[Harry Potter] If

chương 9: mầm non đột ngột nảy chồi tí hon, hắn giật mình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Harry không hề hay biết hành động vừa rồi của nó gây ra bao nhiêu rung động cho người lớn tuổi hơn, nó hồn nhiên dựa vào người đối phương, cọ cọ một hồi, rồi mới luyến tiếc bước ra ngoài.

“Harry! Cậu không sao chứ?” Ron và Hermione lo lắng đứng ở cửa chờ nó, một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng trôi qua trong lòng, hai người bạn tốt thực sự quan tâm đến nó.

Hoàn toàn khác hẳn với những học sinh khác, vì sợ Sev mà hoặc a dua nịnh hót nó, hoặc giữ khoảng cách với nó.

“Mình không sao hết.” Nó mỉm cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về xúc cảm khi hôn lên môi Giáo sư Độc Dược học hồi nãy, cảm giác lành lạnh ấy vẫn luôn bồi hồi trong đầu, không dứt ra được.

“Nếu cậu đã không sao cả thì, được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Ron thoải mái ngỏ ý kiến, Hermione trừng mắt ngó cậu bản tỏ vè không thể hài lòng, có vẻ cô bé thấy đầu óc đối phương ngoài ăn ra thì không nhét thêm được cái gì khác vô trỏng.

“Đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ có ăn đến ngu ngốc...”

“Gì chứ? Cậu mới là con lừa quanh năm thồ một đống sách trên lưng...”

Cậu nhóc tóc đen mỉm cười vẻ thích thú nhìn hai người bạn đấu khẩu um trời, âm thầm tỏ vẻ tiếc hận vì mình vẫn không thể tự nhiên chen ngang cuộc trò chuyện.

Nó thấy rằng, mình chẳng thể hoàn toàn hòa nhập với bạn bè, không biết tại sao nữa, dù rằng mọi người có cùng nhau cười đùa, trong lòng vẫn ẩn giấu một phần thờ ơ lạnh nhạt.

Lộp cộp lộp cộp, tiếng bước chân vang lên bên tai, rõ ràng bản thân đang đi cạnh bên họ, nhưng lại lặng yên không chút âm thanh.

Cậu nhóc không phải người lặng lẽ kiệm lời, trái lại, có thể nói rằng nó là người rất thích nói chuyện, thế nhưng nó phát hiện ra rằng, giữa mình và mọi người, ngoại trừ chuyện trường lớp, chuyện bài vở, chuyện nhà ra thì dường như không còn chủ đề nào khác.

Điếu này khắc hẳn với những gì nó vẫn tưởng tượng về bạn bè, nhưng sù sao đi chăng nữa, ở bên cạnh bạn bè hẳn là nó phải thấy thoải mái vui vẻ mới đúng.

Đương nhiên không phải là nó không cảm thấy thoải mái vui vẻ.

Chỉ là nó thích cuộn mình trong vòng tay ấm áp nọ, ngắm nhìn những bông tuyết trắng bay bay ngoài cửa sổ, hoặc cảm nhận làn gió nhẹ mơn man bên má.

Nó thích ngồi đợi trong nhà.

Nó thích được ở cùng với Sev.

Không phải nó không thích cuộc sống tập thể, chỉ là nó không thể chịu nổi cảnh không thể ở bên Sev dài lâu.

Đây không phải là vấn đề thói quen, mà là... Điều nó cần.

Mấy đứa đi vào Đại Sảnh Đường, Harry ngẩng đầu lên theo bản năng, vì không thấy Giáo sư Độc Dược học ngồi trên bàn dành cho Giáo sư mà thất vọng.

Cũng phải thôi, khi bọn nó đi rồi, chú ấy vẫn còn ở trong phòng kia mà.

Nó thở dài, ngồi xuống cạnh bạn bè, ăn cơm...

Snape vẫn không xuất hiện.

Đêm hôm đó, cậu nhóc chạy tới hầm sớm hơn so với thường lệ.

“Sao hôm nay nhóc tới sớm vậy?” Nghe thấy tiếng cửa mở, Giáo sư Độc Dược học đang ngồi trên ghế đem thứ gì đó nghiền nát thành bột phấn bèn ngừng tay, quay đầu nhìn “vị- khách- không- mời- vẫn- tới- chơi” mỗi đêm, thuận tiện lau mồ hôi trên mặt.

“Sao tối nay chú không đi ăn tối?” Harry bỏ qua câu hỏi của người lớn tuổi hơn, nó gỡ áo khoác tàng hình ra, bổ nhào lên lưng đối phương.

“Ta đang điều chế thuốc giải cho trò Malfoy, hiện giờ trò ấy giống hệt bệnh nhân mắc chứng tăng lông tóc (), cơ thể mọc đầy lông lá không ngừng.” Giáo sư Độc Dược học nhíu mày, “Rốt cuộc nhóc thả cái gì vào trong vạc vậy?”

“Dịch dây mạn đằng.” Cậu nhóc chột dạ co rụt người lại, nhưng vẫn cố chấp bám vào lưng hắn.

“Tốt.” Hắn nói ngắn gọn, đem thân, lá cây nghiền nát trên bàn thả vào trong vạc, “Nhóc cho vào đó bao nhiêu?”

“Hết một bình...” Chú nhóc lẩm bẩm.

“Hèn gì thuốc giải của Poppy không có tác dụng.” Hắn giống như hừ một tiếng.

“... Chú... giận con ạ?” Harry cứng đờ nhìn nét mặt nghiêm khắc của đối phương, hỏi.

“Ta không giận,” Snape nói thật nhanh, nhưng khi thấy vẻ mặt không được tin cho lắm của cậu nhóc thì lập tức bổ sung, “Nhưng nhất định không được có lần sau, ta không muốn lại phải giúp Poppy điều chế thuốc giải thêm lần nào nữa đâu.”

“Chỉ cần lén làm không cho chú biết là được chứ gì.” Nó lẩm bẩm.

“Hửm?” Người lớn tuổi hơn nhướng mày.

“Ehh?” Harry giả ngu, ôm cánh tay Giáo sư Độc Dược học, hôn phớt qua bờ môi hắn, giống như mấy năm qua bọn họ vẫn làm, “Đến giờ chúng ta nên đi ngủ rồi nha. Con buồn ngủ lắm rồi.”

Khi Harry nhanh nhẹ kéo hăn đứng dậy đi vào phòng ngủ, người lớn tuổi hơn chỉ có thể lại giống như những lần trước, cố gắng kìm nén, nhưng không cách nào kiềm chế được dòng máu đang sôi trào bên trong…

Tận đến khi đứa nhỏ gối đầu trên đùi hắn không còn ngọ nguậy nữa, hắn mới bình tâm lại đôi chút.

Vô thức ngắm nhìn mái tóc đen bù xù của cậu nhóc đang ngủ say, hắn lại chìm đắm trong nỗi sầu não trước bữa tối một lần nữa. Hắn không thể dối lòng rằng đó là tình cảm cha con ngu xuẩn trào dâng —— hắn biết, trực giác của mình tự động lý giải hành động tỏ ý kính yêu theo một cách làm sai lầm của đứa nhỏ thành một kiểu khiêu khích, một sự ám chỉ ngượng ngùng. Cảm xúc nào đó đã thức tỉnh nhờ chiếc hôn kia rồi. Nhưng trên phương diện đạo đức, điều đó là điều cấm kỵ.

Hắn từ từ cúi đầu, khẽ hôn lên môi đứa nhỏ như muốn chứng thực điều gì. Mềm mại, tinh khiết, tựa như chính bản thân đứa nhỏ vậy.

Snape say sưa liếm nhẹ, cắn mút, cho đến kia đôi môi hoa được bao phủ bởi một màu phấn hồng sáng bóng, mới hài lòng ngồi dậy.

Lý trí của hắn đột nhiên thức tỉnh, nhưng lương tri đã giương cờ trắng đầu hàng, Giáo sư Độc Dược học chăm chú nhìn đứa nhỏ vẫn đang ngủ say sưa với ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng phủ môi mình lên môi đối phương, một lần, rồi lại một lần nữa...

———–

Chú thích:

() Chứng tăng lông tóc (tên khoa học là “hypertrichosis”) là một căn bệnh di truyền vô cùng hiếm gặp mà những người mắc phải sẽ phải chịu tình trạng “lông lá” khắp người. Căn bệnh này đôi khi còn được gọi là “hội chứng người sói”.

Truyện Chữ Hay