Chap Ta thích ngươi, vẫn luôn như vậy! [ chữ ]
Chiến tranh thắng lợi, làm cho tên tuổi của Hiên Viên Mặc Huyền vang dội cả quân đội, thái tử mưu tính sâu xa, túc trí đa mưu, quan trọng nhất chính là thái tử tuyệt đối là một mỹ nam tử khuynh thành, khi hắn thay chiến bào, tháo đầu khôi xuống một thân trường bào màu bạc theo làn gió nhẹ lay động, hắn đứng sừng sững trên tường thành, binh sĩ dưới tường nhìn không chớp mắt.Mặc Huyền khẽ mỉm cười đi xuống tường thành nhìn Tống Thiết Quân đã bị bắt đang được dẫn tới, Tống Thiết Quân ngẩng đầu hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn hắn.Mặc Huyền mỉm cười “Thái tử Tống Thiết Quân vẫn bình tĩnh được quả nhiên làm cho Mặc Huyền bội phục, đành ủy khuất ngươi theo ta trở về Chu quốc một chuyến.”Tầng tầng lớp lớp quân đội đang trên đường trở về, gần vài ngày mệt nhọc, Mặc Huyền liên tục ngồi ở trong xe ngựa tĩnh dưỡng, kể từ lúc trên đường trở về, hắn cũng chưa từng nhìn thấy Bảo Bối, lần này rõ ràng hắn cảm giác được nàng đang trốn tránh mình, ánh mắt Mặc Huyền càng ngày càng lạnh.“Tứ đệ, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?” Chí Viễn chui vào, muốn tìm hắn hàn huyên một chút, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tứ đệ khiến hắn không khỏi sợ hết hồn, dáng vẻ này là vẻ mặt muốn đánh người một trận.Mặc Huyền khẽ xoay người, chưa từng nói lời nào cúi mắt xuống, nhìn cái đệm để dưới chân, đó là chỗ mà Bảo Bối thường xuyên ngồi.Chí Viễn cười lắc đầu, kỳ thật hai ngày này hắn cũng đã nhìn ra, nha đầu Bảo Bối kia dường như đang trốn Mặc Huyền, nhưng lại ở phía xa rướn cổ lên nhìn hắn, mà Tứ đệ lại một mực chờ đợi nàng, nhưng vẫn đợi không được nàng.Aiz, Chí Viễn tới gần, ngồi xuống bên cạnh Mặc Huyền nhẹ nhàng nói ra “Tứ đệ, đừng nói ta không giúp ngươi a, ngươi không cần chờ đợi nữa.” Vỗ vỗ Mặc Huyền.Hắn đột nhiên nhoài ra ngoài xe ngựa kinh hoảng hô to “Tứ đệ, ngươi làm sao vậy?”Vừa dứt lời, mành cửa xe liền bị một trận gió thổi qua, Bảo Bối đã vọt vào, sắc mặt kinh hoảng nhìn người ở bên trong “Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?”Chí Viễn cúi đầu cười một tiếng, đi thẳng ra ngoài.Bảo Bối kinh hoảng nhìn thiếu gia, nhìn thấy thiếu gia không nói, hắn tựa người ở chỗ đó không nói một lời làm nàng càng cuống cuồng, nàng bước gần tới lại lần nữa hỏi hắn “Thiếu gia, ngươi không thoải mái ở đâu sao?”Mặc Huyền từ từ ngẩng đầu lên nhìn nàng, bên trong đôi mắt phượng hàm chứa ưu thương nhàn nhạt “Ngươi bây giờ còn có thể quan tâm ta không thoải mái sao?”Bảo Bối bị câu hỏi này làm ngây ngẩn cả người, nàng vẫn luôn rất quan tâm thiếu gia a.Bảo Bối không biết trả lời như thế nào, có chút cứng họng “Thiếu gia, nếu ngươi không có việc gì, ta liền đi ra ngoài.”Tay nàng liền bị một bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng giữ chặt, kéo tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, ngửi thấy được mùi thơm đặc biệt trên người thiếu gia, Bảo Bối lập tức khẩn trương ngồi cứng ngắc, con mắt chỉ là nhìn chằm chằm thiếu gia đang lôi kéo tay của mình, đây là lần đầu tiên thiếu gia kéo nàng tay.Mặc Huyền cúi đầu nhìn Bảo Bối đang ngẩn ra, có chút không vui nhếch lông mày lên “Như thế nào, hiện tại ngay cả ngồi bên cạnh ta cũng không muốn sao?”“Không phải, không phải vậy.” Bảo Bối lập tức ngẩng đầu lên, lo lắng lắc lắc đầu.Mặc Huyền nhẹ nhếch khóe môi, nâng thành một độ cong đẹp mắt “Lần trước ngươi nói về chuyện hỉ phục, đã làm tới đâu rồi?”