[Harry Potter] Phản Bội

chương 37: khuyên giải

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hết bị cảm rồi bị sốt nhẹ, những gì Bellatrix nhớ được ở mấy ngày kế tiếp là cô luôn nửa tỉnh nửa mơ, chỉ nhớ mơ hồ là bị rót vào miệng vài bình dược cảm, khiến lỗ tai không ngừng bốc khói.

Nhưng bên cạnh đó, tiềm thức Bellatrix cũng không muốn làm cho bản thân cô thanh tỉnh, cô hi vọng có thể trốn tránh, khỏi phải đối mặt với những lựa chọn đau đầu.

Cho đến ngày khai giảng, cô vẫn là một bộ dạng ốm yếu, dưới ánh mắt lo lắng của Andromeda và Narcissa, Bellatrix kiên cường cười nói bản thân không có vấn đề gì.

Gunta quả nhiên nói lời giữ lời, hắn không xuất hiện trước mặt Bellatrix nữa.

Cô cũng tranh thủ khoảng thời gian này, lẳng lặng chải vuốt tình cảm của bản thân, cố gắng tống một chút ngang ngạnh cố chấp không buông nào đó ra khỏi đầu.

Cô cũng không ngừng lặp lại với chính mình, tuyệt đối không thể lưu luyến, tuyệt đối không thể lại lần nữa xuôi theo cảm xúc.

Dù vậy, học kì mới này Bellatrix vẫn cứ như người mất hồn, những lần cuối tuần đi chơi ở Hogsmeade, cô thường nhớ về lần bầu bạn cùng người kia, bồi hồi đi dọc con đường mòn ở ngôi làng.

Nhớ những đêm khuya mất ngủ, hưng phấn cưỡi chổi bay khắp rừng cấm cùng người kia.

Còn nhớ tất cả những chủ đề mà cả hai đã từng đàm luận.

Sau đó, đã rất nhiều lần cô kiềm chế xúc động dùng bùa xóa trí nhớ lên bản thân, chỉ còn cách lặng lẽ che giấu tình cảm khởi đầu phập phồng này bằng cách liên tục vùi đầu vào sách vở, lấy biểu cảm bình tĩnh che giấu cảm giác đau âm ỉ trong tim.

Năm thứ sau cuối cùng cũng kết thúc, đến khi Bellatrix trở lại quảng trường Grimmauld, mấy tháng ngắn ngủi này tưởng chừng như đã qua mấy thập kỉ.

Nhẹ nhàng mơn trớn bức tường từng lưu giữ thân ảnh của người nọ vào đêm Bình An, tựa như nó đã thành một vết thương bí mật không thể chạm vào, đáy lòng đột nhiên co lại đầy đau đớn.

Toàn bộ kì nghỉ hè, Bellatrix đều chỉ quanh quẩn trong phòng mình, với lí do là chuẩn bị cho kì thi N.E.W.Ts.

Bellatrix bắt đầu dán mắt vào trong sách, không cho bản thân chút thời gian dư thừa nào để đau lòng hay hối hận.

Bộ dạng điên cuồng này của cô cũng khiến Phineas không nhìn nổi, sau mấy lần không dò hỏi được nguyên nhân, liên tưởng đến những lần Bellatrix biểu hiện thật kỳ lạ với mình, ông mơ hồ đoán ra được gì, thở dài rồi biến mất trong bức tranh.

Cuối cùng, cho đến khi trở thành học sinh năm thứ bảy, Bellatrix cuối cùng cũng có thể nở nụ cười chào hỏi với bạn bè thân quen, cũng khiến mọi người không nhìn ra được ở cô điều gì bất thường.

Thời điểm gần tốt nghiệp, các học sinh dần dần nồng nhiệt bày tỏ hết thảy cảm xúc của họ.

Bảy năm sớm chiều ở chung, khiến cho những nhóm bạn, cặp đôi thân thiết cùng nhau lập ra ước định, tương lai hứa sẽ vĩnh viễn không bỏ rơi nhau.

Đồng thời, bên cạnh việc chuẩn bị cho N.E.W.TS, các học sinh cũng bắt đầu ồn ào bàn luận về kế hoạch tương lai, phương hướng nhân sinh.

