[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

chương 75: nguy hiểm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trở lại hầm, Snape bị Hugh bắt đi tắm rửa, Hugh thì đi chạy tới phòng bếp. Hầm cùng phòng bếp đều ở hầm ngầm, cách không quá xa, Hugh tránh được mấy con lửng nhỏ dậy sớm, vào phòng bếp.

Buổi sáng hai tiết đầu Hugh cùng Snape đều không có lớp, tiết ba bốn Snape có giờ dạy, Ravenclaw có lớp học bay, Hugh không cần đi học. Thời gian rất dư dả, Hugh chậm rãi mân mê bữa sáng cho hai người, gắng đạt điểm tối đa vừa dinh dưỡng vừa mỹ vị.

Làm xong bữa sáng, Hugh ra khỏi phòng bếp, người trên hành lang đã có nhiều, Hugh tránh cũng không khỏi, đơn giản cứ thoải mái mà đi, dưới ánh mắt chăm chú của đàn động vật nhỏ đi trên hành lang thông tới hầm. Cậu nghe thấy có người hít khí lạnh thật dài, quay qua nhìn, là một bé trai, miệng há hốc, dựa vào vách tường, nhìn Hugh chằm chằm.

Hugh mỉm cười với nó, bé trai mặt tròn trợn mắt như sắp hôn mê tới nơi. Hugh sờ sờ cằm, thật là một đứa nhỏ đáng yêu, không phải sao?

Nếm qua bữa sáng, Snape ném một nắm bột Floo vào lò sưởi, kêu với vào bên trong: “Lucius, lại đây một chuyến!” Rất nhanh, cái đầu bạch kim đại biểu cho gia tộc Malfoy đã ló ra khỏi lò sưởi. Lucius vừa sửa sang lại dung nhan vừa oán giận: “Severus, bây giờ còn chưa đến bảy giờ!” Công cuộc bảo dưỡng dung nhan mỗi sáng mới bắt đầu, cứ thế mà đã ra khỏi nhà thật sự là mất phong độ Malfoy!

Snape ngồi trên sô pha lạnh lùng nhìn ông, “Lucius, đầu của anh bị quỷ khổng lồ đá sao? Nếu không có chuyện khẩn cấp anh nghĩ rằng tôi lại đồng ý cho anh đến hầm của tôi phát nội tiết tố?”

Quý tộc bạch kim anh tuấn vô cùng tao nhã ngồi xuống đối diện Snape, sau đó ân cần thăm hỏi Hugh ngồi trên sô pha nhỏ bên cạnh, “Cậu White, buổi sáng tốt lành.” Hugh mỉm cười trả lời.

“Well, Severus, như vậy có chuyện gì đáng giá cậu đồng ý gọi tôi tới nơi này để phát nội tiết tố đây?” Lucius giả cười hỏi, mặt mày nhìn quanh, phong tình vạn chủng.

Snape hừ lạnh một tiếng, “Có một hồn khí đã bị mất.” Lucius nhăn đôi mày xinh đẹp tuyệt trần mà không mất anh tuấn, “Đã mất? Severus, đây là có chuyện gì?”

“Vương miện Ravenclaw không thấy, Hogwarts xuất hiện sự kiện hoá đá.” Snape cũng không nói thêm nhiều, quyển tiểu thuyết ‘Harry Potter’ kia ngoài hắn cùng Hugh thì bất luận kẻ nào cũng không biết được!

Lucius đương nhiên biết hắn đang giấu diếm chuyện gì đó, nhưng Slytherin cho tới bây giờ đều tôn trọng sự riêng tư của bạn bè, chỉ cần ông xác định hành vi của đối phương tuyệt đối không nguy hại gì tới gia tộc Malfoy là được.

“Như vậy bây giờ cậu tính làm sao?” Lucius hỏi, hồn khí mất đi không phải việc nhỏ, pháp thuật tài giỏi như Chúa tể hắc ám, cho dù chỉ là một mảnh hồn nhỏ, nếu không cẩn thận đối phó, đều có khả năng gây thành đại họa.

“Hồn khí nhất định còn ở tại Hogwarts!” Snape khẳng định nói, “Chúng ta phải tìm ra trước Giáng Sinh, nếu không khó đảm bảo rằng người lấy đi hồn khí kia sẽ không mang nó ra khỏi Hogwarts.”

Lucius vuốt ve xà trượng, “Đúng vậy, nhưng mà Severus, cậu định tìm ra kiểu gì?” Snape nhếch khóe môi, cười lạnh, “Mảnh hồn của Chúa tể hắc ám đã yên lặng quá lâu, gã chờ không nổi nữa rồi. Tôi tin tưởng gã nhất định sẽ có hành động, chỉ cần gã có động tác, sẽ lưu lại vết tích.”

