Chap Thiếu gia đi di viện Hồng Hoa [ chữ ]
Mặc Huyền khẽ nhíu mày một cái.Tĩnh Tông không đếm xỉa cười cười, đứng lên, vỗ vỗ đầu Bảo Bối “Bảo Bối, hôm nay ta có việc nên đi về trước, ngày mai ta trở lại thăm ngươi.”“Ừ.” Bảo Bối gật gật đầu, nhìn Tĩnh Tông nhẹ lay động ống tay áo sau đó thấy hắn đi xa nàng mới thu hồi ánh mắt sau đó nghênh tiếp ánh mắt thật sâu kia của Mặc Huyền.“Hắn đẹp không?” Mặc Huyền đột nhiên hỏi.Bảo Bối ngơ ngác một chút “Thiếu gia?”“Nếu là hắn nói muốn ngươi đi bảo vệ hắn, ngươi sẽ đi sao?” Mặc Huyền tiếp tục nhìn nàng.Thật sâu trong ánh mắt của thiếu gia, Bảo Bối nhìn thấy hai mắt của mình bị trợn tròn, nàng có chút không biết làm sao, nàng không biết thiếu gia tại sao đột nhiên lại hỏi cái vấn đề này.Mặc Huyền cúi người xuống ở trước mặt nàng làm nàng không có cách nào lẩn tránh, nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của thiếu gia, Bảo Bối lại cảm thấy đầu của nàng lại bắt đầu choáng váng.“Hẳn là có a.” Bảo Bối khi bị hắn nhìn soi mói, liền ấp a ấp úng nói.Ánh mắt Mặc Huyền lạnh lẽo, trở lại chỗ ngồi, nặng nề ngồi ở trên ghế không nói lời nào, một hồi lâu sau hắn mới chậm rãi nói “Nói cách khác, ở trong lòng của ngươi ta cùng hắn là giống nhau sao?” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bảo Bối trong mắt hắn lộ ra vẻ u oán.Bảo Bối đã hoàn toàn không biết nên nói như thế nào, thiếu gia làm sao có thể giống với Tĩnh Tông chứ?Mặc Huyền không đợi Bảo Bối trả lời, tức giận đứng lên, phất tay áo làm thức ăn trên bàn đều rớt xuống, không hề liếc nhìn nàng một cái tức giận rời khỏi đây.Bảo Bối nhìn chén bị bể trên đất, hoàn toàn không rõ sững sờ ngồi nguyên tại chỗ.“Chuyện này là thế nào?” Tiểu Lục nghi hoặc đi vào, mới vừa nhìn thấy thái tử mặt đen đi ra ngoài, Tiểu Lục không dám nói lớn tiếng.Bảo Bối nhìn thấy tiểu Lục, cũng không rõ chuyện gì lắc đầu.Tiểu Lục chỉ chỉ Bảo Bối “Nhất định là ngươi lại gây họa.” Liếc mắt một cái sau đó bắt đầu thu dọn đống chén bể.Bảo Bối suy nghĩ một chút, gấp gáp đứng dậy xông ra ngoài, nàng muốn đi tìm thiếu gia, thiếu gia vừa rồi dường như rất tức giận, mặc dù không biết là vì cái gì?“Bảo Bối, làm sao ngươi có thời gian rảnh mà đến đây?” Chí Viễn nhìn thấy Bảo Bối đi tới, đặc biệt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Bảo Bối tới nơi này a.“Thiếu gia ở chỗ này sao?” Bảo Bối nhìn xung quanh một chút.“Tứ đệ? Hắn không có tới a.” Chí Viễn lắc đầu.“Vậy thiếu gia đi đâu?” Bảo Bối cuống cuồng hỏi, vừa rồi lúc nàng đến, cũng đã đi khắp nơi mà thiếu gia sẽ đi tìm vài lần.“Đừng có gấp, Tứ đệ chắc cũng không đi đâu quá xa đâu, ta đi giúp ngươi tìm xem.” Chí Viễn an ủi Bảo Bối một tý, sau đó liền đi đi ra ngoài.Không giống như lúc đi lúc về Chí Viễn liền lộ ra vẻ mặt khó khăn.“Biết rõ thiếu gia đi đâu không?”