Nhất là các phù thủy xuất thân từ Muggle, đối mặt với bầu không khí khẩn trương trước mắt, nếu gặp phải lựa chọn nên ở lại hay không gia nhập chiến tranh phù thủy, bọn họ vẫn là trở về giới Muggle sống một cuộc sống bình thường thì tốt hơn.

So với bọn họ thì học sinh Slytherin không cần phải lo lắng gì nhiều về tương lai, bọn họ phần lớn là phải tìm cách chấn hưng gia tộc, hoặc kết hôn, hoặc kế thừa gia nghiệp, tất nhiên, bộ phận lớn sẽ đầu quân trở thành người ủng hộ cho Voldemort trong tương lai.

Sau khi Roldophus đính hôn, cậu ta có vẻ như ổn trọng hơn nhiều, cú mèo đến vào mỗi sáng sớm của cậu ta lúc nào cũng có thư tín mang huy hiệu gia tộc Lestrange, cậu ta hiển nhiên đã bắt đầu tiếp nhận nghiệp vụ của gia tộc.

Tuy rằng lúc nào nhìn Bellatrix ánh mắt cậu ta cũng rất nóng cháy, nhưng cậu ta không đi theo sau cô ríu rít nữa, thái độ đối với Josie, ngoài lãnh đạm ra vẫn là lãnh đạm.

Bellatrix khôi phục lại thói quen cũ, lúc không có tiết cô sẽ đến bãi cỏ quen thuộc nghỉ ngơi, trong cơn gió nhẹ phất, một mình lẳng lặng xem sách.

Ngẫu nhiên, Alexander cũng ở bên cô, cùng cô tán gẫu một chút chuyện không đâu, khiến bản thân cô cảm nhận được sự quan tâm nhàn nhạt của anh, không lại đắm chìm vào hồi ức với người nọ.

Alexander thường cùng Bellatrix nói đến kế hoạch của gia tộc Ludwig, cùng với lý tưởng và dự tính của anh, thậm chí anh còn kể về sự tích năm đó của Grindelwald cho cô nghe, chuyện bí mật không có bao nhiêu người biết.

Ngạc nhiên với sự hiểu biết về Grindelwald của Alexander, Bellatrix tò mò hỏi quá một chút, không ngờ anh thực sự cười, không ngần ngại nói hết cho cô.

Thật ra, gia tộc anh luôn luôn có một cách thức bí mật, có thể lặng yên đi vào Nurmengard thăm Grindelwald.

Nhìn ánh mắt không thể tin nổi của Bellatrix, Alexander bật cười: "Nurmengard là do chính tay Grindelwald kiến tạo, không ai rõ cấu tạo nơi đó hơn ông ấy, nếu không phải ông ấy tự nguyện, ai cũng không thể giữ chân ông ấy lại.

Thật ra, thuộc hạ khi xưa của Grindelwald cũng đã nghĩ cách cứu viện vài lần, nhưng lần nào cũng bị chính ông ấy đuổi đi.

Mà gia tộc Ludwig bọn anh, là thân tín số một của ông ấy, cũng có hiểu biết về mấy cái mật đạo trong Nurmengard, bởi vậy cũng định kỳ mà đi thăm ông ấy."

"Vậy là anh cũng đã từng gặp qua ông ấy?"

"Không những vậy, anh còn được nghe rất nhiều chỉ dẫn từ ông ấy.

Bởi vì từ nhỏ pháp thuật của anh đã xuất chúng, cho nên đã được gia tộc chọn làm con cờ bí mật làm công việc thăm dò ngoại giới.

Để anh rèn luyện thêm năng lực, đủ sức ứng phó với công tác gian nan trong tương lai, ông nội đã hết lòng khẩn cầu Grindelwald, hy vọng ông ấy có thể tự tay chỉ dạy anh, giúp đỡ anh, cũng như trợ giúp gia tộc Ludwig tiếp tục phát triển hưng thịnh trong tương lai."

"Grindelwald thật sự đồng ý?" Bellatrix không tin Grindelwald có thể làm những việc như vậy.

