Không phải không cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nhưng Ôn Duyên không muốn giải thích gì, cũng không muốn đi thuyết giáo cho ai nghe, loại giác ngộ này cũng không phải nói mấy câu là có thể hiểu được hết.
Lời dự phòng của Chu béo là đúng, nhưng sự tình nếu thật sự xảy ra, lại sẽ có mấy người thật sự nhớ kỹ đâu? Phần lớn vẫn là dựa theo bản năng phản ứng. Cho nên những lời này đó tuy rằng có thể tạo được tác dụng cảnh giác, nhưng sau này càng có nhiều chuyện phát sinh, cho bọn hắn một cái cớ “đạo bất đồng khó lòng hợp tác” danh chính ngôn thuận. Chân chính có thể quyết định phương hướng phát triển sự việc, vẫn là quyết định bởi bản tính của họ.
“Thật kỳ lạ, tôi cũng có lúc nhìn lầm.”
Nhìn Ôn Duyên đi phía trước, Hình Nhị nhịn không được thấp giọng ở phía sau lẩm bẩm. Chu béo một bên ở phía sau vừa đóng lại cửa xe, vừa hướng Hình Nhị cười nhẹ nói: “Không trách cậu, tôi cũng lắp bắp kinh hãi.”
Phía sau mọi người đều đeo một cái balo, trong balo tuy rằng để dành chỗ cho vật tư nên trống không, nhưng hai bên đều có “thứ tốt” Chu béo đưa cho họ, mới vừa mở cửa xe, liền đưa tang thi tới vây công, động tác của Hình Đại ngoài dự kiến của mọi người, không đợi con tang thi đứng đầu nhào tới đã xông lên, dùng dao găm đâm thẳng tắp cố định chỗ sau ót, rồi sau đó dùng một chân đá văng, Hình Tam cũng không nhường một tấc, lắc mình một cái từ phía sau xông lên đạp hết tang thi ra ngoài, hơn nữa còn đi phía trước dẫn đường một đoạn.
Nhóm người phân tán làm tang thi chia thành hai ngả, Chu béo cuối cùng xuống xe đem cửa xe khóa kỹ, nguyên bản cho rằng chính mình khẳng định là đi ở lại giữ xe rồi, nhưng không ngờ vừa nhấc đầu, Tạ Sâm cùng Ôn Duyên cư nhiên còn đứng ở chỗ này, lập tức buột miệng thốt ra nói: “Các người tại sao không đi lên đầu?”
Tạ Sâm nhìn hắn một cái, nói: “Anh cùng bọn họ đi trước, tôi cùng Ôn Duyên ở lại trông xe.”
Kỳ thật hành động này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, nếu thật sự đều quen thuộc nhau tín nhiệm đến nông nỗi, vốn cũng có thể không cần toàn thể thành viên đều xuất động, nhưng lúc này lại không thể không xuất động toàn bộ, rốt cuộc ai đi ai lưu, có cách nào công bằng chia đâu?
Huống hồ cho dù năng lực cá nhân mạnh mẽ, cũng không chịu nổi vạn nhất đâu? Ai cũng muốn an an toàn toàn đi đến khu an toàn, nhưng giữa bọn họ hoàn toàn không thân chẳng quen, trừ bỏ Chu béo cùng Tạ Sâm quan hệ bề ngoài là “bạn học đại học”, những người khác đều được Tạ Sâm cứu một lần rồi đi theo, cho nên giữa nhau không có nhiều hiểu biết cùng thâm tầng tiếp xúc, nếu nửa đi nửa lưu, ai dám cam đoan người lưu lại trong xe Chu béo, sẽ không mở cửa xe hắn, bỏ xuống đi vào siêu thị mạo hiểm liên can mọi người đâu?
Loại sự tình thương cảm này không có ai nói ra ngoài miệng, nhưng cũng không đại biểu không có người nghĩ tới, trên thực tế, chỉ cần là người trưởng thành tâm trí thành thục đều nên suy xét qua vấn đề này, chỉ là bọn hắn nói không nên lời, cũng không thể nói.