“Ừ, hắn chắc là đi di viện Hồng Hoa.” Chí Viễn có chút khó nói, vừa rồi hắn hỏi qua công công quản sự, biết rõ hướng đi của hắn.“Di viện Hồng Hoa? Ở đâu a?” Bảo Bối nhìn thấy vẻ mặt của Chí Viễn kỳ quái nên hỏi.“Đó là kỹ viện.” Chí Viễn cố ý liếc về phía phương xa, không nhìn Bảo Bối.Bảo Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút “Kỹ viện ở đâu a.” Nàng suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ đến chỗ này là ở đâu.Chí Viễn lúng túng cười cười “Ở tại một góc tường kinh thành, hay là ngươi trở về đợi chút đi, Tứ đệ sẽ thật nhanh trở lại thôi.”Bảo Bối lắc đầu “Vậy không được, vừa rồi lúc thiếu gia đi ra đặc biệt tức giận, ta không yên tâm, ta đi tìm xem.” Không đợi Chí Viễn nói tiếp, Bảo Bối đã xông ra ngoài.“Ta đi với ngươi.” Chí Viễn lập tức đi theo.Một nhóm người xuất cung, Chí Viễn cùng Bảo Bối liền tới đến di viện Hồng hoa, kỳ thật cái di viện này là do quan viên trong triều mở, nơi này chỉ chiêu đãi quan lớn cùng quý tộc, cô nương ở nơi này cũng đều là những mỹ nhân, nhất là cô nương trải qua huấn luyện biết rõ khi nào làm nũng, khi nào rơi lệ, khi nào cười vui, chọc cho nam tử ở nơi này lại càng vui vẻ móc bạc.Mặc Huyền đầu nóng lên liền tới chỗ này, kỳ thật cái chỗ này hắn chỉ cùng Chí Viễn tới có một lần, lần đó hai người cũng chỉ là tới đây uống chút rượu, lần đó đến, cũng đã làm cho các cô nương ở nơi này mong nhớ hắn ngày đêm lâu rồi, hôm nay hắn một mình đến, các cô nương đã bắt đầu tung ra hết tất cả các vốn liếng đã học được để bắt hắn lại, Thủy Tiên cùng Mẫu Đơn là hoa khôi ở nơi này, hôm nay các nàng ngồi ở hai bên người của Mặc Huyền để rót rượu cho hắn.“Các ngươi đi xuống đi.” Mặc Huyền hơi nhíu lông mày.“Vị công tử này, có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?” Thủy Tiên nhẹ chuyển mắt hạnh, kiều mỵ nhìn Mặc Huyền, nam tử xinh đẹp trước mặt như người tu hành không ăn khói lửa nhân gian, nàng liên tục đè lại nội tâm đang điên cuồng.“Đúng vậy, không bằng nói ra, sẽ dễ chịu hơn một chút.” Mẫu Đơn không cam lòng yếu thế lại gần hắn, ngón tay mảnh thon dài bắt được tay hắn đang rót rượu.Mặc Huyền hất tay của nàng ra, rót thêm một chén, không để ý tới hai người.Ngay cả như vậy, hai người cũng không nguyện ý rời đi, nhìn bộ dạng hắn một mình ưu sầu uống rượu, cả hai dường như cũng cảm thấy có chút say.“Thiếu gia.” Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Bảo Bối đã vọt vào, Chí Viễn đi theo đằng sau.Mặc Huyền khẽ nâng nâng con mắt hơi có men say nhìn mặt mũi tràn đầy khẩn trương của Bảo Bối, nhớ tới lời buổi chiều của nàng nói, trong lòng không khỏi bắt đầu dâng lên phẫn nộ, hắn một tay kéo cô gái bên cạnh vào trong ngực.Bảo Bối nhìn thấy sững sờ tại chỗ, vốn là nàng chuẩn bị kéo hắn đi nhưng bàn tay ngừng lại trước mặt của hắn.Mặc Huyền lạnh lùng nhìn nàng “Có chuyện gì sao?”“Không có.” Bảo Bối đơn giản rút tay trở về, nhìn thiếu gia đối diện cùng nữ nhân trong ngực.“Không có việc gì thì đi ra ngoài đi.” Mặc Huyền bưng rượu lên uống cạn sạch một hơi, Thủy Tiên lập tức nhu thuận rót đầy rượu, Bách Hợp thì ở trong ngực hắn cười kiều mỵ.“Tứ đệ, ngươi làm cái gì vậy?” Chí Viễn đứng ở phía sau bất mãn nói .“Tam ca, tới đây uống một chén.” Mặc Huyền chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, Chí Viễn nhìn Bảo Bối đứng ở một bên, không biết nên làm như thế nào cho phải?Bảo Bối cảm thấy nước mắt đang trong khóe mắt muốn chảy ra, nàng thu tay về, từ từ xoay người rồi đột nhiên liền xông ra ngoài.“Ngươi đây là làm cái gì?” Chí Viễn tức giận ngồi xuống, tức giận nhìn Mặc Huyền trước mặt.Ánh mắt Mặc Huyền hạ xuống, lộ ra vẻ sầu bi cùng đau xót, hắn cầm rượu trong tay uống cạn, đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch.
Mặc Huyền khẽ nhíu mày một cái.Tĩnh Tông không đếm xỉa cười cười, đứng lên, vỗ vỗ đầu Bảo Bối “Bảo Bối, hôm nay ta có việc nên đi về trước, ngày mai ta trở lại thăm ngươi.”“Ừ.” Bảo Bối gật gật đầu, nhìn Tĩnh Tông nhẹ lay động ống tay áo sau đó thấy hắn đi xa nàng mới thu hồi ánh mắt sau đó nghênh tiếp ánh mắt thật sâu kia của Mặc Huyền.“Hắn đẹp không?” Mặc Huyền đột nhiên hỏi.Bảo Bối ngơ ngác một chút “Thiếu gia?”“Nếu là hắn nói muốn ngươi đi bảo vệ hắn, ngươi sẽ đi sao?” Mặc Huyền tiếp tục nhìn nàng.Thật sâu trong ánh mắt của thiếu gia, Bảo Bối nhìn thấy hai mắt của mình bị trợn tròn, nàng có chút không biết làm sao, nàng không biết thiếu gia tại sao đột nhiên lại hỏi cái vấn đề này.Mặc Huyền cúi người xuống ở trước mặt nàng làm nàng không có cách nào lẩn tránh, nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của thiếu gia, Bảo Bối lại cảm thấy đầu của nàng lại bắt đầu choáng váng.“Hẳn là có a.” Bảo Bối khi bị hắn nhìn soi mói, liền ấp a ấp úng nói.Ánh mắt Mặc Huyền lạnh lẽo, trở lại chỗ ngồi, nặng nề ngồi ở trên ghế không nói lời nào, một hồi lâu sau hắn mới chậm rãi nói “Nói cách khác, ở trong lòng của ngươi ta cùng hắn là giống nhau sao?” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bảo Bối trong mắt hắn lộ ra vẻ u oán.Bảo Bối đã hoàn toàn không biết nên nói như thế nào, thiếu gia làm sao có thể giống với Tĩnh Tông chứ?Mặc Huyền không đợi Bảo Bối trả lời, tức giận đứng lên, phất tay áo làm thức ăn trên bàn đều rớt xuống, không hề liếc nhìn nàng một cái tức giận rời khỏi đây.Bảo Bối nhìn chén bị bể trên đất, hoàn toàn không rõ sững sờ ngồi nguyên tại chỗ.