Hataraku Maou-sama

chương 2: anh hùng giúp đỡ ma vương, cải cách việc kinh doanh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Wow, toa tàu nhìn dễ thương ghê!"

Chiho thốt lên trước ga cuối của tuyết JR Matsumoto - ga Choshi.

Cả nhóm đã rời đi từ ga Sasazuka, và đổi tàu ở ga Shinjuku, Kinshicho, và Chiba. Rồi họ lên tuyến Matsumoto ở Chiba. Toàn bộ chuyến đi mất hơn 3 tiếng một chút.

Sân ga của cái tuyến đường sắt chạy bằng điện ở Choshi nằm ở một góc khá tĩnh lặng của tuyến Choshi's JR. Chuyến tàu vào ga có một diện mạo mà Maou, Ashiya, và Urushihara chưa từng được thấy qua.

Với những con quỷ cư trú ở Nhật chưa tới hai năm, thì tàu điện ngầm là một hệ thống giao thông làm bằng những toa xe bằng thép không gỉ được nối với nhau, và có 4 cái cửa với một đống băng ghế dài bên trong.

Nhưng cái 'tàu điện ngầm' trước mặt họ đã hoàn toàn lật đổ cái ấn tượng sâu sắc về tàu điện ngầm của thành phố mà những con quỷ này có.

Chiếc xe lửa hoàn toàn lờ đi những định luật của khí động lực học. Nửa dưới của cái thân tàu hình chữ nhật này được sơn một màu đỏ thẫm, trong khi nửa trên lại là một màu đen lỗi thời; Và cái đèn pha tròn trịa duy nhất của nó lại nằm vừa vặn ngay chính giữa đầu tàu. Tàu chỉ có đúng một toa nhưng lúc di chuyển lại phát ra những tiếng vang nặng nề.

So ra thì, cái tàu làm bằng thép không gỉ kia trông như một thứ đến từ tương lai vậy.

Thật lòng mà nói, chiếc tàu trước mặt họ trông cũ không đỡ được. Nó chầm chậm tiến vào ga và phát ra những tiếng kim loại nặng nề khi người lái tàu hãm phanh.

"Cái này thực sự là xe lửa hả?"

Urushihara, kẻ chẳng biết nói gì tốt đẹp, nhận được một cái nhìn khinh khỉnh từ Chiho khi hắn mở miệng.

Mặc dù cái xe lửa này, thứ hoàn toàn khác với những chiếc mà Maou đã từng dùng, làm cậu ngớ người ra một lúc, nhưng rồi cậu nhanh chóng nhận thấy rằng sự chen lấn và xô đẩy đang diễn ra xung quanh mình.

Những người có mặt ở đây đều cười trước chiếc tàu cỗ lỗ sĩ này, chiếc mà cả Maou cũng không quen.

Giản dị, hoài cổ, và trông rất 'xưa', thật không uổng phí khi đến đây, nơi tràn ngập những tiếng hò reo củ niềm vui và sự kinh ngạc.

Ai cũng lấy chiếc camera kĩ thuật số với điện thoại của mình ra và bắt đầu chụp ảnh chiếc tàu.

"Ềy, ta đoán là các người chả thể hiểu được cái cảm giác hoài niệm quá khứ này đâu."

"...Cô sống ở Nhật có lâu hơn chúng tôi bao nhiêu đâu, vậy mà giờ dám cả gan nói mấy thứ đó à."

Cậu khó chịu quay đầu lại khi nghe thấy tiếng cười to sau lưng mình.

Trước mặt cậu là Emi, người đang ẵm Alas Ramus, và Suzuno, đang cầm lấy cây dù của mình.

"Vâng, đây là xe lửa điện Choshi mẫu số 1001. Nó bắt đầu vận hành từ năm 1950. Dựa trên cái thông tin tôi mới tìm hiểu thì, lúc bấy giờ, khắp nước Nhật đều dùng loại tàu này."

Suzuno vừa giải thích, vừa nhìn vào quyển tập nhỏ được phát miễn phí ở ga.

Maou thì luôn thắc mắc không biết Suzuno thực sự nghiên cứu về cái gì, và mấy cái thông tin ấy cổ ấy ở đâu.

"À mà này, chúng ta phải đi đâu mua vé đây?"

Sân ga của xe lửa Choshi có liên thông với sân ga của tuyếnn JR, nhưng ở đấy lại chẳng có lấy một cái cổng cơ khí để đổi từ tàu này sang tàu khác; trên đường chỉ có mỗi cái máy đọc thẻ IC nhỏ xíu.

Nhưng với Maou và đồng bọn, những kẻ du hành từ ga Shinjuku thì, họ chỉ mua mỗi cái vé ở quầy của ga JR.

"Erhm, có vẻ như anh phải mua vé từ nhân viên trên tàu hoặc trên sân ga. Cái ông bên kia hình như đang cầm cái máy xén vé thì phải, tôi nghĩ là chúng ta có thể mua vé từ chỗ của ổng."

"Vé... viết tay á?!"

"Anh ngạc nhiên cái quái gì thế? Mấy thập kỉ trước cả Shinjuku, Ikekukoru với Shinagawa cũng mua với soát bằng vé viết tay đấy thôi."

Dường như Suzuno đặc biệt trở nên năng động khi nói đến quá khứ của nước Nhật, nhất là thời Showa.

Khi cô ấy bắt đầu tìm hiểu về tình hình của cái xã hội này, có vẻ như, không may thay, cô ấy bị kẹt lại ở cái thời mà ga cuối vẫn còn đang bán vé viết tay. Thật tệ khi người Nhật duy nhất trong nhóm, Chiho, lại sinh trong thời Heisei [1].

Chiho chỉ có mức độ hiểu biết thông thường về cái tình hiện tại. Tất nhiên, cả Maou và Emi thậm chí còn tệ hơn.

"Nhưng đằng kia có cái máy đọc thẻ IC kìa, sao họ lại cố tình dùng cái phương pháp bất tiện với rườm rà đấy làm chi..."

"Ngu vừa thôi. Cái điểm bán vé ấy mới là bất tiện với rườm rà đấy."

"Gì cớ?"

Để lại tên Maou đang bối rối ở phía sau, Emi và Alas Ramus đi đến chỗ nhân viên ga.

"Đến Inubo, một vé người lớn và một vé trẻ em... à, tôi muốn giữ tấm vé..."

Theo lời giải thích từ những người khác thì trở sơ sinh và con nít không cần mua vé, nhưng Alas Ramus lại đang nhìn vào cái túi cũ kĩ của người bán vẻ với ánh mắt cực kì háo hức.

Cô bé vui mừng nhận lấy tờ vé với cái phần 'đã soát' và giữ chặt trong tay mình.

"Cháu cám ơm ạ!"

Vẻ hân hoan của Alas Ramus mang lại một nụ cười trên gương mặt của người soát vé.

"Thành ra, nó trông như thế đấy. Nếu chúng ta dùng máy bán vé tự động, anh sẽ chẳng thể thấy được cái cảnh vừa rồi đâu, không phải sao?"

"...Ừ, đúng vậy."

Sau lời bình luận của Suzuno, mặc dù Maou không thể hiểu, nhưng cậu vẫn đồng tình khi thấy nụ cười trên môi Alas Ramus.

Ashiya cũng theo sau Emi và mua vé, trong khi Chiho thì bận chụp hình chiếc tàu bằng cái máy ảnh kĩ thuật số của mình. Và Urushihara, kẻ chịu không nổi cái nóng của mùa hè, thả người lịm xuống trên băng ghế dài trong nhà ga một cách yếu ớt.

"Nhân tiện... tôi không ngờ là mấy người lại theo tụi này đến đây đấy."

Maou nhún vai nhìn về phía Suzuno. Nở một nụ cười thản nhiên trong khi đang che ô trên đầu mình, Suzuno đáp lại.

"Chẳng phải tôi đã nói mấy lần rồi sao. Chúng tôi không có đi theo anh. Chỉ là chuyến đi của chúng ta tình cờ có chung điểm đến thôi."

Gạt con nít chắc.

Chuyện này xảy ra vài tiếng trước, khi nhóm của Maou đang chuẩn bị khởi hành từ ga Sasazuka.

Chiho đột nhiên xuất hiện ở ga Sasazuka lúc 8 giờ, và đang thở dốc.

Lúc đầu, Maou còn tưởng rằng cô đến tiễn họ. Nhưng khi cậu thấy cô ấy mang theo một cái túi to to, thế là cậu đoán rằng Chiho cũng tình cờ, giống như họ, có một vài chuyện mà buộc cổ phải đi xa.

Theo lẽ thường, dù cha mẹ Chiho có tin tưởng Maou đến đâu, họ cũng không đời nào để cô con gái 'nữ sinh cao trung năm hai' của họ theo cậu ta đến một nơi làm việc toàn con trai.

Vì thế, Maou chưa từng nghĩ rằng điểm đến của Chiho lại có thể là Choshi.

"Chi-chan cũng đi xa à? Chúng ta sẽ đi chung đường đến Shinjuku."

"Hông, chúng ta sẽ đi chung kể cả sau đó."

Chiho vui vẻ đáp lại trong khi cùng với Maou đi vào ga qua cái cổng vé tự động.

30 giây sau, Maou biết được cái lý do sao Chiho lại vui mừng đến thế.

"Chào buổi sáng, Chiho. Ba cái người đằng sau em bị sao thế?"

"Chiho-dono, chúng tôi đợi được một lúc rồi. Cô gặp Ma Vương và hai người kia à? Trùng hợp ghê."

"Papa! Chi-nee chan!"

Emi, Suzuno, và Alas Ramus đang ngồi ở băng ghế dài trên sân ga trước tuyến xe đi từ Sasazuka đến Shinjuku.

Maou, Ashiya, và Urushihara há hốc mồm trong kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.

Vì bộ ba con quỷ rời đi từ rất sớm, nên họ không qua chào hỏi cô hàng xóm của mình, Suzuno.

Dù có ra sao đi nữa, hẳn là Emi và Suzuno đã lên kế hoạch đến ga sớm để đợi. Và họ chỉ chào mỗi Chiho và giả vờ như tình cờ gặp Maou và đồng bọn, như thể muốn ghẹo ba con quỷ ấy vậy.

Có một cái vali gắn bánh xe trước mặt hai người đó. Đúng vậy, hai người họ chắc chắn đã dự tính sẽ đi cùng.

"Không chỉ mỗi Shinjuku, mà chúng ta sẽ đi chung với nhau cho đến tận Choshi. Không cần lo lắng đâu, em đã có được sự cho phép của mẹ mình rồi."

Chiho tự hào tuyên bố khi cô đang thông báo câu trả lời.

Ba con quỷ vẫn chưa ngậm mồm lại được. Làm quái gì có bậc phụ huynh nào lại đi chấp nhận cái vụ này chứ.

"Các ngươi có chỗ nào không hiểu à?"

Emi, người đang ngồi trên băng ghế dài, khúc khích cười vào mặt ba con quỷ đang bối rối kia.

"Mặc dù là điểm đến cũng là Choshi, nhưng Chiho sẽ không đi cùng mấy người đâu, em ấy đi với chúng tôi."

"...Thế bất nào...."

Muốn 'xoắn' cái cốt truyện thì cũng có giới hạn thôi chứ.

"Nhân tiện, công việc của cô thì sao? Cô không định ở lại Choshi hai tuần đâu nhỉ?"

Khi Maou hỏi vậy, Emi đáp lại với giọng điệu lưu loát.

"Vì Bell đang ở cùng ta, nên ta đã xin nghỉ sớm. Còn ngươi có ý gì khi nói hai tuần hả? Bọn này chỉ tính đi xem xe lửa thôi. Cái gì khiến cho ngươi nghĩ bọn ta sẽ ở lại thế? Đừng bảo với ta là ngươi đang phạm tội gì đấy nhé?"

Emi nói với giọng mưa mô. Nhưng khi Maou đang chằm chằm nhìn vào Emi với vẻ không vui---

"Papa, Papa, con có chuyện muốn nói nè!"

Cậu ta chẳng thể phản ứng lại khi thấy một Alas Ramus phấn khích như thế này.

"Con với mọi người sẽ đến bãi biển ở Chiba đó!"

Vào giây phút đó, Maou hiểu chuyện gì đang diễn ra, và cậu yếu ớt ngẩng đầu lên.

Sau đó, chừng một tiếng trôi qua.

Maou, Chiho, và những người còn lại khởi hành từ ga Sasazuka, đổi sang tuyến Matsumoto khi họ được ngắm Tokyo Skytree từ ga Kinshicho, rồi họ đến ga cuối ở Chiba. Trong lúc đang đợi chuyến tàu hướng đến Choshi từ tuyến Matsumoto, họ ăn bento của xe lửa ở sân ga. Rồi cả bọn lên tàu đến Choshi, khi họ gần đến trạm Asahi, chỗ mà khá gần điểm đến của họ thì------

"Chi-nee chan, một cái cối xoay gió! Cối xoay gió kìa!"

Alas Ramus đang ngồi trong vòng tay Chiho.

Bao gồm cả Suzuno và Emi, 4 cô nàng này chiếm trọn cái 'băng ghế 4 chỗ' và giờ thì đang ăn vặt. Trong khi đó, ba con quỷ kia thì đang ngồi ở bốn cái ghế đối diện. Ở cái ghế thứ tư là một anh chàng 'cao to đen hôi', nên dù là tinh thần hay thể xác, họ đều cảm thấy không thoải mái.

Khi họ gần đến Choshi, có một nhà máy điện lực lấy năng lượng từ các tuabin gió xuất hiện, Alas Ramus thì đang ngắm khung cảnh bên ngoài và trở nên cực kì phấn khích.

"Alas Ramus-chan tuyệt thật đó. Em biết cả cối xoay gió luôn."

"Hee hee, em biết."

Khi cái tuabin gió chầm chậm rời khỏi tầm mắt Alas Ramus, một thông báo rằng họ sắp vào ga cuối Choshi vang lên khắp toa tàu, báo cho hành khách biết để chuẩn bị xuống.

Tại sân ga của ga Choshi, Maou chằm chằm nhìn Suzuno với vẻ trỉ trích, và nói,

"Dù lúc đầu Chi-chan có hứng thú với cái toa tàu này hay không, cũng đã đến lúc mấy người thú nhận ý định thực sự của mình rồi đấy. Mà tôi cá là hai người đang dự tính dùng Chiho như một cái cớ để quậy bọn này."

Trái lại, Suzuno chả thèm để ý Maou và cứ thế mà đi.

"Đúng thế, ai mà biết anh có âm mưu gì khi ra khỏi tầm mắt của bọn tôi. Đừng có tưởng là sẽ thoát khỏi sự giám sát của bọn này. Tôi hy vọng là anh có thể làm vài cái hoạt động xã hội kể cả khi không ở gần khu Sasazuka."

"Đùa, tôi là Ma Vương hiền lành và lương thiện nhất Nhật Bản nhé."

"Nhưng anh vẫn là Ma Vương."

Cái đó thì khỏi cãi.

"Cô thực sự mong rằng Ma Vương sẽ gây ra điều bất hạnh với cái lương tâm có đạo đức của tôi sao, chắc là cô hiểu làm rồi thì phải."

"Hmph. Tôi đã nói mấy lần rồi, chỉ là ngẫu nhiên mà điểm đến của chúng ta giống nhau thôi. Được rồi, đừng có để ý đến chúng tôi, cứ đến chỗ làm của anh đi."

"Nghe tôi nói này...."

Dù có nghĩ thế nào đi nữa, thì Suzuno và những người khác cũng sẽ theo họ đến chỗ nhà hàng bãi biển.

"Ma Vương đại nhân, thần mua vé tàu rồi này."

Lúc đó, Ashiya mua được vé và quay trở lại. Còn Urushihara thì chầm chậm lê lết vào trong tàu và lại 'đổ sập' xuống cái ghế. Chẳng có gì ngạc nhiên khi Anh hùng và nhóm của cô ấy vẫn sẽ bám theo họ, nhưng nghĩ về việc cổ còn phải đi làm thì, Emi, cái người là mối đe doạ lớn nhất, sẽ không thể ở lại quá lâu.

Sống một cuộc sống thường ngày dưới sự giám sát chặt chẽ của Anh hùng, đám quỷ này cũng đã để ý đến của lịch làm việc của Anh hùng; chúng vẫn có tương lai nào đó như một con quỷ.

"...cái này... có giống vé tàu lắm đâu."

Ashiya đưa cho Maou một mảnh giấy mỏng lét. Trên mảnh giấy có tên của tuyến Choshi và trông như có thể rách dễ dàng chỉ với tay không. Rồi thì---

"Chàng trai trẻ, đây là lần đầu cậu đi xe lửa Choshi à?"

"Ể?"

Maou giật mình khi đột nhiên có ai đó bắt chuyện với cậu.

Kế bên cậu là một quý bà lớn tuổi đội một cái nón rộng vàng và đang mang theo rất nhiều túi. Và chẳng ai biết bà ấy xuất hiện từ lúc nào.

"Cậu giật mình do ta đột nhiên xuất hiện đúng không? Mấy đứa nhóc ngày nay chẳng quen việc này lắm nhỉ."

"À, uh, về chuyện đó...."

Mặc dù bà ấy đang nói chuyện rất thân mật với Maou, nhưng cậu hoàn toàn không biết bà ấy, nên cậu chả biết nên đáp lại thế nào.

"Nhưng đây là màu phổ biến nhất đấy. Vì nơi này đón rất nhiều chủng loại và kích thước tàu từ nhiều nơi khác nhau, nên tàu ở đây rất đa dạng hình dáng. Và trong số chúng thì cái phổ biến nhất là chiếc đỏ đen này, thật hoài niệm làm sao."

"Hoài niệm... ạ?"

"Ngày nào chúng ta cũng thấy nó, nên chúng ta thấy quen, nhưng được thấy một chiếc đời cũ thế này còn hoạt động là một điều hiếm thấy đấy. Mẫu tàu điện 1001 này đã được chạy từ khi nó được hoàn thành năm 1950."

Quý bà lớn tuổi ấy nói với giọng điệu tự hào, như thể bà ấy đang khen ngợi một thành viên trong gia đình của mình vậy.

"Tuy là gặp phải rất nhiều khó khăn trong việc hoạt động, nhưng vì mấy đứa trẻ tuổi như cậu đến và nhờ vào tính kiên trì của chúng, mà những chiếc tàu này được nhiều người yêu mến hơn. Ta thật sự rất cảm ơn mấy đứa."

Dù là Maou và những người còn lại chả làm gì cả, chưa kể tuổi cậu ta còn gấp mấy lần quý bà này, nhưng vì đối phương đã hoàn toàn lạc vào trong ký ức của mình, nên Maou quyết định không chen ngang và chỉ lầm bầm vài tiếng đồng ý.

"Mấy đứa đến tham quan à? Đều đến Inubo hả?"

"À, phải ạ. Nhưng không hẳn là ngắm cảnh..."

"Ở Inubo, cảnh hoàng hôn ló ra từ phía chân trời nhìn đẹp lắm đấy. Mặc dù ngày nào ta cũng ngắm, nhưng ta luôn cảm thấy trái tim mình được thanh lọc vậy. Nè, khi mà cậu lớn tuổi hơn, cậu sẽ bắt đầu dậy sớm hơn đấy."

"Vâng..."

Nói mới nhớ, Ooguro Amane hình như có nói rằng họ có thể đi đến Kimigahama từ Inubo, và đó là nơi ngắm mặt trời mọc sớm nhất ở Kanto.

"À, nói đến Inubo, người ta thường nghĩ tới nure-senbei (bánh gạo ẩm?). Nếu đến đó thì cậu nên ăn thử xem, rất ngon đấy."

Và rồi, quý bà đó tiếp tục trò chuyện với Maou đến tận giờ khởi hành của chuyến tàu. Như thế, Maou cũng tránh được sự quấy rầy của Suzuno.

Mặc dù lúc đầu Maou thấy hơi phiền phức, cậu nghe rất nhiều chuyện về việc ngắm cảnh liên quan đến tàu lửa Choshi từ quý bà đó. Giữa chừng thì Chiho và Emi cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, dù là người lạ, nhưng họ vẫn trò chuyện rất ăn ý với nhau.

Khi đến giờ lên đường, chuyến tàu chở Ma Vương và những người khác bắt đầu chầm chậm lăn bánh về phía trước.

Tuy là độ đông đúc trên toa tàu này lớn hơn so với tuyến Matsumoto, Maou vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật đằng trước người lái từ chỗ cậu ngồi.

"Wow! Một đường hầm bằng gỗ kìa!!"

Chiho đón chào khung cảnh ấy bằng một nụ cười.

"Cái này... trông cứ như chúng ta đang đi thám hiểm ấy."

"Uh-huh..."

Ashiya và Urushihara chẳng thể dừng bản thân khỏi việc thở hổn hển trong sợ hãi.

Dưới những tia nắng mùa hạ, toa tàu điện chạy vào trong đường hầm màu xanh được trang trí bởi những ngọn núi cùng các cánh rừng.

Những bông hoa mùa hạ thì đang khoe sắc ngay bên cạnh thanh sắt của đường ray, mặc dù toa tàu trông đã cũ, nhưng tiếng của động cơ trong toa tàu vẫn tạo ra âm thanh cùng với năng lượng khiến nó xứng đáng để được gọi là một cỗ xe ngựa thép.

Con đường mòn nhỏ nhắn có một con đường sắt đơn giản và những cây cột điện xung quanh.

Với Maou, Ashiya, và Urushihara, những kẻ chỉ mới biết đến ngôn ngữ thành văn, thì, đây là lần đầu tiên họ được trải nghiệm cái gọi là 'khoảng lặng'. [2]

"Một cảm giác xúc động kì lạ, không tệ chút nào."

