Trên đường về nhà, Diệp Phàm cúi đầu, một câu cũng không nói.
Tần Nặc vốn muốn hỏi đến cùng, nhưng vài lần há miệng rồi lại thôi. Anh là một người thông minh, biết nhìn thời thế. Bộ dạng của Diệp Phàm lúc này giống như bị tổn thương ghê gớm. Sự tổn thương không thể bằng mấy câu nói của một người ngoài như anh là có thể khuyên giải được. Nhiều chuyện hỏi lung tung làm người ta buồn thêm, chi bằng im lặng còn tốt hơn.
Lúc Tần Nặc đưa Diệp Phàm về đến nhà, mẹ Diệp đã đứng trông mong con gái từ rất lâu rồi.
Xa xa đã thấy con gái ngồi trên một chiếc xe rất cao, còn tưởng cô lại ở cùng người đàn ông đã kết hôn kia. Bà nổi giận đùng đùng đi qua muốn khởi binh hỏi tội. Ấy vậy mà lái xe lại là một thanh niên, trông rất đẹp trai, còn có vài phần quen mắt.
Mẹ Diệp ngây ngẩn cả người, nhìn con gái bước xuống xe. Lúc này bà mới đi qua kéo cánh tay của con gái, trách cứ hỏi: “Tiểu Phàm, muộn thế này mà con còn đi đâu? Có biết ba mẹ ở nhà chờ con rất sốt ruột không hả!”
Tần Nặc thấy thế, nhanh chân đứng ra hòa giải: “Bác gái, bác đừng trách tiểu Phàm, là do con đưa cô ấy ra ngoài giải sầu.”
“Cậu là?” Mẹ Diệp nghi hoặc nhìn anh.
“Con quên giới thiệu, con là Tần Nặc, là bạn của Diệp Phàm.”
Mẹ Diệp lúc này mới nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi: “Cậu là Tần Nặc, là Tần Nặc thường hát trong TV kia đó sao?” Mặc dù bà đã luống tuổi, nhưng được cái xem TV rất nhiều, cái tên Tần Nặc cũng có nghe qua.
Tần Nặc bị nhận ra có chút hơi xấu hổ, đang định nói gì đó liền bị Diệp Phàm vội cắt ngang.
“Con lên lầu trước.” Cô nói xong, cúi đầu đi lên lầu.
Mẹ Diệp thấy thế, nhanh chân đuổi theo. Bà vừa chạy vừa quay đầu lại nói với Tần Nặc: “Tiểu Tần, chúng ta lên nhà đây. Sau này nhớ thường xuyên giữ liên lạc nha!”
Tần Nặc đứng tại chỗ, vẻ mặt dở khóc dở cười.
Sau khi về đến nhà, Diệp Phàm không quan tâm đến sự truy hỏi của mẹ, đi thẳng một mạch vào phòng, đóng cửa lại. Theo tiếng cửa phòng đóng lại, cô vốn vẫn đang nín nhịn cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, cơ thể run rẩy dựa vào cánh cửa.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa khẩn thiết của mẹ cô: “Tiểu Phàm, con sao vậy? Mau mở cửa đi! Đừng dọa mẹ!”
Âm thanh đó từ dữ dội đến không rõ, rồi dần dần dường như biến mất bên tai Diệp Phàm. Cô đột nhiên cảm thấy rất lạnh, tựa như rơi vào một sơn động rất sâu rất tối. Bốn bề đều bị bao bọc bởi cơn gió lạnh lẽo, quất vào người cô khiến tay chân đều tê tái.
Cái cảnh vừa rồi ở dưới lầu khu nhà Đoàn Diệc Phong lại không ngừng lặp đi lặplại trước mắt cô. Gương mặt của người phụ nữ đi ra khỏi khu nhàvà trên màn hình điện thoại của Đoàn Diệc Phong giống nhau như đúc. Nó đã khắc sâu khó phai mờ trong đầu của Diệp Phàm.
Chẳng phải Đoàn Diệc Phong đã nói chị ta đã chết rồi sao? Không phải tiểu Dự đã nói nó không có mẹ sao? Vì sao, vì sao vừa rồi cô lại thấy chị ta rõ ràng ở cùng một chỗ với Đoàn Diệc Phong? Đôi mắt cô không nói dối, là Đoàn Diệc Phong đã lừa cô! Mẹ của tiểu Dự căn bản không có chết! Hay nói cách khác, cô là người thứ ba, một người thứ ba bị lừa gạt, xoay như chong chóng!
Điều này quá nực cười! Quả thực rất giống một vở kịch hoang đường! Nếu như có thể, cô thật sự rất muốn cười, thế nhưng cô vẫn không cười nổi. Nước mắt đã không giữ lại được, trào ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên má.
Cô đã từng tin rằng mình rất hiểu Đoàn Diệc Phong. Thế nhưng từ tối hôm qua đến nay, chỉ một ngày một đêm ngắn ngủi, anh lại dùng hành động tàn nhẫn từng bước một thay đổi cái nhìn của cô. Hóa ra cha đã nói không sai, cô là một đứa ngốc, là một đứa đần độn, là một đứa ngu đần bị tình cảm làm mờ mắt! Cô vì anh mà dâng hiến tất cả, vì anh nhận hết sự chê cười, thậm chí vì anh mà cãi lời cha mẹ. Kết quả cô nhận được là một lời nói dối vĩ đại!
Người đàn ông kia sao lại nhẫn tâm như vậy, lừa dối tình cảm của cô, giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của cô. Đến cuối cùng, ngay cả một lời giải thích cũng không có, chỉ mang theo vợ của anh rời xa thế giới của cô.
Không thể ngăn những giọt nước mắt chảy dài, Diệp Phàm rất muốn khóc lớn tiếng. Song cô vừa há miệng lại phát hiện bản thân mình ngay cả hít thở cũng rất khó khăn. Mỗi một đồ vật trong phòng dường như đều đang cười nhạo sự ngu dốt của cô. Trần nhà trên đầu cô hình như cũng không ngừng xoay vòng. Cô nắm chặt tay đập xuống sàn nhà, cho đến khi các khớp ngón tay đều bị rách, rướm máu. Cô cũng không cảm thấy đau đớn chút nào, bởi vì trái tim của cô còn đau hơn gấp trăm lần nghìn lần.
Lời nói dối của Đoàn Diệc Phong như một lưỡi dao sắc bén nhất trên đời này, hung hăng cắt nát linh hồn của cô. Cô sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một việc. Hóa ra một lòng một dạ, không giữ lại chút nào để yêu một người, lại bị tổn thương sâu sắc như vậy.
“Tiểu Phàm, mẹ xin con! Con đừng làm đau chính mình như vậy nữa. Vì loại đàn ông đó không đáng đâu!” Mẹ cô ở bên ngoài liên tục khuyên cô. Giọng nói khàn khàn cùng tiếng khóc nức nở. Tiếng khóc cách một cánh cửa, từng đợt truyền vào lỗ tai Diệp Phàm.
Diệp Phàm lấy lại tinh thần từ trong bi thương, trong lòng càng thêm khó chịu. Bị những lời nói dối làm tổn thương không chỉ có một mình cô, còn có gia đình của cô nữa. Cha cô mấy hôm nay vẫn luôn không vui, tóc bạc thêm không ít. Mẹ cô càng vì chuyện của cô mà suốt đêm không ngủ, rất sợ cô nghĩ không thông lại làm chuyện điên rồ.
Trước đây chẳng bao lâu, cô cho rằng cha mẹ thật quá đáng, ngay cả chuyện cô yêu ai cũng muốn can thiệp vào. Bây giờ cô mới hiểu được, thì ra khi toàn bộ thế giới đều vứt bỏ cô, chỉ có cha mẹ là vẫn luôn không rời bỏ, luôn ở bên cạnh cô như trước đây, cùng cô vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất.
Nghĩ như vậy, cô đã không kìm nén được nỗi lòng của chính mình. Cô mở cửa, nhào vào lòng mẹ cô đang ở bên ngoài.
“Mẹ, con sai rồi! Con xin lỗi ba mẹ!”
“Đứa nhỏ ngốc này!” Mẹ Diệp ôm chặt lấy cô, “Con có sai gì đâu? Đều là lỗi của mẹ, đều do mẹ ép con đi gặp mặt, không suy nghĩ cho con, con mới có thể đi nhầm đường. Là mẹ vô dụng, là mẹ bảo vệ con không tốt…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa! Là con sai rồi, đều là lỗi của con!” Cô khóc rống lên trong lòng mẹ cô, khóc cho ra hết những uất ức trong lòng, khóc để rũ bỏ hết những tình cảm dành cho Đoàn Diệc Phong, khóc cho ra những lời thề non hẹn biển, khóc cho ra những khắc ghi trong lòng và những kỷ niệm cùng với Đoàn Diệc Phong tích tụ từng chút một…
Đêm hôm đó, cô ở trong lòng mẹ đã hạ quyết tâm: từ nay về sau, cô phải đoạn tuyệt với quá khứ của bản thân, phải đối xử tốt với chính mình, sống vì người thân. Cô quyết không vì người đã lừa dối mình mà rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Bởi vì khóc lớn một hồi, cho nên hôm sau khi Diệp Phàm rời khỏi giường, đôi mắt sưng phù lên.
Để không ảnh hưởng đến hình tượng công việc, cô tìm đeo một đôi kính đen. Cô vừa muốn ra khỏi cửa, đã bị mẹ cô vội gọi lại: “Tiểu Phàm, hôm nay con đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.”
