Sau đó Giáo sư Độc Dược học phát hiện bản thân đã phạm phải một sai lầm cực kỳ lớn.
Lẽ ra hắn không nên cùng nhóc khỏa thân ngâm mình trong bồn tắm ngập tràn hơi nước, điều này chả có tác dụng tránh cho bản thân hắn thoái hóa thành cầm thú tẹo nào.
Snape quyết định nhắm mắt lại, (cố gắng) lờ đi cặp mông tròn trịa trắng như tuyết vừa đập vào mắt hồi nãy, hay là nói cách khác, lý trí của hắn đang ra lệnh cưỡng chế phải tống cổ sạch những tà niệm ra khỏi đầu.
Kể ra thì cũng không đến nỗi quá khó khăn cho lắm, hắn chỉ cần ngẫm lại những tình huống dở khóc dở cười của bản thân mỗi khi nhìn đến chỗ- nào- đó, cũng là đủ để khiến dục hỏa nguội ngắt trong nháy mắt.
Ngâm mình trong làn nước ấm, vị pháp sư lớn tuổi hơn bắt đầu than thầm, mười năm trời trôi đi chỉ như một cái chớp mắt, lúc trước thì không sao, nhưng sao giờ bản thân mình lại có thể động tâm với thằng nhỏ được chính tay mình nuôi nấng hơn mười năm như thế được chứ, chẳng lẽ mình lại có tật luyến đồng ư. Hắn thầm nghĩ với vẻ bất đắc dĩ, có khi trên người nhóc có bao nhiêu sợi lông tơ, hắn còn biết rõ hơn chính nhóc không chừng.
Tiếng nước vang lên tí tách một hồi, báo cho hắn biết cậu nhóc đã trèo ra khỏi bồn tắm, chuẩn bị làm gì đó tiếp theo.
“Sev, chú không sao chứ ạ?” Hắn đột nhiên mở mắt, vừa vặn thấy bắp đùi thon thon đang lấp ló dưới vạt áo, trong mắt hắn, tư thế của nhóc trông quyến rũ vô cùng.”Chú đã ngâm lâu lắm rồi đó nha.”
Hắn khẽ rên lên một tiếng từ tận sâu trong lòng.
“Sắp xong rồi đây.” Hắn lẩm bẩm, đoạn nhanh chóng đứng dậy lau khô người, mặc đồ vào, cũng hết sức khống chế bản thân đừng (có dại gì mà) quay đầu lại, miễn cho hắn lại sinh ra phản ứng kì quái nào đó trong chớp mắt thì thật chẳng hay ho chút nào.
Snape có linh cảm rằng, kì nghỉ này sẽ không yên ả như hắn tưởng.
Ban ngày vẫn vậy, ban đêm vẫn thế, động tác không thay đổi,nhưng tình cảm thì đã có sự khác biệt.
Snape đang phải hứng chịu cơn phiền muộn vô cùng, bởi vì một nguyên nhân nào đó (rất khó nói thành lời).
“Thân nhiệt của Sev thật dễ chịu nha...” “Căn nguyên gây tội” kia đang cuộn tròn trong ngực hắn thầm thì, thỉnh thoảng lại cọ cọ giãy giãy.
Bàn tay không của Giáo sư Độc Dược học nắm chặt lại chỉ trong nháy mắt, hắn cắn răng cố gắng chống chọi lại cảm giác khác thường đang dâng lên.
Thì ra, khi tâm tình có sự thay đổi cũng sẽ kéo theo sự thay đổi của rất nhiều điều, thậm chí có những cái trở nên rất kì quái, thí dụ như hắn chưa từng nghĩ rằng khi Harry nhào vào lòng hắn sẽ khiến cho dục vọng bị khơi mào, nhưng hiện tại... Chỉ cần nhóc hơi cọ vào người hắn một chút thôi cũng là quá đủ để thân thể hắn thấy nóng lên rồi.
Nhưng sự thể nghiệm này trong những lễ Giáng Sinh còn rõ ràng hơn gấp bội.
