Harry mê mang đứng nguyên tại chỗ, ngay cả khi người phụ nữ kia đi rồi cậu cũng không phát hiện. Spinner’s end? Harry lại đánh giá nơi mình đang đứng, con đường nhỏ hẹp, nhà cửa cũ kỹ thậm chí còn có thể nói là đổ nát, một cảm giác quen thuộc khó hiểu dâng lên trong lòng, rõ ràng chưa từng đến nơi này nhưng vì sao mình lại có cảm giác quen thuộc như thế?
Không đợi Harry suy nghĩ tường tận, cậu liền cảm thấy có vài ánh mắt không tốt quyét tới, Harry theo phản xạ mà lui ra sau mấy bước, nhưng không gian chật hẹp khiến cậu không thể không dựa sát vào bức tường loang lổ đằng sau.
Cách cậu hai mét có bốn gã thiếu niên tuổi tác bất đồng đang tụm lại với nhau nói gì đó, ánh mắt thỉnh thoảng còn quét sang Harry khiến cậu cảm thấy rất khó chịu. Harry thông qua khóe mắt đánh giá con đường mà mình có thể thoát thân, nhưng tiếc là nơi này tổng cộng có hai lối ra, một trong số đó đã bị mấy gã kia ngăn chặn, mà con đường còn lại —— không biết sẽ thông ra đâu nên Harry không dám tuỳ tiện thử.
Mấy phút trôi qua, mấy gã thiếu niên kia dưòng như đã đạt được thoả thuận gì đó, không có ý tốt mà đến gần Harry. Hai tay cậu siết chặt, móng tay bấm vào da thịt, cắn chặt môi, cậu thử mỉm cười thân thiện: “Kia, chào các anh, xin hỏi làm sao có thể ra khỏi nơi này?” Mấy gã thiếu niên nọ thoáng nhìn nhau, rồi chúng bật cười cứ như là nghe thấy điều gì đó buồn cười lắm, điều đó làm Harry thấy mình hệt như một đứa ngốc.
Tiếng cười dừng lại, một gã thiếu niên chừng mười bảy tuổi, dường như là thủ lĩnh, đến gần Harry. Không thể lui, Harry tận lực chứng tỏ mình không hề sợ, gã kia tới gần cậu, Harry có thể thấy rõ vết sẹo kéo dài từ trán đến khóe mắt gã, gã một tay dễ dàng ngăn trở hai tay Harry, tay kia thì dùng sức nâng chiếc cằm nhọn của Harry lên.
“Ha, lần này là một cậu ấm sao?” Nói xong, ba tên thiếu niên phía sau cười ha hả hùa theo.
Harry cười khổ trong lòng, hiếm khi ăn mặc khéo léo lại biến thành cừu con đợi người khác làm thịt, đũa phép không đem theo, nơi này lại ít người đi qua. Harry cân nhắc tình cảnh của mình, dùng thanh âm được cho là bình tĩnh nhất nói với gã thiếu niên trước mắt: “Được rồi, anh có thể buông tay ra trước được không? Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện.”Thiếu niên nghe xong, ác ý đưa tay bóp chặt hai má Harry: “Ha, cậu ấm, mày cho rằng mày có tư cách đàm phán hả? A để xem nào.” Nói xong, gã tìm tòi trên người Harry, “Cặp kính này không tệ, hừm, tiền cũng không ít.” Thiếu niên đem mớ tiền của vơ vét được ném cho tên bên cạnh. Mất kính mắt khiến cho trước mắt Harry mơ hồ một mảnh, mê mang nhìn về phía trước.
Thiếu niên nhìn thấy đôi mắt xanh lục to tròn mê mang của Harry sau khi dỡ kính xuống, gã hít một hơi.
“Hey, bọn bây, thằng oắt này bộ dạng thật không tồi, không bằng vui đùa một phen rồi đem bán.”
Harry trong lòng kinh hoàng: “Cái gì? Các người làm gì?”
Ngay sau đó Harry bị đẩy mạnh vào sâu trong con hẻm nhỏ. Miệng bị nhét vào một miếng vải, mà bàn tay đang vuốt ve bên hông khiến thân thể cậu căng thẳng, dù cố giãy dụa cũng bị mấy gã kia ngăn lại. Trời ơi! Chẳng lẽ sẽ phải thất thân ở nơi này? Không! Mau dừng lại!
Snape hiếm khi trở về nơi từng là nhà của hắn, Spinner’s end, nơi này chỉ đem lại đau thương vô tận cho hắn. Từ phòng thí nghiệm đi ra, nhìn thấy nơi trữ thực phẩm đã báo nguy, đành phải rời nhà mua chút thực phẩm, thế nhưng khi đi qua con đường quen thuộc hắn lại nhìn thấy gì đây?
