“Ba? Mẹ!” Diệp Phàm kêu xong, đầu óc hoàn toàn hoảng loạn, không biết phải nói cái gì.
Diệp Viên Triêu quả thực không tin vào mắt mình. Trong lòng của ông, con gái luôn rất ngoan, ấy vậy mà có một ngày lại lừa dối bọn họ. Cô còn hôn rồi thân mật với một người đàn ông trong xe. Cái này thật sự đã lật đổ sự hiểu biết của ông đối với con gái của chính mình. Càng đừng nhắc đến mẹ của Diệp Phàm, từ sớm bà đã trơ mắt đứng nhìn, vẻ mặt khó tin.
Thấy vẻ mặt vừa kinh hoàng vừa thất vọng của cha mẹ, trong lòng Diệp Phàm nhất thời trào lên một nỗi cay đắng khó diễn đạt bằng lời. Cô mở cửa xuống xe, há miệng định nói gì đó, lại bị Diệp Viên Triêu ngăn lại.
“Đừng nói bất cứ điều gì, chúng ta về nhà trước đã.”
“Nhưng mà…” Diệp Phàm khó chịu trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Diệc Phong.
Đoàn Diệc Phong mở cửa xe, định đi cùng với cô.
“Anh này, tôi không cần biết anh và con gái tôi đã tiến triển đến mức độ nào. Nhưng bây giờ là chuyện nhà của chúng tôi, mời anh đi về, được chứ?” Thái độ của Diệp Viên Triêu không cho phép anh cự tuyệt.
“Ba, anh ấy là người…”
“Con đừng nói gì hết!” Diệp Viên Triêu cắt ngang cô, giọng điệu nghiêm túc, mặt không biến sắc.
Diệp Phàm nhất thời giật mình, trái tim xoắn lại rất khó chịu.
Nếu đối phương đã nói như vậy, cho thấy dù anh có kiên trì hơn nữa, cũng chỉ làm cho tình hình càng thêm tồi tệ hơn. Đoàn Diệc Phong dừng bước, sau khi gửi cho Diệp Phàm một ánh mắt an ủi, anh nói như đinh đóng cột: “Bác trai, bác gái, dù thế nào đi nữa xin hai bác hãy tin tưởng con đối với Diệp Phàm là thật lòng.”
“Nếu là thật lòng thì đã không ở đây lén lút.” Diệp Viên Triêu nói xong, kéo tay con gái, bỏ đi không hề quay đầu lại một lần.
Chỉ còn Đoàn Diệc Phong đứng yên tại chỗ, nhìn theo hướng ba người nhà họ Diệp rời đi, hàng lông mày chau chặt thành một đường thẳng.
Diệp Phàm cùng cha mẹ lên lầu. Về đến nhà, bầu không khí vô cùng áp lực, không ai mở miệng nói trước.
Yên lặng không một tiếng động, áp lực đè nén và kéo dài càng khiến người ta không thể chống đỡ được. Cuối cùng Diệp Phàm không chịu đựng được đành mở miệng: “Ba, mẹ, hai người hãy nghe con nói được không?”
“Con muốn nói, không nên đợi đến bây giờ.” Vừa nhìn đã biết Diệp Viên Triêu giận đến cực điểm.
So với ba của cô, mẹ cô có thái độ tốt hơn. Thế nhưng vì cái cảnh vừa rồi kia, thì tốt đến đâu cũng đã chạy biến đi mất. Mẹ cô lên tiếng hỏi: “Con gái, con nói cho mẹ biết. Con và người đàn ông kia bắt đầu từ lúc nào?”
“Hai tháng trước ạ.” Diệp Phàm thành thật trả lời.
“Cái gì? Các con bên nhau đã được hai tháng?” Mẹ cô bị lời nói của con gái làm cho kinh hãi. Thảo nào gần đây bà luôn cảm thấy con gái có chút khang khác, hóa ra là đang yêu!
“Nếu các con đã bên nhau lâu như vậy, sao không nói cho ba mẹ biết?”
“Con…” Diệp Phàm vội mở miệng, nhưng không biết phải nói sao.
Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của con gái, Diệp Viên Triêu ngồi một bên nhất thời nghĩ đến chuyện gì đó. Mặt ông sa sầm, hỏi: “Người đàn ông kia nhìn qua lớn tuổi hơn con nhiều. Con hãy nói thật cho ba biết, có phải con làm người thứ ba không?”
“Không phải ạ!” Diệp Phàm vội vàng lắc đầu, “Ba, mẹ, con sẽ không bao giờ làm chuyện như thế!”
“Vậy, vì sao con không chịu nói cho chúng ta biết?”
“Đó là bởi vì… là…” Diệp Phàm rốt cuộc không có cách nào giấu diếm được nữa, nhỏ giọng nói, “Anh ấy đã từng kết hôn… có… có một đứa con…” Từ cuối cùng được thốt ra, giọng của cô khe khẽ gần như không thể nghe thấy, nhưng lại như lưỡi dao đâm vào tai hai ông bà.
Công lực gần như trong chớp mắt, trong nhà mưa bão nổi lên, sắc mặt của mẹ Diệp Phàm cơ hồ trắng bệch.
“Cái gì? Con đang yêu đương với một người đàn ông đã từng kết hôn? Con, con, con…” Mẹ cô là một người vô cùng phong kiến, nghe con gái nói thế xém chút nữa đã ngất xỉu.
Ba cô ở bên cạnh lại không ngừng lắc đầu thở dài: “Con gái ơi là con gái, con thật sự quá hồ đồ rồi!”
