Sau khi nghi lễ tốt nghiệp kết thúc, đã đến giờ ăn trưa. Trước khi có thể tận hưởng bữa ăn cuối cùng của khóa huấn luyện, những thực tập sinh đã quay về phòng mình để gói ghém đồ đạc lại. Đó là một nơi chất chứa nhiều kỉ niệm, đối với những thực tập sinh khác, nhưng đặc biệt là với Haroon. Cậu đã mất một lúc lâu để quanh quẩn quanh căn phòng và lấy quần áo được đưa lúc mới vào Beyond. Vào lúc cậu ra khỏi căn phòng.
“Hôm nay cậu tuyệt lắm đấy. Nếu thủ lĩnh của tôi mà ở đây, ông ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để mời cậu vào hội,” Galli nói trong khi mỉm cười. Anh ta cũng vừa mới ra khỏi phòng.
“Anh cũng thế, Galli. Chúc mừng vì đã lên được cấp 3.”
“Haha, cảm ơn. Mà tất cả cũng nhờ cậu thôi. Nhờ cậu mà tôi mới có thể luyện tập được.”
Cho dù Haroon không chắc liệu Galli có đang nói thật lòng hay không, cậu vẫn cảm thấy mừng vì điều đó. Nhưng Galli không phải người duy nhất nói thế. Không phải chỉ có một hai pháp sư cảm ơn Haroon. Khác với bộ đồ tập huấn thường ngày, họ trông rất ngầu trong bộ áo choàng pháp sư và cùng với những cây gậy hay đũa phép.
“Hãy đến thăm nếu có thời gian. Tôi sẽ đãi cậu một bữa ăn hoành tráng.”
“Hahaha, tôi có thể luyện tập tốt là nhờ cậu đấy.”
“Chỉ là cơ thể này không phối hợp được tốt, nên tôi toàn để lộ ra mặt vụng về của mình thôi. Hãy đến chơi một lần, và tôi sẽ cho cậu biết tôi đây là ai. Cậu biết đấy, tôi cũng có vị trí khá đáng kể trong hội của mình.”
“Thật mừng khi được gặp cậu. Và với sự giúp đỡ này, tôi sẽ lên được một tầm cao mới. Bảo trọng!”
Những pháp sư tốt nghiệp xong đã không cho phép bản thân rời khỏi phòng mà không làm gì đó cho Haroon. Họ ôm hay vỗ vai cậu. Haroon không hề biết mình lại nhận được nhiều tình cảm như thế này từ những lính đánh thuê, nhiều đến mức cậu không nghĩ là mình xứng đáng với nó vì cậu đã bận luyện tập cả ngày lẫn đêm.
‘Nhưng Nemion, cậu ấy…’
Nemion và một vài pháp sư không xuất hiện. Bởi vì có cùng độ tuổi, cậu đã nghĩ là mình đã thân thiết với họ, nhưng họ đã không đến kể cả sau khi cậu đã chứng minh mình là một pháp sư. Haroon cảm thấy bị phản bội nhưng đồng thời cũng tự trách bản thân. Nếu như cậu đã cho họ biết về Brat, có thể mọi chuyện đã không đi đến nước này. Cảm giác như thể cậu đã thử khó lòng tin của họ.
Không như những thực tập sinh khác đang hướng đến căn tin, Haroon đã đi đến chỗ một cái cây mọc ở một góc quảng trường cùng với Elser và ăn bữa trưa mà cô đã tự tay chuẩn bị.
“Ăn cái này nữa này.”
Haroon cố gắng kiểm lại vẻ mặt của mình, nhưng cậu không thể. Cậu giờ đang ăn đống đồ ăn mà cô tự cho là mình đã chuẩn bị vào buổi sáng, nhưng thứ vị của nó có hơi bị gọi là “thú vị” đến mức mà vị giác cậu cũng khó tả.
-Bạn đã ăn những nguyên liệu không phải thức ăn.
[Chỉ số của bạn tạm thời bị giảm đi một ít]
Haroon cố nghiến răng mà ăn. Đến cả cái âm thanh UI cũng đang chê đồ ăn, nhưng cậu không thể ngừng lại. Mỗi lần biểu cảm của cậu thay đổi, Elser đã đưa thêm một món khác với sự kì vọng rõ rệt trên khuôn mặt. Nên Haroon không dám nói ra vị thật của chúng.
“Sao? Nó ra sao?” Elser háo hức hỏi.
Haroon cố gắng hết sức để nuốt từng giọt nước mắt vào trong và mỉm cười đáp lại. Cậu không thể lờ đi những kì vọng của cô.
“Nó ng, ngon lắm.”
“Hehehe, đúng chứ! Tôi đã nấu đống này với nhiều tâm huyết lắm đấy. Cậu biết đấy, tôi đã luôn muốn nấu ăn cho một người đàn ông như thế này.”
Mặt của Elser sáng lên khi nghe lời tàm phao Haroon nói. Có vẻ như cô vẫn còn một tí gọi là bản năng nữ tính sâu trong tiềm thức của mình mà không lộ ra bên ngoài.
‘Đống đồ ăn này không phải là thứ thể loại mà mình dám bình luận về.’
Haroon, ít nhất thì muốn nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy như là mình còn không được phép nhăn mặt lại, nhìn từ đôi mắt lấp lánh của cô. Cậu nể kĩ năng nấu nước của Elser vì đã làm ra một thứ món mà các vị ngọt có, cay có, mặn có và chua cũng có không nên cùng chung một chỗ với nhau. Tạ ơn trời là Haroon là dạng người nghĩ ‘Cái gì cũng như nhau khi đi xuống bụng’. Sau khi ăn một lượng lớn thức ăn đòi hỏi sức chịu đựng hơn người, cậu đã có thể tránh được ánh nhìn ngây thơ muốn gây vô số tội của cô.
Trong khi Haroon đang ăn, Elser đang tìm bộ áo giáp và cái thẻ lính đánh thuê cấp D mà cậu đã được thưởng vì là thực tập sinh hạng nhất, rồi cố ấy làm gì đó với tấm thẻ. Cô đã đợi đến khi Haroon ăn xong, và hỏi câu hỏi mình giấu trong lòng nãy giờ.
“Làm cách nào mà cậu trở thành một Nguyên tố sư? Cậu không hề có kĩ năng đó lần đầu chúng ta gặp nhau.”
“Mà, đó là….”
Haroon nói với Elser những chuyện xảy ra trong khóa huấn luyện, về việc cậu tuyệt vọng muốn trở thành một pháp sư như thế nào vì Bộ Tứ Ngu Người, và cách mà cậu tình cờ gặp một tinh linh nguyên tố trong cống rãnh.
“Vậy đó là chuyện đã xảy ra. Cậu đã trải qua rất nhiều nhỉ. Bọn tôi, cũng đã lo về chuyện cậu không phải là pháp sư.”
Cô ấy đột nhiên cười gượng, làm ra một biểu cảm đáng sợ trong khi đang nói chuyện.
“Và đám đó là ai thế?”
Elser nghiến răng một tiếng rõ to. Nếu như cậu đã không đủ may mắn để học được ma pháp nguyên tố, cô, McKin và bố của mình đã không thể tránh được nỗi nhục ấy. Cô đã biết được Haroon đã chịu khổ đến mức nào vì đám ngu người đó nên không thể để chúng toàn mạng về nhà.
