Hạt Mưa Ngày Ấy

chương 47: chương 5 .1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạt mưa ngày ấy - Chương .

CHƯƠNG : KẾT THÚC NÀO CHO ĐỊNH MỆNH?

() Cuộc chiến của những hận thù

Đêm xuống. Cái vắng lặng khiến cho cô không thể ngủ được. Ngày mai, tối mai, cô sẽ phải đến đó. Đến đó để làm gì? Liệu rằng ngày mai có chuyện gì sẽ xảy ra? Cô sẽ biết được những kẻ đã hại cô suốt một thời gian qua là ai ư? Một mớ câu hỏi hỗn loạn trong đầu cô, cô chẳng thể nào giải thích được. Cô nằm trong chăn, nhìn ra cửa sổ, nhìn về những ký ức hư vô của tháng ngày nơi đâu xa lắm…Xa lắm rồi những tiếng cười đùa vui, những kỷ niệm yêu dấu bên nhau, được yêu thương, bảo vệ, chở che, sống một cuộc sống bình yên như bao con người khác.

“Em ngủ rồi à?” – Tiếng Tú Phong ở bên ngoài.

“Chưa! Anh vào đi.”

Tú Phong khẽ đẩy cửa bước vào. Từ lúc về đến giờ cô mới nhìn cậu. Cậu gầy đi nhiều, đôi mắt đẹp thoáng buồn khiến cô tự dưng thấy đau lòng. Hình như giờ cô chỉ nghĩ đến ai kia mà quên mất cậu rồi.

“Muộn rồi đấy, em không ngủ được à?” – Cậu ngồi xuống cạnh cô.

“Em lo cho ngày mai…”

“Có gì phải lo chứ? Những kẻ độc ác thì rồi cũng phải trả giá thôi, sẽ không sao đâu.” – Tú Phong càng lúc càng dịu dàng nhiều hơn.

“Em sợ có chuyện gì chẳng lành sẽ xảy ra, đến lúc đó sẽ còn liên luỵ đến những người đi cùng em. Anh thực sự muốn đi cùng em sao?”

“Hương Ly, em nghĩ anh là ai vậy?” – Tú Phong ôm chặt lấy Hương Ly – “Anh phải đi cùng em để bảo vệ em chứ!”

“Em không xứng đáng để anh ở bên em như vậy…”

“Đừng có nói linh tinh! Coi như Tú Phong này sinh ra là để gặp em rồi. Được yêu em, ở bên em, đó là điều mà cả đời này anh sẽ không bao giờ hối hận, hiểu chứ? Cho dù ngày mai có chết đi chăng nữa thì…”

“Anh không được nói gở!” – Hương Ly ngắt lời cậu – “Em không cho anh nói mấy lời đó!”

Tú Phong mỉm cười trìu mến, ôm Hương Ly chặt hơn:

“Nếu mọi chuyện kết thúc, em sẽ ở bên anh chứ?”

Hương Ly giật mình.

“Em hứa sẽ ở bên anh cho dù có chuyện gì xảy ra.”

Cô đã hứa thế với ai kia, giờ đây Tú Phong lại hỏi cô câu đó ư? Cô sẽ trả lời sao đây? Chẳng lẽ cô lại hứa với cậu? Thế không phải cô “hai mặt” quá sao?

“Em không biết mọi chuyện có kết thúc được không…”

“Không sao đâu!” – Tú Phong dụi dụi vào mái tóc cô – “Không kết thúc thì chúng ta cũng sẽ không xa nhau nữa, em yên tâm đi.”

Hương Ly nghẹn ngào:

“Tại sao anh phải tốt với em thế? Em đã không tốt với anh. Em là một con người ích kỷ, rồi sẽ có ngày em làm tổn thương anh như đã làm tổn thương…”

“Đừng có nói linh tinh!”

