Giáng sinh rốt cục đã đến trong sự mong chờ của mọi người.
Hogwarts trở nên lạnh lẽo đi hẳn, không còn tốp năm tốp ba phù thuỷ nhỏ bừa bãi cười đùa, Hogwarts chỉ còn là một toà thành cổ xưa, ma ko phải là cái nôi pháp thuật của Anh quốc.
Hugh cuối cùng chọn ở lại trường, tháp Ravenclaw chỉ có mình cậu, không gian lớn như vậy lại có hương vị trống vắng.
Sáng sớm Hugh ăn xong bữa sáng không lâu thì chui về phòng ngủ tiếp, mùa đông thật sự quá lạnh, sức hấp dẫn của ổ chăn ấm áp không phải thứ mà Hugh có thể cưỡng lại.
Không ngờ lại ngủ một mạch đến quá chiều, Hugh rửa mặt xong, kiểm kê lại quà tặng một chút, xác định không có sai lầm gì mới vỗ tay gọi diều hâu Gavin qua đây.
Hugh không để cho Gavin ở trong chuồng cú Hogwarts mà để lng sắt của nó bên cửa sổ. Gavin có linh tính, không thích ở chung, ăn cơm cũng theo phong cách quý tộc, thật khiến Hugh bớt lo mà.
Chỉ là mấy tháng nay Hugh chưa nhờ nó làm điều gì, nó khá là bất mãn, nghe thấy Hugh vỗ tay, giương cánh bay đến đậu trên vai cậu, nhẹ nhàng mổ tay cậu vài cái biểu thị oán hận vì bị lơ là lâu ngày của mình.
Hugh trấn an sờ sờ nó đầu, lấy ra mấy tấm ảnh.
Gavin kêu một tiếng dài, nhấc một chân lên, bộ dáng cao ngạo gợi đòn.
Nhưng Hugh chỉ cười cười, lấy một phần quà tặng cột vào chân nó, chỉ bức ảnh thứ nhất, sau đó chạm chạm vào cái mỏ sắc bén của nó.
Gavin kêu một tiếng ngắn ngủi, giương cánh bay ra khỏi cửa sổ.
Hugh thoáng sửa sang lại phòng ngủ, tiếp theo rời khỏi tháp Ravenclaw, đi về phía KTX Hufflepuff.
Thức ăn Hogwarts không thế nào hợp khẩu vị của cậu cho được, bình thường cậu cũng không thường xuyên nấu ăn, ngày nghỉ Hogwarts vắng người đến đáng thương, cậu kiên quyết sẽ không khiến cái lưỡi của mình chịu khổ thêm nữa.
Hugh luôn không muốn nhìn đến sinh vật ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố lại thích tự ngược làm vui này, vào phòng bếp liền tự động chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, công việc lu bù.
Đáng thương cho mấy con gia tình, kể từ khi Hugh vừa vào cửa đã dộng đầu vô tường, vò đầu bứt tai.
Hugh ước lượng con bồ câu đã vạch sạch lông trong tay, tự dưng nhớ tới cái người âm trầm lạnh lùng dưới hầm kia, giật mình, quyết định làm gì đó cho hắn.
Phác hoạ một cái nồi hầm trên sổ tay, tìm đến một con gia tinh vẫn còn đang lớn tiếng nức nở ra sức kéo tai mình, chỉ vào bản vẽ ý là cậu cần thứ này.
Thật vất vảmới thấy mình hữu dụng, gia tinh nhất thời không trừng phạt bản thân nữa, dưới ánh mắt ghen tị của đám gia tinh còn lại, đến góc sáng sủa lấy ra một cái nồi hầm tiêu chuẩn.
Hugh hơi kinh ngạc, cậu còn tưởng phòng bếp Hogwarts thuần Tây sẽ không có thứ này, cậu cũng đã chuẩn bị chờ gia tĩnh sẽ lâm thời mới đi mua. Nghĩ lại, Hogwarts cũng có học trò Hoa kiều, có thể là chuẩn bị vì bọn họ.
Chỉ là cái nồi này, trông thế nào cũng thấy như là cả trăm năm chưa được dùng qua vậy.
Ý bảo gia tinh đem cái nồi này rửa đi, đặt lên bếp. Hugh rạch một khe hở lên bụng con bồ câu trên bếp, sau đó nhồi cẩu kỷ, đương quy, tây tham mấy thứ dược liệu bổ dưỡng [Sâu: đừng hỏi tui sao lại có mấy thứ này, cứ coi như phòng bếp Hogwarts không gì không có đi], để vào nồi hầm, thêm nước, vặn to lửa đợi nước sôi rồi để nhỏ lửa.
Làm xong, Hugh tự mình nấu một nồi cháo hoa, làm nấm hương xào đậu, nộm đu đủ xanh, gà cung bảo, mấy thứ đồ ăn gia đình, giải quyết bữa ăn ngay trong nhà bếp.
