EDITOR: PARK HOONWOO
Bởi vì thức tỉnh huyết thống của vũ xà, cho nên Hogair cứ đến mùa động là laị nhịn không được muốn đi ngủ, tuy rằng chắc chắn hắn sẽ không có chuyện ngủ đông nhưng hắn cực kỳ cực kỳ thích ngốc trong căn phòng ấm áp mà ngủ.
Sáng hôm nay, Lucius-hiện đã tuổi ăn sáng xong, y liền chạy đến trang viên Slytherin tìm chú Ayer của mình, trong khi chú Ayer của y, tối hôm thức đến tận hai giờ sáng mới ngủ, cho nên bây giờ đã chín giờ rồi mà vẫn chưa có ý định rời giường. Lucius thông qua lò sưởi đi vào trang viên Slytherin, gia tinh liền rất nhanh chạy đến tiếp đón: “ Tiểu chủ nhân Lucius!”
“ Bru, chú Ayer đâu?” Lucius khẽ nâng cằm, thần sắc kêu căng hỏi. Y không thích gia tinh diện mạo cực kỳ xấu xí chút nào, mặc dù thật sự gia tinh của trang viên Slytherin trông đẹp hơn gia tinh của trang viên Malfoy rất nhiều, nhưng y vẫn không thích sinh vật này chút nào.
“ Chủ nhân đang ở trong phòng ngủ.” Bru cúi người cung kính nói. Thân là gia tinh của trang viên Slytherin, nó tất nhiên biết rõ thân phận của Lucius, ở trong trang viên Slytherin này, địa vị của Lucius không thua gì Hogair, bởi vì đơn giản y chính là bạn lữ tương lai hắn.
“ Chú Ayer đã ăn sáng chưa?” Lucius lại hỏi.
“ Báo cáo tiểu chủ nhân, chủ nhân còn chưa dùng cơm.”
“ Vậy ngươi lập tức đi chuẩn bị bữa sáng, ta bây giờ đi gọi chú Ayer rời giường.” Nói xong Lucius liền nhanh chóng chạy lên lầu, đi vào phòng ngủ của Hogair.
Tất cả mọi nơi trong trang viên Slytherin đều có những trận pháp rất rất phức tạp để bảo vệ nơi đây, người bình thường nếu không có sự cho phép của chủ nhân nơi đây mà chạy loạn như vầy thể nào cũng bị hệ thống phòng ngự công kích. Tất nhiên đó là với người bình thường, mà Luicus lại không phải người bình thường, y chính à một trong những đối tượng bảo vậ của trận pháp phòng ngự của trang viên Slytherin, căn bản thì y có quyền tự do đi bất cứ nơi nào trong trang viên Slytherin cho dù nó có là phòng của gia chủ đi nữa. Thời gian y đến đây không thua khoảng thời gian y sống ở trang viên Malfoy, cho nên y cực kỳ quen thuộc nơi này, đặc biệt chính là phòng ngủ của hắn.
Nhẹ nhàng gõ cửa, thấy không ai mở cửa liền đẩy cửa ra bước vào, một bên hô : “ Chú Ayer, chú Ayer!”
Y bước đến cạnh giường, nhìn cái chăn màu lục đang nhô lên một cục, trên gối đầu còn ló ra một mái tóc đen dìa, nghe ba nói, ngày xưa y rất thích tóc của chú Ayer, cho nên hắn mới để tóc dài như bây giờ.
“ Uhm.” Trên giường truyền đến một tiếng hừ nhẹ, Lucius liền bước đến kéo chăn xuống, thăm dò hỏi : “ Chú Ayer, nên dậy rồi.”
“ Uhm? Là Lucius a !” Hogair mệt mỏi mở hai mắt, lười biếng nói.
“ Ayer, người nói hôm nay người muốn mang con ra ngoài chơi!” Lucius cởi giày, leo lên người Hogair làm nũng nói.
Hogair bị người trên ngực ép đến muốn tắt thở, hắn xốc chăn lên, đem cái con người còn đang làm nũng kia nhét thẳng vào chăn, ôm vào ngực “ Ngoan, chiều nay mang con đi chơi.”
“ Vâng ạ!” Thấy Hogair lại tiếp tục ngủ, Lucius bất đắc dĩ đáp. Tình huống như vầy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, mỗi năm chỉ cần khi mùa đông đến thì chú Ayer sẽ chẳng bao giờ có cái suy nghĩ rời giường trong đầu, thời gian rời giường ngày càng lâu, thậm chí khi mà nhiệt độ không khí hạ xuống đến mức thấp nhất, nếu y mà không đến gọi thì chắc chắn là chú Ayer sẽ nằm trên giường cả ngày.Lucius cũng ngáp nhẹ một cái, y cũng hơi mệt a, cho nên liền vùi đầu trong ngực chú Ayer mà ngủ mất.
Lần tiếp theo tỉnh lại vì Lucius cảm thấy người mình hình như đang bị cái gì đó lành lạnh cuốn lấy, y hơi mở to mắt, rất nhanh liền biết được mình bị cái gì cuốn lấy, nguyên bản chú Ayer ngủ cùng y không thấy đâu, chỉ thấy một cự xà rất to năm đó.
[ Chú Ayer?] Lucius bất mãn hừ nói, [ Hôm nay không phải ngày lạnh nhất trong mùa mà, sao chú lại biến thành cái hình dạng này rồi ?] , y đã được Hogair dạy một chút xà ngữ, tuy rằng y không phải trờ sinh là một xà khẩu, nhưng nhờ sự cố gắng của y và sự chỉ dạy tận tình của hắn mà bây giờ y đã có thể nói chuyện với chú Ayer vào những lúc như thế này hay nói chuyện cùng với mấy con rắn khác.
[ Lucius, ta hơi không thoải mái, con về nhà được không?] Hogair nâng đầu tê tê nói.
[ Không, con bồi người ] Lucius lắc đầu, y không muốn chú Ayer ở một mình khi biến thành hình dạng này, y cảm thấy như vậy rất cô đơn.
[ Bé ngoan.] Hogair cọ cọ bả vai Lucius, cố gắng không cho vảy lạnh băng của mình chạm vào da của y.
Hogair duy trì cái hình dạng này đến tận sáng hôm sau mới trở về hình người được . Sáng hôm sau khi tỉnh lại, hắn không cử động mà cứ nằm đó vuốt vuốt trán của Lucius, nhìn thấy Lucius tỉnh liền lại gần hôn lên trán y một cía nói : “ Buổi sáng tốt lành, Lucius, tốt hôm qua thật vất vả cho con.”
“ Không vất vả xíu nào đâu ạ! Là con muốn bồi người mà .” Lucius không được tự nhiên nói.
“ Ha hả. Được rồi, hôm nay ta bồi con cả ngày xem như cảm ơn nhé.” Hogair cười nhẹ, lấy quần áo cho Lucius thay.
Lucius gật đầu, sau đó cao hứng mà nhanh chóng thay quần áo, y rất thich dành cả ngày bên chú Ayer a.