Suốt đêm, Harry vẫn chìm trong một giấc mơ rất kì lạ. Đủ mọi sắc màu lóe sáng trước mắt nó, và cuối cùng, chỉ còn lại một màu trắng xóa chói lòa che mờ tất cả...
Rồi nó choàng tỉnh giấc, ngơ ngác mở tròn mắt.
Trời bây giờ vẫn còn chưa sáng, cơn gió mùa nhẹ lướt qua khung cửa sổ, khiến người ta có cảm giác hầm lạnh lẽo lạ thường.
Nó khẽ rùng mình, xoay người định bụng rúc sâu vào lòng Giáo sư Độc Dược học, tiếp tục say giấc nồng. Bất chợt, nó cảm giác được, chỗ nào đó trong quần mình hơi dinh dính ươn ướt.
Một thứ cảm giác không vui vẻ gì lắm dâng lên tự đáy lòng, nó nhẹ nhàng gỡ cánh tay người lớn tuổi hơn đang khoác bên hông ra, tính lặng lẽ bò xuống giường.
“Harry, nhóc định đi đâu thế?” Bất ngờ, cánh tay người đàn ông siết chặt lại. Harry không dè trước được bèn nhào thẳng vào vị trí mà nó muốn hồi nãy.
“Harry...” Chẳng biết sao, nước mắt đã đong đầy khóe mi. Nó dụi đầy vào lòng Snape, nước mắt nhanh chóng thấm đẫm chiếc áo ngủ lông cừu xám của đối phương. Cảm thấy lớp áo trước ngực ướt đầm hết cả, cơn buồn ngủ của Giáo sư Độc Dược học Giáo sư tan biến ngay tức thì. Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu nhóc, sau đó dịu dàng nói lần trấn an.
Chốc lát sau, chú nhóc dần dần ngưng rơi lệ. Và khi thôi hẳn, nó lại cúi đầu đan những ngón tay vào nhau, xoắn vặn một hồi như đang chơi đùa. Thật là ngượng chết đi được. Đã lâu lắm rồi, nó không có khóc òa lên như thế, mà cảm giác lần này cũng từa tựa như hồi Giáng sinh năm đầu tiên vậy.
“Sao bỗng dưng lại khóc òa lên thế hả?” Snape nâng nhẹ khuôn mặt nhóc lên, hôn phớt một cái.
“... Không có gì đâu...” Vốn Harry cũng định hỏi hắn, nhưng trực giác mách bảo đó dù sao cũng là chuyện riêng, thành ra lại càng thấy khó mà nói nên lời.”Không có gì.”
Nhìn bộ dạng cậu nhóc đỏ bừng mặt, định nói lại thôi, rồi nghĩ đến tuổi của nhóc bây giờ, Snape ít nhiều cũng có thể lờ mờ đoán là chuyện gì đã xảy ra.
Hắn vươn tay ôm Harry vào lòng.”Cái đó đúng là không có gì thật, chỉ là lần đầu tiên thấy nó xảy ra thì khó mà không giật mình, phải không?”
“Bà Pomfrey có dạy tụi con trong học kì đầu tiên... Chỉ là con không nghĩ lại xảy ra nhanh đến vậy.” Cậu nhóc lầm bầm cáu kỉnh, “Thứ cảm giác này thật đáng ghét.”
“Nhưng cũng rất đáng để vui mà, đúng chứ?” Vị pháp sư lớn tuổi hơn ngẫm nghĩ gì đó rồi bảo, “Nhóc bắt đầu trưởng thành.” Nói rồi, hắn mỉm cười.
“Đúng là như thế thật... Chỉ là…” Cậu nhóc đỏ mặt trèo xuống giường, miệng không ngừng lẩm bẩm.”Thật sự là vẫn thấy ghét...”
“Nhưng đây căn cứ để chứng mình rằng, nhóc bắt đầu trưởng thành mà.” Snape cũng xuống giường thay áo ngủ, khẽ khàng thở dài.
