika cũng tưởng tượng cái hình ảnh đó trong đầu.
"Cái đó, nghe hơi ức chế đấy.”
Xem phim truyện với phim tài liệu thì không sao, nhưng đem một cái tivi có chất lượng hình ảnh cao như thế đi xem thời sự và mấy chương trình truyền hình thì thật vô nghĩa.
Rika khẽ cười khi cố tưởng tượng cái cảnh bức tường tràn ngập hình ảnh của mấy bản tin thời sự.
"Haiz, dù sao thì mấy thứ đó cũng ngoài tầm với của những người nghèo như chúng ta. Cái ở nhà tôi là 26 inches, to cỡ này. Cơ bản thì giờ người ta toàn bán tivi màn hình phẳng, thành ra chúng ta phải để ý cái bệ kê để còn quyết định xem sẽ đặt tivi ở đâu."
Rika làm một hình chữ nhật trước mặt mình và miêu tả kích cỡ màn hình ti vi nhà cô.
"Anh có bao nhiêu tiền?"
"41,239 yên."
Maou trả lời ngay tấp lự.
"Sao lẻvậy?"
"Bởi vì chúng ta đang xét đến gia cảnh."
"Thế... 41,239 yên có mua nổi một cái tivi không?"
Ashiya hỏi lại với vẻ lo lắng.
"Mặc dù chúng tôi có tìm hiểu trước khi đi... nhưng cũng chỉ về mấy món hàng cũ rẻ tiền, mấy trang web bán hàng online phức tạp với mấy cái thông tin như cùng đăng kí mạng băng thông rộng sẽ rẻ hơn hay gì đấy... Rốt cuộc thì chúng tôi vẫn không biết mua một cái tivi tốn bao nhiêu tiền."
"Ừ, với đồ điện gia dụng thì tự mình đi xem vẫn hơn."
Rika khẽ gật đầu và nói tiếp.
"Chỉ cần có 40,000 yên thì chắc là đủ để mua một cái 20 inches rồi nhỉ?"
"Ngon!"
"Gì cơ...."
Maou làm cái thế chiến thắng khi nghe thấy câu trả lời của Rika, còn sắc mặt của Ashiya thì có phần âm u.
Lúc này thì Suzuno cũng đã gọi xong món và quay trở lại.
"To thế."
Lần này thì Suzuno bưng về một tô to gấp đôi, và vẫn udon với nước súp ở trong.
"Cả cái to này cũng chỉ có 400 yên, làm sao mà họ kiếm lời thế... xét về đồ ăn Nhật thì đây lại là một bí ẩn mới. À mà hình như chủ đề chuyển về lại tivi rồi nhỉ."
Suzuno trông khá rảnh để ăn và để ý đến xung quanh cùng một lúc, và cô vừa ăn vừa nói tiếp với một vẻ mặt có phần thoải mái hơn trước.
"Trong ví tôi có khoảng 70,000 yên. Thế có đủ để mua một cái tivi không?"
"70,000 yên chắc đủ để mua một cái loại tốt đấy. Chưa đầy một năm mà tivi đã hoàn toàn chuyển sang thời của tivi kĩ thuật số, nên mấy cái loại cũ cũng trở nên rẻ hơn."
"Chắc, chắc hẳn là thế.... cái tivi kĩ thuật số chết tiệt... có vẻ như ngươi muốn móc ví ta bằng mọi giá hả!"
Ashiya tự dưng nổi đoá lên, và mọi người lo rằng anh sẽ làm gãy mất đôi đũa trên tay.
"Một cách khác là... nếu chúng ta đi sang tiệm bán đồ cũ, chúng ta có thể tìm thấy tivi CRT loại to mà giá dưới 10,000 yên... nhưng do không còn nhận được tín hiệu analog nên mua cũng chả xem được gì."
"Thế sao người ta còn bán?"
Maou ngây thơ hỏi.