Quần con của Harry bị kéo ra một cách bạo lực, áo cũng chỉ còn lại một chiếc áo đơn, trong lòng cậu dâng trào nỗi tuyệt vọng, ánh mắt không khỏi ướt nhoè, mà lúc này trong đầu nhớ tới cũng chỉ là người đàn ông vĩnh viễn một thân đồ đen kia. Không! Không muốn, xin hãy cứu cậu!
“Petrificus Totalus!” Thanh âm quen thuộc xen lẫn phẫn nộ vang lên, kẻ leo lên người cậu đột nhiên ngã xuống, Harry té trên mặt đất thở hổn hển. Xong rồi sao? Cố gắng muốn đứng dậy, nhưng vừa rồi giãy dụa làm cậu có phần mất sức, trên người cũng bị xoa nắn hiện ra từng vết bầm tím. Snape căm phẫn đọc chú ngữ, Merlin a, hắn nhìn thấy gì đây? Harry. Potter thiếu chút nữa bị người khác*, con của Lily, thiếu chút nữa bị người làm nhục.
Cất bước tới gần Harry, phẫn nộ mở miệng: “Harry. Potter! Mi giải thích cho ta...” Nhưng ngay lúc Harry ngẩng đầu lên, cổ họng như bị thứ gì bóp nghẹn. Hai má bị bóp đến xanh tím, đôi mắt không còn sức sống như mọi khi, ánh mắt trống rỗng lướt qua khuôn mặt Snape, Snape cảm thấy trái tim như bị thít chặt.
Thật là giáo sư? Giáo sư Snape? Harry như đã tìm thấy người có thể dựa vào, cậu lần mò tới gần Snape, không để ý sự cứng ngắc của người đàn ông ấy mà ôm chặt lấy hắn, hệt như một con thú nhỏ đang phát tiết mà nức nở, thỉnh thoảng lẩm bầm gì đấy.
Khoản cách gần kề khiến Snape nghe rõ.
“Giáo sư, cám ơn thầy đã đến.” Snape trong lòng đau xót, theo phản xạ mà ôm lấy cậu nhóc. Thế nhưng thân thể cậu bé hơi co rúm lại khiến cơn phẫn nộ mà hắn cố áp chế lại lần nữa bùng nổ, phóng thêm vài chú ngữ lên bọn người kia, rồi sau đó ôm Harry vì tinh thần thả lỏng mà lâm vào hôn mê, đi vào sâu trong ngõ nhỏ.
Trong mắt Snape dâng lên nỗi căm phẫn thâm trầm, với trạng thái của hắn hiện giờ thì ngay cả Dumbledore cũng không dám trêu vào, chỉ là động tác trên tay lại đặc biệt dịu dàng, đặt Harry lên giường của mình, thế nhưng cậu bé nắm tay hắn chặt vô cùng, tư thế cứ như đã bắt được phao cứu sinh khiến Snape không khỏi che hai mắt lại. Lily, xin lỗi cậu, mình xin lỗi, còn may, còn may chưa bị thương tổn. Buông tay, phức tạp nhìn xuống cậu bé trên giường.
Cậu bé ngủ không hề an ổn, thỉnh thoảng còn nói những lời vô nghĩa làm Snape nhíu mày, thằng bé nhỏ gầy chỉ chiếm một phần ba chiếc giường, cho dù cái giường không hề lớn. Trên mặt và cánh tay đều lộ rõ vết bầm. Cuối cùng Snape kéo chăn lên, mặt không cảm xúc đóng cửa xuống lầu.
“Shit!” Không thể khống chế mà đấm mạnh vào vách tường, trên khuôn mặt âm trầm xuất hiện một tia bi thương. Nghĩ đến mới vừa rồi cậu bé sợ hãi, bất lực cùng — dựa dẫm. Hắn làm sao xứng để cậu dựa dẫm! Cậu bé mình thề phải bảo vệ lại bị thương tổn dưới mí mắt mình. Xoay người tới phòng thí nghiệm, dược xoa dịu, dược bổ máu, có lẽ còn cần cả dược vô mộng nữa.
Hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào cái vạc đang toả hơi trắng, máy móc cho dược liệu vào trong. Đôi mắt của Lily cùng đôi mắt xanh lục đầy vẻ bất lực và dựa dẫm của cậu bé không ngừng chồng chéo. Thống khổ khép hai mắt lại.
“Lỗi của ta, xin lỗi Lily, xin lỗi... Harry.” Thân hình thẳng tắp của người đàn ông hơi cong lại, sâu trong căn phòng âm u.
Trong phòng, Harry gặp ác mộng, thế nhưng hình bóng người đàn ông cùng giọng nói căm phẫn vào giờ phút cuối cùng lại hằng sâu trong tâm trí cậu.
“Sev... erus...” Cậu bé nở nụ cười.