(Miêu: chương liền mạch nha, đại khái là bà Sâu bà ấy bỏ ngang tình tiết)
Viết thư cho Draco, quý tộc nhỏ bạch kim trong thư hồi âm đã hoàn toàn không che dấu sự lo lắng của mình, tìm từ không hề quý tộc quanh co vòng vèo mà kịch liệt bày tỏ ý tưởng muốn tự mình đi thăm Harry. Hugh hồi âm lại nói ngày mai sẽ tới đường Privet Drive, để Draco đỡ lo cậu nói là có việc gì sẽ nhất định nói cho cậu ta biết.
Ngày hôm sau, Hugh nói với Snape rằng mình muốn tới đường Privet Drive để thăm Harry, Snape đen mặt ngay lập tức, từ lỗ mũi hừ ra một hơi đầy khinh thường, “Cái thằng nhóc Potter ngu xuẩn kia? Ta không rằng em cần phải tới thăm nó, nó đang sống đến không thể tốt hơn!”
Hugh nghĩ đến bạn mình bị đối đãi ra sao tại cái gia đình chán ghét pháp thuật kia, ánh mắt không khỏi buồn bã. Snape nhướng mày, kéo cậu vào trong lòng, “Hugh, em đang suy nghĩ cái gì?”
Theo bản năng muốn lắc đầu, lại dừng lại, nghĩ ngợi, viết: “Sev, em nghĩ anh không hiểu biết mấy về hoàn cảnh sống của Harry.”
Nghe được chuyện về thằng nhãi con nhà Potter, đôi mắt Snape tràn ngập chán ghét, đáy mắt che dấu đi cảm xúc phúc tạp không muốn người biết, hừ mạnh một tiếng khinh thường từ đằng mũi, “Sao nào? Dumbledore nói nó sống cuộc sống y như hoàng tử vậy, tốt vô cùng, toàn bộ giới pháp thuật đều biết điều này. Hừ! Tự đại, lỗ mãng, xúc động!”
Hugh bất đắc dĩ, cúi đầu viết nói: “Sev, anh đừng quên, Harry là một Slytherin.” Snape đáp lại là một tiếng hừ lạnh.
“Sev, nếu em nói với anh tất cả đều sai thì sao?” Hugh viết, giương mắt có chút lo sợ bất an nhìn Snape.
Hhai hàng lông mày Snape nhíu chặt, “Có ý gì?” Hắn dự cảm xấu.
Hugh vân vê cái bút, cúi đầu tiếp tục viết, “Sev, em nghe Harry ngẫu nhiên đề cập qua, cậu bé sống cũng không tốt. Cả nhà Dursley cực kỳ ghét cay ghét đắng pháp thuật, nên cũng ghét luôn cả cậu bé. Bọn họ coi Harry là gia tinh mà sai vặt, động tí là đánh chửi cậu bé. Trên người Harry có rất nhiều vết thương, đều là dấu vết bị ngược đãi.”
Sắc mặt Snape đã không thể dùng âm trầm mà hình dung được nữa, hắn giống như phẫn nộ đến cực điểm, lại giống như rất đau xót, còn có hối hận. Cánh tay hắn ôm Hugh dùng lực rất lớn, Hugh thậm chí nghe thấy tiếng xương mình kêu lên “lách cách” đầy kháng nghị, đau đến mức nhíu mày.
Nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng không hề nhúc nhích. Hiện tại cảm xúc của Snape đang hỏng bét, cậu không thể lại khiến hắn nhiều thêm chút cảm xúc phản đối nào.
Nhưng trong lòng lại từ từ nảy lên một nỗi buồn sâu lắng.
Quả nhiên, người đàn ông này không có khả năng buông xuống cảm tình với Lily Evans. Chỉ là chuyện của con trai cô đã đủ khiến hắn không khống chế được.
Hugh cảm giác được nơi ngực trái đang đập dâng lên cơn đau bén nhọn nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi bách hải, vượt xa khả năng thân thể có thể chịu đựng được.
