Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

chương 80

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời điểm một đám người tới kho lương đã là sau giờ ngọ, bởi vì tình hình giao thông so với bọn hắn dự đoán còn tệ hơn, từ trên núi xuống có một chặng đường là không có cách nào đi đường vòng, bởi vậy bọn họ cũng nhìn thấy những ô tô bị vứt đi, còn có các loại sự cố giao thông dẫn phát tắc nghẽn do phế vật. Trừ bỏ đám phế tích như tĩnh vật, thường thường còn có một ít tang thi rải rác đột nhiên xuất hiện ở xa chặn đường phía trước, thời điểm ban đầu mọi người khó tránh khỏi còn có chút không quen khẩn trương, nhưng đến sau, chậm rãi cũng thành thói quen.

“Tới rồi, chính là phía trước.” Chu béo tắt máy, hắn nhanh nhẹn từ ghế điều khiển đi đến trong xe, đem bản đồ trước đó đã chuẩn bị tốt mở ra, bày ở trên bàn, “Trong chốc lát chúng ta từ phía Nam đi vào, phía Nam là kho trữ lúa, nơi này là kho lương lớn nhất của chúng ta, cho nên thiết bị điện tử báo nguy thực tiên tiến cũng thực chu toàn, bởi vậy cảnh vệ cũng sẽ không đặc biệt nhiều. Nếu là trước kia phỏng chừng còn phải băn khoăn, bất quá hiện tại lúc này…… Chờ tôi đem toàn bộ thiết bị báo nguy ngừng hoạt động, phỏng chừng cũng không có vấn đề lớn nào khác.”

Chu béo nói xong tất cả mọi người đang nhìn bản đồ, cái kho lương này chiếm diện tích đất cực kỳ lớn, chỉ riêng phân xưởng gia công cũng đã có hai mươi hai cái, kho trữ lúa phía Nam đánh dấu trên bản đồ có sáu cái, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, bất quá mỗi một cái đều rất lớn, không gian bên trong lớn nhỏ cũng có thể nghĩ mà biết. Kho lương này cơ hồ là đầu mối then chốt quay vòng toàn bộ lương thực lưu thông trong tỉnh, nếu lúc này đây hành động thuận lợi, một đoạn thời gian rất dài kế tiếp khu an toàn có thể không cần lo lắng vấn đề đồ ăn, tuy rằng rất nhiều người có thể dựa vào quan hệ bọn họ vẫn cứ ăn ngon uống tốt, nhưng với tuyệt đại đa số mà nói, cho dù là đồ ăn quá thời hạn biến chất, cũng căn bản không có để ăn, tình huống hiện tại, chính là như vậy.

“Trong chốc lát chúng ta ở phía trước mở đường, Sâm tử, cậu cùng Ôn Duyên liền ở phía sau phụ trách, chúng ta đều không có không gian có thể chứa đồ vật, cho nên…… Đều giao cho cậu.”

Tạ Sâm nhìn bản đồ không nói chuyện, Ôn Thiếu Hàng còn là sau khi nhìn lướt qua mọi người, mặt mang mỉm cười nói: “Kho lúa này liền tính trải qua ‘gột rửa’, ít nhất cũng nên còn có mấy vạn tấn lương thực…… Không gian Tạ đại ca……?”

Chu béo đang cúi đầu dùng tay khoa tay múa chân địa đồ, hắn ở trong đầu diễn thử hành động trong chốc lát, vừa suy nghĩ vào đề đáp lại Ôn Thiếu Hàng nói: “Cái này không cần lo lắng, Sâm Tử nếu chưa nói không được, đó chính là không thành vấn đề. Nhưng thật ra Thiếu Hàng a, cậu nếu có thể khống chế thực vật, kia trái cây đã thu hoạch có thể chứ? Tỷ như những cái đậu phộng đậu nành đó? A đúng rồi, nếu là đem hạt giống bỏ vào trong đất, cậu có thể ủ chín chúng nó không?”

