Hạt Mưa Ngày Ấy

chương 23: chương 3 .3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạt mưa ngày ấy - Chương .

)Thích một ai đó

Tin Tú Phong có bạn gái lập tức bùng nổ khắp mọi hang cùng ngõ hẻm trong trường B. chỉ vì truyền từ miệng này sang miệng khác. Từ con trai đến con gái, giáo viên đến…bảo vệ, lao công đều ngỡ ngàng trước cái tin này. Nhưng giáo viên hay bảo vệ, lao công đều biết cái tiếng BOD nên đều làm ngơ, chỉ có học sinh thì phát điên, nhất là học sinh nữ. Thằng bạn Tiến bỗng dưng nổi như cồn vì được săn đón trong giờ ra chơi:

“Này, tin đó có thật không vậy?”

“Thật chứ sao? Tao nghe điện thoại của Prince mà!”

“Trời ơi tao điên lên mất!”

“Đứa con gái đó là ai vậy? Tao mà biết tao sẽ xé xác nó ra!”

“Nó là ai mà có thể trở thành bạn gái của Prince chứ?”

“Hoàng tử là của tụi tao!”

“Phải, hoàng tử có bao giờ thích con gái lạ đâu, hoàng tử sẽ không bao giờ là của ai khác!”

“Hoàng tử mà thích đứa con gái khác thật thì tao cũng sẽ băm vằm cậu ta…”

“Im!!!” – Mấy đứa con gái khác bỗng hét lên.

Đứa con gái vừa nói ra câu đó cũng im bặt khi thấy Tú Phong từ xa đang đi tới. Gương mặt cậu lạnh lùng và ánh mắt sắc nhọn như dao khiến ai cũng khiếp sợ. Đứa con gái vội nấp ngay đằng sau người bạn để tránh ánh mắt hình viên đạn đó, những đứa khác cũng đứng như trời trồng run sợ vì Tú Phong lừ lừ đi tới. Còn Tiến thì chuồn ngay lập tức, chính cậu ta cũng hãi gương mặt đó của Tú Phong. Nhưng Tú Phong không làm gì cả, chỉ đi thật nhanh qua lũ con gái đó sau khi đã tặng họ ánh mắt giết người của mình. Mọi người lại bắt đầu bàn tán, học sinh đổ đến nhìn cậu lại đông, cậu có thể nghe rõ những lời xì xào cay nghiệt.

Hương Ly ngồi với Kiều Diễm dưới gốc cây, có vẻ như trong lớp có mỗi cô bạn đỏng đảnh này lại thân với cô. Dù Kiều Diễm điệu đà, kiêu ngạo nhưng cô bạn này có rất nhiều điểm tương đồng với Hương Ly nên vẫn lấy được thiện cảm với Hương Ly.

“Này sao cậu thẫn thờ thế?” – Kiều Diễm đập vai Hương Ly.

“Hả? Không sao…”

“Đang nhìn Prince đó hả?”

“Làm gì có!”

“Thôi đi, con gái đứa nào chẳng thích Prince chứ, cậu có thích cũng chẳng sao đâu. Cậu ta có bạn gái thì đúng là cái tin sét đánh rồi.”

“Thích cái gì, tớ không thích!” – Hương Ly giãy nảy.

“À quên mất, cậu là bạn gái Hoàng Vũ mà.” – Kiều Diễm trêu cô.

Nhưng không ngờ lời trêu đùa đó vẫn lọt vào tai cậu thiếu niên mặc áo khoác đen đang đi tới.

“Cậu ấy thích Tú Phong đó, đừng có cho tôi vào!”

“Hả? Devil, sao cậu…” – Kiều Diễm trố mắt.

“Sao? Có gì đáng ngạc nhiên đâu, sống cùng nhà, đêm tối lại còn ôm nhau, ngồi cười với nhau, chẳng thích thì là cái gì.” – Hoàng Vũ thờ ơ đi qua, nhưng ánh mắt thì vô cùng cay nghiệt.

Hương Ly tức giận đứng lên:

“Hoàng Vũ, cậu cố tình phải không?”

“Cố tình cái gì chứ?” – Hoàng Vũ lạnh nhạt như không nghe thấy gì.