Hugh White, không có gì đâu. Cậu tự nói với chính mình. Mày không phải đã sớm biết sao? Hắn không có khả năng quên đi cô gái tóc đỏ mắt xanh kia, mày vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng địa vị của cô trong lòng hắn. Hugh White, nghĩ đi, vốn ngay cả tư cách thân mật thủ bên người hắn cũng không đủ. Mà hiện tại, hắn nói lời yêu với mày, cho mày vào ở nhà hắn, còn ôm mày, hôn mày, mày còn chưa thấy đủ hay sao?
Mày không thể được voi lại đòi tiên, càng tham lam sẽ mất đi càng nhiều. Chẳng lẽ ngay cả tư cách thủ bên người hắn mày cũng muốn mất đi sao?
Hugh White, mày nên biết đủ.
Hugh ở góc độ mà Snape nhìn không tới nhếch miệng cười, chỉ là nụ cười kia, nhìn thế nào cũng thấy chua sót.
Snape qua hồi lâu mới mở miệng, gian nan nói, “Nói hết những điều em biết.” Hắn buông ra Hugh trong lòng ra, con ngươi màu đen ám trầm trống rỗng, sâu không thấy đáy.
Hugh ngồi sang một bên, vừa được giải trừ cường lực giam cầm, xương cốt vẫn còn đau nhức. Cậu cúi đầu viết chữ, lông mi thật dài che dấu bi thương cuồn cuộn cùng dịu dàng dưới đáy mắt.
“Kỳ thật em cũng không quá rõ ràng, chính là nghỉ hè này cùng Draco viết cho cậu bé đều không có hồi âm, có lẽ liên quan tới nhà Dursley, cho nên em muốn tới thăm cậu bé.”
Snape nhăn mày càng sâu, con ngươi đen nổi lên lốc xoáy, “Ta đi với em!” Hugh nhẹ nhàng gật đầu, “Anh đi thay quần áo trước đi, chúng ta lập tức đi.”
Snape đứng lên đi nhanh lên lầu.
Hugh ngồi ở chỗ cũ, dùng sức vỗ vỗ mặt mình, buộc bản thân tươi cười. Không biết từ khi nào nhóc tuyết li đã lủi đến bên cạnh cậu, giống như cảm giác được cảm xúc của cậu chủ không tốt, vươn đầu lưỡi hồng lm lm mu bàn tay cậu an ủi.
Hugh ôm nó lên trên tay, cúi đầu hôn nhẹ chóp mũi ướt át của nó, mặt mày hiền hoà.
Số đường Privet Drive, nam nhân tóc đen cao lớn cùng thiếu niên áo ngắn quần dài xinh đẹp tuyệt trần đứng cùng nhau.
Hugh nhìn nhìn Snape sắc mặt âm trầm, đi lên trước từng bước, ấn chuông cửa.
Bên trong truyền tới tiếng mở cửa, tiếp theo “răng rắc” một tiếng, cửa mở ra, ánh vào mi mắt là khuôn mặt đỏ gay của Vernon Dursley.
Snape lãnh đạm chào hỏi: “Xin chào.” Hugh cũng mỉm cười gật gật đầu.
Vernon Dursley trong mắt hiện vẻ nghi hoặc, “Xin hỏi hai người là ai? Tìm ai?” Gã tin tưởng mình chưa gặp qua hai người kia. Snape lạnh lùng nói: “Mr. Dursley, tôi là giáo sư độc dược học Hogwarts Severus Snape, bên người tôi là học trò của Hogwarts Hugh White, chúng tôi tìm Harry Potter.”
Sắc mặt Vernon trong nháy mắt đỏ gay gắt, làm người ta hoài nghi liệu có thể trong một khắc nữa gã có thể bạo mạch máu mà chết, hơn nửa ngày mới run rẩy, mang theo cơn tức cùng sợ hãi rống: “Mấy tên quái vật này! Lập tức rời khỏi nơi này! Nhà chúng tao không chào đón lũ quái vật bọn mày! Cút!”
