Thời điểm mọi người thấy Ôn Duyên đỡ Tạ Sâm từ siêu thị đi ra ước chừng đã hơn mười phút, trong lúc đó Cốc Vân Phi vẫn luôn ngồi ở phòng điều khiển, vài lần muốn đem xe khởi động, nếu không phải Ngô Mộng vẫn luôn nhẹ giọng khuyên bảo, Cốc Vân Phi có lẽ đã thực sự phát giận.
Ôn Duyên ban đầu cho rằng Tạ Sâm sẽ hạ “mệnh lệnh” cho hắn, tỉ như cái gì nên nói cái gì không, nói liền làm thịt hắn linh ta linh tinh…… Nhưng Tạ Sâm không có, sau khi bọn họ phá hư phòng điều khiển xong, Tạ Sâm chỉ hỏi hắn làm thế nào phát hiện không gian tồn tại, hắn chỉ có thể ăn ngay nói thật kỳ thật chính hắn cũng không biết…… Tạ Sâm liền cái gì cũng không nói, chỉ là lại một lần nữa nhắc nhở hắn, không cần có ý đồ đem chiếc nhẫn tháo xuống.
Ba huynh đệ Hình gia ở phía sau mở xe việt dã của mình, Vệ Binh theo chân bọn họ tiến vào phía sau, mà đằng trước xe, nguyên bản là Cốc Vân Phi, Ngô Mộng, Phác Tĩnh Nghiên còn có Tạ Sâm, nay có thêm Ôn Duyên. Phác Tĩnh Nghiên cư nhiên không nói một tiếng chuyển ra đằng sau. Ôn Duyên phi thường ngượng ngùng muốn ngăn lại, kết quả Ngô Mộng ngăn cản hắn, “Cậu để cho cô ta đi đi, nhiều lần như vậy, nói không chừng có người trước giờ vẫn chờ cơ hội này.”
Ôn Duyên nghe thấy lời này, nhìn thoáng qua Ngô Mộng không nói chuyện, nguyên bản Ngô Mộng cùng Phác Tĩnh Nghiên là ngồi ở ghế sau, chiếu theo tình huống kia, Ngô Mộng là phi thường hy vọng Ôn Duyên ngồi ở chỗ phó điều khiển, nhưng Tạ Sâm ôm lấy Ôn Duyên đứng bên ngoài cửa sau, liền cứ như vậy liếc nhìn nhàn nhạt về phía Ngô Mộng.
Liền như vậy liếc mắt một cái, Ôn Duyên sởn tóc gáy mà nhìn Ngô Mộng sắc mặt lập tức trở nên đỏ! Sau đó cứ như vậy e lệ ngượng ngùng! Thật là e lệ ngượng ngùng từ trên xe xuống dưới! Vòng tới cả chỗ phó điều khiển!
Hắn trợn mắt há hốc mồm đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác sợ hãi không nói ra được! Hắn không biết giờ khắc này nên hình dung cảm thụ bản thân như thế nào! Hắn phi thường xác định Ngô Mộng tuyệt đối không đơn giản là vì ánh mắt một chút cảm tình đều không có của Tạ Sâm mà đỏ mặt! Phản ứng kia của nàng, giống như thể Tạ Sâm vừa mới làm chuyện gì rất xấu hổ với nàng vậy…….. Hắn biết loại hình dung này thật khiến tâm nháo cả lên! Chính là lúc hắn nhìn đến chính là như thế! Hắn không biết trong mắt hay trong đầu Ngô Mộng đến tột cùng là tiếp thu dạng tin tức gì, nhưng phản ứng của Ngô Mộng cứ như thiếu nữ hoài xuân ngây thơ, quả thật ngây ngô đáng yêu khiến hắn có điểm……..
“Lên xe.”
Âm thanh bên cạnh khiến Ôn Duyên bỗng dưng giật mình, hắn cơ hồ là tay chân mềm nhũn bò lên ghế sau xe, nhớ tới trong 《 Mạt thế thánh quang 》, lấy góc nhìn của Ngô Mộng miêu tả Tạ Sâm, Ôn Duyên chỉ cảm thấy trong lòng chua xót không thôi.
