“Đây sẽ là ngôi nhà thứ hai của ta sao?”
Sau khi rời khỏi lãnh thổ Clanaria, Ansandra đi theo con đường phía bắc hướng đến Domos.
Trong cỗ xe ngựa sáu chỗ xa hoa, Ansandra nhìn khung cảnh cứ thế trôi dần trôi dần qua khung cửa sổ. Thấy thế, hầu gái Mimi ngồi ở ghế đối diện cất tiếng hỏi.
“Um, sao thần chỉ thấy mỗi núi non trùng điệp không thôi vậy ta, Domos là đất nước như nào thế ạ? ”
Nhìn khuôn mặt trẻ thơ đáng yêu của Mimi bị những đám mây âu lo lấp đầy, Ansandra mỉm cười đáp lại.
Chẳng lạ gì khi cô bé lại lo lắng đến vậy. Dù rằng trong thời đại các vương quốc đang tranh giành quyền lực, Clanaria vẫn đươc ưu ái ban cho những mảnh đất màu mỡ cùng với một nền văn hóa phát triển . Vốn sinh ra và lớn lên ở thủ phủ của Curling, nơi được mệnh danh là Thành phố của Tường trắng và Muôn Hoa, Mimi hoàn toàn kinh ngạc khi chỉ thấy mỗi núi với núi. Đối với cô mà nói thì vùng đất của Domos trống trải đến không tưởng.
“Domos nằm ở cực bắc của lục địa, nhưng giờ lãnh thổ nơi đây đã bành trướng khá rộng. Cả Celeste lẫn Sulbey đều bị Lorent bệ hạ chinh phục.”
“Vâng, hình như lãnh thổ của họ còn to hơn cả Clanaria.” Mimi hăng hái đáp lại.
“Có điều, cả ba quốc gia này đều là những vùng đất nghèo nàn bị băng giá bao phủ gần nửa năm trời.
Dân số của họ có cộng lại cũng chưa chắc bằng Clanaria.”
Lĩnh hội được những điều còn đáng quan ngại hơn này khiến Mimi trở nên khúm núm.
Trước vẻ đáng yêu dễ sợ này, Ansandra bật cười.
Nụ cười ấy cũng gợi cho Mimi một câu hỏi khác.
“Vậy những người Domos sinh sống bằng cách nào ạ?”
“Những người ở vùng này từ lâu đã nuôi ngựa và wyvern. Rồi sau đó họ đã thống nhất lại thành Vương quốc Domos. Dù có cố trồng trọt trên mảnh đất băng giá này, vụ mùa của họ cũng chẳng đáng là bao, thế nên cuộc sống tại nơi đây cực kỳ khó khăn. Họ luôn sẵn sàng gây chiến rồi cướp đoạt lãnh thổ từ những vùng khác.”
Trước những lời nghe chừng vô vọng ấy, Mimi thở dài ủ rũ. Thế rồi nỗi âu lo khác lại nảy sinh trong đầu cô.
“Um…. Tụi cướp đường chắc sẽ không xuất hiện đâu nhỉ.”
“Em cứ an tâm..”
Lữ đoàn này là để dành cho Nhị công chúa của Clanaria, Ansandra, gồm 30 kỵ binh từ quốc gia này cùng với 30 hầu nữ của riêng cô. Thêm vào đó, 100 kỵ binh từ Domos cũng đến để hộ tống họ.
Tổng cộng có tới 130 kỵ binh
trang bị đầy đủ đến tận răng. Đó là chưa kể gần 1000 gia nhân đi kèm. Chẳng cần biết xung quanh có bao nhiêu kẻ cướp ẩn náu đi chăng nữa, từng này là quá đủ để làm nhụt chí bất cứ kẻ nào muốn tấn công.
“Nhưng cướp thì vẫn có mà nhỉ? Những cận vệ đều đang cực kỳ căng thẳng chỉ vì nơi này là địa bàn hoạt động của chúng. Ahh, không thể tin được mình sẽ sống ở cái chốn này.”
Mimi buồn đi trông thấy, nhưng những gì cô ấy làm lại trông vui vui. Ansandra chẳng bao giờ thấy buồn chán mỗi khi quan sát con người hài hước này.
Cô gái xuất thân từ gia đình thương nhân này cũng bằng tuổi với Ansandra cho nên họ thường xuyên ở cùng nhau.
“Dù vùng đất này thật tệ hại, nhưng nó vẫn đáng để thử. Nếu kỹ thuật trồng trọt của Clanaria có thể
dùng được thì nơi đây chắc chắn sẽ lột xác thành một cường quốc.”
Để xua đi những muộn phiền trong lòng nữ hầu yêu quý, Ansandra đưa ra đánh giá khách quan hơn, nhưng từng từ từng chữ ấy cũng khiến cô chìm đắm trong dòng thác suy tư.
Quả thực, đây là một vương quốc có tiềm lực phát triển cực lớn.
Bản thân Domos chỉ là một vùng đất hoang khô cằn hoen đỏ, nhưng trên đường đi qua Celeste và Sulbey thì đất đai lại không tệ đến vậy.
Láng giềng của Clanaria và cũng là miền đất của những cánh rừng lá kim bạt ngàn, Sulbey chẳng hề thiếu gỗ. Thậm chí tại Clanaria, gỗ của họ cũng được đánh giá cực kỳ cao. Chỉ cần canh tác tại những nơi đã chặt hết gỗ thì đã có thể tạo nên một mảnh đất màu mỡ rồi.
Celeste là vùng đất núi non trùng điệp, vụ mùa cũng không được tốt cho lắm. Nhưng nơi đây lại có thể khai thác bạc. Nếu thăm dò kỹ hơn thì kiểu gì cũng thấy được thêm nhiều nguồn khoáng vật. Giả như mà được ma kim hoặc đá quý thì quá tuyệt vời, nhưng hi vọng như vậy thì có vẻ hơi cao. Nơi đây đã sản xuất rất nhiều đồ mỹ nghệ và những trang sức
vương quốc Domos tặng cho cô đều là hàng của Celeste. Chỉ cần bảo vệ cho vùng này phát triển thôi cũng đủ để họ sản xuất được nhiều hàng xuất khẩu hơn rồi.
Domos có thể tái thiết lại thành một vùng đất thịnh vượng như Clanaria. Cô nghi ngờ chuyện lại có kẻ cảm thấy bị xúc phạm khi mình yêu cầu mẫu quốc hỗ trợ kỹ thuật. Dù gì thì đó cũng là lợi ích duy nhất Domos được hưởng từ cuộc hôn nhân này. Sau khi chỉ dạy những gì trong khả năng, Ansandra định sẽ dấn thân vào những công việc chính trị của họ.
Đấy là lý do thực sự cho việc cô gần như chẳng thèm phản đối cuộc hôn nhân với một tên đàn ông nghe có vẻ tệ hại này. Một phần cũng bởi cô là phụ nữ thôi.
Vấn đề không nằm ở chồng cô. Thứ mà cô hứng thú hơn là những gì mình có thể làm.
Clanaria là một vương quốc đã phát triển đến mức hằng định, còn cô thì lại bị hạn chế bởi địa vị công chúa nên có rất ít cơ hội để thể hiện khả năng của bản thân. Tuy nhiên, với một vương quốc đang phát triển như Domos, chắc chắn cô sẽ rất nhiều cơ hội với tư cách là một nữ hoàng. Dù trông như một con búp bê nhưng tham vọng của cô lại khá lớn.
Để tránh cắt ngang dòng suy tư của chủ nhân, Mimi chỉ yên lặng ngắm cảnh, nhưng rồi cô đột nhiên hét lên.
“Wah! Wyvern kìa. Thần biết Domos nuôi cả wyvern lẫn ngựa, nhưng chừng này nhiều quá, cứ như một đàn chim vậy.”
Một đàn wyvern bay ngang qua với nền tuyết vĩnh cửu lấp lánh như những viên kim cương trên đỉnh núi sau lưng chúng.
Wyvern là sinh vật khó tính và ăn tạp như con người vậy. Nếu cần, chúng vẫn ăn được vỏ cây nhưng hoa màu với gia súc mới là món khoái khẩu thỏa mãn được cơn đói vô độ ấy. Với những chiếc nanh vuốt sắc bén, chỉ một đòn thôi cũng đủ để nghiền nát hộp sọ của con bò rồi, chúng ngấu nghiến đến tận từng cái xương cuối cùng. Thậm chí cả con người cũng là mục tiêu của chúng. Nói là vậy, chứ phải đen lắm thì những người điều khiển được mới bị ăn thịt thôi.
Những con wyvern hoang thường ăn ngựa hoang là chủ yếu. Chân ngựa Domos vừa ngắn lại vừa to. Là giống ngựa xấu nhất trên lục địa, nhưng bằng những cặp chân và bờ hông mạnh mẽ đã giúp chạy dọc theo những triền dốc núi hiểm trở trong khi vẫn có thể đem theo lượng hành lý nhiều gấp đôi so với đám ngựa thường. Răng của chúng còn cắn đứt được cẳng tay của người. Giả như có con wyvern nào sơ xuất thì có bị đá hay cắn chết cũng không phải lạ lùng gì. Chính những điều đó đã cho thấy chúng là lũ quái vật khác xa với hình tượng thông thường của một con thú ăn cỏ.
Và hiển nhiên, binh sĩ của các vương quốc bị vây quanh bởi đám thú hoang khủng khiếp này cũng phải mạnh mẽ rồi. Binh lính chốn hẻo lánh đều vốn rất mạnh mẽ còn thể lực của lính Domom thì từ xưa đã được đánh giá cao rồi. Tương tự, lính của hai quốc gia xa xôi khác là Celeste và Sulbey cũng được đánh cao như thế.
Dân số thì ít ỏi, lại còn có thói quen chém giết nhau trong các cuộc xung đột nội bộ. Đã thế, đây lại còn là vùng đất không mấy hấp dẫn, thế nên chẳng ai thách thức những cường quốc này cả. Cũng nhờ đó mà họ mới được bình yên.
Thế rồi, khi Vua Lorent đã lên ngôi vương Domos. Hắn đã đem những binh lính mạnh mẽ nhất, wyvern và cả đám ngựa ngỗ ngược đó để hợp nhất thành công cả ba vương quốc.
“Dù chỉ mới lên ngôi có ba năm, những chỉ trong thời gian ngắn như thế mà ngài ấy đã chinh phục được cả ba vương quốc. Ta tự hỏi, ngài ấy là người thế nào đây.”
Ngẫm nghĩ về cái thiên nhiên tàn khốc, cộng với việc chứng kiến khung cảnh tiêu điều này, cô hồi tưởng lại những gì mình biết về người chồng sắp cưới.
23 tuổi, hắn ám sát người cha tội nghiệp của mình rồi cướp ngôi. Hắn tuyên bố cha mình bệnh mà chết để dễ bề lên ngôi vương với tư cách đệ nhất hoàng tử. Nhưng bằng việc thay đổi rất nhiều quyết sách của vương quốc lẫn cái bản tính tàn bạo mà hắn để lộ sau này, việc cha hắn bị ám sát có lẽ là sự thật.
Là vua của Domos, Lorent đã làm giàu cho bản quốc bằng cách cướp bóc từ các nước khác. Bắt đầu là xâm chiếm vương quốc miền núi Celeste, tiếp đó là đến Sulbey, cửa ngõ dẫn vào vùng đồng bằng trung tâm, hắn đã thống nhất được cả ba vương quốc mà chẳng mất quá nhiều thời gian. Hắn bước đi trên con đường của kẻ xâm lược đích thực, một con đường được tô điểm bởi mưu mô, lửa khói, thêm cả những tiếng thét của phụ nữ và trẻ em. Chính người thủ lĩnh vĩ đại này đã chèo lái cả vương quốc Domos thành một phường cướp bóc có tiếng trên toàn thế giới..
Là một kẻ phóng đãng, có người đồn rằng hắn sủng ái những người phụ nữ có tài lẻ. Hắn hài lòng với một chế độ ăn giản đơn. Hắn là một bậc thầy cưỡi ngựa và kiếm thuật, một kẻ thích lên tiền tuyến và tự mình chỉ huy đội quân.
Lá cờ hắn mang theo có màu vàng viền đen và ở trung tâm là con sói thần huyền thoại. Sau khi chinh phục hai vương quốc dưới lá cờ ấy, hắn đã trở thành vị vua gan góc đáng sợ, với cái tên Con Sói Đói của Phương Bắc.
“Quả là một khung cảnh lộng lẫy.”
Trái với vẻ lo lắng của Mimi, Ansandra dù có chút sợ sệt nhưng vẫn giữ vững niềm tin và tham vọng về một cuộc sống mới.
“Thưa công chúa, đó là Fenrir, thủ phủ hoàng gia của Domos.”
Người đảm nhiệm dẫn đường cho cả đoàn tên Stephan đánh ngựa lại gần khung cửa pha lê nơi Ansandra đang nhìn qua.
“Là đó sao?”
Nhìn thấy thủ phủ hoàng gia, cô chỉ biết im lặng mà chẳng biết nói gì hơn.
Một lâu đài trên núi được bao quanh bởi những bức tường dày và cao. Thật chẳng có chút thẩm mỹ nào, nhìn nó giống một pháo đài hơn là thủ phủ hoàng gia nhưng dù gì thì nhìn trông vẫn tương xứng.
Khi đến gần cổng thành, họ lại càng bị ấn tượng hơn bởi điều đó. Những bức tường thành trắng bao quanh lâu đài hoàng gia của Clanaria ở Curling đều được trang trí sao cho thật đẹp thật hoành tráng, còn những bức tường ở đây lại hoàn toàn thực dụng. Cô có thể thấy được những mũi tên găm khắp nơi và cả những vết tích hư hại do ma đạn gây nên.
Thấy cả đoàn người Clanaria đứng hình trước những bức tường của tòa thành, Staphan liền giải thích.
“Những thiệt hại này là do trận chiến với quân đội Celeste. Đó là một vương quốc đáng gờm. Tận ba tháng trời, chúng đã bao vây và tấn công tòa thành này hết hôm này tới hôm khác, không kể đêm ngày. Dẫu vậy, chúng tôi vẫn cố thủ bên trong, chịu đựng những cuộc công kích ấy chỉ để đợi chờ thời khắc hoàn hảo nhất cho một trận tổng lực đánh đêm. Đó là một chiến thắng lẫy lừng, nghe đồn có hơn một ngàn thủ cấp địch đã phải rơi xuống.”
Ansandra cũng có biết về trận đó. Cưỡi trên con ngựa ưa thích, Lorent lao thẳng lên tiền tuyến. Nhẹ nhàng vung thanh đại kiếm trong tay, hắn nhanh chóng chém chết 5 kỵ sĩ phe địch, trước cảnh tượng đó nhuệ khí binh sĩ
tăng ngút trời.
Trận chiến đã khiến những đi săn phải trở thành con mồi, quân đội Domos cứ thể tiến công thẳng vào lãnh thổ của Celeste. Họ đã sử dụng chiến thuật tiêu thổ quấy rối của phường cướp bóc, châm ngòi và cưỡng hiếp để
bào mòn quyền lực của vương quốc Celeste rồi cuối cùng là tiêu diệt trước khi họ có thể hồi phục hồi lại.
Từ phía cửa sổ đối diện, cô nghe thấy tiếng đập cánh lớn.
“Già Stephan, đó có phải là con búp bê mà mọi người hay bàn tán ?”
Ansandra quay về hướng nơi giọng nói suồng sã ấy phát ra và ở đó là một người phụ nữ cưỡi trên một con wyvern đen đang lượn bên cạnh cỗ xe ngựa.
Đôi mắt màu cát ấy ánh lên vẻ nham hiểm, mái tóc đuôi ngựa tung bay trong cơn gió dữ dội, ngoại hình của cô ấy trông thật hoang dại với nước da màu nâu rám nắng.“Đại tướng Wyvern, Người sẽ là nữ hoàng của chúng ta đó. Cô nên xuống mà tiếp đón đàng hoàng đi!”
Người phụ nữ cợt nhả kia vẫn phớt lờ những lời trách móc từ Stephan.
“Đừng như vậy chứ. Ồ? Vậy ra đây là tiểu thư Ansandra sao? Xinh thì xinh đấy, nhưng hóa ra vẫn chỉ là một con nhóc thôi à. Ta là Naja. Rất hân hạnh được gặp”
“…”
Ngay lập tức, Mimi đã lấy tay che đầu mà trốn dưới sàn cỗ xe ngựa.
Cô còn chẳng có ý định làm bất kỳ điều gì để bảo vệ chủ nhân của mình luôn. Tất nhiên, nếu có gì đó Mimi ngăn chặn được thì ngay từ đầu nó đã chẳng nguy hiểm rồi. Việc này chỉ chứng tỏ rằng cô biết vị trí của mình, nhưng cũng cho phép hai người đó lặng lẽ nhìn nhau.
Ansandra bất ngờ khi được chứng kiến một con wyvern với khuôn mặt dữ tợn và những chiếc nanh vuốt hung tàn gần đến thế, nhưng thứ khiến cô choáng váng lại là trang phục của Naja cơ.
Ả ta mặc độc có hai mảnh đồ bó da
phơi bày hết tất cả đường nét cơ thể. Mảnh trên tựa như chiếc áo gi lê phô ra hoàn toàn khe ngực còn phần dưới chỉ là chiếc quần lót nhìn như cái khố khiến phần mông và xương hông trần trụi lộ ra.
Vốn được nuôi dạy và giáo dục như một quý cô, Ansandra chẳng thể hình dung nổi tới việc ăn mặc như vậy mà xuất hiện trước bàn dân thiên hạ.
Dù có là chính hạ đi chăng nữa, ăn mặc mát mẻ như vậy ở chốn Domos lạnh lẽo này thì đúng là điên thật rồi.
(Trang phục của Virginia thường bị các cận thần chỉ trích, nhưng so với trường hợp này thì vẫn còn mẫu mực chán.)
Trang phục của Naja đã khiến cô nàng công chúa chính hiệu này phải chết lặng, nhưng cái gì cũng có lý do của nó cả.
Dù là với một con wyvern thì con người cũng nặng như gấu vậy. Nếu ta mặc còn thêm giáp vào thì chắc chúng chẳng bay được bao xa. Đã thế một con thú có sải cánh rộng hơn mười mét mà bay trên bầu trời sẽ rất dễ bị dính tên. Nếu chúng cứ bay là là với cái tốc độ chậm chạp như thế thì kiểu gì cũng thành cái gối đơm kim mất. Bằng cách giảm trọng lượng nhiều nhất có thể, chúng mới có thể
hữu ích trong trận chiến nhờ vào khả năng bay xa với cơ động của mình. Cái lạnh giá có thể giải quyết bằng cách đeo trên người một viên ma ngọc chứa ma pháp sưởi ấm.
“Ai chà, hẹn gặp lại, công chúa.”
Naja vừa nở nụ cười chế nhạo, vừa thúc vào bụng con wyvern và kéo cương.
Nó bay thẳng lên trời rồi tập hợp với đồng bạn đang đợi ở trên.
“Điều này hẳn đã khiến người bất ngờ lắm nhỉ. Domos là vốn một vương quốc hẻo lánh cho nên phụ nữ nơi đây có hơi chút thô thiển. Mong người lượng thứ.”
“T-tất nhiên….Phụ nữ Clanarian cũng có người như vậy mà. Cách cô ấy trình diện cũng khá là bạo dạn đấy. Cảm giác như vừa được chứng kiến tinh thần quân phiệt của Domos vậy.”
Stephan bày tỏ mối quan ngại về ấn tượng tiêu cực có thể cản trở cuộc hôn nhân chính trị này, nhưng Ansandra chỉ ân cần đáp lại như vậy và thầm nói thêm rằng “như Lucy” trong lòng.
“Đa tạ Người, vì đã đi hết chặng đường dài này.”
Người đợi chờ Ansandra ở lối vào cung điện hoàng gia không phải Lorent. Mà đó là một người phụ nữ tuổi tam tuần với mái tóc màu hạt dẻ buộc chặt tới nỗi từng nếp lược vẫn còn đó. Vận trên mình bộ lễ phục màu bạc ảm đạm và xanh nhạt không chút tỳ vết, trông như cô đang dùng cả cơ thể để phô trương năng lực của mình vậy.
“Thần là Dominic, người được lệnh chăm sóc cho công chúa. Rất hân hạnh được gặp Người.”
“Vậy ra cô là Dominic. Ta có nghe về cô rồi, người thân cận với vua Lorent nhất và cũng vô cùng tài năng trong cả về chính trị lẫn quân sự. Ta là Ansandra. Rất hân hạnh được gặp cô.”
Dù đây là hôn nhân chính trị đi chăng nữa….mà không, chính vì đây là cuộc hôn nhân chính trị nên cả hai đều phải giữ vững niềm tự tôn cho quốc gia mình. Tiếng xì xầm lan rộng khắp đoàn tùy tùng của Ansandra, họ đã phải trải qua một chuyến hành trình dài đằng đẵng như vậy mà nhà vua lại chẳng
hề ra mặt để tiếp đón cô dâu của mình thì quá sức thất lễ. Dẫu vậy, Ansandra vẫn kìm nén bất mãn trong lòng mà nở nụ cười với cận thần được nhà vua sủng ái.
Dominic sở hữu ngoại hình của một quan lại triều chính. Dù khuôn mặt cô ấy không có nét quyến rũ đặc trưng gì nhưng chắc chắn cô ấy vẫn có thể gọi là một mỹ nhân. Thân hình mảnh mai là vậy nhưng vòng ngực của cô ấy vẫn đủ phổng phao để có thể thấy rõ dưới bộ trang phục giản dị. Thực ra thì, Ansandra cũng có chút lo lắng rằng dáng đứng thẳng lưng hoàn hảo như vậy sẽ làm rách toạc phần ngực áo mất.
Ansandra tự tin với khuôn mặt và dáng người của mình, nhưng phần ngực thì lại có vẻ khiêm tốn so với tuổi.
Cô biết rồi nó sẽ phát triển thôi, nhưng vẫn không tránh được cảm giác thua kém khi đứng trước ai đó có bộ ngực vĩ đại như vậy. Hơn nữa, với một tên phóng đãng Lorent thì chắc chắn người hầu cận này cũng là một trong số những tình nhân của hắn.
“Xin hãy để thần dẫn Người về phòng. Chắc hẳn Người đã kiệt sức sau chuyến hành trình dài, việc gặp Bệ Hạ hãy để dành cho ngày mai. Xin Người hãy nghỉ ngơi và tận hưởng đêm nay.”
Cảm tưởng như bản thân vừa thấy ánh mắt lạnh lẽo từ đôi mắt ngọc lục bảo và nụ cười chế giễu trên gò má cao của Dominic. Nhưng cuối cùng, Ansandra gạt đi và tự nhủ rằng mình khéo lo rồi.
Có vẻ như Dominic đã chuẩn bị yến tiệc chào đón họ, cho nên Ansandra cùng với nữ hầu và hiệp sĩ của cô cũng có mặt.
Dominic ở đây để tiếp đón họ. Nở nụ cười với đôi môi vừa mỏng vừa kém duyên, cô buông những lời thiếu trang trọng hơn trước.
“Để đảm bảo để công chúa có thế hạ sinh một đứa trẻ khỏe mạnh, thần đã chuẩn bị một bữa ăn tràn đầy năng lượng.”
Trước lời phát biểu hàm ý ấy, khuôn mặt Ansandra ửng hồng ngượng nghịu, nhưng rồi khi nhìn vào đống đồ ăn, cô điếng người.
Trên bàn chật ních là những món ăn khó coi: Thịt ngựa sống còn rỉ máu với nhiều loại thảo mộc và nấm, một thứ súp làm từ bi rồng có màu đỏ chết người , trứng rồng lộn hấp, wyvern non nướng nguyên con, xúc xích làm từ ruột wyvern nhồi thịt ngựa, tử cung rồng diêm chế, rượu sữa ngựa, rượu máu rồng, vân vân và mây mây.
“Thần không biết liệu có hợp với khẩu vị Người hay không, nhưng đây là cách nấu nướng của Domos. Kính mời Người thưởng thức.”
Dù không hề cảm thấy mình là một người kén cá chọn canh nhưng cô vẫn chần chừ khi phải ăn cái thứ đồ kinh tởm này.
Sẽ thật khiếm nhã nếu từ chối, cho nên cô đành miễn cưỡng đưa nó lên miệng.
Cũng không tệ, dù món nào cũng có vị mạnh hết, đã miếng thịt dai nhách đó lại khiến hàm cô chẳng còn sức mà nhai, nên cô chắc mẩm rằng kiểu gì sáng mai mình cũng bị đau bụng.
Mãi cho đến lúc sau cô mới nhận ra Dominic đang gián tiếp quấy rối mình.
Bao mệt mỏi từ chuyến hành trình dài làm Ansandra chỉ muốn đi ngủ liền, vì thế cô quyết định sẽ định thần lại vào hôm sau. Cô đắm mình trong bồn tắm với sự giúp đỡ của những hầu gái rồi sớm chìm vào giấc ngủ ngay khi mới leo lên tấm ga trải giường trắng tinh.
Ngày hôm sau, tiếng chim hót đã đánh thức cô dậy.
Cơ thể cô như được phục hồi hoàn toàn và cũng không có bị đau bụng như những gì bản thân lo ngại.
Khi công chúa thức dậy, cô gọi một tách trà thơm không quá nóng để tránh bỏng lưỡi. Trà mang hương vị từ vương quốc nhiệt đới Oneill, với màu nâu hơi lục, mùi hương ngọt ngào và chút vị đắng ẩn chứa hoàn hảo trong đó.
“Mmm, ngon quá♪”
Khoác trên mình bộ váy ngủ quý phái, trông cô thật tao nhã ngay cả khi từ trên giường bước xuống.
“Bồn tắm đã được chuẩn bị, thưa công chúa.”
Trong khi những hầu gái đáng tin cậy đã hộ tống cô từ Clanaria dọn dẹp chăn giường, Ansandra trầm mình trong bồn nước ấm dễ chịu. Trong bồn tắm cũng có hòa thêm một loại thảo mộc có mùi ngọt và chua từ nơi quê nhà.
Về điểm này thì cũng không khác gì so với buổi sáng của cô ở Cung điện hoàng gia Clanarian. Có điều….
“Hà. Cuối cùng thì làn da kiều diễm này cũng thuộc về một quý ngài.”
Vừa buông lời diễn cảm trong lúc đang kỳ lưng cho công chúa, Mimi đã bị những hầu gái khác vặn lại.
“Cái đó thì vẫn chưa chắc.”
“Phải đó. Nếu tên đó không hợp với công chúa, chúng ta sẽ trở về vương quốc ngay lập tức. Làn da đẹp nhẵn nhụi này không dành cho mấy tên đàn ông xấu xí.”
Vừa làm sạch cho làn da trắng của Ansandra, những hầu gái vừa nói với vẻ kích động.
Sau những lời tán dương nhận được, cùng đám bụi bẩn đã được lau đi khỏi cơ thể, cô rời khỏi bồn tắm. Làn da tựa đá quý ấy săn lại và nhuốm một màu hồng thơm tho.
“Hãy để thần chải tóc cho người, thưa công chúa.”
“Hãy để thần làm móng cho người, thưa công chúa.”
Chuyện sửa soạn vào buổi sáng của Ansandra không chỉ dừng lại ở tắm rửa. Khẩn trương mà náo nhiệt, những hầu gái khác vây xung quanh để chải chuốt cho cô.
Cuối cùng cũng đến lúc chủ nhân của họ gặp một nửa định mệnh, tất nhiên họ phải cố gắng hơn nữa rồi.
Ansandra lại bắt đầu lo lắng khi những hầu gái khác đang phục vụ mình. Cô sắp gặp người thủ lĩnh của vùng hoang vu này. Thực sự thì cô khá e ngại, có thể đó là một tên não cơ bắp không tắm rửa mấy ngày trời còn răng thì vàng khè.
Tưởng tượng về người đàn ông man rợ xấu nhất thế giới khiến cô phải rùng mình.
Cô không quá kỳ vọng ở chồng mình, nhưng ít nhất cũng phải là người đáp ứng được những tiêu chuẩn tối thiểu nhất để có thể coi trọng.
Dù cha đã nói cứ việc trở về nếu không thích hắn, nhưng cô biết đó không phải lựa chọn cho mình. Cô tự dằn lòng mình rằng đây là nghĩa vụ của một hoàng tộc.
Sau khi ăn bữa sáng nhẹ được các hầu gái chuẩn bị, họ bắt đầu trang điểm cho cô.
Chiếc váy màu đỏ thẫm trên người cô là mẫu mới nhất từ nơi quê nhà. Có chút ngại ngùng khi để trần lưng và vai như vậy, nhưng thực sự nó rất dễ thương đã thế lại còn hòa trộn thêm chút vẻ tri thức và trong trắng. Chưa kể nó còn có đính thêm rất nhiều đá quý và những sợi chỉ vàng chỉ bạc. Chắc hẳn là nếu đã gả con gái của mình thì nhà vua cũng muốn chu cấp những gì quý phái nhất.
Cô biết ơn cha mình về điều đó. Thế rồi ngay đúng giờ hẹn cũng là lúc Dominic xuất hiện.
Cách ăn vận của người phụ nữ này không chê vào đâu được. Sau những lời chào hỏi trao nhau cho có lệ, cô ấy dẫn Ansandra đi.
“Thần sẽ đưa người diện kiến Nhà vua. Xin hãy để hầu gái của người đợi ở đây.”
Lo lắng cho chủ nhân của mình, những hầu gái buông lời phản đối, nhưng rồi Ansandra ngăn họ lại.
“Ổn thôi mà. Ta sẽ quay lại sớm thôi, các cô cứ ở đây.”
Đã được gả vào hoàng tộc Domos thì nhập gia tùy tục là điều hiển nhiên thôi.
Trước những hầu gái còn đang lo lắng trước quyết tâm của chủ nhân, Dominic chỉ lịch sự cúi đầu với vẻ chán ghét hướng tới họ.
“Đây chỉ là một cuộc gặp mặt không chính thức chứ không phải một nghi lễ chính thức. Xin các cô hãy thoải mái và đợi ở đây. Còn giờ thì, xin hãy theo thần, thưa công chúa.”
Do không quen đường trong hoàng cung nên cô đành phải theo Dominic. Họ đi xuống một hành lang đá hoa cương, qua một vài căn phòng và cuối cùng là đi qua một cánh cửa dày.
Giờ họ đang ở trong chính căn phòng ăn nơi bữa tối ngày hôm trước được dọn lên. Chiếc bàn ấy đủ lớn cho 100 người ngồi, được phủ lên một tấm khăn trải bàn màu trắng với ba chiếc giá nến bằng bạc được đặt cách đều trên đó.
Dominic dừng lại.
“…?”
Dù bối rối trước việc dừng lại ngay sảnh ăn, cô vẫn im lặng đợi chờ. Đột nhiên, Dominic quay lại với ánh mắt hăm dọa.
“Sao thế? Có gì trên mặt ta sao?”
Trước ánh mắt xanh thăm thẳm ẩn chứa ánh mờ đục mà người phụ nữ ấy đang nhìn chằm chằm vào mình, cùng với khuôn mặt đang tiến ngày một sát, Ansandra có phần nao núng.
“Thần không nghĩ là Người sẽ vui vẻ gì với việc này, nhưng thần buộc phải tiến hành khám xét trước khi diện kiến Bệ Hạ.”
Vẫn giữ vẻ lịch thiệp, nhưng không hiểu sao đôi môi cô ta hé mở một nụ cười trông sao thật hiểm ác.
“Cái gì…?”
Ansandra không thể hình dung nổi ả ta đang nói gì nữa.
Thật khó để biết được những suy nghĩ trong đầu mấy cận thần bên cha. Điển hình như Bộ trưởng Stuart của Clanaria, người luôn nheo mày với ánh mắt không bằng lòng. Trái ngược hẳn với Vua Baldwin luôn mỉm cười và nói những điều tốt đẹp, dù ông sẵn sàng dùng con gái mình như một quân cờ chính trị.
“Bệ hạ có rất nhiều kẻ thù, cho nên đã có rất nhiều phụ nữ có ý định ám sát khi gặp mặt ngài.”
“Um~, thế ta phải làm gì…?”
Khi cô vẫn còn đang ngập ngừng vì chưa hiểu
yêu cầu của Dominic thì tông giọng của ả đã thay đổi hoàn toàn.
“Nhanh con mẹ mày lên nào, con điếm này!”
Sự thay đổi thái quá từ lịch thiệp qua lăng mạ như thế khiến Ansandra cảm thấy thật giận dữ.
“Ôi chà. Tao lỡ chà đạp lên cảm xúc của mày
rồi à? Con oắt con tội nghiệp bị chính lão già và cả cái quê hương của nó bán rẻ mà cũng nghĩ rằng mình có quyền ý kiến sao?”
Vẫn trưng cái nụ cười hiểm ác đó trên mặt, ả ấn sâu bộ móng sơn màu đỏ tím như để bóp méo đôi má đáng yêu của Ansandra vậy.
“Cô đang làm gì vậy, Dominic…?”
Ansandra lên tiếng phản kháng, bởi cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Tuy vậy, những hàng động sỉ nhục này vẫn chưa dừng lại ở đó. Ả ta bóp lấy ngực cô qua lớp váy.
“Ngực gì mà lép kẹp luôn à. Lorent Bệ Hạ thích mấy thứ phổng phao, chứ không phải hàng của mấy con nhãi con như mày.”
“Kh..”
Cô đau đến méo mặt vì ngực mình bị bóp không thương tiếc.
Ngay sau đó cô bị đè sấp xuống chiếc bàn khổng lồ. Hai chân dù chạm đất nhưng phần
thân trên thì lại nằm trên bàn. Không chỉ vậy, phần mông cô còn lộ hết cả ra.
“Đàn bà đã hận đàn ông thì luôn giấu vũ khí ở cùng một chỗ.”
Ả đè Ansandra xuống bàn bằng cánh tay trái, với giọng nói ngập tràn phấn khích và hoan lạc. Diềm váy xếp hồng đỏ thẫm của Ansandra bị ả dùng tay phải kéo lên.
Chiếc áo nịt ngực quanh eo, đai giữ nịt tất trên đùi cùng chiếc quần lót ở chính giữa, tất cả đều lộ ra như ban ngày.
“D-dừng lại đi, làm ơn…”
Mặc cho cô có cố vùng vẫy đến mấy, Dominic vẫn gì cô xuống rồi cởi phăng chiếc quần lót với điệu cười vặn vẹo ngập tràn ác ý.
Bờ mông trần mịn màng như trứng luộc mới bóc vậy.
Ả ta nghiêng đầu cúi xuống nhìn chỗ kín của cô.
“Ai chà, xem cái bụi cỏ bé xinh này. Mới nhú phải hơm? Quả nhiên mày vẫn chỉ là con nít. Một con nhãi con được đem đến vì lí do ngoại giao. Chả biết Bệ Hạ có thèm đếm xỉa gì đến mày không nữa.”
“Cá-? Cô không có được nói
như vậy!”
Ngay cả khi cô có cố cao giọng trước sự sỉ nhục ấy…
“Ôi chà, xin lỗi nhé. Người đã nghe thấy rồi sao, thưa công chúa? Thần chỉ tự nhủ vậy thôi mà. Có vẻ như sự thật đã vô tình tuôn ra theo lời nói thì phải. Xin thứ lỗi.”
Cái cách con ả trơ trẽn độc mồm như vậy khiến Ansandra không khỏi sợ hãi.
“Ái chà, mu đẹp đấy, như cái lồn mày vậy. Đúng như những gì mà một con đĩ phải có. “
Từ “con đĩ” đã khiến cô giật bắn mình.
Thế rồi Dominic đặt tay phải vào vùng nhạy cảm của cô, dùng ngón trỏ và ngõn giữa để tách đôi môi dưới ra. Ả nhìn vào trong với ánh mắt lạnh như băng rồi khịt mũi khinh bỉ.
“Hmph.”
Nơi đáng xấu hổ nhất của Ansandra đang bị phô ra ngoài và giễu cợt, còn gì nhục nhã hơn?
Dòng lệ cứ thế tuôn ra, cô gào lên.
“Cô có biết mình đang làm cái gì không vậy? Ta là Ansandra, công chúa của Clanaria. Vương quốc đã chính thức phái ta đến. Hôn lễ còn chưa thấy đâu, thế mà đây là cách các người đối xử với nữ hoàng của mình sao? Chế nhạo ta cũng như đang làm vậy với cả vương quốc Clanaria đấy!”
“Làm như chị mày quan tâm?”
Trong khi Ansandra vịn lấy quyền lực của mình như thể đang nắm trong tay
thanh kiếm gia bảo, ả chỉ cười nhạt.
Trông cái thái độ liều lĩnh khiến
cô phải rùng mình.
Khả năng thứ nhất là nó bắt nguồn từ con ghen của Dominic. Nhưng giả như Lorent lại chấp thuận việc này thì sao?
Thay vì lấy cuộc hôn nhân chính trị này để thắt chặt liên minh quân sự và thỏa thuận trao đổi giữa hai bên, có khi nào Domos lại sử dụng chính bản thân cô để làm cái cớ tấn công Clanaria?
Dù có cố suy xét đến khả năng ấy, nhưng thật khó như lên trời để nghĩ ngợi gì khi con ả kia vẫn cứ vô cớ chơi đùa với cái khe hẹp ẩn mình bên dưới đó.
“T-Thôi ngay. Cô định phá hoại cầu nối hòa bình giữa hai quốc gia hay sao!?”
“Đừng hiểu nhầm, thưa công chúa. Đây chỉ là khám xét cơ thể xem có vũ khí hay không thôi.”
Vừa đưa ra những lời biện hộ trơ trẽn, Dominic chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tàn nhẫn rồi thản nhiên kéo những cánh hoa lấp ló bên trong ra. Lớp thịt mềm mại như thể hãi quá mà gặp hạn vậy. Cho nên, cảm giác kích thích cô nhận được chẳng phải là khoái cảm mà chỉ đơn thuần là đau đớn.
“Ahh…”
“Trông bên ngoài thì không có gì. Nhưng vẫn cần kiểm tra bên trong.”
Ả đặt đưa ngón giữa tay phải ngay lối vào ‘cấm cung’ của công chúa.
“Đ-đừng có đùa…..ah.”
Cô giật bắn người khi ả ta chẳng thương tiếc luồn ngón tay vào .
“Ái chà chà. Vẫn còn trinh cơ đấy. Eh heh heh. Ở Domos đây, chỉ có đám nữ tu và thánh nữ mới coi trọng trinh tiết thôi. Gái tơ ở cái tuổi này chỉ có bọn xấu quắc thôi à.”
“Ah, ahhh…”
Ngay cả Lucy cũng chưa từng đút cái gì vào chỗ này. Cơ mà, ngay cả với trinh nữ đi nữa thì bên trong đó vẫn đủ chỗ cho một ngón giữa mảnh mai, chứ nếu không thì lấy đâu ra chỗ cho máu kỳ nguyệt san thoát đi.
Mặc cho cơ thể cô cứng lại vì đau đớn, ả ta vẫn nhét lấy nhét để vào bên trong.
“Chắc ở trong không có giấu vũ khí gì đâu nhỉ. Nhưng mà….cẩn thận có chết ai đâu?”
Ngón tay Dominic chà xung quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Ah…không, thôi đi.”
Cho dù cô có run rẩy sợ hãi do có một kẻ lạ mặt đang nằm trong con hầm không tên ấy, ả vẫn thúc cho bằng hết cả ngón tay vào trong.
Bị làm nhục đến mức đó, cô gái trẻ chỉ có thể bám chặt vào lớp khăn trải bàn trắng muốt. Tuy nhiên, một thứ xúc cảm không ai ngờ tới bỗng dưng đã chiếm lấy cô, khiến đôi mắt ấy mở to trợn trừng.
(C-Cảm giác …..gì đây?!)
Thứ đang hành hạ cô bây giờ chẳng phải đau đớn mà chính là khoái lạc, thứ cảm xúc cả đời cô chưa từng nếm trải.
Vừa sốc, vừa mơ hồ, phần thân dưới ngứa ran lên mặc cho cô gắng gượng kìm nén ham muốn được bung lụa ấy.
Bị kẻ mình ghét chơi đùa với chỗ đó đã là đủ nhục nhã rồi, nhưng cơ thể cô lại cảm thấy run rẩy khi nỗi tủi nhục ấy mỗi lúc một tăng.
Chống cự được một lúc, cho đến khi không thể gắng được thêm nữa cũng là lúc cô van xin Dominic.
“Không…Ah, dừng lại đi, ah…. Ta sẽ ra mất…”
Tinh thần vụn vỡ trước thứ xúc cảm hoang dâm đến tột cùng này, từng giọt mồ hôi túa ra trên trán cô khiến phần tóc mái dính bết vào da.
Con cua bị móc điểm G, nhưng chưa từng trải thì hiểu làm sao được cảm giác này?
Đưa ánh mắt vô hồn ấy xuống cơ thể Ansandra, ả vẫn không nương tay mà đưa đẩy nhịp nhàng ngón giữa vào sâu bên trong cái hang còn nguyên temnày.
“Ah, T-ta sẽ….”
Tấm thân như búp bê của công chúa giật lên dữ dội, càng vịn vào niềm kiêu hãnh chỉ càng làm thứ nhục dục thuần túy này thêm phần mãnh liệt.
“Ahh, ahh…Lucyyyyyyyyy!!!”
Khoảnh khắc cái tên của người hiệp sĩ cô tin tưởng nhất được cất lên cũng là lúc mọi sự chống cự đều không còn nữa.
Bờ mông như quả trứng luộc ấy lại ló ra, còn dưới sàn sảnh ăn thì lại bị dây bẩn bởi thứ chất lỏng trong suốt ấy, cái thứ nước nôi bắn ngang phun mạnh ra từ cái lỗ nhỏ phía trước cái hang cua kia.
“Ahhhhh…”
Trải nghiệm cảm giác nhục dục cao trào này khiến cơ thể cô sướng đến nhũn cả người, khác xa với khoảnh khắc thăng hoa cùng Lucy.
Đến khi cô sõng soài trên bàn, Dominic mới rút ra và vừa nghiêng đầu vừa vẩy cái thứ dịch lỏng trên ngón tay như thể nó bẩn thỉu lắm vậy
“Lucy? Có phải chỉ huy hiệp sĩ lừng danh, người được biết đến với cái tên Nữ thần Chiến tranh, và cũng là con gái của Đại tướng Albare đúng không? Nhắc mới nhớ, hình như hai người là bạn tốt nhỉ?”
Ả bật cười như thể biết được cái gì đó hay ho lắm vậy.
“Ai chà. Công chúa đây đã từng ủi nhau với con ả đó rồi đúng không? Đúng kiểu hai con mèo liếm nhau luôn nhỉ? Thật kinh tởm. Vậy mà cũng tự gọi mình là một công chúa trong sạch cơ đấy?”
Dù được ăn diện như một con búp bê, giờ đây, công chúa lại đang nằm trên chiếc bàn lớn với những diềm
váy bị kéo hết lên còn mông thì lộ ra ngoài. Đã vậy toàn thân dưới còn ướt nhẹp nữa chứ.
Cảnh tượng này thật không còn gì mỹ lệ hơn, nhưng Dominic thì lại chẳng hề thấy vậy, dù chỉ một chút.
“Giờ thì nhanh cái chân lên, con công chúa đồng tính ướt nhẹp còn nguyên đai nguyên kiện kia. Đến lúc diện kiến Bệ Hạ rồi đó. Mày không có thời gian thay quần lót đâu, cứ thế mà vào.”
Gắt gỏng là vậy nhưng ả vẫn kéo chiếc quần lót đẫm nước tiểu kia cho công chúa, còn không quên dùng tấm khăn trải bàn để lau phần thân dưới cho cô nữa.
Có điều, nó cũng chỉ dừng lại ở mức “dọn dẹp” mà thôi.
Ansandra thì vẫn mê mẩn trong khi bị kéo đi.