Cũng như bao ngày khác, Harry lại cuộn mình nằm trong lòng hắn, thân thể gần sát đến không thể gần hơn được nữa, nhưng điều khác biệt lớn ở đây là, lúc ở trường thì nhóc chỉ gần bên hắn khoảng mấy giờ ngắn ngủi mỗi khi tối đến, còn giờ đây, hai người sẽ cận kề bên nhau suốt hai mươi tư tiếng có lẻ không thiếu giây nào, điều này chắc những không giúp hắn áp chế bớt dục vọng, mà trái lại còn có tác dụng như một chất xúc tác, có mấy lần, phải cố gắng lắm lý trí mới có thể ra lệnh cho hắn kiềm chế bản thân lại để đừng làm ra bất cứ chuyện gì quá giới hạn sau một nụ hôn phớt nhẹ, ấy là chưa kể, những tối khác, chí ít hắn cũng còn có cả chồng bài tập cho mình chuyên tâm phê chữa.
“Sev...” Sau vài lần đổi tới đổi lui, cuối cùng nhóc con cũng tìm được vị trí thoải mái nhất, gối đầu lên hõm vai người lớn tuổi hơn, thì thầm.
“Hửm?” Những hơi thở rất khẽ nhẹ nhàng mơn man trên làn da mẫn cảm nơi cần cổ, hắn cố kìm nén ý muốn đẩy cậu nhóc ra hoặc “đè” luôn nhóc xuống (mần sạch không còn chừa lại mẩu xương nào), giả bộ như mình không hề để ý đến, cũng như trước đây vậy.
“Chú vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của con à.” Xem ra lòng hiếu kì của Harry khiến cho nhóc nhớ mãi không quên câu hỏi nọ, “Mang thai là gì?”
“Tức là trong bụng người phụ nữ có có em bé chui vào nằm ở đó, sau khi đủ tháng đủ ngày, em bé sẽ chui ra ngoài.” Snape đành phải chọn cách giải- thích- chuyên- dành- cho trẻ- nhỏ để giải thích cho nhóc hiểu, lòng vái thầm Merlin làm ơn giúp hắn, hãy dừng sự hiếu kỳ của nhóc ở đây thôi.
“Thế, em bé từ đâu mà có?” Hiển nhiên Merlin vĩnh viễn chả khi nào chịu có lòng tốt giúp hắn hết trơn hết trọi, giờ thì hắn còn có thể tưởng tượng ra cảnh đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo trong veo đó sẽ sáng ngời lên như thế nào.
“Ờ...” Giáo sư Độc Dược học suy nghĩ thật nhanh, hòng tìm ra một câu trả lời chính xác nhất, nhưng cũng không được quá khó hiểu, “Chuyện đó, là sau khi một cặp nam nữ phát sinh quan hệ tình dục với nhau, người con gái có thể sẽ mang thai.” Đấy rõ rành rành là một câu trả lời theo đúng tiêu chuẩn của sách giáo khoa, chả lệch đi đâu được một chữ nào.
“Quan hệ tình dục là gì ạ?” Cậu nhóc chớp chớp mắt, lại đưa ra một vấn đề khác.
“Cái này...” Quả thực, vị Giáo sư áo đen chỉ muốn tự vả cho mình mấy cái, “Phát sinh quan hệ tình dục, tức là giao phối, ta nghĩ, điều này thì nhóc nên tự tìm hiểu thì hơn, tự mình giải thích dù sao vẫn hay hơn.”
Harry đỏ mặt tới tận mang tai, “Cái đó... chuyện mà anh Lee. Jordan thường xuyên cùng một đống nam sinh, vừa nói vừa cười khả ố... Chính là “chuyện đó” đó ạ?”
“Ta nghĩ chắc đúng là “chuyện đó” đấy.” Hắn âm thầm thở nhẹ một cái, lần đầu tiên trong đời hắn cho rằng mình nên cộng cho mấy đứa học trò lúc nào cũng bô lô ba la quang quác mồm miệng không thôi kia một điểm, nhưng sau khi nghe được câu tiếp theo từ Harry, thì hắn đá bay ý nghĩ đó ra khỏi đầu ngay tức thì.
