Hạ Liễu Quân
oo
“Anh là Snape! Anh là Snape ở đường Spinner’s End (Đường Bàn Xoay)!” Petunia ở một vẫn luôn im lặng đột nhiên hô lên, “Là anh…”
Dì Petunia biết giáo sư? Đúng, giáo sư biết mẹ mình, đoán chừng là thuận tiện quen biết dì Petunia… Harry vừa suy nghĩ vừa nhìn Snape không ngừng.
“Khó có được bà vẫn còn nhớ rõ lão hàng xóm của mình, Petunia Dursley.” Snape dùng giọng điệu cực kỳ chán ghét nói.
“Tôi biết rõ cậu là bạn Lily, cậu không nên vì nó mà…” Dì Petunia nói, “Cậu là hướng chúng ta đòi nợ sao?”
“Tôi không phải vì Lily, Petunia Dursley cô quả nhiên vẫn như trước đây, tự cho là đúng!” Snape hừ lạnh một tiếng, “Tôi chỉ là tới lấy quyền giám hộ Harry không hơn.”
“Vậy sao cậu phải vu khống chúng ta?” Petunia lấy giọng la lên.
“Cô rất rõ các người đối đãi với Harry thế nào.” Ánh mắt Snape rơi xuống trên người Dudley, “Harry là cháu ngoại cô, nhưng so với con của cô… rõ ràng…” Anh nhăn mày đánh giá đầu heo cực đại kia.
“Đừng thương tổn Dudley!” Petunia hét lên một tiếng, đem Dudley giấu sau người, “Tôi nói các người biết, không được tổn thương con tôi!”
“Nó là con cô, vậy Harry không phải con Lily sao?!” Snape nhìn chằm chằm vào bà ta, “Còn có… Cô luôn ghen ghét Lily, ghen ghét cô ấy có pháp thuật…”
“Tôi không có! Tôi không cần loại năng lực quái vật này!” Petunia trong nói tràn đầy lo lắng.
“Hư? Vậy vì cái gì lúc Lily nhận được thư nhập học cô lại viết thư cho Dumbledore, xim cụ cho cô nhập học?!” Snape hừ lạnh, “Hử?”
Vernon lập tức dùng ánh mắt kinh khủng đánh giá vợ mình giống như không biết cô ấy đồng dạng. Petunia dốc sức liều mạng lắc đầu. Thì thào nói: “Em không phải, em không có…”
“Được rồi, Severus, chúng ta còn chính sự phải làm.” Dumbledore cắt đứt đối thoại của bọn họ, tiến lên một bước, tiếp nhận văn kiện trong tay Jordan Minime, đến trước mặt Petunia: “Bà Dursley, về chuyện các người ngược đãi Harry chúng tôi tạm thời giữ lại tố cáo, chỉ cần các người giữ im lặng, tôi nghĩ Severus cũng không nói nhiều.”
“Ông… Ông muốn chúng tôi làm gì…” Petunia run rẩy, nhưng vẫn giữ vững tinh thần hỏi.
“Rất đơn giản, chỉ cần bà ký trên văn bản này, sau đó đừng đem chuyện này nói ra ngoài là được rồi.” Dumbledore tỉnh táo trả lời, “Xin mời.”
“Ông cam đoan, chỉ cần tôi ký, và không nói chuyện này ra, các người sẽ không truy cứu trách nhiệm của chúng tôi?” Petunia liên tục xác nhận.
“Bà biết, tôi luôn nói được làm được.” Dumbledore gật đầu xác nhận.
Petunia gật gật đầu, bàn tay run rẫy nắm chặt bút ký tên lên văn bản.
“Cảm ơn.” Dumbledore gật đầu, đem văn kiện đưa cho Jordan Minime. Jordan Minime xác nhận không sai, cất kỹ văn kiện.
“Harry, thu thập hành lý của trò!” Snape lên tiếng nói, “Nhanh lên, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Xuất phát?” Harry mở to hai mắt, “Em… có thể rời khỏi đây?”
“Đương nhiên, con của ta!” Dumbledore cười híp mắt nói, “Từ hôm nay, quyền giám hộ của con giao cho Severus, các người có thể ở cùng một chỗ.”
“Thật tốt quá!” Harry hoan hô, “Em có thể đến ở nhà Mr!” Màu xanh trong mắt mở to đầy vui sướng.
