FLEUR HẠ CHỒNG SÁCH mang theo xuống, nhìn anh đặt mũ và găng tay lên một chiếc bàn. Cô xoay người và dẫn đường vào một phòng khách gọn gàng ấm cúng, chiếc đàn piano kê ở một góc phòng làm cho toàn bộ phần đồ đạc còn lại trong phòng nhỏ bé hẳn đi.
Quả đúng như anh đã nghĩ, khi anh tự khiến cho mình trông đợi. Cô thực sự không vui khi gặp lại anh. Cô tỏ ra gượng gạo và bối rối.
“Mời ngài ngồi, đức ng…?” Tay cô đang chỉ về một chiếc ghế. Cô ngừng lại và đỏ bừng mặt.
Vô cùng xinh đẹp. Hơi thở của anh đã nghẹn lại trong họng ngay khi anh trông thấy cô cúi xuống ôm Pamela. Xinh đẹp hơn cả mức anh còn nhớ. Ở cô có một sự tự chủ, một sự trưởng thành hơn cả ngày trước.
Anh ý thức sâu sắc sự xấu xí của mình, những vết sẹo của mình. Và anh phải cưỡng lại thôi thúc muốn quay mặt đi để cô không trông thấy nó.
“Em sẽ rung chuông gọi trà, và chút đồ ăn. Đã đến bữa trưa rồi. Chắc chắn ngài đã đi từ sau bữa điểm tâm? Hẳn ngài đói bụng rồi.”
“Ta không đói,” anh lẳng lặng nói. “Vậy là em hạnh phúc phải không? Trường học hình như là một nơi vui vẻ. Đây là một ngôi nhà tranh ấm cúng, và lớn hơn ta nghĩ.”
“Vâng.” Cô mỉm cười với anh. “Em hạnh phúc. Em được làm những thứ em thích, và xung quanh em có bạn bè.”
“Ta lấy làm mừng. Ta đến đây để đảm bảo chắc chắn.”
“Cảm ơn ngài. Ngài thật tốt. Hẳn ngài rất nóng lòng muốn về nhà, vì đã đi vắng quá lâu.”
“Phải,” anh nói. “Rất nóng lòng.”
Anh đã chuẩn bị tâm lý không tốt chút nào. Anh đã tưởng mình chuẩn bị tốt. Anh đã tưởng mình được chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Nhưng trái tim anh là một khối nặng như chì trong lồng ngực, và anh không thể nghĩ đến nhà mình hay mùa đông phía trước hay tất cả những năm sau đó.
Mà không có Fleur. Willoughby sẽ không còn là nhà nếu thiếu cô, sẽ không còn là một tương lai đáng sống. Nhất là sau một năm hy vọng mà anh đã cố thuyết phục mình không được hy vọng chút nào.
Fleur đặt một tấm nệm lên chiếc ghế một cách khá là không cần thiết và ngồi xuống, mặc dù anh đã không nhận lời mời ngồi của cô.
Và cô lục trong tâm trí mình tìm một chủ đề nào đó để nói và giữ vẻ mặt vui tươi lịch sự.
Nguyên một tháng – trong mười một tháng qua – cô đã thuyết phục mình rằng anh sẽ không đến, rằng anh sẽ quên cô, hối tiếc những lời thổ lộ tình yêu hấp tấp với cô. Thế nhưng suốt một tháng qua cô mong ngóng anh từng giờ và tự nhủ rằng anh sẽ không đến.
Nhưng giờ đây, anh đang đứng trong phòng khách nhà cô, hai tay chắp sau lưng, nom hắc ám và khinh khỉnh như thể anh ước được ở bất cứ nơi nào khác trên trái đất trừ nơi này.
Anh đã đến bẳng ý thức bổn phận, vì anh đã nói sẽ đến. Adam và cái ý thức bổn phận chết tiệt của anh! Cô lại thấy ghét anh, ước gì anh ở cách xa nghìn dặm.
“Em không bị Brocklehurst và gia đình hắn quấy nhiễu chứ?” anh hỏi cô một cách cứng nhắc.
“Không. Em không nghe được tin tức gì của Matthew, song có lời đồn anh ta ở đâu đó giữa Nam Mĩ và Ấn Độ. Thím Caroline hiện ở đây, nhưng em nghĩ bà ấy định đi thăm em gái mùa đông này.”
