Vù~
Cũng như mọi ngày, khu vực dân cư F-4 ở tây nam lúc nào cũng có những cơn gió mang đầy bụi cát làm che khuất tầm nhìn của bất cứ ai.
“Hôm nay tệ quá.” Jung Min thở dài.
Dù thế thì Jung Min đi ra đường chỉ với một cái áo choàng dài tới tận chân và một cái khăn quàng cổ cũ kĩ che cả mặt và chỉ để lộ 2 mắt ra.
Giờ đã qua giờ cao điểm và con phố cũng trống không nhưng ông chủ cửa hàng bách hóa vẫn nhận ra được người quen và chào cậu.
“Jung Min! Hôm nay thì cậu là ngày cậu trưởng thành à? Cậu đang đi tới tòa nhà hành chính để ghi danh đúng không?”
“Vâng!”
“Chúc may mắn! Sẽ thật tốt nếu cậu được vô ở trung tâm của khu F như F-1 và F-2. ….”
“À, vô vọng thôi. Cháu là một tên thất nghiệp và vô học mà. Phải có thứ gì như một phép lạ thì may ra cháu mới có một thứ gọi là công việc.”
Dù Jung Min nghĩ thế nhưng cậu vẫn mong ngày hôm nay sẽ có một thay đổi lớn trong cuộc đời mình.
Jung Min được chính phủ xếp vào loại 'kém cỏi' đồng nghĩa với việc cậu không có khả năng nào. Đó là lý do cậu gọi đó là phép lạ. Phép lạ xảy ra với vài người và chẳng ai biết lý do cả.
“Haizz, mình mong là ít nhất thì mình được đổi khu dân cư…”
Cái tòa nhà mà Jung Min đang sống đã ở bên bờ sụp đổ; hơn nữa, trên tường lại có một vết nứt to tướng nên dù cậu có dọn dẹp cỡ nào thì ngày hôm sau nó cũng lại phủ đầy bụi.
Thêm nữa, khu vực cậu đang sống (F-4) nằm ngay gần rìa rào chắn năng lượng bảo vệ nhân loại khỏi cái môi trường ô nhiễm ngoài kia. Với lại nơi này cũng thường xuyên bị Outers hay Hanks tấn công.
Outers là những người sống bên ngoài rào chắn. Họ đa số là những người có chính kiến bất đồng và bị trục xuất khỏi Union, những tội phạm và những người sống ở ngoài Union từ khi mà cái rào chắn được dựng lên. Dù Outers cũng giống như nhân loại sống trong Union, nhưng có một số ít đã bị đột biến do phóng xạ, cũng có hiện tượng thoái hóa dần do một vài Outers tập hợp lại thành nhóm để cướp bóc.
“Cầu trời là mình sẽ không chạm trán với những sinh vật bị thay đổi gen như Haraks,” Jung Min hi vọng.
Harak là một loài động vật bị biến dị do bụi phóng xạ bao phủ cả hành tinh sau Thế chiến thứ III. Một trong những đặc điểm nhận dạng của Harak là lớp da dày gần như không có bất cứ vũ khí hiện đại nào có thể xuyên thủng dù là súng, pháo hay súng điện từ. Một đặc điểm nhận dạng khác của nó là cặp răng nanh vừa lớn vừa bén có thể dọa bạn vãi ra quần. Haraks chủ yếu tấn công người sống bên trong rào chắn; và cũng bởi chúng quá nhanh và thông minh nên chúng có thể vượt qua rào chắn và các linh canh được trang bị tới tận răng.
Haraks không phải là loài vật bị biến đổi gen duy nhất gây nguy hiểm cho con người. Dù yếu hơn Haraks, cũng có một loài vật bị biến đổi gen có tên gọi là “Orcs” bắt nguồn từ heo. [note8165]
Orcs rất mọi rợ và mạnh hơn loài người nhiều; hơn nữa số lượng Orcs rõ ràng là nhiều hơn Haraks. Với lại vì Orcs bắt nguồn từ heo nên chúng cũng đẻ con như là heo. Trung bình một con Orc cái đẻ một lứa 10 con Orc con.
Dựa trên đặc điểm này, mới chỉ 1 thế kỉ đi qua kể từ khi con Orc đầu tiên xuất hiện thì chúng đã trở thành một quần thể mạnh trên Trái đất. Và theo dự đoán thì trong tương lai gần, chúng sẽ là mối đe dọa của con người hơn là Haraks.
Thêm nữa, rất nhiều sinh vật bị đột biến gen với sức mạnh khủng khiếp, cực kì man rợ và ranh mãnh có thể tìm thấy ngoài rào chắn.
Một số người cho rằng những sinh vật này xuất hiện vào cuối thế kỉ 21 bởi các cuộc thí nghiệm về nhân giống qua thao tác di truyền. Tuy nhiên thì không ai biết chắc được những sinh vật này xuất hiện như thế nào.
Trong Thế giới của Haroon, phần lớn loài người được bảo về bên trong Unions bởi những rào chắn năng lượng.
Nhờ vào một siêu AI máy tính được gọi là ‘Máy Chủ Cổ Đại (AMC)’, hàng trăm rào chắn năng lượng được dựng lên khắp hành tinh vào năm đầu tiên của Human Year (HY).
Nếu không có những rào chắn này, loài người sẽ bị tuyệt diệt và Trái đất sẽ bị các sinh vật bị biến đổi gen như Haraks và Orcs thống trị. Tuy nhiên thì năng lượng của rào chắn sẽ mạnh nhất ở ngay trung tâm Union và ngày càng yếu đi khi xa dần.
Như vậy, Union được xây ở chính giữa rào chắn giống như thành phố bang (vừa là thành phố vừa là bang) và dựa trên một hệ thống phân bậc rõ ràng. Một Union gồm có vùng gần trung tâm nhất – khu vực S và 6 khu vực khác. (A, B, C, D, E, F). Hơn nữa, mỗi khu vực trừ khu vực S ra đều chia thành nhiều khu vực phụ (A-3. F-4). Hạng khu vực càng thấp thì nó càng ở gần rìa rào chắn hơn. Sự phân chia khu vực sẽ được thực hiện vào ngày đầu tiên bạn vào tuổi trưởng thành và nó thường là giống như đời trước.
Chỉ có các tập đoàn và các siêu cường quốc mới được sống ở khu vực S. Những người sống ở khu vực S được gọi là hạng S và có quyền hạn không giới hạn trong Union.
Khu vực A và B là nơi ở của các quan chức cấp cao của Union, các nhà khoa học, các kỹ sư, doanh nhân thành đạt và những người có khả năng chiến đấu hay năng khiếu đặc biệt. Những người sống trong khu vực A và B được gọi là hạng A và hạng B tương ứng nơi họ sống.
Khu vực C và D là nơi ở của các quan chức cấp thấp của Union, các kĩ sư và là nơi ở cũng quân đội. Những người sống ở khu vực C và được gọi là hạng C và hạng D tương ứng nơi họ sống.
Khu vực E và F chiếm hơn nửa trong rào chắn. Tuy nhiên vì 70% – 80% dân số của Union sống các khu vực này nên mật độ dân số rất cao còn điều kiện sống thì nghèo nàn.
Chi tiết hơn thì điều kiện sống ở khu vực F, cấp bậc thấp nhất trong Union nghèo nàn đến không thể tin nổi. Phần lớn dân cư ở khu vực F là những người khốn khổ và không có hi vọng như các tội phạm, những người không có năng khiếu, người nghèo và dòng dõi của họ.
Trong những cư dân ở khu vực F, những người sống ở vùng F-4 (Nơi gần rìa rào chắn nhất Union) luôn muốn được sống ở F-3 hay F-2.
Jung Min và những người sống ở vùng F-4 biết rằng càng vô sâu bên trong rào chắn thì điều kiện sống càng thoải mái. Tuy nhiên với khả năng của họ thì họ gần như không thể thoát khỏi khu vực F.
Khác với những năm đầu của Human Year, mối đe dọa từ các sinh vật đột biến ngày càng gia tăng khiến sự trao đổi giữa các Union ngày cảng thấp. Vì vậy, sau vài thế kỉ, mỗi Union trở thành một xã hội trì trệ và sự thăng tiến địa vị (từ khu vực này sang khu vực khác) gần như là không thể. Nên họ chỉ muốn sống ở một vùng an toàn hơn trong khu vực F.
Jung Min đã biết điều này vì cậu được sinh ra bằng thụ tinh nhân tạo và cậu không hề có năng khiếu nào cả.
Theo chính sách chung của Union, họ sẽ cung cấp cho cậu một nơi ở cho đến tuổi trưởng thành và cơ hội làm việc như là thiêu hủy xác chết ở lò hỏa thiêu, nông dân ở các nông trại cơ động của Union hoặc quét rác.
Jung Min cũng biết khi mà cậu không có cha mẹ giàu có hay năng khiếu đặc biệt thì cậu phải sống một cuộc sống hoàn toàn lệ thuộc vào người khác rồi cuối cùng là ngỏm củ tỏi.
“Nhưng….”
Jung Min nắm chặt tay lại và mong muốn thay đổi cuộc đời mình bằng một cách nào đó vào ngày đầu tiên của tuổi trường thành.
Những cơn gió bụi bặm tiếp tục cản trở hành trình của Jung Min đến Bộ Ghi danh. Vì thế nên cậu đã phải dừng lại vài lần, chờ cho gió nhẹ bớt và điều chỉnh lại hô hấp. Tuy nhiên thì cuối cùng cậu ta cũng đến được Tòa nhà Hành chính của khu vực F.
Các cư dân ở khu vực F đều biết nơi mình sống được gọi một cách xúc phạm là Tổ Ong vì có rất nhiều tòa nhà cao tầng san sát nhau và đầy các phòng nhỏ giống cái tổ ong.
Do đó Tòa nhà Hành chính khá thấp rất nổi bật trong khu vực F.
“Sẽ rất tuyệt nếu mình được làm trong Tòa nhà Hành chính đó.” Jung Min thở dài trong khi nhìn chằm chằm tòa nhà 12 tầng này.
Khi bước vào, cậu nhận ra rằng nơi này không giống với nhà của mình hay đại đa số ở khu vực F vì nó rất sạch sẽ và dễ chịu.
Jung Min cảm thấy tội lỗi khi bước đi trên sàn nhà sạch sẽ không tì vết này bằng đôi chân đầy cát sỏi của mình. Nên cậu kéo cổ áo của chiếc áo khoác dài nhìn giống cây lau nhà và ẩn thân mình vào bên trong để cái thân hình gầy guộc của mình không bị ai để ý. Tuy nhiên thì cậu bước đi cứ như mình đang đi trên vỏ trứng.
May thay, Văn phòng chính rất gần với cổng.
“Xin chào! Tôi có thể giúp gì cho cậu?”
Jung Min gặp một chị lễ tân có giọng nói nhẹ nhàng với khuôn mặt đẹp không chê vào đâu được ở bàn tiếp tân.
‘Cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ à?’ Cậu nghĩ khi nhìn vào vẻ đẹp rất hiếm thấy ở khu vực F này. Cậu còn lùi lại vài bước khi nhìn thấy cô.
Tuy nhiên, cô ấy chỉ nhìn qua cậu một lúc rồi quay trở lại màn hình. Với cô thì bộ dạng gầy guộc của Jung Min chẳng có gì lạ ở khu vực F nên cô không cảm thấy đáng chú ý lắm.
Vẻ lãnh đạm của cô ta lại làm Jung Min cảm thấy nhẹ nhõm.
“Um, hôm nay là ngày đầu tiên của tuổi trưởng thành của tôi nên tôi đến đây để ghi danh,” Jung Min nói một cách nhút nhát.
“À! Cậu có thể có thể biết thêm thông tin ở bàn tiếp tân trên tầng 3.”
Ngay lập tức thái độ của cô chuyển từ lãnh đạm sang nhiệt tình hơn vì rất khó để tìm được người nào có sinh nhật trong tháng ở khu vực F. Bình thường chỉ có những người sống ở khu vực A hoặc B mới có sinh nhật trong tháng. Điều này xảy ra là do một dị tượng xuất hiện vào 200 năm trước, khi mà Thế chiến thứ III mới kết thúc. Một viên thiên thạch khổng lồ đi vào trường hấp dẫn của Trái đất và bắt đầu quay xung quanh Trái đất. Thế nên bây giờ Trái đất có 2 mặt trăng. Lạ thay kể từ đó, đa phần em bé được sinh vào đầu hoặc cuối tháng.
‘Hmm…. Có phải cậu ta là người được sinh ra nhờ thụ tinh nhân tạo không?’ Cô nghĩ.
Cô đã nghe được từ khóa đào tạo nghề của mình rằng năm nay là năm các trẻ em được thụ tinh nhân tạo bước vào tuổi trưởng thành. Hơn nữa, cô có nghe rằng số ít trong chúng có khả năng chiến đấu hay năng khiếu đặc biệt.
“Hay cậu ta bị đào thải từ các khu vực cao hơn?” Cô tiếp tục nghĩ. Có một số trẻ em bị buộc phải sống ở khu vực F do không có tài năng hay cha mẹ mất. Họ đa số được sinh ra và nuôi lớn ở khu vực B, C hoặc D và bị các cư dân khác của khu vực ghen tị.
Nhưng khi thấy khuôn mặt đầy bụi và bộ đồ nhăn nhúm của Jung Min thì cô lãnh đạm trở lại. Cô không có thời gian rảnh để mà chú ý kẻ bị đào thải hay thua cuộc.
Sau khi suy nghĩ xong, cô ta chỉ đường tới tầng 3 cho Jung Min một cách lạnh lùng và quay trở lại công việc.
Trên tầng 3, Jung Min được giới thiệu với một người giám sát của Tòa nhà Hành chính với cái huy hiệu bạc trên ngực phải của hắn. Hắn ta có vẻ rất hãnh diện khi được đeo cái huy hiệu, một minh chứng cho việc hắn làm việc trong quân đội phòng thủ của Union. Hắn nhìn cơ thể gầy rộc của Jung Min với một thái độ rất dè dặt.
Khi hắn thấy Jung Min không để ý tới mình, hắn khịt mũi một cách bực tức và tìm hồ sơ của Jung Min.
————–
Tên: Jung Min
Ngày sinh: 15 tháng 7, HY 104
Lý lịch: Một trong 300.000 mẫu thí nghiệm của dự án Neo-Human; Đối tượng theo dõi kéo dài. Bài kiểm tra năng khiếu lần 1: Không có năng khiếu. Bài kiểm tra năng khiếu lần 2: Không có năng khiếu. Bài kiểm tra năng khiếu lần 3: Không có năng khiếu và bị trục xuất khỏi Trung học ở tuổi 17. Trốn khỏi gia đình nuôi của mình vào năm 17 tuổi 4 tháng.
Địa chỉ hiện tại: 124-27-024, Khu Dân Cư ở Tây Nam F-4.
Chú ý: Theo dõi Kéo dài sẽ kết thúc vào ngày đầu tiên của Tuổi trưởng thành.
“Hôm nay đúng thật là ngày đầu bước vào tuổi trưởng thành của cậu. Đợi một tí, tôi sẽ chuẩn bị những tài liệu cần thiết và kiểm tra nếu có quà mừng tuổi cho cậu không.” Giọng nói của giám sát viên lạnh ngắt như là nữ tiếp tân ở tầng 1.
Sự thiếu hứng thú của hắn ta có thể là do lí lịch tầm thường của Jung Min, không có gì khác biệt với những cư dân còn lại của khu vực F. Tên giám sát viên cảm thấy mình quá cao quý hơn những tiện dân của khu F như Jung Min và giao tiếp với họ sẽ làm giảm vị thế của hắn ta.
Nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn phải làm công việc của mình. Thế nên hắn ta bước đến khu vực an ninh một cách bất cần để chuẩn bị tài liệu cho Jung Min.
Jung Min có một cái nhìn cay đắng trên gương mặt khi nhìn vào tấm lưng của lão giám sát viên mập mạp.
Cậu bắt đầu nhìn lại quá khứ của mình đầy buồn bã.
Ở trường cấp hai, Jung Min đã có những giáo viên, dù họ phần nào đó cũng phô trương như lão giám sát viên kia nhưng họ cho cậu những kiến thức hữu ích.
Jung Min cũng từng có một gia đình nhận nuôi ở khu B; nhưng dù vậy, họ đã ngó lơ những nhu cầu của cậu và không cho cậu nhiều tình cảm. Mặt khác, có thể nói rằng cậu có một cuộc sống khá may mắn so với đại đa số xã hội Union phải chiến đấu để sinh tồn. Nhưng hồi đó cậu không biết.
Rồi sau lần kiểm tra năng khiếu lần thứ 3, cậu được xác nhận là một người không hề có năng khiếu. Vì lúc đó cậu đang ở tuổi dậy thì, sự thất bại ấy chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly; cậu ta không thể chịu đựng được áp lực từ trường học, gia đình, và thất bại. Vì thế, cậu đã bỏ học cao trung và chạy trốn khỏi cha mẹ nuôi của mình.
Xui xẻo thay, Jung Min đã nhận ra sự tàn nhẫn của Union chỉ sau khi cậu đã bỏ nhà ra đi. Cậu biết được rằng Union không chấp nhận những người thiếu năng khiếu hoặc hoàn cảnh có quyền lực.
Chỉ khi đó cậu mới bắt đầu thấy hối hận vì những hành động của mình. Cậu nhận ra rằng nếu cậu đã chịu đựng được sự vô tâm của cha mẹ nuôi, đáng ra cậu đã có một nền tảng cho tương lai vững chắc vì họ là cư dân của khu B.
Nhưng bây giờ cậu không thể thay đổi quá khứ. Cậu biết là cậu phải đối mặt với thực tại; cậu là một cư dân khu F thấp kém, không có một tương lai sáng lạn nào đang chờ cậu.
Trong lúc đang ngẫm lại quá khứ và cảm thấy tiếc nuối, Jung Min quay đầu lại tới chỗ tiếng những bước chân. Cậu thấy rằng biểu cảm của lão giám sát viên có khác biệt đáng kể so với khi nãy.