“Chuyện này là thế nào?” Tiểu Lục nghi hoặc đi vào, mới vừa nhìn thấy thái tử mặt đen đi ra ngoài, Tiểu Lục không dám nói lớn tiếng.Bảo Bối nhìn thấy tiểu Lục, cũng không rõ chuyện gì lắc đầu.Tiểu Lục chỉ chỉ Bảo Bối “Nhất định là ngươi lại gây họa.” Liếc mắt một cái sau đó bắt đầu thu dọn đống chén bể.Bảo Bối suy nghĩ một chút, gấp gáp đứng dậy xông ra ngoài, nàng muốn đi tìm thiếu gia, thiếu gia vừa rồi dường như rất tức giận, mặc dù không biết là vì cái gì?“Bảo Bối, làm sao ngươi có thời gian rảnh mà đến đây?” Chí Viễn nhìn thấy Bảo Bối đi tới, đặc biệt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Bảo Bối tới nơi này a.“Thiếu gia ở chỗ này sao?” Bảo Bối nhìn xung quanh một chút.“Tứ đệ? Hắn không có tới a.” Chí Viễn lắc đầu.“Vậy thiếu gia đi đâu?” Bảo Bối cuống cuồng hỏi, vừa rồi lúc nàng đến, cũng đã đi khắp nơi mà thiếu gia sẽ đi tìm vài lần.“Đừng có gấp, Tứ đệ chắc cũng không đi đâu quá xa đâu, ta đi giúp ngươi tìm xem.” Chí Viễn an ủi Bảo Bối một tý, sau đó liền đi đi ra ngoài.Không giống như lúc đi lúc về Chí Viễn liền lộ ra vẻ mặt khó khăn.“Biết rõ thiếu gia đi đâu không?”“Ừ, hắn chắc là đi di viện Hồng Hoa.” Chí Viễn có chút khó nói, vừa rồi hắn hỏi qua công công quản sự, biết rõ hướng đi của hắn.“Di viện Hồng Hoa? Ở đâu a?” Bảo Bối nhìn thấy vẻ mặt của Chí Viễn kỳ quái nên hỏi.“Đó là kỹ viện.” Chí Viễn cố ý liếc về phía phương xa, không nhìn Bảo Bối.Bảo Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút “Kỹ viện ở đâu a.” Nàng suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ đến chỗ này là ở đâu.Chí Viễn lúng túng cười cười “Ở tại một góc tường kinh thành, hay là ngươi trở về đợi chút đi, Tứ đệ sẽ thật nhanh trở lại thôi.”Bảo Bối lắc đầu “Vậy không được, vừa rồi lúc thiếu gia đi ra đặc biệt tức giận, ta không yên tâm, ta đi tìm xem.” Không đợi Chí Viễn nói tiếp, Bảo Bối đã xông ra ngoài.“Ta đi với ngươi.” Chí Viễn lập tức đi theo.Một nhóm người xuất cung, Chí Viễn cùng Bảo Bối liền tới đến di viện Hồng hoa, kỳ thật cái di viện này là do quan viên trong triều mở, nơi này chỉ chiêu đãi quan lớn cùng quý tộc, cô nương ở nơi này cũng đều là những mỹ nhân, nhất là cô nương trải qua huấn luyện biết rõ khi nào làm nũng, khi nào rơi lệ, khi nào cười vui, chọc cho nam tử ở nơi này lại càng vui vẻ móc bạc.Mặc Huyền đầu nóng lên liền tới chỗ này, kỳ thật cái chỗ này hắn chỉ cùng Chí Viễn tới có một lần, lần đó hai người cũng chỉ là tới đây uống chút rượu, lần đó đến, cũng đã làm cho các cô nương ở nơi này mong nhớ hắn ngày đêm lâu rồi, hôm nay hắn một mình đến, các cô nương đã bắt đầu tung ra hết tất cả các vốn liếng đã học được để bắt hắn lại, Thủy Tiên cùng Mẫu Đơn là hoa khôi ở nơi này, hôm nay các nàng ngồi ở hai bên người của Mặc Huyền để rót rượu cho hắn.“Các ngươi đi xuống đi.” Mặc Huyền hơi nhíu lông mày.“Vị công tử này, có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?” Thủy Tiên nhẹ chuyển mắt hạnh, kiều mỵ nhìn Mặc Huyền, nam tử xinh đẹp trước mặt như người tu hành không ăn khói lửa nhân gian, nàng liên tục đè lại nội tâm đang điên cuồng.