Snape không kiên nhẫn thấp giọng ho một tiếng: “Không để ta chờ lâu, cậu Potter hành lý của em!” Anh không quen thể hiện ôn nhu trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể thúc giục Harry nhanh lên.
“Chính là…” Ánh mắt Harry rơi trên người Vernon, “Đồ đạc của con…”
“Mày mơ tưởng…” Vernon đang muốn rống to, lại bị Petunia kéo kéo bả vai ngăn lại: “Tao đi lấy.” Bà cầm chìa khóa, mang theo Harry tới phòng chứa đồ, mở ngăn tủ ra, Harry đem đống sách vở và quần áo của mình cất vào rương xong, mang rương hòm xuống lầu.
Snape nhìn cậu gật gật đầu: “Đi thôi.” Ý bảo Harry theo mình đi ra khỏi nhà Dusrley hoàn toàn không nghĩ tới chuyện tạm biệt, loại sự tình này để lão ông mật làm đi!
“Snape!” Thời điểm bọn họ đến cửa, Petunia ở phía sau gọi anh lại, “Cậu phải… đem đứa nhỏ này đi đến nơi nào?”
“Đưa về thế giới thuộc về chúng ta.” Snape nhàn nhạt nói, “Nơi này cũng không phù hợp với nhóc.” (Quân: Vâng thế giới thuộc về chúng ta a)
“Cậu còn nhớ rõ Lily… như vậy…” Môi Petunia rung rung vài cái, “… Chiếu cố tốt đứa nhỏ này…”
“Nhóc này là con Lily, ta sẽ chiếu cố tốt nhóc.” Snape có chút kỳ quái với thấy độ Petunia, nhưng rất nhanh bình thường lại Cô ta dù sao cũng là chị Lily. Anh cúi đầu xuống nói với Harry: “Nói ‘Gặp lại’ với dì em.”
Harry có chút kinh ngạc nhìn dì Petunia đột nhiên xuất ra ý tốt, gật đầu: “Dì Petuinia, gặp lại.”
Petunia gật đầu với cậu, quay trở lại phòng. “Kỳ thật, dì ấy cũng đối với em không quá xấu, đúng không?” Harry nói, “Tối thiểu nhất dì ấy cũng không nghe lời dượng Vernon đem em ném ra ngoài.”
“Trên đời này là vậy, không có ai hoàn toàn xấu, cũng không có ai hoàn toàn tốt.” Snape nói.
Qua thêm vài phần, Dumbledore rốt cục đi ra khỏi nhà Dusrley.
“Jordan, chuyện kế tiếp làm phiền anh rồi.” Dumbledore cười híp mắt nói, “Anh là đứa nhỏ thông minh, phải không?”
“Đương nhiên, hiệu trưởng, dùng sức mình hỗ trợ ngài và giáo sư Snape là vinh hạnh của tôi, ngài yên tâm.” Jordan Minime mỉm cười, “Gặp lại sau, cậu Potter!”
“Ừm, gặp lại sau…” Harry nhỏ giọng nói.
Nhìn Jordan Minime đã biến mất, Dumbledore vuốt chòm râu hoa râm của mình, nhìn Snape: “Severus, mọi chuyện xong rồi, thầy mang Harry về trước đi.”
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cụ, hiệu trưởng.” Ngữ khí Snape bình thản, nhưng bao hàm lòng biết ơn từ tận đáy lòng anh.
Dumbledore đương nhiên hiểu anh, cụ như trước híp mắt cười: “Đứa nhỏ của tôi, bất luận thế nào, tôi cũng là muốn tốt cho Harry…”
Cụ nhìn Harry, từ trong túi tiền móc ra một khối đường đưa cho cậu: “Harry, ta phải đi trước, Hogwarts còn một đống công việc chờ ta xử lý nữa, con đi theo Severus về đi.”
“Vâng, gặp lại sau, hiệu trưởng!” Harry nhu thuận trả lời, Dumbledore sờ sờ đầu cậu, liền biến mất.
“Chúng ta bây giờ trở về đường Spinner’s End phải không, Mr?” Harry ngẩng đầu hỏi Snape.
Snape lắc đầu: “Trước đi mua một ít thứ…” Ánh mắt anh đảo qua áo sơ mi to không vừa người của Harry, “Còn có, nguyên liệu nấu ăn trong nhà cũng không có, chúng ta đi mua bổ sung một ít.”