"Vì thay vì đi đổi anten, người ta có thể xem tivi kĩ thuật số bằng cách kết nối với tivi bằng cáp. Bằng cách đó, có thể lợi dụng thiết bị giải mã tín hiệu settopbox từ bộ phận quản lý cáp của tivi analog cũ để xem tivi kĩ thuật số. Có nhiều người tiếc của không muốn vứt tivi loại cũ đi vì thấy nó vẫn còn dùng được." (Trans: đoạn này mềnh chịu nhé, hoàn toàn mù về nguyên lý hoạt động của tivi)
"Có nghĩa là cả tivi CRT và tivi bán dẫn đều có thể dùng với các thiết bị đó nếu còn sử dụng được à?"
"....Ugh, tôi cũng không rõ lắm. Cơ mà chẳng phải bán dẫn chỉ xài trên radio thôi sao?"
Chẳng hiểu sao Suzuno lại hỏi với vẻ phấn khích, và Rika chỉ biết lắc đầu phủ nhận. Cơ mà Suzuno nghĩ gì mà lại đi hỏi thế nhỉ?
"À, cũng chẳng có gì đâu, chẳng là mấy món đồ của Nhật tiến hoá ghê quá nên tôi tưởng mấy thứ cũ sẽ bị loại trừ ngay lập tức. Tôi không ngờ rằng lại có thứ công nghệ giúp giữ lại mấy thứ đồ cũ, nên điều này làm tôi rất vui."
"Tôi cũng thắc mắc một lúc rồi.... Suzuno, cô cũng, như Emi, đến từ nước ngoài à?"
"Eh?"
"Tại hình như cô hay nói mấy cái như 'Nhật bản thế này thế nọ'."
"....À, phải, đúng vậy. Thực ra thì các thế hệ trong gia đình tôi đều là linh mục, nên từ đó giờ tôi đều ở nước ngoài."
Câu hỏi của Rika khiến Suzuno cuống cuồng tìm lời bao biện trông bộ dạng hiếm thấy.
"Cô tập trung vào udon quá rồi đó."
Tên Maou ngồi đối diện lẩm bẩm, và Suzuno đá vào chân cậu bên dưới cái bàn với bộ mặt đỏ chót khi cô nghe cậu nói thế.
Cơ mà chắc là do Suzuno cũng không thực sự nói dối, nên Rika cũng không đặc biệt hoài nghi gì.
"Vậy là thực sự có người làm mấy việc liên quan đến việc tuyên truyền tôn giáo như cô. Tôi có coi tivi với thấy mấy mục sư người Nhật sang tận châu Phi để tuyền truyền về Cơ đốc giáo, tôi đã nghĩ là thế giới thật rộng lớn."
"...Vậy ra đất nước này cũng có những người như thế...."
Suzuno nhìn Rika với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Tôi còn tưởng rằng người Nhật không có hứng thú với tôn giáo cơ."
"Lớn nữa là khác. Nếu không sao mấy trang web điện thoại lại có bói toán với bói bài làm chi."
"Cô có thể bói một quẻ bằng cách gọi đi một chỗ nào đó sao?'
"Cũng không hẳn giống dự báo thời tiết hay tổng đài báo giờ."
"...."
Mặc dù Rika không nên cố tình đưa hai cái ví dụ đó ra, nhưng Maou vẫn giữ im lặng bởi cái kiểu kết hợp đó.
"Không chỉ văn phòng thông tin của các doanh nghiệp có đặt thêm một con rồng thần, mà cả mấy xí nghiệp điện máy cũng thường gọi thầy tế lễ về để thanh tẩy quỷ dữ trong đất của họ trước khi xây, trái lại, có một số ít người chưa từng một lần đi xin quẻ trong đời, nhỉ? Hình như tôi cũng từng bảo là gia đình tôi có mở một công ty, không chỉ văn phòng công ty có một cái bàn thờ, mà cả phần đất của nhà máy cũng từng được dùng để cúng bái Inari-sama[8]. Hồi trước tôi có giúp dọn dẹp nơi đấy mỗi ngày."