【Nụ cười này là như thế nào? Giống như ánh sáng hừng đông, sáng ngời lại không chói mắt, ấm áp lại không nóng, chỉ một cái nhìn đơn giản như vậy thôi, cũng đã đủ làm nàng an tâm. Còn có âm thanh nói chuyện vừa rồi của hắn….. Quả thật giống như ánh mắt của hắn vậy, ôn nhu đến mức cơ hồ có thể đem nàng dìm sâu vào trong……】
Ôn Duyên không dám hồi tưởng lại nữa, hình ảnh kia quá mức hoàn mỹ, hắn có chút không dám nhìn.
Kỳ thật quyển sách này viết về thánh phụ còn có thể khiến hắn bị nghẹn khi xem, trọng điểm ở chỗ tác giả tìm lối tắt, nhân vật chính là Tạ Sâm nhưng lại không có một doạn nào Tạ Sâm dùng chính góc nhìn của mình đi miêu tả sự vật, những sự việc xảy ra đều dùng thị giác của người khác miêu tả hình dung.
Nhưng ác ở chỗ, hắn chỉ nhìn một phần ba đều không để ý tới! Hơn nữa lúc ấy dùng góc độ “thẩm mỹ” của mạt thế văn mà nói, loại nam chính chuyên vì những người không qua trọng mà đi hố đồng đội như Tạ Sâm, khẳng định không có khả năng quăng ngã!
Nhưng hắn thật sự thật sự thật sự không nghĩ tới! Khẩu vị độc ác của tác giả cư nhiên lại trầm trọng như vậy a! Hắn sở dĩ không dùng góc độ của Tạ Sâm để miêu tả cơ bản là vì hắn không thể lấy góc độ của Tạ Sâm để miêu tả a! Nếu viết liền chẳng phải lòi ra bản chất thật sao?!
Lúc đó hắn ngu ngốc không hiểu được ý nghĩ cao siêu của tác giá, đánh cái bình luận cả ngàn chữ cho -…… Thời điểm làm chuyện đó cũng đồng thời khiến hắn phải rơi vào con đường chông gai này……
Ha hả.
Thật là nhân sinh gian nan có một số việc đừng nên vạch trần, hắn như thế nào lại cố tìm hiểu chứ.
………………………………
Ôn Duyên không biết chính mình lén lút cân nhắc bao lâu, nhưng hắn đại khái rút ra vài kết luận sau vài giờ.
Thứ nhất, nam chủ hẳn là một nhân vật rất lợi hại, hơn nữa còn có năng lực không muốn người khác biết. Có lẽ giống như một cuốn tiểu thuyết mạt thế xem qua trước đây, tinh thần lực phi thường cường đại, cường đại đến mức có thể khống chế tư duy ý tưởng người khác, làm người ta sinh ra ảo giác (?) linh tinh?
Lý do là thời điểm bọn họ đi WC giải quyết, mọi người đều đặc biệt phá lệ an tâm! Nhưng nam chính không phải nhân vật lợi hại gì, mà cho dù có vậy cũng trong tình trạng không tiện hoạt động, vậy mà có thể an tâm để hắn cũng một người xa lạ đơn độc đi chung với nhau! Cho nên nhất định là hắn đã động tay chân đến ý thức mọi người, khiến cho không có người nào ngăn cản hắn hành động!
Còn có phản ứng vừa rồi của Ngô Mộng, cũng nói cho mình biết một ít vấn đề, lại liên tưởng đến miêu tả bên trong 《 Mạt thế thánh quang 》, thì ra am chính đối với cảm giác của mọi người dành cho mình đều đã động chân động tay! Bởi vì hắn căn bản cũng chưa thấy âm thanh Tạ Sâm ôn nhu ở đâu! Huống chi còn có thể “đem người dìm sâu”?!
Tươi cười cũng có thấy qua, nhưng tuyệt đối không hề giống ánh mặt trời ấm áp a! Ngược lại làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm mà sợ hãi mới đúng……..
