Tụi nó chậm dãi bước tới trường, mỗi người một tâm trạng, mỗi người một cảm xúc nhưng đều nghĩ đến việc giữa nó và "cậu ấy"
Nhiều người thường nói "Bé tí thì yêu đương gì ?", câu nói này không hề sai nhưng cũng chẳng đúng hết. Bởi vì, dù không biết yêu là gì nhưng năm đó, ở cái tuổi mới lên , nó đã nhận thức được thích một người là như thế nào, những rung động đầu đời ra làm sao ??? Nó hoàn toàn hiểu rõ...
Thích đơn giản là cảm thấy "người đó" đặc biệt hơn những người khác, cảm thấy an toàn và ấm áp khi bên "người đó"....
Thích đơn giản là khi được "người đó" quan tâm trong lòng sẽ là một cỗ ấm áp, ngọt ngào cùng hạnh phúc...
Nó cũng đã thích "cậu ấy" như vậy, dù chỉ là một hành động quan tâm vô cùng nhỏ của "cậu ấy" cũng khiến trái tim vô thức đập lỗi nhịp...
Nhưng có một số việc nó hoàn toàn không thể biết và đoán trước được...Mải suy nghĩ mà tụi nó đến trường lúc nào không hay. Ba đứa nó không nhanh không chậm tiến về lớp A. Đặt chiếc cặp sách xuống bàn, nó mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhiều lúc nó nghĩ cuộc sống của nó cứ trong xanh và bình yên như thế kia có phải tốt không, một cuộc sống mà trong đó không có "cậu ấy", không có thứ tình cảm này thì tốt biết mấy
Mỗi ngày cứ trôi đi như thế, nó thức dậy, làm cơm trưa cho Vương Tuấn Khải, sau đó ăn sáng và đi học. Buổi tối thì nó dành thời gian cho việc ôn thi chuyên toán tổng hợp
Không biết vô tình hay cố ý mà nó dường như không để tâm đến thứ tình cảm đang dâng trào mỗi khi gặp Vương Tuấn Khải. Cái cảm giác vui vẻ khi nhìn thấy hắn, tim thì luôn không nghe lời mà đập loạn nhịp khi nó nghĩ đến hắn, đây là nó không biết thật hay là giả vờ không biết đây???
Thời gian cứ như vậy mà trôi đi, hôm nay là ngày thi các môn tổng hợp. Nó bước vào phòng thi với tâm trạng khá thoái mái, không có lo lắng, không có hồi hộp chỉ có sự yên lặng và bình thản đến lạ của nó...
Cùng ngày hôm nay, Vương Nguyên và Xuân cũng thi chuyên Văn tổng hợp, Thiên Tỉ và Mèo cũng thi chuyên Anh tổng hợp. Tất cả đều có tâm trạng khá thoải mái trước khi vào phòng thi...
Khi chuông reo báo hiệu hết giờ làm bài, nó ra khỏi phòng thi với tâm trạng khá tốt vì làm được bài. Nó mong rằng lần này mình sẽ đứng hạng nhất để lấy lại cái điện thoại yêu dấu và quan trọng là được ra một điều kiện với hắn a~
Còn về phía Vương Tuấn Khải, hôm nay hắn làm bài cũng tốt nha. Hắn vốn định đi tìm Thiên Tỉ và Vương Nguyên để xem hai người họ có làm bài tốt không nhưng từ phía sau một giọng nói trong trẻo đến ngọt ngào vang lên khiến hắn phải dừng bước:
-Ca ca..._nó từ phòng thi gần đó chạy lại chỗ Vương Tuấn Khải, miệng nhỏ gọi hắn ngọt ngào
Hắn quay đầu lại thì thấy nó đang dương con mắt to tròn nhìn mình, hắn thấy lạ liền tò mò hỏi:
-Nhìn gì đó??_người hắn có gì khác lạ lắm sao mà nó nhìn hắn dữ vậy, thật khiến hắn có chút mất tự nhiên ????
-Không có gì đâu anh, thấy anh hôm nay đẹp quá ý mà !!!_nó cười hì hì đáp hắn
-Mọi ngày không đẹp sao ??_hắn mặc dù được nhiều người gọi là "tiểu nam thần" nhưng cũng không khỏi vui vẻ khi được người khác khen
-Hôm nào cũng đẹp nhưng ý em là ngày nào anh cũng đẹp lên một chút ???? !!!_phải công nhận là nó thực giỏi ứng phó đi
-Thật ?_hắn cười một cái, hai chiếc răng khểnh lại được dịp hoành hành
Nó chỉ biết gật gật đầu thừa nhận, hắn đẹp nó biết nhưng cũng đâu cần khoe răng như thế chứ, làm nó bị hút hồn rồi nè !!!
-Ừm....mà cô làm bài tốt không ???_trên môi vẫn giữ ý cười, hắn hỏi nó
-Tất nhiên rồi !!! Anh nghĩ em là ai??? Lần này anh sẽ không đứng đầu nữa đâu !!_nó tự tin, ngẩng cao đầu nói với hắn
-Vậy sao?? Để xem kết quả đã, đừng quá tự tin !!!_hắn bĩu môi một cái, nhìn nó nói
-Hì hì, anh ăn cơm đi này, em đi trước nhé !!!_nó cười hì hì rồi đưa hộp cơm cho hắn, sau đó vẫy vẫy tay và ra về
---End Chap---