"Có phải cái nhà máy làm sushi Inari [9]không?"
Suzuno vô thức nhìn về phía cái đĩa sushi Inari ở quầy sushi trong tiệm.
"Này Suzuno, ngớ vừa thôi chứ."
"Eh?"
Suzuno nhìn vào Maou với vẻ ngơ ngác, còn cậu ta thì quay mặt sang một bên do không thể chịu được nữa.
"Ahahaha! Trời ạ, lộn rồi, tôi từng nói cái nhà máy mà nhà tôi mở liên quan đến giày cơ mà. À phải, cô ở hải ngoại suốt mà nhỉ. Inari-sama mà tôi đang nói là ngôi đền thờ cúng thần cáo cơ."
"Oh, à, ra, ra thế. Cái đó, tôi xin lỗi... Quỷ, à, Sadao-san! Sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn?"
Mặt Suzuno ửng đỏ lên vì biết mình đã hiểu lầm, và cô la Maou với vẻ mặt đáng thương.
"Bản thân cô là tu nữ mà lại không biết về chuyện này sao. Y chang cái vụ 'Lửa chào đón' lần trước... khi cô về nhà thì nên bỏ làm nữ tu mà đi mở tiệm udon thì hơn."
Maou bật lại bằng một câu chuẩn đến độ Suzuno chỉ còn biết rút người lại như thể sắp biến mất mà không thể cãi lại được.
"Ow!"
Cơ mà Suzuno vẫn không quên đáp trả lời chế nhạo của đối phương, Maou thì suýt khóc do bị ai đó dùng đôi dép cứng đá vào đùi mình.
"Ah~ buồn cười ghê! Xin lỗi vì đã cười như thế, Haiz, mặc dù tôi không cầu nguyện trước bữa ăn hay là đi chùa vào ngày chủ nhật, nhưng bất ngờ thay người Nhật có triết lý để thể hiện sự quyết tâm và bày tỏ lòng biết ơn với những thực thể vĩ đại. Tuy là có quá nhiều thực thể như thế khiến nó trong chẳng khác gì mớ hỗn độn, nhưng đây không phải là chuyện ngày một ngày hai."
"Triết lý trong việc cảm ơn á?"
"Hm~ Suzuno vốn là người chuyên tuyên truyền tôn giáo nên chắc hẳn cô sẽ không chấp nhận tình trạng này cho lắm."
So với vẻ mặt nghiêm túc của Suzuno, giọng của Rika bắt đầu nghe có phần hứng chí hơn.
"Chẳng phải Chúa bảo hãy yêu thương những người hàng xóm sao? Nên với những vị thần bảo rằng những kẻ chống đối thì phải chết, mấy thực thể đó chẳng đáng để xem là thần linh, mọi người thân nhau chẳng phải tốt hơn sao?"
"....!"
Ngay lúc Suzuno cảm thấy ngạc nhiên trước những lời mà Rika nói....
"Hm? Hình như có chuyện gì đó xảy ra rồi?"
Maou lên tiếng khi cậu nghe thấy tiếng cãi nhau to ngoài cửa tiệm giữa một vị khách và một nhân viên.
"Erhm, thưa quý khách...."
Có vẻ như cô bé nhân viên nữ sinh đang cố ra hiệu để giải thích điều gì đó, nhưng có vẻ như vị khách ấy không hiểu được thì phải.
"Ah....."
Mà cũng không có gì lạ, vì nếu nghe kĩ một chút thì có thể thấy vị khách đấy là một người nước ngoài.
Mặt khác, cô bé nhân viên trở nên hoảng loạn do hoàn toàn không thể giải quyết được tình huống này khi biết rằng đối phương nói tiếng anh.