“Và mục sư Booth cùng chị gái vẫn là bạn của em. Ta lấy làm mừng.”
“Vâng,” cô nói.
Bằng cả trái tim cô ước gì Pamela đã không đi dã ngoại. Cô ước gì anh có thể rời đi ngay không trì hoãn. Cô ước gì mình có thể bắt đầu sống nốt quãng đời còn lại.
Công tước nghĩ giá như anh không cho phép Pamela đi chơi cùng bọn trẻ. Giá như anh có thể nghĩ ra cách để lập tức đi khỏi đây. Anh có thể đến quán trọ trong làng, nhưng nếu anh mở lời về chuyện đó, cô sẽ nghĩ mình đã không tiếp khách chu đáo.
“Cảm ơn ngài về cây đàn. Trước giờ em chưa có dịp cảm ơn ngài. Tất nhiên ngài đã muốn nhà trường giữ nó, nhưng cả Miriam và Daniel đều nhất trí rằng nó ở đây an toàn hơn.”
“Em biết đó là món quà tặng riêng em mà,” anh nói.
Và anh nhìn cô chăm chú khi cô đỏ bừng mặt và nhìn xuống hai bàn tay mình đang siết chặt trên lòng. Những khớp ngón tay bị kéo căng trắng bệch.
Anh nhớ lúc đôi bàn tay cô lướt nhẹ trên những vết thương bên sườn anh. Anh nhớ cô đã nói anh thật tuyệt. Anh nhớ cô nói cô yêu anh. Lòng anh tràn ngập một nỗi buồn. Anh sải bước tới cây đàn và đứng nhìn xuống những phím đàn. Anh ấn một phím.
“m thanh tốt chứ?” anh hỏi.
“Nó là một nhạc cụ tuyệt vời, là món đồ giá trị nhất của em.”
Anh mỉm cười, ánh mắt chạm phải chiếc bình đặt trên mặt bàn và lá thư để tựa vào nó. Anh đưa tay cầm bức thư lên.
“Đây là thư ta viết cho em,” anh nói.
“Vâng.” Cô đứng dậy, mặt đỏ bừng, và đưa tay về phía lá thư.
“Gần một năm qua nó vẫn ở đấy ư?” anh hỏi.
“Vâng.” Cô cười như hụt hơi. “Hẳn là thế. Em không phải là người quá ngăn nắp.”
Anh nhìn quanh căn phòng gọn gàng sạch sẽ. Và một niềm hy vọng khá vô lý dâng lên trong anh.
“Tại sao?” anh hỏi cô. “Sao em để nó ở đó?”
Cô nhún vai, “Em… Em không biết nữa,” cô nói một cách ngớ ngẩn. Cô không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý nào. Anh sẽ nghĩ cô thật ngu ngốc. Thật nhục nhã xiết bao nếu anh đoán ra sự thật. Cô nhoẻn cười, bàn tay vẫn vươn về phía bức thư. “Em sẽ bỏ nó đi.”
“Tại sao Fleur?” anh nói.
Cô buông tay xuống. Mới hơn một năm trước cô đã nói với anh rằng cô yêu anh và sẽ mãi yêu anh. Bây giờ cô có nên xấu hổ vì đã nói ra sự thật đơn giản ấy? Hay phải bảo toàn lòng kiêu hãnh bằng mọi giá?
“Vì không chỉ có cây đàn là đồ vật quý giá nhất của em,” cô nói, không rời mắt khỏi chiếc cúc áo gi lê trên cùng của anh. “Mà cả nó nữa. Em giữ gìn cả hai thứ.”
“Fleur,” anh khẽ nói.
“Em chẳng có gì của ngài cả. Chỉ có hai thứ ấy thôi.”
Cô ước gì có thể nhìn chiếc cúc áo rõ hơn. Cô ước gì anh không nhìn thấy nước mắt dâng đầy trong mắt cô. Nhưng cô không xấu hổ vì đã yêu anh. Cô đã nói sẽ mãi mãi yêu anh và cô đã làm thế.
Cô quan sát cái vệt trắng mờ khi anh ném lá thư sang một bên. Cô thấy chiếc áo gi lê của anh tiến lại gần hơn. Cô cảm thấy hai bàn tay anh khum lấy gương mặt cô.