“Đúng vậy, không bằng nói ra, sẽ dễ chịu hơn một chút.” Mẫu Đơn không cam lòng yếu thế lại gần hắn, ngón tay mảnh thon dài bắt được tay hắn đang rót rượu.Mặc Huyền hất tay của nàng ra, rót thêm một chén, không để ý tới hai người.Ngay cả như vậy, hai người cũng không nguyện ý rời đi, nhìn bộ dạng hắn một mình ưu sầu uống rượu, cả hai dường như cũng cảm thấy có chút say.“Thiếu gia.” Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Bảo Bối đã vọt vào, Chí Viễn đi theo đằng sau.Mặc Huyền khẽ nâng nâng con mắt hơi có men say nhìn mặt mũi tràn đầy khẩn trương của Bảo Bối, nhớ tới lời buổi chiều của nàng nói, trong lòng không khỏi bắt đầu dâng lên phẫn nộ, hắn một tay kéo cô gái bên cạnh vào trong ngực.Bảo Bối nhìn thấy sững sờ tại chỗ, vốn là nàng chuẩn bị kéo hắn đi nhưng bàn tay ngừng lại trước mặt của hắn.Mặc Huyền lạnh lùng nhìn nàng “Có chuyện gì sao?”“Không có.” Bảo Bối đơn giản rút tay trở về, nhìn thiếu gia đối diện cùng nữ nhân trong ngực.“Không có việc gì thì đi ra ngoài đi.” Mặc Huyền bưng rượu lên uống cạn sạch một hơi, Thủy Tiên lập tức nhu thuận rót đầy rượu, Bách Hợp thì ở trong ngực hắn cười kiều mỵ.“Tứ đệ, ngươi làm cái gì vậy?” Chí Viễn đứng ở phía sau bất mãn nói .“Tam ca, tới đây uống một chén.” Mặc Huyền chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, Chí Viễn nhìn Bảo Bối đứng ở một bên, không biết nên làm như thế nào cho phải?Bảo Bối cảm thấy nước mắt đang trong khóe mắt muốn chảy ra, nàng thu tay về, từ từ xoay người rồi đột nhiên liền xông ra ngoài.“Ngươi đây là làm cái gì?” Chí Viễn tức giận ngồi xuống, tức giận nhìn Mặc Huyền trước mặt.Ánh mắt Mặc Huyền hạ xuống, lộ ra vẻ sầu bi cùng đau xót, hắn cầm rượu trong tay uống cạn, đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch.
Mặc Huyền khẽ nhíu mày một cái.Tĩnh Tông không đếm xỉa cười cười, đứng lên, vỗ vỗ đầu Bảo Bối “Bảo Bối, hôm nay ta có việc nên đi về trước, ngày mai ta trở lại thăm ngươi.”“Ừ.” Bảo Bối gật gật đầu, nhìn Tĩnh Tông nhẹ lay động ống tay áo sau đó thấy hắn đi xa nàng mới thu hồi ánh mắt sau đó nghênh tiếp ánh mắt thật sâu kia của Mặc Huyền.“Hắn đẹp không?” Mặc Huyền đột nhiên hỏi.Bảo Bối ngơ ngác một chút “Thiếu gia?”“Nếu là hắn nói muốn ngươi đi bảo vệ hắn, ngươi sẽ đi sao?” Mặc Huyền tiếp tục nhìn nàng.Thật sâu trong ánh mắt của thiếu gia, Bảo Bối nhìn thấy hai mắt của mình bị trợn tròn, nàng có chút không biết làm sao, nàng không biết thiếu gia tại sao đột nhiên lại hỏi cái vấn đề này.Mặc Huyền cúi người xuống ở trước mặt nàng làm nàng không có cách nào lẩn tránh, nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của thiếu gia, Bảo Bối lại cảm thấy đầu của nàng lại bắt đầu choáng váng.