Hương Ly tự dưng mỉm cười:

“Chẳng phải cậu nói thích tôi sao, nhưng tôi không thích cậu nên cậu cố tình bày đặt việc tôi thích Tú Phong chứ gì? Cậu đúng là đáng thương đấy Hoàng Vũ, bao nhiêu em không thích lại thích tôi.”

“Hương Ly, cậu…” – Hoàng Vũ sa sầm mặt lại.

“Để tôi đoán nhé, cậu gọi điện cho Ngọc Thuỷ rồi lại tắt đi để em ấy gọi lại cho Tú Phong, thế là Tiến nghe được và lan truyền tin đồn, để cho Tú Phong có bạn gái, thế là tha hồ được thích tôi chứ gì.” – Hương Ly cười, nụ cười tự dưng trở nên đáng sợ.

Kiều Diễm sợ tái mặt khi nhìn thấy gương mặt của Hoàng Vũ lúc này. Ánh mắt cậu hằn lên những tia lửa, hai tay cậu nắm thành nắm đấm, cậu nghiến răng cố kìm cơn tức giận nhưng khó có thể kìm được. Chỉ có Hương Ly vẫn nhìn cậu với nụ cười khinh thường. Kiều Diễm vội vàng bỏ chạy ra chỗ Thiên Duy vừa đi từ lớp xuống:

“Angel, xảy ra chuyện không hay rồi!”

“Tránh ra, cậu lúc nào cũng bám người ta như đỉa vậy.” – Thiên Duy khó chịu.

“Ai thèm bám cậu, Hoàng Vũ, à nhầm, Devil lại nổi khùng với Hương Ly kìa!” – Kiều Diễm chẳng ưa gì cái việc cứ phải gọi biệt danh mấy tên BOD này.

“Cái gì?”

Thiên Duy nhìn về phía Kiều Diễm chỉ, cậu hốt hoảng vội vàng chạy tới chỗ Hương Ly và Hoàng Vũ:

“Xảy ra chuyện gì đó? Vũ, đừng có như thế chứ!” – Cậu giữ tay Hoàng Vũ lại dù Hoàng Vũ vẫn đứng đó chưa làm gì, nhưng cậu biết với bản tính nóng nảy thì Hoàng Vũ sẽ nổi điên với Hương Ly.

Hoàng Vũ nghiến chặt răng, bỗng cậu đẩy mạnh Thiên Duy ra lao về phía Hương Ly. Cô nhắm mắt chờ đợi điều gì sẽ xảy ra, nhưng cô không trốn tránh điều đó, dù là bị đánh, bị mắng, hay là một nụ hôn thay cho sự tức giận…

Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.

Hương Ly mở mắt, thấy Hoàng Vũ đang đứng sát vào mình. Cô có thể nhìn thấy đôi mắt cậu đang hừng hực tia lửa, cậu đang cố kìm cơn tức giận của mình để đối mặt với cô. À không, cậu có bao giờ nhìn thẳng vào mắt cô đâu, đôi mắt đó không nhìn cô mà nhìn vào nơi đâu đó rất tuyệt vọng. Hình như, đôi mắt ấy hơi ngấn lệ…

Bỗng Hoàng Vũ gằn giọng:

“Hãy nhớ, cậu là của tôi!”

Rồi cậu bỏ đi. Tự nhiên Hương Ly thấy rùng mình. Thiên Duy và Kiều Diễm chẳng biết nói gì ngoài việc nhìn cô. Họ cảm thấy lo lắng vì cô đã làm Hoàng Vũ tức giận như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì đây…?

Trống hết giờ ra chơi. Vào tiết, cả lớp vẫn bàn tán về chuyện của Tú Phong. Nhưng Hương Ly không còn để ý đến cậu nữa, vì lúc này BOD thiếu mất một người…

Trường H, lớp A.

“Chết rồi chúng mày ơi, tí nữa phải đi nộp cái tranh dự thi này rồi nhưng không có cái dây treo.”

“Xuống xin cô một cái đi!”

“Bọn lớp khác nó lấy hết rồi còn đâu. Hay đi mua nhỉ, ngoài cổng trường có nhiều lắm.”

“Bảo vệ có cho ra không đã.”