Ôn Thiếu Hàng cười cười, hắn vươn tay mình mà nhìn nhìn, rồi sau đó nhếch miệng cười nói: “Chu đại ca anh thật đúng là vật tẫn kì dụng ()…… Bất quá trái cây đã hái xuống tôi là không có biện pháp khống chế, tôi có khả năng khống chế, là đồ vật có rễ cây. Bất luận là lớn lên ở trong nước hoặc là bùn đất, theo lý luận mà nói, tôi đều có thể ‘ ủ chín ’ chúng nó. Bất quá hiện tại đã không cần làm như vậy, lần trước tôi đã khai phá ra tới một loại nước thuốc, ấn tỉ lệ điều phối cho vào nước tưới thực vật, thực vật sẽ ở ước chừng trong thời gian một tháng tả hữu nhanh chóng sinh trưởng thành thục, vị cùng hương vị, cùng trái cây chín bình thường cơ hồ là không có khác nhau. Bất quá thành phần dinh dưỡng giảm rất nhiều, đại khái chỉ có một phần ba dinh dưỡng hữu hiệu sẽ được cơ thể người hấp thu. Bất quá xét thấy tầm quan trọng của chúng nó hiện tại đối với nhân loại nói tới, cũng coi như là tì vết không che được ánh ngọc ()…… Hiện tại đang ở giai đoạn thí nghiệm, đại khái qua thêm mấy ngày, khu an toàn có thể liền công bố thành quả này, đến lúc đó chỉ cần cam đoan có đủ nhiều loại hạt giống cùng những đồ ăn ‘bình thường’ cơ bản khác, tôi nghĩ, sinh hoạt ở khu an toàn cũng sẽ không kém lắm.”

() Dùng một vật hết khả năng có thể, ép kiệt tài nguyên sức lao động

() Có chút khuyết điểm nhưng vẫn không thể phủ nhận giá trị của vật

Ôn Thiếu Hàng nói làm tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn hướng hắn, đặc biệt là Tống Giai Thiến, nàng miệng chữ “O” đôi mắt lại mang theo ý cười, tin tức tốt như vậy, phỏng chừng hiện tại mặc cho ai nghe xong đều sẽ cảm thấy cao hứng đi.

“Kia trồng ra thực vật như vậy có thể có vấn đề gì hay không? Tỷ như nói có độc tố có hại nào đó? Hoặc là ăn có thể hay không dẫn phát bệnh tật đặc thù gì đó linh tinh…… Dù sao cũng là sinh trưởng khác thường……”

Câu hỏi của Tống Giai Thiến càng ngày càng nhỏ, bất quá có loại nghi vấn này thật sự là phi thường bình thường, bởi vậy Ôn Thiếu Hàng lý giải mà đối với nàng cười nghiêng nghiêng đầu, “Đúng là bởi vì muốn xác định đã bài trừ tai họa ngầm cho an toàn, cho nên đến bây giờ mới thôi, tin tức này còn chưa có công bố. Bất quá bởi vì nghiên cứu này là tôi toàn quyền phụ trách, cho nên theo cá nhân tôi mà nói, tôi có tự tin cam đoan chúng nó là tuyệt đối an toàn, ít nhất, tôi cam đoan chúng nó không phải ngọn nguồn bệnh tật ác tính gì. Ân…… Kỳ thật thời điểm người nhà tôi mới vừa được thành quả, liền bắt đầu ăn chúng nó, mãi cho đến hiện tại.”

Ôn Thiếu Hàng giải thích làm Tống Giai Thiến giãn chân mày gật gật đầu, người ta còn dùng người nhà làm chuột bạch, nàng nếu là lại đuổi theo hỏi phát minh kia có vấn đề hay không, có thể sẽ có vẻ có chút não tàn……

“Được, mấy cái khác chờ trên đường trở về lại nói.” Chu béo nhíu mày quan sát đến laptop mở một khoảng thời gian, “Chúng ta ngừng ở đây có trong chốc lát, chỉ là phía trên kho lương không có chút dị thường nào, tang thi bay kia…… Là đã đi rồi, hay là trốn đi? Hơn nữa các người có cảm thấy hay không, nơi này có hơi không thích hợp lắm?”

Ôn Duyên giương mắt nhìn Chu béo một chút, “Tôi vừa rồi vẫn luôn xác nhận cảm giác của mình, rốt cuộc kho lương này thật sự quá lớn……” Thấy một đám người đều nhìn về phía chính mình, Ôn Duyên duỗi tay chỉ chỉ góc trên bên phải bản đồ, “Địa phương này, ở chỗ này tụ tập ít một trăm con tang thi. Tôi không biết chúng nó vì cái gì vẫn luôn dừng lại ở nơi đó bất động, vừa rồi không có nói, là bởi vì muốn xác định chúng nó có di động hay không. Hiện tại tôi xác định, chúng nó hình như là…… Hình như là bị cố định ở nơi này, hình như là bị nhốt vào.”