“Ba! Mẹ! Trong lòng con không hề hồ đồ chút nào. Con yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu con…”
“Đó là vì con rất ngốc cũng rất ngây thơ!” Mẹ cô cắt lời cô, “Đúng hơn là vì con không có kinh nghiệm yêu đương, mới nghĩ cậu ta thích con. Loại đàn ông đã từng kết hôn giống như cậu ta, đã sớm là tay lão luyện tình trường rồi. Một đứa nhóc con như con, cậu ta chỉ cần dùng một ngón tay là đã có thể gạt được con rồi!”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Anh ấy đối với con thật lòng.”
“Thật lòng, thật lòng cái gì? Không phải cậu ta đối với vợ trước cũng là thật lòng sao?”
“Không phải, mẹ của tiểu Dự đã qua đời…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Diệp Phàm còn muốn giải thích, liền bị ba cô hung dữ cắt ngang. Sắc mặt Diệp Viên Triêu rất không tốt, ánh mắt bình tĩnh sắc bén, cau mày, “Con đã bị người đàn ông đó lừa gạt trái tim rồi, ba mẹ có nói gì cũng vô dụng. Dù thế nào đi nữa, ba và mẹ con cũng sẽ không đồng ý các con gặp nhau. Con hãy bóp chết suy nghĩ đó đi!”
Từng câu từng chữ nhấn mạnh kiên quyết kia, lập tức khiến Diệp Phàm như ngã xuống hố băng, những giọt nước mắt thoáng cái đã tuôn rơi: “Ba!”
“Đừng nói nữa! Chúng ta đều cần yên tĩnh một lát. Con về phòng mình đi.”
“Mẹ!” Diệp Phàm còn muốn nói.
“Con gái, đừng nói nữa. Mẹ không hiểu, thật sự không hiểu.” Trong ánh mắt của mẹ cô là sự thất vọng.
Vào giây phút đó, trái tim Diệp Phàm như chết lặng theo ánh mắt kia.
Cùng lúc đó, dưới lầu nhà Diệp Phàm, chiếc Land Roverlẳng lặng đậu ở đó. Đoàn Diệc Phong đứng bên cạnhxe châm một điếu thuốc cho chính mình.
Đây là lần đầu tiên hút thuốc sau nhiều năm của anh. Từ lúc mẹ của Đoàn Dự qua đời, anh đã không quan tâm đến những lời phản đối của bạn bè, xem Đoàn Dự như con trai ruột của mình. Bắt đầu từ khi cậu bé sống bên cạnh anh, anh đã không đụng đến một điếu thuốc.
Thế nhưng hôm nay, anh lại không kìm nén được những tíchtụ trong lòng. Người phụ nữ anh yêu đang ở trên lầu chịu đựng sự tra hỏi của cha mẹ. Trong khi một người đàn ông như anh đây chỉ có thể đứng dưới lầu đau khổ chờ đợi. Tâm tình phức tạp này khiến anh không thể tập trung tinh thần, chỉ có nhả từng vòng khói mới có thể xoa dịu.
Ánh lửa le lói ở đầu mẩu thuốc lá dưới ngọn đèn đường lờ mờ, lập lòe lúc cháy lúc tắt. Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào khung cửa sổ nhà của Diệp Phàm. Bóng đèn được bật lên, kéo theo tâm tình phập phồng của anh lúc này.
Sống hơn ba mươi năm, đã lâu rồi anh không giống như ngày hôm nay, không biết phải làm sao. Tựa như anh đã quay về lúc còn trẻ tuổi, không có kinh nghiệm, tâm trạng không yên.
Cứ vậy không biết qua bao lâu, điếu thuốc thứ ba trong tay cũng đốt gần xong. Anh hít sâu một hơi thuốc cuối cùng, vứt mẩu thuốc vẫn còn cháy xuống mặt đất, lấy chân dí lên. Sau đó anh đóng cửa xe lại, định lên lầu. Bất luận như thế nào, anh không thể để Diệp Phàm chiến đấu một mình. Cho dù anh lên sẽ làm tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Đoàn Diệc Phong trong lòng đã quyết tâm, nhưng trong tích tắc vừa mới cất bước lên, thì bị tiếng chuông điện thoại chặn lại.
Là cuộc gọi của Tư Thiến Thiến, tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng.
Anh nhận điện thoại, không giải thích dài dòng chỉ nói: “Có chuyện gì thì để mai nói, bây giờ anh không rảnh.”
Nhưng Tư Thiến Thiến lại lật đật nói: “Không ổn rồi anh rể. Anh mau sang đây đi. Vừa rồi bạn em ở cục cảnh sát gọi đến, nói người kia đã ra tù rồi!”
Trái tim của Đoàn Diệc Phong đánh thịch một cái.
Cùng lúc đó, đèn nhà Diệp Phàm trên lầu cũng tắt phụt.
Đoàn Diệc Phong siết chặt tay, lại nói: “Em chờ đó, anh sẽ đến ngay.”
Màn đêm vắng lặng vang lên tiếng động cơ ô tô. Chiếc xe Land Rover từ từ khởi động, dưới ngọn đèn đường ảm đạm nó chậm rãi rời khỏi tiểu khu, nhập vào bóng đêm u tối.
Nhà họ Diệp trên lầu, Diệp Viên Triêu tận mắt thấy cảnh này qua khung cửa sổ thủy tinh. Ánh mắt ông tối sầm, thất vọng lắc đầu.