“Đừng để ý chúng. Tiết lộ bây giờ thì có ích lợi gì chứ?”
Haroon đã nghĩ đến việc để Elser mắng chúng một trận, khi xét từ đống stress cậu đã phải chịu đựng, nhưng không làm vậy. Chúng đã trả giá vì những hành động của mình rồi. Và chúng sẽ còn trả giá nhiều hơn. Thật lòng thì, chúng là NPC, và Haroon là một người chơi. Có thể đó là lỗi của cậu vì đã can thiệp vào thế giới của chúng. Nghĩ thế, cậu quyết định không làm lớn chuyện thêm nữa.
“Tôi không thể làm thế. Cậu biết điều đầu tiên trong tín điều của những lính đánh thuê là gì không?”
Tín điều của những lính đánh thuê? Cậu còn không biết là có thứ đó.
“Đó là ‘Nợ máu phải trả bằng máu’.”
Cậu có thể hiểu được. Ngoài đời thực, có những điều luật cấm trả thù người khác. Nhưng trong thế giới này, khái niệm ‘luật pháp’ chưa được thiết lập hoàn toàn vì nó được dựa trên thời trung cổ, nhưng dù vậy, vẫn có những ‘luật’ ngầm giữa người với người.
“Nói đi. Đây không chỉ là vấn đề của cậu đâu. Còn có liên quan tới lòng tự trọng của tôi và McKin nữa.”
“Không cần đâu. Tôi đã bắt chúng trả giá rồi.”
“Ý cậu là gì? Cậu đã chăm sóc chúng rồi à?”
“Ừ, không chỉ là nợ máu trả bằng máu đâu, còn nặng hơn gấp 10 lần nữa, nên cậu không cần động tay vào làm gì.”
Cô ấy cố khiến Haroon kể ra chúng là ai, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn không làm thế. Cậu không muốn cho cô biết mình đã báo thù bằng Brat bằng cách nào. Cậu thỏa mãn với việc đó, nhưng sợ rằng Elser sẽ nghĩ mình xấu xa nếu như kể hết toàn bộ câu chuyện.
Trong khi Elser và Haroon đang cãi nhau như thế, một số người tiếp cận họ. Đó là Piel, cha Elser, và McKin. Họ đã bận rộn với việc xử lý những nhà chức trách của trụ sở hội lính đánh thuê.
“Cha, làm thế nào mà cha đến đây…”
Piel thậm chí còn không trả lời lại và nhìn chằm chằm Haroon. McKIn có vẻ như đang lo ngại về tình hình nên và đã đứng đằng sau lưng ông.
“Cậu là tên Haroon chết tiệt đó à?”
“Xin thứ lỗi? À! Vâng, cháu đây.”
Nếu có thể giết người bằng ánh mắt, thì Piel là người có thể làm thế. Ánh nhìn đầy sát khí nhắm thẳng vào Haroon có một sức ép đáng sợ. Haroon lùi lại trong vô thức và nhìn xuống đất vì sợ phải đối mặt với sự hiện diện của Piel cùng ánh mắt như muốn đâm thấu con người ấy. Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong một lúc. Một trong những cá tính của cậu đã thức tỉnh lại. Nó là thứ đã ngủ yên trong người cậu và đã từng thức dậy trong khóa huấn luyện.
Linh hồn không chịu khuất phục!
Cậu không biết tại sao Piel đang đe dọa mình, nhưng Haroon cũng không có bất kì lí do nào để cảm thấy nhỏ bé. Nếu đó là McKin hay Elser, thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng cậu không hề quen biết Piel. Không phải là cậu đã động chạm gì đến Elser, nên cũng chả có lí do gì phải sợ.
Khi đến được kết luận đó, Haroon ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt Piel. Cảm thấy như ánh nhìn của ông ta đang cứa qua cơ thể mình như kiếm chém, nhưng cậu không hề khiếp sợ điều đó. Sau một hồi im lặng ngắn, và lạnh sống lưng, ánh nhìn của Haroon căng lên. Đó là vì ý chí và sức mạnh của cậu đã được thêm vào.
“Cậu nhìn ta như thế để làm gì vậy, thằng nhãi này!”
Piel đột nhiên la lên làm Haroon sẩy chân. Cậu cảm thấy hoang mang vì bị la thẳng mặt như thế. Piel là người bắt đầu với một biểu cảm không thoải mái. Nhưng lạ thay, ông lại mỉm cười với Haroon, người đang bối rối rõ rệt.
“Cậu là một anh bạn được đấy. Được hơn ta nghĩ.”
Haroon cuối cùng cũng nhận ra là mình đang bị thử. Cậu không chắc là thử cái gì hay bằng cách nào, nhưng có vẻ như cậu đã đỗ.
“Cậu nghĩ gì về việc làm đệ tử của tôi?” Piel tiếp tục.
“Là sao?”
Cậu vẫn biểu lộ mặt ngáo vì không quen với cách nói ngọt đó của Piel. Thấy thế, Elser và McKin mỉm cười với Haroon. Họ đã biết chuyện này sẵn rồi.
“Ngày nay khó tìm được một đệ tử tốt lắm. Bọn chúng luôn cố tìm những con đường tắt mà không hiểu rằng kĩ năng là những thứ chỉ có thể nhận được qua mồ hôi, nỗ lực và kinh nghiệm khi gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu là cậu, thì chắc sẽ có thể tiếp thu được những bài học của ta. Cho ta biết cậu nghĩ sao về chuyện này.”
Haroon không thể trả lời ngay.
‘Đây thực sự là một cơ hội tốt!’
Nếu như quyết định trở thành đệ tử của Piel, việc thăng class sẽ không phải là vấn đề. Tất nhiên, cậu chưa có đủ Soul Point, nhưng kinh nghiệm chiến đấu sẽ giải quyết vấn đề đó. Trái lại, Haroon sẽ bị dính với ông ta. Có quan hệ với Piel đồng nghĩa với việc cậu cũng sẽ gặp những đối tác khác của ông, và điều đó sẽ làm cậu bị chôn chân tại một chỗ.
Nhưng điều quan trọng nhất là thế giới cậu sống khác với của họ. Nhờ Bell, cái khoang hàng đầu, cậu đã có thể luyện tập mà không cần đăng xuất một quãng thời gian dài, nhưng cậu không thể sống như thế suốt được. Dù cho game có thực tế như thế nào, nền móng của cuộc đời Haroon vẫn là ở thế giới thực.
Beyond đúng thật là giống như một thực tại khác, nhưng như thế không có nghĩa là cậu có thể sống ở đó mãi mãi. NPC thì y như là một giống loài khác của nhân loại, nhưng việc ở lại và sống mãi với họ là bất khả thi, kể cả về lý thuyết và về hệ thống. Haroon cuối cùng cũng mở miệng ra sau một hồi dài suy xét kĩ lưỡng.
“Cảm ơn vì lời đề nghị, nhưng cháu xin phép từ chối ạ.”
“Tại sao? Cậu không biết đây là một cơ hội tốt đến thế nào à?” Elser phản ứng khá kịch liệt.
Piel và McKin cũng tưởng là Haroon sẽ chấp nhận. Nhưng khi cậu từ chối, biểu cảm của họ thay đổi rõ rệt. Nên Haroon tiếp lời,
“Tôi đã nói dối với Elser. Tôi thật ra là một Outlander.”
“Một Outlander?”