Tuy là mọi chuyện sẽ ổn thoã khi những nhân viên khác đến giúp, nhưng nhìn cái dòng người trước quầy thu ngân dài thế kia, có vẻ họ không thể làm ngơ được.
"Tôi ra ngoài kia chút."
"Ê này, không xen vào chuyện người ta chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Rika cố cản lại khi thấy cậu ta muốn can thiệp. Vị khách nam đó cao cũng cỡ Maou, và có lối ăn mặc cực kì 'tệ', anh ta đang đeo một cặp kính mát to đùng, và có một quả đầu xù xoăn tít, đem lại cho người ta một cái ấn tượng về phong cách punk ấy.[10]
Từ cái kiểu lớn tiếng mà không thèm quan tâm đến những cái nhìn xung quanh thì rõ hắn không phải một người thân thiện rồi.
"Suziki-san, không sao đâu."
Nhưng Ashiya ngăn Rika lại. Maou ra hiệu cho Rika và Ashiya bằng ánh mắt của mình và đi vào giữa viên nhân viên cũng vị khách đang to tiếng với nhau kia.
"Cho hỏi, có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?"
"Ể? Ơ, ờm...."
Cô bé nhân viên đưa ánh mắt đẫm lệ của mình về phía Maou như đang cầu cứu.
Vừa thấy biểu hiện của cô bé là Maou xác định ngay mình khó mà nhận được một câu trả lời đàng hoàng từ vị khách kia. Đó là một vẻ mặt bất an thường thấy của những nhân viên mới, kiểu như 'cả tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa'.
(Trans: những đoạn tiếng anh là nguyên văn được in trong LN, và cái tiếng anh này rất nhộn =]]] còn trong ngoặc mới đúng là ý mà câu muốn nói)
"Hello guy. (I'm sorry, excuse me)" {Xin thứ lỗi.}
Maou thấy rằng cô bé nhân viên hoàn toàn hoảng loạn rồi, nên cậu quay người lại và nói với vị khách nam.
"She can't grasp your request. What do you want her (She doesn't know what you're requesting, what do you want from her?)" {Cô ấy không hiểu yêu cầu của anh là gì. Anh cần gì ở cô ấy thế?}
"Ể, Maou-san biết nói tiếng Anh á?"
Rika nói những gì đang nghĩ trong đầu ra với giọng ngạc nhiên, khiến cho Maou cũng thấy hơi nở lổ mũi.
"Ah...."
Nhìn qua nhìn lại giữa Maou và cô nhân viên học sinh, cuối cùng thì hắn chọn Maou để nói chuyện.
"Here have fork Ha? (Do you have forks here?)" {Ở đây có nĩa không?}
"Fork? (Fork?)" {Nĩa?}
"I can see chopsticks like drumsticks. So, do you know the law what forbidden to use the fork when to eat UDON? (To me, chopsticks look more like drumsticks. Is there any law which says that it is forbidden to use forks when eating udons?)" {Với tôi, mấy cây đũa nhìn chẳng khác gì gậy đánh trống. Có luật nào cấm dùng nỉa ăn Udon à?}
Vừa nói, gã ngoại quốc đó vừa nhìn vào mắt Maou qua cặp kính mát của mình. Đáp lại cái giọng cường điệu của hắn, Maou nhướn mày lên và nói.
"...don't. But, if your wording make refine till tomorrow. You will be forbidden to get in UDON restaurant. (I have never heard if one, but if you do not change the way you speak for the better soon, you may be barred from entering udon restaurant)" {Tôi chưa từng nghe có cái luật nào như thế, nhưng nếu anh không thay đổi cách nói chuyện cho đàng hoàng, anh có thể sẽ bị cấm bước chân vào nhà hàng udon đấy.}
Anh ta chỉ đáp lại đòn phản công của Maou bằng một nụ cười khẽ. (Trans: thế bất nào mà hai đứa nó hiểu được nhau hay nhỉ @@?)