“Yên tâm tiết này không quan trọng, vả lại bác bảo vệ trường mình hiền khô à. Hương Anh, cậu đi đi.”

“Hả? Tớ phải đi à?”

“Chứ còn ai nữa, nhanh nhẹn thì chạy lẹ đi!”

Hương Anh nhìn bức tranh dự thi của lớp mình thì đành phải chạy đi, vì việc chung của tập thể mà. Nhờ đôi chân nhanh nhẹn, cô đã mua rất nhanh chóng dây cho lớp mình. Nhưng lúc định chạy về trường thì…

Hình như ở đằng kia, dưới gốc cây phía trước cổng trường B. có người đang ngồi thì phải. Hương Anh đeo kính vào. Người đó ngồi hơi xa nhưng chiếc áo khoác đen và dáng người cao lớn đã giúp cô nhận ra. Linh cảm điều gì đó, cô vội chạy về phía cậu:

“Hoàng Vũ, đang giờ học sao cậu lại ngồi đây?”

Hoàng Vũ không nói gì cả, chỉ cúi gằm mặt xuống im lặng. Hương Anh liền quỳ xuống thấp để nhìn cậu cho rõ, thì thấy đôi mắt cậu đỏ hoe đang cố kìm những giọt nước mắt. Có tiếng nấc nghẹn vang lên trong cổ cậu.

Hương Anh hốt hoảng, lay lay hai vai Hoàng Vũ:

“Cậu làm sao thế? Hoàng Vũ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Câu hỏi của Hương Anh như làm bật tuôn cảm xúc vẫn đang nghẹn lại trong lòng Hoàng Vũ, cậu bỗng ôm chặt lấy cô, ghì cằm mình vào vai cô, những giọt nước mắt bỗng dưng rơi trên chiếc áo trắng tinh của cô.

“Tôi chưa bao giờ được yêu thương, và chẳng bao giờ được nhận tình yêu của ai khác cả!”

Lời nói đó như đâm thẳng vào trái tim Hương Anh, cô nhớ lại những gì mà người dì Hoàng Vũ nói hôm qua, càng cảm thấy xót xa hơn. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

“Hoàng Vũ, đừng như vậy, nói cho tớ chuyện gì xem nào. Tớ sẽ giúp cậu, hãy bình tĩnh đi nào.” – Cô vỗ vai cậu.

Câu nói chân thành ấy tự dưng biến nỗi đau trong Hoàng Vũ thành nỗi hận. Cậu tự dưng mỉm một nụ cười ác độc rồi lại khóc tiếp, nhưng lần này những giọt nước mắt không còn thật nữa:

“Tôi đã lầm, tôi đã lầm khi thân với Tú Phong!”

“Hả? Tú Phong đã làm gì cậu vậy?”

Hoàng Vũ đẩy Hương Anh ra, đầm đìa nước mắt nhìn cô:

“Tôi thân với Tú Phong vì cậu ấy đề nghị, tôi thích cậu ấy, tôi chỉ cần cậu ấy chứ tôi không muốn thân với Tú Phong. Tú Phong đã cướp cậu ấy của tôi!”

“Cậu ấy? Cậu ấy là ai? Hương Ly ư?”

“Phải, đó là người con gái duy nhất trong tim tôi!”

Hoàng Vũ tuyên bố thẳng thừng khiến Hương Anh tự dưng có cảm giác nhói ở đâu đó trong tim.

“Tú Phong cướp Hương Ly là sao?”

“Hai người đó sống chung nhà với nhau!”

“Cái gì?”

“Gã cha Hương Ly đã bán cậu ấy cho bố của Tú Phong, và hai người đó sống chung một nhà. Hương Ly bị cậu ta làm mê hoặc, chẳng hiểu cậu ta có cái gì mà đêm hôm còn ôm nhau, ngồi học với nhau, tình cảm với nhau. Nhưng Tú Phong là kẻ lừa dối, cậu ta đã có bạn gái, nhưng cậu ta vẫn đang lừa Hương Ly. Cậu ta làm thế để chống lại tôi. Phải, cậu ta có tất cả mà, có gia đình, nhà giàu, bạn bè, đẹp trai, tài năng và ai cũng yêu thương cậu ta nên cậu ta lừa ai chẳng được. Cậu ta hoàn toàn không lạnh lùng như thế.” – Hoàng Vũ vẫn trào nước mắt nhưng trong lòng thì nở nụ cười độc ác.