Thoạt nhìn một đám người đằng trước rốt cuộc đi qua khỏi góc đường, Tạ Sâm đem Ôn Duyên túm đến kề sát bên cạnh mình, rồi sau đó một chân đá văng con tang thi đang há to miệng hướng bọn họ nhào đến, “Con đường này không có theo dõi, trước đem xe thu vào, một hồi đi theo tôi, chúng ta lát nữa trở về.”
(Jeje: Dạ vâng phía trên anh Chu béo mới vừa lo lắng giao xe cho thằng nào trẻ trâu nó bỏ xe chạy đi oánh tang thi với mọi người thì tạch thì ngay sau đó anh Sâm đã làm y như thế =]]]])
Điểm mấu chốt này cũng không khiến Ôn Duyên băn khoăn, nhanh nhẹn gật gật đầu sau liền đem xe thu vào, chỉ là sau khi thu xe Tạ Sâm liền túm hắn đi phía trước, Ôn Duyên đuổi kịp bước chân, đem cánh tay từ trong tay Tạ Sâm thoát ra, hai người vừa đi vừa đánh đuổi tang thi theo kịp, dao găm tại loại thời điểm này có hơi không được việc, nhưng hiện tại không phải lúc ham chiến, tang thi hành động chậm chạp, chỉ cần không bị chúng nó cắn là được, hết thảy đều lấy việc thu thập vật tư làm chủ.
(Jeje: Thiệt buồn người ta đánh tang thi dị năng bay chíu chíu còn mấy anh đi được / truyện rồi mà vẫn xài dao găm với tay chân =_=)
“Cậu không phải cũng có thể dùng không gian sao? Vì cái gì không tự mình thu?” Thời điểm sắp đi đến bãi đỗ xe, Ôn Duyên nhịn không được mở miệng hỏi Tạ Sâm một câu. Tạ Sâm liếc mắt bốn phía, đem bao tay phòng thứ trên xe nắm chặt tay lại, “Bỏ đồ vật vào trong không gian, cũng yêu cầu tiêu hao tinh thần lực.”
Ôn Duyên ngốc lăng hai giây, không biết như thế nào tiếp lời.
Cho nên…… Bởi vì tinh thần lực của cậu thực quý giá, nên để cho tôi làm?
Lời này Ôn Duyên tuy rằng chưa nói ra, nhưng trên gương mặt vô biểu tình khắp nơi đều hiện rõ ý tứ này, Tạ Sâm nhìn mắt, cư nhiên còn xem như chuyện lạ gật gật đầu, “Tinh thần lực của cậu tạm thời không có tác dụng gì, như vậy không tính lãng phí.”
Nhìn vẻ mặt Tạ Sâm mang biểu tình tuyệt đối xem như nghiêm trang, Ôn Duyên lần đầu tiên cảm thấy, nam chính này, hình như còn có hơi……
Trong lúc Ôn Duyên còn cho rằng nam chính cũng có lúc ngốc manh, Tạ Sâm xoay người, khóe miệng cuối cùng là nhịn không được mà lộ ra tươi cười. Hắn thích nhìn ánh mắt Ôn Duyên hơi giật mình lại vô ngữ, loại bộ dáng không thể nề hà này, quả thực làm hắn trong nháy mắt liền có thể cảm thấy tâm tình sung sướng. Hắn nghĩ, nói không chừng Linh Khí dung hợp, cũng có tác dụng phụ khác.
“Tôi tào mẹ cậu!!!!” (Khụ các bạn có thể hiểu đây là một câu biểu cảm ở mức độ chửi thề…)
Phía trước là tiếng mắng tức giận của mập mạp, Ôn Duyên cùng Tạ Sâm liếc nhìn nhau cùng hướng phía trong nhanh chóng đi vào, chỉ thấy Hình Tam không biết vì sao đang được Hình Đại cõng, nhìn dáng vẻ giống như mất đi tri giác. Mà Hình Đại cõng Hình Tam hành động bị hạn chế, tang thi hướng hắn chạy đến, hắn không còn tay đối phó tang thi, Chu béo, Hình Nhị, cùng Phác Tĩnh Nghiên vây thành một vòng nhỏ, vừa bảo hộ Ngô Mộng, vừa rửa sạch tang thi ở phía trước thang máy, trong lúc nhất thời đều kéo khoảng cách ra xa với Hình Đại, trong lòng mọi người nôn nóng lại không có cách nào.