Sau khi Maou bảo với viên nhân viên nữ rằng vị khách này muốn một cái nĩa---
"À, vâng, tôi sẽ mang đến ngay."
Cô ấy chạy vào trong quầy lấy nĩa mà không đợi vị khách gọi món.
"You cool, considering young. (you look young, but you're rather cool.)" {Trông còn trẻ mà được phết.}
Anh ta đưa nắm tay mình khẽ chạm vào vai Maou một cách vui vẻ, rồi anh ta bước ra chỗ quầy tự phục vụ.
Có vẻ như anh ta có thể hiểu cách hoạt động ở đây, nhưng nếu đã thế thì sao không nhìn vào tình hình của cửa hàng rồi mới hành động. Maou khẽ nhún vai.
"Thanks. (Thanks a lot then.)" {Cảm ơn nhiều nhé.}
Man rời khỏi đó và quay về chỗ của mình với một cảm giác rối rắm.
"I have exceptional reason. (I also have various troubles of my own).... eh, ohh?" {Bản thân tôi cũng có vài rắc rối riêng}
Sau khi cậu ta quay về chỗ ngồi, Rika nhìn Maou với vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.
"...Bí ẩn ghê..., Emi, và cả Maou-san nữa, sao hai người lại đi làm?"
"Ah?"
"Không có gì. Mà mọi người cũng ăn xong rồi, chúng ta đi thôi. Với lại tiệm cũng bắt đầu đông người rồi."
"À, phải."
Cẩn thận nhìn quanh, hình như Ashiya và Suzuno đã ăn xong khi Maou đang nói chuyện với vị khách kia. Ngồi mãi trong một cái quán ăn nhỏ thì cũng không hay ho cho lắm, nên giờ đi thực hiện mục đích thực sự của chuyến đi vẫn hay hơn.
"Er, erhm...."
Ngay khi họ vừa bước đến cửa tiệm, vị nhân viên nữ ban nãy bắt kịp họ.
"Cảm, cảm ơn rất nhiều vì đã giúp tôi! Cái, cái này, chủ tiệm muốn tặng thứ này cho anh...."
Cô bé nhân viên tặng cho Maou một phiếu phần thưởng, ghi trên đó là một tô bún cỡ nhỏ. Nếu là Maou của thường ngày, hẳn cậu sẽ nhận lấy ngay lập tức, nhưng lần này cậu lại lắc đầu từ chối.
"Không cần đâu. À mà, mặc dù tôi hiểu là rất khó để giữ bình tĩnh khi đối mặt với người nước ngoài, nhưng đối phương cũng chỉ là người mà thôi, dù cô không thể hiểu ý của khách hàng, nhưng ít nhất cũng phải để đối phương hiểu được điểm này."
"Vâ, vâng...."
"Lần tới khi có người nước ngoài đến, nếu cô cẩn thận để ý điều mà đối phương muốn nói thì sẽ ổn thôi, và nhớ đáp lại cho phù hợp. Tôi sẽ còn ghé qua."
"Vâng! Ưm, cảm ơn quý khách! Lần sau nhớ ghé qua ạ!"
Viên nhân viên nữ cúi thấp người xuống sau lưng Maou khi cậu bình thản rời đi. Ashiya cảm thấy tự hào như chính mình được khen, Suzuno thì theo sau Maou với cảm giác hoài nghi dâng trào, chỉ có mỗi Rika là nghiêng đầu, ngụ ý rằng mình không hiểu chuyện này cho lắm.
"Thấy người gặp rắc rối là con gái nên mới bon chen chứ gì."
Suzuno giận dữ nói, xen lẫn trong đó là một sự khinh khỉnh, Maou quay đầu lại và nói.
"Không phải. Chỉ là nếu không làm gì thì bầu không khí trong tiệm sẽ trở nên tệ hơn mà thôi. Mà thế thì cả những người ngồi ăn bên bìa như chúng ta cũng sẽ thấy khó chịu."
"Vậy thì cũng nên nhận cái phiếu đó đi chứ. Tôi chưa từng nghĩ rằng Maou-san lại đi từ chối."
Rika cũng theo Suzuno mà nói nghi vấn của mình ra.
"Ah~ tôi cũng thấy có hơi tiếc, nhưng vẫn không thể nhận được. Miễn là tôi còn đến những nơi như thế, tôi vẫn sẽ thiên vị những nhân viên dù có thể nào đi nữa."
"Eh?"
"Khi vừa nhìn thấy cô bé ban nãy, tôi liền nghĩ tới Chi-chan khi em ấy mới vào làm. Nghĩ lại thì, lần đầu tiên tôi quen Chi-chan cũng là trong một vụ bất đồng ngôn ngữ như thế này."
Maou cười theo cái kiểu hoài niệm.
"Tôi không muốn đối phương hình thành cái thói quen làm theo yêu cầu của chủ tiệm mà dùng phiếu khuyến mãi để giải quyết vấn đề khi cô ấy là người mới. Nếu cô ấy không tự mình trải qua nỗi đau với sự thất bại, cô bé sẽ không thể thành thật kiểm điểm lại sai lầm của mình. Nếu cái thái độ 'dùng phiếu giảm giá để trốn tránh những thứ như thế' xuất hiện đâu đó trong tim của lính mới, nó chỉ lấy đi động lực cải thiện trình độ của họ mà thôi. Đó là lý do mà tôi nghĩ rằng mình không nên nhận."
"Mặc dù thật lòng thần cũng thấy rất tiếc cái tờ phiếu đó, nhưng nếu ngài đã nói thế thì chịu thôi."
Ashiya đứng bên cạnh với dáng vẻ tiếc nuối, và anh thở một hơi đầy u sầu.
"Trái lại, tôi bắt đầu càng lúc càng không hiểu tại sao Maou-san mù tịt về ngành công nghiệp tivi...."
Rika khoanh tay rồi lại trầm ngâm suy nghĩ.
"A, cứ nghĩ thế này đi. Tục ngữ có câu 'Ở hiền gặp lành', có lẽ cái 'việc tốt' này là để chuẩn bị cho tương lai, mà chẳng phải chúng ta vừa nói đến chuyện yêu thương hàng xóm của mình sao? Với một nhân viên của một chi nhánh quán ăn cũng thế, miễn là chúng ta không ngừng cải thiện vì sự phồn thịnh của tiệm, thì có lẽ cô bé đó sẽ lại xuất hiện trước mặt chúng ta ở vị trí của một đối thủ cạnh tranh."
"Nghĩ như thế là quá bất cẩn rồi đấy. Đừng nói là yêu thương hàng xóm của mình nhằm để họ trở thành kẻ thù của mình nhé?"
"Dù viết là kẻ thù, nhưng vẫn có thể đọc là 'bạn', không phải sao? Mags và Hanamaru là hai công ty lớn, họ cũng nên có một mức độ khoan dung cho cái chuẩn mực này."
Maou và Ashiya tiếp tục nói, dù là chẳng biết họ đang nghiêm túc đến cỡ nào, và Suzuno đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi khi nghe Maou nói thế.
"À phải, Rika-dono."
Suzuno gọi tên của Rika lúc cô đang tính đi lên trước.
"Thực ra ban nãy tôi đã định hỏi rõ hơn về quan điểm của cô. Nếu họ không được tính là thần, vậy thì họ là gì?"
"Eh? Ý cô là sao?"
"Nếu 'những vị thần bảo rằng những kẻ không nghe lời thì phải chết' không được tính là thần, vậy thì họ là gì?"
Mất 10s để Rika hiểu Suzuno đang nói gì.
"À, à, cái chủ đề ban nãy á? Tôi tự nói cơ mà cũng quên mất... nhưng, điều đó chẳng phải rõ ràng rồi sao? Những kẻ lấy danh nghĩa của thần thánh để làm chuyện xấu...."
Câu trả lời của Rika rất đơn giản.
"tất nhiên, chỉ có thể là con người."
"Hey, sao thế."
Gã đàn ông đeo kính râm với kiểu tóc xù xoăn tít bước ra khỏi tiệm udon Hanamaru và lập tức lấy điện thoại ra để gọi điện.
Và cái thứ ngôn ngữ mà hắn dùng, là tiếng Nhật, lại còn cực kì lưu loát.
"Vì ngài nói rằng đây là ngôn ngữ chính của cái thế giới này, nên ta đã chọn tiếng Anh, và rồi ta không thể giao tiếp đàng hoàng ở đâu cả! Với lại, nếu từ đầu đã biết nơi đến là Nhật thì đặt cho ta tiếng Nhật đi chứ! Ngài làm ta bị quê hơi bị nhiều rồi đấy, giờ tính đền bù thế nào đây?"
Có vẻ như người đầu dây không xin lỗi chân thành cho lắm.
Chỉ biết rằng đôi mắt dưới cặp kính mát kia đang nhuốm một màu giận dữ.
"Giao tiếp được với 1 tỉ người thì sao chứ? Đến giờ ta chỉ nói chuyện thành công với một người thôi đấy! Ta chẳng thể tin những gì ngài nói được!"
Anh chàng đang dậm chân bực mình ấy nhanh gỡ cặp kính xuống.
"Ah? Ừ, cũng no rồi, năng lượng cũng đã đầy. Ừ, ừ, mặc dù công việc của ta tăng lên nhờ ơn người nào đó, nhưng ta sẽ làm đàng hoàng. Ah! Phiền chết đi được."
Về màu mắt của anh chàng đó---
Anh ta ngẩng đầu và đưa mắt nhìn lên ánh mặt trời chói chang, và đôi mắt ấy mang màu tím, trông rất hợp với cái phong cách punk của anh ta.
"Rồi rồi, thế thì hôm nay tôi sẽ làm lại lần nữa. Khá hiếm, khi làm lần đầu tiên ngày hôm qua thì đã có phản ứng, nhưng kết quả là tôi chỉ tình cờ có được phản ứng mạnh với cô gái từ một gia đình bình thường. Thật tình, sao tôi là người duy nhất phải làm cái trò này."
Sau khi gã đó dập máy, anh ta đi vào khu vực sầm uất của trung tâm thành phố với vẻ khó chịu.
Trong quả đầu xù đó, có một nhúm tóc màu tím, nhưng 'người đó', cái người duy nhất nói chuyện với anh ta, lại không phát hiện ra điều đó.
Chú Thích
↑ Pigeon class: theo chú thích bên eng thì pigeon class (lớp bồ câu) ám chỉ những người chuyên dùng chiến thuật mềm
↑ Xin phép chém đoạn này, lượm trên voz, thấy hài hài chứ không có ý gì đâu, btw bản gốc là "Cha Abraham có 7 đứa con, một đứa thì cao, còn lại lùn tịt...", hình như bài này hát trong nhà thờ hay gì đó thì phải, không rành cái này :v :v
↑ Ikemen nghĩa là thằng xinh zai :v
↑ Sanma: Cá thu đao Thái Bình Dương; Saba: Cá thu; Iwashi: Cá mồi
↑ RAGZA là nhại của REGZA
↑ Giống tempura hơn, nhưng cái này được trộn từ nhiều thứ nguyên liệu như cá hay rau...
↑ Analog/Analog signal: tín hiệu analog, là dạng tín hiệu hình sin, tín hiệu liên tục, chi tiết vui lòng liên hệ google-sama
↑ Inari-sama: một vị thần cáo
↑ nghe dịch bảo là loại sushi làm bằng cách dùng vỏ đậu phụ gói cơm
↑ chắc giống vầy