“A” Bảo Bối hoàn toàn không nghĩ tới thiếu gia sẽ hỏi tới chuyện này, chẳng lẽ thiếu gia cũng biết rồi? Là ai nói? Tiểu Trụ sao? Trong lòng nàng hiện đang bối rối, nàng nuốt một chút nước miếng thật sâu “Cái kia, ta không có làm.”Nhìn thấy hắn hơi nhíu lông mày, Bảo Bối hoảng hốt “Thật sự, thiếu gia, ta biết rõ thiếu gia nhất định sẽ không vui, ta không muốn giống tỷ muội Vũ thị, cho nên ta thật sự chưa có làm.”“Ai nói ta sẽ không vui chứ?” Hắn có chút hờn giận nhìn Bảo Bối.Bảo Bối trừng tròng mắt nhìn thiếu gia “Cái kia, nếu ta làm như vậy, thiếu gia sẽ chán ghét ta.”Hắn khẽ cúi đầu xuống nhìn Bảo Bối đang mở to hai mắt nhìn mình, nhẹ nhàng cúi thấp xuống tiến tới bên cạnh tai của nàng “Ta thích ngươi, vẫn luôn như vậy!” Không đợi Bảo Bối kịp phản ứng, môi mỏng của hắn đã che ở trên môi nàng, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng giữ đầu của nàng, kéo sát tới mình, khẽ hôn một hồi lâu, hắn mới buông nàng ra.Bảo Bối nhìn thiếu gia trước mắt, nhẹ nhàng giơ tay lên vuốt môi, mặt của nàng đã nóng bừng, tựa như đôi môi bây giờ.“Thiếu gia.” Nàng nói lẩm bẩm, không thể tin nỗi nhìn hắn.Thần trí chậm chạp của Bảo Bối rốt cục cũng tỉnh, nàng ngạc nhiên mừng rỡ cầm lấy tay của hắn, nói năng lộn xộn “Thiếu gia, ngươi thích ta, có phải thật vậy hay không, là thật sao?”Mặc Huyền nhắm mắt lại “Thật ồn ào, ta mệt quá.”“Ừ, thiếu gia, người hảo hảo nghỉ ngơi, ta, ta ở bên ngoài coi chừng.” Sự kích động trong tâm của Bảo Bối giờ đã chuyển tới cuống họng, nàng lập tức nhảy xuống xe.Mấy ngày nay Bảo Bối cười đến miệng đều không thể khép lại, cha nương nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.Nàng nghe một câu thổ lộ của thiếu gia, ngược lại làm cho nàng có chút thẹn thùng giống một cô gái, nàng luôn đứng ở một nơi không xa nhìn Mặc Huyền, hai gò má luôn hồng hồng, hai mắt thật to luôn nhìn theo thân ảnh chuyển động của hắn, luôn có thể nhìn thấy trong ánh mắt nàng không hề che dấu sự yêu thích đối với hắn, Mặc Huyền thường lơ đãng ngẩng đầu nhìn đến cặp mắt sánh long lanh của nàng, hắn khẽ nâng khóe miệng đều khiến gò má của Bảo Bối đỏ bừng không có cách nào lui.Chí Viễn buồn cười nhìn cảnh hai người ở đây, hắn từ từ đi đến bên người Mặc Huyền, khoa trương thở dài “Aiz, Tứ đệ, thật sự là hâm mộ ngươi a.”Mặc Huyền nhẹ xoay người, cũng không để ý tới Chí Viễn bên cạnh, hắn yên lặng đi thẳng về phía trước, Chí Viễn liền đi theo, sau đó ở bên cạnh hắn nói “Tứ đệ, mặc dù Bảo Bối là một cô gái thật tốt, nhưng nếu suy nghĩ cho Chu quốc về sau, thì dường như muốn Bảo Bối làm hoàng hậu một nước thì hơi quá xa.” Hắn lo lắng nhìn nhìn Mặc Huyền.Ánh mắt Mặc Huyền hơi tối đi, hắn dừng bước, xoay người nhìn Chí Viễn, sau đó lại xoay người tăng nhanh bước chân rời khỏi đây.Lần này Chí Viễn không đi theo, nhìn bóng lưng Mặc Huyền đã đi xa “Xem ra, Tứ đệ cũng nghĩ đến việc này.” Khẽ lắc đầu liền đi về hướng bên kia.“Khởi bẩm thái tử, có một thiên tướng đến kinh.” Thị vệ sau lưng đi vào trướng doanh báo cáo cho Mặc Huyền, Mặc Huyền gật gật đầu, hắn ngồi ở trên ghế, hơi nhíu lông mày, nghĩ tới lời nói mới vừa rồi của Tam ca.Một hồi sau nghe thấy tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân hắn khẽ cười, hắn khẽ nâng đầu lên, nhìn thấy Bảo Bối đang vui vẻ tiến tới gần.
