“Em thật sự xin lỗi……”
Chúng tôi ngã xuống ao và đã bị ướt, đến nhà của Fran. Nó nằm cách ngôi làng một chút nên là chúng tôi có thể nghỉ ngơi mà không bị ai nhìn thấy.
Nếu tôi và một bán Elf quay lại nhà trọ, thì sẽ trở thành một vấn đề đấy.
Nếu bạn nhìn vào mọi thứ và suy nghĩ, có thể là Fran rất thông minh.
“Đây, trà nóng.”
“Cám ơn em.”
Tôi bỏ cái khăn xuống và nhận tách trà từ Fran.
“Này, Fran.”
Tôi gọi em ấy.
“Có chuyện gì ạ?”
“Tại sao em lại ở trong ngôi làng này?”
Những đứa trẻ bắt nạt em ấy, và những người trưởng thành thì bảo em ấy là lời nguyền.
Nếu cứ ở lại ngôi làng này lâu thì sẽ không hay mấy.
Rồi em ấy trả lời.
“…Vì chỉ có nơi này là dành cho em thôi.”
“Có nghĩa là sao? Nếu ở một chỗ tệ như này, thì cứ chuyển ra chỗ khác thôi.”
“Anh bảo chuyển đi sao……Em không phải là Elf lẫn con người. Em sẽ bị phân biệt dù cho có tới đâu.”
“Anh hiểu rồi.”
Vì cái thứ gọi là bán Elf cứ gây khó dễ cho em, đúng chứ?
Dù em ấy trông giống như một Elf, nhưng lại có điểm dễ nhận ra.
“cha mẹ em?”
“Cha em là con người. Hay là dựa trên những thứ em nghe được từ đâu đó. Em chưa gặp được ông ấy từ lúc em sinh ra. Mẹ em là một Elf và đã qua đời vài năm trước do một căn bệnh.”
“Em ở một mình sao? Em sống thế nào chứ?”
“May mắn là có rất nhiều thứ từ thiên nhiên mà em có thể lấy để ăn ở đây……nhưng đôi khi lại rất vất vả để vào làng mua vài thứ sinh hoạt hằng ngày.”
“Vậy đây là lý do mà em bị mấy đứa trẻ tìm thấy sao.”
“Đúng vậy đấy ạ.”
“Nhưng chúng vẫn là con nít thôi mà đúng chứ? Tại sao em không chạy đi?”
“Mấy thứ đó……Em từ bỏ từ lâu rồi.”
“……”
Những lời của Fran không trực tiếp nói rằng những đứa trẻ bắt nạt em ấy.
Tôi nghĩ ý em ấy là cho dù có chạy trốn thế nào đi nữa thì vẫn không thoát khỏi lý lịch của mình.
Ngay cả sức lực để chạy trốn khỏi mấy đứa nhóc cũng biến mất.
Khi tôi đang mắc việc vui chơi xung quanh thủ đô, thì mấy đứa trẻ như em ấy lại phải chịu cực khổ.
Dù tôi thật sự có mong muốn sống như một hoàng tử, chỉ trong một khắc tôi đã suy nghĩ lại về hành động của mình.
Sẽ tốt hơn nếu tôi nghĩ về người dân nghiêm túc hơn ở vị trí của mình.
“Vậy làm thế nào mà Fran sẽ sống về sau được chứ?”
“Ai biết được chứ? Em có thể sẽ ở đây đến chết.”
“……cái đó, em có hạnh phúc không?”
Khi tôi hỏi em ấy với giọng nghiêm túc, em ấy cho tôi thấy một vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhưng rồi, vẻ u ám xuất hiện trên gương mặt dễ thương đó.
“Không thật sự đặc biệt lắm. Cũng không phải là em muốn hạnh phúc hay gì.”
“Không. Em nên được hạnh phúc.”
“Ế……?”
“Anh nghĩ là tuổi thọ của bán Elf cũng rất là dài đúng không? Em vẫn có thể sống hàng trăm năm. Em rất xứng đáng để được hạnh phúc.”
“Nhưng việc đó thì……”
“Nếu em không thể tìm thấy hạnh phúc, vậy thì tạo ra một cái đi.”
“Em không thể tìm lẫn tạo ra một cái khi ở một nơi như thế này được.”
“Vậy thì ở trong lâu đài ấy, đi với anh nào.”
“――!?”
Em ấy cạn lời.
“Anh nghiêm túc đấy? Oh anh có Cecil là người quản thúc anh, nhưng đừng lo lắng. Lòng tốt của người đó to như Thánh phật vậy.”
“T, Thánh phật……?”
Úi, xém chết. Tôi nhận ra là không có Thánh phật ở thế giới song song.
“Ừ thì, gần giống như Chúa ấy. Cô ấy là một người phụ nữ chấp nhận mọi thứ như một vị Chúa vậy, ít nhất sẽ dễ chịu hơn so với ở đây.”
“…Cám ơn ngài, nhưng em không thể cho ngài câu trả lời ngay được.”
“Em có thể nghĩ kỹ về việc đó mà. Tuy nhiên, hãy để anh nói một thứ.”
“Ch, chuyện gì vậy ạ……?”
“Nếu em không tự mình vận động, thì em không thể thay đổi định mệnh của mình đâu.”
“……”
“Làm ơn xem đây như một lời khuyên từ một người đang cố thay đổi vận mệnh của anh ấy từ giờ nhé.”
Tôi cũng nghĩ đến việc thay đổi bản thân mình trong chuyến đi này.
Ờm, chủ yếu là chơi với phụ nữ thôi……
“Vậy thì, giờ anh về nhà nhé……cái quái, lạnh thế này rồi á?!”
Có vẻ như tôi vẫn còn ướt dù có cái khăn.
Ắt xì! Tôi cần phải quay lại sớm hơn hay là tôi sẽ bị cảm lạnh do không đi tắm sớm mất.
“H, Hoàng tử……đợi đã.”
“Hmm?”
“Ngài có thể sử dụng bồn tắm nhà em mà. Em đã làm nước đủ nóng để vào rồi đấy, em nghĩ vậy.”
“Em nghiêm túc đó sao?”
Em cũng chú ý như Cecil đấy nhỉ? Vậy tôi nghĩ là mình may mắn rồi nên là tôi sẽ làm phiền em ấy lần này vậy.
“Xin lỗi vì rắc rối của anh nhé……Vậy anh sẽ vào đây.”
“Okay.”
Rồi thế là tôi vào nhà tắm.
***
“Fuuu……Nước dễ chịu quá.”
Vì tôi đang ở bên ngoài làng, tôi cứ nghĩ mình sẽ bị cảm lạnh khi tôi về đến nhà trọ chứ, và vì thế thật là tuyệt khi ngâm mình bên trong làn nước này.
Nhưng tôi có nên tắm rửa cơ thể mình kỹ càng rồi cứ thế mà rời đi?
Tôi ra khỏi bồn tắm và ngồi lên cái ghế.
“Hoàng tử, em đến để thoát nước bồn tắm ạ.”
Fran đi vào nhà tắm.
“Wow!?”
Em ấy đi vào nhà tắm, làm ngơ tôi đang bị ngạc nhiên vì việc đột ngột thế.
Dù cơ thể bị tấm khăn che đi, nét cơ thể vẫn bị thấy rõ, và cái thứ nhô ra ở giữa ngực em ấy vẫn có thể thấy rõ.
Nếu chúng tôi cứ để nguyên như vậy, thì tôi có thể sẽ tấn công Fran mất……!
“Quay người lại đi.”
“Oh, vâng ạ.”
Trong khi cố đàn áp cậu nhỏ của mình, tôi quay lưng lại phía Fran.
Em ấy có vẻ như đang tạo bong bóng ở đằng sau.
“Vậy……”
Sau khi em ấy nói thế, em ấy áp đống bong bóng vào lưng tôi.
—Munyun.
Một cảm giác mềm mại truyền đến, khiến tôi ngạc nhiên.
Không quan trọng tôi nghĩ gì, vì Fran đang ấn ngực vào tôi.
“F, Fran…...?”
“Em sẽ cố hết sức vì Hoàng tử.”
“Không, anh đâu có yêu cầu đâu, ý anh là……?”
“ghét nó sao?”
“……”
Cảm thấy bồn chồn, em ấy hỏi tôi.
Geez, tôi không thể chịu được nữa đâu……!
“Anh hiểu rồi. Vậy phiền em nhé.”
“Vinh dự của em.”
Nói như thế, Fran bắt đầu chà lưng tôi bằng ngực em ấy.
Ngực em ấy rất đàn hồi và dễ chịu.
Có vẻ như phần nhô ra đang cứng lên và cảm giác đó đang truyền đến tôi.
“Hn……Haaa……Haaa……”
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở ngọt ngào của Fran, nhiều đến nỗi cậu nhỏ của tôi không thể chịu được nữa.
Khi tôi nhận ra, nó đã dựng đứng và lắc lư lên xuống.
Ahh……tệ quá, tôi thật sự cảm thấy thế đấy.
“Em sẽ rửa ở đây nữa.”
“Uoooooooh?!”
Fran nắm lấy dương vật của tôi.
“Khoan, Fran?!”
“Chuyện gì thế ạ?”
Cậu nhỏ cứng cáp của tôi đang bị chà và bị bao phủ bởi bong bóng.
Cái cách mà em ấy dùng tay thật là sướng.
“Oh, anh không thể chịu được nếu em cứ kích thích ở chỗ đó đâu.”
“Ngài không cần phải chịu đựng đâu.”
“Ta, tại sao chứ……?”
“Em biết được rằng hoàng tử là một kẻ “sát gái” vô song. Nếu là thế thì việc này là lời cám ơn của em vì sự giúp đỡ của ngài vừa nãy.”
“Uống trà và mượn nhà tắm đã là đủ rồi.”
“Em chưa có thỏa mãn chỉ với nhiêu đó. Hoàng tử đã cho em……thứ to lớn.”
“Cái đó thì……”
“Đưa em theo cuộc hành trình nữa……”
Quyết tâm của Fran. Tôi có thể cảm thấy nó.
“Anh hiểu rồi. Hoan nghênh, Fran.”
“Cám ơn.”
“Và……chúng ta định tiến xa thế nào đây?”
“Hoàng tử muốn xa thế nào thì tùy ạ.”
“Em nghiêm túc đấy à……?”
Cái trải nghiệm tuyệt vời gì đây. Vậy, thì……
“Em có thể có một khóa học từ ngài không?”
“Tất nhiên rồi.”
Nói thế, em ấy với đến tôi.