“V…vậy cậu là Outlander ĐÓ à?”
McKin và Elser ngạc nhiên khi nghe thấy thế. Nhưng không như họ, Piel nhìn lên trời mà không nói lấy một lời.
“Ý cậu không phải là những Outlander, người được cho phép từ những vị thần để đến thế giới của chúng ta, với điều kiện là phải giết lũ quái vật? Nhưng tôi nghe nói là họ không thể ở lại liên tục như cậu!”
Câu hỏi cùng với biểu cảm ngạc nhiên của McKin đã cho Haroon biết các NPC nghĩ về những người chơi như thế nào.
“Tôi là một trường hợp khá đặc biệt.”
Haroon không biết làm sao để giải thích tình trạng hiện tại của mình bằng lời.
“Vậy cậu không thể sống ở đây liên tục, lẫn hẹn hò hay cưới ai đó?”
“Không, tôi không thể. Dù cho có đặc biệt, tôi vẫn là một Outlander.”
Haroon ngó qua Elser một phát, trong khi trả lời McKin. Có vẻ như cô ấy đã hết sốc.
“Vậy đó là lý do. Lần đầu gặp, tôi đã thấy lạ rằng tại sao cậu không biết gì về thế giới này.”
May thay, Elser có vẻ không ngạc nhiên lắm.
“Xin lỗi, Elser, vì đã nói dối. Tôi không biết cậu sẽ tiếp nhận điều đó như thế nào, nên tôi đã mắc sai lầm.”
Thật khó cho cậu ngẩng đầu lên. Haroon cảm thấy một mặc cảm tội lỗi mạnh mẽ đối với Elser và McKin đã ban cho mình một cơ hội tốt.
“Nah, đó còn không phải là nói dối. Thật lòng thì, tôi cũng không biết gì về những Outlander do bận tập luyện và hướng dẫn những thực tập sinh lúc ngôi đền thông báo. Và chuyện cậu là một Outlander không thay đổi việc chúng ta là bạn, phải không?”
“Không, chúng ta là bạn cho đến cùng, Elser!”
Haroon cảm thấy biết ơn khi Elser thẳng thắn đến thế. Như ấn tượng ban đầu về mình, cô ấy suy nghĩ rất thoáng, và điều đó đã giúp cậu thoải mái hơn rất nhiều.
“Tiếc thật. Tôi đã nghĩ cậu là một người xứng đáng để tiếp tục ước mơ tạo ra một hội lính đánh thuê có quy mô toàn châu lục của mình, không như McKin cứng đầu đã từ chối. Thế thì không còn cách nào khác ngoài phó mặc cho Elser rồi,” Piel nói sau khi ngắm nhìn bầu trời xanh một lúc lâu.
“Cháu không biết chi tiết của giấc mơ đó, nhưng cháu có thể hứa một điều, thưa ngài. Dù không thể ở cùng cô ấy mãi mãi, nhưng cháu sẽ hứa giúp cô ấy đạt đến mục tiêu đó.”
“Cậu sẽ ư?”
Đôi mắt của Elser sáng rực lên.
“Tôi sẽ làm. Elser là người bạn đầu tiên tôi gặp, và là cứu tinh của tôi.”
Biểu cảm u tối trên gương mặt cậu cuối cùng cũng đã biến mất.
“Tốt. Những Outlander nổi tiếng vì sự tham lam và ích kỉ của mình, nhưng có vẻ như cậu đúng thật, thì khác. Cậu có được kỳ vọng của tôi đấy, nên làm ơn, hãy giúp đỡ con bé thật nhiều.”
“Tất nhiên rồi.”
Haroon mừng rỡ gật đầu. Dù chỉ mới gặp họ một lần, nhưng cậu biết Elser, McKin và Piel là những người đáng tin. Kể cả ngoài đời thật, cậu không thể tìm được nhiều người với phẩm chất đó.
“Sớm thôi, toàn lục địa này sẽ chìm trong Sự hỗn mang. Cậu có thể là một Outlander, nhưng vẫn cần phải sẵn sàng cho nó. Hệ thống thối nát, lỗi thời sẽ bị tuyệt diệt và những ngày mới sẽ đến. Đó sẽ là những ngày mới của một tân Đế chế thống nhất hay là cuộc chiến giữa các đất nước. Dù sao đi nữa, đó sẽ là một cơ hội cho chúng ta, những lính đánh thuê.”
Haroon không hiểu ý ông là gì. Nhưng từ cách nói và bầu không khí, cậu biết là sẽ có một cuộc cách mạng lớn trong thế giới của Beyond.
“Và một điều nữa. Kĩ năng phi dao của cậu làm tôi nhớ đến câu chuyện về một người anh hùng có kĩ năng phi dao thần thánh, như cậu vậy. Tôi không chắc đó chỉ là một truyền thuyết hay hàng thật, nhưng tương truyền rằng anh ta đã đánh bại một bậc thầy kiếm thuật chỉ với một con dao phi.”
“Thật sao?”
Đôi mắt của Haroon cháy rực lên. Một người đàn ông, đứng trên đỉnh thế giới chỉ với một con dao phi.
“Chính tai ta đã nghe được nó từ những người già của tộc Elf, những người đã cứu mạng ta trong Khu Rừng Đen. Họ không biết đến khái niệm ‘nói dối’, nên chắc hẳn điều đó là thật. Thật ra, huyền thoại về người anh hùng đó được kể truyền miệng trong dãy Huk’ran. Đi đến đó nếu cậu có cơ hội. Có thể cậu sẽ tìm thấy một điều gì đó.”
“Cảm ơn, ngài.”
Haroon cảm thấy tim mình đang loạn nhịp và huyết quản của mình đang sôi sục khi nghe Piel nói. Cảm giác như đó là số phận của cậu vậy. Mục tiêu chính của cậu là thăng class, nhưng một khi xong việc, cậu quyết định sẽ theo đuổi hình bóng của người anh hùng ấy.
“Chỉ còn một năm, duy nhất một năm cho đến khi những hợp đồng với những hội lính đánh thuê hết hạn. Một ngọn gió thay đổi đang thổi lên trong gia đình hoàng tộc, một ngọn gió khác hoàn toàn trước giờ. Khi vạn vật biến thiên, chúng ta sẽ đặt nền móng cho một hội lính đánh thuê khổng lồ. Tới lúc đó, chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của cậu. Số lượng Outlander đang tăng, và khả năng của họ cũng tỉ lệ thuận theo, nên tôi nghĩ cậu có thể là một sự giúp đỡ lớn.”
“Hãy trông cậy vào cháu, thưa ngài. Với nhiêu đó thời gian, cháu nghĩ mình có thể trở nên hữu dụng bằng một cách nào đó.”
Điều đó đã giúp Haroon hiểu ra động cơ của Piel. Piel và Elser đang muốn thành lập một hội lính đánh thuê khổng lồ. Qua thời kì hỗn mang, ông sẽ làm cho nó lớn mạnh hơn, và cuối cùng là một hội đủ mạnh để thống trị toàn lục địa. Haroon mừng vì có thể giúp đỡ Piel đạt được ước mơ đó.
‘Chung mục tiêu với họ cũng chẳng hại gì.’
Làm lính đánh thuê cũng không tệ lắm. Đa số người chơi đều muốn lên level nên họ có thể nhận được tiền qua việc thò được vật phẩm xịn, hay là lấy tiếng từ việc làm một người leo rank. Nhưng ngay từ ban đầu, Haroon đã có một mục tiêu khác.