“Dạ được!” Harry gật gật đầu.
Ta là đường Spinner’s End phân cách tuyến
Buổi chiều hôm đó, hai người rốt cuộc quay về đường Spinner’s End. Harry lôi kéo tay Snape, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngây ngốc. Cậu và Mr… phải ở chung?
“Mr…” Khi tiến vào nhà nằm trong hẻm đường Spinner’s End, Harry vẫn còn chút do dự, “Mr… về sau em sẽ ở cùng Mr sao?”
“Đương nhiên.” Snape sờ đầu cậu, “Về sau… Để ta chăm sóc em…”
Anh mang cậu lên một gian phòng ở trên lầu, mở cửa: “Đây là phòng của em, cảm thấy thế nào?”
Harry đánh giá phòng ngủ nho nhỏ, trên cửa sổ treo rèm cửa màu xanh lá được cột lại bằng một sợi dây bạc buông thỏng, giữa phòng là một chiếc giường đơn, bố trí rất gọn gàn sạch sẽ, Snape còn vì cậu chuẩn bị một bàn học nhỏ và một giá sách. Cậu cho tới bây giờ chưa từng tưởng tượng qua một căn phòng thuộc về mình… Này thực sự là… “Thật tốt quá…” Harry lẩm bẩm, “Em rất thích, Mr! Thực…”
Mùa hè này, đối với Harry mà nói, có được vui vẻ trước nay chưa từng có. Mr sinh hoạt rất đơn điệu, nhưng cậu rất thích. Tuy Mr không nói nhiều lắm, bình thường cũng toàn ngâm mình trong hầm làm độc dược. Nhưng buổi tối Mr sẽ chỉ đạo mình học tập, sẽ mỉm cười với mình, sẽ chú ý tới thân thể mình… Mr là người tốt! Harry nắm tay, Mr chiếu cố mình như vậy, mình nhất định phải báo đáp Mr cho tốt!
Nhưng mà… giáo sư Snape của chúng ta lại buồn bực. Đúng vậy, Harry rất tốt, phi thường tốt. Hiện tại, một ngày ba bữa cộng thêm trà chiều điều do cậu nhóc làm, cho dù anh không muốn thừa nhận nhưng Harry làm đồ ăn thực ngon… Nhưng mà… nhìn cái thân ảnh nho nhỏ trong bếp chạy tới chạy lui kia, anh có cảm giác, cảm thấy tâm không đành lòng chính mình giống như kẻ ngược đãi trẻ vị thành niên.
Hơn nữa… mỗi lần thấy ánh mắt cảm kích Harry nhìn mình, anh tổng có cảm giác mình có phải hay không nhìn lầm? Harry sẽ không đối với mình sinh ra cái gọi… tình thương của cha đó chứ? Nếu như vậy… râu Merlin, anh không muốn chứng kiến cảnh tượng kia!
Vừa sáng sớm, sau khi Snape rời giường, phát hiện bữa sáng đã dọn lên bàn, anh chau mày, hôm nay sau Harry lại thức sớm như vậy? Anh đi vào phòng Harry, chăn điệm trên giường đều chỉnh tề, hiển nhiên tiểu Chúa Cứu Thế của chúng ta không có trong phòng. Snape lại đi ra sau nhà, anh nhìn thấy Harry Cậu bé Hoàng kim của giới pháp thuật đang sửa sang lại vườn hoa, trên mặt cậu dính đầy bùn, cậu ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng cái xẻng nhỏ trong tay xới đất. Phóng mắt nhìn lại, vườn hoa bỏ hoang nhiều năm đã chỉnh tề rất nhiều, Harry trồng một ít thảo dược thông thường vào.
“Mr? Mr tỉnh rồi!” Harry nhìn thấy Snape, đứng lên, “Bữa sáng trên bàn, Mr thấy chưa?”
“Em đang làm gì?” Snape không trả lời cậu, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.
“Em?” Harry khó hiểu, “Em giúp Mr sửa sang vườn hoa thôi mà?! Cây ở đây lâu ngày không được chăm sóc, sửa sang một chút, còn có một ít thực vật mà dùng…” Harry mỉm cười nhìn Snape, “Mr thấy sao…”
“Đi theo ta!” Snape cắt đứt cậu nói, túm cánh lay cậu, đem cậu kéo vào phòng.