“Hẳn là có a.” Bảo Bối khi bị hắn nhìn soi mói, liền ấp a ấp úng nói.Ánh mắt Mặc Huyền lạnh lẽo, trở lại chỗ ngồi, nặng nề ngồi ở trên ghế không nói lời nào, một hồi lâu sau hắn mới chậm rãi nói “Nói cách khác, ở trong lòng của ngươi ta cùng hắn là giống nhau sao?” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bảo Bối trong mắt hắn lộ ra vẻ u oán.Bảo Bối đã hoàn toàn không biết nên nói như thế nào, thiếu gia làm sao có thể giống với Tĩnh Tông chứ?Mặc Huyền không đợi Bảo Bối trả lời, tức giận đứng lên, phất tay áo làm thức ăn trên bàn đều rớt xuống, không hề liếc nhìn nàng một cái tức giận rời khỏi đây.Bảo Bối nhìn chén bị bể trên đất, hoàn toàn không rõ sững sờ ngồi nguyên tại chỗ.“Chuyện này là thế nào?” Tiểu Lục nghi hoặc đi vào, mới vừa nhìn thấy thái tử mặt đen đi ra ngoài, Tiểu Lục không dám nói lớn tiếng.Bảo Bối nhìn thấy tiểu Lục, cũng không rõ chuyện gì lắc đầu.Tiểu Lục chỉ chỉ Bảo Bối “Nhất định là ngươi lại gây họa.” Liếc mắt một cái sau đó bắt đầu thu dọn đống chén bể.Bảo Bối suy nghĩ một chút, gấp gáp đứng dậy xông ra ngoài, nàng muốn đi tìm thiếu gia, thiếu gia vừa rồi dường như rất tức giận, mặc dù không biết là vì cái gì?“Bảo Bối, làm sao ngươi có thời gian rảnh mà đến đây?” Chí Viễn nhìn thấy Bảo Bối đi tới, đặc biệt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Bảo Bối tới nơi này a.“Thiếu gia ở chỗ này sao?” Bảo Bối nhìn xung quanh một chút.“Tứ đệ? Hắn không có tới a.” Chí Viễn lắc đầu.“Vậy thiếu gia đi đâu?” Bảo Bối cuống cuồng hỏi, vừa rồi lúc nàng đến, cũng đã đi khắp nơi mà thiếu gia sẽ đi tìm vài lần.“Đừng có gấp, Tứ đệ chắc cũng không đi đâu quá xa đâu, ta đi giúp ngươi tìm xem.” Chí Viễn an ủi Bảo Bối một tý, sau đó liền đi đi ra ngoài.Không giống như lúc đi lúc về Chí Viễn liền lộ ra vẻ mặt khó khăn.“Biết rõ thiếu gia đi đâu không?”“Ừ, hắn chắc là đi di viện Hồng Hoa.” Chí Viễn có chút khó nói, vừa rồi hắn hỏi qua công công quản sự, biết rõ hướng đi của hắn.“Di viện Hồng Hoa? Ở đâu a?” Bảo Bối nhìn thấy vẻ mặt của Chí Viễn kỳ quái nên hỏi.“Đó là kỹ viện.” Chí Viễn cố ý liếc về phía phương xa, không nhìn Bảo Bối.Bảo Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút “Kỹ viện ở đâu a.” Nàng suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ đến chỗ này là ở đâu.Chí Viễn lúng túng cười cười “Ở tại một góc tường kinh thành, hay là ngươi trở về đợi chút đi, Tứ đệ sẽ thật nhanh trở lại thôi.”Bảo Bối lắc đầu “Vậy không được, vừa rồi lúc thiếu gia đi ra đặc biệt tức giận, ta không yên tâm, ta đi tìm xem.” Không đợi Chí Viễn nói tiếp, Bảo Bối đã xông ra ngoài.“Ta đi với ngươi.” Chí Viễn lập tức đi theo.Một nhóm người xuất cung, Chí Viễn cùng Bảo Bối liền tới đến di viện Hồng hoa, kỳ thật cái di viện này là do quan viên trong triều mở, nơi này chỉ chiêu đãi quan lớn cùng quý tộc, cô nương ở nơi này cũng đều là những mỹ nhân, nhất là cô nương trải qua huấn luyện biết rõ khi nào làm nũng, khi nào rơi lệ, khi nào cười vui, chọc cho nam tử ở nơi này lại càng vui vẻ móc bạc.Mặc Huyền đầu nóng lên liền tới chỗ này, kỳ thật cái chỗ này hắn chỉ cùng Chí Viễn tới có một lần, lần đó hai người cũng chỉ là tới đây uống chút rượu, lần đó đến, cũng đã làm cho các cô nương ở nơi này mong nhớ hắn ngày đêm lâu rồi, hôm nay hắn một mình đến, các cô nương đã bắt đầu tung ra hết tất cả các vốn liếng đã học được để bắt hắn lại, Thủy Tiên cùng Mẫu Đơn là hoa khôi ở nơi này, hôm nay các nàng ngồi ở hai bên người của Mặc Huyền để rót rượu cho hắn.“Các ngươi đi xuống đi.” Mặc Huyền hơi nhíu lông mày.“Vị công tử này, có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?” Thủy Tiên nhẹ chuyển mắt hạnh, kiều mỵ nhìn Mặc Huyền, nam tử xinh đẹp trước mặt như người tu hành không ăn khói lửa nhân gian, nàng liên tục đè lại nội tâm đang điên cuồng.“Đúng vậy, không bằng nói ra, sẽ dễ chịu hơn một chút.” Mẫu Đơn không cam lòng yếu thế lại gần hắn, ngón tay mảnh thon dài bắt được tay hắn đang rót rượu.Mặc Huyền hất tay của nàng ra, rót thêm một chén, không để ý tới hai người.Ngay cả như vậy, hai người cũng không nguyện ý rời đi, nhìn bộ dạng hắn một mình ưu sầu uống rượu, cả hai dường như cũng cảm thấy có chút say.“Thiếu gia.” Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Bảo Bối đã vọt vào, Chí Viễn đi theo đằng sau.Mặc Huyền khẽ nâng nâng con mắt hơi có men say nhìn mặt mũi tràn đầy khẩn trương của Bảo Bối, nhớ tới lời buổi chiều của nàng nói, trong lòng không khỏi bắt đầu dâng lên phẫn nộ, hắn một tay kéo cô gái bên cạnh vào trong ngực.Bảo Bối nhìn thấy sững sờ tại chỗ, vốn là nàng chuẩn bị kéo hắn đi nhưng bàn tay ngừng lại trước mặt của hắn.Mặc Huyền lạnh lùng nhìn nàng “Có chuyện gì sao?”“Không có.” Bảo Bối đơn giản rút tay trở về, nhìn thiếu gia đối diện cùng nữ nhân trong ngực.“Không có việc gì thì đi ra ngoài đi.” Mặc Huyền bưng rượu lên uống cạn sạch một hơi, Thủy Tiên lập tức nhu thuận rót đầy rượu, Bách Hợp thì ở trong ngực hắn cười kiều mỵ.“Tứ đệ, ngươi làm cái gì vậy?” Chí Viễn đứng ở phía sau bất mãn nói .“Tam ca, tới đây uống một chén.” Mặc Huyền chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, Chí Viễn nhìn Bảo Bối đứng ở một bên, không biết nên làm như thế nào cho phải?Bảo Bối cảm thấy nước mắt đang trong khóe mắt muốn chảy ra, nàng thu tay về, từ từ xoay người rồi đột nhiên liền xông ra ngoài.“Ngươi đây là làm cái gì?” Chí Viễn tức giận ngồi xuống, tức giận nhìn Mặc Huyền trước mặt.Ánh mắt Mặc Huyền hạ xuống, lộ ra vẻ sầu bi cùng đau xót, hắn cầm rượu trong tay uống cạn, đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch.
Truyện convert hay : Tới Cửa Người Ở Rể