Chu béo nhìn địa phương trên bản đồ bị Ôn Duyên chỉ vào, là một phân xưởng gia công……

“Trừ bỏ nơi này, địa phương khác còn có không?”

Ôn Duyên cũng cau mày lắc lắc đầu, “Không có, đây là chỗ tôi cảm thấy kỳ quái. Nơi này trừ bỏ bên ngoài cái phân xưởng kia, chung quanh một con tang thi đều không có, tôi không rõ đây là trùng hợp hay là có nguyên nhân gì, tang thi bay kia…… Tôi không có cảm giác được, tôi cũng không rõ ràng lắm là tôi vô pháp cảm giác được nó, hay là nó thật sự không ở nơi này…… Cho nên, mọi người đề cao cảnh giác.”

Từ thời điểm ngày hôm qua ở trên núi Tống Giai Thiến liền cảm thấy Ôn Duyên giống như thay đổi thành người khác, thật cũng không phải thay đổi cá nhân, chính là…… Tính cách giống như thay đổi. Trước kia Ôn Duyên tuy rằng thường xuyên cũng là không biểu tình, nhưng tất cả mọi người iết Ôn Duyên không phải cái loại người đặc biệt lãnh khốc này, chỉ là ngày hôm qua ở trên núi, thời điểm Ôn Duyên nói muốn giết Ngô Lâm, nàng tin tưởng mọi người cùng nàng cảm giác hẳn là giống nhau đi…… Lúc ấy Ôn Duyên quả thực giống như là bị cái gì bám vào người, nàng tin tưởng nếu không phải Ngô Lâm tính cách không tồi hơn nữa thật là có mấy lần, khi đó nếu là thật nháo ra xung đột, Ôn Duyên làm không tốt thật sự sẽ giết người……

Ôn Duyên như vậy làm nàng cảm thấy thực xa lạ. Chỉ là nàng lại nói không nên lời rốt cuộc là Ôn Duyên thay đổi, hay là tính tình Ôn Duyên vốn dĩ chính là như vậy, chẳng lẽ thật là bởi vì Ngô Lâm thiếu chút nữa gây thương tổn đến Tạ Sâm, cho nên Ôn Duyên liền tức giận?

“Vẫn là tự mình nhìn xem mới có thể kết luận. Mọi người chuẩn bị một chút, đánh lên tinh thần, rốt cuộc đã mất một tiểu đội dị năng giả, đó là thành viên xuất chúng trong số dị năng giả của khu an toàn, tuy rằng tôi không cảm thấy chúng ta sẽ biến mất tại đây, nhưng vẫn là không thể thiếu cảnh giác. Chớ tự chủ trương đơn độc hành động, nhớ kỹ sao?”

Lúc này Chu béo một tay chống ở trên mặt bàn ấn địa đồ, thoạt nhìn phá lệ soái khí, không biết là bởi vì gương mặt hắn đột nhiên nghiêm túc như vậy, hay là bởi vì loại khí thế lãnh đạo trời sinh đặc thù này, tóm lại Tống Giai Thiến đột nhiên cảm thấy, béo ca của bọn họ, cũng coi như là soái ca mập mạp số một số hai đi……

“Ca, anh thuyết minh là ngày nắng, chỉ là em như thế nào cảm thấy nơi này âm trầm trầm……” Tống Giai Thiến hai tay hợp ở bên nhau xoa xoa hai bên cánh tay, một bên cẩn thận đi theo trong đội ngũ, một bên thấp thấp mà nói thầm cấp Tống Minh Viễn nghe.

“Lạnh? Quần áo của anh đối với em mà nói quá lớn, em ăn mặc hành động không tiện…… Hiện tại không thể giống như trước mọi chuyện đều chiếu cố em, lần sau chính mình nhớ rõ mặc nhiều chút, đừng để bị cảm.”