Quai hàm cô sắt lại. Gương mặt cô nom như tạc bằng đá. Nhưng có những giọt nước mắt long lanh đọng trên hàng mi cô. Những lời nói của cô, và bức thư để trên mặt đàn gần một năm từ khi cô nhận được.
“Tình yêu của ta,” anh nói, ôm lấy gương mặt cô trong hai bàn tay. Nếu cô định cự tuyệt anh, thì cô cứ làm thế. Nhưng cô cần biết rằng anh đã chung thủy với cô, rằng anh vẫn yêu cô tha thiết và yêu mãi mãi.
Anh quan sát cô cắn môi trên, đưa hai bàn tay run rẩy ra chạm vào áo gi lê của anh, rồi lại rút tay về.
“Ta yêu em. Không có gì thay đổi trong mười lăm tháng qua kể từ khi ta nói với em câu đó. Và sẽ không có gì thay đổi cả.”
“Ôi,” cô thốt lên. Cô không tìm được từ nào khác và biết có tìm được cũng không thể nói chúng ra. Cô đưa tay chạm vào anh lần nữa và thấy hai tay mình còn run rẩy mất kiểm soát hơn cả giọng nói.
Nhưng cô phải tìm được từ nào đó. Hoặc sự kiểm soát. Anh cúi xuống, môi chạm vào môi cô, hé ra trên môi cô, hai bàn tay anh rời khỏi má cô, một cánh tay vòng ôm lấy vai và cánh tay còn lại quàng quanh eo cô. Cô bị kéo dựa sát vào thân hình cường tráng của anh, và việc cô đang run rẩy không thành vấn đề nữa.
Fleur. Mềm mại, ấm áp và nữ tính, cơ thể cô không hề ngại ngùng cong lên áp vào anh, và môi cô mở ra dưới môi anh, đón lấy lưỡi anh, đôi tay vòng lên ôm cổ anh.
Fleur. Anh cho phép mình chìm trong niềm hy vọng tràn trề.
“Em cũng yêu ngài,” cô thì thầm bên miệng anh và nhắm nghiền mắt. Chẳng thể nào nghĩ đến lòng kiêu hãnh nữa. “Chưa một phút giây nào em ngừng yêu ngài. Và lá thư không phải lúc nào cũng để chỗ chiếc bình đâu. Chỉ lúc ban ngày thôi. Ban đêm nó ở dưới gối em.”
“Vì cây đàn quá lớn không đặt được dưới đó chăng?” Anh nói với vẻ hài hước bất ngờ khiến cô phải bật cười.
Anh cười theo và ôm cô vào lòng.
“Fleur,” cuối cùng anh nói bên tai cô, “đây thực sự không thể là lần đầu tiên ta cười trong vòng một năm qua, đúng không? Nhưng cảm giác đúng là như vậy.”
Cô lùi lại và lần đầu tiên nhìn thẳng vào anh. “Em tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp lại ngài. Khi ngài siết chặt đến đau nhói mọi lóng xương bàn tay em buổi sáng hôm đó và nhảy lên xe ngựa đi mất, em đã tưởng sẽ không bao giờ thấy lại ngài nữa.”
“Chà,” anh nói, mỉm cười với cô, “chuyện đó không nên bi kịch như thế. Ta kém hấp dẫn đến nỗi lúc đó chẳng hề làm nàng phân tâm được sao?”
“Em không biết,” cô nghiêng đầu sang một bên. “Ngài kém hấp dẫn à? Đối với em ngài là cả thế giới.”
“Một thế giới tối tăm và sứt sẹo,” anh nói.
“Một thế giới đẹp đẽ. Một gương mặt cá tính. Gương mặt em yêu nhất trên đời.”
Đột nhiên, cô ngỡ ngàng khi anh cúi xuống bế bổng cô lên tay và ngồi xuống sô pha với cô trên lòng.
“Đoán xem trong túi áo ta có gì.”
“Em không biết.” Cô vòng hai tay qua cổ anh và mỉm cười. “Một món nữ trang vô giá ngài đã mua cho em.”
“Không,” anh nói. “Đoán lại đi.”
“Một hộp đựng thuốc lá,” cô nói.
“Ta không hút thuốc. Em đi xa quá.”
“ Một chiếc khăn tay bằng lanh,” cô nói.
