[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

chương 45: tâm ý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giáo sư?

Hugh có chút phản ứng không kịp, chớp mắt mấy cái — giáo sư, thầy làm sao vậy?

Bên môi Snape gợi lên một độ cong hoàn mỹ, đôi môi mỏng gần như dán lên lỗ tai Hugh, “Cậu White, cậu lại đang nghĩ miên man cái gì đó? Hửm?”

Âm cuối hơi hất lên làm Hugh chưa hề có sức chống cự xương sống lưng mềm yếu, thiếu chút nữa đứng không vững.

Hugh lung tung lắc đầu, cho dù hiện tại đầu óc có chút mơ hồ, cậu cũng theo bản năng không cho bản thân lộra nửa điểm tình ý không nên có trước mặt Snape.

Snape hơi nhăn mi lại, vì Hugh không thẳng thắn thành khẩn, cũng vì sự tự ti làm người ta đau lòng của cậu. “Không tính trả lời ta sao? Có lẽ cậu càng nguyện ý vì cậu giấu diếm mà nhà Ravenclaw trừ hai mươi điểm?”

Hugh nghĩ nghĩ, trừng mắt nhìn hắn — Hogwarts nào có quy định học trò thẳng thắn thành khẩn tâm sự của mình với giáo sư chứ? Giáo sư, thầy đây là lạm dụng chức quyền!

Snape kỳ dị làm sao lại hiểu được ý tứ trong đôi mắt cậu, nhếch mày, “Ta nghĩ cậu White không phải ngày đầu tiên nhận thức ta, cậu biết đấy, cuối cùng ta sẽ tìm được lý do hích hợp nhất làm bảo thạch nhà Ravenclaw biến mất.”

Thì ra giáo sư thầy còn biết mình vẫn luôn lấy cớ trừ điểm sao?

Hugh căm giận mím môi — giáo sư thầy rất đáng giận!

Snape cảm thấy bất đắc dĩ, đứa nhỏ này luôn không có khắc nào không dụ hoặc hắn, lại còn hoàn toàn không tự biết. Merlin biết hắn đã không muốn nhẫn nại nữa!

Snape rất nhanh cúi đầu, đôi môi tinh chuẩn dán lên cánh hoa hơi vểnh của Hugh. Hắn cũng không có tiến thêm bước nào, chỉ nhẹ nhàng để bốn phiến môi chạm nhau.

Hugh mở hai mắt thật to, trong đôi mắt mèo hổ phách tràn đầy không dám tin, cái đầu nhỏ ngốc nghếch thậm chí không phản ứng nổi hiện tại rốt cục là cái tình huống gì.

Snape hồi lâu mới rời khỏi đôi môi mềm mại của cậu, nhìn cậu vẫn là bộ dáng dại ra đáng yêu, không khỏi cười nhẹ, “Như vậy liền ngây người?”

Hugh rốt cục chớp chớp ánh mắt, lông mi thật dài giống như cái quạt chớp lên chớp xuống, lùi ra khỏi lòng Snape, đối mặt trước hắn, thần sắc bình tĩnh đến độ khiến Snape chau mày — Hugh phản ứng thật ngoài dự kiến của hắn.

Hugh trước nhẹ nhàng thả nhóc tuyết li trong lòng ra, sau đó đứng lên, lấy ra giấy bút, chậm rãi viết: “Giáo sư Snape, đùa giỡn em như vậy thầy thấy rất thú vị sao?”

Cái gì?

Đôi mày ánh tuấn của Snape như xoắn tít vào nhau, “Cậu nói ta đùa đang giỡn cậu? Cậu White, từ nơi nào cậu lại cho ra cái kết luận vớ vẩn buồn cười này?” Snape dừng một chút, “Well, có lẽ ta không nên chờ mong bằng cái đầu bị quỷ không lồ đá của cậu đưa ra được kết luận chuận xác gì.”

Hugh đề bút muốn viết gì đó, Snape tiến lên nhanh chóng, hầu như là kề sát cậu, rút giấy bút trong tay cậu ra, “Cậu định viết gì? Hỏi ta vì cái gì vô duyên vô cớ hôn môi cậu, không phải đùa giỡn cậu thì là cái gì đúng không? Ta nói đúng hay không? Hugh White!”

Snape rất ít gọi cả họ tên Hugh, gọi như vậy chứng tỏ Snape là thật phát hỏa.

……

Hugh không có công cụ để biểu đạt ý tứ của mình, chỉ có thể cúi đầu để rắn chúa bệ hạ rõ ràng bị chọc giận phun nọc độc.

“Ta thực không nên ôm hi vọng gì với cái đầu nhồi đầy cỏ lác của cậu, Hugh White, là cái gì khiến cậu cho rằng giáo sư độc dược của cậu có thời gian với tinh lực cùng tâm tình đùa cái trò nhàm chán đến cực điểm này? Hử? Có lẽ hành vi của ta trong thời gian ở chung này khiến cậu cảm giấy ta giống một tên Gryffindor ngu xuẩn thích đùa dai? Nói cho ta biết, hả?”