“Không, không phải. Tú Phong không phải con người như vậy…Hương Ly sẽ không thích cậu ta đâu.” – Hương Anh bàng hoàng.

“Hương Ly thích cậu ta!” – Hoàng Vũ hét lên như muốn khẳng định – “Chính mắt tôi nhìn thấy khi cậu ta đi với bạn gái, Hương Ly còn níu kéo cậu ta. Hương Ly luôn chỉ quan tâm cậu ta, ở đâu cũng nhìn cậu ta bằng ánh mắt dịu dàng nhất. Nhưng cậu ta đã lừa Hương Ly, tôi thấy có đứa con gái gọi đến cho cậu ta, đứa con gái đó là đứa mà cậu ta có thể bỏ học để đi theo. Tôi đã tận mắt thấy mà Hương Ly không tin!”

“Tú Phong…” – Hương Anh không kìm được tức giận khi tin vào lời Hoàng Vũ.

“Tôi chẳng thể làm gì được, dù tôi có hàng nghìn đứa con gái vây quanh nhưng tôi chỉ thích Hương Ly thôi. Vậy mà tôi không thắng được Tú Phong. Tôi cũng chẳng được Hương Ly yêu mến như Thiên Duy, Tùng Lâm, Bảo Nam. Tôi sinh ra đã bị người ta khinh rẻ, ghét bỏ rồi. Thà tôi chết đi cho xong!” – Hoàng Vũ đứng dậy định lao ra đường đang nhiều xe cộ đi lại.

“Đừng, tớ tin cậu mà!” – Hương Anh kéo tay Hoàng Vũ lại.

“Cậu nói gì?” – Hoàng Vũ quay lại.

“Tớ không ngờ Tú Phong lại là con người như vậy, tớ phải bảo vệ Hương Ly, tớ sẽ không để cho cậu phải thiệt thòi đâu.”

“Hương Anh, cậu nói thật đấy chứ?”

“Thật! Hoàng Vũ, dù cho cậu thay đổi như thế nào thì cậu vẫn là bạn của tớ ngày xưa, tớ tin cậu.”

Hoàng Vũ mỉm cười, nắm chặt tay Hương Anh:

“Hương Anh, cậu đúng là bạn tốt!”

“Đừng nói vậy, Hoàng Vũ. Cậu muốn tớ giúp gì, tớ cũng sẽ đồng ý.”

“Thật sao?”

“Ừ!”

“Vậy thì giúp tớ việc này đi…” – Hoàng Vũ ghé sát tai Hương Anh.

Hương Anh nghe xong, mỉm cười:

“Tưởng gì, dễ thôi. Tan học nhé?”

“OK, phải làm được đấy.”

“Tin tớ đi, tớ hơi bị giỏi việc này!”

“Tin chứ, cậu đã tin tớ mà.”

“Ừ, tớ tin cậu!” – Hương Anh nói rồi chạy ngay về trường.

Cô không nhìn thấy Hoàng Vũ đưa tay quệt sạch nước mắt rồi cười bí hiểm:

“Tốn tí nước mắt nhưng cũng lừa được một đứa con gái ngây thơ. Hương Anh, cậu thật ngốc khi tin tôi đấy!”

Hoàng Vũ quay trở lại trường. Cậu bé ngày xưa đã không còn nữa đâu…

Ngay lúc đó, trên lớp E trường B. cô giáo vào muộn nên lớp vẫn đang chơi. Bỗng điện thoại Tú Phong rung, cậu lập tức chạy ra ngoài nghe để cả lớp khỏi dị nghị:

“Anh Tú Phong, có chuyện gì vậy…?” – Giọng Ngọc Thuỷ run sợ bên máy kia.

“Em đừng sợ, không có chuyện gì đâu. Nhưng sao em lại gọi anh đúng lúc ấy?”

“Anh gọi em trước mà?”

“Anh gọi em lúc nào chứ?”

“Anh, rốt cuộc là có chuyện gì? Em không hiểu gì cả, em sợ lắm, không có chuyện gì đấy chứ anh?” – Ngọc Thuỷ như sắp khóc.

Tú Phong cắn môi, chính cậu còn chẳng hiểu chuyện gì kia mà. Nhưng việc đầu tiên không phải là hiểu chuyện gì mà phải an ủi Ngọc Thuỷ đã:

“Không có chuyện gì đâu, em đừng sợ như thế! Chốc nữa anh sẽ đến chỗ em, em đang ở một mình à?”

“Bố mẹ em có việc bận đi hết rồi, có cô y tá ngồi với em nhưng lại vừa đi ra. Em sợ ở đây một mình lắm, em muốn ra ngoài. Anh đến đây đi.”

“Anh đang đi học, lại trốn buổi nữa à?”

“Ấy không được, nếu đi học thì ngồi học nốt đi! Anh mà trốn học nữa em tẩy chay anh liền.”

“Được rồi, anh đi học đây, chốc nữa anh sẽ đến. Ngoan đi, có gì gọi bác sĩ nhé!”

“Vâng.”

Tú Phong cười ngay được, cậu bước vào lớp với gương mặt tươi rói khiến đứa nào đứa nấy tin sái cổ cái tin của thằng bạn Tiến kia. Nhưng chẳng ai dám làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi học. Cô giáo ngạc nhiên vì hôm nay BOD đều học ngoan, nhất là Tú Phong nghe giảng chăm chú.

Cuối cùng thì cũng tan học, Tú Phong nhanh chóng thu dọn sách vở đi nhanh ra phía cổng trường. Bỗng có tiếng gọi:

“Tú Phong, cậu đi đâu à?”

Tú Phong quay lại. Cô bạn ấy đang đứng đằng sau cậu, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng thân thương.

“Tớ phải đi, cậu về bảo với chị Lan tớ không ăn đâu, khỏi phần cơm.” – Cậu cười đáp lại.

“Ừ được rồi!” – Hương Ly mỉm cười rồi bước đi.

Bỗng Tú Phong giữ tay cô lại:

“Cậu có tin không?”

“Hử? Tin gì?”

“Có tin lời thằng Tiến nói không?”

“Vậy Ngọc Thuỷ là bạn gái cậu à?”

“Không, tất nhiên là không rồi!”

“Thế thì sao tớ phải tin nhỉ? Tớ rất quý bé Thuỷ đó, cứ yên tâm rằng nếu như tớ là con trai thì tớ sẽ giành em ấy trước khi cậu nhận em ấy làm bạn gái đấy.” – Hương Ly cười đùa.

“Cậu thật là…” – Tú Phong bật cười trước câu đùa của Hương Ly – “Cám ơn vì đã tin tớ!”

“Không có gì, cậu mau đi đi!”

Tú Phong yên tâm chạy đi. Nhưng ngay lúc cậu quay người lại, nụ cười trên môi cô đã tắt đi. Cô có thể tin cậu hay không? Cô cảm thấy có điều gì đó không ngờ tới được…

Thích một người, là như thế nào vậy?

Là phải dùng mọi cách để có được người đó như Hoàng Vũ?

Hay là…luôn chờ đợi người đó, muốn được nhìn thấy người đó vui, người đó hạnh phúc…?

Nếu như thế, chẳng phải cô đã thích Tú Phong sao…?

“Ngọc Thuỷ, em chờ anh có lâu không?” – Tú Phong thở hồng hộc chạy vào trong phòng bệnh.

Ngọc Thuỷ vẫn đang truyền nước, nhưng khác hẳn với các bệnh nhân khác vừa phẫu thuật xong cứ nằm bẹp đó, cô lại đang ngồi đọc sách. Hình như trải qua nhiều cuộc phẫu thuật cô cũng chẳng biết đau đớn hay mệt nhọc nữa.

“Từ từ thôi nào, em lúc nào chẳng ở đây mà anh cứ sợ em đi mất thế. Uống nước đi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại ra.”

“Thôi anh không sao.” – Tú Phong ngồi xuống – “Ăn gì chưa?”

“Chưa, đói lắm đây! Hay đi luôn đi?”

“Đi?”

“DEĐC luôn.”