"Đương nhiên không dễ dàng như vậy! Tuy gia tộc Ludwig trước kia một lòng trung thành với ông ấy, cũng có một chút quan hệ thân thích, nhưng ông ấy vẫn rất không mấy đồng tình miễn cưỡng lắm mới nhả ra cho anh một cơ hội thử sức, xem anh có thể lĩnh hội được sự truyền thụ của ông ấy hay không.

Ông ấy lấy thời gian một năm, xem anh có thể tiến bộ được bao nhiêu, có xứng đáng làm học trò của ông ấy hay không.

Nếu một năm sau, anh không khiến ông ấy vừa lòng, ông ấy sẽ tặng anh một lọ dược xóa bỏ pháp lực, biến anh thành một Squib."

Mang vẻ mặt mỉm cười nhớ lại chuyện xưa, Alexander nói: "Đó là một cái giá rất lớn.

Nếu không phải leo đến đỉnh cao, thì chính là triệt để ngã xuống vực thẳm.

Dưới ánh mắt lo lắng của mẹ, cha vẫn phải cắn răng đáp ứng yêu cầu của Grindelwald.

Một năm đó, anh thật sự rất vất vả, lúc ấy anh mới tám tuổi, lại không thể không luyện tập pháp thuật cấp cao mỗi ngày, có lúc thậm chí còn bị thương nặng nề..."

"...!Mà mẹ, vào những lúc anh chìm sâu vào giấc ngủ, sẽ lặng lẽ đến phòng ôm anh khóc thút thít, thấp giọng nói rằng, cho dù anh có trở thành một Squib, mẹ cũng sẽ vẫn như cũ yêu anh.

Mẹ cho rằng anh lúc đó đã ngủ, nhưng bà không biết rằng anh vì đau đớn mà thường cả đêm không ngủ được.

Lúc đó anh đã nghĩ rằng, được mẹ yêu thương nhiều như vậy, không bằng cố gắng kiên trì vượt qua hết thảy những khổ cực này, để mẹ anh không còn đau lòng hay khổ sở nữa.

May mắn, một năm sau, Grindelwald rốt cuộc cũng vừa lòng."

Tưởng tượng ra hình ảnh bản thân đang đối mặt với đứa trẻ tám tuổi khi ấy, Bellatrix không khỏi có chút đau lòng: "Thời điểm đó, hẳn là rất khó khăn với anh."

Alexander lắc đầu: "Không.

Anh cũng không nhớ về nó như những kí ức thống khổ.

Muốn có được thứ gì trước hết phải trả một cái giá.

Hơn nữa, bên cạnh anh còn có mẹ đau lòng vì anh, có cha nghiêm khắc dạy dỗ anh nên người, còn có ông nội...!Thật ra, ông đã chuẩn bị sẵn sàng, ông thậm chí còn bắt anh trai anh thề độc rằng, nếu anh thực sự thất bại, anh ấy phải mãi mãi lưu tên anh vào gia phả, cho anh cuộc sống cả đời bình an không lo.

Ngay cả Grindelwald, về sau, ông ấy cũng thật sự xem anh là học trò của mình, cẩn thận chỉ bảo cho anh."

"Alex.

Thành công của anh, thật ra không chỉ vì những người thật lòng quan tâm anh, yêu thương anh, mà còn vì tấm lòng thiện lương của anh.

Anh luôn dùng sự ôn nhu đối đãi với người khác, lạc quan trong mọi tình huống, điều đó đã giúp anh vĩnh viễn có được một tâm thế tốt nhất đi đối mặt với cuộc sống.

Anh đã đem mọi sự đau khổ của mình chuyển hóa thành tài phú, lấy được thắng lợi cuối cùng."

"Bellatrix.

Em thật ra cũng có thể như vậy.

Tại sao em lại phải đau khổ giam cầm bản thân, không lựa chọn một lần nhìn đến người em yêu và quan tâm?"

Nhìn ra tình cảm trong đáy mắt Alexander, Bellatrix cười khổ một chút, thấp giọng nói: "Alex, sao anh lúc nào cũng dễ dàng nhìn ra cảm xúc của em vậy?"

"Nụ cười của em quá mức ảm đạm, có thể giấu được những người không mấy quen thuộc, nhưng lại không gạt được những người hiểu em, càng không thể gạt được chính bản thân em.

Thật ra, nụ cười như vậy, anh đã từng nhìn thấy một lần, trên mặt của Grindelwald."

Bellatrix kinh dị ngẩng đầu lên, Alexander lại nói: "Có một lần, anh vẫn như thường ngày đến chỗ Grindelwald học tập, đã vô tình nhìn thấy một bóng lưng xa lạ vừa rời đi.

Mà lúc ấy, trên mặt Grindelwald, chính là nụ cười không có hi vọng này.

Thấy anh tiến đến, ông ấy ngạc nhiên nhìn anh chăm chú, dùng ánh mắt như mê võng chưa từng có, cười bi thương nói với anh Vì lợi ích vĩ đại sau này, rốt cuộc là ai sai rồi? Alex, pháp thuật, thậm chí gương mặt của ngươi đều có vài phần tương tự ta, nhưng may mắn, tính cách ngươi không hề giống ta.

Hi vọng ngươi sẽ không dẫm vào vết xe đổ của ta, hi vọng ngươi có thể hiểu được thứ gì là thứ mà ngươi thật sự xem trọng, tìm được thứ mà ngươi trân quý nhất. Biểu cảm ấy, anh mãi mãi không thể quên."

Nghe Alexander nói xong, Bellatrix mơ hồ đoán được vài phần.

Quả nhiên, Alexander nói thêm: "Sau khi biết tin anh sẽ làm học sinh trao đổi muốn tới Hogwarts, Grindelwald cái gì cũng không nói, chính là nói anh cố gắng làm một học sinh bình thường, không cần quá mức chói mắt ở Hogwarts.

Mà sau khi đến đây, anh từng bị hiệu trưởng Dumbledore mời đi, với lí do là tìm hiểu một chút về học sinh trao đổi.

Có điều, ánh mắt ông ta lại như đang nhìn xuyên thấu qua anh, ngắm nhìn một người khác.

Khi anh tạm biệt và đi ra ngoài, khoảnh khắc đóng cửa lại, đã nghe thấy ông ta thì thào một câu vì lợi ích vĩ đại sau này, mà bóng lưng ông ta, cũng khiến anh nhớ đến kí ức trước đây."

"Là lần ở Nurmengard nhìn thấy người kia?"

"Đúng vậy.

Anh nghĩ người đó hẳn là giáo sư Dumbledore.

Có lẽ, đó cũng là lí do vì sao Grindelwald chưa từng kết hôn, chưa từng có con, vì sao sau khi cùng giáo sư Dumbledore quyết đấu thua, ông ấy đã tự nguyện nhốt mình trong Nurmengard.

Ý niệm bất đồng, lý tưởng bất đồng, như thế tình yêu chỉ càng thêm thống khổ, câu nói vì lợi ích vĩ đại sau này kia, thế nhưng lại trở thành thứ giày vò bọn họ, khiến bọn họ phải cả đời xa nhau.

Có lẽ, chỉ vì cách lý giải lợi ích vĩ đại của cả hai bất đồng."

Alexander nhìn thẳng vào mắt Bellatrix: "Bellatrix, anh không hi vọng em cũng bị loại thống khổ này giày vò cả đời, anh hi vọng em có thể hiểu được em muốn sống một cuộc sống như thế nào, anh hi vọng, lần tới khi em mỉm cười, là xuất phát từ niềm hạnh phúc."

Yên lặng nghe Alexander nói, Bellatrix biết anh đã sớm nhìn ra được vấn đề của cô, vẫn luôn bên cạnh bầu bạn cùng cô, dùng sự ôn nhu đặc biệt của mình, hi vọng có thể giúp cô hóa giải được phiền não.

Nhẹ nhàng gật đầu, Bellatrix nở nụ cười chân thành với Alexander: "Em hiểu rồi.

Cảm ơn anh rất nhiều, Alex."

...!

Mấy bạn còn nhớ nội dung chương trước không đấy?.

Truyện Chữ Hay