“Hmmm… Cậu có một món quà mừng tuổi. Nhưng nó là gì thì tôi không biết. Và người gửi cũng không có. Cậu đã tìm ra bố mẹ ruột của mình chưa? Tôi không nghĩ điều đó là có thể…” Lão giám sát viên nói với một gương mặt ngờ vực.
Dù cho hắn ta nói do buột miệng lúc đang hoang mang, hắn biết điều đó là không khả thi.
Đa số những người cấp trên của Union, như lão giám sát viên này, đã biết về cái scandal khổng lồ đã làm rung chuyển toàn bộ Union.
(Tre: Đang nói về dự án Neo-Human)
Họ biết rằng những người nhân tạo như Jung Min cũng là những đối tượng thí nghiệm của dự án Neo-Human.
Họ cũng biết rằng Ủy ban Thượng Viện Quốc Tế đã thụ tinh nhân tạo những đứa trẻ đó là để tăng dân số lên và chống lại tỉ lệ sinh đẻ đang giảm liên tục, nhưng dự án đã bị hủy sau một năm do những lý do nhất định và hầu hết thông tin về nó đều đã bị tiêu hủy hoặc xếp vào hàng tối mật.
Dù thế họ đã được thông báo bởi một phân khu của Ủy Ban Thượng Viện Quốc Tế là việc thu thập tinh trùng và trứng để tạo ra những đứa trẻ chưa có sự đồng ý từ cấp trên và được làm một cách bí mật; vì thế, hầu hết không đứa trẻ nhân tạo nào biết đến cha mẹ ruột của chúng.
‘Cha mẹ ruột của mình ư?’ Jung Min nói to và liên tục chớp mắt, làm lộ rõ sự bối rối của mình.
“Không đời nào,” tên giám sát viên nghĩ thế sau khi thấy phản ứng của Jung Min. Hơn nữa, hắn ta cũng đã biết rằng nó gần như là bất khả thi để những người như cậu tìm thấy cha mẹ ruột của mình.
Và sau khi bới móc bên trong món quà một tí, hắn nhận ra là bên trong là những túi bột nhìn như là thay thế cho thực phẩm.
Rồi hắn ta cho rằng đó là món quà của một người đầy vị tha (và giàu có) tặng Jung Min vì sự thương hại khi thấy cơ thể xương xẩu của cậu.
Rồi hắn ta bắt đầu giải thích những quy định và thông tin cần biết cho cậu.
“Địa chỉ của cậu đã được Union chỉ định: nơi ở hiện tại của cậu sẽ tiếp tục là nơi ở của cậu trong tương lai. Hơn nữa, dù cậu chưa từng gây ra tội ác gì và đang thích nghi tốt, cậu không có năng khiếu và có tiền sử chạy trốn khỏi bố mẹ nuôi. Vì thế Union quyết định sẽ không hỗ trợ cậu hơn nữa. May mắn thay, Ủy Ban Thượng Viện Quốc Tế quyết định cung cấp cho cậu $5000 như là quà mừng tuổi cho người nhân tạo. Hãy dùng nó cho tốt.”
Jung Min gật đầu trong im lặng. Ít nhất cậu đã nhận được một khoản lời tương đối, và thậm chí còn biết ơn giám sát viên một chút.
“Mà quà của cậu tương đối nặng, nó sẽ được giao tới nơi ở của cậu vào chiều nay. Cậu có thể nhận món quà $5000 từ GCS. [note8166]
Họ sẽ gửi tiền vào tài khoản cá nhân của cậu. Và, còn một chuyện nữa, Bộ Tài Chính ở tầng hai.”
“Cảm ơn ngài!” Jung Min nói.
“Nhưng trước hết, chúng tôi phải cho một con chip sinh học vào cơ thể cậu ở Bộ Dịch Vụ Sức Khỏe (Department of Health Services – DHS). Vì DHS là một vùng cấm, mời cậu đi theo tôi để thông qua các chốt canh.”
Tên giám sát viên nói với một giọng không quan tâm.
“Vâng!”
Jung Min rất háo hức vì được nhận một khoảng tiền lớn và một món quà lạ.
“Ai lại đi gửi mình một món quà mừng tuổi nhỉ?” Cậu tự hỏi.
Nhưng cậu không có thời gian để nghĩ sâu về việc đó, vì tên giám sát viên mập đã đi tới những chốt canh.
Dù sao đi nữa, Jung Min cảm thấy ngày đầu của tuổi trưởng thành khá khác so với bình thường.
-----
Suu: đọc Full Text: