EDITOR: AKKI
BETA-ER: LIÊN + YUE
-oo-
Một người đàn ông trẻ tuổi tóc đen mặc một chiếc áo choàng phù thuỷ thêu đầy ma văn bằng vàng, bước đi ung dung nhàn nhã, đôi mắt lục bảo sâu thẳm tràn đầy trào phúng nhìn ông lão tóc bạc bước ra từ chỗ tối, nói: “Không thể nào nghĩ tới, Albus, ngươi lại có thể thừa lúc ta suy yếu mà đánh lén! Đây đúng là không giống tác phong của ngươi chút nào! Như thế nào? Bởi vì thực lực của ta ngày càng cường đại làm cho ngươi khủng hoảng quá đúng không!” Nếu không phải hôm nay ta may mắn phi thăng thành công vượt qua đại hoạ, chắc chắn sẽ có một trận đấu phân cao thấp với con cáo già nhà ngươi! Nhưng điều quan trọng bây giờ là phải tìm được cách thoát khỏi nơi đây!
“Ôi! Harry, con không thể nói như vậy được! Ta chẳng qua chỉ đại diện chính nghĩa để tiêu diệt con mà thôi.”
“A, ngươi phải biết rõ mới phải chứ, ta luôn cảm thấy chán ghét khi các ngươi gọi ta như thế! Đáng chết, tất cả chỉ là vì cái cuốn sách kêu Harry Potter kia, hơn nữa tên của ta lại có thể trùng hợp giống y chang tên Cứu thế chủ Harry Potter kia! Ta cũng không phải là Gryffindor ngu xuẩn! Tại sao ngươi dám vũ nhục Chúa Tể Bóng Tối cao quý, cái người mà các ngươi luôn mồm gào thét sợ hãi, Chúa Tể Bóng Tối ngu dốt Tom Marvolo Riddle kia mới thực sự là Cứu Thế Chủ khả ái của các ngươi! Muggle chết tiệt kia, cô ta nghĩ Chúa Tể Bóng Tối có thể bị đánh bại dễ dàng như thế được hay sao?” Cậu bé tóc đen tên là Harry Potter tức giận nói.
“Không, không, Harry, đối với thế giới này, công lý luôn luôn đúng, tất cả những điều tà ác đều là sai. Đây chỉ là một khái niệm mà thế giới hiển nhiên công nhận.” Giọng ông già ra vẻ bất lực trả lời.
“Công lý? Ôi giễu cợt làm sao! Lúc còn ở cô nhi viện, ngày đêm đánh mắng, thậm chí một miếng ăn cũng không hề dễ dàng. Khi bị chửi là yêu quái, bị bắt nhịn đói thì có kẻ lương thiện nào đến bố thí cho ta? Có không? Không có. Bây giờ, ta không muốn có bất kỳ ai bố thí cho ta, nhưng ngươi lại luôn mồm nói tới mấy thứ chính nghĩa, công lý, suốt ngày cứ dùng ánh mắt từ bi thấu hiểu mà nhìn ta, điều đó khiến cho ta cảm thấy bản thân ta thật là yếu đuối không bằng cả một con sâu. Ta ghét cái cảm giác này, nhưng ta lại thích cái cảm giác vượt trên tất cả mọi thứ, vì vậy thôi dung cái ánh mắt ghê tởm đó để nhìn ta đi!” Giọng điệu tràn ngập phẫn nộ, chế giễu và khinh thường thế giới.
“Ôi, Harry, ta cũng có nỗi khổ riêng a! Người của Thế giới Pháp thuật cũng yêu cầu có một chỗ dựa tinh thần vững chắc chứ. Tuy nhiên, trong mắt của bọn họ, dù cho ta rất mạnh nhưng chung quy ta vẫn chỉ là một phù thuỷ mà thôi, ta không phải là một người toàn năng. Cho nên, ta chỉ có thể tạo nên một trụ cột to lớn làm nơi an ủi linh hồn của bọn họ. Nhưng mà đối với ngươi, ngay từ đầu ta thật sự đã có tâm phòng bị, tham vọng của ngươi khiến cho ta phải dè chừng, ánh mắt từ bi kia chính là ngụy trang tốt nhất cho khảo nghiệm của ta dành cho ngươi, nhưng ta không hề nghĩ tới tất cả những thứ trước đó lại có thể đổi lại con người bây giờ của ngươi, là ta đã huỷ hoại ngươi. Cho nên, nếu là do ta đã huỷ hoại ngươi, như vậy, nhất định chính tay ta sẽ huỷ diệt ngươi để đổi lấy hòa bình cho giới Pháp thuật.” Trong giọng nói của lão nhân lộ ra sự thăng trầm, bất lực, tội lỗi và đau lòng.