“Túi bên kia của ta.” Anh lại cười vang, và cô cười theo anh. “Túi bên kia của ta có gì?”
“Em không biết. Sao em cứ phải đoán vậy?”
“Trong tất cả những thứ khác, lẽ ra em nên biết thứ ta không quên mang theo người khi cuối cùng cũng được đến với em chứ?”
Cô lắc đầu, nụ cười nhạt dần.
“Adam,” cô chạm vào bên má mang sẹo của anh. “Ôi, Adam.”
“Em sẽ đồng ý chứ? Em sẽ lấy ta chứ, Fleur? Ta biết mình không phải một giải thưởng cao giá, và em biết một số chuyện không hay ho về ta. Nhưng em sẽ có tình yêu trọn vẹn và sự tận tâm của ta trong quãng đời còn lại. Và em sẽ là một nữ công tước, nếu chuyện đó có chút nào cám dỗ, và là bà chủ của Willoughby. Em sẽ đồng ý chứ? Fleur?”
“Adam,” cô nói, lần tay theo vết sẹo kéo dọc từ mắt anh xuống khóe miệng. “Ngài hãy nghĩ cho kỹ. Hãy nghĩ đến những gì ngài biết về em, về việc em từng là ai, em là ai.”
“Một gái điếm ư?” anh nói luôn khiến mắt cô mở to nhìn anh sửng sốt và gương mặt cô đỏ bừng đau đớn. “Ta sẽ nói với em đôi điều, Fleur, và ta muốn em nghe thật kỹ. Sybil đã bị lao phổi. Rất có khả năng cô ấy sẽ không qua nổi năm nay. Nhưng lẽ ra cô ấy có thể sống qua năm vừa rồi hoặc vài tháng. Cô ấy đã có thể có sự giúp đỡ, cả tình yêu mến và toàn bộ tình yêu của Pamela. Nhưng cuộc đời cô ấy từng vấp phải một nỗi thất vọng tàn nhẫn và một nỗi thất vọng nhẹ hơn vào mùa hè cuối cùng. Cô ấy đã mất nghị lực sống. Cô ấy sẽ không chấp nhận sự an ủi mà ta cố trao cho cô ấy. Cô ấy gần như hoàn toàn thờ ơ với Pamela. Và cuối cùng, khi cô ấy được tin về cái chết của Thomas – trước ta – cô ấy đã mất nốt chút ý nghĩa sống còn lại trong đời mình.”
“Một phụ nữ đáng thương,” Fleur nói. “Em cảm thấy vô cùng tiếc cho cô ấy, Adam.”
“Ta cũng vậy. Nhưng hãy nghe ta nói, Fleur. Cách đây hơn một năm em đã bị đẩy vào một hoàn cảnh đáng sợ. Em phải đối mặt với cái thòng lọng quấn quanh cổ, ngoài ra là cơn ác mộng phải kết hôn nếu quay về nhà, hoặc chết đói nếu em tiếp tục ẩn nấp. Nhưng em có chìm trong than vãn không? Không, em đã chiến đấu, làm tất cả mọi thứ phải làm để tồn tại. Em đã làm chuyện tốt nhất, Fleur. Em đã trở thành gái điếm. Ta thương xót vợ ta. Nhưng ta kính trọng em hơn mọi lời có thể nói.”
Cô nuốt khan. “Có lẽ ngài biết ngài là người duy nhất. Ngài sẽ cảm thấy thế nào nếu biết đã có một tá đàn ông? Hai tá? Hay nhiều hơn?”
“Tức đến chết,” anh nói. “Nhưng trước khi ta kết hôn, Fleur, ta đã ngủ với hơn một tá phụ nữ. Ta còn không tài nào đếm nổi những phụ nữ đã ngủ với ta. Em cảm thấy thế nào về điều đó?”
Cô im lặng một lúc. “Tức đến chết,” cô nói.
“Nó có làm em hết yêu ta không?” anh hỏi.
“Không.” Cô áp lòng bàn tay vào má anh. “Đó là chuyện quá khứ, Adam. Em không kiểm soát được chuyện đó và ngài chẳng thể nào thay đổi nó. Em không quan tâm đến quá khứ của ngài.”
“Và ta không quan tâm đến quá khứ của em. Em sẽ làm nữ công tước của ta chứ, Fleur?”