Điền no bụng mình rồi, Hugh nhìn nồi hầm, sau đó vén tay áo lên chọn lựa nguyên liệu nấu ăn một lần nữa.
Đợi toàn bộ xong thì đã gần thời gian ăn tối, Hugh phủi tay, vừa đúng lúc!
Kiểm tra bồ câu trong nồi, vẫn chưa đủ độ, ngẫm thấy Gavin cũng đã trở lại, cậu quyết định đi gửi cho hết quà tặng, dù sao quà Giáng sinh cũng cần đưa đến tay người ta trước buổi sáng Giáng sinh.
Trở lại tháp Ravenclaw, Gavin quả nhiên đang vênh váo tự đắc đứng trong lng của mình, cái chân cao ngạo khẽ nâng, trông khá là bễ nghễ.
Hugh đút cho nó miếng thịt vừa làm ở bếp, Gavin dùng tiếng kêu cao vt tỏ vẻ mình rất thích.
Hugh đem quà tặng còn lại và ảnh chụp phân chia ra, để Gavin lần lượt giao đi. Hugh thu nhỏ qùa tặng lại để tiện cho Gavin quắp lấy. Gavin mất chút thời gian mới hiểu được cậu chủ bảo gì, quắp một phần quà lên bay ra ngoài.
Nếu không phải hơi thở giáng sinh ở Hogwarts quá mức nồng đậm, Hugh chưa bao giờ trải qua ngày lễ này đúng thật là không nghĩ ra nên tặng quà.
Ngày mai chính là đêm Giáng sinh, hình như trước đêm Giáng sinh, Hogwarts có bữa tiệc tối, mọi thầy cô và học trò ở trường đều phải tham dự.
Hiện tại mới nhớ ra chuyện này, Hugh nhìn đống thức ăn đủ sắc đủ vị trên bàn mà trù trừ.
Nói không chừng là làm không công.
Mếu máo, Hugh quyết định đi thử vận may, có lẽ giáo sư Snape còn chưa tới sảnh đường, có lẽ so với tiệc Giáng sinh năm nào cũng giống năm nào ở Hogwarts, hắn có lẽ càng muốn nếm thử tay nghề của mình hơn chăng?
Hugh ôm ý nghĩ như vậy, quay lại phòng bếp, nhìn bồ câu đã hầm gần ba tiếng trên bếp, mềm vừa đủ.
Đặt thức ăn lên khay, Hugh đi về phía hầm.
Đến cửa hầm, con rắn trên cửa xì xì vài tiếng với cậu rồi mở cửa.
Hầu như là trong nháy mắt, tầm mắt lợi hại của Snape chống lại đôi con ngươi hổ phách của Hugh. Tay trái hắn còn đặt trên cửa phòng thí nghiệm, tay phải cầm đũa phép chỉ vào Hugh. Tốt lắm, Hugh lại ngắt quãng Snape nghiên cứu.
Thấy người đến là Hugh, Snape buông lỏng cảnh giác, thay thế bằng phẫn nộ, “Cậu White, chẳng lẽ đầu óc cậu bị quỷ khổng lồ ăn rồi à? Tôi nghĩ tôi cũng không mời cậu đến thăm văn phòng của tôi.”
Hugh đặt khay lên bàn, vẫy vẫy cánh tay có chút đau nhức, cười với Snape, ánh mắt mang theo chờ đợi thẳng tắp nhìn hắn.
Đối với cặp mắt kia, dù là ai cũng không giận nổi, khóe miệng Snape co giật vài cái, xoay người đi về phòng thí nghiệm xử lý vạc độc dược vì Hugh đột nhiên đến mà bị hỏng, tựếm cho mình vài cái Scourgify mới đi ra ngoài.
Hugh ngồi trên ghế sofa chuyên dụng, hai chân khép lại, tay đặt quy củ trên đầu gối, ra vẻ mình là trò ngoan.
Gân xanh trên trán Snape thực rõ ràng, vì tránh việc mình nhịn không được mà phun nọc độc, Snape đem tầm mắt chuyển hướng đến đồ ăn trên bàn.
“Lại là trò làm?” Snape nhếch một bên mày hỏi. động tác nhỏ trong vô thức của hắn làm cho Hugh trong lòng run rẩy.
Hugh gật đầu.
Miệng Snape giật giật, rốt cục vẫn nuốt nọc độc châm chọc Hugh là gia tinh trở về.
Mặc kệ nói như thế nào, người được lợi đều là hắn. Ăn nhiều năm tay nghề gia tinh như vậy cũng đã phát ngán, huống chi tay nghề của Hugh so với bọn gia tinh chỉ có hơn.
Hugh nghĩ ngợi, viết: “Tiệc tối Giáng sinh……” Vừa mới viết được bốn chữ này, Snape đã lạnh lùng nói: “Không cần để ý tới.”
Nếu Snape đã nói như vậy, Hugh tự nhiên thuận theo mà “quên” vụ tiệc tối này luôn.
Snape đối với việc Hugh làm một đống đồ ăn ngon đã quen rồi, Hugh trượt khỏi sofa, ngồi trên thảm mềm mại, chỉ đồ ăn rồi viết tên vào sổ, giống như đang chỉ cho Snape xem vậy.
Canh hạt sen, cá hấp, sườn xào chua ngọt, thịt xào cay, tỏi giã thịt luộc, thịt hầm.
Hugh biết Snape thích ăn thịt hơn cho nên làm nhiều món theo thói quen của hắn.
Snape cũng không quan tâm đến tên lắm, cầm đũa trực tiếp hưởng dụng.
Nói đến quá trình Snape học tập dùng đũa, Hugh cảm thấy có thể dùng từ đổ mồ hôi sôi nước mắt để hình dung.
Chiếc đũa đối với người không sống ở phương Đông quả thật quá xa lạ, cho dù là Snape cũng vấp phải trắc trở. Thật vất vả mới kẹp được một miếng thịt lại bị rơi xuống, nhìn thấy thế Hugh nghẹn cười, nọc độc của Snape toàn bộ khai hỏa, dội ướt Hugh từ đầu đến đuôi.. Cũng may sau vài lần, Snape rốt cục nắm giữ phương pháp, hiện tại đã dùng quen.
Hugh phát hiện mình rất thích bộ dáng dùng cơm của Snape.
Khi những ngón tay thon dài tái nhợt cầm lấy đôi đũa đen thật quá táo nhã, lúc miệng có thức ăn hắn sẽ không bao giờ mở miệng, lúc nhấm nuốt cũng sẽ không khó coi mà khép khép mở mở cái miệng. lúc gặp đồ ngon lông mày sẽ hơi nhếch, lúc này Hugh sẽ ghi nhớ món đó, định bụng về sau sẽ làm lại.
Đột nhiên lò sưởi trong tường bùng lên ngọn lửa xanh, Hugh hoảng sợ, cái đầu Dumbledore xuất hiện ở trong lò sưởi, “Severus, tiệc Giáng sinh đã bắt đầu, sao thầy còn……” ông chợt dừng lại, “Ah! Hugh, thì ra trò ở đây.”
Dumbledore nhìn thoáng qua Snape, “Severus, ta thật vui sướng nhìn thấy thầy và Hugh có quan hệ tốt như vậy.”
Snape đặt đũa xuống khay, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn cái đầu trong lò sưởi, “Dumbledore, mắt ông cũng bị đồ ngọt quỷ dị chiếm mất rồi à? Ông dùng con mắt nào thấy tôi và cậu White quan hệ không tồi?”
Dumbledore không trả lời, cười tủm tỉm chuyển đề tài, “A! Mùi gì thơm vậy! Gia tinh Hogwarts tay nghề thật tốt.”
“Dumbledore, tôi nghĩ ông biết hơn ai hết, mấy thứ này là cậu White nhiệt tình thích làm gia tinh nấu ra.” Snape liếc mắt nhìn Hugh không có biểu tình gì.
“A, không nghĩ tới tay nghề của Hugh lại tốt như vậy, Severus thầy thực có lộc ăn. Như vậy, xem ra thầy không định tham gia tiệc tối?” Dumbledore giữ nguyên nụ cười.
Bên môi Snape nhếch lên một độ cong châm chọc, “Tôi nghĩ điều này đã quá rõ ràng.”
“Ầy, tốt thôi, chúc thầy đêm Giáng sinh vui vẻ.” đầu Dumbledore biến mất khỏi lò sưởi.
Snape nhìn Hugh một cái, không nói cái gì nữa, lại cầm đũa lên dùng cơm. Hugh biểu hiện giống như Dumbledore căn bản chưa từng xuất hiện qua vậy, cứ ngơ ngẩn ngắm nhìn động tác tao nhã của Snape.
Chờ Snape lại buông đũa xuống, Hugh vẫn ngốc ngốc nhìn hắn, vẻ mặt cậu hiếm thấy mà dại ra, điều này làm cho Snape trong lòng tự dưng thấy sung sướng.
Một lát sau, Hugh đột nhiên hoàn hồn, chống lại con ngươi đen mang theo chút trêu tức của Snape, trên mặt không hiểu sao hơi nóng lên. Ý thức được Snape đã ăn xong rồi, cậu cuống quít đứng lên, đi qua thu dọn bát đũa.
Hôm nay làm hơi nhiều, Snape không ăn được hết. Hugh yên lặng ghi nhớ những món mà hắn ăn nhiều.