“Hahahahahahaha!!! Cáo già Albus, mục đích thực sự của ngươi cuối cùng cũng lòi ra rồi nhỉ! Nói những lời hoa mỹ gì đó? Tình yêu và công lý hửm? Điều đó thật buồn cười. Vì ta không thể trốn thoát được nhỉ, giãy dụa cũng không được. Nhưng mà, dù ta có chết cũng không chết trên tay ngươi! Vận mệnh của ta thì phải do ta quyết định!” Nói liền làm, Harry nhanh chóng muốn cho bản thân một cái Avada, nhưng lại phát hiện cơ thể bản thân đang từ từ biến mất trong không khí, không khỏi làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc, trào phúng, thì ra Merlin cũng muốn bản thân của hắn chết đi hay sao? Tại sao chứ? Thật chả công bằng chút nào! Cuộc đời của ta cứ thế mà kết thúc sao?
Hồi tưởng lại cả cuộc đời: Trước khi ta sinh ra, người phụ nữ đó đã muốn từ bỏ ta, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, “Đau quá, đau quá, chết tiệt, tôi không muốn sinh, nếu người ta yêu nhất cũng không hy vọng ta có đứa nhỏ này, như vậy đứa nhỏ này cũng cùng ta chết đi là tốt nhất.” Ha ha, nực cười cỡ nào chứ, bất quá, cuối cùng ta cũng bò ra khỏi cơ thể của bà ta, lại bị ả tuỳ tiện vớ đại một cái tên mà đặt cho.
Từ bé tới lớn, ta đã quen với việc bị mọi người xung quanh chửi bới, cũng thích ứng với việc bị khi dễ và bắt nạt, tra tấn. Dần dần ta phát hiện, bản thân có thể khống chế kiểm soát được một loại ma lực thần kỳ, và sau đó ta bắt đầu tận hưởng niềm vui của sự trả thù. Thẳng đến khi ta bước chân vào Hogwarts…..
Ta đã nghĩ mình không cần phải uất ức ở trong cô nhi viện cả đời, cho rằng có thể được mọi người đối xử một cách bình đẳng, ta thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc khi được tiến vào nhà Slytherin — học viện tốt nhất. Tuy nhiên, ta lại không phải là một máu trong thuần khiết, lại phải trở về quỹ đạo sinh hoạt của cuộc sống cũ, bị khi dễ, bị tra tấn, bị chửi rủa….
Nhưng sau đó, ta đã dùng chính sức mạnh của bản thân để chinh phục cả đám người trong Slytherin, lại phát hiện ra còn có lão già nhà Gryffindor kia! Cái chính nghĩa mà bọn họ đang gọi hiện tại, lại chính là thứ đã tạo ra ta bây giờ, nhưng cuối cùng người không cam lòng nhất bây giờ chính là người kêu Tom Marvolo Riddle kia, rõ ràng người kia so với hắn còn muốn thảm hơn, điều đó tốt như vậy sao, tại sao chứ?
Anh ta lại được mọi người quan tâm chăm sóc, mà bản thân lại bị đối xử lạnh lùng, cô đơn chỉ có quyền lợi và địa vị, không một người bạn nào. Cho dù có là Chúa Tể Bóng Tối đáng sợ đến như thế nào đi nữa thì ta cũng chỉ là một con người mà thôi! Ta cũng có cảm xúc!…
Nực cười nhất lại là, cái tên Muggle đáng ghét chết tiệt lại có thể sáng tác ra một quyển sách tên Harry Potter, lại còn đem ta và Tom Marvolo Riddle tráo đổi thân phận. Tuy rằng ngoài miệng luôn bảo rằng chán ghét nó, nói nó thật là một thứ phiền phức, nhưng nếu chân chính đem ra so sánh, bản thân vẫn thực sự hy vọng chính mình có thể như tên Harry trong cuốn sách kia, có tình yêu có thù hận, có mục tiêu trong cuộc sống, có ý nghĩa sinh tồn….
Cuối cùng, Harry biến mất khỏi thế giới này, chỉ để lại một mình Albus âm thầm thương cảm. Khoé mắt Dumbledore rơi ra một giọt lệ, lắc lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, độn thổ rời đi…..
HẾT CHƯƠNG