“Còn Pamela?” cô hỏi.
“ Con bé có vẻ hơi khó chịu vì ta sẵn sàng hy sinh bản thân mà lấy em để ta có thể biến em trở thành mẹ nó. Ta đã phải cam đoan với con bé rằng đó cũng là điều ta muốn.”
“Cô bé rất ngưỡng mộ mẹ mình.”
“Phải, và sẽ mãi như thế. Chúng ta sẽ phải đảm bảo con bé không bao giờ quên Sybil, Fleur. Và chúng ta sẽ hy vọng hồi ức bằng cách nào đó bóp méo được sự thật. Chúng ta sẽ hy vọng con bé nhớ đến Sybil như một người mẹ luôn luôn ân cần cũng như xinh đẹp và bao dung. Em sẽ không bao giờ trở thành mẹ nó, nhưng em có thể là mẹ kế của nó. Và theo kinh nghiệm ta có thể nói với em rằng con bé có khả năng yêu cả hai. Ta chỉ nhớ mang máng hình ảnh mẹ mình và hình ảnh ấy luôn đi kèm với một tình yêu vô điều kiện. Nhưng ta rất yêu quý mẹ kế của ta, mẹ ruột của Thomas.”
Cô gục đầu vào vai anh.
“Em sẽ lấy ta chứ?”
“Vâng,” cô nói, nhắm mắt lại. Không còn lời nào khác để nói. Làm sao người ta có thể diễn tả qua từ ngữ niềm hạnh phúc ngập tràn đến gần như đau đớn đây?
“Ta phải thú nhận một điều,” cuối cùng anh lên tiếng. “Ta rất sợ nhận được thư em bảo rằng em đã có mang, vậy mà ta vẫn mong ngóng lá thư đó và hy vọng có nó. Em thấy cái tính ích kỷ của ta sẽ khiến em phải chịu đựng thế nào rồi đấy?”
“Em đã khóc khi biết mình không mang thai,” cô nói.
Anh cười dịu dàng rồi nâng gương mặt cô lên, hôn cô nồng nàn và âu yếm.
“Chúng ta sẽ làm cho em có mang ngay khi có thể. Đêm nay chẳng hạn?”
“Đêm nay sao?” Cô đang cười khúc khích bên cổ anh.
“Trong đêm tân hôn của hai ta,” anh nói. “Có sớm quá không?”
“Đêm nay ư?”
“Nếu em muốn chúng ta có thể đợi. Chúng ta có thể lên kế hoạch đám cưới, có thể tổ chức ở London nếu em muốn, với sự tham dự của nửa giới quý tộc. Ta dám chắc cả đức vua cũng sẽ đến nếu chúng ta mời ông ấy. Nhưng ta thích tổ chức trong hôm nay hơn, Fleur. Chúng ta có thể trải qua đêm đầu tiên của hai ta trong ngôi nhà của em. Em có phòng dành cho khách cho Pamela ở không?”
“Có,” cô nói, chạm nhẹ ngón tay lên môi anh. “Em đã mơ được có ngài ở đây với em, Adam. Đôi tay em vô cùng trống trải khi thiếu ngài còn chiếc giường của em thì quá ư lạnh lẽo.”
“Đêm nay chúng sẽ không trống trải nữa, em yêu, và chiếc giường sẽ ấm áp. Và em không cần mơ mộng thêm nữa. Tất cả sẽ trở thành sự thật.”
“Em sẽ không cần đặt lá thư của ngài dưới gối đêm nay nữa,” cô nói.
“Hoặc là cả cây đàn,” anh nói, và cả hai cùng bật cười rồi ôm ghì lấy nhau.
“Ôi, Adam. Em quá cô đơn khi không có ngài. Quãng thời gian ấy dài như vô tận.”
Anh lại nâng gương mặt cô lên và họ mỉm cười với nhau.
“Chấm dứt rồi, nỗi cô đơn không còn nữa, Fleur, đối với cả hai chúng ta. Chỉ có cuộc hôn nhân của chúng ta, những đứa con của chúng ta, Willoughby và cùng nhau già đi. Mãi mãi chỉ có tình yêu của chúng ta.” Anh cúi xuống hôn cô dịu dàng. “Và còn lâu hơn thế.”