Quý bà lớn tuổi mỉm cười và gật đầu đồng ý trước lời bình của Ashiya.

"Ta đã bảo mà!"

Sau đó, bà ấy xuống ở một cái ga vắng có tên Nishi-ashikajima.

"Chúng ta thậm chí còn chẳng hỏi tên bà ấy."

Ashiya khẽ lẩm bẩm sau khi tàu rời ga Nishi-ashikajima.

"Có sao đâu, cái này người ta gọi là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Với chúng ta, bà ấy như một khoảng lặng sâu lắng vậy, mặc dù chúng ta có thể tiếp xúc với nó, nhưng chúng ta lại chẳng thể giữ nó."

"...Lảm nhảm cái gì đấy? Nắng phơi 'mát' dây rồi à?"

Emi thô lỗ nói, trong khi vẫn đang ẵm lấy Alas Ramus trong tay, người lúc này đang bất động mà nhìn vào cái ghế ngồi của người lái. Maou đáp lại mà chẳng có vẻ gì là giận dữ.

"Phải rồi. Tôi mới nảy ra vài ý cho cái tham vọng xâm chiếm thế giới đây."

"Ồ, vậy sao. Ngươi rốt cuộc cũng đã chịu từ bỏ và sống hết quãng đời còn lại ở Nhật Bản à?"

Rõ ràng là Maou đang cố chuyển chủ đề, nên Emi cũng chả thèm trả lời cậu một cách đàng hoàng. Maou quyết định im luôn, và Emi thì cũng cảm thấy chẳng cần phải tiếp tục cuộc đối thoại này nữa. (Trans: mình không tài nào tưởng tượng được cảnh hai người họ sau này 'anh anh' - 'em em' với nhau, nếu có =]])

Sau khi tàu lần lượt qua khỏi ga Nishi-ashikajima, Ashikajima và Kimigahama, rốt cuộc thì Maou và những người khác cũng đến được khu phía đông của Kanto - Inubo.

"Có vẻ như người ta đã bỏ khá nhiều công sức cho cái nhà ga này đấy."

Ashiya, người đầu tiên xuống tàu và đang xách theo đống hành lý, vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán mình.

Bức tường bên ngoài của ga Inubosaki được trang trí bằng những lát gạch trắng có kiểu dáng Nam Âu, và vì đây là một địa điểm du lịch, nên nhân viên ga cũng có mặt.

Sau khi Maou bước ra, chiếc xe lửa bắt đầu đi tiếp chuyến đi của nó đến trạm cuối ở phía bên kia ngọn núi. Maou và đồng bọn lờ những khách du lịch đang háo hức chụp ảnh toa tàu để đi vào ga tàu. Mặc dù bên trong rất sáng sủa, cùng với đống gạch màu trà tạo cảm giác mát mẻ, nhưng cái không khí nóng nực vẫn hầm cái nơi này lên.

Cả nhóm bước vào nhà ga cùng với những vị khách du lịch khách, và họ nhanh chóng để ý người phụ nữ đang rang bánh gạo tại khu mua sắm ở phía bên phải.

"Cái, cái đó là cái bánh gạo mà cái bà ban nãy nói, đúng không?"

"Nó đó! Vị cứu tinh của tuyến đường sắt Choshi!"

Khi Maou lên tiếng hỏi, Chiho nhanh chóng đáp lại, rồi bối rối, và họ vội vã vào trong ga.

"Mẹ ơi, cái đó là gì zạ?"

Emi đặt Alas Ramus ngồi xuống băng ghế dài trong ga, và bắt đầu dùng khăn mùi xoa của mình để lau mồ hôi đi. Cô nhìn theo cái hướng mà Chiho đang vội vã đi, và đáp lại.

"Là Nure-senbei, senbei. Con thích món đó hả?"

"Senbei!"

Alas Ramus đột nhiên bỏ Emi lại khi con bé thốt lên hai tiếng 'senbei', và chạy về phía Maou với Chiho.

"A, này, Alas Ramus, đợi tí, té bây giờ!"

"Papa, Chi-nee chan, Senbei! Alas Ramus muốn ăn senbei!"

"Ể? Alas Ramus, mẹ hay mua senbei cho con lắm à? Oi, lúc này cho con bé ăn senbei chẳng phải hơi sớm sao?"

Câu hỏi cuối của Maou là hướng về Emi.

"Là loại bánh gạo salad chuyên làm cho con nít ăn. Con bé biết tự ăn mà, cái loại đấy chả có vấn đề gì đâu."

"Em lo con bé không ăn được Nure-senbei đâu. À, nhưng thế này có thể làm giảm độ thèm ăn của con bé. Chia một nửa cho nee-chan thì sao nè?"

Chiho ngồi xổm xuống và hỏi. Alas Ramus giơ cả hai tay lên và bắt đầu tươi cười.

"Chia một nửa!"

Vẻ năng động của con bé lộ rõ vẻ thèm được ăn.

"Thật là hết cách với con mà. À, đừng lo, Chi-chan, Emi sẽ trả tiền cho."

"Chẳng phải ngươi nên nói 'anh sẽ trả tiền cho' sao?"

Emi cau mày trước cái tên Maou, kẻ keo kiệt đến nỗi dùng tiền của 'mẹ nó' để làm Alas Ramus vui. Nhưng Ashiya thì 'quan sát toàn cảnh' với một vẻ mặt ảm đạm.

".....Ma Vương đại nhân! Ngài làm ơn báo cho người bên kia biết rằng chúng ta đã đến nơi đi ạ."

Ashiya nhắc Maou và những người còn lại, vốn đang mang trong lòng cái tâm trạng muốn ngắm cảnh.

"À, phải ha. Xin lỗi, xin lỗi."

Maou lúng túng đáp lại, lấy điện hoại ra và đi về phía chỗ trống trải bên ngoài ga. Emi thì đứng trước quầy tính tiền và nhìn Maou bước ra khỏi ga bằng khoé mắt của mình---

"Vậy, Chiho, chúng ta nói chuyện một lát nhé."

Rồi cô nhẹ nhàng gọi Chiho và kéo cô ấy vào một góc của ga.

"Hôm qua em làm chị ngạc nhiên lắm đấy. Chị không bao giờ nghĩ rằng mẹ em sẽ đồng ý cho em đi."

"...xin lỗi vì đã gọi cho chị bất ngờ như thế."

Không ngờ rằng mẹ của Chiho lại sẵn sàng đồng ý cho cái yêu cầu mà chỉ có thể dùng hai từ 'kì quặc' để miêu tả, đó là cho phép cô ấy đi xem xe lửa Choshi. Mặc dù Chiho có bàn về cái điều kiện đi với những người con gái khác, là Emi và Suzuno, nhưng Emi vẫn rất sốc khi thấy mẹ Chiho lại có thể phóng khoáng mà cho con gái mình đi Choshi như thế.

"Với bọn chị, việc này cho phép bọn chị dễ dàng theo dõi Ma Vương với chăm sóc cho em. Với lại...."

Emi mỉm cười và nhìn về phía Suzuno.

"Chiho-dono, người mẹ đáng kính của cô muốn bọn tôi chuyển cho cô một tin nhắn."

Suzuno lấy ra một mảnh giấy ghi chú từ hành lý của mình.

"Miễn là cô chọn cái khách sạn mà mẹ cô giới thiệu để trú lại, và mỗi người chúng tôi phải liên lạc với bà ấy vào những mốc thời gian cụ thể, thì cô có thể ở lại đây 3 ngày 2 đêm."

"Ể? Ể? Ể?"

Vừa nghe thấy thế, Chiho xém chút nửa là đánh rơi cái bánh gạo 'đã bẻ đôi' mà cô chuẩn bị chia cho Alas Ramus.

"Bằng cách đó, cô có thể thoải mái mà xem họ có làm việc tốt hay không?"

"Tại-tại sao..."

Ban đầu, Chiho đã định rõ là chỉ một ngày thôi cũng đủ làm cô thoã mãn rồi, và cô hoàn toàn muốn làm thế. Cơ mà, tại sao mẹ của cô ấy lại nhờ Emi và Suzuno chuyền tin?

"Vì chúng tôi sẽ đi chung với Chiho-dono, nên chúng tôi cũng phải để cho người mẹ đáng kính của cô biết cách mà liên lạc với chúng tôi. Sau khi báo cách liên lạc cho bà ấy, bà ấy đã tự ý gọi lại cho chúng tôi."

(Vì Chiho đã bảo thế, nên cô cũng nghĩ là con bé chắc hẳn có lý do nào đó. Chiho thường rất tin tưởng Yusa-san và Suzuno-san, và xem cả hai như những người rất quan trọng. Có thể là do cô bướng bỉnh, nhưng để giảm thiểu sự không an toàn của Chiho, cô có thể nhờ hai cháu giúp không....)

Với quan điểm của Emi thì, cô cảm thấy cực kì tội lỗi khi luôn kéo Chiho vào những chuyện liên quan đến Ente Isla, nên cô quyết định là mình sẽ đồng ý yêu cầu của Riho. Rồi thì hai người họ còn tranh luận thêm một lúc cái vấn đề ai là người chi trả cho cái phí trọ 3 người.

Tất nhiên là Chiho không thể nói cho mẹ của cổ về tình hình hiện tại của Ente Isla. Nhưng thậm chí chỉ với cái 'có lý do nào đó', Riho cũng quyết định hoàn toàn tin tưởng con gái mình.

Emi đã gặp Riho, và cô không cảm thấy sự bướng bỉnh nào từ bà ấy cả. Thay vào đó, những gì Riho vừa nói lại càng củng cố thêm cái sự thật rằng mối quan hệ mẹ-con này thật sự rất thuần khiết.

Emi chỉ mới biết được sự tồn tại của mẹ mình, biết rằng bà ấy không phải con người và còn biết mất rất đột ngột. Điều này làm Emi khá ganh tị trước mối quan hệ giữa Chiho và mẹ cô ấy.

"Eh, đại khái là, người mẹ đáng kính ấy hoàn toàn đặt lòng tin ở nơi cô, và cả việc mua vài món địa phương cùng với cá thu om cho người cha đáng kính của cô, người đã có lòng tốt mà đứng ngoài vụ này. Đừng lo, chúng tôi sẽ đi cùng cô đi mua mấy thứ đó."

"...Mẹ... Mình hoàn toàn bị bà ấy đánh bại rồi."

Chiho cúi thấp đầu, mắt rưng rưng lệ.

"Thế, vì cớ gì mà Chiho-dono là phải cố gắng đến thế? Chắc hẳn là không phải do cô lo Lucifer khiến cả bọn bị đuổi việc đâu nhỉ? Nếu là thế thì cô hẳn đã quyết định ngay sau khi xem xong cuốn băng rồi."

Sau một lúc sụt sùi,Chiho đặt Alas Ramus xuống đất.

"....Thực ra thì hôm qua, em có nghe Sariel-san nói. Gabriel-san vẫn chưa từ bỏ việc mang Alas Ramus đi."

Sắc mặt của Emi và Suzuno đột nhiên thay đổi khi họ nghe thấy cái tên Gabriel.

"Cả Maou-san, Yusa-san hay Alas Ramus-chan cũng đều gặp một vài tình huống nguy hiểm, nhưng vì mọi người không chiến đấu một mình, và đến phút cuối, mọi người đều đã xoay sở để có thể vượt qua những khó khăn đó cùng nhau, đúng chứ? Tất nhiên là em không yêu cầu chị quên đi những chuyện mà Maou-san đã làm với Ente Isla. Nhưng nếu cả hai lại gặp phải những tình huống nguy hiểm khác, thì em nghĩ là sẽ tốt hơn nếu mọi người ở cạnh nhau, tuy nhiên... Yusa-san dường như rất vui khi thấy Maou-san sắp có một chuyến đi xa."

"À..."

Emi gật đầu mà không hề suy nghĩ.

Cả hai người họ đã cùng nhau chiến đấu vài lần, mà cơ bản thì, đó là cách duy nhất mà họ có. Mặc dù Emi được cứu nguy vài lần nhờ vào sự hiện diện của Maou, Ashiya, và Urushihara, nhưng cái này không có nghĩa là cô thích thú cái việc nhờ vả họ.

Vì Maou và đồng bọn sắp sửa đến nhà người thân của bà chủ nhà, Shiba Miki, nên Emi nghĩ rằng không cần phải bám theo họ làm gì. Nhưng với Chiho, người chưa từng gặp bà chủ nhà thì, cô cảm thấy thái độ của Emi rất kì lạ.

"Dù là Maou-san, Yusa-san, Suzuno-san, Ashiya-san, hay thậm chí Urushihara-san. Nhờ vào một loạt chuyện ngẫu nhiên mà mọi người đều ở bên cạnh nhau ở Sasazuka này. Nên, chỉ cần một trong những mối nguy hiểm ấy trở nên mất cân bằng và không thể kiểm soát được, rồi mọi người đều biến mất, em sẽ cảm thấy rất hoảng sợ. Mặc dù chuyện này nằm ngoài khả năng của em, nhưng miễn là em cố gắng thêm một chút, có lẽ em có thể giữ được sự cân bằng..."

Chiho nhìn vào Ashiya và Urushihara, hai cái người mà đang ngồi ở cái băng ghế xa xa và đang giữ lấy cái gì đó trông như hộp đựng kem, rồi cô nói tiếp.

"Có lẽ một ngày nào đó, chị sẽ phải quay về Ente Isla để ổn định mọi thứ lần cuối... Nhưng với mục tiêu trên, và chỉ khi cần đến, em mong rằng mọi người đều có thể làm việc chung với nhau."

Với Chiho, cô ấy chắc chắn không đến đây chỉ vì phải lòng Maou.

"Em không biết Maou-san nhận thức về tình hình này nhiều như thế nào, nhưng Sariel-san đã nói rằng anh ta 'biết chỗ của cả Yusa-san và thanh kiếm thánh'. Nghĩa là cái người bám theo Yusa-san đã biết rõ chị đang đi đâu. Nếu Gabriel-san mà ra tay lúc Maou-san đang ở Choshi thì..."

Mặc dù Emi đã thắng trận solo 1 - 1 với Gabriel, nhưng chẳng ai biết được liệu hắn có thách thức cô ấy nữa không.

Những gì Chiho đã nói và những gì mà cô ấy đã thấy đều là sự thật.

Kể cả họ có là Anh Hùng với Ma Vương, nhưng dù là Emi hay Maou, họ cũng không thể giải quyết ổn thoã những rắc rối mà họ có ở Nhật Bản bằng chính sức của mình.

Trái lại, vì họ quá tự tin với sức mạnh của mình, nên vô tình, họ đã kéo Rika, Chiho, và người dân nước Nhật và rắc rối của họ càng lúc càng nhiều hơn.

"....Chiho-dono, cô thật sự rất thông mình đấy."

Suzuno nhẹ nhàng nói với một vẻ ngưỡng mộ.

"Bất kể chuyện có thành ra thế nào đi nữa, thì 'mục tiêu' cuối cùng của Emi vẫn là giải quyết mọi với Ma Vương một lần và mãi mãi. Và bất kể bên nào biến mất khỏi Nhật, thì 'mục tiêu' đó có thể trở thành 'không thể đạt được'. Với cái 'mục tiêu' quan trọng đấy thì tốt nhất là đừng nên rời mắt khỏi kẻ thù thực sự lúc này... ý cô là vậy đúng không, Chiho-dono?"

Chiho khẽ gật đầu.

Lần trước, Suzuno cũng đã phán đoán sai lầm về việc đâu mới là kẻ thù thực sự, và cô đứng ở cái vị trí cần phải tiêu diệt những kẻ cản trở công cuộc mang lại hoà bình cho mọi người. Cô ấy ghê tởm cái cách thức sự trừ khử từ tận trong thâm tâm mình, và cô cảm thấy rất đau khổ, lúc ấy, cô không ngừng hét lên với bản thân mình rằng, 'ai mới thực sự là kẻ thù thực sự đây'.

Giờ thì kẻ thù mà Suzuno và Emi phải đánh bại là Ma Vương, nhưng cũng không phải là Ma Vương.

Mà là một kẻ nào đó đang lẩn trốn trong thế giới loài người, và đang giả dạng một tên đầy tớ của chính nghĩa.

Đối phương không những giữ sức mạnh còn to lớn hơn cả Anh Hùng hay Ma Vương, hắn còn có một lực lượng dưới trường mình, nhưng lại không đưa tay ra giúp đỡ khi thế giới đang trong tình trạng khủng hoảng.

"Em hy vọng mọi người có thể sống hoà thuận với nhau, đây là một yêu cầu bướng bỉnh từ một người không có tí hiểu biết về Ente Isla... Nhưng giờ thì chúng ta có Alas Ramus-chan bên cạnh, và con bé cực cực kì yêu quý mọi người, em thực sự không muốn những chuyện khiến con bé buồn xảy ra."

"Bánh senbei ngon lắm, ne?"

Câu nói ngây thơ của Alas Ramus khiến Chiho hơi mỉm cười.

"Chiho."

"Vâng... Uwah!"

Emi nhẹ nhàng ôm lấy Chiho.

"Chả trách mẹ em lại tin tưởng em đến thế. Tuy là sinh ra trong một thành phố yên bình, nhưng làm thế nào mà em có thể có một quyết tâm mạnh mẽ đến thế!?"

Như để Chiho bớt lo lắng hơn, Emi nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy.

"Được rồi. Chúng ta sẽ đi theo ý muốn của em. Sau cùng thì, chị cũng rất quý con bé."

Sau khi thả Chiho ra, , Emi đặt tay lên đầu Alas Ramus, vốn đang đứng ngay kế chân cô ấy.

"Nhưng có một điều mà chị mong em không hiểu lầm. Chị không hề có ý định muốn hoà thuận với Ma Vương hay ở cùng hắn hay thân thiết với hắn."

Emi dữ dội chỉ vào cái tên Maou vừa đổ mồ hôi vừa nói chuyện điện thoại ở ngoài kia.

"Chị hứa với em rằng, nếu chị thật sự rơi vào cái tình huống mà mình hooàààànnn toàn không thể tự mình xử lý, và khi chị chắc chắn rằng không còn cách nào khác nữa, thì chỉ sẽ không nhờ vả tên ngốc đó, mà chị sẽ hoàn toàn lợi dụng hắn. Lợi dụng đã rồi thì chị sẽ quăng hắn đi như cục rác."

Emi tuyên bố một câu cực kì ấn tượng và khiến cho Chiho cuối thấp đầu xuống với một nụ cười toe toét trên mặt. Chiho nói.

"Xin lỗi, và cảm ơn chị."

"Dù sao thì, chúng ta sẽ ở lại Inubo 3 ngày 2 đêm để quan sát tình hình, nên chúng ta cũng có thể thư giãn một chút."

"Đúng thế. Chúng ta đến đây vì cái vụ rắc rối này, nếu cứ quan sát cái cuộc sống thảm thương thường ngày của lũ quỷ này thì chán chết mất."

Suzuno nở một nụ cười chua chát, và xua tan đi cái bầu không khí căng thẳng đang hiện diện.

Lúc đó, Maou cũng vừa quay vào từ bên ngoài nhà ga, thở một hơi dài trước cái sự chênh lệch kinh dị giữa nhiệt độ bên trong và bên ngoài ga.

Maou chẳng biết tí gì về cuộc đối thoại ban nãy của đám gái---

"Á à! Các ngươi ăn ngon ghê nhờ!"

Cậu liền buộc tội khi thấy hai tên đực kia đang ăn kem.

"Kem Nure-senbei. Ngon lắm lun."

"Vì tụi tôi tò mò kinh khủng cái vị của nó, nên chúng tôi không thể cưỡng lại được... Ma Vương đại nhân, ngài muốn ăn miếng không?"

Nghĩ về việc sao hai con quỷ ấy không để ý đến cuộc trao đổi giữa Emi và hai cô gái kia, cũng đủ thấy rằng chúng không tài nào đỡ nổi cái nóng này, và chỉ tập trung ăn kem của mình.

"Ngu gì không ăn!"

Maou móc ra vài đồng lẻ và vội vã chạy vào tiệm. Emi thấy cái tình huống đó, và---

"Mỗi khi chị nghĩ tới việc mình thực sự phải mượn sức mạnh của cái con quỷ 'phải dùng tiền lẻ để đi mua kem chống nóng', là cảm giác của chị lại trở nên cực kì phức tạp."

Emi cau mày bất mãn.

"Nhưng em nghe bảo kem nure-senbei thực sự rất ngon đấy. Mà hình như nó cũng là món hàng phổ biến trong dịp hè."

"Chiho-dono, đó không phải là điều mà cô ấy muốn nói đâu."

Khi Maou đưa tiền cho chủ tiệm và thưởng thức cây kem theo một lối cực dị thì---

"....Tôi tự hỏi không biết cái người ấy là người thế nào nhỉ, cô ấy tên là Ooguro-san, đúng không?"

Cái câu mà Urushihara vừa bình thản nói ra khiến cho Maou và Ashiya 'làm căng' cùng một lúc.

"Cái thằng não phẳng! Ta đã cực kì cố gắng để không nghĩ về điều đó rồi. Đừng có nói mấy câu vô nghĩa nữa!"

"Bởi vì điều đó thực sự rất đáng sợ! Cái người đó là cháu gái của cái người trong 'tấm ảnh đó' đấy!!"

"Guh, nhưng xét theo cái giọng trên điện thoại thì hình như người đầu dây là một người phụ nữ trẻ tuổi mà?"

"Dù cho cái diễn biến tiếp theo mà chúng ta phải đối mặt có ra làm sao, thì chúng ta cũng ếu còn đường lui nữa rồi. Giờ chúng ta chỉ có thể cố hết sức và phó mạc cho số mệnh mà thôi."

"Chúng ta còn chưa được nghía qua chỗ làm, ngài muốn cố kiểu gì đây..."

Nói đoạn, điện thoại của Maou kêu lên.

Ba con quỷ đấy chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nhìn vào nhau. Maou đợi một lúc rồi mới bắt máy.

"Chào."

"À, Maou-san? Tôi đang đứng trước ga đây, chỗ cái xe khách màu trắng ấy."

Rốt cuộc thì cả nhóm cũng được gặp người đó.

Để chuẩn bị cho cái tình huống mà lát nữa phải đối mặt, ba con quỷ hít một hơi thật sau, chuẩn bị tinh thần trước khi đi ra đằng trước ga Inubo, quảng trường ngập nắng ấm.

Chiho và những người còn lại cũng theo sau, hướng về cái quảng trưởng nắng ấm được lát gạch hoa trước ga.

Ngoài nhà ga là một một chiếc xe khách trắng đã ngả màu kem, trông rất cũ và dường như được dùng cho việc kinh doanh.

Khi cả nhóm quyết định đến gần hơn, cái người lái xe dường như đã để ý họ. Người đó gỡ đai an toàn ra và rời khỏi ghế xe.

Trông thấy người ấy xuất hiện dưới cái nắng chói chang, cả Maou, Ashiya, Urushihara, và Emi đều giật mình.

"Maou-san?"

"À, uh, vâng. Uh, cô là Ooguro-san?"

"Đúng, cảm ơn mọi người đã lặn lội từ xa đến đây. Chào mừng đến với Inubo."

Đại khái thì, người bên đấy là một quý cô xinh đẹp.

Vẻ bề ngoài của cô ấy thì trông như cũng gần hơn 20 rồi.

Tóc thì được buộc lên kiểu đuôi ngựa một cách cẩn thận, và cô ấy đang mặc một chiếc áo thun màu đen, với một cái tạp dề màu xanh đã phai màu trên người. Nửa thân dưới của cổ là một chiếc quần jean rách và một đôi sandal giản dị. Mặc dù quần áo của cổ trông rất bình thường, nhưng nhìn cũng đủ biết bo-đì của cổ có thể sánh ngang với Kisaki.

Trên cái gương mặt không son phấn ấy là một cặp lông mày mỏng và một đôi mắt tinh tường, làm cho nước da nâu nâu của cô trông càng khoẻ khoắn hơn; dáng vẻ ấy thậm chí còn đem lại cho người ta cái ấn tượng của một chiến binh dày dặn kinh nghiệm.

Cô gái này thực sự là cháu gái của bà chủ nhà sao?

Bỏ qua một bên cái sự thật rằng hai người họ đều là những động vật có xương sống và là giống cái, hai người họ chẳng có điểm chung nào cả.

"Tôi đoán là cậu đang cảm thấy rằng chúng tôi giống nhau cho lắm, đúng không?"

Chắc hẳn là do cậu ngây người quá lâu, Ooguro mỉm cười và nhìn vào cậu ấy để xác nhận xem mình có đoán đúng hay không. Maou giật mình trở về với thực tại---

"Uh ..."

Trông một chốc, Maou không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu.

Cậu gặp rắc rối trong việc không biết có thích hợp không khi nói cô gái đang trong tuổi xuân trước mặt mình trông giống với "bà chủ nhà đó".

"Ahaha! Xin lỗi, xin lỗi. Từ lập trường của Maou-san thì trả lời câu nào cũng khó nhỉ."

"V-vâng..."

"Thực ra thì Miki-obaachan bỏ lớp trang điểm ra thì sẽ trông giống tôi đấy. Tấm ảnh hồi trẻ của dì ấy giống tôi y xì đúc luôn."

Nếu những điều mà quý cô này vừa nói là sự thật, thì rõ ràng, dòng chảy thời gian thực sự rất đáng sợ.

Thẳng thắng mà nói, tưởng tưởng màu da của một con khủng long đã tuyệt chủng 65 triệu năm về trước còn dễ hơn tưởng tưởng vẻ thanh xuân của bà chủ nhà khi còn trẻ mà không có trang điểm.

"Dù sao thì, tôi là quản lý tạm thời của nhà hàng bãi biển 'Ooguro-ya', Ooguro Amane, hân hạnh được gặp mọi người.

"À, vâng. Uh, tôi là Maou Sadao."

"Tôi là Ashiya Shiro. Hy vọng cô sẽ chiếu cố cho chúng tôi."

"...Urushihara Hanzo."

Sau khi Maou tự giới thiệu bản thân mình, Ashiya cũng làm một cái cúi đầu 90 độ. Còn với Urushihara, kẻ đã rất phấn khích trước đây, nhẹ nhàng xưng tên với vẻ mặt dè dặt.

"Ashiya-san và Urushihara-san hử... thế còn..."

Ooguro ngạc nhiên nhìn vào đám gái sau lưng Maou.

"Tôi cảm thấy vụ này có vẻ náo nhiệt hơn những gì tôi được nghe đấy."

"Uh, erhm, người làm việc cho cô chỉ có 3 thằng chúng tôi thôi, những người còn lại đến là để.... à, à phải, Emi với Suzuno, hai cô tính bám theo chúng tôi bao lâu thế?"

Sẽ thật tệ nếu mất việc chỉ vì có quá nhiều người tới và gây nhiều rắc rối cho chủ tiệm. So với Maou, người đang cuống cuồng mà cố giải thích thì---

"Em là đàn em của Maou-san, Sasaki Chiho! Vì em muốn đến xem nơi làm việc của Maou và những người khác, nên em làm một chuyến đến đây xem như đi du lịch luôn.”

Sau khi cản Maou lại, Chiho thành thật giải thích cái lý do mà cô tới đây, và cúi đầu.

"Này Chi-chan. Em có nghe anh nói không đấy?"

"Tôi là Kamazuki Suzuno. Tôi là... hàng xóm của họ."

"Họ của tôi là Yusa, và đứa bé này tên là Alas Ramus."

Emi và Suzuno cũng bơ Maou đi, và lần lượt giới thiệu bản thân mình.

Maou còn tưởng rằng hai người họ còn phủ nhận động cơ của Chiho cơ, nhưng bất ngờ thay, họ trông chẳng có vẻ gì như muốn làm thế cả.

Nhân tiện, cả 6 người họ đã quyết định rằng khi giới thiệu Alas Ramus với người khác, thì không cần phải dùng tên thay thế để gạt họ. Sau cùng thì, nếu họ có dùng tên như của Maou hay Emi, thì đối phương cũng khó mà hiểu được.

Ngoài ra, vẻ bề ngoài của Alas Ramus rất khác với người Nhật, nên họ có dùng thẳng cái tên đó đi nữa, thì cũng chẳng ai nghi ngờ.

"Ôi trời, cậu thực sự mang đến đủ kiểu gái xinh luôn. Thế ai là người đã kết hôn nào?"

Vẻ bề ngoài của Ooguro không khiến cô như một cô gái thô lỗ, nhưng khi cô ấy hỏi, Urushihara chỉ vào Maou, Chiho và Suzuno chỉ vào Emi, và với Ashiya, anh đưa mắt nhìn đi một hướng hoàn toàn ngẫu nhiên.

""Này!!""

Maou và Emi dữ dội phản kháng lại cùng một lúc.

"Làm cho mọi thứ thuận tiện với người quen là nghĩa vụ của cư dân và nhân viên trong khu du lịch mà. Đi suốt một quãng đường dài như thế, sao mọi người không qua quán của chúng tôi và để chúng tôi tiếp đãi trước khi mở cửa nhỉ? Miễn là không ra khỏi tầm mắt của tôi, thì mọi người có thể đi bơi, tôi cũng sẽ giới thiệu cho mọi người các địa điểm thú vị ở Choshi, ngoài ra..."

Ooguro liếc ngang sang Emi.

"Một người bình thường chắc chắn sẽ để ý đến chỗ làm của chồng mình. Anh thô lỗ thật đấy, Maou-san, có cô vợ đẹp thế này mà lúc nói chuyện trên điện thoại anh lại bảo mình độc thân!"

"Tôi-tôi đã bảo là mọi chuyện không phải như thế mà!"

Xét về nhiệm vụ của cô ấy, và tình hình của Chiho, mặc dù Emi muốn xem chỗ làm của Maou, nhưng cô vẫn khó mà chịu được cái cảnh bị xem là vợ của Maou.

Emi phủ nhận kịch liệt, nhưng Ooguro lờ cô đi.

Ngoài Urushihara ra, mọi người đều nhìn vào Emi và Chiho, nhưng chỉ có mỗi Emi trông không vui, còn Chiho thì đang nở một nụ cười bình thường.

"Haizz, đứng nói chuyện ở cái chỗ nóng thế này chả hay tí nào, vào trong xe đi, các quý cô đây cũng có thể vào cùng. Để tôi lấy ghế trẻ em ra trước đã."

Ooguro lấy chiếc ghế trẻ em ra từ ngăn để hành lý, và khéo léo lắp nó vào ghế trước, như thể từ đầu cô đã biết rằng đứa bé sẽ đi cùng.

Cả 6 người thận trọng nhìn nhau và ngồi vào trong chiếc xe khách con.

Vì Alas Ramus phải ngồi ghế trước, nên ba cô gái kia ngồi xuống băng ghế thứ hai. Còn 3 tên còn lại thì chen chúc ở băng ghế sau.

"Giờ thì, vì có trẻ em đi cùng nên lái an toàn nhé!"

Ooguro nói sau khi bỏ hết hành lý của mọi người lên xe, rồi cô khởi động động cơ xe, và chiếc xe khách - không hề có lấy bộ phận giảm xóc - rời khỏi quảng trường của sân ga Inubo và đi vào đường chính.

Biển quảng cáo nhà trọ các kiểu lần lượt hiện ra trên đường đi. Mặc dù trước khi đến Chiba, Maou và nhóm của mình chưa từng thấy qua biển, nhưng như những gì Ooguro nói, quang cảnh hiện ra trước mặt họ chưa đầy 5 phút.

Cái lúc mà họ chạy vào con đường ven biển, Thái Bình Dương thình lình hiện ra ở bên phải họ.

"Wow!"

Chiho hân hoan thốt lên.

"Đây là lần đầu tiên tôi được thấy biển ở đây... tôi chưa từng nghĩ rằng nó lại xanh đến thế."

Emi khẽ lẩm bẩm và thở dài. Bầu trời trong trẻo, và biển Thái Bình Dương trải dài mênh mang trước mặt họ đang phô bày ra cái xanh ngát của bầu trời mà nó tự hào, kể cả với Emi, dù cô đã du hành khắp Ente Isla, cô cũng chưa từng thấy được cái khung cảnh nào như vầy.

"Kể cả ở làng của chúng tôi cũng khó mà được thấy một khung cảnh trong xanh thuần khiết như thế này."

Suzuno nhẹ nhàng nói bằng cảm xúc của mình.

Khi Emi và Suzuno nói ra những điều đó, họ vẫn chú ý đến hành động của Ooguro.

"Mẹ ơi, nhìn kìa, xanh quá! Cái đó xanh quá! Có nhiều 'Chesed' lắm luôn!"

Tuy nhiên, do Alas Ramus quá phấn khích vì con bé chưa từng thấy cảnh tưởng này bao giờ, nên con bé nói ra tên của 'Sephira' có màu xanh.

Maou lập tức rùng mình, nhưng do Ooguro không biết tí gì về mấy thứ đó, nên cô chắc chắn không thể hiểu con bé vừa nói gì.

"Đây là bãi biển Kimigahama. Xa xa đằng sau phía bên phải, toà tháp màu trắng nằm trên mũi đất là ngọn hải đăng Inubosaki."

Cả nhóm nhìn theo cái hướng mà Ooguro miêu tả, và họ nhìn thấy một ngọn hải đăng màu trắng nằm trên đỉnh một vách đá dốc đứng, như một sinh vật to lớn nhìn chằm chằm vào đại dương bao la với cảnh nền là một bầu trời xanh ngắt.

"Eh, cái đằng trước mũi đất là..."

"Oh, thấy rồi sao? Đúng rồi đấy, đó là nhà hàng Ooguro-ya."

Bãi biển rộng rãi trước mặt họ được gọi là bãi biển Kimigahama, và nằm ngay giữa bãi biển là cái nhà hàng.

Đó là một nhà hàng trông như một căn nhà gỗ thông thường.

Khi Maou nhận ra cái nhà đó, Ooguro rời khỏi đường chính và quẹo vào một quảng trường trông như bãi đậu xe bãi biển.

"Có vẻ như ít người hơn tôi tưởng."

Ashiya hỏi khi anh nhìn ra ngoài.

Mặc dù Ooguro có nói rằng công việc ở đây rất bận rộn, nhưng số xe trong cái bãi đậu xe này lại chẳng có bao nhiêu.

Với Maou, người đã từng thấy bãi tắm trong một quyển tạp chí du lịch và tưởng rằng bãi tắm biển là một nơi đông chật kín người, thì cái cảnh này hoàn toàn làm cậu cụt hứng.

Ooguro tháo đai an toàn ra và tắt máy.

Vì bãi tắm chỉ mở cửa vào ngày mai, cho nên giờ chỉ có mấy người lướt sóng ở đây thôi."

Maou thì chẳng biết bao nhiêu về cách thức hoạt động của bãi tắm, nên cậu chấp nhận câu trả lời đó mà chả nghĩ ngợi gì thêm.

"Ngày mai... huh?"

Nhưng Chiho dường như bị thu hút bởi cái gì đó, và cô đặt tay lên trán mình, rồi nhìn ra phía mặt biển ở xa xa.

"Lướt sóng... à, đúng thật. Trên mặt biển..."

Tuy nhiên, khi Chiho nhìn ra biển qua cái cửa kính xe, cô ấy mơ hồ cảm thấy gì đó lờ mờ trên mặt sóng.

"Sasaki-san? Có chuyện gì không ổn?"

Với giọng quan tâm từ Ashiya, cái cảm giác kì lạ ngắn ngủi đó bị cuốn vào xoáy nước trong suy nghĩ của cô ấy.

"...Không, không có gì."

Do Chiho chả thể xác định được cái 'không ổn' đó rốt cuộc là gì, nên cô cũng đành tạm từ bỏ việc nghĩ về cái cảm giác kì lạ đó.

"Đây là một tuyến đường đi dạo rất được ưu thích, trước khi bãi tắm mở cửa, mọi người thường đến đây để xem ngọn hải đăng và ngắm mặt trời mọc."

Hoá ra là thế, nhắc mới để ý, trên đường đến đây, thi thoảng họ cũng thấy vài người dắt chó đi dạo hay nằm trên mấy tấm nhựa và đang tắm nắng.

"Dù sao thì, lấy đống hành lý ra trước đã. Tôi sẽ dẫn mọi người đến chỗ trọ và giải thích một chút về nơi này."

Maou và những người còn lại đi về hướng căn nhà gỗ mà họ vừa thấy ban nãy bằng cách đi men theo cái bãi biển hơi dốc này.

Cả bọn lần lượt ra khỏi xe, và đi theo sau Ooguro, họ dừng lại ngay trước cánh cửa gỗ cũ kĩ đằng sau căn nhà.

"Mặc dù bên trong chẳng có gì ngoài nệm, nhưng các cậu có thể nghỉ ngơi một chút sau khi làm việc."

Ooguro mở cửa ra sau khi nói, và sau khi xem xét kĩ bên trong căn nhà, Maou, Ashiya, Suzuno và Urushihara mở to mắt kinh ngạc.

"...Có cảm giác như, môi trường sống ở đây còn tốt hơn ở nhà mình nữa?"

Cũng chẳng có gì lạ khi Urushihara thay mọi người nói ra suy nghĩ của họ.

Căn phòng rộng khoảng 8 tấm tatami, không những có tủ gắn tường, mà bên trong phòng còn có một cái bếp với kích thước tương tự ở Ma Vương Thành. Dù là căn phòng tràn ngập ánh nắng rọi vào từ cái cửa sổ to to, nhưng bên trong phòng vẫn rất mát.

"Tôi, thực sự muốn ở lại đây luôn."

Ánh mắt của Urushihara khoá chặt vào trần nhà.

Ở trển là một cái máy điều hoà.

Dù rằng đó là một cái máy điều hoà đời cũ, nhưng nó vẫn là một chiếc máy điều hoà phả ra những luồng hơi mát lạnh.

"Vì chúng ta ở gần biển, nên bất luận thế nào, mấy tấm tatami cũng sẽ bị phồng lên do độ ẩm nơi đây, tôi mong mọi người có thể bỏ qua sự bất tiện này."

Trước một cái máy điều hoà thế kia thì cái vấn đề bé tí teo ấy chả là gì với 3 con quỷ này cả.

Mặc dù chỗ này chỉ có mỗi mấy tấm nệm, nhưng Ma Vương Thành đến một tấm nệm còn chẳng có.

Bị cám dỗ bởi môi trường sống nơi đây, Maou còn chợt quên rằng cậu còn phải quay về MgRonalds.

"Nhưng tôi nghĩ là chỗ này sẽ rất lạnh khi đông đến."

Nhưng với sự bác bỏ của Ashiya trước câu Urushihara vừa nói, Maou dần dần lấy lại được ý thức.

Đúng thế, nhà hàng bãi biển là một kiểu kinh doanh hoạt động theo mùa. Sau hè thì họ chẳng thể làm ở đây nữa.

"Mọi người thích là được rồi. Tôi sẽ về nhà vào buổi tối, nên mọi người nhớ khoá cửa nẻo đàng hoàng nhé."

Hoàn toàn bỏ những người vừa thuê nhà lại và quay về nhà mà không một chút lo lắng, có vẻ như người quản lý này đã tin tưởng Maou và những người còn lại. Đồng thời, điều này cũng thể hiện người quản lý này tin tưởng bà chủ nhà Miki đến nhường nào.

"Thế, mặc dù tôi thấy khá ái ngại khi phải làm phiền mặc dù các cậu chỉ vừa đến, nhưng các cậu có thể ra đằng trước sau khi sắp xếp hành lý của mình không? Công việc cũng sắp bắt đầu rồi."

Giữa những người có mặt ở đây, chỉ có mỗi Urushihara là cau mày khi cô ấy nhắc đến công việc, và một người có vẻ như nhạy cảm hơn những người còn lại, đã để ý đến sự thay đổi trên sắc mặt của hắn.

"Để hành lý lại cho em. Mọi người cố hết sức nhé."

Chiho cười tươi như ông mặt trời, và hơi dùng sức mà cầm lấy hành lý từ trên tay Ashiya, rồi xoay người lại nhìn Maou.

Đối diện với hành động chu đáo của Chiho, Maou gật đầu cảm tạ, và không hề bàn bạc từ trước, Ashiya và cậu ta, mỗi người đứng một bên, và túm lấy tay của Urushihara.

"Này, khoan, khoan đã! Tôi đã nói gì đâu!!"

Maou và Ashiya với một sự phối hợp hoàn hảo, lờ đi sự phản kháng từ Urushihara và cưỡng chế áp giải hắn đi.

Ooguro cũng chẳng nói gì hơn, và dẫn họ hướng thẳng về phía bãi biển.

Emi, Alas Ramus và Suzuno đi theo sau họ.

Mặc dù Ooguro gọi căn phòng đó là một 'phòng trọ', nhưng hai căn này vẫn được nối với nhau bằng một cái hành lang có mái, nên cái phòng trọ vẫn liên thông với mặt sau của tiệm.

Chỉ cái hành động bước vào trong nơi làm mới cũng đủ tạo ra một thứ cảm giác lẫn lộn cho bất kì ai.

Maou và Ashiya cũng hồi hộp đối mặt với chỗ làm mới của mình, vừa hồi hộp vừa mong chờ.

Tuy nhiên, cái cảm xúc phức tạp của hai người họ đã tan biến ngay khi họ thấy diện mạo bên ngoài của tiệm.

"....Eh?"

Nơi này chỉ có thể miêu tả như một nơi khiến cho người khác không thể nói nên lời.

Nhà hàng bãi biển Ooguro là một căn nhà gỗ, và không gian bên trong được xem là rất rộng rãi. Nó rộng gấp đôi kích thước của tiệm xe đạp Hirose sau khi đống xe đạp của tiệm bị đem ra hết.

Nhưng tiệm hoàn toàn chưa được lau dọn, và bụi đóng thành từng lớp ở khắp mọi nơi.

Tiệm còn có một phần mái tre nhô ra gần biển, tuy rằng các vết nứt cũ kĩ đem lại cho người ta một cảm giác hoài niệm, nhưng băng ghế dài dưới mái khiến người ta khó mà khen được.

Bởi vì cái chỗ bên cạnh là một hàng cửa gỗ mỏng có hệ thống ống nước, nên đó chắc hẳn là phòng tắm. Nhưng cái dòng '10 phút 100 yên' được viết tự bao giờ có vẻ đã bị mòn đi bởi những cơn gió biển.

Cái điểm cộng duy nhất là phòng vệ sinh ở đây dùng hệ thống xả nước kiểu 'giật dây', nhưng cái tủ tiền cũ nát đó thực sự khiến người ta lo lắng không biết chức năng của nó còn hoạt động bình thường không.

Tấm biển hiệu của tiệm cũng bị bọc bởi một lớp gỉ sét do oằn mình quanh năm suốt tháng trước những cơn gió biển, cứ cho là sự cũ kĩ của cái cửa hàng này là không thể tránh khỏi, nhưng mấy cái ghế đẩu rách tới lòi cả phần xốp bên trong ra [3], và cái máy bán nước màu đồng cũng đổi màu lỗ chỗ.

Kế bên cái quầy tính tiền trong tiệm là một cái tủ lạnh đứng đựng nước giải khát gần như trống không. Bên trong có được vài cái lon coca khiến nó trông càng 'trống không' hơn. Cái sự cứu rỗi duy nhất còn hiện hữu là mấy cái đĩa kim loại để làm mì xào vẫn chưa bộc lộ dấu hiệu hoen gỉ nào.

Một vài nhân vật hoạt hình của mấy thế hệ trước nở nụ cười cùng với đống phao bơi và bóng bãi biển trôi nổi ở phía sau làm nền, làm cho cảnh vật càng hiu quạnh hơn.

Cho dù họ có dở việc kinh doanh đến đâu, họ cũng không nên bỏ bê cái tiệm đến nỗi thành ra thế này chứ.

Năm sau chắc hẳn cái tiệm sẽ bị đóng cửa là ấn tượng đầu tiên của Maou về nơi này.

Đây chắc hẳn là nhà hàng được mở bởi cha của Amane. Nếu thế thì càng khiến người ta nghi ngờ không biết có phải cái sự thiếu hăng hái trong kinh doanh bắt nguồn từ thời của cha cô ấy hay không.

Trong tim của những người đang hiện diện ở đây, có một cơn bão khó chịu đến khó tả đang hoành hành.

"Nhà dơ ghê!"

Tiếng bi bô ngây thơ của Alas Ramus biểu lộ chính xác cảm xúc của mọi người.

"Erhm... Ooguro-san."

Amane giơ ngón cái lên là trả lời Ashiya.

"Ashiya-kun, không cần phải cầu kì thế đâu! Cứ thư giản và gọi tôi là Amane-chan là được rồi!"

Từ cái cách mà họ bắt người khác bằng biệt danh, Ashiya xác nhận luôn rằng người này với bà chủ nhà thực sự có quan hệ máu mủ, và anh mở miệng nói một cách yếu ớt.

"...Amane-san, cái bãi tắm mà cô nói ban nãy bao giờ thì mở cửa?"

Ashiya hỏi, và từ giọng của anh, rõ ràng là anh cũng đang mang cái ấn tượng giống của Maou.

"Ngày mai!"

Amane hăng hái đáp lại.

"Thành thật mà nói, tình hình hiện tại cực kì tệ rồi."

"Sao cô ấy có thể tỏ ra vui vẻ như thế trong lúc này chứ..."

Cái tiệm dơ đến mức cả Urushihara cũng phải than vãn.

"Hầy, tôi đã bảo tôi chỉ là quản lý tạm thời còn gì. Nói thế nào nhỉ, tôi không biết cách kinh doanh, và tôi còn có công việc khác nữa."

Mặc dù họ không biết công việc của Amane là gì, nhưng Maou đoán rằng đó chắc chắn không phải công việc trong ngành dịch vụ.

"Maou-san, Ashiya-san, hành lý cũng sắp.... wah!"

Cả Chiho cũng thốt không nên lời khi vừa đến, càng chứng tỏ độ khó đỡ của tình hình hiện tại.

"Cực kì... kì cục... cực kì... Mẹ ơi, cực kì kì cục là sao vậy ạ?" (Trans: hầy, ước gì có bản raw, chứ eng vs chi mỗi đứa một kiểu... mình cũng làm một kiểu lun)

Do chỉ trẻ con mới có những sự hiểu lầm kỳ quái, nên Emi cũng vô tình xém cười thành tiếng, nhưng cô vẫn ráng kềm chế và nói những gì cần nói.

"Tôi... chắc hẳn sẽ không mua đồ ở chỗ này đâu."

Câu nói này nghe khá thốn, và Amane cũng thở một hơi dài như đồng ý.

Susuno cũng đang mang cùng một suy nghĩ với Emi.

"Qu...Sadao-san, sao thế?"

Sau khi cô cảm thấy Maou, người đã im lặng từ lúc thấy cái tình trạng của tiệm, dường như đang lẩm bẩm điều gì đó.

"Một nơi như thế này, mùa hè chắc hẳn sẽ rất bận rộn... khách hàng sẽ kéo đến... tình trạng độc quyền. Nếu 1000 yên nhân lên cho 3 thì vẫn khá rẻ... nên... Amane-san."

"Hmm, ừ?"

Maou quay sang phía Amane, người vừa trả lời, và hỏi.

"Có một điều mà tôi muốn cô xác nhận, nếu chúng tôi kiếm được nhiều tiền, chúng tôi có được thưởng không?"

"Ể?"

Bởi vì họ nhận thấy một vài từ bất thường trong câu của Maou, nên mọi người đều thốt ra một tiếng hoài nghi trừ Maou.

"Nhiều, nhiều tiền, nếu cậu kiếm được nhiều tiền, tôi sẽ rất sẵn lòng thưởng thêm cho cậu, nhưng..."

Từ cái góc độ suy nghĩ nào mà có thể kết nối cái việc kiếm được nhiều tiền với cái khung cảnh này đây. Như những gì Emi nói, còn không chắc chắn có người đến đây hay không nữa là.

"Ashiya, Urushihara."

"Vâng?"

"Huh, gì thế?"

Cả hai ngẩng đầu lên khi nghe Maou gọi.

"Làm việc kiếm xiền nào."

Maou trông tràn đầy tự tin.

"Amane-san, hãy để tôi thử nhé."

"Ugh, được thôi, nhưng kiếm nhiều tiền chẳng phải có hơi hoang đường sao?"

Này, bà chủ nên nói những câu như thế này sao? Lời của Amane gần như làm mọi người có mặt ở đây muốn khiển trách cô ấy.

"Trời ạ, mặc dù có hơi lạ khi tôi là người nói điều này, nhưng như những gì vợ cậu đã nói, cả tôi cũng chả muốn mua đồ ở đây nữa là."

"Tôi đã bảo tôi không phải vợ hắn mà!"

Sự chống đối của Emi lập tức bị cuốn theo gió biển.

"Với những thứ như mục tiêu thì tất nhiên là càng cao càng tốt. Miễn là cái mục tiêu được đặt cao hơn một chút, thì việc đạt được 'cái thành mục tiêu không thể đạt được' sẽ mang lại cái lợi lớn hơn so với cái kết quả khi đề ra mục tiêu thấp hơn. Ngoài ra..."

Maou nói với kiểu khá xấu hổ.

"Vẻ bề ngoài của tiệm và sự đa dạng của hàng hoá, thực tế mà nói, chỉ toàn là hình ảnh của doanh nghiệp mà thôi. Mặc mấy cái áo thun nhàu nát hay mấy bộ đồ bẩn trước mặt khách hàng và kiếm tiền từ họ trong khi không cung cấp cho họ một dịch vụ hoàn thiện, những đồng tiền đó chỉ có thể gọi là những đồng tiền tệ hại, và chẳng thể mang lại nhiều lợi nhuận."

Mặc dù có vẻ như chỉ có mỗi câu này là nghe khá lưỡng lự, nhưng phần kết luận là nếu họ phục vụ khách hàng, thì họ phải cố hết sức để có một sự chuẩn bị hoàn hảo.

"...ngay cả khi ngươi là Ma Vương."

Sau khi Emi lẩm bẩm trong giận dữ, cô ấy trút một tiếng thở dài như bỏ cuộc.

"...thế, chính xác thì ngươi tính làm gì đây?"

Khi Emi hỏi câu đó, Moau đáp lại với một vẻ mặt cau có.

"Cô hỏi làm giế?"

Cũng chẳng có gì lạ khi Maou phản ứng lại theo hướng đó. Cả với Ashiya hay Urushihara cũng khó mà tưởng tượng rằng Emi, người suốt ngày cãi nhau với Maou như chó với mèo, giờ lại chủ động đi hỏi cái câu như thế này.

Mặt Emi nhăn lại cứ như cô có chút hối hận, và lén liếc nhìn Chiho.

"Phiền quá đi... ý ta là ta muốn giúp ngươi đó. Làm ơn tinh tế một chút đi!"

Và thấy Chiho cười, không hiểu sao Emi lại càng thấy tức hơn.

Lời đề nghị của bất ngờ của Emi khiến cho cả Maou, Ashiya, và Urushihara đều cảm thấy sốc.

"Chuyện-chuyện gì xảy ra vậy, Yusa, cô ăn nhầm cái gì à?"

Cũng chẳng lạ gì khi Urushihara hỏi câu đó.

"Ta chỉ cho cac ngươi một ân huệ đều sau này các người còn trả ơn ta một cách công bằng."

Chỉ có mỗi Suzuno và Chiho là hiểu được ẩn ý đằng sau câu trả lời đó.

"Thế, em cũng giúp nữa. Được chứ ạ? Amane-san."

Chiho đề nghị, bắt chước theo Emi.

"Cả-cả Sasaki-san... chuyện này thực sự ổn không đấy?"

"Không sao đâu, thực sự thì em cũng muốn mình có thể giúp mà, và vì Yusa-san muốn tham gia, nên sao mà em có thể để thua chị ấy được."

Chiho nắm tay lại thành hình quả đấm và hăng hái gật đầu trước câu hỏi của Ashiya.

"Không may là tôi chẳng mang bộ quần áo nào có thể mặc để làm việc cả. Thế nên, để tôi chăm sóc Alas Ramus cho. Cậu cũng không muốn một đứa bé đang tập đi vào phụ làm đâu nhỉ."

"Suzu-nee chan, chúng ta sẽ quay về sao?"

Suzuno, người nhận lấy Alas Ramus từ tay của Emi, lắc đầu đáp lại.

"Ba và mọi người sẽ bắt đầu làm việc ngay bây giờ. Nên để không làm phiền họ, Alas Ramus có thể ra ngoài nghịch cát với Suzu-nee chan."

"Nghịch cát?"

Có vẻ như Alas Ramus không hiểu từ nghịch cát là gì.

"Đúng thế, chúng ta sẽ xây một toà lâu đài bằng cát."

"Yeah!"

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc con bé. Mọi người cố hết sức nhé, để ngăn chặn việc Maou và hai tên kia bị đuổi việc."

Sau khi nói với Emi và Chiho, cô ấy nắm lấy tay Alas Ramus và hướng về phía bãi biển.

Emi nhìn hai người họ xa dần với một vẻ mặt nghiêm túc, và vỗ mạnh vào má mình như đang tập trung động lực lại.

"Giờ sao đây?"

Emi chằm chằm nhìn vào Maou với vẻ mặt đầy sát khí, cứ như cô chuẩn bị bủa một đao xuống vậy.

"...Cô làm thật đấy à? Cô thật sự muốn giúp chúng tôi á?"

"Chẳng phải ban nãy ta vừa nói sao. Đừng có hỏi nữa, cứ thế thì ta mất hứng đấy."

"Urushihara, nhìn kìa...! Anh Hùng thực sự đang quy phục Ma Vương đại nhân, hôm nay là một ngày đáng nhớ đấy."

"Ashiya, lúc này còn đi nói mấy thứ đó, bộ ngươi không thấy nhảm hay sao hả?"

Chiho thì chỉ lặng lặng đứng nhìn.

"Mặc dù Chi-chan và Ashiya đã có kinh nghiệm trong việc này, nhưng tôi dùng người rất tàn bạo đấy."

"Không khinh thường người khác thì chịu không nổi à? Làm nhân viên tổng đài chăm sóc khách hàng mà hiền quá thì cũng chả làm nổi đâu."

"Cô tự nói đấy nhé. Thế, tiếp theo thì, làm theo hướng dẫn của tôi đây. Chịu không nổi thì cũng đừng có vừa chạy vừa khóc nhé, okế? Haizzz, vì cô cũng chả mang đồ đến để thay, nên tôi sẽ không bắt cô làm việc quá tốn sức đâu."

Dù là giọng Maou nghe ngạo mạn, nhưng cậu vẫn thể hiện vẻ quan tâm của mình một cách kì lạ, và khi cậu nói xong, cậu quay người sang Amane.

"Amane-san, thế này ổn chứ?"

Quyết định cuối cùng vẫn nằm ở Amane. Sau cùng thì cô ấy vẫn là người thuê. Dù cho Emi và Chiho có muốn giúp tới cỡ nào, Maou cũng không thể dùng nhân viên mới theo quyết định của mình.

"Mặc dù tôi không chắc chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi không thấy phiền đâu. Miễn là mai quán có thể mở cửa mà không gặp phải trở ngại gì, và thậm chí hôm nay tôi có phải tăng chi phí nhân viên lên đi nữa, tôi cũng không do dự đâu! Dù sao thì từ đầu đây vốn là rắc rối do tự tay tôi gây ra mà."

Đến lúc này, Amane vẫn đáp lại một cách thoải mái.

Sau khi xác nhận phản ứng của Amane bằng một cái liếc xéo, Maou lần lượt nhìn vào Ashiya, Urushihara, Emi, và Chiho.

"Rất tốt, để tôi nói trước này, dù có nghĩ thế nào đi nữa, thì ngày mai cũng là ngày đầu tiên, nên rất khó có thể kiếm được nhiều tiền. Tuy rằng số người giúp có tăng lên, nhưng không gian của quán quá rộng, nên khu vực mà chúng ta có thể xử lý cũng có giới hạn. Thành ra là..."

Vì họ không thể trông cậy và Amane, nên Maou chỉ còn biết tự lực gánh sinh và vui vẻ mà làm việc chung với những người này để làm nên một cái tiệm mà họ có thể tự hào mà nhận tiền của khách hàng.

Ngày mai, sự thay đổi về tiền bác đều nằm trên vai của cậu ta, người xứng đáng với cái tên "Quản lý Thay thế - Maou Sadao" đã giáng trần trên đất Kimigahama.

"Kề từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ dùng mọi biện pháp có thể để 'thanh tẩy' cái tiệm này!"

*****

Maou nhanh chóng tham khảo cơ sở vật chất của tiệm.

Bóng đèn và cơ sở vật chất của nhà bếp đều có thể xem như vẫn hoạt động bình thường. Cả cái tủ đông dùng để đựng nguyên liệu cũng là loại Tsukizaki đời mới, ngon hơn hẳn cái mà tiệm MgRonald trước ga Hatagaya dùng.

Còn với phần đỉnh ngã màu kem và phần đáy bị hoen gỉ của cái tủ lạnh đựng nước giải khát, mặc dù chúng là dấu hiệu rõ ràng cho sự cũ kĩ, nhưng nếu được đặt đúng chỗ, thì mấy cái dấu hiệu đó vẫn có thể được giấu đi.

Còn với cái máy bán nước màu vàng đồng trông cứ như hai cái vòi nước mở rộng ra từ một cái ống kia, chắc hẳn nó đặc biệt được dùng để đựng bia.

Maou còn phát hiện ra một đống bụi kín đáo phủ lên trên hướng dẫn sử dụng của cái máy bào đá.

Mặc dù nó không hoạt động trơn tru, nhưng có vẻ như nó vẫn chưa hư hại gì nhiều cho lắm.

Bên cạnh đó, sau khi xác định sự sắp xếp của hệ thống dây điện và sự bố trí ánh sáng của tiệm, Maou hét lên một tiếng để lấy tinh thần, rồi quay lại trong tiệm và nói với Amane.

"Amane-san! Giờ cô đang có bao nhiêu quỹ chi tiêu vặt trong tay thế?"

Quỹ chi tiêu vặt là một lượng tiền trữ riêng độc lập với khoản tiết kiệm ngân hàng, dùng cho những khoản phụ phí hay những tình huống bất ngờ của tiệm.

Mặc dù với MgRonald, một tiệm có cấu trúc điều hành thống nhất, thì cái này không phải là một thứ sẽ xuất hiện trong sổ chi tiêu của tiệm, thi thoảng nó cũng sẽ được dùng để chi cho chi phí di chuyển của nhân viên, người hỗ trợ cung cấp những lưu ý ngắn hay những văn phòng phẩm dùng cho văn phòng trong tiệm.

Với một tiệm tư nhân và không hề có bất kì luật lệ hay sự hạn chế đặc biệt nào như Ooguro-ya, thì lượng tiền trong quỹ chi tiêu vặt sẽ được dùng trong những tình huống như phải đi ra cái siêu thị kế bên để mua nước sốt dùng cho mì xào khi cái cũ đã dùng hết, để vượt qua cái tình huống khẩn cấp.

"Hmm~ khoảng 20000 yên! Nếu cậu thực sự cần, lấy thêm khoảng tiết kiệm của tôi cũng không sao."

Amane dõng dạc trả lời lại từ phía sau tiệm. Vì Chiho vẫn là trẻ vị thành niên, Amane bảo rằng cô ấy cần phải chuẩn bị một bản hợp đồng để xin sự đồng ý từ ba mẹ của em ấy. Và Maou, người phát hiện ra rằng Amane khá đáng tin cậy trong khoản hành chính, đã thay đổi cái nhìn của cậu với cô.

"20000 yên là đủ rồi. Này Emi!"

Maou lấy ra một cây bút cùng với sổ ghi chú từ quầy mà không thèm xin hỏi, và viết ra vài dòng chữ một cách trơn tru, rồi đưa cho Emi.

"Cô có trách nhiệm mua mấy thứ được ghi trong đây, còn với vị trí của tiệm (tạp hoá), cô có thể hỏi Amane-san, nhưng giới hạn ngân sách trong 5000 yên, ngoài quỹ chi tiêu vặt ra, rút một vài tờ phiếu 10000 yên từ máy ATM rồi đi sang ngân hàng đổi hết chúng sang đồng 100 yên."

"Tôi có thể hiểu được việc đổi tiền... nhưng mua một cái phao bơi mới và một cái bơm, giấy màu và giấy nhám làm gì thế?"

Maou hoàn toàn lờ Emi, người rõ ràng đang hoài nghi.

"Được rồi, cứ đi mua về đây. Nhớ cầm cả danh đơn (invoice) về nữa?"

"Cái đó chẳng phải hoá đơn sao?"

"Tại vì danh đơn có bản ghi chép sản phẩm, nên miễn là không phải thứ gì quá mắc, thì đưa ra danh đơn khi mua hàng bằng quỹ chi tiêu vặt vẫn tốt hơn. Nhưng nếu danh đơn không có ghi chép về sản phẩm mà cô mua, thì vẫn cần mang hoá đơn về."

"Hiểu rồi. Dù sao tôi cũng thuộc tầng lớp lao động. Miễn phần tiêu đề đề tên tiệm Ooguro, và các sản phẩm đã mua được ghi đúng thì sao cũng được..."

Emi thực hiện điều này một cách thích hợp, và đi sang hỏi Amane về vị trí của tiệm.

"Ashiya, ngươi dọn sạch sàn nhà trước khi Emi về nhé. Làm cho sạch không một hạt bụi cho ta."

"Đã... đã rõ..."

Ashiya, người nhận lệnh từ Maou, bắt đầu di chuyển sau khi lắp bắp đáp lại Maou một cách kì lạ. Khi anh đang hỏi Amane về vị trí của dụng cụ lau dọn, và đang chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp một cách nhanh chóng thì anh vô tình chạm mặt Chiho.

"Sasaki-san, nghe tôi nói này..."

"Vâng, Ashiya... Ashiya-san? Sao anh lại khóc?"

Mặc dù anh chàng Ashiya mũi đỏ đang rươm rướm nước mắt, tay anh vẫn tiến hành quét dọn đúng bài bản, thấy thế, Chiho lúng túng và nhanh chóng đến gần để bày tỏ lòng quan tâm.

"Anh Hùng... Anh Hùng Emilia đó, kẻ thủ của tất cả loài quỷ! Hoàn toàn vâng lời của Ma Vương đại nhân vì cái hào quang đáng sợ của một vị vua mà Ma Vương đại nhân toả ra! Được đích thân chứng kiến cảnh này... tôi... tôi thực sự rất xúc động! Đây là bước đi nhỏ bé của một con quỷ, nhưng là bước tiến khổng lồ của cả quỷ tộc....!" (Trans: Trích - Ashiya Armstrong =]]])

Chiho nở một nụ cười gượng và dõi theo anh chàng Ashiya không thể cầm được nước mắt kia.

"Mặc dù không phải như em không thể hiểu được niềm vui sướng của anh, nhưng em nghĩ là anh vẫn còn đang hiểu lầm, dù sao thì cũng phải xin lỗi Armstrong-san trước đã."

"Hức... hức... thật tốt là tôi đã không chìm vào trong tuyệt vọng và tiếp tục sống tiếp."

Vì cô không thể hiểu Ashiya đang xúc động về điều gì, nên cô chỉ có thể che đậy điều đó bằng một nụ cười và đi về phía Maou.

"À, Chi-chan, sao rồi? Mẹ em đồng ý chứ?"

Maou lên tiếng hỏi. Mặc dù cái diễn biến của tình hình tệ đến mức khiến cho cả Chiho cũng phải giúp đỡ và gây rắc rối cho chủ tiệm, nhưng từ vẻ mặt của Chiho, chắc hẳn cô ấy đã nhận được một câu trả lời tích cực.

"Ooguro-san cũng giúp em gọi nữa, nên mẹ em đồng ý cho phép em làm ở đây. Giờ thì Ooguro-san đang ở trong tiệm chuẩn bị hợp đồng cho em, Maou-san và mọi người..."

Chiho dừng lại một quãng, như thể cô ấy đang cẩn trọng lựa từ để trả lời.

"Bác ấy thực sự đồng ý sao?"

Mặc dù bà ấy biết Chiho đang ở Choshi, rồi từ quan điểm của Riho, bà ấy chắc hẳn biết rằng vụ việc này có liên quan rất nhiều đến Maou.

Tất nhiên là Maou chắc chắn không biết rằng Riho và Chiho đã từng nói chuyện với nhau về việc này, nhưng cứ xem như không liên quan, riêng chuyện Riho chấp thuận cho Chiho làm việc tại chỗ mà cô đi chơi vẫn là một quyết định quá táo bạo.

