[Harry Potter] Phản Bội

chương 46: lỗ đen gia phả

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm đã khuya, Bellatrix nằm trên giường lăn qua lộn lại, không hề buồn ngủ.

Ban ngày sau khi Andromeda trở về, không hề để ý đến tiếng rống giận của Walburga, một mình một người đem theo hành lý, nhốt mình trong phòng ngủ, mặc cho Cygnus ở bên ngoài có gõ cửa, cô nàng cũng không chịu mở cửa.

Walburga tức giận đến nỗi trên bàn cơm buổi tối, sắc mặt bà xanh xao nhợt nhạt, tâm tình không tốt chê tới chê lui(?), khiến Kreacher sợ hãi tới nỗi đem đầu đập vào tường quở trách bản thân liên tục.

Bellatrix biết Andromeda chắc hẳn đã quyết định ở đây khoảng hai ngày rồi rời đi, điều duy nhất mà cô có thể giúp con bé, có lẽ là trợ giúp hết sức về mặt tài chính.

Đang trầm tư, cửa phòng cô nhẹ nhàng bị đẩy ra, Bellatrix theo bản năng cầm lấy đũa phép ở bên gối, chỉ vào thân ảnh lén lút kia: "Người nào?"

Andromeda nhẹ giọng nói: "Là em." Sau đó cô nàng cấp tốc đóng cửa lại, trèo lên giường, kéo chăn của cô rồi chui vào trong, "Bellatrix, em có việc muốn nói với chị."

"Chuyện gì? Là chuyện rời đi cùng Ted sao?" Cảm nhận được sự lạnh lẽo của tay chân Andromeda, Bellatrix cẩn thận giúp cô nàng dịch lại góc chăn.

"Đúng vậy.

Em đã quyết định, ngày mai sẽ ngả bài với cô Walburga và cha, nói với họ em muốn kết hôn với Ted.

Em biết, sẽ chỉ có một kết quả, bị trục xuất khỏi gia tộc Black, nhưng em sẽ không hối hận.

Ted vào buổi chiều ngày mai sẽ tới đón em, chúng em cùng nhau rời khỏi nơi này.

Chỉ là, Bellatrix, em không bỏ được chị và Cissy, cả Sirius nữa." Andromeda ôm lấy cánh tay Bellatrix, tựa đầu trên vai cô.

"Đứa bé ngốc, em cũng đã trưởng thành rồi, chắc hẳn phải theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.

Nhưng mà, em phải nghĩ cho kĩ càng, các em chưa bao giờ rời khỏi sự che chở của gia đình, trong tương lai, mọi việc đều phải dựa vào chính mình.

Trong sinh hoạt hằng ngày cũng không chỉ có tình yêu và ngọt ngào, từng vấn đề vụn vặt trong cuộc sống sẽ kích thích tình cảm của các em, sẽ không giống như bình thường trong trường học, chỉ có đơn thuần yêu say đắm.

Cho nên, em cần phải học cách lớn lên, học cách bảo vệ bản thân, học cách nhân nhượng Ted, bọn em cùng yêu thương lẫn nhau."

Nhìn gương mặt còn vương chút trẻ con của Andromeda, Bellatrix thế nhưng cũng có chút cảm giác không nỡ, mười tám năm này, người trong nhà đều đối xử thật lòng với cô, nhưng Andromeda hay là Narcissa, rốt cuộc cũng đều phải thực sự rời khỏi sự bảo hộ, tự mình đi tìm hiểu tương lai của chính mình mà thôi.

"Em hiểu được, nhưng mà Bellatrix, tình yêu, đôi lúc cũng cần một chút dũng khí, không thể đi lo lắng nhiều khả năng như vậy, cũng không thể sợ hãi chuyện xấu này chuyện xấu nọ, chỉ cần giờ khắc này, chúng em yêu nhau, sẽ có đủ dũng khí đối mặt với mọi khó khăn.

Cho dù cuối cùng sẽ có lúc chúng em mỏi mệt, không thể cùng hít thở, chúng em cũng sẽ không dứt được sự rung động đã từng, cũng không thể quên hết thảy sự ngọt ngào đã từng.

Nếu vì sợ hãi mà buông tay không dám nếm thử, thật ra cái đó so với có rồi mới mất đi còn nuối tiếc hơn."

Mắt Andromeda trong bóng tối vẫn lóe lên hào quang rực rỡ: "Huống chi, em biết, em và Ted sẽ không đi đến bước đường đó, nhiều năm như vậy, chúng em đều chưa một lần buông tay, vậy trong tương lai, chúng em lại càng không vì chút vụn vặt cuộc sống mà bất đồng quan điểm.

Chúng em sẽ nâng đỡ lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau, cùng tìm kiếm khoảng trời đất của riêng mình."

Andromeda thật sự không thiếu dũng khí, có lẽ theo như lời của cô nàng nói, chỉ khi dũng cảm bước một bước chưa từng có, mới có thể tìm được hạnh phúc chân chính.

Bellatrix nhẹ nhàng vỗ bờ vai cô nàng: "Dromeda, chị hi vọng em mãi mãi nhớ những lời em đã nói ngày hôm nay, vĩnh viễn dùng thái độ lạc quan đối mặt với cuộc sống.

Điều mà chị có thể làm cho em, là gửi lời chúc phúc thật lòng nhất đến em, chị hi vọng em có thể hạnh phúc, hi vọng em và Ted sẽ tìm được khoảng trời đất riêng của mình."

"Bellatrix, cảm ơn chị!" Andromeda tựa đầu chôn vào hõm gáy Bellatrix, nước mắt cô nàng thấm ướt áo ngủ của cô.

"Vậy còn chị thì sao Bellatrix? Tại sao chị không cùng anh Alexander đính hôn, lại trở thành tùy tùng của cái tên mà chị luôn đề phòng - Voldemort đó?"

Bellatrix không nói gì chỉ cười khổ.

Cô thì khác, sau khi trải qua một loạt hành động phản bội vẫn không thể né khỏi vận mệnh, cô nhận ra, lịch sử chỉ có thể thay đổi rất nhỏ, không có cách nào xoay chuyển rõ rệt.

Giống như Andromeda, cô nàng nhất định sẽ rời đi cùng Ted, nhất định không có được sự chấp thuận của gia tộc rồi bị xóa tên.

Điều duy nhất mà cô có thể làm, là tận lực ở trên cây cột lịch sử, giúp bọn họ tránh đi một ít bi kịch, cố gắng hết sức khiến vận mệnh của bọn họ lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu một chút, trên cơ bản mọi tình huống đều có thể được cải thiện.

Nhưng mà, chuyện này quá sức phức tạp, cô cho đến nay còn không rõ đã sửa sang tình huống của mình như thế nào, làm sao có thể nói cùng Andromeda đây?

Chuyển hướng đề tài, Bellatrix hỏi: "Andromeda, Sirius nói Alexander có để lại cho chị một bức thư, anh ấy nhờ em đưa cho chị, chuyện gì đã xảy ra?"

"Sau khi chị đi, em và Narcissa đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngày đó em thấy anh ấy ở dưới lầu nên đã đi xuống hỏi anh ấy.

Nhưng sau khi nghe nói chị không có ở nhà, hơn nữa đã rời đi một thời gian, bộ dạng anh ấy vô cùng đau lòng, lấy ra lá thư rồi đưa cho em, sau đó bước đi." Andromeda hoang mang mà ngẩng đầu: "Bellatrix! Chị và anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Có lẽ chị và anh ấy đã định là gặp nhau mà không thể bên nhau." Alexander nhất định cho rằng cô đã rời khi cùng người mà cô thật sự yêu thương, vậy nên anh ấy mới trở về Đức, vậy nên, bọn họ mới như vậy mà bỏ lỡ nhau.

Nhìn bộ dáng không muốn nói của Bellatrix, Andromeda có chút lo lắng: "Bellatrix, chị biết không? Có đôi khi, chị thật sự quá lý trí, mỗi khi có chuyện chị đều sẽ lo trước lo sau, cố gắng lựa chọn con đường có cái nhìn chính xác nhất.

Nhưng mà, chuyện tình cảm làm sao phân ra được cái nào tốt cái nào tốt hơn, nhất là tình yêu, nó cần một chút nông nổi, một chút dũng cảm không hề chùn bước.

Chúng em đều nhìn ra được, người chị yêu nhất không phải Alexander, chị đối với anh ấy như một người bạn tốt, tri kỷ.

Mà như vậy đối với anh ấy là không công bằng, đối với chị, lại càng không vui vẻ.

Bellatrix, em hi vọng chị có thể sớm nhận ra thứ mà chị thật lòng mong muốn."

Thứ cô muốn? Chuyện tình yêu và tương lai không thể nào vẹn cả đôi đường, cho nên cô mới luôn do dự.

Không thèm nghĩ đến vấn đề không có đáp án này nữa, Bellatrix xoay người ôm lấy Andromeda: "Dromeda, không cần lo lắng cho chị, hãy đi theo đuổi hạnh phúc của chính em.

Qua tối nay, có lẽ chị em ta sẽ không còn cơ hội để có thể cùng nhau nói chuyện phiếm giữa đêm thế này nữa."

"Ừm Bellatrix.

Chị nhất định cũng phải hạnh phúc." Andromeda cũng ôm lại cô, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Còn Cissy nữa, hãy giúp em nói lời xin lỗi, cũng không có cơ hội để cùng em ấy nói câu hẹn gặp lại, hi vọng em ấy cùng Lucius có thể hạnh phúc trong tương lai."

Sáng sớm ngày thứ hai, mắt Andromeda có chút sưng đỏ, kiên định nói với Cygnus cùng Walburga, hôm nay, cô nàng sẽ phải đi cùng Ted.

Mặc cho Walburga thở hổn hển hết quở trách lại uy hiếp, Andromeda vẫn trầm mặc không đáp một lời.

Cuối cùng cái giá vẫn là bị trục xuất khỏi gia tộc Black, Andromeda ở ngay trước mặt bọn họ thề, từ nay về sau, chủ động vứt bỏ gia tộc Black, từ nay về sau, không còn là nhị tiểu thư của gia tộc Black, cô nàng sẽ chỉ là Andromeda Tonks.

Đứng trước tấm thảm gia phả rộng lớn treo trên tường, Andromeda biết gương mặt mình trên đó sẽ sớm trở thành một cái lỗ đen, nhưng cô nàng vẫn không hề lùi bước như cũ.

Bellatrix đứng cùng cô nàng ở một bên, hỏi: "Dromeda, sau khi rời đi, bọn em có tính toán gì không?"

"Rời khỏi nước Anh, triệt để rời khỏi thế giới phù thủy, không cuốn vào chiến tranh một bên gì đó.

Bellatrix, chúng em quyết định nghe theo lời khuyên trước đó của chị, từ nay chỉ có lẫn nhau, sẽ không có tranh chấp phe phái gì hết.

Thật ra, sau khi Frank, Alice và Eden đều gia nhập Hội phượng hoàng, Dumbledore cũng từng mời Ted cùng gia nhập, Ted đã lấy lý do là trở về giới Muggle để từ chối.

Cho nên, chúng em sẽ cố gắng sống một cuộc sống bình thường nhưng lại vĩnh hằng."

"Ừm...!chị nghĩ em sẽ cần cái này." Bellatrix lấy ra một bìa thư to, "Bên trong có một chút tiền Muggle và Galleon, còn có chứng minh thư và một ít tiền trong tài khoản ngân hàng Mỹ." Cái này, vốn là cô chuẩn bị cho bản thân, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại chẳng có cơ hội sử dụng, hiện tại, cô hi vọng chút tâm ý này có thể giúp Andromeda và Ted thuận lợi bắt đầu cuộc sống mới.

Nhìn biểu cảm kinh hỉ của Andromeda, Bellatrix cười cười cho cô nàng một cái ôm cuối cùng: "Đi thôi nào, Andromeda, thượng lộ bình an."

"Cảm ơn chị, Bellatrix, cảm ơn!" Andromeda nói năng lộn xộn bày tỏ sự cảm kích, sau đó, cô nàng quay đầu lại nhìn tấm thảm gia phả treo trên tường, trong mắt vẫn lóe lên tia không nỡ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên: "Em sẽ cho Walburga thấy được, tương lai mà em có thể có được mới là hạnh phúc chân chính, mà tương lai đó, gia tộc Black mãi mãi không thể thay thế."

Rút ra đũa phép, Andromeda nhắm ngay tên của mình trên tấm thảm gia phả, bắn ra một tia sáng đỏ, thẳng tắp hướng đến vị trí tên của cô nàng.

Một trận khói đen bị thổi đi, một lỗ đen nhỏ dần lan rộng cho đến khi tên của Andromeda hoàn toàn biến mất.

Cô nàng dứt khoát nhấc lên rương hành lý, xoay người đi đến cửa lớn.

Cửa lớn nặng nề mở ra, ánh nắng ngoài cửa rực rỡ bắn vào, chiếu sáng đại sảnh u ám của dinh thự Black, Andromeda hứng trọn ánh mặt trời, không quay đầu tiếp tục tiến bước.

Ngoài cửa là Ted đang vươn tay mỉm cười, nhận lấy hành lý trong tay cô nàng, sau đó, hai người cười, liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau dùng thuật độn thổ rời khỏi quảng trường.

Vài ngày sau Bellatrix nhận được một bức thư không có chữ kí, mở thư ra, là bút tích quen thuộc của Andromeda: "Bellatrix, em và Ted đã thuận lợi đến Mỹ, nơi này dân phong tự do, hơn nữa di dân của các nước rất nhiều, em không cần phải lo lắng vấn đề hòa hợp.

Kế hoạch của chúng em là cùng đi học đại học của Muggle, về sau, cố gắng không sử dụng pháp thuật, sống như các Muggle bình thường khác.

Bellatrix, cảm ơn chị vì đã làm hết thảy cho chúng em, em và Ted đã quyết định, nếu đứa nhỏ đầu tiên của chúng em là con gái, chúng em sẽ lấy tên là Nymphadora - món quà của tiên nữ.

Bởi vì, nhờ có chị vẫn luôn giúp đỡ, chúng em mới có được cuộc sống mới, mới có thể cùng ngóng trông ngày mai, con của chúng em.

Bellatrix, trân trọng!"

Buông xuống phong thư, Bellatrix rốt cuộc cũng buông xuống tảng đá đang đè nặng trong lòng.

Bọn họ thế mà không gia nhập Hội phượng hoàng, không tham dự chiến tranh, lại không vào tuổi trung niên, vì chiến tranh mà mất đi Nymphadora của bọn họ.

...!

Chương này thiệt đong đầy cảm xúc, mà mấy chương sau còn hơn nữa:-))).

Truyện Chữ Hay