Hình Đại bị buộc phải liên tục lui về sau, không chỉ trốn tránh mấy con xông lên từ trước, còn phải trốn tránh tang thi bốn phía đang vận sức chờ phát động, mắt nhìn lại bị tang thi bắt được không thể lui, Chu béo nổi giận gầm lên một tiếng, cơ hồ lấy một tốc độ thường nhân không thể thấy rõ chạy vội tới phía trước Hình Đại, một chân ngăn tang thi phía sau, lại dùng dao găm đem tang thi đang vây bên trái đâm ngã xuống đất, Hình Đại vừa gạt ngã tang thi bên phải vừa hướng bên cạnh xoay người, sau khi thấy Chu béo đánh hạ tang thi bên cạnh hắn, nặng nề mà đối Chu béo nói một tiếng, “Cảm tạ, anh em.”
Chu béo sắc mặt nghiêm túc mà lắc lắc đầu, xoay mặt thấy Ôn Duyên cùng Tạ Sâm tới, lập tức cất cao giọng nói: “Tới rồi thì nhanh lên! Chúng ta tốc chiến tốc thắng! Tang thi này so với lúc trước sức lực lớn hơn nhiều, cẩn thận điểm này!”
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên âm thanh xe ma sát mặt đất, mọi người quay đầu vừa thấy, chỉ thấy Vệ Bình một bên đem tang thi nhào vào hắn đánh đá đi, một bên hướng thang máy phía trước đẩy một chiếc xe việt dã. Hắn sức lực cực lớn, hình ảnh đá tang thi đi thực phản cảm, tang thi bị đá đi bay lên không đến vài mét, rồi sau đó mới ngã xuống dất. Nhưng tuy là như vậy, chúng nó như cũ có thể run run rẩy mà lại đứng dậy, thực sự ghê tởm cùng làm người chán ghét.
Chu béo đầu tiên là có hơi khó hiểu mà nhìn Vệ Bình, hai giây sau ánh mắt sáng lên, “Huynh đệ, cậu đủ thông minh a!”
Vệ Bình đối hắn không tiếng động cười cười, Hình Nhị cũng minh bạch dụng ý của Vệ Bình, lập tức hướng Chu béo ra hiệu, hai người gật gật đầu sau liền mau chân chạy đến bên cạnh cùng đẩy một chiếc xe việt dã hướng thang máy phía trước, Ôn Duyên nhìn động tác hai bên, lập tức nói với Tạ Sâm: “Bọn họ muốn lấp kín thang máy phía trước, như vậy tang thi không vào được, lát nữa còn có thể lưu lại làm đồ giảm xóc.”
Tạ Sâm nhìn mấy người phía trước một tả một hữu hướng thang máy trước mắt đẩy xe, mắt nhìn Ôn Duyên nghiêng đầu nhìn về chiếc xe phía bên cạnh, một con tang thi từ sau xe đột nhiên từ sau xe vụt ra hướng Ôn Duyên đánh tới! Tạ Sâm giơ đem dao găm trực tiếp cắm vào cổ tang thi rồi sau đó hướng bên sườn chém một nhát, âm thanh “phốc chi” huyết nhục tương liên đứt gãy vang lên, khoảng cách tang thi kia tới chỗ Ôn Duyên chỉ cách một người, Ôn Duyên mắt thấy tang thi ở trước mắt hắn bị Tạ Sâm chém nứt rớt nửa đầu, màu trắng của óc cùng màu vàng mỡ dưới da, còn có màu máu đỏ đen trộn lẫn nhau, Ôn Duyên thật sự khắc chế không được dạ dày sông cuộn biển gầm, “Oa” mà một tiếng liền che miệng nôn khan một trận.
