Hát Tình Ca Cho Em

chương 28

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc dù Đoàn Diệc Phong khuyên cô xin nghỉ ngày hôm nay, thế nhưng là một nữ thanh niên tiên tiến sống ở thời đại mới dưới cờ Đảng, Diệp Phàm vẫn dứt khoát muốn đi làm.

Đương nhiên, trước khi đi, cô phải đi tắm rửa một cái, thay quần áo mà Đoàn Diệc Phong đã đưa cho cô. Rất hiển nhiên, anh cực kỳ tri kỷ, trong túi quần áo đó còn có sẵn nội y. Nhưng mà vì sao kích thước lại chuẩn xác như vậy? Diệp Phàm sầu não, đây đúng là anh có tính lưu manh chơi đùa ngầm mà! T__T

Lúc ra khỏi cửa, Đoàn Dự hò hét muốn đi cùng, đôi mắt to tròn híp lại trông chừng Diệp Phàm như sợ bị cướp mất. Thấy thế, Diệp Phàm tim đập rộn ràng. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nếu không cho cậu bé đi cùng thì chẳng phải chỉ còn cô và Đoàn Diệc Phong trên xe thôi sao? E rằng như thế càng xấu hổ thêm! Nghĩ như thế, cô vội vàng đứng ra làm thuyết khách, nói mang Đoàn Dự theo cũng không sao.

Thấy Diệp Phàm không ngại, Đoàn Diệc Phong liền ẵm con trai, ba người đi xuống lầu lấy xe.

Thành phố này thiếu nước thiếu điện thiếu năng lượng, thứ duy nhất không thiếu chính là xe. Từ nhà Đoàn Diệc Phong đến thư viện phải đi qua cao tốc, xe đổ đồn về đây như thác lũ. Lộ trình hay mươi phút mà Đoàn Diệc Phong phải luồn lách gần một tiếng. Đợi đến khi đến trước cửa thư viện, thì chỉ còn cách giờ làm việc chính thức vài phút.

Diệp Phàm gấp đến độ muốn bay xuống xe liền, nhưng Đoàn Dự ở phía sau cứ ríu rít không thôi: “Mẹ, lúc mẹ hết giờ làm, con và ba đến đón mẹ nha!” “Mẹ ơi, mẹ tối hôm nay ngủ cùng với con được không?”… Những câu nói thế này, khiến Diệp Phàm muốn khóc 囧,càng thêm nóng lòng muốn nhảy xuống xe đào tẩu. Cậu nhóc này thay đổi cũng mau quá đi à! Sớm biết sẽ như vậy, chi bằng để cậu bé đợi ở nhà rồi!

Cô đang quẫn bách, thì Đoàn Diệc Phong bỗng nhiên quay đầu ra ghế sau nói với con trai: “Tiểu Dự, con xem đó là cái gì kìa?”

“Cái gì? Cái gì đâu?”

Cậu bé nhanh chóng quay đầu ngó nghiêng ngoài cửa sổ. Diệp Phàm cũng muốn xem cùng, lại bị anh chợt nâng cằm, nhanh như gió hôn chụt một cái.

“Ba, bên ngoài có gì ạ?” Cậu bé không thấy bất kỳ thứ gì liền quay đầu, kỳ quái hỏi ba.

“Không có gì, ba bị hoa mắt.” Đoàn Diệc Phong nói một câu giống như không có việc đó, xuống xe, mở cửa xe giúp Diệp Phàm vẫn còn đang trong trạng thái hóa đá. Anh cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: “Hết giờ, anh đến đón em. Thuốc để trong túi, đừng quên uống thuốc.”

Diệp Phàm cảm thấy bản thân đã hoàn toàn không còn năng lực suy tư, ngơ ngác gật đầu. Cô xuống xe, nhìn anh khởi động xe. Xe từ trong tầm mắt dần dần mất hút, Đoàn Dự vẫn đang ở cửa sổ xe phía sau vẫy tay chào cô.