Hugh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hổ phách thật to thẳng tắp nhìn hắn, nơi đó có khổ sở, phẫn nộ, bi thương, giãy dụa, mê mang, chính là không có vui sướng.

Như vậy giáo sư thầy muốn em nghĩ như thế nào đây? Bởi vì một nụ hôn bất thình lình mà hy vọng xa vời rằng nói không chừng thầy thích em, nói không chừng thầy đã thoát khỏi bóng ma của Lily Potter, hơn nữa người giúp thầy thoát khỏi nó còn là em hay sao?

Em không có cuồng vọng như vậy, cũng không có lòng tham như vậy. Em chỉ hy vọng có thể yên lặng coi chừng thầy, không bị thầy chán ghét mà vứt bỏ cũng đã cũng đủ. Nhiều hơn nữa, em không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ!

Hugh nói thầm trong lòng, nhưng cậu cũng chỉ có thể phát tiết như vậy ở trong lòng mà thôi.

Trừ bỏ bản nhân Snape, thế giới này sẽ không có ai so với Hugh biết rõ cảm tình của Snape đối với Lily Potter. Không, ở trong lòng Snape, cô gái tóc đỏ mắt xanh lá xinh đẹp kia vẫn luôn là Lily Evans.

Snape dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu ánh sáng cùng nguồn ấm duy nhất trong cuộc đời đen tối của hắn, vì nó mà chạy giữa hai đầu sáng tối, vì nó mà bảo hộ đứa nhỏ của kẻ mình hận nhất, vì nó mà vứt bỏ tín ngưỡng cùng sinh mệnh. Hugh White cậu lấy gì mà tranh với cô gái chói mắt kia?

Sai lầm rồi, Lily Evans thậm chí không cần tranh, cũng đã có thể khiến cậu thất bại thảm hại, làm cho cậu ngay cả một chút dũng khí đi tranh thủ cũng không có.

Lily Evans là quyến luyến duy nhất của Snape, là miệng vết thương vĩnh viễn cũng không thể khép miệng trong lòng Snape, là tội nghiệt mà hắn không thể chuộc lại Mà Hugh White chỉ là một học trò của hắn, có lẽ đến cuối cùng ngay cả một chút dấu vết cũng sẽ không lưu lại trong sinh mệnh của hắn.

Snape xác thực đối xử với cậu không bình thường, nhưng loại bất thường này Hugh chưa bao giờ cho rằng thành lập trên trụ cột ‘tình yêu’.

Sự tự tin mà Hugh che dấu dưới mặt ngoài bình tĩnh ôn hòa vĩnh viễn khiến cậu lùi bước, cậu không có tự tin giành được tình yêu của Snape, thậm chí cũng không dám cho hắn biết.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này không thể nghi ngờ đã nhấc lên sóng gió động trời trong lòng cậu, nhưng thế thì sao? Cậu cũng không cho rằng Snape lại sinh ra thứ cảm tình mà cậu chờ mong nhất cũng vô lực nhất.

Cậu cùng lắm chỉ là một phù thuỷ Muggle không thể bình thường hơn, còn là một người câm, ngoại trừ một thân trù nghệ có thể tự hào thì chẳng còn gì. Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng nụ hôn này đại biểu cái gì đó?

Cậu biết Snape không phải người hay đùa giỡn, thậm chí nam nhân này phần lờn thời gian đều là nghiêm túc mà lạnh lùng. Nhưng lúc này, cậu càng tin Snape chỉ là nhất thời hứng thú.

Snape nhìn hai trong mắt đựng vô số cảm xúc phủ định của Hugh, lửa giận khơi mào khi bị cậu hoài nghi nháy mắt biến mất vô tung, lòng lại càng thấy đau hơn.

Mềm nhẹ cũng không cho phép phản kháng khoá đứa nhỏ kia vào lòng, Snape ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Nhóc con chết tiệt, ta nên bắt em làm thế nào mới được đây?”

Loại ngữ khí vừa bất đắc dĩ lại mang theo tràn đầy yêu chiều này làm cho những ý nghĩ lộn xộn của Hugh lập tức thanh minh lên, sau đó bên tai lặng lẽ hồng thấu.

Bất cứ lúc nào chỗ nào, nam nhân này luôn có biện pháp làm cho cậu sa vào những dịu dàng ngẫu nhiên của hắn, ngay cả ý niệm thoát ra trong đầu đều không nghĩ nổi.

Severus Snape thật là kiếp nạn cả đời này khó giải của Hugh White cậu.

Hugh nghĩ, đem đầu nhỏ vùi sâu vào trong cái ôm ấm áp khiến cậu quyến luyến không thôi, tự cho mình hưởng thụ trước một lát ấm áp.

Quên đi. Mặc kệ Snape là xuất phát từ nguyên nhân gì mà hôn cậu, cậu cũng không muốn so đo nữa. Chỉ cần có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn, cũng rất tốt.

Snape cảm nhận được đứa nhỏ trong lòng kia không tiếng động thỏa hiệp, vừa vì cậu kiềm nén mà thương tiếc, lại vì cậu để ý mình mà sung sướng.

Môi hắn kề sát trước lỗ tai bạch ngọc của Hugh, nhẹ nhàng phun ra ba chữ mà cậu nghĩ rằng vĩnh viễn sẽ không thốt ra khỏi miệng nam nhân này.

Thân thể Hugh kịch liệt chấn động, cho dù dưới cái ôm mạnh mẽ của Snape, vẫn như cũ không thể ngăn chặn.

Gạt người…… Sao cậu có thể nghe thấy thấy giáo sư nói với cậu ba chữ này chứ?

Nhưng bên tai hay là giọng nói trầm thấp như tơ lua của Snape, “Hugh,” Hắn lần đầu tiên kêu tên thánh của cậu, “Ta chỉ nói với em lần này thôi. Vô luận em có tin hay không……”

Trong nháy mắt đầu Hugh hình như nhảy ra rất nhiều ý niệm.

Giáo sư Snape nói thích cậu đó!

Merlin ơi, đây tuyệt đối là mộng!

Điều đó không có khả năng, có lẽ hôm nay kỳ thật là ngày cá tháng tư, mà không phải /.

Ha! Thì ra giáo sư Snape cũng biết nói giỡn đó thôi! Chẳng qua lời nói đùa cũng thật kém cỏi.

Nhưng rõ ràng cậu nghe thấy được mà–

Ôi không, cậu muốn khóc.

Hugh vứt bỏ sạch những ý nghĩ lung tung trong đầu, cọ loạn trong ngực Snape.

Cho dù là Snape hiện tại xuất phát từ nguyên nhân gì mà nói những lời này với cậu, Hugh biết, đối với Snape mà nói, nếu đã nói yêu, nhất định là cũng có cảm tình phương diện kia với đối phương, dù nhiều dù ít.

Kết quả như vậy đã vượt quá sự tưởng tượng của cậu, cậu không nên nghĩ nhiều thêm. Ít nhất cậu là người duy nhất trên thế giới này nghe qua ba chữ này của nam nhân, cho dù là Lily Evans cũng không có vinh quang này.

Nghĩ như vậy, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Hugh lộ ra tươi cười rực rỡ, không có một chút gánh nặng.

Muốn rời khỏi bờ ngực của Snape lại bị nam nhân dùng sức ôm chặt, Hugh ngửa đầu mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Snape nhíu mày, miễn cưỡng buông tay ra.

Hugh lui từng bước về phía sau. Vươn tay phải, ngón trỏ dài mảnh chỉ vào chính mình, sau đó hai bàn tay khum lại để trước ngực trái, cuối cùng dùng ngón trỏ chỉ hướng phù thuỷ tóc đen trước mắt.

Em thích thầy.

Lần đầu tiên không đè nén cảm tình của chính mình, biểu đạt ra ngoài. Có lẽ Snape không hiểu này thủ thế có nghĩa gì, nhưng cậu tin tưởng, chỉ cần Snape thật sự có ý với cậu, thì cảm tình của mình có thể nhắn gửi tới hắn.

Snape giống như cậu đoán, cho dù chưa bao giờ học qua thủ ngữ, nhưng hắn chính là hiểu được ý của Hugh.

Đem đứa nhỏ dễ dàng có thể làm xúc động nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng hắn lại ôm vào lòng, Snape có loại cảm giác kỳ diệu, giống như đứa nhỏ này là một bộ phận bị thiếu của cơ thể hắn, chỉ có ôm vào lòng mới cảm giác bản thân đầy đủ. Loại cảm giác thỏa mãn này, khiến cho hắn chỉ muốn thở dài.

Snape không nói thêm gì nữa, cứ việc hắn biết kỳ thật Hugh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng đối với sự thổ lộ đột nhiên của hắn, nhưng thực hiển nhiên đây không phải thời cơ có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề này. Cho nên hắn chỉ yên lặng ôm đứa nhỏ mất chưa tới hai năm đã tiến vào cư trú trong trái tim hắn, hơn nữa lại còn lấy tư thái vừa dịu dàng lại bá đạo chiếm lấy tim hắn.

Trái tim của bọn họ, cùng chung một nhịp đập.

Rừng Cấm đã hoàn toàn thành một mảnh tối đen, mặt hồ bán nguyệt phản xạ ra ánh trăng sáng tỏ, chiếu rọi hai người ôm nhau bên hồ.

Không biết từ khi nào chú hoá đá đã mất hiệu lực, nhóc tuyết li lúc trước còn hung hãn muốn công kích Hugh giờ lại im lặng nằm tại chỗ, ngửa đầu, quay tròn tròng mắt nhìn hắc bào nam nhân ôm chặt thiếu niên dung nhan tinh xảo an tường.

Truyện Chữ Hay