Dĩ nhiên là Riho hầu như đưa ra quyết định dựa trên sự tin tưởng mà bà dành cho con gái mình, nên bà ấy mới chấp thuận cái sự việc chưa từng có này. Không chỉ với mỗi Chiho, mà quyết định đấy còn thể hiện lòng tin của bà ấy với những người xung quanh con gái mình.

Nếu đã thế, Maou lại càng không có lý do để phản bội lại lòng tin hay phá vỡ đi mối gắn kết này.

"... có vẻ như sau khi chúng ta trở về, chúng ta sẽ phải làm một chuyến đến nhà Chi-chan với đống quà lưu niệm mua ở đây để bày tỏ lòng biết ơn thôi."

"Ể? Không, không cần phải tốn công đến thế đâu ạ. Dù sao thì đây cũng là điều mà em muốn làm."

Mặc dù chẳng có gì lạ khi nhận được câu trả lời như thế này từ Chiho, nhưng Maou vẫn lắc đầu.

"Bọn anh đã nhận quá nhiều sự giúp đỡ từ em rồi, không bày tỏ lòng biết ơn thì coi sao được... Nếu chuyện cứ tiếp tục thế này, có khi một ngày nào đó anh thực sự phải đến nhà em và xin họ cho em gia nhập Ma Quân mất."

Maou đáp lại một cách tự nhiên.

"... Em, em có hơi hãnh diện."

Chiho hít lấy một hơi.

Lúc này thì Maou mới nhận ra những từ mà cậu có nói có thể ẩn chứa ý gì.

"A? A! Uh, erhm, anh không có ý đó đâu. Biết nói thế nào nhỉ, đây chỉ là một cách nói thôi, không phải để trả lời lại cái vụ ban nãy đâu, a, cũng không phải là hoàn toàn không phải thế, ơ? ơ?"

"Erhm... nếu cái bỏ đi cái phần 'Ma Quân' đi... uh, erhm, nó sẽ nghe giống như một kiểu 'giữ trước'..."

"Eh? Gì cơ?"

Chiho trở nên bẽn lẽn một cách rụt rè, và Maou thì không nghe được rõ những gì mà cô đang cố nói.

"Không, không có gì... nhưng, thật sự, một ngày nào đó..."

".....Này, có người đang nhìn đây này. Nếu không có việc gì để làm thì tôi quay về tận hưởng cái máy lạnh đấy nhé."

"Woah!"

"Urushi-Urushihara-san?"

Giọng nói phát ra ngay bên chân hai người họ. Urushihara, người đang ngồi chòm hỏm đằng sau quầy bia, khiến cho Maou và Chiho giật bắn người.

"À, er, erhm, ừ, ngươi cũng phải làm. Nên đợi một lát đi!"

"Ngồi-ngồi ở đó thì cũng lên tiếng ngay từ đầu đi chứ!"

Chiho phản kháng, cả mặt và tai cô ấy đều đỏ hết cả lên, và Urushihara nhìn vào Chiho, cau mày khó chịu.

"Cứ cho như là cô nói thật đi, nhưng nếu tôi chen ngang thì kiểu gì cô chả than vãn."

Chỉ lần này, Urushihara đã đúng.

Maou và Chiho hiện rõ lên vẻ xấu hổ, nhưng đánh liều bằng cái địa vị Ma Vương của mình, Maou là người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh.

"Ehèm! Giờ thì, mặc dù đây là một công việc nhàm chán, nhưng Chi-chan sẽ làm ở đây..."

Sau khi 'Ehèm' một cái rõ to, Maou và Chiho cùng nhau bước vào nhà bếp, Maou cầm lấy hủ muối và giấm từ khay gia vị, đến chỗ bồn rửa cầm lấy một cái bàn chải.

Trước mặt Chiho, người đang thắc mắc vì không hiểu ý định của Maou, Maou lấy ra một muỗng lớn muối và giấm và bỏ vào trong cái tô nhỏ, sao khi bỏ giấm vào xong, cậu dùng bàn chải để trộn đều chúng lên.

Maou bước về phía cái máy bán nước đã đổi màu, và chà lên bề mặt của nó bằng cái bàn chải đầy hỗn hợp muối và giấm.

"A! Tuyệt quá, nó tróc đi kìa!"

Ở cái chỗ mà Maou vừa chà, cái máy màu vàng đồng đã lấy lại được màu vàng vốn có của nó.

"Muối như một chất bào mòn, miễn là thêm giấm vào, cái chỗ đổi màu có thể bị loại bỏ. Anh hy vọng Chi-chan có thể bỏ chút thời gian để chà sáng bóng anh bạn này."

"Em hiểu rồi! Cứ để cho em!"

Kể cả mặt cổ vẫn còn hơi đỏ, Chiho vẫn hăng hái đáp lại và nhận lấy cái bàn chải.

"Nếu hết muối với giấm thì cứ bỏ thêm vào, chà xong thì nói anh."

Sau khi Chiho tỏ vẻ đồng ý và bắt đầu làm việc, Urushihara nói với Maou lần nữa.

"Mặc dù ngài không có tivi hay mạng, tôi vẫn khá ngạc nhiên khi thấy ngài biết mấy cái mẹo nội trợ này đấy."

"Học lúc mới đến Nhật đấy. Khi ta còn là nhân viên ngắn hạn, chỗ làm của ta rất đa dạng."

"Oh? Ngài đang ám chỉ cái công việc đòi mặc áo thun dài tay mà ngài từng nhắc tới đúng không?"

"Nó đó. Mặc dù chỉ là mấy việc lao động chân tay cơ bản như bốc vác hàng, nhưng ta còn làm thêm nhiều việc, như giúp một nhóm kịch mang vác mấy món đạo cụ lớn, cầm biển quảng cáo câu kéo khách hàng, hay điều tra lưu lượng giao thông trên đường. Cái trò mà ta vừa dạy Chi-chan là học khi đang giúp một quán rượu đầy 'hoài cổ' trước khi nó mở cửa. Rốt cuộc thì đó cũng chỉ là một công việc đơn giản mà không đòi hỏi công cụ gì đặc biệt."

"Trong cuộc đời này, ngài sẽ chẳng bao giờ biết khi nào thì một vật sẽ trở nên hữu dụng."

Urushihara gượng cười, và Maou, trong một dịp hiếm hoi, đồng ý với câu nói vừa rồi.

"Mặc dù ta không chắc khi nào điều này sẽ có ích cho ngươi trong tương lai, nhưng ta vẫn sẽ phân ngươi làm việc này."

"Tôi không muốn làm mấy việc rườm rà đâu."

Dù là hắn có hạ thấp đầu và giọng mình xuống do còn ý thức được sự hiện diện của Amane-san, Urushihara vẫn chẳng thay đổi cái thái độ hỗn xược của hắn.

Maou túm lấy Urushihara và chỉ về phía ghế của khách.

"Gở cái phần đệm của mấy cái ghế ra."

"Ể?"

"Dùng kéo hay cái gì cũng được, cứ gỡ hết chúng ra khỏi ghế là được, để bày phần gỗ (dưới nệm) ra. Được chứ?"

"Gỡ ra.... uh, tôi làm được, nhưng làm chi vậy?"

"Mấy cái ghế đó sẽ dùng cho những khách hàng vừa tắm biển về với bộ đồ tắm trên người."

Maou chỉ vào cái đệm ghế dơ hầy.

"Người bình thường chắc hẳn sẽ chẳng muốn ngồi xuống loại ghế này với cái mông ướt nhẹp đâu, đúng không? Trước tiên là họ không phải lo về việc cái ghế bị ướt nếu họ có đặt cái mông ướt lên, dùng đệm thì cái đệm sẽ hút nước và gây tác dụng ngược lại mà thôi.”

"Ể? Nhưng bỏ phần đệm ra, chừa lại mỗi phần gỗ thì khi ngồi chẳng phải rất ê mông sao?"

"Với khách hàng mà nói, ngồi trên mặt gỗ của ghế còn tốt hơn là cảm thấy khó chịu khi ngồi chỉ vì phần mông cứ ươn ướt đấy. Mặt khác, vì ở đây chẳng có bao nhiêu ghế, nếu khách hàng ngồi thích quá mà không muốn rời khỏi thì chỉ làm giảm doanh thu của bàn thôi. Vì chúng ta phải chiến đấu trong điều kiện bị giới hạn, nên ta muốn kiềm chế độ thoã mãn của khách hàng lại, và chủ yếu ưu tiên doanh thu của bàn, sau khi gỡ đống nệm ra, chúng ta sẽ dùng cái giấy nhám mà Emi mua...."

"Tôi hiểu rồi, đầu tiên là gỡ đệm, sau đó là chà mượt mặt ghế với mấy cái góc ghế để nó càng thoải mái hơn khi ngồi."

Amane xuất hiện từ phía bên cạnh. Và với đống giấy tờ mà cô ấy đang cầm trên tay, đó chắc hẳn là hợp đồng lao động mà Chiho đã đề cập đến ban nãy.

"Thực sự nghĩ ra nhiều ý tưởng như thế. Cậu đã mở tiệm làm ăn bao giờ chưa đấy?"

"Uh, không, tôi vẫn chưa mở cái nào... và mặc dù tôi không thể giải thích ý nghĩa của mấy việc này, nhưng tôi vẫn quyết định làm, theo bản năng mình thôi."

Nội dung từ những đề nghị của Maou không phải là kết quả từ những dòng suy nghĩ ban đầu của cậu, cậu chỉ kiến tạo nên một mô hình tối ưu hoá từ kinh nghiệm làm việc ở MgRonald của mình với cái mục tiêu là muốn khách hàng mua đồ ở đây.

"Xin lỗi, đột nhiên làm những việc như làm hư đồ trong tiệm thế này..."

"Không sao, không sao đâu, biết sao được giờ. Tôi cũng có thể chấp nhận cái lý do mà cậu vừa nói. Mặc dù mấy cái tiệm ngày nay thường dùng ghế gập, nhưng tiệm của chúng tôi không có đủ tiền để đổi ghế. Nếu có cách cải thiện mà không phải tốn tiền, thì đó chắc hẳn là cách tốt nhất rồi."

Chẳng hề biết có phải cô ấy thực sự nghĩ thế hay là chỉ đang muốn làm Maou cảm thấy thoải mái, Amane vừa cười vừa vỗ vai Maou một cách vô tư lự.

"Thế đó, Urushihara. Chủ quản lý cũng đã cho phép rồi, nên ngươi bắt đầu gỡ ra đi, làm cho xinh tươi vào, đừng có để lại tí nệm hay dấu vết nào đấy."

"...nhưng thật tình thì cái này vẫn rườm rà lắm."

Dù là Urushihara có phàn nàn, nhưng trước mặt Amane, hắn vẫn miễn cưỡng bắt đầu công việc của mình.

"Erhm, tôi sắp đi chào Suzuno đây, nếu cô có đơn đặt hàng nào cần gửi cho cửa hàng bia hay cửa hàng rau củ thì hãy gửi sớm nhé."

"Không thành vấn đề. Tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi, khi vợ cậu trở về, mọi người có thể xem qua."

"Tôi đã bảo cô ta không phải vợ tôi mà...."

Maou dỗi, và chạy mất trước khi Amane kịp trả lời.

Khoảng xa hơn những cơn sóng đang đập vào bờ một chút, Suzuno đang cùng Alas Ramus xây một lâu đài cát.

À không, nói đúng hơn thì, dường như chỉ có mỗi Suzuno xây mà thôi.

"Ba ơi, Suzu-nee chan lợi hại quá!"

Alas Ramus chạy về phía Maou, và cũng có thể hiểu được việc con bé nói như thế, bởi vì cái thứ mà Suzuno làm đến nỗi lem hết cả cát lên viền Yukata của mình thực sự là một toà lâu thành hoành tráng, thậm chí cô còn đào cả một con hào xung quanh nữa.

Không giống những toà lâu đài cổ kính phương Tây, đó là Thành Osaka thuần phong cách Nhật bản mà cả cái đỉnh hình con cá cũng hoàn toàn y chang một bản sao. (Trans: Mời các bạn vào đây và đây để biết trình xây lâu đài cát của Suzuno bá cỡ nào =]]])

Trong một khoảng thời gian ngắn như thế, cô ấy thậm chí còn tỉ mỉ đổ nước biển vào con hào để bảo vệ lâu đài nữa.

Khi con nít thấy được mấy thứ này, chúng thường chạy đến và phá huỷ như nó đi như một con quái vật trong phim, nhưng có vẻ như con bé đã dùng khiếu cảm thụ mỹ thuật sâu sắc của mình và cảm thấy được điều gì đó từ cái công trình của Suzuno.

"...Vậy ra cô còn có cái kĩ năng đặc biệt này nữa."

"Hm, là Ma Vương đó à. Hàizz, sau khi được Alas Ramus yêu cầu mà tôi trở nên nghiêm túc khi nào không hay."

Suzuno nở một nụ cười như thể nói rằng 'Nhiệm vụ đã hoàn thành'. Nhưng thực tế thì cái toà thành này vãi đến mức khiến người ta thực sự muốn chụp một tấm, và gọi nó là "Lâu đài HimejiHimeji Castle". [4]

"Cũng chả có gì to tát cả. Trong lúc luyện tập cũng đã có vài người học về kiến trúc nhà thờ và nghệ thuật điêu khắc tượng. So với cái việc đòi hỏi độ chính xác cao đó, xây lâu đài cát dễ hơn nhiều. Haizzz, mặc dù nhiều phần của toà lâu đài này sẽ bị gió thổi sập."

Mặc dù cậu chưa từng nghe qua chuyện một điều tra viên học về kiến trúc nhà thờ và điêu khắc tượng lại đi xây Lâu Đài Himeji trên bãi biển, nhưng Maou, người vốn có ý định kêu Suzuno đưa Alas Ramus đi nhặt vỏ sò, đã đổi ý.

"Suzuno, làm ơn nhé. Lát nữa cô có thể xây một cái gần tiệm không? Còn về giá cả thì tôi sẽ bàn bạc với Amane-san."

"Xây lâu đài cát á? Tôi thì không sao... nhưng làm thế có ý nghĩa gì không?"

Maou nhìn về phía Lâu Đài Himeji, và cảm thấy vô cùng xúc động.

Sau khi xác nhận chỗ trọ và tiền công, cậu nhờ Suzuno, có khi cậu còn có thể kêu cô ấy mỗi ngày làm một toà lâu đài cát khác nhau. Sau cùng thì, chẳng còn gì có thể câu kéo khách hàng hiệu quả hơn cách này nữa.

"....Haizzz, dù sao thì, từ giờ giúp tôi chăm sóc Alas Ramus nhé."

"Cứ để cho tôi. Alas Ramus, giờ em muốn làm gì?"

"Hmm~ Mẹ!"

"Emilia huh? Được thôi, cứ để đó cho chị."

Vì cô ấy có thể xây nguyên cái Thành Osaka, nên việc chăm sóc một đứa bé với cô ấy dễ như ăn cháo. Bỏ lại cái cô Suzuno có thể làm ra cả mấy con rối bằng cát, Maou quay về tiệm.

"Đây là những nguồn cung cấp chính. Và đây là menu chính của năm ngoái."

Urushihara vẫn đang gỡ cái đệm ra, và Amane bỏ toàn bộ tài liệu lên trên bàn kế bên những cái ghế.

"Tóm lại cứ thu hẹp số món cho ngày đầu tiên đã. Từ danh sách đặt hàng, nguyên liệu chắc chắn sẽ được chuyển đến vào sáng mai, thời gian chuẩn bị là không đủ dài để có thể làm tất cả mọi thứ, nhưng miễn là chúng ta tận dụng tốt tấm kim loại... à... Amane-san, cô thường làm công việc gì thế?"

Cơ bản thì, Emi, Suzuno, và Chiho chỉ có thể giúp được hôm nay. Nếu vậy, Maou và Ashiya phải gánh Urushihara, người có ít kinh nghiệm trong việc nói chuyện với người khác, và cả Amane, người đã lờ cái tiệm đến nổi nó thành ra thế này.

Tuy nhiên, nếu nghề nghiệp chính của Amane có liên quan đến phục vụ khách hàng hay nấu nướng, thì họ sẽ có cơ hội dạy cô ấy những việc chuẩn bị....

"Uh... chắc là, lên quan đến tay đôi, tôi đoán thế?"

"Tay đôi... hả?"

Do không thể phản ứng lại kịp thời mà Maou lặp lại câu ấy như một câu hỏi.

"Uh~ Nói chung thì, kĩ năng nấu nướng của tôi chắc là thấp hơn tiêu chuẩn sống thông thường. Tôi còn không biết thái bắp cải nữa là."

Bà chủ tiệm thực sự có ổn không đây? Maou bắt đầu có một cảm giác khó chịu kì lạ.

"Biết nói thế nào đây nhỉ, hmm, à phải, giống nghề an ninh hơn."

Chẳng lẽ cô ấy cũng giống như Urushihara, chỉ chuyên về việc bảo vệ sự an toàn của nhà mình? Lúc trên điện thoại, Amane cũng từng nói rằng ban đầu tiệm này do ba mẹ cô ấy quản lý, và Maou bắt đầu hoài nghi liệu có phải do cô không có việc làm nên ba mẹ cổ mới đẩy cái cửa hàng ế ẩm này sang cho cổ không.

Bất kể thế nào đi nữa, họ chẳng thể liều mình mà giao nhà bếp cho Amane được

Vì cô ấy hiểu cái từ 'quỹ chi tiêu vặt', có nghĩa là cô ấy nắm được kiến thức tối thiểu về những thuật ngữ được dùng trong ngành công nghiệp buôn bán. Có vẻ như cô ấy chỉ hành động như một người quản lý của tiệm và chịu trách nhiệm lượng tiền chi tiêu và thu nhập.

Có nghĩa là là phần nấu nướng tất nhiên sẽ do Ashiya phụ trách.

"Còn về đồ uống... với đồ uống có ga thì, coca cola là thức uống chính, sau đó là Sting, 7-up, nước cam, xá xị, C2, không độ, Soda chanh... chẳng phải là hơi nhìu sao." (Trans: Ầy, mình không rỗi hơi đi tra từng tên nước ngọt đâu -_-)

Ở đây chỉ có một cái tủ đựng nước giải khát, và có bốn ngăn ở trỏng. Nếu sức chứa không bị giới hạn, thì khi một món hàng bị bán hết, thì cả cái tủ sẽ trông rất tàn tạ.

"Sao cậu lại muốn mua coca cola, chẳng phải cái chai đó hơi nhỏ sao?"

Để đáp lại câu hỏi của Amane, Maou lắc đầu mình.

"Bởi vài chai coca cola rất thon, có thể bỏ nhiều vào trong tủ, và lại bán rất chạy, chưa kể còn rẻ nữa. Đặt mấy chai 100 yên vào giữa đống 120 yên sẽ thu hút sự chú ý của người khác bất kể họ có muốn mua hay không, không phải sao? Với lại, rất ít người mang tiền mặt khi đến biển chơi. Buồng tắm và cái tủ xu cũng dùng đồng 100 yên, sau khi khách đổi tiền xu, lượng xu 100 yên trong túi họ sẽ tăng lên. Miễn là có hàng hoá để họ tiện đường xài bớt xu, thì doanh thu của tiệm sẽ tăng lên."

Đây là kinh nghiệm có được khi bán những món hàng hoá giá rẻ ở MgRonald, hay còn gọi là MgRonald 100 yên.

"Ngoài ra, tôi còn muốn thứ này."

Maou chỉ vào đơn đặt hàng, và ở phần phía trên có ghi dòng chữ "Coca Cola ~ Sự kiện Khuyến mãi Đặc biệt, mua hai két (thùng) Coca Cola, bạn sẽ nhận được một set poster quảng cáo cỡ A2 để dán trong tiệm của mình". Túm cái váy lại, miễn là họ đặt hai két thức uống, họ sẽ nhận được hàng dùng cho mục đích quảng cáo.

"Là sao đây, Maou-kun, cậu muốn cái poster của một quý cô bikini xinh đẹp à?"

Amane nhìn vào vị nữ thần tượng sôi nổi được in trên tấm poster, và hỏi Maou với một ít hứng thú trong giọng nói, Maou chỉ lắc đầu phủ nhấn với dáng vẻ khoan thai.

"Tôi đang tính bắt chước cái biển hiệu 'hoài cổ' kia, và che đi mấy cái lỗ nhỏ trên tường. Miễn là ta dán poster gần cái tủ đựng nước để thu hút sự chú ý của họ, số người để ý rằng cái tủ đấy đã cũ sẽ ít hẳn đi. Và cô gái trong tấm poster cũng rất dễ thương, giúp quảng cáo tiệm được nữa."

"Uầy, vô vị quá đê. Cậu là một Mensao Dansei [5] hay thực sự là một tên herbivore vậy [6]?"

Người bên kia đang nói rất nghiêm túc, ấy vậy mà cô vẫn dùng cái giọng đấy để nói chuyện.

"Cái lí do mà tôi nhờ Chi-chan... Sasaki-san lau cái máy bán nước cũng là vì thế. Một cái máy bán bia sáng bóng trong một cái tiệm tối tăm sẽ giúp làm chệch sự chú ý của khách hàng ra khỏi những nơi khác. Tiếp theo thì, miễn là chúng ta có thêm vài cái poster liên quan đến beer khi chúng ta đặt hàng đồ uống, nó sẽ trở nên hoàn hảo miễn là chúng ta dẫn ánh nhìn của khách hàng từ bia sang menu."

"Wow... ra là thế."

"Miễn là chúng ta đặt ở đây mấy cái phao bơi mà Emi sắp mua về, thì đống hàng tồn kho sẽ trông dồi dào hơn. Tóm lại, chúng ta chỉ cần tái cơ cấu cái nhà hàng bãi biển này về mức được tối thiểu (của một nhà hàng) là đủ rồi. Sau đó sẽ là một đòn tấn công trực tiếp."

"Oh~"

Amane nhìn Maou với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. Và điện thoại Maou đột ngột nhận được tín hiệu gọi từ Emi.

"Alo, sao thế. Cô chủ động gọi tôi thế này, mai là tận thế à."

"Ta cắt đây." (Trans: trong tiếng Nhật, 'cắt' với 'tắt máy' nghe gần giống nhau)

Câu nghe hơi kì kì.

"Giờ ta đang ở trước cái siêu thị kế bên ga Choshi, ngươi muốn loại phao bơi nào? Xét đến việc mua mấy thứ khác thì phần còn lại của 5000 yên đó chỉ đủ để mua một cái phao bơi thôi."

"Cứ mua loại cỡ trẻ em ấy. Tất nhất là mua loại cho cả trai và gái. Có cái nào có hình Pokémon không?"

Pokemon là tên thường gọi cho cái game nổi tiếng gần đây - "Bảo bối thần kỳ - Pokemon", và nó còn có một series phiên bản movie được công chiếu hàng năm, một loạt phim được ưu thích khắp thế giới.

Với những món đồ chơi được đặc biệt may tặng kèm khi đặt món "Bữa ăn vui vẻ" cho trẻ em, họ cũng từng tặng những sản phẩm liên quan đến Pokémon.

"Tệ quá, có vẻ như hết loại có hình Pokémon rồi. Pirichu hay những món đặc biệt cũng.... a, có Rilakkuma nè...."

"Cái đó thì có gì mà phấn khích!"

"Thì- thì có sao đâu! Nếu là Rilakkuma thì mấy đứa nhóc chắc cũng chịu..."

"Chịu cái mế ý!"

Maou lập tức phũ cái ý nghĩ kì quặc của Emi.

"Gì cớ! Không biết thứ gì mới là dễ thương à, đúng là quỷ mà... à, Pokémon... nhưng cái này không phải phao bơi, mà là một cái bể bơi size con nít..."

Emi nói thế khi đang ngó qua gian hàng hoá, làm Maou nảy ra một ý tưởng.

"Emi, cái bể đó to bao nhiêu thế?"

"Gì? Cũng không to lắm. Cả rộng cả dài chắc cũng được 2m, vì cho con nít nên cũng chẳng sâu lắm...."

"Dài và rộng khoảng 2m... Chuẩn rồi! Mua đi! Mua ngay và luôn!"

"Ể? bắt tôi mua như thế thì vượt quá ngân sách đấy..."

"Tôi sẽ trả cho! Còn cái phao bơi mua con Rilakkuma cũng được!"

"....Rồi, rồi, hiểu rồi. Thế, lát nữa tôi sẽ về tới."

Sau khi trả lời Emi cho có lệ, Maou tắt máy đi.

Rồi cậu đi sang chỗ cái quầy và ngó qua danh bạ điện thoại một lượt.

"Choshi được xem như một bến cảng... cá... cần được giữ tươi... lúc lưu trữ và vận chuyển, chắc chắn chúng ta sẽ dùng... tìm thấy rồi!"

Sau khi mò mẫn một tấm quảng cáo, Maou nhanh chóng nhấc điện thoại lên.

Thấy Maou hành động như thế, Amane tỏ ra khá kinh ngạc, và cô thấy cậu khẽ làm cái động tác thắng lợi sau khi có một cuộc đối thoại ngắn với người ở đầu dây bên kia.

"Cậu vừa gọi ai thế?'

"Tiệm đá tảng. Ở cái chỗ gọi là công nghiệp đá Nam Choshi."

"Tiệm đá tảng?"

"Tôi nghĩ là ở đây là một cái cảng cá, nên chắc chắn sẽ có chỗ bán đá. Sau khi gọi điện xác nhận, tôi nhận ra khối lượng một đơn đặt hàng của họ không to lắm, tôi xin lỗi, Amane-san, nhưng chị có thể chạy xe đến đó để lấy đá không? Tôi đã đặt hàng loại đá để bào và loại đá tinh khiết khó tan dùng để giữ lạnh."

"Để giữ lạnh?"

"Xét về nguồn điện, cái tủ đựng nước giải khát chỉ có thể đặt trong tủ và không thể mang đi chỗ khác được. Nên tôi có nhờ Emi mua một cái bể bơi, và tôi dự tính sẽ đổ đầy đá với bỏ mấy chai nước vào trong và đem bán trước cửa tiệm. Không chỉ thu hút khách hàng mà còn cho phép khách mua nước mà không cần phải bước vào tiệm. Đồng thời, cái tủ lạnh có thể đựng đầy thức uống cho những người muốn có một bữa ăn hợp lý để làm tăng sự đa dạng của hàng hoá."

"Oh.... cả chuyện đó cậu cũng nghĩ ra... nhưng, cậu thực sự định dùng cái đó để bào đá à?"

Amane chỉ vào cái máy bào đá bằng tay mà Maou kéo ra.

"Cái thứ đó trong đơn giản vậy thậy thôi chứ thực tế lúc xay tốn nhiều sức lắm, còn rắc rối nữa, thực sự phải chuẩn bị tới cả phần này sao?"

"Đừng lo. Cái gì liên quan đến đá và nước uống thì cứ để Urushihara tự lo là đủ rồi."

"Eh, huh? Cái đó hình như lố bịch rồi đó!"

Urushihara la lên trong ngạc nhên khi hắn đang gỡ đệm ở phía bên cạnh.

"Erhm, chẳng phải thế có hơi quá sức Urushihara-san sao....."

"Tôi cũng nghĩ thế. Hắn chắc chắn không thể nào làm được."

"Này, mặc dù tôi cũng cảm thấy thế, nhưng mấy người có cần phải dìm tôi thế không hả?"

Thấy Maou nói thế, Ashiya và Chiho đang tập trung vào chuyên môn cũng buộc miệng hỏi lại với vẻ băn khoăn, khiến cho Urushihara cau mày lần nữa.

Nhưng Maou ưỡn ngực ra một cách tự tin.

"Thư giãn đi nào. Tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm mấy việc lặt vặt trong đây, và cũng sẽ giúp hắn một cách hợp lý khi cần. Ngoài ra, với cái phương pháp mà tôi đang dùng thì, để Urushihara tự sướng với cái thứ hắn không thể làm rối tung lên là một hệ thống phân công lý tưởng, và dù cái máy bào đá có hoạt động không tốt, thì khách hàng cũng chả phàn nàn đâu."

"Ah?"

"Chính-chính xác thì thế nghĩa là gì?"

"Urushihara-san... có thể tự làm việc á?"

Maou nhìn vào ba cái người đang thể hiện sự ngạc nhiên theo ba kiểu khác nhau với một vẻ mặt thoã mãn, và bắt đầu giải thích cái hệ thống mở mang một kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên có thể cho phép Thiên thần NEET sa đoạ tự mình bán hàng.

Sau khi giải thích tất cả mọi thứ---

"Ra, ra là thế... không như ở MgRonald, bởi vì đây là Ooguro-ya, nên việc đấy là có thể làm được."

Chiho vô thức tự nói với bản thân mình.

"Miễn là cái người ngồi đây biết cách đóng - mở tủ lạnh và đọc được giá, thì điều này có thể đạt được... Ma Vương đại nhân có khác, thật biết nhìn xa trông rộng!"

"Ashiya, ngươi thành thật quá rồi đấy. Ngươi thành thật đến mức mà ta thực sự bắt đầu thấy đau lòng rồi đấy."

Vừa nói, Urushihara vừa biểu lộ vẻ nhẹ nhõm---

"Nhưng nếu chỉ có thể, ta nghĩ là mình có thể làm được."

Và trong một dịp hiếm hoi, hắn đã nói ra điều gì đó tích cực.

*****

Trong đêm khuya tĩnh mịch, những chiếc pháo hoa lung linh rực rỡ nhảy múa không ngừng giữa những cơn gió biển êm đềm.

"Cái thứ đó, trông mới đẹp làm sao."

Ở cái đầu dưới cùng của cái thứ hình que mà Ashiya đang giữ lấy một cách khó khăn, những tia pháo hoa đầy màu sắc liên tục bắn ra, cũng đồng thời rọi sáng gương mặt đang căng thăng ấy.

"Mẹ ơi, nó lấp lánh, nó lấp lánh kìa."

"Còn sớm quá Alas Ramus à, con cứ ngồi bên cạnh xem đi."

Mặc dù pháo hoa chắc hẳn không thành vấn đề với một đứa bé đã hợp thể với thánh kiếm và đấu ngang cơ với tổng lãnh thiên thần, nhưng Alas Ramus vẫn là một đứa trẻ đang tập đi bình thường, và thường xuyên khóc vì sợ những tiếng động và ánh sáng mà con bé không thể nhận ra.

Con bé có thể đắm mình trong cái ánh sáng huyền diệu ấy từ một quãng, nhưng nếu họ cho phép con bé giữ lấy một que pháo bình thường, con bé có thể quăng nó đi vì sợ.

"Này, cái này thì có gì vui chứ?"

Nếu là trường hợp đó, sẽ chẳng thú vị là bao khi để Alas Ramus xem cái pháo hoa con rắn mà tên Urushihara ngồi chòm hỏm đó cho bò ngoằn ngèo trên bãi biển, nên Emi quyết định hành động như một người mẹ và chịu trách nhiệm trông chừng đứa bé.

Hiện tại, nhà hàng bãi biển Ooguro-ya rốt cuộc cũng đã lấy lại được vẻ ngoài cần có của một cửa hàng, cho phép Amane có thời gian rảnh để tổ chức một bữa tiệc pháo hoa chào đón Maou và những người khác.

"Này Ashiya, cho ta mượn tí lửa đê! Ta muốn đú thử kiểu bốn thanh kiếm!"

Ai đó chìa ra bốn cái vũ khí bên cạnh pháo hoa của Ashiya

Vì vua vĩ đại của Quỷ Giới đang cầm hai cây pháo hoa khác nhau trên hai tay, và đang tận hưởng cái cảm giác khoái lạc của việc nghịch pháo hoa.

"...Ngài vui là được rồi."

Ashiya thành tâm di chuyển ngọn lửa của mình đến chỗ pháo hoa trên tay Maou.

"Ý, nó xì mất tiêu rồi."

Cái lúc mà pháo hoa của Ashiya hi sinh, anh chỉ mới thắp được có ba cây cho Maou.

"... Nhìn cái vỏ ngoài thì khác nhau, cơ mà lúc đốt lên thì màu giống y chang nhau."

Cả ba cây pháo hoa phát ra những tia sáng có cùng màu, khiến cho vì vua của Quỷ Giới trở nên chán nản.

Lúc Emi trở về vào buổi chiều, Suzuno cũng vừa trở về tiệm do Alas Ramus nghịch cát chán rồi, nên cả nhóm nghỉ ngơi một lúc. Ashiya dùng những nguyên liệu hiện có, và tự thử trình mình bằng cách làm nhiều phần mì xào cho mọi người để ăn trưa.

Lúc nấu, vì Ashiya cảm thấy sốc trước sức lửa của tấm kim loại nhờ vào Khí Dầu mỏ Hoá lỏng, nên từ lúc bắt đầu cho đến tận lúc đã nấu xong, anh không ngừng lẩm bẩm những câu vô nghĩa.

"Giá như Ma Vương Thành có sức lửa như thế này thì..."

Sau giờ giải lao, Maou nhờ Suzuno chọn chỗ không vướng gió, và bắt đầu xây một Thành Osaka y chang cái cũ, còn với Emi, giữa chừng thì cô ấy đã bỏ đi để chăm sóc Alas Ramus.

Urushihara dùng giấy nhám để chà mượt phần gỗ trên mặt ghế.

Ashiya tham khảo mấy cái công thức cơ bản từ những món trong thực đơn, và bắt đầu chuẩn bị các nguyên liệu hiện có, nhìn vào Ashiya, Chiho vẽ ra những chữ bắt mắt dễ thương trên giấy vẽ mà Emi mua về, tạo ra các ký hiệu đi kèm với các món ăn để dán chúng quanh tiệm. (Trans: bản tiếng hoa ghi là vẽ trong mục lục thực đơn?)

Vì bảo rằng buồng tắm là một yếu tố quan trọng để đánh giá chất lượng của nhà hàng, nên Maou đã cận thẩn làm sạch từng ngóc ngách theo sự hướng dẫn của Amane, và chắc rằng không còn sót lại bất kì vết gỉ nào.

Cái đê chắn sóng là một địa điểm ngắm hoàng hôn nổi tiếng ở Choshi, và lúc này đây, mặt trời đăng lặn dần xuống phía tây, và bầu trời cũng đang bắt đầu trở tối.

Nhà hàng bãi biển 'Ooguro-ya', cái tiệm mà Emi bảo rằng cô sẽ không mua đồ ở đó, và mọi người thì thất vọng không biết nó có mở cửa được hay không, giờ thì đã hoàn toàn được cải tổ lại và trở thành một cái tiệm có vẻ ngoài bình thường.

Còn với những vết bẩn và vết nứt trên tường cũng như những vết hoen gỉ trên bản tin vốn đã tích tụ lại trong một khoảng thời gian dài, mấy cái đó thì họ bó tay rồi, cho nên, vụ vận chuyển nguyên liệu vào sáng mai là bước chuẩn bị cuối cùng còn lại của họ.

Lúc này, toà kiến trúc cát của Suzuno----tên 'Sand Sculpture - Blue Heaven TowerSa Khắc - Thanh Thiên Lầu' cũng đã hoàn thành.

"Kamazuki-san, cô có thể kiếm tiền bằng việc này đấy...."

Toà tháp to lớn ấy chi tiết đến mức Amane cũng phải thốt lên một lời bình.

Nhưng dù cho Suzuno có dùng kĩ thuật gì đi nữa, cái tháp mà bị chạm vô thì vẫn 'vỡ' như thường thôi.

Theo như Suzuno nói thì, cát ở Kimigahama rất thích hợp để làm những kiến trúc bằng cát, miễn là cát với nước được trộn theo một tỉ lệ thích hợp, toà kiến trúc sẽ hoàn thành sau khi cát se lại, và nó có thể dễ dàng tồn tại 1 đến 2 ngày.

Lúc sớm, Emi có đến một khách sạn ở Inubo Cape, vốn chỉ tốn thêm 10' cho chuyến đi từ ga Kimigahama, để đăng kí chỗ trọ và bữa tối, và vì Amane mời họ trải nghiệm trò pháo hoa lần đầu tiên, nên cô ấy đã từ chỗ trọ mà mò về Kimigahama.

Từ đó, Maou biết rằng không chỉ Emi và Suzuno, mà cả Chiho cũng sẽ ở lại đây.

"Rốt cuộc thì em cũng sẽ ở lại à?"

Maou nhịn không nổi nên lên tiếng hỏi, và nhận ra cô đã nhận được sự chấp thuận của bố mẹ mình, và dù là cậu có thấy hơi khó chấp nhận việc này, nhưng cậu vẫn im lặng không hỏi gì thêm.

Thực tế thì, ngoài Amane và Chiho ra, đây đều là lần đầu tiên được nghịch pháo hoa của những người khác.

Vì họ cũng đã đến đây hơn một năm, nên Maou và những người còn lại đều biết pháo hoa là gì, nhưng khi mà họ tự mình tiếp xúc với chúng, họ nhận ra rằng mặc dù chúng chỉ là đồ chơi, nhưng vẫn được thiết kế rất tỉ mỉ.

Ít nhất thì, bất kể ma lực hay thánh chú, họ cũng chẳng tài nào sản xuất ra được những tia pháo rực rỡ đầy màu sắc như thế này.

"Alas Ramus-chan, em muốn xem chứ?"

Chiho lấy ra một cây pháo có kiểu dáng khá to từ trong đống pháo hoa.

"Cái pháo hoa to ghê, nó là cái gì thế?"

Emi cũng bắt đầu thấy hứng thú với cái pháo hoa đó. So với cái pháo hoa cắm dưới đất và bắn lên trời thì, cái cây pháo hoa này có một cây tre mỏng được gắn vào thân pháo, không chỉ có một cái vật lục giác ở đáy, nó còn có cả một cái bấc ở dưới nữa. (Trans: Hình nè bà con --> [7])

Lúc đầu có nhóm có đào một cái hố để châm ngòi không bị vướng gió, và sau khi Chiho bước ra xa mọi người vài bước, cô ấy đưa cái bấc (tim đèn) ở trước mặt mình về phía ngọn nến trong hố.

"Woah---!"

Alas Ramus reo lên.

Khi cái miếng giấy lục giác bên dưới thanh tre bắt đầu xoay, những tia pháo hoa sặc sỡ cũng từ đó mà toé ra.

So với cái tiếng ồn lớn phát ra từ pháo hoa, mấy tia pháo ấy cháy được thêm vài giây thì tắt ngủm, nhưng bất thình lình, có một sự thay đổi khiến cho mắt Alas Ramus sáng rực lên.

"Chim con!"

Cái miếng giấy lục giác đó tách làm 2 sau khi xoay vòng nhờ vào đống thuốc súng bên trong và biến thành hình một cái lồng chim bằng giấy.

Có vẻ như từ đầu đã có một con chim nhỏ màu vàng được đặt trong đống giấy làm lồng chim.

"Chim con, chíp chíp!"

Alas Ramus làm cái vẻ mặt như thể rất muốn chạm vào khi con bé thấy được thứ đó.

Sau khi đưa cái que cho Emi, Chiho nói.

"Mặc dù có chút mùi khét, nhưng một lúc sau chị có thể để con bé chạm vào nó."

"Cái này làm hay thật đấy.... đồ chơi ngày nay ghê thật."

"Hình như còn có loại bung dù hay quốc kì nhiều nước ra nữa kìa, nhưng thệ tệ là chúng ta không được phép bắn pháo hoa lên trời ở đây, nên em không thể giới thiệu cho chị xem được."

Cơ bản thì hầu hết các bãi biển đều cấm bắn pháo hoa lên trời, như loại tên lửa, bởi vì chúng có thể bị ảnh hưởng bởi hướng gió và khó mà đoán được nó sẽ 'hạ cánh' ở chỗ nào.

"Nó là một con chim con!"

Sau khi đảm bảo không còn nóng nửa, Emi đưa cái lồng chim cho Alas Ramus, và mắt cô bé con sáng lên trước cái lồng chim trên tay mình.

"Này, con chưa cảm ơn Chiho onee-san đấy, đúng không?"

"Cảm ơn chị nhìu!"

Alas Ramus thành tâm cảm ơn Chiho khi con bé được Emi nhắc, và cái vẻ hoạt bát ấy khiến cho Amane và Suzuno ở đằng xa cũng nở một nụ cười.

"Hmph, vậy là tôi thắng 3 trận liên tiếp nhỉ."

Ở đầu bên kia, Maou hình như đã chán cái trò 'múa kiếm', và đã ngồi thành hình tròn với Ashiya, Amane, và Suzuno với chiếc Yukata trên người, và đang chơi trò "Đua pháo hoa", đua xem pháo hoa của ai sống lâu nhất giữa gió biển.

"Chết tiệt, đấu thủ Yukata chơi pháo quá hay, tôi có thua cũng chẳng thấy bất mãn gì! Đúng không, Maou-kun!"

Thấy vẻ mê mẩn của Suzuno, Amane vỗ vai Maou hơi mạnh.

"Uh, tôi không...."

"Sao lại thua cô ta được cơ chứ! Ngài hãy chơi lại và chơi hết sức đi ạ!"

Ashiya đang đứng bên cạnh Maou, lấy ra ba cái que khác từ trong bó pháo hoa, và hoàn toàn làm công việc của một người trọng tài.

"Mẹ ơi, mẹ ơi!"

"Hm? Sao thế?"

"Chỗ đó, con chim có từ chỗ đó bay ra luôn không ạ?"

Hướng mà Alas Ramus chỉ khi con bé đang cẩn thận cầm lấy cái lồng không phải là chỉ về hướng của Maou và những người đang phấn khích chơi pháo hoa.

Nhìn kĩ thì, có ánh sáng phát ra từ một nhóm thuyền đánh cá giữa biển. Trông có vẻ như đó là một nhóm thuyền rất lớn, thành ra nó mới nhiều màu giống như những tia pháo phát ra từ cái lồng.

"Cái đó thì mẹ cũng không biết. À mà Alas Ramus không sợ tia lửa đâu nhỉ. Con có muốn đi sang chỗ Suzuno onee-san và hỏi họ chơi cùng không?"

"Suzu-neechan!"

Emi nhẹ nhàng chuyển sự chú ý của Alas Ramus về với đống pháo hoa, và ngồi thẳng lưng trên bãi biển.

Mặc dù Alas Ramus bị cát làm chậm lại, nhưng con bé vẫn rất cố sức mà chạy đến chỗ Suzuno.

Thấy thế, Emi quay mặt ra biển.

Ánh sáng phản chiếu trên mặt biển không phải là một tín hiệu tốt.

Ở Nam Lục địa, lửa cháy giữa biển được xem là một điềm gở lớn.

Lúc bấy giờ, người ở Nam Lục địa có chuyền miệng nhau câu chuyện rằng, nếu có ai thấy được những ngọn lửa kì lạ phát ra bởi những âm hồn giữa biển, người đó sẽ gặp phải tai ương và bị mang đến cánh cổng của Địa Ngục.

Thuật gọi hồn của Ma quân Đại nguyên soái Malacoda và đám tử binh của ông ta sẽ rất hiệu quả ở những nơi có độ mê tín dị đoan sâu và dày như nơi đây.

Tất nhiên, ở đây là Nhật Bản, và Emi biết rằng những nguồn sáng đó đến từ những chiếc thuyền đánh cá, cô cũng biết rằng trên trái đất, những thứ đó được gọi là Shiranui và lửa St. Elmo và nhiều thứ tương tự chỉ là một hiện tượng lửa kì lạ mà đã được các nhà khoa học giải thích. [8]

Nhưng những hiện tượng đó hoàn toàn được xem như là những thứ kì lạ ở Ente Isla.

"Hm, cô sợ Shiranui à?"

Emi ngẩng đầu lên trước câu hỏi đột ngột của Amane khi cô đang nhìn về phía biển, hướng mà Alas Ramus vừa chỉ.

"Cô không chơi với mấy cây que pháo nữa hả?"

Emi dùng một câu hỏi khác để chuyển chủ đề.

"Chơi bao nhiêu lần thì tôi cũng không tài nào thắng được. Bộ Yukata mà Kamazuki-chan đang mặc không phải chỉ để trưng chơi, nên tôi đã đổi chỗ với Chiho-chan."

Mặc dù Emi chưa từng nghe chuyện mặc yukata sẽ cho phép người chơi giữ que ổn hơn, nhưng Amane vẫn nói tiếp.

"Tôi không có ý doạ cô khi nói điều này, nhưng Choshi có một câu truyện cổ tích về ‘Linh Hồn Gầm Gừ’."

"Linh Hồn Gầm Gừ?"

"Linh Hồn Gầm Gừ là một loại thuyền ma sẽ xuất hiện giữa những con tàu đánh cá trong một trận bão hay một màn sương, để gia tăng lượng 'đồng chí chìm xuồng', chúng sẽ hét lên 'Cho ta mượn Inaga'. Inaga ám chỉ một cái móc, nếu cô cho họ mượn thì con tàu của cô sẽ bị chìm. Khi Linh Hồn Gầm Gừ xuất hiện, họ sẽ đốt lửa giữa mặt biển như thế. Có vẻ như Kyushu cũng có một câu truyện tương tự, nhưng đơn giản thì họ chỉ đang đùa trên những vong hồn không thể siêu thoát mà thôi."

Amane vừa nói vừa nhìn vào mấy con tàu trên mặt biển.

"Tôi không thể hiểu được cái suy nghĩ rằng 'người chết trở về thế giới này có nghĩa là họ sẽ làm điều xấu'."

"Ể?"

"Cứ cho là thế, vậy còn lễ Obon thì sao? Vì thế nên tôi nghĩ rằng, người đầu tiên sợ người chết hay các dấu hiệu từ thế giới đó chắc hẳn đã làm rất nhiều điều xấu khi họ còn sống."

"Chẳng phải những câu truyện đó được tạo ra do con người sợ chết sao?"

Urushihara chen ngang từ bên cạnh.

Từ 10 cái pháo hoa con rắn đã nằm tàn lửa trước mặt hắn, chắc hẳn hắn rất thích thứ này.

"Cậu không cảm thấy rằng giọng của những người sợ chết và giọng của những người sợ người chết nghe hoàn toàn khác nhau sao?"

Vì chủ đề chuyển sang vấn đề liên quan đến sự sống và cái chết, nên nó đem lại một cảm giác rằng Suzuno sẽ là người thích hợp để giải thích những thứ này.

"Sợ người chết trong khi họ mang trong mình những hối tiếc và những tình cảm gắn bó với cái thế này chẳng khác gì xát muối vào vết thương của họ, như thế chẳng phải rất quá đáng sao? Mà thực tế thì, thứ thực sự đáng sợ là..."

Amane đột nhiên nhìn về phía ngọn hải đăng trên mũi đất Inubo Cape, thứ đang soi rọi cái tối tâm trên mặt biển.

"...những người còn đang sống ấy. Cơ bản là, thứ gọi là điềm gở, đều có cơ sở khoa học cả, và cái thứ điềm gở đó đều chỉ là kết quả của một chuỗi phản ứng. Uh, dù sao thì, điều tôi muốn nói là..."

Amane xoay người về phía bãi biển.

Trong tầm mắt cô ấy là Maou, Ashiya, Suzuno và cô bé Alas Ramus đang cười rất tươi vì được giữ lấy cây pháo hoa với sự giúp đỡ của Chiho.

"Chúng ta không thể để con bé làm bất cứ điều gì mà kì thị (xúc phạm?) một linh hồn được."

"...Amane-san?"

"Gì cơ? Thế nghĩa là gì?"

Ngay khi Emi và Urushihara tính hỏi thêm vì họ không hiểu Amane đang muốn truyền đạt điều gì thì---

Worawrrrrrrrrrrrrrrrom..........

Worawrrrrrrrrrrrrrrrrrrromm..........

Worawrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrommmm........

Một tiếng ồn lớn nghe như tiếng còi thấp của cảnh sát vang lên khắp Kimigahama.

Trừ Amane ra, mọi người đều giật mình trước cái âm thanh bất ngờ đó.

"À, uhm?"

Ngay cả Alas Ramus dù đang vui vẻ chơi pháo hoa cũng nhìn xung quanh với vẻ mặt hoảng sợ, và cây pháo trên tay cô bé rơi xuống đất.

"Không, không sao đâu, ổn cả, đừng sợ."

Chiho nhanh chóng ôm lấy Alas Ramus, chạm vào má con bé để làm nó bình tĩnh, nhưng cái tiếng gầm rú không ngừng ấy khiến Alas Ramus chuyển sang vẻ mặt mếu máo.

"Ổn mà! Không có gì phải sợ cả!"

Dù Chiho có cố an ủi Alas Ramus thế nào đi nữa, sắc mặt con bé vẫn trông như có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Mặc dù con bé vốn là một thực thể khác thường có thể đương đầu với Gabriel, nhưng cô bé vẫn là một đứa nhóc đang tập đi và không hề có bất cứ thứ gì để chống lại nỗi sợ về những thứ không rõ ràng.

Khi cái âm thanh ồn ào đó khuấy động không khí một lần nữa, Alas Ramus bật khóc.

"Wahhhhh, con không muốn đâuuuuu!"

"Yare yare... quả nhiên là cái thứ tiếng này vẫn làm con nít sợ."

Amane, người duy nhất trông còn bình tĩnh, đưa ánh nhìn về phía ngọn hải đăng.

"Chúng-chúng tôi cũng thấy hơi sợ..."

Ngay khi Emi đáp lại, tiếng gầm rú lại vang lên.

"Uh, cái tiếng này là sản phẩm từ còi sương của ngọn hải đăng đấy. Nên nó chẳng phải tín hiệu gì xấu đâu, mọi người cứ an tâm đi."

"Còi sương?"

Emi hỏi lại vì cô chưa từng nghe thấy từ đó bao giờ.

"Đây là tín hiệu bằng âm thanh tạo ra từ tín hiệu còi của ngọn hải đăng khi một lượng sương mù dày đặc xuất hiện. Nó là tín hiệu cảnh báo tàu thuyền đi cẩn thận kẻo va phải đá ngầm. Chẳng phải trên mặt biển đang xuất hiện sương mù sao."

Miễn là điều kiện thời tiết được thoã mãn, thì biển vào mùa hè vẫn có thể hình thành sương mù dễ như mùa đông.

"Này này này, chẳng phải ban nãy thời tiết rất đẹp sao?"

Mọi người đều ngẩng đầu lên trước câu nói của Maou và vô thức hít lấy một hơi. Không biết từ lúc nào mà mặt biển phía xa xa đã bị bao phủ bởi một màn sương trắng xoá dày đặc. Cả ánh sáng của những chiếc thuyền ngoài đó cũng đã bị nuốt chửng, và họ không thể xác định được vị trí của những con thuyền đó nữa.

"Sương-sương mù dày vãi."

Ashiya hoảng hốt nhìn quanh, và Chiho ôm chặt lấy Alas Ramus lần nữa để tránh làm con bé sợ.

"Cứ theo đà này thì nó sẽ di chuyển đến đây đấy."

Giọng của Amane bắt đầu chứa một vài sự lo ngại.

"Vì sương mù thường hình thành ở Kimigahama, nên nơi đây từng được gọi là 'Kirigahama'. Có vẻ như đợt sương này chắc chắn sẽ tiến vào đất liền. Tệ thật đấy, nhưng buổi tiệc pháo hoa dừng tại đây thôi." (Trans: Kiriga nghĩa là sương)

Amane gật đầu, chỉ vào phần còn lại của đống pháo hoa và nói với Maou.

"Tôi xin lỗi, nhưng phiền cậu dọn dẹp chúng được không? Tôi sẽ đưa các cô gái trở về khách sạn. Một khi sương mù chạm đến đất liền, nó sẽ dày đến mức mà cả người dân địa phương cũng chả dám liều mạng ở bên ngoài đâu."

Amane nhanh chóng đưa ra yêu cầu, và giờ cô trông hoàn toàn khác với cái vẻ thư thái ban trưa.

"Tôi, tôi hiểu rồi."

Ngay cả khi Maou và Ashiya cùng nhau dọn đống tro đi, Alas Ramus vẫn không ngừng khóc.

"Wahhhhh, con không muốn đâuuuuuu!"

"...Hiếm khi thấy con bé khóc liên tục như vậy...."

Dùng mắt thường cũng đủ thấy rằng làn sương dày đặc đấy đang không ngừng tiến vào đất liền với sự trở giúp của gió, cả trán của Maou cũng nhăn lại, và cậu nhanh chóng bảo Amane.

"Tôi sẽ để Chi-chan và Alas Ramus lại cho cô."

"Này này này, còn vợ cậu với Kamazuki-chan thì sao?"

Dù là Amane khẽ đáp lại, cô vẫn nhanh chóng gật đầu như không còn thời gian để đùa với Maou nữa.

"Cứ để cho tôi. Nhưng cố hết sức đừng có ra ngoài. Mai cậu còn phải dậy sớm đấy, giờ về ngủ đi. Chiho-chan, Yusa-chan, Kamazuki-chan, chúng ta đi thôi."

Amane giục các cô gái nhanh chóng rời khỏi bãi biển, và Maou với hai người còn lại nhìn họ rời đi với một cảm giác bất an.

Khi Emi và những người còn lại đến được khách sạn, màn sương nuốt chửng lấy toàn bộ thành phố dày đến mức mà cả khung cảnh ngoài đường cũng trắng xoá một màu.

"Được rồi, mọi người vào nghỉ đi, ngày mai nhớ đến nhận tiền công nhé."

Tuy nhiên, sau khi đưa Emi và ba người còn lại đến khách sạn, Amane như muốn lập tức đi vào con đường ngập sương đó.

"Amane-san, sương mù vẫn còn dày lắm. Hay là cô vào trong chờ một lúc nhé?"

Chẳng lạ khi Suzuno đề nghị như thế. Nhưng Amane từ chối.

"Tôi còn một vài vấn đề nho nhỏ cần phải giải quyết. Hm, nó cũng có liên quan đến công việc chính của tôi nữa, hễ có sương là tôi phải đến một vài nơi. Đừng lo, tôi quen với ba cái vụ này rồi. Thế nhé, hẹn gặp lại ngày mai."

Sau khi nói một cách nhanh gọn, Amane biến mất vào màn sương đêm trước khi Emi và hai người kia kịp dừng cô ấy lại.

Alas Ramus giờ đã ngừng khóc, và con bé cùng với Emi, Chiho và Suzuno dõi theo Amane hoà vào màn sương với một chút lo lắng.

Và trong làn sương dày đặc khiến người khác bất an này, một tia sáng trông như đến từ ngọn hải đăng nhanh chóng xuyên qua màn sương.

*****

"Cơ mà sương dày thật đấy."

"Giờ mà người ta ra ngoài thì chẳng khác gì chìm trong sương luôn."

Maou và Ashiya giám sát tình hình bên ngoài qua cửa sổ phòng trọ.

"Này, Maou, điện thoại ngài reo nè."

Urushihara gọi Maou từ sau lưng, và hắn cầm điện thoại đưa cho cậu.

"Ồ, là tin nhắn của Chi-chan... họ an toàn về đến khách sạn rồi."

Maou mở tin nhắn ra và đọc, và ánh nhìn của cậu dừng lại ở câu cuối cùng trong tin nhắn, với một vẻ hơi mơ hồ.

"...Họ không đùa đấy chứ?"

"Chuyện gì thế ạ?"

Khi Ashiya lên tiếng hỏi, Maou ngẩng đầu mình lên và đáp lại.

"Trời ạ, họ bảo là Amane-san đi đến chỗ nào đó trong cái trận sương mù này?"

"Chắc là cô ấy về nhà thôi? Đây chẳng phải thành phố của cổ sao?"

"Hm, có thể là thế, nhưng Chi-chan không bảo là 'đi về', mà là 'đến một nơi nào đó'."

Maou gập điện thoại lại và đút vào túi, rồi lại nhìn ra ngoài lần nữa.

Nghĩ lại thì rốt cuộc Maou vẫn chưa biết nghề nghiệp chính của Amane là gì. Phải chăng cô ấy ra ngoài là do yêu cầu đặc thù hay là việc có liên quan đến nghề nghiệp của cổ? Màn sương đã làm giảm tầm nhìn xuống còn vài met, ngay cái lúc Maou cầu nguyện mong rằng Amane sẽ không gặp phải bất kì vụ tai nạn xe nào---

Worawrrrrrrrrrrrrom.........

Worawrrrrrrrrrrrrrrrrrromm........

Worawrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrommm......

Âm thanh ấy lại vang lên lần nữa. Kính cửa sổ cũng rung lên kèm theo tiếng 'tak tak tak'.

Tiếng gầm của một con rồng cổ đại, có lẽ cũng kêu giống thế này chăng.

Một thứ âm thanh mà ngỡ như đủ xé toạc màn sương khuấy động không khí trên mặt biển, khiến cho Maou, người không chú ý do đang trầm ngâm suy nghĩ, cũng phải nhảy dựng lên, cảm giác như tim mình xém chút nữa là nổ tung.

"Bố-bố khỉ, làm giật cả mình!"

Màn sương xung quanh họ dường như tụ lại ngày càng dày hơn với cái âm thanh đó.

Tầm nhìn của họ giờ chỉ còn một màu trắng xoá, và cả ngọn hải đăng trên mũi đất Inubo giờ chỉ còn là một vệt nhoè.

"Ma-Ma vương đại nhân!"

"Woah?"

Ashiya đột nhiên hét lên bên cạnh làm cho Maou giật mình thêm một lần nữa.

"Đừng-đừng có hù ta như thế chứ! Ah~ mệ mi!"

"Tôi-tôi xin lỗi. Nhưng... bên trong màn sương, hình như có cái gì thì phải?"

"Hm? Bên trong màn sương?"

Từ những gì mà họ có thể thấy trong làn sương dày đặc này, lẽ ra chỉ thấy được ánh sáng lâu lâu chiếu tới của ngọn hải đăng, bãi biển trước mặt họ, hình ảnh phản chiếu qua gương của họ, và --

"...người?"

Hình như có một cái bóng hiện ra trong màn sương. Và có vẻ như cái bóng đó đang hướng về phía này. Nhưng cử động của cái bóng đấy lại loạng choạng và lắc lư một cách kì lạ, cứ như một cái đồng hồ hư ấy. Và quan trọng nhất là---

"Hình-hình như nó có hơi bự thì phải?"

"Đúng-đúng đó."

Cái bóng người đang tiến đến đó trông rất to. Và nó hoàn toàn bự quá cái mức vạm vỡ hay cao khều.

Kích cỡ của cái bóng hoàn toàn có thể trội hơn chiều cao của cái nhà gỗ Ooguro-ya này một cách dễ dàng.

"Cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Thấy Maou và Ashiya tỏ ra hoảng loạn như thế, Urushihara cũng ngạc nhiên mà tiến đến gần cửa sổ. Và bằng chính cặp mắt của mình, hắn xác nhận những gì mà Maou và Ashiya đã thấy.

"Vì-vì đang trong sương, nên cái này chắc hẳn là Brocken spectre [9] hay cái gì đó giống vậy thôi, nhỉ?"

"Ý-ý là cái thứ đó là bóng của một trong số chúng ta á. Nói-nói cách khác..."

"Cũng có thể đó là câu truyện mà Amane kể cho Emilia nghe lúc nãy...."

Câu truyện về hồn ma lan truyền khắp Choshi --- Linh Hồn Gầm Gừ.

"Đâu có phải, cái thứ đó chỉ xuất hiện trên thuyền thôi mà, không phải sao? Nhìn-nhìn kiểu gì thì cái thứ đó cũng đang đứng trên mặt đất."

"Suỵt... nà-này, tiếng bước chân..."

Có lẽ cái cảnh 3 con quỷ 'vĩ đại' đến từ Quỷ Giới túm tụm lại với nhau và tỏ ra sợ hãi trước một cái bóng to kinh dị trong màn sương trông có vẻ nhộn, nhưng dù chúng có là quỷ đi nữa, chúng vẫn sợ những thứ kì lạ.

"Nó, nó tới kìa......"

Ashiya rên lên, và cũng cùng lúc đó, chiếc bóng đi xuyên qua màn sương và 'lộ diện'.

"Eh...."

Cái tiếng này chắc hẳn đến từ Maou, Ashiya, và Urushihara.

Cái bóng vừa xé tan màn sương và lộ diện, không nghi ngờ gì, chính là một người khổng lồ. Và ba con quỷ này rất quen thuộc với người khổng lồ kia.

Cái thứ giống bóng người đó, quỳ xuống mặt đất chỗ không xa phía trước mặt họ là bao, và âm thanh từ con quỷ khuấy động phần cát bên dưới, tạo nên một lớp bụi cát.

"Đó-đó là..."

"Đi thôi! Ma Vương đại nhân! Lucifer!"

"Là-là thật sao?"

Khi họ thấy người khổng lồ đó cúi người xuống trước cửa hàng Ooguro-ya, họ chạy ra khỏi tiệm trước khi có thể hồi phục toàn bộ ý thức của mình.

Vị trí hiện tại là gần cái hành lang của căn phòng mà họ đang ở.

Maou, Ashiya và cả Urushihara đều đang cau mày sợ hãi trước cái người khổng lồ quỳ giữa lớp bụi cát pha sương dày đến mức không thể thấy nổi ngón tay.

"Ohh.... arr..."

Dù rằng tiếng rền rĩ đó rõ ràng không phải do con người tạo ra, nhưng cái thứ này thực sự mang hình dạng con người.

Chỉ là cái cơ thể của nó to gấp đôi người thường mà thôi. Da của nó trông như một bộ giáp đã gỉ, và nó có một cái sừng quỷ mọc ra trên đầu.

Cái đặc điểm thu hút sự chú ý nhiều nhất chính là vết xăm che kín mặt nó, trông cứ như đang bao bọc lấy mắt trái và mắt phải vậy.

Với ba con quỷ đó, hình xăm ấy đem lại cho chúng cái ấn tượng rằng có một con mắt to bự ngay giữa mặt.

"Đừng-đừng bảo với tôi nó là... một con quỷ nhé?"

Ashiya khẽ nói với bản thân mình, như thể anh đang tự xác nhận lại cái tình hình trước mắt mình. Maou cũng nuốt nước miếng cái ực.

"Nó.... có phải là một thành viên của Độc nhãn Khắc ấn Quỷ tộc không? Sao nó lại đột nhiên tới đây?" (Trans: hề hề, lụm được cái tên bên bản convert nghe ngầu phết =]])

"Ta không thể... thấy gì cả, làm sao mà... một con người... có loại năng lượng này..."

Có vẻ như có ý gì đó trong lời nói của con quỷ thuộc tộc Độc nhãn ấn này. Và không nghi ngờ gì nữa, đây là một trong số các ngôn ngữ của Quỷ Giới. Cái câu nói ấy thình lình bổ sung thêm cảm giác thực của cái cảnh trước mặt họ, và làm cho Ashiya tiến lại gần tên khổng lồ.

"E-Ê, tên kia, cái thằng quỷ Độc nhãn ấn kia! Chính xác thì cái gì...."

"Ashiya! Lùi lại!"

Một làn sóng sương dày đặc đột nhiên cuộn xoáy quanh người con quỷ Độc nhãn ấn.

Maou chộp lấy cổ Ashiya và kéo mạnh anh ta xuống đất, một đám sương hình chiếc đinh vít xoắn suyệt qua đầu hai người họ như một con rắn sống, và tấn công con quỷ Độc nhãn ấn.

Ba người họ chỉ có thể nhìn mọi thứ trong cơn sốc, một tia sáng sắc bén lóe lên ngay trước mặt họ, và trong cái khoảng khắc mà họ quay đi(vì chói mắt?), con quỷ Độc nhãn ấn vốn dĩ không thể xuất hiện ở Nhật đó, bị bao bọc bởi sương mù và biến mất.

Cuối cùng, tiếng rống của một con rồng khổng lồ vang lên.

"Nó-nó biến mất tiêu rồi...."

Sau khi đám sương hình chiếc đinh vít đó tan biến đi, trước mặt họ chỉ còn lại một vùng cát trũng xuống. Nhưng....

"Nó là một con quỷ trẻ bên Độc nhãn ấn, đúng không... nó thực sự vừa mới ở đây đấy. Và nó đã bị thương."

Mới vừa nãy, cái thực thể khổng lồ đó đã đổ sụp xuống mặt cát, và có thể thấy được một thứ gì đó màu đỏ bị trộn vào trong cát.

So với Maou, người đang bình tĩnh phân tích, thì Ashiya lại thốt lên trong ngạc nhiên.