Mãi đến lúc này, cô mới hoàn toàn bừng tỉnh. Trời ơi, mình vừa bị đánh lén! Không, không, không đúng! Cái này không phải đánh lén, mà nhất định là cư dân hiền lành bị lưu manh bắt nạt, hành vi xấu xa khiến người ta chỉ biết thở dài, mặt dày mày dạn! Vô sỉ! Quá vô sỉ! Giây phút này, cô đột nhiên có một loại cảm giác “kỳ thực mình vừa mới biết về người đàn ông này chứ”.

Đang nghĩ ngợi, trước mặt bỗng xuất hiện chiếc Lamborghini. Sau khi nó đột ngột dừng lại, Mã Ly quần áo không chỉnh tề nhảy vọt từ trên xe xuống, la lớn với Diệp Phàm: “Diệp tử, cậu đứng sững đó làm gì? Bị muộn giờ rồi!”

“Á!” Diệp Phàm lúc này mới lấy lại tinh thần, chưa kịp chào hỏi với Thẩm công tử trên xe, hai cô gái đã hấp tấp chạy thẳng vào trong thư viện.

Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người, Diệp Phàm chịu đựng thắt lưng đau nhức mà chạy thục mạng đến nơi, nhưng vẫn không tránh khỏi vận rủi đến trễ. Nhìn tiền thưởng chuyên cần tháng này trôi theo dòng nước, trong lòng Diệp Phàm đau xót khôn nguôi. Cô ngẩng đầu nhìn Mã Ly, cũng là vẻ mặt héo úa, đau khổ.

“Mẹ nó, sớm muộn gì cũng có một ngày, bà đây lấy một kẻ có tiền, không thèm làm ở cái chỗ quỷ quái này nữa!” Mã Ly bẻ khớp tay, vẻ mặt oán giận.

Diệp Phàm gật đầu tán thành: “Đúng, trễ có một phút cũng muốn trừ tiền, thật không có nhân đạo!”

Mã Ly gật mạnh đầu hùa theo, bỗng nhiên ý thức được điều gì, kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Phàm: “Nói đi cũng phải nói lại, sao cậu lại đi làm muộn? Không phải từ nhà cậu đến đây rất thuận tiện sao?”

Diệp Phàm ngẩn người, vội vàng đánh lừa bạn: “Cái đó… Tớ ngủ quên! Cậu biết bố tớ nghỉ phép năm theo mẹ tớ về quê mà, trong nhà không có ai gọi tớ dậy…”

“Đúng ha, cậu bây giờ đang ở nhà một mình.” Mã Ly một mặt vừa nói, mặt khác xoa bóp eo, “Ai da, cậu đừng nhắc nữa. Mỗi sáng phải thức dậy đi làm sớm, xương sống eo lưng đều đau nhức.”

Thấy bạn mình không hỏi tiếp, Diệp Phàm như trút được gánh nặng, tùy hứng đối đáp: “Đúng vậy, tớ cũng đau…”

Nói chưa xong, cô đã hối hận bản thân lỡ lời, quả nhiên Mã Ly cảnh giác quay đầu nhìn cô: “Sao cậu lại đau eo hả? Nói, hôm qua cậu đã làm gì ngay!”

“Tớ…” Diệp Phàm á khẩu, nghẹn họng một lúc lâu, cuối cùng cô mới giả bộ đỡ cái cổ, nói: “Ai da, cậu không biết đâu, tớ bị sái cổ! Đau lắm!”

Mã Ly nghi hoặc quan sát cô rất lâu, nhưng mà chung quy cô cung không nghĩ đến chuyện kia: “Đi thôi, đừng để Hoàng lão bà bà tóm được.”

“Ừ, ừ, nhanh lên thôi.” Diệp Phàm gật đầu, tận lực che giấu điệu bộ đi đứng quái dị của cô.