“Nếu lớn lên mà phải rời xa Sev, thế Harry thà không lớn còn hơn.” Tiếng Harry nói trong phòng tắm vọng ra bên ngoài, nghe có hơi chút nghèn nghẹn.
Người đàn ông vừa thay đồ xong nghe thấy thế bèn nhíu mày, “Ai nói với nhóc là sau khi trưởng thành rồi thì sẽ rời xa ta?”
“Ron bảo, ai ai lớn lên rồi cũng sẽ phải rời nhà đi xa lập nghiệp, giống như anh cả và anh hai của cậu ấy vậy.” Chốc lát sau, cửa phòng tắm mở ra. Từng giọt lệ không ngừng tí tách tuôn rơi từ đôi mắt biếc xanh đang ầng ậng nước mắt.
“Đừng khóc, nhóc con ngốc nghếch này.” Snape giơ tay giúp chú nhóc lau đi dòng lệ trên má, khẽ thầm thì, “Nhóc không muốn đi thì không ai có thể ép buộc nhóc được cả. Thậm chí có là Merlin đi chăng nữa thì cũng không thể.”
Harry nín khóc mỉm cười, “Vậy, Harry có thể ở bên Sev vĩnh viễn thật ạ?”
“Đương nhiên.” Người đàn ông cam đoan với nó, “Hơn nữa ta hy vọng nhóc lớn nhanh một chút...” Càng về sau, tiếng của hắn càng nhỏ dần đều.
“Erhh?”
“Không, không có gì.”
“Seamus, cổ họng cậu bị sao à?” Trong tiết học Biến, Harry lo lắng hỏi.
Lúc này, chúng nó đang thực hành làm phép. Cả lớp chia ra, cứ hai người một tổ, luyện tập làm sao để biến một con chuột thành chiếc côc có chân dài. Có điều, giọng của Seamus, cậu bạn cùng tổ kiêm cùng phòng với Harry, đột nhiên trầm khàn hơn trước nên câu thần chú nó đọc lệch hẳn cả tông.
“Tớ không sao mà.” Cậu bé tóc màu trà đáp. Đoạn nó ngơ ngác xắn tay áo ngắn cũn lên, vẫy đũa phép thử một lần lần nữa, “Aloyongdium...”
Thế rồi, vài tiếng nổ ầm ĩ bắt nguồn từ phòng học Biến vang tít ra ngoài xa, kèm theo đó là tiếng quở trách của bà Giáo sư nổi tiếng nghiên nghị có tiếng.
“Thật sự là một hồi tai nạn a... Tơ chưa bao giờ thấy Giáo sư McGonagall Giáo sư giận dữ đến thế hết.” Neville rụt cổ lại. Giờ nghĩ đến mà nó vẫn còn thấy hoảng vô cùng.
“Nhưng mà, Seamus cậu cũng rõ thật là… Biết là bị vỡ giọng thì đừng có cố ép mình niệm chú thế chứ...” Dean trợn mắt liếc cậu bạn cùng phòng của mình một cái. Bài giáo huấn dài lê thê hồi nãy của Giáo sư McGonagall khiến nó suýt lùng bùng lỗ tai nè.
“Tớ có biết là phát âm sai một từ thì sẽ làm nổ tung đâu.” Seamus thở dài, giơ tay cào cào tóc.
“Không biết thì đừng có thử bừa thế chứ...” Dean vẫn còn thấy bực bội.
Tụi nó vừa cãi lộn vừa trở về phòng sinh hoạt chung. Đứa nào đứa nấy khoan khoái thả mình xuống một chiếc ghế bành êm ái rồi tiếp túc tán chuyện. Lúc này Harry chú ý tới, đa số bạn bè cùng trang lứa với nó, đứa nào cũng đều cao vọt lên hoặc vỡ giọng cả. Ví dụ về chiều cao rõ ràng chính là Ron. Cậu bạn tóc đỏ vốn thấp hơn nó tẹo nay đã cao hơn nó cả nửa cái đầu. Mà vỡ giọng... Seamus đã là một ví dụ điển hình.