Tạ Sâm ánh mắt sắc bén mà nhìn Ôn Duyên không nói gì, Ôn Duyên cảm nhận được ánh mắt đối phương, lập tức có chút chột dạ không dám nhìn lại, hắn biết vừa rồi chính mình lúc nhìn xe có chút lưu thần, bằng không tang thi này đột nhiên lao tới, cũng sẽ không lập tức đến gần hắn như vậy.
Tuy rằng hắn cũng có loại cảm giác vi diệu, cùng nam chính ở bên nhau vô luận như thế nào đều không có việc gì, nhưng nói đến cùng vẫn là hắn sơ sót, nhân gia nam chính sẽ không có việc gì, nhưng hắn không phải nam chính, rốt cuộc vẫn có hơi làm, muốn sửa, muốn sửa.
“Thực xin lỗi…… Cám ơn.” Tại phương diện này Ôn Duyên chưa bao giờ bủn xỉn lời nói, tuy rằng cùng Tạ Sâm nói như vậy hắn cũng là có hơi biệt nữu, nhưng thứ nên nói vẫn muốn nói.
Tạ Sâm nhìn chằm chằm Ôn Duyên vài giây không nói gì, người phía trước đã đem ba chiếc xe chuẩn bị tốt, chỉ chờ hắn cùng Ôn Duyên đi qua, Tạ Sâm thấy bộ dáng Ôn Duyên có chút xấu hổ nửa cúi đầu, ngữ khí bình tĩnh nói: “Cậu không cần xin lỗi tôi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Nói xong hắn liền lướt qua Ôn Duyên hướng phía trong đi, Ôn Duyên tuy rằng cảm nhận được Tạ Sâm hẳn là tức giận, lời nói đối phương vẫn là thật thật tại tại làm hắn trong lòng tạm dừng một chút, hắn nói không nên lời loại cảm giác này tính cái gì, nhưng thật có hơi rầu rĩ.
Nhưng Tạ Sâm nói không sai, nghiêm khắc mà nói, hắn nên xin lỗi chính mình, nếu vì loại sơ sảy này mà ném mạng nhỏ, hắn đầu tiên muốn xin lỗi là bản thân, trước nay đều không liên quan đến Tạ Sâm. Nhưng hắn vừa rồi, vì cái gì theo bản năng nói xin lỗi đối phương……
Mọi người đem phần đất trống nhỏ phía trước thang máy, cùng cửa thang máy hợp lại thành hình chữ “khẩu”, chỉ chừa chỗ hổng nhỏ góc bên phải, sau khi Tạ Sâm cùng Ôn Duyên bước vào khu vực, Vệ Bình lập tức đem chỗ hổng kia lấp kín, tang thi cách xe vào không được có vẻ có chút nóng nảy, nhưng chúng nó vẫn cứ không thay đổi phát động công kích xe, điểm này làm mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Hình Tam làm sao vậy?”
Tạ Sâm áp khí thấp, đặt câu hỏi chính là Ôn Duyên, Chu béo thấy ánh mắt đối phương dừng trên người mình, nguyên bản không biết trả lời thế nào, lập tức thấy Tạ Sâm cũng liếc mình một cái, nhanh chóng mở miệng nói: “Có thể đã đạt tới hạn chế, Hình Đại nói qua trận này là tốt rồi, chúng ta đi vào trước?”
Đoàn người lục tục tiến vào thang máy, đáng nói chính là, tuy Hình Tam mang dáng vẻ kia, nhưng Hình Đại lẫn Hình Nhị chưa ai nói đến việc mang Hình Tam trở về.
Tạ Sâm xem xét Hình Tam trên lưng Hình Đại, kính râm khẩu trang che đến kín mít, nhưng thật ra không có miệng vết thương rõ ràng, đạt hạn chế? Lúc trước có để Hình Tam đi thăm dò đường, nhưng cho tới bây giờ không nhanh như vậy là có thể sức lực suy kiệt, tuy nói Hình Tam hiện tại không phải trạng thái bình thường, chưa kịp dò xét ba siêu thị gia đình đã đạt tới hạn chế, chẳng lẽ loại năng lực súc cốt này cũng sẽ càng ngày càng yếu? Này đối với bọn họ mà nói, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu……
“Đồ vật đưa các người có mang theo không? Mau nhanh lấy ra.”