Snape hơi động tay, đũa phép giấu trong tay áo rơi xuống tay, chỉ thẳng vào chóp mũi Vernon Dursley, “Mr. Dursley, ta nghĩ nếu cái sọ não bị cỏ lác nhồi vào của ông còn lưu lại một chút trí tuệ, có lẽ ông muốn nhận một cái Crucio hay là Sectumsempra?”
Vernon Dursley cho dù không biết Crucio cùng Sectumsempra là cái gì, cũng biết tuyệt không phải lời hay, lập tức nuốt nước bọt, hoảng sợ nhìn cái gậy màu đen cách chóp mũi mình nửa feet Anh, thở cũng không dám thở mạnh.
“Anh yêu, sao vậy? Là có khách đến sao, sao không mời người ta vào ngồi?” Giọng nói có chút sắc nhọn từ xa vang lại, Vernon Dursley muốn kêu vợ mình không cần lại đây, lại bị đũa phép uy hiếp sợ tới mức phát không ra tiếng nào.
Rất nhanh, một người phụ nữ trung niên vừa gầy vừa cao, cùng Vernon béo ục ịch đối lập rõ ràng, nhìn thấy tình cảnh này, đầu tiên là giật mình, sau đó hét lên một tiếng, “Chúng mày muốn làm gì người nhà của tao?! Đồ quái vật! Cách nhà tao xa một chút!”
Snape bên môi gợi lên trào phúng cười, “Pentunia …… Ivans, Dursley……” Petunia trong mắt hoảng sợ càng sâu, “Severus Snape! Là mày! Mày tới làm cái gì? Nhà chúng tao không chào đón mày!”
Snape lạnh lùng cười, “Hừ! Muggle ngu xuẩn! Potter đâu? Kêu nó đi ra!”
“Không! Thằng nhãi quái vật kia……” Petunia dồn dập thở dốc một tiếng, thanh âm bén nhọn, “Tao sẽ không cho bọn mày mang nó đi!”
Snape chọn mi, “Dursley…… A – Mrs., bà cho rằng chỉ bằng bà……hai người Muggle, có thể ngăn được ta?”
Hình như là nhớ tới chuyện gì đáng sợ, sắc mặt Petunia càng thêm tái nhợt, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn do kịch liệt thở dốc, môi mím thật chặt, “Mày, mày…… chúng mày……”
“Mommy, có chuyện gì vậy? Con đói quá, có gì……” Thanh âm bị tiếng thét chói tai của Petunia đánh gãy: “Dudley! Mau vào trong nhà! Không được đi ra!”
Dudley Dursley ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, một loại sợ hãi không thể diễn tả quấn lấy trái tim nó, khiến nó phát ra tiếng thở dốc nặng nề khó nghe.
Snape nhìn thằng nhóc mập như heo, nhớ tới bộ dáng gầy yếu của thằng nhóc Potter kia, ánh mắt càng âm lãnh vài phần — bọn họ cư nhiên dám ngược đãi con trai của Lily! Quả thực không thể tha thứ!
Snape nhếch mép cười, vẫy đũa phép, dưới cái nhìn hoảng sợ của một nhà Dursley mà biến cửa thành một con rắn nhỏ, “Nếu các người không muốn chuyện tương tự phát sinh trên người mình, tốt nhất là lập tức gọi thằng nhãi con Potter lăn ra đây!”
Một bên Hugh đỡ trán — Sev, anh là đến giúp Harry, không nên nói như kiểu muốn đuổi giết cậu bé được không?
Cuối cùng sự sợ hãi đối với những điều không biết chiến thắng hết thảy, Vernon Dursley thở hào hển, quay đầu nói với Dudley: “Dudley con yêu, đi kêu Potter xuống dưới!”