“Mr…” Harry cảm nhận được trên người Snape ẩn ẩn lửa giận, “Em… em làm sai cái gì sao?” Cậu lúng túng đứng đó.
Snape buông đũa phép, theo dõi cậu: “Cậu Potter… Ta mang em đến đây, không phải để cho em làm gia tinh…” Trong ánh mắt thâm thúy mang theo lửa giận, “Em tột cùng có biết hay không, ta bây giờ là người giám hộ của em?”
“Em biết rõ…” Harry thấp giọng nói, “Chính là… em rất muốn báo đáp Mr… Mr thu dưỡng em, em cũng không thể không làm gì…”
“Này không chỉ là thu dưỡng!” Snape lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị thất bại, “Em về sau là cùng ta ở một chỗ, em là người nhà của ta, giữa chúng ta là bình đẳng! Em không phải người hầu của ta!”
“Chính là…” Harry vẫn chưa rõ, “Em ở nhà Dursley cũng làm những việc này đó thôi? Dượng Vernon còn nói, bọn họ thu dưỡng em, em phải biết cảm ơn, em làm những chuyện này hẳn là…”
Snape rốt cục biết được chỗ mấu chốt anh nên làm thịt đám Muggle kia! Anh nặng nề thở dài một hơi, cúi người, nhìn Harry: “Harry, chúng ta là người nhà, người nhà nên trợ giúp lẫn nhau. Đây là nhà chúng ta, không thể để một mình em làm hết việc. Nhà Dursley, bọn họ cũng không đem em trở thành người nhà, bọn họ chán ghét em, cho nên mới để em phục vụ họ…” Anh vừa nói, một bên dùng Tergeo tẩy sạch bùn đất trên người cậu.
Harry im lặng nghe, hồi lâu mới nói, “Nhưng em muốn làm gì đó cho Mr… em cái gì cũng không có, pháp thuật cũng không cường đại, em cũng chỉ có thể làm những việc này…” Theo chân thầy tiến vào giới pháp thuật, một khắc tiến vào Slytherin, cậu tổng cảm thấy mình không hợp với bọn họ. Hiện tại, Mr Snape thu dưỡng mình, nhưng mình đối với cuộc sống của Mr hoàn toàn không hiểu gì hết, Harry cảm giác mình rất vô dụng, cái gì cũng không giúp được…
(Quân: Một phút tự kỷ của em)
Snape day trán một chút: “Ta biết em đối với giới pháp thuật quá mức lạ lẫm, thậm chí có chút khủng hoảng, nhưng em đã vào Hogwarts, nhóm giáo sư sẽ dẫn dắt em từng bước một, đừng quá lo lắng…” Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, “Em vẫn là một đứa nhỏ… cứ giống như những đứa bé cùng trang lứa làm nũng với người lớn, mỗi ngày ra ngoài chạy nhảy, làm ồn, không tốt sao? Đừng đặt gánh nặng quá lớn cho mình, Harry…”
“Nhưng mà, em thấy Mr tổng là người không ngoan, Mr đối với sinh hoạt quá không chú ý rồi!” Harry bắt đầu lên lớp anh, “Mr ăn uống không có quy luật, lại không vệ sinh… Em không chăm sóc Mr, Mr phải làm sao bây giờ…”
Ngược lại là ta không đúng?! Snape cảm thán: con nít chính là như vậy, trong chốc lát đã thay đổi rồi! Nhìn xem, mới vừa rồi còn bộ dáng cẩn thận từng li từng tý, lập tức trở thành nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rồi! Anh gật đầu: “Đi, cậu Potter, về sau cuộc sống của ta đều giao cho ngài, được không nào?”
“Ta sẽ cố mà đáp ứng…” Harry học theo bộ dáng Malfoy ngẩng cao cầm.
“Như vậy… ta có thể xin ngài giúp đỡ ta làm một ít độc dược được không?” Snape sờ sờ đầu cậu, “Không có sự trợ giúp của ngài, ta rất khó hoàn thành nhiệm vụ.”
“Em có thể đi vào tầng hầm đó hả giáo sư?!” Rất nhanh lại lộ ra bản tính trẻ con rồi.
Snape trong lòng lại lần nữa thở dài, anh có dự cảm, Harry đối với tình cảm của mình, sợ rằng rất lâu mới có thể thông suốt…