Thứ hai, trên người nam chính có những bí mật người bình thường vô pháp chạm tới! Cái khác không nói, chỉ riêng cái nhẫn kia cũng đủ khiến hắn hoang mang rồi. Tuy rằng hắn cũng cảm thấy lời nói “Đánh rớt lúc sau sẽ không cơ hội hối hận” linh tinh có chút vô nghĩa, nhưng hắn thật sự cũng không dám nếm thử! Bởi vì vừa rồi lúc ở phòng diều khiển, hắn nhìn thấy nam chính dính một đồ vật to bằng móng tay cái lên bàn trong phòng điều khiển, sau đó dẫn hắn ra ngoài đợi hai phút, lúc mở cửa lần tiếp theo, tòa bộ đồ vật bằng kim loại trong phòng điều khiển đều bốc hơi không còn…….
Ân, chúng nó đều biến mất rồi, đến “thi thể” cũng không thấy đâu.
Cho nên liên tưởng đến lời Tạ Sâm lúc trước, hắn cảm thấy, có một cái nhẫn miễn phí kỳ thực cũng tốt. Ai dám nói không phải? Đứng ra cho hắn nhìn xem?
Thứ ba, nam chính có lẽ đang trong một tổ chức hay cơ cấu nào đó, hoặc là một sự tồn tại đặc thù cực kỳ phiền toái. Mặc dù đối phương bắt hắn mang nhẫn theo người kỳ thực là hù hắn, nhưng khiến cho cả một phòng kim loại biến mất, cùng với câu nói lúc trước “Cho rằng ngươi là bên kia phái tới”, đều cho thấy nam chính không phải là một người dân bình thường đơn giản.
“Bên kia” là bên nào hắn không biết, nhưng hắn biết nếu hắn thật sự cùng “bên kia” có quan hệ nam chính sẽ không chút chần chừ mà giết hắn. Thật sự, hắn một chút cũng không nghi ngờ.
Đối phương sẽ giết người, chính là cái kẻ mà hắn vẫn luôn cho là thánh phụ nam chính.
Ôn Duyên nghiêng đầu xem xét Tạ Sâm đang chợp mắt, hắn đột nhiên có chút không biết con đường này từ nay về sau phải đi như thế nào.
“Quẹo từ bên trái qua đi, đường phía trước bị lấp kín rồi.”
Tạ Sâm vừa nói xong, Cốc Vân Phi không hỏi một tiếng liền chuyển tay lái, Ôn Duyên ngồi ở ghế sau khẩn trương đến mức nắm chặt ống quần! Đôi mắt hắn không nghe theo sự khống chế, nhìn qua nhìn lại Cốc Vân Phi cùng với Vân Mộng. Tạ Sâm đến mắt cũng chưa mở đã bảo phía trước bị lấp kín, chính là hắn khi nãy nhìn thấy trước mắt đều thông suốt có được không?! Rốt cuộc lấp ở chỗ nào a?!
Toàn bộ thân thể Ôn Duyên hơi nghiêng về phía trên một chút, đây là động tác rõ ràng nhất của hắn kể từ khi lên xe. Loại hành động mang theo trầm mặc nghi ngờ này Tạ Sâm đương nhiên không có khả năng không cảm nhận được, nhưng hắn vẫn không mở mắt ra.
Nhưng Ngô Mộng ngồi phía trước quay xuống nhìn Ôn Duyên cười cười, nàng nhìn mắt Tạ Sâm, sau đó nói với Ôn Duyên: “Dự cảm của A Sâm luôn rất linh, chúng ta lãng phí thời gian đi xem xét, chi bằng ngay từ đầu tiết kiệm thời gian nghe lời hắn. Mỗi lần đều như thế, yên tâm đi.”
Ôn Duyên nuốt nuốt yết hầu, hắn há miệng thở dốc, liếc nhìn Ngô Mộng đang xem xét Tạ Sâm, liền sau đó quay người đi.
……
Với mức độ cảm tình hiện tại căn bản không cần phải giải thích cho hắn nghe, nói trắng ra, càng giống như nhân tiện nói cho hắn nghe. Ngô Mộng này trong lời nói chủ yếu là lấy lòng Tạ Sâm, còn nhân tiện lúc Tạ Sâm nhắm mắt, ám muội đưa tình……
Cô nương a cô nương, cô cứ như vậy mù quáng thích một người không rõ thân phận, ba mẹ cô có biết không?