Dudley Dursley chưa kịp thấy sợ khiếp vía về con rắn đang phun lưỡi đỏ tươi kia, nghe thấy thế, như được đại xá, nhanh chân lấy một loại tốc độ mà một người mập như nó khó lòng đạt được xông lên lầu.
Trên lầu truyền đến binh bốp lách cách động tĩnh, một lát sau, Harry mặc quần áo Muggle dài rộng, tóc vẫn lộn xộn như thường xuất hiện dưới chân cầu thang, thấy cửa Snape cùng Hugh, đôi mắt xanh nhất thời nở rộ ra hào quang, ba bước thành hai liền vọt qua, “Hugh! Giáo sư Snape!”
Xét thấy khí tràng Snape quá mức cường đại, lại có cảm tình tốt với Hugh, Harry đứng trước bậc thềm, đôi mắt xanh ngập nước nhìn cậu, giống như tủi thân vô cùng, chỉ thiếu nước cọ lên cánh tay Hugh thôi.
Hugh thương tiếc sờ sờ mái tóc lộn xộn lại mềm mại vô cùng của nó, đối với một đứa nhỏ khát vọng ấm áp như Harry, nhiều ngày như vậy không nhận được thư bạn bè giử cho, xác thực sẽ làm nó rất khó chịu.
Hành động dịu dàng của Hugh đổi lấy mấy cái cọ cọ nhẹ nhàng mang theo tủi thân cùng ỷ lại của Harry, “Hugh –” hai tròng mắt ướt sũng mắt giống như đang lên án cậu bỏ quên nó, không viết thư cho nó.
Snape nặng nề mà hừ lạnh một tiếng, “Potter ngu xuẩn! Lăn đi lấy hành lý của mi ra đây!” cái đầu lông xù đặt trên cánh tay người yêu nhà mình trông thật là chướng mắt!
Vốn Snape chỉ định tới xem cứu thế chủ không trả lời thư là có chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại nhìn thấy sự đối lập giữa Dudley Dursley một thân thịt béo cùng thằng nhãi Potter gầy trơ cả xương, hắn thật sựkhông thể chịu đựng được con trai của Lily tiếp tục chịu khổở cái nơi này nữa!
Harry dựa vào cánh tay của Hugh, nghiêng đầu nhìn Snape, ánh mắt chờ mong, “Giáo sư Snape, em có thể rời khỏi nơi này sao?”
Tay Snape giật giật, đũa phép cất vào trong tay áo, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nói: “Nếu mi nguyện ý tiếp tục ở lại chỗ này, ta cũng không có ý định bắt buộc mi rời đi.”
Harry lập tức đứng thẳng người, dùng sức lắc đầu, “Em muốn rời đi! Em muốn rời đi!”
“Vậy mau cút đi vào lấy hành lý!” Snape không chút khách khí nói, trong ngôn ngữ tràn đầy không kiên nhẫn. Hắn quả nhiên vẫn vô cùng chán ghét loại sinh vật Potter này!
Harry nhìn sắc mặt xanh trắng của một nhà Dursley, chỉ vào chỗ chạn bát, “Giáo sư Snape, hành lý cua em đều bị khóa ở chỗ đó rồi.” Nghỉ hè nó vừa về, Vernon Dursley liền khoá hết hành lý của nó vào chạn bát, hại nó ngay cả bài tập nghỉ hè cũng chưa làm được.
Snape lại hừ một tiếng, Allomohora không tiếng động không đũa phép, khoá chạn bát rớt cạch xuống dưới, Harry sùng bái nhìn Snape, nhảy nhót chạy tới lấy đồ đạc của mình.
Harry xách hành lý, Snape vẻ mặt chán ghét, không tình nguyện để cho Harry bắt lấy tay phải của mình, còn bản thân thì ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Hugh, độn thổ rời đi.
Về phần một nhà Dursley nhìn bọn họ thình lình biến mất trong không khí, sợ tới mức suýt xỉu — ai để ý bọn họ chứ!