Dứt lời, Tú Phong đã xoay người Hương Ly lại đặt lên môi cô một nụ hôn không cho cô nói thêm gì nữa. Một nụ hôn chan chứa tình yêu, nhẹ nhàng mà ấm áp, nhưng mà…

Tú Phong nhìn Hương Ly, mỉm cười:

“Anh hiểu cảm giác của em, em không cần phải vội vã. Anh tin là rồi em sẽ nhận ra tình cảm của em là dành cho ai, còn anh, anh sẽ luôn dành tình cảm ình em thôi.”

“Tú Phong…” – Hương Ly rưng rưng lệ, ôm chặt lấy cậu – “Em thực sự muốn chỉ có thể yêu một mình anh!”

“Anh hiểu mà.” – Tú Phong cúi xuống ôm cô trong vòng tay mình – “Em ngủ đi để lấy sức. Nhớ mơ về anh đó.”

“Được rồi em sẽ mơ về anh cả đêm.” – Cô mỉm cười.

Tú Phong đứng lên rồi đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại thì nụ cười của cậu tắt ngay. Cậu thở dài:

“Nụ hôn của em…là của người khác rồi đúng không?”

Sáng hôm sau. Cơn mưa đêm đã tạnh nhưng trời vẫn cứ âm u xầm xì. Chắc trời cũng biết hôm nay sẽ không phải ngày vui vẻ gì. Tú Phong dậy rất sớm, cậu sang phòng Hương Ly thì thấy cô còn đang ngủ. Gương mặt cô khá bơ phờ hốc hác, cậu hiểu ngay đêm qua cô không ngủ được, mệt quá nên giờ mới thiếp đi. Cậu bước vào, ngắm gương mặt cô đang ngủ. Cô thật xinh đẹp với nước da trắng, làn môi hồng, vầng trán cao thông minh. Một người con gái xinh đẹp, thông minh như thế lẽ ra phải có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc mới đúng chứ, vậy mà bao quanh cô lúc này chỉ có hận thù và bi kịch.

Tú Phong khẽ vuốt nhẹ má cô. Cô vẫn ngủ. Chỉ có lúc này là những giây phút bình yên nhất của cô.

“Ủa Phong dậy sớm ghê ta? Cậu đi đâu à?” – Đúng lúc đó Lan đang quét dọn đi qua.

“Ừ! Tôi có việc phải đi một chút, chị đừng nói gì với Hương Ly nhé. Em nghĩ là cô ấy sẽ không thích việc em đi cho lắm.”

“Được rồi đi nhanh rồi về nhé.”

Tú Phong nhanh chóng ra khỏi nhà, đến bệnh viện. Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, cô bé ấy vẫn nằm trên giường, đôi mắt mông lung nhìn ra phía cửa sổ.

“Ngọc Thuỷ!”

“Hả? Anh! Là anh ư?” – Gương mặt Ngọc Thuỷ tươi hẳn.

“Em khoẻ không? Mấy ngày rồi anh không đến thăm em.”

“Không sao, em đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng có vẻ anh đến không đơn thuần là thăm em.”

“Em biết hả?”

“Sao em không biết? Có phải tối nay các anh cùng công an sẽ chạm trán với H.V.H nên giờ anh muốn đến biết vài thông tin về bọn chúng đúng không?”

“Ừ, anh không muốn Hương Ly phải chịu khổ nữa nên anh muốn giúp cô ấy…”

“Em hiểu! Nhưng rất tiếc là trong suốt tháng qua em chẳng biết được thêm nhiều điều gì về bọn chúng cả. Chúng đều là một nhóm “giấu mặt” nên em rất xin lỗi, em không có thông tin gì cho anh được rồi.”

Tú Phong buồn rầu, quay đi:

“Không sao, em không biết thì thôi vậy.”

“Chờ đã, anh đã đến rồi lại về thì vô ích quá, em có cái này may ra giúp được anh đây!”

Tú Phong quay lại, Ngọc Thuỷ lấy ra một cái ống, à không, nhìn nó giống cây pháo. Trên cây pháo có khắc chữ H.V.H rõ ràng.

“Cây pháo này chỉ có thành viên H.V.H mới có, dùng để thông báo cho đồng đội khi mình gặp nguy hiểm để đồng đội tới cứu. Nếu anh dùng cái pháo này thì sẽ làm cho bọn chúng ló mặt ra thôi. H.V.H nổi tiếng là một nhóm ẩn nhanh như người nhện mà, khi ném cái pháo này chúng nó sẽ tưởng đồng đội mình bị làm sao thì sẽ lộ diện, đến lúc đó cảnh sát chỉ có việc tóm gọn thôi.”

“Nhỡ đâu chúng nó đã tập hợp hết đồng đội lại thì nghe tiếng pháo sẽ biết âm mưu của mình mà?”

“Nhóm H.V.H có số lượng nhiều không đếm được anh không biết sao, trăm người chứ đâu ít, đại đa số ở đây, có một phần nhỏ nữa đang ở các thành phố khác. Chúng nó là “nhóm giang hồ” mà. Nhưng hầu như chúng tồn tại là nhờ gã chủ nhân, chỉ cần chiến thắng được gã là được.”

“Cái gã Nguyễn Tuấn Hoàng đó hả?”

“Công an cho các anh biết tên hắn à? Có lẽ là hắn đấy, hắn rất đáng sợ, để hắn lộ diện là điều khó! À còn một điều nữa, việc nổ pháo là phải thật cẩn thận, nếu nổ pháo xong mà chúng nhảy ra tưởng là “đồng đội” thì coi như các anh thành công, còn nếu chúng đồng loạt nổ pháo của chúng thì có nghĩa các anh bị phát hiện rồi đó, cái này là quy luật riêng của bọn chúng nên cũng không phải thắc mắc đâu, lúc đó việc tìm được gã Tuấn Hoàng coi như…”

“Ngọc Thuỷ, cám ơn em nhiều lắm!”

Ngọc Thuỷ quay lại nhìn Tú Phong, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn cậu, nở một nụ cười buồn:

“Em chỉ muốn giúp anh, em đã sai trái quá nhiều, nên làm được một điều tốt cho anh là em thấy mình nhẹ lòng hơn một chút rồi.”

“Ngọc Thuỷ, anh tha thứ cho em mà, đừng dằn vặt nữa!”

“Anh tha thứ nhưng liệu người khác có tha thứ cho em?”

“Người khác?”

“Có thể anh hiểu em nhưng nếu là người khác, nhất là những người tháng qua đã phải hứng chịu sự hận thù vô cớ của em thì họ sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Phải, em không xứng đáng được tha thứ, dẫu sao số phận em đã thế rồi, cuộc đời em sẽ luôn chỉ là đau khổ thôi…”

“Ngọc Thuỷ à…”

“Nhưng có một sự thật sẽ không bao giờ thay đổi: anh Tú Phong là người quan trọng nhất với em, vì anh em không còn sợ gì nữa.”

Tú Phong mỉm cười nhìn Ngọc Thuỷ:

“Mọi người chắc chắn sẽ tha thứ cho em! Hãy sống thật tốt ngay cả khi không có anh, hiểu chứ? Với anh, em là một cô bé tốt, có tấm lòng nhân hậu, trong sáng, lạc quan nhất.”

Ngọc Thuỷ rưng rưng nước mắt, mỉm cười thật tươi. Chưa bao giờ cô thấy vui như vậy. Chỉ cần Tú Phong luôn tha thứ cho cô, nghĩ cô như vậy là cô thấy hạnh phúc lắm rồi.

“Tú Phong, hãy sống hạnh phúc nhé!” – Cô bé nói vọng theo khi Tú Phong đã bước đi.

Tú Phong mỉm cười quay đi thật nhanh để cô không nhìn thấy những giọt nước mắt đã rơi. Liệu tối nay cậu còn có thể trở về để gặp cô bé nữa không? Hay là hận thù sẽ khiến cậu không thể trở lại được nữa, vĩnh viễn rời xa thế gian này đúng như lời đe doạ của Hoàng Vũ? Cậu sẽ chết, có thể lắm chứ! Vì Hoàng Vũ rất hận cậu, cũng như những kẻ đó, cậu biết điều đó. Nhưng có chết vì sự bình yên của Hương Ly thì cậu đâu có hối hận chứ! Cậu yêu Hương Ly có khác gì Hoàng Vũ chứ, chỉ là nếu đo về độ mãnh liệt thì cậu thua cậu ta thật…

Cầm cây pháo trở về, Tú Phong đã thấy Hương Ly đợi mình ở cổng.

“Em ở nhà một mình à?”

“Ừ, hôm nay giúp việc cũng đi nghỉ mát hết, nhất là ông bà Lan – Cường đó, một lúc là rủ nhau đi chơi.”

“Hai người đó là thế mà, từ khi vào làm giúp việc cho nhà anh là cứ dính lấy nhau, cãi nhau chí choé nhưng biết đâu đấy.” – Tú Phong cố cười đùa.

“Anh đi gặp Ngọc Thuỷ phải không?”

“Hả? Em biết sao? Anh đã bảo con mụ Lan…”

“Chị ấy có nói gì với em đâu, em đoán mà. Em có thể biết anh đi đâu chứ, nhưng đừng lo, em không giận đâu. Anh đi nhờ em ấy chuyện gì à?”

Tú Phong nghe cô nói vậy thì yên tâm, cầm cây pháo lên và kể lại cho cô mọi chuyện. Nghe xong, cô mỉm cười:

“Em sẽ nói lại với chú Minh, kế hoạch chắc chắn thành công thôi. Ngọc Thuỷ thông minh lắm, em nợ em ấy một lời cảm ơn đấy.”

“Không sao đâu, em ấy cũng muốn em bình yên mà.”

Hương Ly cố nén xúc động:

“Anh làm những việc này…đều là vì em thật sao?”

“Tất nhiên rồi, không vì em thì vì ai chứ?”

“Anh có biết Hoàng Vũ đã đe doạ thế nào không? Cậu ta có thể giết anh thì sao?” – Hương Ly nhìn Tú Phong, nước mắt lã chã rơi.

“Em nghĩ anh sợ câu đe doạ đó sao?”

“…”

“Anh đã nói rồi, anh sẽ luôn ở bên em và bảo vệ em đến phút giây cuối cùng. Em không được đánh mất lòng tin vào tình cảm của anh! Anh sống vì em, và chết cũng sẽ là vì em. Định mệnh đưa chúng ta gặp nhau, thì anh sẽ không bao giờ buông tay. Nếu chết thì cái chết đó cũng sẽ là để bảo vệ bình yên của em, như thế thì anh sẽ lại càng chứng minh được tình yêu của mình, như vậy không phải tốt hay sao?”

“Tú Phong, anh sẽ không chết! Em sẽ không để cho anh gặp nguy hiểm đâu.”

“Được rồi, sẽ ổn thôi.” – Tú Phong bước tới hôn lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào hơn nữa rồi ôm chặt cô vào lòng.

Cô cũng ôm lấy cậu, ôm thật chặt. Cô có linh cảm đêm nay, liệu có ai sẽ rời xa cô không? Cô rất sợ nếu đó là Tú Phong…Không, sẽ không có chuyện đó đâu!

Thời gian trôi đi thật nhanh. Mặt trời kia đã lặn sau chân trời đỏ rực màu máu nhường chỗ àn đêm. Mây trời vần vũ, gió thổi giật mạnh. Dự báo thời tiết mỗi nhà đều báo rằng đêm nay sẽ có mưa rất lớn. Bên cửa sổ, cô gái trẻ dường như chẳng để ý đến cái dự báo thời tiết đó. Trời có mưa lớn hay mưa nhỏ thì cô cũng phải đi. Đêm nay sẽ là đêm định mệnh của đời cô, để cô biết được những gì đã xảy ra với mình.

Hôm nay, cô xoã tóc. Mái tóc mượt mà không được buộc gọn lên mà xoã ra. Trong cơn gió, mái tóc tung bay khiến cô thêm muôn phần xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng chất chứa bao nỗi niềm. Cô đưa tay lên mái tóc đang che đi con mắt bên phải. Con mắt này, dường như nó giờ là một thứ vô dụng trên mặt cô. Nó không biết nhìn, không biết lay động, không biết tuôn rơi lệ. Phải, nó không biết khóc như con mắt bên trái của cô. Có lẽ nó vô cảm hơn cả trái tim nữa… Thôi đã đến giờ rồi, cô đi xuống nơi những người bạn đã đợi cô. Không chỉ có Tú Phong, Bảo Nam, Tùng Lâm, Hương Anh mà đội công an cũng đã đến. Chú Minh nói:

“Các chú sẽ làm theo kế hoạch, cứ yên tâm là trước khi cây pháo nổ thì bọn nó không nhìn thấy các chú đâu.”

“Vậy làm phiền các chú rồi!”

“Không sao mà Hương Ly, các chú phải cảm ơn cháu. Nếu như bắt được H.V.H thì các cháu sẽ được khen thưởng đấy.”

“Đi thôi chú!”

Sân vận động M. được gắn cái mác “sân vận động” nhưng nó không hề như thế. Nó giống như một vùng đất rộng bị bỏ hoang vậy. Đồn rằng có một vận động viên không may gặp tai nạn chết ở sân vận động này nên người dân sợ hãi, sợ hồn ma của người đã khuất nên dần dần sân vận động đó vắng như bãi tha ma. Ban ngày đã vắng, ban đêm còn vắng hơn. Không khí về đêm u ám, lạnh lẽo, rùng rợn đến lạnh xương sống. Những người bạn nấp sau bụi cây quan sát, tuyệt nhiên chẳng có ai cả. Rõ ràng tờ giấy đó viết là họ phải đến nơi này cơ mà? Có khi nào đằng sau những bức tường cao của sân vận động chính là những con người bí ẩn kia không…?

“Tớ đoán chúng vẫn giấu mặt để quan sát tình hình như chúng ta đây mà.” – Bảo Nam nói.

“Thế thì dụ chúng ra, có vậy thôi! Tôi dám chắc chúng đang nấp sau mấy bức tường cao đằng kia.” – Tú Phong nhướn người định đứng lên.

“Tú Phong, nguy hiểm lắm! Để tớ!” – Hương Anh ngăn Tú Phong lại.

“Hương Anh? Không được đâu! Nhỡ chúng nó hại cậu thì sao?”

“Cứ để tớ làm, cậu nghĩ người như tớ dễ bị chúng nó lừa lắm sao? Đưa đây đi nếu như không muốn tớ giật luôn đấy!”

Tú Phong vẫn lưỡng lự thì Hương Anh đã giật phắt cây pháo trên tay Tú Phong chạy ra khỏi chỗ nấp mặc cho sự hoảng hốt của chúng bạn. Hương Ly không biết nói gì nữa, cô biết Hương Anh làm vậy là vì muốn tận mắt nhìn thấy người nào đó…

Ai nấy nghẹt thở. Đội công an đang nấp cũng như ngồi trên đống lửa.

Chỉ cần cây pháo đó nổ thôi, thì chắc chắn cả nhóm H.V.H cùng kẻ cầm đầu sẽ phải lộ diện. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Hương Anh quẹt que diêm, đưa lại cây pháo. Pháo nổ, kết thúc…

“Em quyết để tôi bị bắt sao, Hương Anh?” – Một giọng nói lạnh lùng vang lên khắp sân vận động vắng tanh.

Hương Anh khựng lại. Nhóm bạn đều giật mình. Giọng nói này…Không thể là ai khác được, chính là Hoàng Vũ! Cậu ta đang ở đâu vậy? Tại sao có giọng nói mà không thấy người đâu? Hương Ly nhìn về phía Hương Anh, cô tái mặt, Hương Anh lại bị ngăn cản bởi Hoàng Vũ sao?

“Anh…Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy?”

Không có tiếng trả lời. Tiếng nói vừa rồi là ảo giác sao? Hương Ly giật mình, hét lên:

“Hương Anh, đừng có phân tâm! Đừng có để ý đến cậu ta! Nổ pháo đi!”

“Giờ nổ thì muộn quá rồi!” – Tiếng cười khả ố vang lên.

ĐÙNG ĐOÀNG! Một, à không, rất rất nhiều tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc, loé sáng cả một vùng đêm tối tăm. Hương Anh buông cây pháo, bịt tai lại. Chuyện gì thế này? Tất cả các cây pháo đồng loạt nổ ư?

“…nếu chúng đồng loạt nổ pháo của chúng thì có nghĩa mọi người bị phát hiện rồi đó” – Lời của Ngọc Thuỷ vang lên trong tâm trí Hương Anh.

Hương Anh không thể chịu được nữa, tại sao chứ? Cô đã làm hỏng kế hoạch rồi sao? Nếu cô nổ pháo kịp thời thì bọn chúng đã không phát hiện ra. Nhưng tại sao cô lại nghe thấy tiếng Hoàng Vũ? Cái giọng nói của con người đó khiến cô hồn xiêu phách lạc nhanh như vậy ư? Mắt cô mờ đi vì lệ, cô chỉ nhìn thấy bao nhiêu kẻ áo đen bịt mặt không đếm xuể đang lao ra từ đằng sau bức tường. Chỉ là những kẻ đó thôi, không phải là kẻ cầm đầu. Hắn lại ẩn mình đi rồi, vì hắn đã biết được kế hoạch. Là tại cô. Là do cô mà ra!!

“Hương Anh, chạy đi!!!!!” – Tiếng Hương Ly hét đến khản giọng đằng sau.

Hương Anh dường như vô cảm ngay lúc đó, và lũ áo đen chạy qua cô, đánh ngã cô, khiến cô ngã lăn ra, mình mẩy đầy thương tích, nhưng cô không còn cảm thấy đau nữa. Cô nằm ra đất, nhìn lên bầu trời vần vũ mây bay. Chẳng có lấy một vì sao, một vầng trăng bạc. Chỉ thấy hận thù bủa vây mà thôi.

Bỗng có một bàn tay nâng Hương Anh lên. Cô cố mở mắt ra nhìn người đó. Cô không nhìn được, vì trong đêm đen, người đó lại mặc áo đen nữa, cổ áo khoác cao nên che luôn mặt. Nhưng dáng người này cô nhận ra ngay. Là Hoàng Vũ sao? Chính là cậu sao? Sao tâm trạng cô rối bời thế này?

Hương Ly giật mình:

“Hương Anh!!!”

“Cẩn thận, Hương Ly!” – Bảo Nam lao ra hất một kẻ áo đen đang định lao vào cô.

Nhóm bạn quây quanh nhau, chỉ có bốn người: Tú Phong, Bảo Nam, Tùng Lâm, Hương Ly phải đối mặt với hàng chục tên thế này. Còn Hương Anh nữa, cô đang bị Hoàng Vũ bắt sao? Hương Ly thật sự không tin được, Hoàng Vũ có thể từ bỏ cả tình cảm với Hương Anh như thế ư?

Một thằng nói:

“Tóm cổ chúng nó lại!”

Thế là tất cả xông vào. Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Ngõ cụt thật rồi!

“Dừng lại, các anh đã bị bắt!” – Tiếng thét đầy mạnh mẽ vang lên.

Bè lũ H.V.H kinh sợ trước người đàn ông cao lớn dẫn đầu một đội công an hùng hậu. Ngôi sao vàng lấp lánh trên chiếc mũ của họ có sức mạnh toả sáng khiến những kẻ đê hèn không thể không lùi. Nhưng tiếng nói ấy vang lên – tiếng của gã Tuấn Hoàng, kẻ giật dây đê tiện:

“Xông vào, không có gì phải sợ! Nếu không muốn đi tù thì bắt hết lũ công an lại!”

Lũ đàn em nghe vậy không nao núng gì nữa, bất chấp tất cả xông vào nhóm Hương Ly và nhóm công an. Một trận đấu quyết liệt diễn ra. Người nhóm H.V.H đều là những tên có võ giỏi, vũ khí mang bên mình toàn là dao, là súng nên những công an giỏi giang đầy kinh nghiệm cũng phải dè chừng. Đến Tú Phong, Bảo Nam, Tùng Lâm cũng phải giở hết ngón nghề của mình ra. Sân vận động trở thành một nơi “chiến trường khốc liệt” chưa từng thấy – một trận chiến giành lại công lý, giành lại ánh sáng đã bị bóng tối lấp đi. Máu đã rơi, thương tích đã có, nhưng vẫn quyết liệt như chẳng phân thắng bại. Những người công an dày kinh nghiệm bắt tội phạm giỏi giang đã áp đảo được lũ H.V.H, nhưng dường như số lượng thành viên của chúng chẳng hề có giới hạn, một lúc là thấy một đoàn nữa lũ lượt kéo đến tiếp tục đánh “dai như đỉa”. Thấy tình thế bất lợi, Tú Phong nói với Hương Ly:

“Em mau tìm cách cứu Hương Anh đi, bọn này để anh! Hương Anh sẽ giúp ta tìm được lão Hoàng kia ở đâu.”

“Anh…” – Hương Ly nhìn Tú Phong đã có mấy vết máu trên mặt mà lo lắng.

“Anh không sao đâu, đánh nhau thì phải bị thương chứ. Phải hạ được hết lũ này đã, nếu không sẽ còn lũ khác. Không được bỏ cuộc! Mau đi cứu Hương Anh đi!”

“Đúng đấy Hương Ly, mau đi đi mà!” – Bảo Nam vừa đỡ đòn, vừa nhìn cô, vừa cười.

Nụ cười đó…toả sáng như một viên bi màu đỏ – màu rực rỡ, chói sáng…

Tinh thần Hương Ly phấn chấn hẳn, cô nhất định phải cứu Hương Anh. Không có võ nhưng cô nhanh nhẹn không ai bằng, cô né tránh ngay được đứa nào định lao đến bắt cô. Cô chạy về phía Hoàng Vũ và Hương Anh, cô không nhìn rõ mặt của cậu vì cái cổ áo khoác đã che lấp mặt nhưng sao cô thấy ngờ ngợ đến vậy?

“Hoàng Vũ, thả Hương Anh ra!” – Cô hét lên.

Xoẹt! Một con dao sáng loáng kề ngay vào cổ Hương Anh khiến cả Hương Anh, Hương Ly cùng đoàn đánh nhau kia phải dừng ngay lại. Máu chảy ra từ cổ Hương Anh. Cô không tin nổi nữa, Hoàng Vũ đang làm gì thế này? Cậu định giết cô ư?

“Hoàng Vũ, anh định làm gì? Anh giết em sao?” – Hương Anh không bình tĩnh hơn được nữa, hét lên hỏi cậu.

Hoàng Vũ không hề đáp. Sao vậy chứ? Hắn bị câm ư? Hay là cố tình không đáp? Không khí đầy khốc liệt giờ đã trở thành căng thẳng, run sợ. Không ai dám tiến thêm bước nào vì con dao kia chỉ một nhát nữa thôi là sẽ kết liễu luôn cuộc đời Hương Anh.

“Đừng có làm như thế!” – Chú Minh quát lớn – “Nếu phạm tội giết người, cậu sẽ phải trả giá bi thảm hơn đấy!”

Hoàng Vũ vẫn không hề đáp lại tí nào, gương mặt cúi xuống cố để không ai nhìn thấy, nhưng con dao thì vẫn cứ kề cổ Hương Anh.

“Hoàng Vũ sẽ giết Hương Anh đó, hô hô!” – Một bóng đen từ đâu bước ra.

“Lão Trọng!!!???” – Ai nấy thất kinh.

“Lâu lắm mới gặp nhỉ? Sao? Chúng mày thấy thế nào? Ngu xuẩn khi bị rơi vào cái bẫy của chúng tao đúng không? Chúng mày nghĩ Hoàng Vũ không tha cho con bé Hương Anh này hay sao? Mơ giữa ban ngày rồi! Bây giờ chúng mày chịu thua cả lũ đi, để cho cả xã hội này là của H.V.H, nếu không thì Hoàng Vũ sẽ cho Hương Anh một nhát đấy!”

“CÂM MIỆNG ĐI LÃO GIÀ!!!!!” – Tiếng cô gái hét như xé bầu không khí.

“Hương Anh…” – Hương Ly nhìn gương mặt hết sức giận dữ của Hương Anh.

“Hoàng Vũ không bao giờ là con người đê tiện như thế!” – Cô ngẩng lên nhìn người đang kề dao vào mình – “Em biết anh không dành tình yêu cho em, nhưng em biết anh là người tốt! Anh sẽ không giết em phải không? Anh sẽ không vì hận thù riêng mà làm hại người khác, anh đâu có phải kẻ như thế! Đừng để em mất lòng tin vào anh. Cái ngày anh lợi dụng em để chụp ảnh Ngọc Thuỷ, Tú Phong làm tổn thương Hương Ly, sau đó em đã phát hiện ra nhưng em vẫn tha thứ cho anh, vì em tin anh! Bây giờ, kể cả món quà của em anh sử dụng vào việc lôi kéo mọi người đến đây, em cũng sẽ tha thứ cho anh nếu như anh cho em biết anh không phải người độc ác như thế. Hoàng Vũ, em đến để gặp anh, em muốn nhìn thấy anh, anh không hiểu em dù chỉ một lần sao?”

Nước mắt Hương Anh tuôn rơi. Cô đã quá yêu Hoàng Vũ, quá yêu cậu rồi.

Những tưởng lời nói cảm động ấy khiến con dao rời khỏi cô, thế nhưng…

Hoàng Vũ vẫn chẳng mảy may cảm xúc trước lời nói đó, sự rùng rợn bao lấy cậu vẫn còn đó khiến Hương Ly thực sự nghi ngờ thêm. Đó là Hoàng Vũ ư? Sự hận thù đã thay đổi cậu, hay là đó không phải…Đây đâu phải là lúc mà nghĩ chứ! Cậu ta đã giơ con dao lên, cậu ta quyết giết Hương Anh!

“Tôi hận anh, Hoàng Vũ! Tôi hận anh là vì thế đó!!!” – Hương Anh hét lên khiến con dao trên tay Hoàng Vũ dừng lại.

Mọi người ai cũng nhìn Hương Ly.

“Hoàng Vũ, anh thực sự mất hết tình người rồi sao? Anh nói yêu tôi ư? Đồ mù quáng, tôi không cần tình cảm đó của anh! Tôi không cần anh vì yêu tôi, vì muốn chiếm lấy riêng tôi mà làm tổn thương tới người khác. Anh có biết Hương Anh yêu anh thế nào không hả? Cô ấy có thể tha thứ cho tất cả những lầm lỗi của anh, vậy mà anh muốn giết cô ấy để trả thù tôi? Anh nhầm rồi! Tôi sẽ không bao giờ để anh đắc ý đâu! Anh mới phải là người đau khổ khi anh đã đi nhầm đường! Khi người ta yêu thương ai đó, người ta sẽ hy sinh mọi thứ vì người đó chứ không phải làm mọi cách để khiến người đó khổ đau, dằn vặt. Nếu anh kiên quyết muốn trả thù tôi, sao không ra mà nhắm thẳng con dao đó vào tôi mà phải xuống tay với người con gái vô tội như thế? Anh không đáng để cô ấy yêu đâu!”

Không khí như lặng đi. Không ai tin là Hương Ly có thể nói ra những lời như vậy. Cô đã thẳng thắn mắng Hoàng Vũ như thế mà không một chút run sợ sao? Có ai biết đâu, mỗi lúc nói là cô đau như có ai xé tan trái tim. Cô không muốn nói mấy lời đó. Cô cảm thấy đau, đau lắm, nhưng cô phải bảo vệ Hương Anh…

Ai cũng nhìn về phía Hoàng Vũ, lời nói của Hương Ly như thế chắc chắn tác động mạnh tới cậu ta. Nhưng…

Hoàng Vũ quay lại, nở một nụ cười ác độc, lạnh lùng, vô cảm và tàn nhẫn, một tay giữ chặt Hương Anh, tay kia đâm con dao hướng về phía cổ cô. Con dao lao xuống…

Truyện Chữ Hay