Ôn Duyên có chút héo, đồng thời cũng có chút sợ hãi, hắn lại cảm thấy thực bất lực, giống như thời điểm lúc mới xuyên qua, cảm quan của hắn đối với mọi thứ xung quanh đều mới mẻ, nhưng hiện tại hết thảy đều chậm rãi rút đi, hắn đột nhiên phát hiện, chính mình đối với thế giới trong này, cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả.
Nơi này nam chính không giống nam chính, nữ chính cũng không phải nữ chính thật sự, vì cái gì nói như vậy, bởi vì Ôn Duyên là hủ nam, quyển sách này nếu không có phân loại , hắn cũng sẽ không xem.
Kỳ thực nghiêm khắc nói tới, Ôn Duyên có hay không cũng không biết mình thật sự là GAY. Bởi vì hắn chỉ biết mình đối với thân thể nam nhân có hứng thú hơn so với nữ nhân, hay nói trắng ra, hắn có thể vì thân thể gợi cảm của nam nhân mà sinh ra phản ứng, nhưng với cơ thể gợi cảm của nữ nhân vô pháp dễ dàng có phản ứng.
Trước kia thời điểm đi học, vì chứng minh mình bình thường nên cùng bạn cùng phòng xem phim cấp ba trong phòng ngủ, bởi vì khi ấy hắn cũng không hòa đồng, lúc ấy cực kỳ muốn tham gia “hoạt động”. Tất cả mọi người quay súng, nhưng hắn đối với nữ nhân rên hừ hừ a a kia trên màn hình máy tính thật sự một chút hứng thú cũng không nhấc nổi, nhưng thời điểm thoáng qua hình ảnh thân thể một nam nhân không tồi, hắn theo dã tính tốc độ cùng áp lực gầm nhẹ, giúp hắn thành công hoàn thành nhiệm vụ tưởng như không thể hoàn thành. (Jeje: Đến mức này rồi mà bé thụ còn bảo không biết mình có phải gay hay không nữa =_=”)
Đây là bí mật sâu kín nhất trong nội tâm hắn. Không quan hệ gì với nam nhân kia, cùng bất luận kẻ nào cũng không có quan hệ.
Chỉ là giống như trong lòng vừa giác ngộ ra điều gì, sau khi minh bạch chân tướng hắn chỉ còn mê mang cùng sợ hãi, cả ngày đều đắm chìm trong tiêu cực và tự ti trong lòng. Hắn càng thêm không thích nói chuyện, không thích cùng đồng sự thân cận. Không có thân nhân, không có bằng hữu, không có đối tượng để nói hết mọi chuyện, sinh hoạt của hắn chỉ còn lại trầm mặc và cô độc. Một lần ngoài ý muốn biết đến hai chữ “”, không hề ngoài ý muốn mà đi yêu thích loại tiểu thuyết kia, ở trong thế giới hư ảo, hết thảy đều như ý muốn.
Chỉ là hắn biết, hiện thực đồng tính luyến ái, nào có dễ dàng như vậy……
Thời gian yên tĩnh kéo dài làm Tạ Sâm bên cạnh mở mắt, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Duyên một cái, Ôn Duyên liền như vậy không nháy mắt nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình, dáng vẻ xuất thần một hồi lâu.
Tạ Sâm nhìn biểu tình của Ôn Duyên, hắn trầm mặc vài giây, rồi sau đó xoay người từ phía trên mặt sau ghế dựa lấy ra một hộp khăn giấy ướt, rút ra một tờ chà lau tay sạch sẽ, rồi lại rút một tờ khác đưa Ôn Duyên nói: “Lau mặt.”
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một tờ khăn giấy ướt trắng, Ôn Duyên đột nhiên hoàn hồn, hắn vẻ mặt mờ mịt mà nhìn về phía Tạ Sâm, “Cái gì? Lau…… Mặt? Vì cái gì muốn lau mặt?”
Tạ Sâm đột nhiên liền cười, “Thật sự không lau?”
Ôn Duyên vô trạng thái chớp chớp mắt, hắn lau gương mặt vài cái, cũng không có phát hiện thứ gì kỳ quái trên mặt? Nhưng mà đột nhiên nhớ tới cái gì! Hắn nhìn biểu tình Tạ Sâm kia cười như không cười, thật sự cả người đều không tốt………