Trở nên mạnh hơn. Đây là mục tiêu duy nhất mà cậu muốn thực hiện, không gì khác. Dù cho cậu chọn class nào, cũng sẽ cần một lượng lớn kinh nghiệm để thành thục nó, và để nhận được kinh nghiệm, cậu sẽ cần đồng đội và bạn bè. Bước đến mục tiêu của mình và chia sẻ cùng một ước mơ với họ hoàn toàn là một chuyện khả thi.
Kí túc xá không còn ồn ã như xưa nữa. Nhiều thực tập sinh đã lên đường. Kể cả sau khi dọn dẹp đồ đạc của mình, Haroon vẫn kẹt lại trong căn phòng này một lúc lâu.
‘Mình thật sự nên lên kế hoạch cho cuộc sống. Và mình cần biết những người chơi khác làm ăn ra sao.’
Thật may khi Haroon đã gặp Elser, và tham gia khóa huấn luyện cơ bản, bởi vì nhờ đó cậu sẽ dẫn trước những người chơi khác, ít nhất là về phần chỉ số. Nhưng nghĩ từ việc những quý tộc sống ở quận S và A sẽ dùng những cái khoang chơi game tân tiến nhất để chơi 24/7 và thuê những đầy tớ để giúp mình, cậu nhận ra mình tụt hậu như thế nào.
Mặc dù Necomwall cố gắng hết sức để làm hai thế giới không liên quan đến nhau, họ không thể tránh khỏi việc gia cảnh và tiền tài ngoài đời ảnh hưởng thế giới Beyond. Nên Haroon không muốn bị thất vọng bởi những ảo tưởng ấy.
“À, đúng rồi! Vụ thăng class!”
Haroon quên mất là mình đang ở trong game vì quãng thời gian tập huấn, và gặp Brat. Đập đầu bằng tay mình, cậu kiểm tra bảng trạng thái.
Tên: Haroon
Chủng tộc: Nhân loại
Class: –
Level: 10
Danh hiệu: Thực Tập Sinh Hạng Nhất của Khóa Huấn Luyện Cơ Bản Của Lính Đánh Thuê (và 2 cái khác)
HP: 480
MP: 490
EFP: 200
Sức mạnh: 32 Thể lực: 38
Trí tuệ: 21 Thông thái: 39
May mắn: 26 Nhanh nhẹn: 32 (+2)
Sức chống chịu: 22 ESP: 7
Tập trung: 24 SP: 40
Danh vọng: 100
Qua một vài danh hiệu mới, SP của cậu đã tăng 10 điểm, Danh vọng tăng 100 điểm. Nhưng thay vào đó, cậu hứng thú hơn về sự cải thiện của các chỉ số khác. Đương nhiên là thế, đó là những điểm chỉ số mà cậu đã giành được qua mồ hôi, nước mắt và máu của mình.
‘Danh hiệu nhận được sau khi hành lũ Chuột Mèo đã tăng chỉ số của mình, nhưng lần này thì không. Vậy nghĩa là mỗi danh hiệu có những phần thưởng khác nhau. Mình chỉ có thêm một ít SP. Mà nhiêu đây có phải là cao ở level này không thế?’
Cậu không thể biết được. Cậu không quen người chơi nào và không hay đăng xuất để so sánh với người khác. Nhưng chắc chắn là cậu đã có EFP nhờ nhận được Brat. Đương nhiên, đống EFP đó thấp đến mức gần như vô dụng.
Hơn nữa, có thay đổi trong danh hiệu của cậu. Cậu không chắc là hệ thống quyết định hiện ra danh hiệu nào kiểu gì, nên cậu quyết định tìm hiểu về hệ thống danh hiệu sau này.
Tham gia tất cả bài giảng có thể đã giúp cậu nhận thêm chỉ số cho Trí thông minh, cùng với những chỉ số khác. Những chỉ số mới – Sức chống chịu và Sự tập trung – cũng đã cải thiện rất nhiều. Bằng một cách nào đó, May mắn lại tăng lên 3 điểm.
Như mình thường làm, cậu đầu tư tất cả điểm thưởng vào May mắn. Cậu sẽ không hối hận bời vì chính May mắn đã cho phép cậu gặp Tinh linh tất yếu, Brat, cho dù nó là một con bị ô uế.
Lần này cậu mở cửa sổ kĩ năng.
[Nội tại]
Ném dao điều hướng bằng tinh linh: Lv1(7.23%)/Lv5
Điều khiển những con dao phi bằng năng lực đặc biệt của một tinh linh. Tác động của nó sẽ tăng lên theo level kĩ năng. Tốn 5 MP mỗi giây.
Cảm quan kiếm: Lv1(20.00%)/Lv5
Điều trị y tế khẩn cấp: Lv1(2.50%)/Lv5
Điều chế thuốc chữa bệnh: Lv1(2.30%)/Lv5
Đặt/gỡ bẫy: Lv1(3.00%)/Lv3
Nhìn kĩ năng của mình làm cậu rất muốn khởi hành đi thăng class ngay. Dù cho từng cái trong đó là kĩ năng cơ bản, nhưng chúng có ý nghĩa rất lớn đối với cậu. Kể cả sau khi đã đóng cửa sổ kĩ năng, cảm giác như là cậu vẫn thấy những hình ảnh sống động ấy.
‘Đầu tiên, mình cần biết chi tiết về các class, và rồi khi đó mình sẽ chọn một cái.’
Cậu cuối cùng cũng quyết định và hướng đến căn tin. Chỉ còn một điều cần phải làm.
Sau giờ ăn trưa, khi tất cả những thực tập sinh khác đã rời Học Viện, cậu vẫn còn ở căn tin với ba thực tập sinh lao động khác. Đó là công việc cuối cùng, đổ rác thải thức ăn.
”Nnnngh!”
Số lượng rác thải lần này gấp nhiều lần trước kia, nhưng cũng không khó lắm đối với họ, không như vậy nữa. Kể cả Rose yếu đuối hồi nào đã có thể gánh hai xô đầy rác thải thức ăn đến khu đổ mà không cần nghỉ ngơi.
“Nhưng tôi vẫn thấy bực,” Moggle nói trong khi nhìn ba người kia.
“Ban đầu, tôi cũng đã định bỏ học vì độ kinh dị của khóa này. Nhưng bằng cách nào đó, tôi đã sống sót.” Mannen nói, trong khi nhìn lướt qua đống rác hôi hám.
“Huhu, tất cả là nhờ Haroon Oppa.”
Rose mỉm cười. Bất cứ khi nào họ vấp ngã và cảm thấy yếu đuối, Haroon đã luôn giúp đỡ họ. Không phải như là cậu đã cổ vũ họ các kiểu, nhưng sự tận tụy với công việc và cố gắng hết sức của cậu đã động viên họ, cho đến tận cuối khóa huấn luyện.
“Hoàn toàn đồng ý!”“Không phản đối được. Nếu không nhờ cậu ấy, tôi đã có thể “va chạm” với đám ngu người đó rồi. Và nếu thế, tôi đã bị đuổi ra. Thật ra, tôi nghe nói những thực tập sinh đời trước đã bỏ học không phải do độ khó, mà là do sự phân biệt đối xử.”
Moggle nhìn Haroon đầy biết ơn. Cậu đáp lại với một nụ cười.