Trong khi lặng lẽ so sánh chiều cao với mọi người như thế, chú nhóc tóc đen vui mừng phát hiện Neville vẫn còn lùn hơn nó tí. Điều này khiến nó yên tâm ít nhiều.
“Harry, cậu đang ngó gì vậy?” Ron thấy nó không tậm trung vào bài tập một cách lạ thường, bèn hỏi thăm.”Ngày mai tụi mình có bài kiểm tra môn Bùa chú đấy nha.”
“A, không có gì.” Cậu nhóc tóc đen chợt bừng tỉnh, chột dạ vùi đầu thật sâu vào cuốn sách giáo khoa.
“Tớ biết rồi nha... Cậu đang nhìn trộm Patil chứ gì?” Cậu bạn tóc đỏ giả bộ ra vẻ “a, bây giờ thì tớ đã hiểu”, lén lút trêu chọc nó.
“Làm... làm gì có!” Harry đỏ mặt chối bay. Chuyện này với chuyện nó đang nghĩ trong lòng vốn là việc khác nhau hoàn toàn mà.
“Harry là của Giáo sư Snape, cậu ấy sao có thể để ý đến các nữ sinh khác được.” Chả thèm ngẩng đầu lên, cô bé tóc nâu vẫn đang thì thầm luyện tập câu thần chú nãy giờ phản bác lại,, “Đúng không, Harry?”
“Đâu có đâu.. Không, cậu đang lảm nhảm gì vậy trời!” Cậu nhóc tóc đen thở dài. Có bạn là fangirl thì sẽ thế này đây sao?
“Hermione, Patil xinh đẹp như thế, làm gì có nam sinh nào lại không rung rinh vì bạn ấy chứ?” Ánh nhìn của chú bé tóc đỏ vô thức hướng đến chỗ cô bé tóc đen đang nói tán dóc với bạn mình ở đầu kia phòng sinh hoạt chung.
“Chuẩn, chuẩn. Cô bé thực sự rất xinh xắn đấy nha ~~” Lee Jordan chõ mõm vô nói một câu. Neville trừng mắt liếc xéo anh một cái, sau đó lẳng lạng bỏ đi không nói một lời.
“Lee, những gì anh vừa nói, Neville nghe thấy cả rồi đấy...” Ginny khẽ thì thào nhắc nhở, Ngay lập tức, sắc mặt Lee trắng bệch, vội chạy lên lầu đuổi theo người kia.
“Bộp” một cái, cô bé tóc nâu buông sách giáo khoa xuống, khẽ mỉm cười, “Harry và Neville thì chẳng bao giờ chú ý xem nữ sinh các cấp trông thế nào. Chỉ có đám nam sinh thối thây mấy người là thương xuyên chú ý những chuyện đó đó mà thôi.”
Cô bé thả hết sách vở vào trong cặp, sau đó bỏ về phòng ngủ trên lầu.
“Bạn ấy sao thế nhỉ?” Ron ngơ ngác đặt câu hỏi.
“Ai ai ~~ Won- Won () bé bỏng của chúng ta đã quên mất rằng Hermione cũng là một cô nữ sinh nha ~~~~~~~~” Fred bỗng dưng đi ngang qua khoái trá đáp thay Harry.
“Oaa, mấy người câm hết đi.” Chú em nhỏ nhà Weasley cáu kỉnh đốp chát lại, sau đó chọn đại một đề tài nào đó, “Harry, thế thực sự là kì nghỉ lễ Giáng Sinh này cậu phải ở lại trường sao?”
“Ừ. Mà cũng biết sao được, Sev còn việc cần phải làm mà.” Cậu nhóc tóc đen nhún vai, “Cơ mà, thực ra thì cũng chẳng sao cả. Nhà tớ chỉ có hai người, ở đâu mà chẳng được. Nhưng mà Ron này, cậu đã thu dọn đồ đạc chưa thế hở?”
Ron xanh mặt ngay tức thì, “Chết cha! Tớ quên khuấy mất là mai mình phải về nhà!” Nói đoạn, nó vội ù té chạy lên lầu thu dọn hành lý, để lại Harry đang cười khanh khách.