“Ối giời đùa vậy chứ làm sao mà đi được, em vừa phẫu thuật xong hôm qua đã đòi đi, định làm người hùng đó à?” – Tú Phong từ chối đây đẩy.

“Anh hứa cho em đi rồi mà…” – Ngọc Thuỷ buồn xo.

Tú Phong nhìn cô bé rồi trấn an:

“Anh hứa, nhưng mà không phải lúc này. Bác sĩ, bố mẹ em đều không cho em ra khỏi phòng bệnh đâu, vết mổ còn chưa lành mà. Khi nào em khoẻ hơn thì anh sẽ cho em đi khắp nơi luôn chứ không cần phải vừa đi chơi vừa trốn để tí nữa bị cướp bắt như hôm Noel đâu.”

“Nói thế mới nhớ, sắp sang năm mới rồi nhỉ?”

“Ừ nhỉ, mai là năm mới rồi. Có thích xem pháo hoa không?”

“Có phải Tết đâu mà pháo hoa?”

“Ôi trời, Tết dương lịch vẫn bắn chứ bộ. Hay thôi, cứ nghỉ ngơi ở đây, tối xem pháo hoa cũng ở đây coi như là đi chơi luôn nhé!”

“Ứ ừ, đã đi là đi, không có thoả thuận thế này đâu.” – Ngọc Thuỷ nũng nịu.

“Được rồi, muốn đi thì phải ăn cái này đi.” – Tú Phong lôi ra một cái cặp lồng nhỏ.

“Hả anh mua lúc nào đấy?”

“Vừa mua nên chạy thục mạng đến đây không nguội mất đấy!” – Tú Phong mở nắp, trong cặp lồng là cháo sườn thơm phức còn nóng hổi.

“Ôi ngon quá, đang lúc đói.”

“Đói thì ăn đi nào!” – Tú Phong cầm thìa xúc cho Ngọc Thuỷ rõ là thạo.

Ngọc Thuỷ ngoan ngoãn đón nhận thìa cháo từ “bảo mẫu” liền, họ vừa ăn vừa cười nói rôm rả mà không hay biết chuyện gì đang xảy ra…

…ở ngoài cửa…

“Cháu chào dì!”

Người phụ nữ đang ngồi trong nhà thấy có tiếng gọi liền đi ngay ra:

“Ôi Hương Anh, cháu đến đó à?”

“Vâng hôm nay đến có phiền dì không ạ?”

“Không không, vào đây uống nước đi cháu. Ăn cơm trưa chưa?”

“Cháu ăn rồi, h chiều rồi làm sao không ăn được.”

“Thế thì vào nhà làm cốc nước với dì.” – Người dì bỗng nhanh nhẹn khác hẳn mọi ngày.

Hương Anh vào trong nhà, đúng lúc Hoàng Vũ cũng đi xuống. Giờ cô mới biết ở nhà cậu rũ bỏ cái áo khoác đen đáng sợ mà thường mặc áo màu sáng, hôm thì áo trắng, hôm nay thì áo vàng trông nhìn hiền hơn hẳn, mà nhìn khoẻ mạnh hơn. Cậu rót nước và đưa cho cô:

“Cám ơn, Hoàng Vũ!”

“Đã xong việc chưa đấy?” – Bỗng Hoàng Vũ hỏi nhỏ.

“Xong rồi, cầm lấy này!” – Hương Anh đưa cho Hoàng Vũ một cái gì đó giống như là thẻ nhớ hay USB.

Vừa lúc người dì đi vào:

“Hương Anh, cháu uống trà nhé! Nhà dì chẳng có nước gì nhiều.”

“Dạ được mà dì, cháu thích uống trà lắm.” – Hương Anh đón nhận cốc trà, nhìn người dì vẫn còn đeo tạp dề liền hỏi – “Dì đang làm gì vậy ạ?”

“À sắp hết một năm, dì phải dọn dẹp nhà cửa một tí không bẩn quá rồi.”

“Vậy để cháu dọn dẹp cùng dì!”

“Thôi cháu là khách ai lại dọn dẹp, cứ để dì làm.”

“Không sao đâu dì, dì để cháu làm cùng cho vui, lại nhanh hơn đấy.”

“Ừm nhưng nhà dì cũng không có nhiều chỗ để dọn ngoài tầng này và phòng của Vũ thôi. Tầng này một người làm cũng xong rồi, còn phòng Vũ…” – Người dì ngập ngừng, Hoàng Vũ có bao giờ cho bà dọn phòng đâu.

Hương Anh cười:

“Phòng Vũ cứ để cháu đi!”

Cô quay sang nhìn Hoàng Vũ nháy mắt ý hỏi có được không. Hoàng Vũ lườm một cái rồi cũng gật đầu. Thế là cô tung tăng xắn tay áo chạy ngay lên cái “ổ chiến trường” của Hoàng Vũ. Nhưng tung tăng có được là bao, khó chịu thì nhiều hơn. Đụng vào cái gì là bụi bẩn cái đấy.

“Nè Vũ, đi vò giùm cái khăn, cái tủ này lau mấy lần mới sạch được.”

“Tự đi đi, ai bảo thích dọn.”

“E hèm phòng cậu cậu không quan tâm thì còn ai quan tâm đây? Định ở bẩn à?” – Hương Anh nói chọc.

Hoàng Vũ bực mình đành giật lấy cái khăn đi giặt. Những tưởng thế là xong, ai dè:

“Lấy giùm cái chổi.”

“Quên, dạo này hơi đãng trí, lấy chổi mà không lấy xẻng thì làm ăn gì. Phiền xuống lần nữa nha!”

“Chết, cái chổi này chỉ quét nhà được thôi, nhà có chổi lông gà lấy giùm.”

Hoàng Vũ phải chạy đi chạy lại đến toát mồ hôi nhưng “bà giúp việc từ trên trời rơi xuống” kia vẫn nghĩ ra đủ thứ để bắt cậu lấy. Mà không lấy thì sẽ bị “đá xoáy” nào thì lười, ở bẩn, thiên tài mà không biết làm việc nhà,…Hương Anh cũng rõ là “thâm độc”, lấy cho rồi thì còn bắt làm nữa:

“Cha má ơi, cái nóc tủ chả với tới được, Vũ cao to đẹp giai thì đứng lên quét hộ nha.”

“Nè phân loại chỗ sách vở này đi rồi để vào giá nào.”

“Quần áo gì như một núi thế này, cái nào chưa giặt đề nghị mang xuống giặt, còn lại để tớ gấp cho.” (Hương Anh chẳng phải tay vừa vì số lượng quần áo chưa giặt tất nhiên ít hơn số quần áo sạch để gấp)

“Cái tủ kia thì bê nó ra đây, cái giá sách bê ra chỗ này.”

“Kìa lau đi không bẩn hết bàn ghế.”

Vân vân và vân vân việc làm cho Hoàng Vũ. Nhìn cậu lúc này quả là…đáng thương, chạy hồng hộc để làm, còn Hương Anh làm thì ít mà…chỉ đạo thì nhiều. Cuối cùng cũng xong, Hoàng Vũ lăn ra giường, thở:

“Trời ơi làm như điên luôn, không thở nổi nữa!”

“Nhưng bù lại cũng biết dọn nhà đấy chứ.”

Hoàng Vũ ngẩng lên nhìn căn phòng của mình. Chính cậu phải choáng khi lúc này thứ nào cũng tươm tất, gọn gàng, được lau chùi sạch sẽ, cứ như là một căn phòng mới vậy. Không khí thoáng mát, không hề ngột ngạt như trước nữa.

“Oa trời ơi, phòng ai mà đẹp thế này?” – Người dì vừa đi lên không tin vào mắt mình.

“Phòng con đấy, con vừa dọn hết hơi luôn dì ạ!” – Hoàng Vũ giọng thì bực nhưng ánh mắt đầy tự hào.

“Con giỏi quá à, dì phải thưởng ấy con mới được. À mà cây hồng xiêm sau vườn nhà mình có quả chín đấy, nhà mình hên ghê có mảnh vườn trồng được cây. Để dì đi hái ấy đứa vài quả.”

“Thôi để tụi con đi lấy cho!” – Không để Hoàng Vũ kịp phản ứng, Hương Anh kéo tay cậu đi bất chấp mặt cậu méo xệch.

Truyện Chữ Hay