“Tôi chờ mong kết quả của cậu, Severus.” Bên môi Lucius nở nụ cười giả tiêu chuẩn quý tộc, đôi mắt phượng màu xám bạc không có một chút ý tứ hoài nghi nào.

Lucius rời đi rồi, Hugh cùng Snape lại thảo luận trong chốc lát về những vấn đề về sau đó, rồi Hugh bảo Snape nghỉ ngơi một chút trước khi đi dạy tiết ba bốn, một đêm không ngủ đối với tinh thần lẫn thân thể đều không thể tốt được.

Snape khiếng cậu trên vai đi về phía phòng ngủ, Hugh sợ tới mức phải bám vai hắn. Snape nhéo gò mông tròn của cậu, “Cùng nhau ngủ!”

Hugh sửng sốt, giật mình tỉnh lại, cắn một miếng lên gáy Snape, cùng nhau ngủ nghe ra rất ái muội đó đồ khốn!

Snape thả Hugh lên trên giường, sau đó chậm rãi bắt đầu cởi áo khoác của mình. Hugh nhìn ra chỗ khác, xoa xoa vành tai đang nóng lên, nhanh chóng cởi áo khoác, chui vào ổ chăn.

Tiếp theo Hugh cảm thấy bên giường lún xuống, mùi độc dược đăng đắng chốc lát vây quanh cậu, cánh táy rắn chắc của hắn khoác lên lưng cậu, vô cùng an tâm. Hugh xoay người đối mặt với Snape, nhẹ nhàng cắn một ngụm lên cằm hắn, sau đó đầu chôn bên hõm vai hắn.

Hugh cảm giác thấy có một nụ hôn mềm nhẹ dừng trên tóc mình, khóe miệng gợi lên một nụ cười nho nhỏ, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Một đêm chưa ngủ mệt mỏi làm cho cậu nhanh chóng rơi vào giấc ngủ ngọt ngào, cả căn hầm yên tĩnh như vậy.

Hugh tỉnh lại thì Snape đã không còn bên người, lấy đũa phép trên bàn trà đầu giường, vẩy một cái, dòng chữ hiển thị thời gian màu xanh lục cho thấy thời gian các tiết học buổi sáng đã qua hết.

Hugh lấy tay cào cào mái tóc hơi loạn, đứng dậy từ trên giường. Ngáp một cái, Hugh đi vào phòng tắm, tiếp theo cái gương thét lên ầm ĩ làm cho cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, Hugh quyết định thật nhanh chóng ném cho nó một cái Quietus.

Đơn giản đánh răng rửa mặt, lại dùng thần chú hiển thị thời gian, đã tan học được một phút đồng hồ. Rất nhanh người trên hành lang sẽ nhiều lên, cậu phải nhanh xuống phòng bếp.

Mặc áo khoác, đi ra khỏi phòng ngủ, cửa hầm vừa vặn mở ra, Snape cả người toàn khí lạnh đi vào. Phòng học độc dược ở tầng ngầm, cách hầm rất gần.

Hugh bước nhanh qua nhận lấy áo choàng của hắn, Snape cau mày nhìn cậu, “Sao lại mặc mỏng thế? Em cho mình là nóng lạnh bất xâm sao?” Lò sưởi trong tường phát ra một tiếng “Phụt” rất nhỏ, ánh lửa sáng ngời chiếu sáng căn hầm có chút âm u, độấm nhất thời tăng cao.

Hugh cau mũi, treo áo choàng lên giá áo, tiếp theo dùng đũa phép chọc chọc bả vai Snape, để hắn quay lại nhìn mình, nhìn khẩu hình miệng của cậu, “Em tới phòng bếp.”

Snape nhếch một bên mày, kéo tay cậu, “Đi theo anh.” Hugh lảo đảo từng bước, cùng đi qua. Snape đẩy ra một cánh cửa, cánh cửa này vốn không tồn tại, Snape dùng ma pháp trận làm ra nó, sau đó trên cột trụ này có khắc họa ma pháp trận không gian.

Hugh nhất thời sáng mắt lên — phòng bếp làm xong rồi sao?

Hugh theo sau Snape thăm dò nhìn, không gian sáng ngời rộng mở, bệ bếp sạch sẽ rộng rãi, đủ loại kiểu dáng đồ làm bếp, thậm chí còn có nguyên liệu nấu ăn tươi mới.

Đối với một đầu bếp mà nói, còn có cái gì đáng hưng phấn hơn một phòng bếp tuyệt vời cơ chứ?

Hugh khẩn cấp chạy vào, đông sờ tây chạm, trong mắt tràn ngập niềm vui. Snape đứng ở cửa nhìn người yêu nhỏ nhỏ của mình có bộ dáng hưng phấn, trong mắt có vẻ dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Hugh đột nhiên chạy tới, ôm lấy cổ hắn, dùng sức thật mạnh hôn lên mặt hắn một cái — em rất thích, Sev, cám ơn anh!

Snape khó có khi thấy mặt mình nóng lên, kéo người yêu xuống, cả giọng nói: “Nấu cơm!” Hugh tặc tặc mà cười — uây, Sev thẹn thùng cơ đó.

Nghiêm, làm một tư thế chào quân đội không thể nào tiêu chuẩn hơn, Hugh tung ta tung tăng đi làm cơm trưa.

Tháng mười một, đến mùa Quidditch.

Slytherin tìm được cầu thủ là Draco, Lucius cũng giống nguyên tác, tặng cho đội bóng Quidditch Slytherin Tia chớp mới nhất, Slytherin nào cũng thật nghênh ngang đắc ý.

Vốn kỹ xảo bay của Harry hoàn toàn không thua Draco, dù sao thì gien di truyền của nhà Potter cũng rất mạnh mẽ, nhưng Snape đã trịnh trọng cảnh cáo Marcus Flint, đội trưởng đội Quidditch Slytherin, không cho phép gọi Potter vào đội Quidditch. Bởi vì ngoại trừ Harry, kỹ thuật bay của Draco cũng vô cùng xuất sắc, Flint không kháng nghị.

Trận đầu, Slytherin vs Gryffindor.

Đây là trận đấu đầu tiên của Draco, Hugh nghĩ trái nghĩ phải, vẫn quyết định đi cổ vũ cho bạn mình, nhưng Snape kiên quyết phản đối, Hugh cùng Quidditch, hai thứ kị nhau, toàn bộ Hogwarts đều biết, bà Pomfrey cũng đã cấm Hugh tới sân Quidditch.

Hugh năn nỉ thật lâu, Snape nghiêm mặt miễn cưỡng nhả ra, nhưng hắn muốn Hugh phải dính chặt bên người hắn, một tấc cũng không rời. Dù sao không phải Slytherin vs Ravenclaw, không coi là phản bội học viện của mình, Hugh đáp ứng luôn.

Gió lạnh từng đợt, nhưng không khí sôi động trên sân Quidditch lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ thời tiết. Hai đội Slytherin và Gryffindor đang tiến hành hoạt động thị uy nhau theo lệ hằng năm, Draco hếch cái cằm tinh xảo, nói hai ba câu đã khiến nhóm sư tử nhỏ Gryffindor tức đến đỏ mặt tía tai, còn thiếu điều quăng cả tá ác chú cho cậu ta.

Rắn nhỏ Harry điên điên chạy tới cổ vũ cho Draco, đôi mắt xanh lục tràn đầy tín nhiệm, Draco nhìn mà thấy ý chí chiến đấu sục sôi, đã muốn biểu hiện thật tốt trước mặt người thương, đánh cho lũ sư tử ngu Gryffindor hoa rơi nước chảy.

Trên khán đài, hơn phân nửa thân mình Hugh bị Snape ôm vào trong ngực, trời sinh cậu sợ lạnh lại phải phơi mặt ngồi trên sân Quidditch gió rét thấu xương, cho dù bọc áo choàng lại bỏ thêm vài thần chú giữấm vẫn hơi phát run. Nhưng đây là trận đấu đầu tiên của bạn tốt, không đến cổ vũ thì thật khó ăn nói.

Thảm nhất là những con rắn nhỏ Slytherin ngồi cách Snape gần nhất bị liên luỵ, hầm xà vương dịu dàng khó gặp, nhóm rắn nhỏ đã quen thói hắn phun nọc độc, âm trầm lạnh lùng cảm thấy dựng cả tóc gáy, nơm nớp lo sợ.

Phu nhân Hooch thổi vang một tiếng còi, ném cầu lên không trung, cầu thủ hai bên vội vàng đạp chân ngồi lên chổi, bay lên trời. Draco một đầu tóc ngắn bạch kim càng bắt mắt, khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười giả tự tin, chọc rất nhiều nữ phù thuỷ nhỏ thét chói tai không thôi.

Cậu ta nằm thấp trên chổi, ánh mắt đang tuần tra tung tích ánh vàng trên khắp sân bóng. Tầm thủ Gryffindor là một cậu bé nhỏ gầy, không biết là ai, nhưng kỹ thuật bay không tồi.

Trên khán đài Slytherin, Harry nắm tay liều mạng cổ động cho Draco, tầm mắt di động theo Draco. Cách cậu chỉ có một thước Hugh nghe thấy nó lớn tiếng hô cố lên, xem chừng trước khi trận đấu chấm dứt Harry sẽ bị khàn giọng tắt tiếng cho coi, cậu moi một lọ độc dược từ chỗ Sev cho nó.

Trái Snitch vàng còn chưa xuất hiện, Slytherin và Gryffindor bị vây trong trạng thái giằng co, điểm số không thể kéo dãn, lúc này Slytherin dẫn đầu điểm, lập tức Gryffindor liền đuổi sát theo, mấu chốt hay là xem ai bắt được trái Snitch vàng trước.

Draco tránh được một trái Bludger, trước mắt đột nhiên sáng ngời, chút ánh vàng loé sáng cách đó không xa. Cậu ta kẹp sát chổi, bay vụt qua. Tầm thủ Gryffindor cũng phát hiện, lập tức bay theo.

Trái Snitch vàng phi thường giảo hoạt, mỗi lần đều ở giây cuối cùng trốn thoát khỏi kẽ tay tầm thủ, hai người đuổi theo nó khắp cả sân bóng, nhóm phù thuỷ nhỏ trên khán đai kích động, tiếng gào sắp lật tung cả sân bóng.

Nhưng vào lúc này, một trái Bludger màu đen đột nhiên bay khỏi sân bóng, thẳng tắp hướng về phía Harry, tiếng xé gió bén nhọn làm màng tai người ta đau đớn. Harry nhanh nhẹn nghiêng người, tránh được quả Bludger đập vào, nhưng quả bóng này thực rõ ràng là nhằm vào nó mà đến, góc độ biến đổi, tiếp tục nhằm phía Harry.

Người chung quanh hét rầm lên, né tránh tán loạn, sợ bị lan đến. Snape đầu tiên rút ra đũa phép, nhưng tốc độ trái Bludger rất nhanh, chú ngữ rất khó nhắm trúng, ngược lại dễ dàng ngộ thương học trò.

“Chết tiệt!” Snape mắng một tiếng, vừa cẩn thận bảo hộ Hugh trong ngực, vừa rống, “Potter! Lại đây!” Harry lăn một vòng trên mặt đất, đứng lên chạy về phía hắn, trái Bludger lập tức bay theo. “Tránh ra!” Snape rống, Harry theo bản năng tránh qua bên phải, “Bùm” một tiếng, trái Bludger không kịp theo nó quẹo bị Snape cho một cái Reducto.

Harry nhẹ nhàng thở ra, mềm chân than thở ngồi dưới đất, lau mồ hôi lạnh. Hô — thiếu chút nữa mất mạng!

“Harry!” Draco hầu như đáp ngay xuống khán đài, vài bước chạy đến bên người nó, “Harry, em không sao chứ?” Trời biết, lúc nhìn thấy Harry bị trái Bludger tập kích, tim cậu ta cũng sắp nhảy ra ngoài.

Harry bị cậu ta túm lấy nhìn tới nhìn lui, sắp hôn mê tới nơi, vội vàng nói: “Draco, mình không sao.” Draco một tay ôm lấy nó vào trong lòng, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả cái người vừa chạy đua cùng tử vong là nó.

Harry miễn cưỡng thò đầu ra từ trong ngực cậu ta, “Draco, mình thắng rồi sao?” Draco tức giận nói: “Em còn quan tâm cái này! Lập tức đi bệnh xá cho tôi!” Harry dài giọng kêu cậu bé, thanh âm mềm nhũn, “Draco –“

“Đáng giận!” Thật hết cách, Draco từ trong túi tiền lấy ra một trái bóng nhỏ có cánh, “Tôi nghĩ là thắng.” Lúc cậu ta mới bắt được thứ giảo hoạt này, ngay cả hưng phấn cũng không kịp, đã thấy Harry đang ở hiểm cảnh, sợ tới mức bay cả ba hồn bảy vía.

Harry đang sung sướng đây, cầm trái Snitch vàng hô to, “Hey! Draco bắt được trái Snitch vàng rồi! Chúng ta thắng!” Slytherin oà lên một trận lại một trận hoan hô, nhóm sư tử nhỏ Gryffindor ủ rũ.

Harry không vui sướng được bao lâu, cổ áo đã bị người ta xách lên, ngẩng đầu, khuôn mặt âm trầm vô cùng của Snape gần ngay trước mắt. Xong đời!

“Giáo sư Snape……” Harry đau khổ kêu. Snape ném nó tới trên người Draco, hai người thiếu chút nữa ngã nhào ra sau, “Draco, nếu trò còn có một chút đầu óc, nên biết hiện tại phải cái gì!” Draco bị giận chó đánh mèo, còn không kịp nói gì, phía sau lưng đã truyền tới tiếng rống của nữ vương bệnh xá, “Harry! Ôi, thật sự là đáng sợ! Ta phải kiểm tra toàn thân cho trò! Merlin ơi, ta sớm nói là cái loại hoạt động nguy hiểm như Quidditch này nên bị hủy bỏ rồi cơ mà!”

Harry lạnh run, nó không hề muốn tới bệnh xá tí nào đâu!

Truyện Chữ Hay