"Nhưng- đây là Kimihagama ở Chiba mà? Thế quái nào mà một con quỷ ở Quỷ Giới lại có thể đến đây?"

"Thật là, ngươi đừng có quên và Ma Vương và thiên thần đều đang tụ tập lại ở Sasazuka của Tokyo nhé. Có khi một ngày nào đó một Tổng Giám Mục của Giáo hội lại xuất hiện ở Sapporo, và Orochimaru sẽ xuất hiện ở Ente Isla không biết chừng. (Trans: lol =]]]])

"Giờ không phải là lúc để đùa đâu!"

Ashiya kiên quyết dừng không cho Maou giỡn thêm nữa.

"Cái vấn đề bây giờ là, ở đây chỉ còn lại mỗi chúng ta thôi!"

"Ta chỉ nghĩ cái này là... ngẫu nhiên thôi mà, hông được sao?"

"Dù có là ngẫu nhiên thì vẫn quá lố bịch."

Có vẻ như cả Urushihara cũng sợ run cả người trước cái chuyện mới nãy và đang cuống cuồng nhìn quanh.

"Chắc là người của Quỷ Giới đã nắm được vị trí của chúng ta, và cho người tới đón..."

Ashiya đột nhiên nghĩ về cái khả năng này, nhưng cái suy đoán đó lạc quan quá thể.

"Tôi không nghĩ thế đâu? Nếu thế thì sao mình mẩy con Độc nhãn ấn đó lại đầy vết thương thế kia?"

"Cái-cái đó là do..."

Ý kiến của Urushihara khiến cho Ashiya nhất thời không nói nên lời. Thậm chí rằng họ không hoàn toàn chắc chắn về chuyện này, nhưng trông như những vết thương đấy là từ một trận chiến mà ra.

Cái Cổng đó ở đâu, và ai là người đã mở nó ra; con quỷ đó đã bị thương trước khi bước qua Cánh Cổng, hay là sau khi nó ra khỏi đó. Tuỳ theo sự khác biệt về khung thời gian và những sự kiện, thì tình hình có thể thay đổi rất đáng kể.

Điểm quan trọng là, nếu nó thực sự là quỷ Độc nhãn ấn đến từ Quỷ Giới mà Maou và hai người kia từng biết, thì sẽ đặt ra một câu hỏi lớn.

Tại sao một con Độc nhãn Khắc ấn lại có thể giữ quỷ dạng sau khi đã đến Nhật Bản.

Nhưng cái tình hình hiện tại không cho phép Maou và đồng bọn có thời gian để nghĩ về chuyện đó.

"Ugh! Này, Ashiya! Đằng sau ngươi!"

Đằng sau anh chàng Ashiya đang trầm ngâm suy nghĩ, một con quỷ mới xuất hiện.

Với nửa dưới mang hình dạng của loài động vật ăn thịt, và nửa trên khoác lấy một bộ mặc của loài quỷ, nó là một con quỷ mang hình dạng con người thường thấy ở Quỷ Giới, còn được gọi là Beast Demon (Ma thú Hình nhân).

"Ohhhhhh...."

Nhưng con quỷ này cũng bị thương giống con Độc nhãn ấn ban nãy, và nó đang rên rỉ trong cơn đau của mình.

Trông có vẻ như nó là một con quỷ hạng trung đủ trình để lãnh đạo một toán lính trong Quỷ Quân. Nhưng bộ giáp mà nó mặc trên người đã vụn vỡ khắp chỗ. Thanh kiếm mà nó đang cầm thì nứt đến mức khó tin rằng nó vẫn chưa bị bể.

"Ma thú Hình nhân? Là một cư dân ở Quỷ đô Satanasarc ư?"

Có rất nhiều loại quỷ nửa thú nửa quỷ, kể cả cái chỗ được gọi là thủ đô của Quỷ Giới, Quỷ đô Satanasarc, cũng có rất nhiều dòng tộc nhỏ lẻ sống ở đó.

"Con-con người ở thế giới này... các ngươi cũng sẽ chống đối ta sao?"

Đó là Quỷ ngôn mà họ đã không được nghe trong một quãng thời gian dài. Mặc dù nó nghe như một tiếng cọt cẹt thông thường, và dù là họ đang dùng tai của con người, nhưng Ashiya và Maou vẫn có thể nghe và hiểu nội dung mà không cần dùng đến thần giao cách cản.

"Con-con người?"

Dù là Ashiya, Maou, hay Urushihara, đương nhiên là họ đều hiểu ngôn ngữ ở Quỷ Giới. Nhưng Ashiya lại chẳng có thời gian xử lý thông tin của tình hình hiện tại trong đầu mình, và trong cơn hoảng loạn, anh đã dùng tiếng Nhật, thứ tiếng mà anh đã hoàn toàn quen thuộc, để nói.

"Tên hỗn xược kia! Ta chính là Ác ma Đại tướng quân của Quỷ Quân...."

"Đừng có nói mấy thứ mà ta không hiểu. Ăn một đao và lãnh giáo sự vĩ đại của thanh kiếm này đi!"

"Ngươi nói cái gì cớ?"

Ashiya phát hoả trước những lời thô lỗ của con quỷ đó, nhưng từ điểm nhìn của con ma thú này, nó chỉ thấy một 'con người' từ thế giới khác đang vừa đứng vừa hét trước mặt nó thôi.

Trong cái khoảng khắc mà thanh song đao xơ xác đó vung về phía Ashiya.

"Ashiya!"

Maou lớn tiếng hét lên và dùng cả người mình vật Ashiya xuống mặt cát. Hai người họ thậm chí còn cảm thấy lưỡi kiếm bay vụt qua đầu mình.

"Dừng kiếm lại! Bọn ta không phải kẻ thù của ngươi!"

Maou hét về phía con ma thú vừa ngã do cú vung kiếm kia. Dáng vẻ của con quỷ đó lưỡng lự thấy rõ.

"Ashiya, bình tĩnh lại! Dù ngươi có dùng tiếng Nhật để nói thì chúng cũng chẳng hiểu đâu!"

"À, phải ha."

Với sự nhắc nhở của Urushihara, Ashiya rốt cuộc cũng nhận ra sai lầm của mình cuống cuồng đổi từ tiếng nhật sang tiếng quỷ.

"Ugh... ngôn ngữ của Quỷ Giới... năng lượng của Quỷ Giới... ai, chính xác thì..."

"!"

"Cái gì thế?"

Những từ cuối cùng của tên quỷ binh đó đã không thể chạm đến tai Maou và hai người còn lại.

Giống y chang những gì vừa xảy ra với con Độc nhãn Khắc ấn, luồng sương hình con rắn nhanh chóng quét tan con quỷ, và liền ngay sau đó, một luồng ánh sáng ngắn xuất hiện bên trong màn sương, và con quỷ biến mất ngay trước mặt họ.

Sau đó thì, lại một tiếng rống khác từ con rồng khổng lồ ban nãy vang lên.

"Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Đừng có bảo là Giáo Hội đang tấn công nhé?"

"Nhưng-nhưng tôi chưa từng thấy cái loại thần chú gì như thế bao giờ!"

Những con quỷ bị thương đến từ Quỷ Giới, biến mất vào trong màn sương ngay trước mặt họ trong chớp mắt.

Nhưng chẳng sót lại dấu vết gì của Ma lực, và cũng đồng thời, họ không hề cảm nhận được bất kì năng lượng tàn dư gì từ thứ năng lực đã làm hai con quỷ biến mất.

Không phải. Vẫn còn tàn dư của Ma lực.

"Bên trên! Nó đến nữa kìa!"

Lần này, cả Maou, Ashiya, và Urushihara đều cảm nhận được Ma lực trước khi con quỷ đến gần.

"?"

Một âm thanh lớn nghe như một khẩu đại bác vừa khai hoả, khuấy động cả màn sương đang bao phủ bầu trời đằng xa.

Lúc này, có một vật gì đó rơi thẳng về phía bãi biển, nơi mà Maou và đồng bọn đang đứng.

"Tránh ra!"

Cả ba con quỷ nhanh chóng rời khỏi chỗ của mình.

Như thể một con quỷ bị ném đi bởi cái âm thanh ban nãy, nó dang rộng đôi cách trước khi chạm đất, và chầm chậm đáp xuống nơi mà ba con quỷ vừa đứng.

Về kích thước thì con quỷ này nhỏ hơn Độc nhãn Khắc ấn và Ma thú Hình nhân rất nhiều. Con quỷ này cao ngang Ashiya, và là một con Quỷ điểu được che kín người bằng một bộ giáp đen.

Dù là đã dùng cánh để giảm đà rơi xuống, con Quỷ điểu này cũng bị thương nặng và quỳ xuống ở đúng cái chỗ mà ban nãy con Ma thú Hình nhân đứng.

"Ugh, chúng ta đã quá bất cẩn...! Ai mà biết được ở đây lại có một thực thể mạnh đến thế!"

Không giống như hai con quỷ trước, mặc dù giáp và mũ trụ của con Quỷ điểu này đã bị vỡ, nhưng cả thanh kiếm và võ kiếm đều nguyên vẹn, và được trang hoàng bằng những viên đá quý tuyệt đẹp, toả ra một thứ ánh sáng trang nhã.

Mặc dù thanh kiếm trông khá nổi, nhưng Ashiya và Maou lại chú ý đến cái gương mặt của con Quỷ điểu binh kia hơn.

Cả hai người họ đều quen biết gương mặt đó.

"Có-có lẽ nào...."

"Ca-Camio?"

"Camio-sama?"

Con Quỷ điểu binh, với một đôi mắt to tròn mặc dù nó là một con quỷ, ngẩng đầu mình lên vì được gọi tên bởi người mà hắn không quen biết.

"Con người, các ngươi là ai... sao các ngươi lại biết tên của ta...? Ực!"

Con Quỷ điểu binh thổ huyết, và nhìn vào Maou với Ashiya bằng ánh mắt hình viên đạn.

"Bọn ta là ai không quan trọng! Camio, chuyện gì đã xảy ra thế! Vết thương của ngươi...."

"Ma Vương đại nhân! Sương mù lại đến nữa kìa!"

Maou muốn tiến lại gần con Quỷ điểu Binh đó, nhưng màn sương hình con rắn lại xuất hiện lần nữa, và đang bao lấy cơ thể của con Quỷ điểu.

Mặc dù họ không biết màn sương ấy dùng nguyên lý gì để xoá sổ lũ quỷ vừa rồi, họ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ bị cuốn vào. Maou vô thức dừng lại.

"Chết tiệt, làm liều thôi!"

Urushihara hét lên với cái giọng the thé, và một luồng gió mạnh đột ngột thổi lên.

Lấy Maou làm trung tâm, làn sương xung quanh bị thổi đi trong nháy mắt.

"Urushihara?"

Một cặp cánh xuất hiện sau lưng Urushihara, nhưng chúng không phải là đôi cánh đen của một thiên thần sa ngã, mà là một đôi cánh trắng tràn đầy Thánh lực.

Urushihara vỗ cánh của mình để tạo ra những luồng gió mạnh thổi bay đi làn sương giữa chỗ mà Maou và những người còn lại đang đứng với tiệm Ooguro-ya.

"Cánh-cánh của ngươi, sao chúng lại có màu...."

"Nhìn vào thì đã biết cái trận sương này không bình thường rồi, đúng chứ? Đừng câu nệ tiểu tiết làm gì, nhanh mang Camio vào trong đi!"

"Phải-phải rồi! Thiệt tình, cái quái gì đang diễn ra vậy trời! Ashiya, đỡ lấy bên kia!"

"Đã-đã rõ!"

Hai người họ dùng vai để đỡ lấy con Quỷ điểu binh và mang con quỷ ấy vào bên trong tiệm Ooguro-ya kế bên họ.

Urushihara nhẹ nhàng vỗ cánh để chặn không cho đám sương tới gần, và đóng cửa lại sau khi đợi mọi người đi vào trong.

Worawrrrrrrrrrrom.......

Worawrrrrrrrrrrrrrromm.......

Worawrrrrrrrrrrrrrrrrommm......

Âm thanh lớn vang vọng khắp Kimigahame nghe như tiếng gầm của một con thú ăn thịt vừa để xổng mất con mồi của mình.

"Ma Vương đại nhân! Đám sương!"

Ashiya nhìn ra ngoài cửa sổ sau khi đặt con Quỷ điểu binh ngồi xuống, và màn sương dày đặc tan biến tựa như bị phân tán đi bởi tiếng gầm.

Một lúc sau, Kimigahama lấy lại cái bầu trời đêm ban đầu của nó. Mặt trăng, ngôi sao, ánh đèn từ những chiếc thuyền đánh cá, từ những toàn nhà trong thành phố, và từ ngọn hải đăng.

Cái sự kiện vừa xảy ra mới nãy tựa như một cơn mê sản, họ thậm chí còn có thể nghe được tiếng sóng đập vào bờ nếu chịu khó lắng nghe.

"Camio, Camio, cố gắng lên!"

Ba người họ nhìn vào con Quỷ điểu binh đang bị thương với một vẻ mặt nghiêm trọng.

"Mặc dù ta không biết các ngươi là ai... nhưng nếu các ngươi dính líu đến ta, các ngươi sẽ phải đối mặt với những mối nguy hiểm đe doạ đến mạng sống...đừng quá ngạo mạn, con người ạ..."

Không biết vì sao mà ngôn ngữ mà con Quỷ điểu binh này dùng lại khác với con Độc nhãn Khắc ấn và con Ma thú Hình nhân, một thứ ngôn ngữ chẳng hề phù hợp với vẻ bề ngoài của nó, Tiếng Nhật, ngay từ lúc đầu.

"Haizz, khó mà khác được. Sau cùng thì cả Satan và Alciel đều khác hẳn trước kia."

Con Quỷ điểu binh ngưng nói khi nó nghe thấy giọng của Urushihara.

"Nhưng chắc ngài vẫn nhận ra ta chứ nhỉ? Ác ma Đại Thượng thư Camio." (Trans: Chức thượng thư bằng với Bộ trưởng nhé)

Mặc dù hắn đang mặt một chiếc áo thun nhăn nheo với một cái quần sọt thể thao, nhưng với đôi cách trắng vẫn chưa thu lại, Urushihara đứng trước mặt con Quỷ điểu binh.

Cái lúc mà con Quỷ điểu binh thấy mặt của Urushihara, hắn hít một hơi sửng sốt.

"Lucifer... ngươi là Lucifer?"

"Đúng thế, Camio. Y như thường lệ, cứ nói đến ta là ngươi lại chẳng lễ phép chút nào."

Lờ Urushihara, cái người đang cau mày không vui đó đi, con Quỷ điểu hay còn có tên là Camio chuyển ánh nhìn sang hai cái người đang nhìn vào hắn.

"Alsiel? Satan? Có-có lẽ nào...?"

Camio nói với một giọng rung rung.

"Đông phương Tướng quân-sama..."

"...Mặc dù vẻ ngoài của tôi thế này thôi, nhưng tôi là Alsiel đây, Camio-sama."

Alsiel quỳ xuống và nhìn thẳng vào mắt của đối phương.

"Vậy, vậy? Người... người này... là...."

"Camio, nhanh nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra!"

Ánh mắt của Maou và Camio chạm nhau.

"Satan-sama... Ma Vương đại nhân... ngài vẫn còn sống... cái sự trùng hợp gì thế này."

"Ta xin lỗi vì đã để ngươi gánh vác Quỷ Giới lâu đến thế. Nhưng ta không bao giờ nghĩ rằng ngươi sẽ đến Nhật Bản... đến cái thế giới này. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Ma-Ma Vương đại nhân, tôi đã làm ngài thất vọng rồi!"

Quỷ điểu binh Camio ôm lấy cơ thể đang bị thương của mình, và đang định quỳ xuống trước mặt Maou. Mặc dù Maou có đi đến cản hắn lại, nhưng Camio lắc đầu và nói.

"Tôi... đã không thể... hoàn thành nhiệm vụ chăm lo cho Quỷ Giới ở nơi của Ma Vương đại nhân. Tôi không còn mặt mũi nào để đối diện với Bốn vị vuaTứ Vương[10]nữa... và càng không thể đối diện với hai Tướng quân ở phía Nam và phía Bắc đã hi sinh kia..."

"Thế nghĩa là sao?"

"Ma Vương đại nhân... Quỷ Giới... và Ente Isla, đã rơi vào xung đột một lần nữa. Tôi đã quá yếu... thành thật... tôi thành thật xin lỗi..."

"Này-này! Camio! Cố gắng lên! Này!"

Mắt của Camio dần dần mất đi sự sống.

Cũng cùng lúc đó, cơ thể của hắn bắt đầu phát ra ánh sáng mờ nhạt, và cả người hắn bắt đầu co lại.

"Ma Vương đại nhân, cái này là...!"

Có lẽ là do mất đi Ma lực, Camio bắt đầu lộ ra dấu hiệu của việc chuyển thành con người, hay đúng hơn là, Ma lực của hắn đã dùng cạn cmnr.

Cả ba nhìn vào Camio với vẻ mặt lo lắng, và vụ biến đổi này kết thúc sau vài giây.

"Cái-cái gì đây?"

Urushihara lẩm bẩm với vẻ mặt kinh ngạc.

"...Chúng-chúng ta làm gì với nó đây?"

Maou đứng bên cạnh, choáng váng, bởi vì cậu chẳng biết nên trả lời thế nào.

Sau khi ánh sáng mờ ảo đó biến mất, ở cái cảnh hiện tại, thứ còn lại là những mảnh vỡ của bộ giáp đen, một chiếc áo choàng đen nhìn bẩn bẩn, thanh gươm với đống đá quý lấp lánh vẫn còn nằm trong vỏ, và---

"Nhìn cũng dễ thương đó chứ."

Nằm lịm trên sàn, một con chim màu đen đang bị thương.

Chú thích

↑ Cho cái link coi thử nè, cơ mà chưa mình chưa kiểm chứng thông tin nhá :v

↑ Chả rõ, dịch dông dài là 'cảm xúc về một khoảng thời gian', bên eng dùng 'period feel', giải nghĩa là 'Trải nghiệm một cái gì đó từ xa xưa', mình bí từ nên lấy đại hai từ trên, ai có từ gì hay thì cmt, tks

↑ thực sự thì mình cũng chả tưởng tưởng được môt cái ghế gỗ không lưng có miếng đệm lót đít đặt ở một nhà hàng bãi biển nó trông như thế nào

↑ Lâu Đài Himeji là một trong 'tam đại quốc bảo thành' - tức 3 toà thành quý nhất của Nhật (hai cái còn lại là thành Matsumoto và thành Kumamoto), do chúng là một trong những kiến trúc cổ nhất còn sót lại ở Nhật Bản, là kiến trúc tiêu biểu cho các thành quách thời cận đại của Nhật Bản, chi tiết mời bấm vào đây :v

↑ Mensao Dansei ám chỉ mấy thằng có vẻ ngoài lạnh lùng trầm tính hay thậm chí ngô ngố, nhưng bên trong thực chất rất mạnh mẽ, lôi cuốn, nóng bỏng và xẹt si

↑ Nhắc lại: Ám chỉ mấy thằng đực chỉ có một chút hoặc không hề hứng thú đến người khác giới và chỉ tập trung vào sở thích của mình

cả hình mình cũng ko chắc nhé

Tả sơ: một hộp giấy hình lục giác dẹp có que tre đâm xuyên qua, có thể dùng đầu dưới để cắm xuống đất, hoặc dùng tay cầm lấy đầu trên cũng được, phía dưới còn có một cái bấc (giống tim đèn cày ấy) để châm ngòi. Lúc đốt lên thì tia pháo sẽ bắn ra từ 6 góc đồng thời xoay vòng, sau khi cháy được một lúc "chắc" cái hộp giấy mở ra như một cái lồng ra để lộ con chim con ra - đó là những gì mình đoán, chứ mình thực sự chưa từng thấy qua loại pháo này, ai chuyên mạng này thì tốt bụng cmt chi tiết xuống dưới để mình còn sửa, tks nhé ;)

↑ Shiranui - một hiện tượng bắt nguồn từ Kyushu. Người ta bảo chúng xuất hiện trong những ngày trăng già như kaijitsu (ngày 29 hay 30) ở tháng thứ 7 của âm lịch khi mà gió yếu đi, ở biển Yatsushiro và biển Ariake. Hơn thế, ngày nay người ta vẫn có thể thấy hiện tượng đó, nhưng chúng đã được xác định chỉ là một hiện tượng khí-quang học.

Lửa St. Elmo - một hiện tượng thời tiết mà plasma phát sáng được tạo ra bởi một ánh sáng phóng ra từ một vật sắc nhọn trong một điện trường mạnh trong khí quyển (chẳng hạn như những cái tạo ra bởi những cơn bão hoặc được tạo ra bởi một vụ phun trào núi lửa)

↑ Brocken Spectre là một hiện tượng quang học hiếm có, xảy ra khi một người đứng trên đỉnh núi cao và có thể nhìn thấy bóng của chính mình trộn vào một đám mây ở thấp hơn. Lúc đó, đầu của chiếc bóng thường được bao quanh bởi những vệt sáng nhiều màu như hào quang. Những người leo núi tin rằng, ai mà trông thấy Brocken Spectre thì sớm muộn gì cũng sẽ chết trên núi. Link

↑ Tứ Vương ở đây ám chỉ 4 Ma Tướng dưới trướng Maou (là Alsiel, Maracoda, Lucifrer, Aldramelech), dịch theo hán việt thì nó hoá Tứ Đại Thiên Vương nữa cơ =]] Lý do vì sao lại gọi như thế thì sẽ được đề cập đến trong vol 0

Truyện Chữ Hay