Tống Giai Thiến súc súc cổ gật gật đầu, chỉ nghe Hình Nhị một bên nói: “Bên này là kho lúa, cho nên nơi xa khẳng định là tương đối râm mát. Mập mạp, nếu chung quanh đây không có tang thi, kia chúng ta đi trước đi, lưu trữ Tạ Sâm cùng tiểu Duyên tại đây kết thúc? Tôi đối với tiểu Duyên nói về nơi đó rất hiếu kì, thời gian hữu hạn làm cho bọn họ trước thu đồ vật, chúng ta qua đi nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Chu béo nhìn Tạ Sâm, rồi sau đó đối với Hình Nhị gật gật đầu, một đám người cũng chưa dị nghị gì đi trước rồi, Ôn Duyên nhìn về phía Tạ Sâm, phát hiện đối phương cũng đang xem chính mình, hắn dời đi mắt chỉ chỉ kho lúa phía trước, “Trước bắt đầu từ cái này?”

Tạ Sâm nhìn hắn một cái liền đi đến cửa kho lúa nhìn khóa điện tử trên cửa lớn, nghĩ Chu béo vừa rồi ở trên xe dặn dò, Tạ Sâm giơ tay ấn cái số , cửa kho lúa theo tiếng cảnh báo, bất quá lại là báo động “Tích tích” mở cửa trước, Ôn Duyên sườn mắt liếc Tạ Sâm một chút, làm như muốn mở ra đề tài mà mở miệng nói: “Đem nó đặt ở trong không gian, nó sẽ không khiến bên trong thiên hạ đại loạn đi?”

Tạ Sâm nhìn cửa đang tự động mở ra, hắn nghiêng đầu nhìn Ôn Duyên, gợi lên khóe miệng nói: “Em ngay lúc đó phản ứng, làm anh thực giật mình.” (Jeje: Thôi đi đồ muộn tao =]] Mặc dù thuộc tính trong văn án không có ghi như vậy nhưng chắc chắn là muộn tao =]])

Ôn Duyên hít cái mũi, dường như không có việc gì mà quay lại đầu nói: “Ân…… Lúc ấy là hoảng sợ, theo bản năng phản ứng thôi.” Thời điểm nói tới đây cửa vừa lúc mở ra, Ôn Duyên giương mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, thở hắt ra nói: “Nhiều lương thực như vậy, muốn lấy đi cũng phí một phen công phu, không bằng em đi……”

Ôn Duyên mới vừa giơ tay chỉ kho lúa hướng bên cạnh, Tạ Sâm liền bắt được cổ tay hắn, “Anh nhớ rõ em đã nói, nơi đó của em cùng nơi này rất giống. Như vậy…… Vì anh, em đã dám giết người?”

Những lời này làm Ôn Duyên trầm mặc hai giây, hắn nuốt yết hầu một chút, nâng lên mắt cùng Tạ Sâm đối diện nói: “Em liền nói Ngô Lâm cuối cùng vì cái gì hỏi như vậy…… Hắn nhất định là phát hiện anh đã tỉnh, hoặc là…… Anh căn bản vẫn luôn là tỉnh?”

Tạ Sâm không có trả lời, chỉ là lẳng lặng cùng Ôn Duyên đối diện, Ôn Duyên biết đối phương sẽ không trả lời, bởi vậy phiết hạ miệng nói: “Lúc ấy căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy…… Cho rằng anh bị thương…… Cho nên cảm xúc…… Dù sao từ sau khi tới nơi này cả người liền không tốt lắm, không sao cả.”

Nói xong lời cuối cùng Ôn Duyên cư nhiên như là tự sa ngã, loại vẻ mặt này Tạ Sâm là lần đầu tiên nhìn thấy, không nhịn được liền cười.

Ôn Duyên nói không sai, hắn là tỉnh, bất quá thật là ngất một lát thôi. Tỉnh lại trong nháy mắt phát hiện Ôn Duyên đang dùng đao kề cổ người khác, lực chú ý mọi người lúc ấy đều đặt trên người Ôn Duyên cùng người nọ, hắn nhớ tới thân, rồi lại nghe được Ôn Duyên nói ra những lời này đó…… Lúc ấy không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn lập tức liền không muốn ngồi dậy, cho nên đơn giản giả bộ bất tỉnh…… Nghe được tới cuối cùng.

“Béo ca nói là bởi vì anh đem tinh thần lực phân cho em, cho nên mới ngất.”

Vấn đề của Ôn Duyên cũng không có làm Tạ Sâm cảm thấy ngoài ý muốn, hắn thậm chí liền tạm dừng cũng không có mà nâng lên tay phải, đặt trên má Ôn Duyên, “Đúng vậy, phân cho em một nửa. Từ một khắc ra khỏi cửa khu an toàn kia, vẫn luôn là như vậy.”

Truyện Chữ Hay