Ngô Mộng thấy Chu béo nói như thế, đem gậy điện cột bên cạnh balo nắm trong tay, tuy rằng nàng không biết thứ này rốt cuộc có cái gì hiếm lạ, nhưng thấy những người khác đều cầm ở trong tay, nàng cũng không thể không làm theo, có thể tưởng tượng tưởng tang thi đều đã chết lại sao có thể sợ hãi gậy điện, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có hơi không vui, thứ này cũng không nhẹ đâu.
(Jeje: Quá sai lầm =]]] Cưng không thấy trong truyện mạt thế dị năng hệ lôi toàn nằm top dị năng mạnh nhất sao =]]] Nói như Mộng thì mấy thằng boss với nam chính có lôi hệ đều phế hết cả lũ à =]]])
“Trước đem thứ này tháo xuống, tròng lên cổ tay.” Chu béo một bên biểu thị một bên dùng ánh mắt nhìn động tác mọi người, thấy Ôn Duyên vẻ mặt bộ dáng do dự, vừa định hỏi có vấn đề gì, nhưng khi nhìn thấy nhẫn trên tay đối phương, lại nhìn thoáng qua biểu tình của Tạ Sâm, hắn hiểu rõ mà nhìn qua nhìn lại tay hai người, rồi sau đó khóe miệng mang theo ý cười, ý vị thâm trường nói: “Cái này chỉ là để bảo hộ chúng ta không bị điện giật thôi, dùng để giữ mạng, không cần lo lắng.”
Thấy tất cả mọi người mang lên, Ôn Duyên cũng không nói gì nữa, lập tức căng da đầu đeo vào, Chu béo thấy hắn mang lên, cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Bình thường gậy điện đều là dòng điện cao áp thấp, tuy rằng công suất tức thì lớn, trong nháy mắt điện lưu thông qua thân thể người, có thể khiến người ta mất đi năng lực phản kháng phát ngốc ngất xỉu, nhưng theo năng lượng phóng thích ra, hiệu điện trở cũng sẽ tăng lên, cho nên rất khó nguy hiểm đến tính mạng người.”
(Jeje: Phổ cập kiến thức Vật lý chút cho những ai chưa biết hoặc đã quên, công thức tính điện trở là R=U/I trong đó U là hiệu điện thế. U tỉ lệ thuận với R nên tăng càng nhiều thì R cũng tăng theo)
Theo lời nói của Chu béo, Ôn Duyên đột nhiên cảm thấy tay cầm gậy điện, cảm giác có hơi nhũn ra……
“Không sai, gậy điện này không cần chú ý nhiều như vậy, điện trở muốn giảm thấp liền giảm thấp, theo thời gian các người thao tác ngày càng thấp. Thứ này ban đầu là Vôn, cực đại là , Vôn, bất quá các người cũng không cần sợ, tôi dám cho các người dùng tự nhiên là có biện pháp, thứ mang trên cổ tay là để quản cái này, sau khi đeo nó lên đừng nói gậy điện, cho dù các người dùng mấy chục vạn Vôn điện xoay chiều cũng không việc gì, bởi vì đã được ngăn cách! Ha ha, cho nên an tâm dùng đi, không ấn chốt mở nó còn có thể dùng làm côn để ném đi, nhạ.”
Nói, Chu béo tự mình biểu thị một lần toàn quá trình gậy điện như thế nào biến thành côn để ném…… Ôn Duyên mắt nhìn Tạ Sâm, đối phương biểu tình nhàn nhạt, hiển nhiên đối với vật như vậy xem như sớm đã xuất hiện phổ biến.
Được rồi…… Hắn chỉ là dế nhũi từ Địa Cầu xuyên qua đây, nam chính gì đó, không phải thổ hào nhưng như thế nào nhưng như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy.