Cơ thể của Cedric lơ lửng trong không khí, trôi nhẹ nhàng và biến mất sau chiếc màn treo trên cổng.
Một cảm giác bùng nổ trào lên trong người tôi, như có ai đó xé rách lục phủ ngũ tạng; xáo trộn nó trong khoang bụng bé tí. Còn trong đầu thì như nồi thuốc ấy, vừa khuấy đảo vừa sôi sục
Tôi hít một hơi sâu, cho cảm giác đó lắng xuống, và rồi giơ đũa lên.
"Protego...Diabolica"
Lửa xanh nhanh chóng bao trùm trên những bậc thang, chảy qua vũng máu của Cedric. Hàng loạt tiếng gào thét vang lên, nhưng nó đều trôi tuột khỏi ý nghĩ của tôi, bởi tất cả những gì tôi muốn, chính là hắn-cái kẻ đang cầm súng phải chết theo một cách đau khổ nhất.
Thêm hai ba cái xác trôi hờ hững vào giưa chiếc cổng. Lửa đã tắt.
Nhưng hắn và vài tên khác chạy kịp.
Tôi không nghi gì mà chạy theo, mặc cho kính vỡ ghim vào đế giày, từng bước đi phát ra âm thanh giòn rụm. Môi góc áo màu đen lướt qua, là tôi lại phóng bùa vào đó, xuyên qua nhiều ngõ ngách, lập lòe tia lửa. Tôi muốn bọn chúng đơn giản không chỉ trải qua những thứ như Cedric, mà còn đau đớn, khổ cực hơn gấp trăm nghìn lần. Nhưng nhất vẫn là hắn. Bỏ mặc những tên khác chạy tán loạn, tôi chạy theo tên Thiên Nhãn, vượt qua nhiều cánh cửa và những căn phòng khác nhau, cho tới cái hành lang khiến tôi nghi vấn suốt cả một năm học
Bấm liên tục vào nút gọi thang máy một cách nóng nảy, tôi khó chịu khi nghe thấy tiếng lạch cạch xa dần khỏi ốc tai. Liệu tôi mở cửa ra rồi bay thẳng lên có nhanh hơn không ? Nếu tôi đợi thang máy lên thì có đuổi kịp hắn ? Tôi nghĩ vậy, và nghĩ rất nhiều, nhưng chúng đều trôi khỏi bộ óc tôi nhanh hơn cả cách mà nó đến, để chừa cho suy nghĩ làm cách nào để mở cửa thang máy trong vòng nửa giây.
Hắn đã chạy kịp ra đài phun nước, vẫn đang ngoái nhìn ra đằng sau để phóng thêm một cái bùa-tôi né được. Tôi nghe được hàng loạt tiếng bước chân đuổi theo sau hòa trộn với tiếng kính vỡ ở đâu đó. Sắp đến bốt điện thoại rồi !
"Crucio !"
Một chớp đỏ lóe lên, kẻ áo đen đã ngã gục ngay trước bậu cửa, quằn quại. Mất không quá nửa giây để tôi chạy kịp tới, và giật lấy khẩu súng trong tay hắn ta, cầm thật chắc bằng cả hai tay.
Cảm giác như hàng tấn không khí đang được nén vào hai ốc tai tôi vậy. Bởi vì, đây chính xác là lần đầu tiên tôi được cầm súng. Không ngờ nó lại to và nặng như thế, tay cầm vẫn còn hơi ấm, không rõ còn đạn hay không.
Cơn đau ở cánh tay trái lại nhói lên từng hồi làm tôi phải hạ súng xuống.
"Vậy là mi đã làm bể lời tiên tri của ta" Tôi quay ra phía sau. Đó là một gã có cái đầu như quả trứng tái xanh, đôi mắt đỏ như mắt rắn và dáng người cao ẩn sau lớp áo choàng màu đen.
Voldemort.
"Bao nhiêu tháng ròng rã dày công chuẩn bị, bao nhiêu tháng ta lao tâm khổ tứ, cuối cùng đám tử thần thực tử của ta lại để mi phá vỡ"
Không ăn được thì đạp đổ thôi, thằng mất mũi.
"Mi muốn giết nó phải không ? Giết đi"
Tôi quay lại nhìn tên Thiên Nhan. Trong lúc quằn quại,hắn đã làm rơi mặt nạ của mình ra, để lộ khuôn mặt của nữ, có hơi quen quen ? Cũng không quá phi lý, áo chùng phù thủy mặc vào sẽ che được độ chênh lệch giữa hông và vai, mặt nạ của hội Thiên Nhãn còn có khả năng biến giọng.
"Giết nó đi" Lời của Voldemort giống như nước chảy qua tai tôi. Phải, ả giết Cedric, đó là nghiệp chướng. Tôi giết hắn, đó là nhân quả. Vì sao tôi phải chần chừ tha thứ cho ả ?
"Giết"
"Irenne, KH...."
Tiếng súng chói tai. Họng súng thở ra khói, vết đạn nằm đâu đó trên đầu ả. Cái ác đã thôi quằn quại như con côn trùng bị cắt mất nửa người.
Trước mắt tôi là thầy Dumbledore. Đằng sau có Voldemort cười độc địa, và vài ba người lúc nhúc chỗ đài phun nước
Tôi đã làm gì thế này ?
oOo
Tôi dành nhiều giờ sau đó để nghĩ lại về những việc mình đã làm. Ngồi trên xe riêng hướng về căn biệt thự trên đồi, trời đã gần sáng, cả người tôi đều bê bết máu.
Cụ Dumbledore đã đến để cản lại Voldemort. Trước khi kịp thấy một khắc của màn giao tranh nảy lửa giữa hai người, tôi đã bị hai thần sáng lôi lên chiếc xe này. Với sự chứng kiến của nhiều người như vậy, thì tôi có bị kết án không ? Cũng có thể lắm, vì lão Fudge cung là một phần của hội Thiên Nhan mà. Kẻ thù bao lâu phải e sợ nay lại có thể tống vào tù một cách hợp pháp như vậy thì cũng tốt lắm chứ nhỉ ?
Hai thần sáng nhìn tôi, đề phòng. Họ đưa tôi đi qua con đường lát đá đen, mở cánh cửa gỗ to oạch ra rồi đóng lại.
Tôi đẩy thử cửa. Không được, cửa đã khóa. Ngồi thụp uống nền đá lạnh, tôi ngửa đầu lên nhìn nhưng cây đuốc treo xung quanh.
Tôi không dám nhớ lại lúc đó. Khi tiếng súng nổ ra, tôi vô cùng kinh hoàng, vô cùng hoảng sợ. Chưa bao giờ tôi nghe được thứ âm thanh lớn như vậy, chưa bao giờ được tận tay chạm vào một cây súng, cũng chưa bao giờ giết người. Lúc đó nếu không có Voldemort thôi thúc, tốt cũng có thể tha cho hắn. Nếu Harry hoặc ai đó đến kịp thì cũng có thể cản lại
Nếu mà có anh ấy...
"Cedric" Tôi nói lí nhí, cổ họng nghẹn ứ. Suốt năm năm qua tôi không làm được bất cứ gì cho anh cả, đối xử với anh ấy nửa vời. Rồi tới khi anh ra đi thì mới nuối tiếc.
Mày là một con khốn nạn, Irene à. Từ ngày xưa đã thối tha như thế rồi, bây giờ còn hơn.
Việc Cedric chết không phải là bất ngờ, cũng không có cách níu kéo. Chỉ có điều, anh ấy lại chết trước mặt tôi một cách cay đắng như vậy. Giá như tôi chịu giao lời tiên tri cho tên Thiên Nhãn thì đã tốt hơn rồi. Anh không phải chết, và tôi cũng không phải giết người.
Ánh sáng xanh lập lòe ở trên phòng khách. Bởi vì phòng khách cao hơn tiền sảnh một tầng nhà, nối tiếp bằng một cái cầu thang, khó mà thấy rõ có ai ở trên đó.
Tôi không tiến lên, mà nép vào cửa, cầm đũa phép, men theo bờ tường đi sang lối vào hành lang bên trái.
Đế giày lộp bộp chạm vào cầu thang gỗ. Tóc vàng, mắt vàng, đó là Illich.
Vì sao nó ra khỏi trường được ?
"Chị" Nó tiến đến gần chỗ tôi.
"Đến đây làm gì ?"Tôi hạ đũa phép.
"Chị...đã giết mẹ của tôi rồi !"
"Cái gì ?!" Đồng hồ ở trên kia rung chuông, điểm sáu giờ sáng "Tao giết mẹ mày bao giờ ?"
Nó lôi ra từ trong túi áo một tấm kính tương tự tròng kính liên lạc, đáng ngờ nhất là biểu tượng hình tam giác ở góc kính. Vậy là Hội Thiên Nhãn đã kết nối được với nó !
"Bộ Pháp Thuật gửi cho tôi cái này, chị xem đi !"
Tôi nhìn vào tấm kính. Trong đó là hình ảnh tôi bắn ả Thiên Nhãn đó. Hóa ra đó là lý do tôi cảm thấy ả trông quen thuộc, vì ả chính là mẹ của nó.
"Vì bà ấy và chị ở Anh, nên tôi mới tới đây một mình đó chị hiểu chưa ?" Khóe mắt Illich lấp lánh "Tôi đã mong rằng mình tìm được một gia đình, vậy mà chị lại dội cho tôi gáo nước lạnh thế này..."
Tiếng kim loại kêu lên rít chịt. Tôi giật mình, phát hiện ra dưới tay phải nó là một con dao.
"Vì vậy...chết đi !!"
Lưỡi hái tử thần kề lên cổ tôi, lạnh ngắt.
Tôi thả đũa phép, dùng hai tay giữ lại tay cầm dao, đè Illich xuống sàn đá lạnh. Quả thực lúc đó tôi không có gì trong đầu cả, và nó cũng vậy. Trận ẩu đả này không còn là giữa hai phù thùy, mà là giữa hai con người.
Với thể chất của phù thủy, Illich yếu hơn hẳn so với vẻ bề ngoài. Vì vậy, không khó gì để tôi giật lấy con dao gấp rồi ném nó qua một bên, bắt đầu lăn lộn trên sàn. Có đôi lúc tôi bị yếu thế, có lúc Illich phải ngửa lên trần nhà. Bản thân tôi ở đâu trong sảnh, tôi không còn để ý.
Mãi tới lối vào hành lang, tôi vớ được cây đũa phép mình thả ra trước đó, và...
...chọc thẳng vào lỗ tai nó. Chọc rất sâu
Dựa vào linh cảm của bản thân cộng thêm tiếng thét lớn của Illich, tôi chắc chắn trải nghiệm này phải gấp mười ba lần một cái bùa Crucio. Từ vành tai nó chảy ra máu bê bết khắp nền gạch trắng, còn nó thì cố rút cây đũa phép ra khỏi đó.
Tôi lật ngược lại, siết cổ nó thật chặt. Cho tới khi nó ngừng chuyển động, tôi mới nhận ra việc mình đã làm.
Hai mạng người trong một ngày. Giỏi lắm, Irenne ạ.
oOo
End quyển nha các c.
Về quá khứ của Illich (+thông tin về mẹ của thằng bé) và hậu trường màn chị em tương tàn này, tất cả sẽ xuất hiện trong chương ..
Nếu chương này nó mà như mu thì xl, tôi sẽ beta lại sau. Giờ tôi sủi đây.