“Nah, thật tốt khi biết tôi có thể giúp được, nhưng cũng sẽ khó cho tôi lắm nếu các cậu không ở đây. Tôi đã có thể chịu đựng quãng thời gian khó khăn đó nhờ mọi người.”
Cậu không hề nói dối. Nếu như họ được động viên nhờ cậu, thì chính bản thân cậu cũng thế. Haroon biết rằng cậu đã có thể vượt qua những khó khăn đó vì mình không đơn độc.
“Khi gặp lại, tôi sẽ bao cậu một chầu nước.”
“Tôi cũng thế. Chắc chắn cậu sẽ trở thành một lính đánh thuê tuyệt vời. Chỉ đừng giả vờ là người dưng khi cậu đã trở nên nổi tiếng đấy.”
Moggle và Mannen cũng có một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt.
“Từ giờ cậu định làm gì, Haroon Oppa? Cậu sẽ tham gia một hội như bọn tớ, hay là trở thành một lính đánh thuê tự do?”
Haroon không biết trả lời Rose ra sao. Ban đầu, cậu không tham gia khóa huấn luyện để trở thành lính đánh thuê. Tất cả là nhờ sự giúp đỡ của Elser.
“Tôi chưa thể nói chắc chắn được. Chưa quyết định xong nữa mà.”
Cậu đã nói Elser và Piel là mình sẽ đi một con đường riêng, và thăng class là ưu tiên hàng đầu của cậu hiện tại, nên cậu chưa lên kế hoạch xa đến thế.
“Những người khác nói là cậu sẽ trở thành đệ tử của Piel. Có nghĩa là cậu sẽ làm lính đánh thuê tự do?”
“Chắc thế, bởi vì Piel, ‘Hắc Dũng Sĩ’, lẫn ‘Phù thủy tóc bạc’ Elser đều không phải là thành viên của hội lính đánh thuê nào.” Moggle nói.
Cậu ta là một chuyên gia khi nói đến giới lính đánh thuê. Nghe thấy thế, hai người nhìn Haroon với ánh mắt ghen tị. Làm đệ tử của một lính đánh thuê huyền thoại là một vinh dự lớn lao, và điều đó cũng đảm bảo một tương lai tươi sáng.
“Dù sao đi nữa, thật tự hào khi có một người bạn như cậu. Hơn nữa, chúng ta đã cùng chia ngọt sẻ bùi dưới tư cách những thức tập sinh lao động.”
Mannen tôn trọng Haroon. Trước giờ cậu đã như thế, và còn tôn trọng Haroon nhiều hơn khi biết Haroon là một Nguyên tố sư. Điều đó làm Haroon cảm thấy không thoải mái, nhưng cùng lúc đó lại cảm thấy tự hào.
“Ồ, bọn chúng đến đây làm quái gì thế?”
Họ nhìn về phía Moggle đang hướng tới và thấy Bộ Tứ Ngu Người đang đi đến.
“Cái gì nữa? Bọn bây đến đây làm gì?”
Moggle gắt gỏng nói. Cậu ta đã phát ốm với bản mặt của bọn chúng rồi, và đã bắt đầu lấy cây gặp phép nhỏ của mình ra, vì sau khi tốt nghiệp thì không ai cản được cậu nữa.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với Haroon, chứ không có công chuyện gì với các người cả.”
Phillip nói nghiêm túc, không có một thái độ mỉa mai nào như trước kia. Moggle cảm thấy khó xử vì đã thậm chí lấy gậy phép ra.
“Tôi không tin. Các người vẫn còn chuyện muốn nói sau khi sự thật đã được chứng tỏ sao?”
Mannen cũng nhăn mặt lại và nói một cách giận dữ.
“Không, không phải thế. Tôi đến đây để xin lỗi vì việc đó, và cũng có công việc khác cần bàn với cậu ta.”
Như Moggle, Mannen cảm thấy khó xử khi Philip không phản bác lại. Cậu ta không ở đây để gây lộn, hay bắt nạt Haroon. Thay vào đó, giọng cậu ta có vẻ lịch sự và còn có sự kính trọng pha thêm vào. Thật lạ khi nhìn thấy cậu ta như thế.
“Thật sự xin lỗi vì những gì đã làm với các cậu. Tôi thật sự ngây ngô khi đã nghĩ chúng tôi là người bề trên đối với mọi người, nên đã ghen tị với Haroon vì đã vượt qua mình. Làm ơn, hãy tha thứ cho chúng tôi.”
“Tôi cũng xin lỗi.”
“Tôi… không có ý bắt nạt cậu vì đã luyện tập vất vả. Như Philip đã nói, tôi đã bị áp lực vì đã bị tụt lại phía sau, và đã mắc một sai lầm lớn. Tôi xin lỗi.”
“Um, trước hết thì đối với 3 người kia, không có chuyện gì cá nhân đâu. Tôi xin lỗi vì đã cư xử trẻ con như vậy.”
Moggle, Mannen và Rose rất ngạc nhiên. Họ đã không thấy trước được việc Bộ Tứ Ngu Người sẽ xin lỗi mình vì gia cảnh và kĩ năng của chúng. Thật ra, nếu họ đã gặp nhau bên ngoài Học viện, họ thậm chí còn không thể bắt chuyện với bất cứ ai trong 4 người đó vì sự chênh lệch trong địa vị xã hội.
Không biết nói gì, họ nhìn nhau một khắc. Thật lòng mà nói thì Haroon là người bị chế nhạo nhiều nhất, và họ cũng đã không chịu áp lực từ Bộ Tứ Ngu Người nhiều lắm. Tất nhiên, việc hòa nhập đã trở nên khó hơn bởi vì Bộ Tứ đã tạo ra những hình ảnh xấu, bẩn thỉu về họ. Nhưng điều đó cũng đã xảy ra với những thực tập sinh lao động đời trước.
“Mmm, tôi có thể thấy sự chân thành trong lời nói của các cậu nên tôi sẽ tha thứ,” Moggle đại diện những thực tập sinh lên tiếng.
Ba thực tập sinh lao động khác mỉm cười với họ. Bắt chéo cánh tay lại, họ rũ bỏ những cảm xúc tiêu cực đi. Đó là cách chào hỏi của lính đánh thuê.
“Vậy thì xin thứ lỗi. Bọn tôi có chuyện cần nói với Haroon.”
Rồi họ nhìn về phía Haroon, và thấy một nụ cười sáng hơn bao giờ hết ở trên mặt cậu.
“Vậy, hẹn gặp lại.”
“Bảo trọng.”“Oppa, tớ sẽ giới thiệu cho cậu vài cô lần tới chúng ta gặp nhau.”
Họ do dự khi phải rời khỏi đó vì không biết sau này sẽ gặp lại nhau kiểu gì, nhưng vì Haroon, họ đã làm thế.
“Vậy, có chuyện gì?”
Haroon biết rõ bọn họ muốn gì, nhưng cậu cố tình nói chuyện theo kiểu bất ngờ.
“Tôi xin lỗi từ tận đáy lòng vì những lúc đó. Tôi đã hiểu lầm cậu. Những lời đồn đã nói là cậu đã lập một giao ước mana, nhưng tôi không chịu tin, và đã nghĩ rằng cậu tham gia khóa huấn luyện qua một phương thức bất chính. Xin lỗi.”