Diệp Phàm sống hơn hai mươi năm, xem không ít tiểu thuyết ngôn tình và phim thần tượng, hôm nay cô mới phát hiện một chuyện. Hóa ra lần đầu tiên của phụ nữ không phải là điểm chết người nhất. Điểm chết người nhất chính là làm thế nào để sau đó chế tạo được biểu hiện bản thân vẫn còn ngây thơ xử nữ giả dối. Cái này quả thật là một loại giày vò cả tinh thần lẫn thể xác.

Trước tiên là nói về thể xác, cô tối hôm qua bị mắc mưa, sau đó lại vận động kịch liệt. Mặc dù Đoàn Diệc Phong đã ôn nhu lại vô cùng dịu dàng, cô vẫn không tránh khỏi tay chân đều rệu rã, đầu đau não căng, ngồi trên ghế cũng không ngồi thẳng lưng được. Còn về tinh thần, mặc dù sáng nay cô đã nói mấy câu để lừa bịp Mã Ly. Thế nhưng, dù sao đây cũng là chuyện chăn gối, cô không được nói với bạn nên trong lòng cô dường như có gì đó rất khó chịu.

Cứ suy nghĩ lăn tăn như vậy cả buổi sáng, cô không chút do dự quyết định thừa dịp lúc ăn cơm trưa sẽ khai thật hết với Mã Ly.

“Diệp tử, cậu không đi ăn cơm à?” Mã Ly quay sang hỏi.

“Tớ hơi khó chịu, không muốn đi ăn…” Thật ra là cô đứng dậy cũng thấy mệt.

“Ờ, tớ đi lấy cơm cho cậu.”

“Được…” Diệp Phàm cắn răng, “Ly Ly, tớ có chuyện muốn…”

Cô vừa muốn thành thật, lại bị tiếng nói hùng hổ của chủ nhiệm Hoàng ngoài phòng làm việc cắt ngang: “Mã Ly, cô lập tức đến phòng làm việc của tôi một lát.”

“Lại gọi, thật là phiền quá đi!” Mã Ly thấp giọng lẩm bẩm một câu, nói với Diệp Phàm: “Diệp tử, tớ đi trước đây. Cậu đói bụng thì ăn chút gì đi nhé. Tớ đoán sẽ phải về rất trễ.”

Diệp Phàm vất vả lắm mới lấy được dũng khí để nói ra, nhưng lời đã lên đến miệng phải nuốt trở vào trong. Cô không khỏi buồn bực: Lạ thật, sao chủ nhiệm Hoàng gần đây cứ tìm Mã Ly gây phiền hà? Diệp Phàm đang nghĩ ngợi, điện thoại trong tay cô bỗng nhiên vang lên. Diệp Phàm vừa nhìn đến tên người gọi đến, tim cô liền đập thình thịch.

Là anh gọi đến!

“Em uống thuốc chưa?” Giọng nói của anh qua tai nghe có vẻ mềm mại hơn nhiều.

“Dạ rồi.” Diệp Phàm phát hiện giọng của mình cũng vì khẩn trương mà hơi run rẩy.

“Thế đã ăn chưa?”

Cô vốn định nói xạo là ăn rồi, song ở trước mặt anh cô lại không giữ được điềm tĩnh như trước mặt Mã Ly: “Chưa…”

“Được, vậy em chờ một chút.” Anh nói xong, liền ngắt điện thoại.

Hả? Diệp Phàm ngây ngẩn cả người, đặt điện thoại xuống rồi mà mặt vẫn còn đơ ra. Cô chỉ thấy bên ngoài có một thân ảnh nho nhỏ, thò đầu vào nhìn xung quanh phòng làm việc, trên tay đang cầm thứ gì đó.

Diệp Phàm càng cảm thấy kỳ lạ, sao cậu bé kia lại đến đây?

Đang phân tâm, Đoàn Dự đã thấy Diệp Phàm. Cậu bé lập tức cầm thứ gì đó trên tay nhảy sang đây: “Mẹ ơi, ba bảo con mang cái này cho mẹ.”

Diệp Phàm lúc này mới phát hiện trên tay cậu bé đang cầm chính là một cái hộp cách nhiệt. Cô đưa tay nhận, vừa mở ra xem, nước mắt xém tí nữa đã trào ra. Trong đó lại là một hộp canh gà đầy ắp, hiển nhiên là vừa mới nấu xong, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

“Ba nói cơm trong căn tin không ngon, nên nhờ dì Tôn nấu.”

Diệp Phàm nén nhịn để mình không khóc,hỏi: “Tiểu Dự, ba đâu?”

“Ba ở trên xe. Ba nói ba không tiện vào đây, nên sai con mang vào cho mẹ. Ba còn nói, mẹ không cần ra đó, hết giờ làm con với ba sẽ đến đón mẹ.” Cậu bé dùng giọng điệu trẻ con của mình chuyển lời nhắn nhủ của ba. Trong lòng Diệp Phàm rất ấm áp. Quan hệ giữa hai người vẫn chưa công khai, nếu như để cho người ta thấy sẽ không khỏi bàn tán nói xấu, anh ngay cả những điều này cũng nghĩ đến…

“Mẹ ơi, con đi đây. Mẹ nhất định phải ăn hết, không được để thừa đâu đấy!” Cậu bé nháy mắt mấy cái với cô, lại hoạt bát chạy đi, lưu lại Diệp Phàm đang cầm hộp canh gà sững sờ một mình.

Không chân thực, quá không chân thực rồi!

Trước đây, cô dù sao vẫn cho rằng tính tình Đoàn Diệc Phong khá ôn hòa, đối xử với ai hay với bạn gái đều như nhau. Cô đã vì thế mà đặc biệt buồn bực, nghĩ anh như vậy thì chắc chắn những cô gái khác khi thấy anh đều sẽ yêu thích không ngớt à. Cho đến hôm nay khi thật sự trở thành bạn gái của anh, cô mới phát hiện anh đối với bạn gái của mình rất tốt và vượt xa so với trí tưởng tượng. Tốt đến nỗi cô có chút lo sợ, cũng nghĩ mình đang nằm mơ.

Hộp canh gà khiến Diệp Phàm lơ lửng suốt cả buổi chiều. Mãi đến gần hết giờ làm, Mã Ly mới xụ mặt trở lại phòng làm việc. Lúc này, cô mới hơi hồi phục lại thái độ bình thường. Nhớ đến việc trưa nay Mã Ly bị chủ nhiệm Hoàng hung hăng gọi ra ngoài, cô không khỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ.

“Ly Ly, cậu vẫn ổn chứ? Chủ nhiệm Hoàng tìm cậu làm gì?”

“Không có chuyện gì.” Mã Ly đen mặt, chính là bộ dạng nổi giận đùng đùng.

Cô rất ít khi nói với mình như vậy, nên Diệp Phàm lập tức cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cô vội vã đến bên cạnh Mã Ly: “Mã Ly, cậu nói thật với tớ đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao chủ nhiệm Hoàng lại nhiều lần tìm cậu vậy?”

Mã Ly ngay từ đầu đã không muốn nói, sau lại bị Diệp Phàm tra hỏi càng thêm nóng nảy, cô lúc này mới mở miệng: “Diệp tử, tớ nói với cậu này. Sau này cậu có tìm bạn trai, nhất thiết phải được bố mẹ đồng ý, bằng không người phiền nhất chính là cậu.”

“Hả?” Diệp Phàm ngẩn người, sao lại nhắc đến cô chứ?

Lại nghe Mã Ly tiếp tục nói: “Tớ gặp gỡ với Thẩm Kiều cũng một thời gian dài rồi, cậu cũng mới biết gần đây thôi. Thế nhưng chẳng biết thế nào, lại bị người trong nhà anh ấy biết được, mẹ anh ấy phong kiến muốn chết. Bà ấy gọi điện thoại đến mắng chửi tớ nhiều lần, nói tớ đê tiện, không xứng với con trai bà ấy.”

“Cái gì?” Diệp Phàm vừa nghe, máu liền dồn lên não.

“Sao mẹ anh ta lại thế? Vậy cậu có nói với Thẩm công tử chưa?”

“Nói rồi. Nhưng anh ấy không nói gì cả, chỉ bảo tớ đổi số điện thoại.”

“Khốn nạn!” Diệp Phàm thiếu chút nữa chửi đổng lên: “Sao anh ta có thể làm như vậy?Cậu chính là bạn gái của anh ta, anh ta không đứng ra giải quyết cho cậu, thì còn ai nữa?”

“Anh ấy nói tính tình mẹ anh ấy là như thế, không phải chỉ đối với một mình tớ mới như vậy, mà những cô gái anh ấy quen trước đây đều bị như vậy. Anh ấy bảo tớ đừng để ý đến bà ấy. Thế nhưng không để ý đến bà ấy là xong sao? Mẹ anh ấy không biết từ đâu tìm được thông tin của tớ, từ ngày hôm qua đã bắt đầu gọi điện đến chỗ chủ nhiệm Hoàng. Bà ấy nói tác phong của tớ có vấn đề, dụ dỗ con trai của bà. Hoàng lão bà bà rất nhanh đã phát điên, luôn luôn khuyên tớ chia tay đi, còn nói nếu cứ tiếp diễn thế này sẽ truyền đến tai lãnh đạo, sẽ bôi nhọ danh dự thư viện.”

“Chị ta bị bệnh à! Người ta tùy tiện nói vài câu đã tin ngay. Không được, tớ phải tìm chủ nhiệm Hoàng nói chuyện phải trái mới được!” Diệp Phàm nghe xong tất cả, xăn tay áo lên định đi tìm chủ nhiệm Hoàng.

“Ơ này!” May mà Mã Ly kéo cô lại, “Cậu đừng kích động, chuyện này cũng không thể trách Hoàng lão bà bà. Mẹ của Thẩm Kiều là người giật dây phía sau, bà ấy hết sức kiên quyết.”

Nhà Thẩm công tử giàu có thì Diệp Phàm cũng biết, chỉ là không ngờ đối phương còn có gia thế phức tạp như vậy. Cô nhất thời cũng cảm thấy lo lắng thay Mã Ly.

“Ly Ly, cậu và Thẩm công tử không nghiêm túc, phải không?” Diệp Phàm biết Mã Ly không phải ngày một ngày hai. Cô hiểu tính tình của bạn, từ nhỏ đã không thiếu người theo đuổi, thay bạn trai như thay áo, cũng không thiếu người có tiền có thế. Nhưng cô ấy cho tới bây giờ không khi nào chân thành. Thế nhưng Thẩm Kiều lần này dường như không giống lắm…

Trong mắt Mã Ly hiện lên vẻ phức tạp: “Diệp tử, chuyện này cậu cũng đừng quản. Cho dù Hoàng lão bà bà bảo tớ ở nhà suy nghĩ một thời gian rồi trở lại đi làm, tớ sẽ nhân cơ hội này tìm cách đối phó. Cậu cứ yên tâm.”

“Nhưng mà…” Diệp Phàm còn muốn nói, nhưng thời điểm tan tầm đã đến.

“Không nói nữa. Thẩm công tử hôm nay đến đón tớ, tớ đi trước đây.” Mã Ly vẫy tay tạm biệt với cô, xách túi lên, vội vàng rời phòng làm việc.

Nhìn bóng dáng vội vã bỏ đi của Mã Ly, Diệp Phàm càng lo lắng cho cô ấy hơn.

Truyện Chữ Hay