“Nhưng mà ảnh còn nói … “chuyện đó” không nhất thiết cứ phải là một cặp nam nữ mới làm được, còn nói là, giữa nam với nam cũng có thể làm, hoặc hai người cùng phái nữ với nhau cũng được nha, trước khi bỏ chạy, còn không quên kéo theo cả Neville đang ngượng chín mặt theo cùng!” Chú nhóc vùi mặt vào trong lồng ngực người lớn tuổi hơn, Snape có thể tưởng tượng ra, khuôn mặt nhóc bây giờ chả khác con tôm luộc chín nhừ là bao.
“Vậy nhóc đã từng bị người nào kéo đi đâu chưa?” Tuy thừa biết đên nào nhóc chả ngủ cùng mình, nhưng hắn vẫn không sao khống chế được sự lo lắng lẫn giận dữ ẩn giấu trong lời nói.
“Ưm...” Harry hơi nghiêng nghiêng đầu sang bên, ngẫm nghĩ một hồi. Trong lúc đó, trái tim Snape lại bị treo lửng lơ giữa không trung, sẵn sàng gầm rú bất cứ lúc lúc nào.”Ron lúc nào chả phải lôi con đi...”
“Đi đâu?” Hắn cảm thấy mình sắp sửa quát lên đến nơi.
Harry kinh ngạc ngẩng đầu lên, “… Đi ăn cơm, tại vì con toàn quên giờ ăn đã tới không à.”
Bấy giờ hắn mới thấy yên tâm, kế đến, lại cho rằng mình nên có trách nhiệm nói thêm một chút về chuyện này, tránh cho việc nhóc bị ai đó dạy dỗ sai mà hiểu chuyện lệch lạc.
“Tình dục, là một điều gì đó rất đặc biệt.” Hắn khẽ tằng hắng cổ họng, “Nó là sự thăng hoa của tình yêu, và cũng là một điều không thể thiếu trong tình yêu, đồng thời nó có liên quan rất mật thiết với tình yêu và dục vọng. Nó cũng là một điều không thể thiếu trong mỗi chúng ta, và nếu phát sinh “quan hệ” với một người mình không yêu, trong lòng sẽ có cảm giác rất khó chịu ().”
“Khó chịu như thế nào cơ?” Trẻ nhỏ tò mò lúc nào cũng muốn mọi việc phải ra môn ra khoai mới chịu thôi.
“Cảm giác như trong lòng bị khoét một cái hố rất sâu, đại loại thế chăng?” Snape suy nghĩ trong chốc lát, đoạn lắc đầu, “Ta cũng không rõ lắm, ta chưa bao giờ phải chịu cảm giác đó cả.”
“Vậy nếu chú phải chịu cảm giác đó thì chú sẽ thế nào ạ?” Cặp mắt xanh ngọc bích tròn xoe ngây thơ trong sáng kia đang chăm chú nhìn hắn.
“…....” Khỉ gió, thế này thì hắn trả lời bằng niềm tin à!!
Harry nhìn hắn bằng ánh nhìn chăm chăm như thế khiến hắn hơi chột dạ.
Kết quả hắn chỉ có thể đáp qua quýt thế này cho xong chuyện, “Chờ vài năm nữa sẽ nói cho nhóc hay, bây giờ có nói nhóc cũng không hiểu gì đâu.”
Nhìn lại đôi mắt xanh biếc của Harry, hắn thấy ngay, lần này bản thân đã thất bại ê chề.
—————-
() Đoạn này đã được bạn chém nát bét nhờ sự gợi ý và giúp đỡ của bạn [email protected] hôn gió yêu bạn nhiều lắm ^^~ (Nhưng câu sau thì mình chả dám chắc đúng được bao nhiêu % nên mọi người góp ý giùm nha ^^~)