Với những lời đó, Philip quỳ xuống trước mặt Haroon. Haroon không có nhiều thời gian để nhìn kĩ cậu ta, nhưng bây giờ, cậu có thể thấy rằng cậu ta cũng là một tên khá đẹp mã, có cơ bắp do quá trình luyện tập dài hạn của mình. Có lời đồn rằng cậu ta đã học một kiếm pháp có thể sánh ngang với một trong những Bậc thầy. Nếu như đã gặp nhau ngoài Học viện, Haroon nghĩ rằng mình có thể đã muốn làm bạn với cậu ta.
“Tôi xin lỗi. Cha của tôi đã muốn tôi thành thực tập sinh hạng nhất, và tôi đã ghen tị vì cậu đã làm quá tốt. Đồng thời, tôi cũng đã yêu cầu bạn mình tìm hiểu hồ sơ của cậu, và chúng trông khá đáng nghi nên…. Xin lỗi!”
Tên khổng lồ Gitan cũng quỳ mọp dưới chân cậu. Haroon đã từng nghĩ cậu ta trông đáng sợ, nhưng giờ nhìn kĩ, Gitan có một gương mặt ngây thơ vô số tội như con nít.
“Xin lỗi, tôi đã bị cuốn theo dòng sự kiện. Tôi đã từng có hứng thú với cậu, như là một người đàn ông, và họ bảo cậu là một pháp sư giả mạo nên…. Xin lỗi.”
Với một gương mặt buồn bã, Serinn cũng quỳ xuống. Cô ta cũng có vài giọt lệ trong khóe mắt mình. Sẽ không có người đàn ông nào nắm lấy tay và giúp đỡ cho đến khi thấy vẻ đẹp của cô ta, nhưng Haroon không dám làm thế. Chỉ một khắc thôi, nhưng Haroon thấy một sự thay đổi nhỏ, xảo quyệt trong biểu cảm của cô ta.
“Tôi cũng xin lỗi. Tôi đã quá đầu nóng và suy nghĩ hạn hẹp, nên đã hiểu lầm cậu. Nhưng không có nghĩa là cậu đã làm tốt. Nếu như cậu đã nói trước là mình đã lập một giao ước mana, chúng ta đã có thể làm bạn. Tôi biết là mình cũng không tốt đẹp gì, nhưng cũng có một phần là trách nhiệm của cậu.”
Kể cả khi đang xin lỗi, Ritrina không hề lùi lại dù chỉ một bước. Haroon thấy cô ta dễ ưa hơn nhiều so với Serinn, người bận tỏ ra yếu đuối để lấy le với người khác.
“Không cần phải quỳ xuống. Tôi đã rũ bỏ hận thù của mình khi thấy các cậu đau khổ vì cơn đau bụng rồi, nên không nhất thiết phải xin lỗi như thế.”
Rồi họ đứng dậy, gương mặt sáng hẳn ra. Mặt Philip và Gitan trông rất tự do và nhẹ nhõm nên Haroon có thể thấy họ đã toàn tâm toàn ý xin lỗi. Nhưng có vẻ như Serinn và Ritrina chưa hoàn toàn chịu nhận lỗi của mình.
“Tất cả ổn rồi. Hãy để đây là lần cuối chúng ta gặp nhau như kẻ thù. Cho đến lấn gặp tiếp theo. Còn dài lắm.”
Haroon quay lưng lại, nhưng không thể bước đi ngay được. Đó là vì cả bốn người đã nhảy vào người cậu và nắm quần áo như thể đã hứa cái gì đó.
“Làm sao cậu có thể để bọn tôi như thế này được?”
“Như cậu ta nói đấy! Cậu phải chữa cho chúng tôi.”
Mặt của bọn họ tối sầm lại.
“Tôi đã dùng tất cả phương thức trị liệu mình có. Làm sao mà tôi chữa được nữa? Hơn nữa, tôi chuẩn bị bắt đầu hành trình của mình vào ngày mai. Sao các cậu không hỏi bố mẹ mình đi? Tôi chắc chắn có người nào đó ngoài kia có phương pháp trị liệu tốt hơn của tôi. Tôi không muốn du hành với những người không có tí kinh nghiệm nào.”
Những lời lạnh như băng của Haroon làm tay Philip run rẩy.
“Không! Một khi đã làm, thì phải làm đến cùng. Nếu không phải là cậu, bọn tôi sẽ lại bị như thế lần nữa. Tôi thà chết còn hơn trải nghiệm cái địa ngục ấy lần thứ hai.”
Philip nghiến răng lại. Đó là sự việc làm cậu nhục nhã nhất trong cuộc đời của mình trước giờ. Trong hội của mình và một số học viện khác, cậu được biết đến như là một lính đánh thuê gương mẫu. Nhưng cậu đã mắc sai lầm, một lần duy nhất, và trở thành trung tâm của sự chế nhạo. Cậu không thể để điều đó xảy ra lần nữa.
“Ừ, bị ăn thịt bởi quái vật còn đỡ hơn! Đỡ hơn là chết dần chết mòn trong khi “xả” hết mọi thứ trong cơ thể ra.”
Giọng của Gitan cũng có vẻ khẩn thiết.
“Làm ơn, hãy giúp chúng tôi, tôi không muốn bị như thế lần nữa đâu. Làm ơn, hãy nghĩ đến việc điều đó xảy ra với một quý cô như tôi sẽ nhục nhã như thế nào. Làm ơn….”
Serinn đang khóc. Nhưng lần này khác hồi này. Haroon chắc chắn là cô ta không diễn tuồng.
“Làm ơn, hãy giúp tôi. Tôi sẽ làm vợ cậu, không, làm hầu gái của cậu, nên đừng bỏ bọn tôi như thế này. Tôi không thể về quê với tình trạng này được.”
Ritrina, cũng, đang khóc.
Có vẻ như bọn họ có thử tìm bác sĩ. Nhờ ơn Brat, số lượng chất ô nhiễm còn sót lại trong cơ thể chúng hoàn hảo đến mức vừa làm cho chúng đau khổ, và vẫn có thể di chuyển thoải mái.
‘Mà, mình đoán là như thế này cũng hơi quá,’ Haroon nghĩ.
Bọn họ đang cầu xin một cách tuyệt vọng bởi vì không biết lí do của bệnh này, nhưng Haroon đã có kế hoạch ngay từ ban đầu. Và cậu chuẩn bị thực hiện nó. Trước tiên, cậu thở dài một hơi và bắt đầu thả mồi.
“Làm gì đây? Tôi phải khởi hành vào ngày mai, dù cho có phải đi một mình.”
“Hã, hãy đi cùng nhau! Bọn tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho chuyến hành trình. Bọn tôi cũng sẽ trả cho những nguyên liệu cần thiết để làm thuốc chữa. Tôi biết cậu là một Nguyên tố sư, nhưng hai cái đầu thì tốt hơn một, đúng chứ? Và tôi sẽ hữu dụng trong khi chiến đấu.”
Đó là một mẻ cá lớn đấy. Philip đã nói ra chính xác những thứ mà Haroon muốn. Mà cậu ta trông như sắp khóc đến nơi rồi vậy. Haroon đang mỉm cười trong lòng nhưng giả vờ cau mày và chấp nhận cậu ta.
“Sẽ phiền phức nếu công thức chế thuốc quá khó, và nguyên liệu quá đắt tiền. Nhưng tôi đoán là có thể đem cậu theo. Ít nhất thì chuyến hành trình sẽ không chán đến thế nếu đi cùng nhau.”
“Thật sao? Hahaha! Cảm ơn, Haroon, thật sự cảm ơn cậu!”
Philip đang cười như một tên điên và liên tục bắt tay với Haroon, lắc lên lắc xuống. Thấy thế, Gitan còn lo lắng hơn.
“Đem tôi theo nữa. Cậu biết là tôi cũng có kha khá cơ bắp mà, phải chứ? Tôi sẽ lo việc tay chân. Cũng như Philip, tôi sẽ chuẩn bị chi phí của thuốc. Đem tôi theo đi, được chứ?”
Haroon cảm thấy thật mắc cười khi nhìn một tên to con cầu xin mình. Cậu gần như cảm thấy tiếc cho Gitan.
“Được rồi. Cậu sẽ đi với tôi. Càng có nhiều chi phí thì càng tốt, chắc thế.”“Haha, cảm ơn cậu! Tôi sẽ xem cậu như là vị cứu tinh cho đến hết đời. Cậu sẽ không chỉ là vị cứu tinh của tôi, mà còn của cha tôi nữa, vì tôi là người kế thừa duy nhất của hội. Nếu như có thể chữa cho tôi, cha tôi cũng có thể giúp cậu.”
Gitan thậm chí còn nhảy múa. Điều đó ám chỉ cậu ta mừng đến mức nào khi có hi vọng được chữa khỏi.
“Vậy, vậy còn tôi thì sao? Đem tôi đi với cậu nữa!”
Serinn xảo quyệt, mưu mẹo. Cô ta nhẹ nhàng ấn cơ thể gợi cảm của mình lên người Haroon. Cô ta đang cố gắng thoát khỏi chuyện này, không như Gitan hay Philip. Cô ta cũng làm ra những âm thanh khiêu gợi, cố gắng làm cho bản thân trông dễ thương.
‘Đúng là một con hồ li.’
Kể cả Haroon, người không quen xử lí phụ nữ, cũng cảm thấy lạ khi thấy Serinn dùng đủ trò quyến rũ. Nhưng có một chuyện mà Serinn không biết. Điều cô ta đang làm cực kì giống cách cư xử của những quý tộc quận S hay A. Thể hiện gia tài, quyền lực hay sắc đẹp. Đó là điều cậu ghét nhất.
“Hội lính đánh thuê của tôi không có chi nhánh ở đây, nên tôi không thể chuẩn bị bất cứ thứ gì. Nhưng tôi sẽ làm tất cả mọi thứ cậu yêu cầu. Nấu ăn, giặt giũ, bất cứ thứ gì. Kể cả nếu cậu bảo đến chỗ cậu vào buổi khuya, tôi cũng sẽ làm nốt.”
Cho dù có hơi nóng nảy một chút so với phụ nữ, Ritrina suy nghĩ rất thoáng và thành thật. Do hội của mình không có chi nhánh trong Thủ đô, nên cô đã từng rơi vào tuyệt vọng một lần. Nhưng cái não của cô không phải để trưng. Cô để ý thấy thứ mà Haroon khoái nhất là tiền. Nên cô ta không thể tuyệt vọng hơn nữa khi không đem gì trên tay.
“Hờ! Nói như thể tôi là một người hám gái vậy.”
Mà, đúng thật là cậu có nhiều hứng thú và tò mò đối với phụ nữ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng cô ta như thế này.
“Không, tôi chỉ đang nói là mình đang tuyệt vọng đến thế đấy. Làm ơn, hãy đem tôi đi cùng với cậu nữa. Thay vào đó, tôi sẽ viết một hợp đồng với chữ kí của mình, đảm bảo việc tôi sẽ trả chi phí và nguyên vật liệu sau. Ít nhất cậu có thể tin tôi, một người có anh trai bảo kê và giữ cái hợp đồng.”
Ritrina đã bị dồn đến bước đường cùng bởi thái độ vô lo của Haroon. Philip và Gitan dễ dàng vào tổ đội của cậu ta, nhưng vì Haroon trông không có hứng thú với cô và Serinn, Ritrina bị đánh động và lấy ra con bài tẩy của mình, một cái hợp đồng. Nếu một lính đánh thuê hay thương buôn kí một hợp đồng, lời hứa trong đó cần được thực hiện thậm chí nếu họ phải trả giá bằng mạng sống. Thay vì Serinn, người vẫn còn đang chà đôi gò bồng đào của mình vào Haroon, cậu có hứng thú với Ritrina thành thật hơn.
“Được rồi, cậu có thể đi cùng. Vì cậu hiện tại không đem tiền, nên tôi đoán cậu có thể nấu ăn cho cả bọn.”
“Yay! Tuyệt vời!”
Ritrina nhảy cẫng lên và hét trong vui sướng như một đứa trẻ được quà.
“Còn tôi thì sao? Hmmm?” Serinn hỏi lại lần nữa với tiếng thở ra.
Nhưng Haroon lạnh lùng đẩy cô ta ra, đồng thời để tránh xa khỏi mùi thơm đó.
“Không làm việc, không thức ăn! Tôi chúa ghét loại người như thế. Cậu không thấy họ đang chuẩn bị chi phí và những thứ cần thiết cho cuộc hành trình à? Tôi có thể chịu phiền một tí vì họ, nhưng cậu nghĩ mình là ai mà tôi sẽ làm việc không công cho?”
“Mà, đó, đó…. Không phải quý ông Teronn nào bỏ lại những quý cô xinh đẹp, như tôi, lại phía sau.”
Cô ta trông có vẻ bối rối nhưng vẫn cố gắng thể hiện sắc đẹp của mình bằng cách hất mái tóc dài của mình lại, để lộ ra cái cổ cao.
‘Wow, mà cô ta đúng là đẹp thật.’
Đôi tai nhỏ nhắn, dễ thương và cái cổ trắng tinh, và mái tóc vàng nhạt hấp dẫn đến mức xém nữa là lay động được cậu. Tâm trí cậu đã bị lay chuyển vào giây phút mà mũi cậu ngửi được mùi hương từ mái tóc ấy. Philip với Gitan đã vểnh mũi lên mà ngửi luôn rồi, nhưng Haroon đã làm thông thoáng đầu óc mình và tập trung lại.
“Nghe rồi đấy. Cậu sẽ không đi với bọn tôi. Nếu điều cậu nói là hành động của một quý ông, thì tôi cũng chả muốn làm một quý ông tí nào.”
Ngoài đời, Haroon đã bị ngó lơ gần hết cuộc đời cậu vì không có cha mẹ ruột, và vì bản thân mình vô năng, nên cậu biết được tầm quan trọng của tiền và khả năng để làm được một điều gì đó. Nên cậu không hề có ý định làm việc không công. Đương nhiên, những điều Haroon đã làm đến hiện tại là lừa lọc, nhưng cậu nghĩ rằng chúng xứng đáng bị lừa một lần.
Serinn đang rơi vào tuyệt vọng. Cho đến bây giờ, chưa có người đàn ông nào kháng lại được mị lực của cô ta, và Haroon đã hoàn toàn lơ nó đi. Ai ai cũng bị choáng váng bởi lý lịch và sắc đẹp của cô ta, nhưng Haroon thì lại khác.
“Thế nghĩa là….”
“Nếu như nghĩ thế, sao cậu không trả tiền đi? Tôi biết cậu là một người thừa kế của một hội lính đánh thuê lớn.”
Serinn đã chịu tổn thương lớn từ những lời của Haroon. Cô chưa bao giờ gặp ai như cậu. Cô ta có thể làm lay động trái tim của mọi người đàn ông, nhưng khi chuyên môn của mình không hoạt động nữa, cô không biết phải làm gì.
“Được rồi, tôi cũng sẽ trả nhiêu đó.”
“Cậu được vào. Nhưng cậu cũng sẽ chịu trách nhiệm giặt giũ và nấu nướng, như Ritrina.”
Serinn không thể ngừng khóc lóc lần này. Cô ta không thể nói thành tiếng đàng hoàng, nên phải gật đầu để trả lời cậu. Thấy Serinn như thế, trong đầu của ba người còn lại, sự tôn trọng dành cho Haroon tăng vọt lên.
‘Cậu ta đúng thật là phi thường. Làm cách nào mà lờ đi được giọt lệ của một cô gái xinh đẹp như thế chứ?’ Philip nghĩ.
Đôi mắt của cậu ta liên tục đưa qua đưa lại. Cậu thậm chí không thể nhìn thẳng mặt Serinn, nhưng Haroon đã làm cô ta giặt đồ và nấu ăn cho tổ đội như không.
‘Ít nhất thì cậu ta cũng không phải đối thủ của mình,’ Gitan nghĩ.
‘Cậu ta không dễ dàng bị lay chuyển bởi sắc đẹp, à? Ít nhất thì tên này không ngu ngốc như những kẻ khác. Hmmm,’ Ritrina nghĩ.
Cô ta bắt đầu thấy hứng thú. Cho dù có qua lại bình thường với Serinn, cô nghĩ Serinn thật thảm hại khi thấy nhỏ dùng nhan sắc để chơi đùa với đàn ông. Tất nhiên, những tên đàn ông bị dụ dỗ cũng thảm hại không kém.
Sau khi xử lý tình huống theo kế hoạch, Haroon mở miệng lần nữa.
“Và có một điều tôi muốn kể cho các cậu về bản thân mình.”
“Là việc gì?”
Họ trông có vẻ tò mò, vì đã nghĩ Haroon có một cách suy nghĩ khác nên không thể đoán được điều mà cậu chuẩn bị nói. Nên họ rất lo lắng về việc đó.
“Tôi là một Outlander.”“Hở? Ý cậu là Outlander ĐÓ sao?”
“Ừ.”
Sự ngạc nhiên toát ra từ gương mặt họ. Nhưng cũng chỉ có thế.
“Vậy đó là lý do cậu không bị lay chuyển bởi vẻ đẹp của tôi.”
Serinn cuối cùng cũng ngừng khóc, và cau mày lại. Những hiệp sĩ Đền thánh đã thông báo về sự xuất hiện của họ từ đời nào rồi. Nên họ biết rất rõ về những Outlander.
“Nhưng nghe nói là Outlander biến mất và xuất hiện lại khá thường xuyên?”
Haroon biết họ đang thắc mắc điều gì. Cậu đã trải nghiệm tình huống tương tự với Piel.
“Mà, tôi là một trường hợp khá đặc biệt.”
Họ có vẻ không quan tâm lắm về chuyện cậu là một Outlander. Có nghĩa là quan điểm của những NPC về các Outlander cũng không tệ lắm, ít nhất không tệ như cậu nghĩ.
Còn một điều nữa cậu muốn làm rõ.
“Các cậu biết đấy, chúng ta cần phải làm rõ chức vụ để đi du hành cùng nhau.”
“Ý cậu là sao?”
“Nếu chức vụ không được thiết lập rõ ràng, chúng ta có thể sẽ không phản ứng kịp đối với một số tình huống cấp bách.”“Mà, đúng vậy thật nhưng…”
Serinn, người trẻ nhất trong tổ đội, có vẻ lo lắng về vấn đề này.
“Trước tiên, đội trưởng nên là tôi, phải chứ?”
Sau khi suy nghĩ một hồi, họ gật đầu. Dù sao đi nữa, họ phải dựa vào Haroon để chữa bệnh cho mình nên việc đó là không thể tránh khỏi.
“Nên bất kể tuổi tác, tôi là sếp ở đây, đúng chứ?”
“Mà, đúng…vậy thật.”
Philip có vẻ không thoải mái nhưng vẫn đồng ý.
“Vậy thì, gọi tôi là Sếp từ giờ trở đi. 5 người chúng ta, không đủ để lập một hội, nhưng cần phải hành động như một thể.”
Serinn bĩu môi, nhưng ba người còn lại không có phản đối.
“Tôi đồng ý! Sau cùng thì, cậu là một lính đánh thuê hạng D, còn chúng tôi là hạng E.”
Gitan đơn giản. Cậu ta nhớ là Haroon đã được nâng lên hạng D, nên không hề có phàn nàn gì.
“Tôi cũng thế. Có vấn đề gì với việc gọi cậu là Oppa hay Sếp, nếu như cậu đang chữa bệnh cho tôi?”
Vì có vẻ như Gitan và Ritrina đã hai tay hai chân đồng ý, Philip cũng không có phản đối gì với việc phong Haroon lên làm đội trưởng.
“Vậy thì sao chúng ta không lập một hội đi? Số lượng thành viên tối thiểu đã đủ, và việc đó cũng sẽ giúp chúng ta nhận được quest.”
Philip gợi ý. Cậu ta là người lớn tuổi nhất trong cả năm người. Cậu ta chỉ mới 23, và đã tốt nghiệp Học Viện Thủ Đô, trước khi tham gia khóa huấn luyện lính đánh thuê này. Nhưng tuổi tác chỉ là một con số trong giới lính đánh thuê. Điều duy nhất họ quan tâm là thực lực. Họ đều đã lớn lên trong một thế giới như thế, nên theo lẽ tự nhiên, không ai phản đối gì về việc Haroon trở thành chủ hội.
“Philip, Gitan, và Serinn, các cậu nói là có một chi nhánh của hội mình ở gần đây, đúng chứ? Hãy chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến hành trình, và đem theo một ít tiền phòng thân. Vì tôi cần thu thập nguyên liệu cho việc điều trị, hãy tập hợp ở văn phòng Hội gần cổng phía tây sáng mai.”
Họ đã bị đánh động vì biết rằng việc chuẩn bị khó như thế nào, nên họ nhìn Haroon với một biểu cảm ngạc nhiên, nhưng cậu không quan tâm. Dù sao đó cũng không phải là việc của cậu. Vì họ đã làm lính đánh thuê lâu rồi, nên sẽ xoay sở được thôi.
“Vậy thì, hẹn gặp các cậu ngày mai. À đúng rồi, đừng quên đem theo 100 vàng, mỗi người, cho những nguyên vật liệu của thuốc. Và tôi đoán là 30 vàng sẽ đủ cho chi phí đi lại, phải chứ? Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó. Dù sao thì thằng này cũng không có kêu đem thừa đâu.”
Bỏ lại 4 người còn đang bất ngờ, Haroon rời khỏi nơi đó và hướng đến phòng mình. Cậu chuẩn bị lấy ba lô chứa đồ đạc của mình và đăng xuất tại một nhà trọ nào đó. Để có class, cậu sẽ phải đến khu thăng class, và chỗ đó cần là một nơi ở gần Thủ đô nhất có thể.