“Không cần đâu mẹ, con không sao.” Chỉ trong một đêm, giọng điệu của cô dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mặc dù vết thương trong lòng còn chưa khép lại. Song cô đã hiểu rõ một đạo lý, con người không thể tránh né cả đời được, cho dù người kia có quay lưng ra đi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
“Đi đi. Vậy con đi đường cẩn thận, buổi tối nhớ về sớm.”
Mang theo lời căn dặn của mẹ, Diệp Phàm đi xuống lầu. Cô bắt xe buýt đi làm, chen chúc, sống sót qua giờ cao điểm của thành phố này, đến thư viện giống như mọi ngày.
Cũng không biết có phải là do tối hôm qua khóc nhiều quá hay không, mà tinh thần hôm nay của cô rất xấu. Cô luôn có cảm giác hốt hoảng, dường như có ai đó đang đi theo cô. Nhiều lần cô lo lắng quay đầu nhìn quanh, lại phát hiện không có gì cả…
Lúc đến cửa thư viện, đúng lúc gặp tiểu Lâm cũng đang đi làm. Đối phương thừa dịp cô không để ý, vỗ vai của cô.
Diệp Phàm lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
“Bạn sao thế? Chỉ đùa một chút thôi mà! Người ta còn tưởng bạn gặp ma đó!” Tiểu Lâm cười nói.
“Không phải.” Diệp Phàm lắc đầu, “Sao mình có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình.”
“Không phải chứ? Giờ mới sáng sớm, đến fan hâm mộ cuồng nhiệt cũng không dậy sớm như vậy à!” Tiểu Lâm nói, nhìn xung quanh một lượt. Đột nhiên cô ấy lắc tay của Diệp Phàm, giơ tay lên chỉ và nói lớn: “Tiểu Phàm, tiểu Phàm! Bạn xem bên kia có người đang cầm máy ảnh, có phải đang chụp chúng ta hay không?”
Diệp Phàm nhìn theo hướng ngón tay của cô bạn đồng nghiệp chỉ, quả nhiên phát hiện có một người đàn ông đang trốn sau bồn hoa, tay cầm máy ảnh, lén lút mà ngồi chồm hổm bên đó.
Người kia thấy mình bị phát hiện, xoay người bỏ chạy. Vậy mà anh ta mới chạy được hai bước, chợt nghe thấy tiểu Lâm hét toáng lên như chọc tiết lợn: “Có tên biến thái, mau tới bắt cái tên chụp hình lén kìa!”
Vừa hay bảo vệ của thư viện ở gần bên cạnh, nghe thấy tiếng hét của tiểu Lâm, chạy nhanh đến bắt được người nọ.
“Đừng, đừng, đừng mà!” Đối phương nhanh chóng lên tiến giải thích: “Tôi không phải cuồng chụp trộm. Tôi… tôi là phóng viên!”
Phóng viên? Diệp Phàm cảm thấy hiếu kỳ, cũng đi theo tiểu Lâm qua đó.
“Phóng viên cái gì? Ở tòa soạn nào? Tên họ là chi? Tới chỗ này làm cái gì? Nếu không chịu trả lời, tôi sẽ tống anh vô đồn công an!” Tiểu Lâm hùng hổ.
“Các anh chị hiểu lầm rồi! Tôi là phóng viên của tờ tạp chí‘Đại chủy bạo’ (Miệng rộng nổ tung), đến để phỏng vấn cô gái này!” Người nọ cuống quýt lấy ra thẻ chứng nhận phóng viên. Thừa dịp bảo vệ đang kiểm tra giấy chứng nhận của anh ta, anh ta liền quay sang chụp Diệp Phàm tạch tạch.
“Anh làm gì thế hả!” Tiểu Lâm nổi giận, “Anh có bệnh à, tờ Miệng rộng nổ tung không phải là tạp chí lá cải sao? Anh không đi chụp ngôi sao đi, anh chụp đồng nghiệp của tôi làm chi!”
Người nọ mặc kệ tiểu Lâm, liên tục đưa máy ảnh về phía Diệp Phàm, vừa ấn nút chụp vừa hỏi: “Cô này, xin hỏi cô tên gì? Có quan hệ thế nào với Tần Nặc? Vì sao tối hôm qua Tần Nặc lại đưa cô về nhà? Cô đeo kính râm có phải là để tránh người ta nhận ra không? Tạp chí của chúng tôi rất muốn phỏng vấn cô, cô đồng ý chứ?”
Đối phương đúng là đội chó săn truy lùng scandal của Tần Nặc! Điều này làm cho một người hoàn toàn không có chút kinh nghiệm đối phó với các phóng viên giải trí như Diệp Phàm tinh thần loáng cái đã luống cuống cả lên. Cùng lúc đó, một loạt dự cảm không lành nảy lên trong đầu cô, mọi chuyện dường như trở nên quá ồn ào rồi!