Chiến tranh thắng lợi, làm cho tên tuổi của Hiên Viên Mặc Huyền vang dội cả quân đội, thái tử mưu tính sâu xa, túc trí đa mưu, quan trọng nhất chính là thái tử tuyệt đối là một mỹ nam tử khuynh thành, khi hắn thay chiến bào, tháo đầu khôi xuống một thân trường bào màu bạc theo làn gió nhẹ lay động, hắn đứng sừng sững trên tường thành, binh sĩ dưới tường nhìn không chớp mắt.Mặc Huyền khẽ mỉm cười đi xuống tường thành nhìn Tống Thiết Quân đã bị bắt đang được dẫn tới, Tống Thiết Quân ngẩng đầu hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn hắn.Mặc Huyền mỉm cười “Thái tử Tống Thiết Quân vẫn bình tĩnh được quả nhiên làm cho Mặc Huyền bội phục, đành ủy khuất ngươi theo ta trở về Chu quốc một chuyến.”Tầng tầng lớp lớp quân đội đang trên đường trở về, gần vài ngày mệt nhọc, Mặc Huyền liên tục ngồi ở trong xe ngựa tĩnh dưỡng, kể từ lúc trên đường trở về, hắn cũng chưa từng nhìn thấy Bảo Bối, lần này rõ ràng hắn cảm giác được nàng đang trốn tránh mình, ánh mắt Mặc Huyền càng ngày càng lạnh.“Tứ đệ, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?” Chí Viễn chui vào, muốn tìm hắn hàn huyên một chút, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tứ đệ khiến hắn không khỏi sợ hết hồn, dáng vẻ này là vẻ mặt muốn đánh người một trận.Mặc Huyền khẽ xoay người, chưa từng nói lời nào cúi mắt xuống, nhìn cái đệm để dưới chân, đó là chỗ mà Bảo Bối thường xuyên ngồi.Chí Viễn cười lắc đầu, kỳ thật hai ngày này hắn cũng đã nhìn ra, nha đầu Bảo Bối kia dường như đang trốn Mặc Huyền, nhưng lại ở phía xa rướn cổ lên nhìn hắn, mà Tứ đệ lại một mực chờ đợi nàng, nhưng vẫn đợi không được nàng.Aiz, Chí Viễn tới gần, ngồi xuống bên cạnh Mặc Huyền nhẹ nhàng nói ra “Tứ đệ, đừng nói ta không giúp ngươi a, ngươi không cần chờ đợi nữa.” Vỗ vỗ Mặc Huyền.Hắn đột nhiên nhoài ra ngoài xe ngựa kinh hoảng hô to “Tứ đệ, ngươi làm sao vậy?”Vừa dứt lời, mành cửa xe liền bị một trận gió thổi qua, Bảo Bối đã vọt vào, sắc mặt kinh hoảng nhìn người ở bên trong “Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?”Chí Viễn cúi đầu cười một tiếng, đi thẳng ra ngoài.Bảo Bối kinh hoảng nhìn thiếu gia, nhìn thấy thiếu gia không nói, hắn tựa người ở chỗ đó không nói một lời làm nàng càng cuống cuồng, nàng bước gần tới lại lần nữa hỏi hắn “Thiếu gia, ngươi không thoải mái ở đâu sao?”Mặc Huyền từ từ ngẩng đầu lên nhìn nàng, bên trong đôi mắt phượng hàm chứa ưu thương nhàn nhạt “Ngươi bây giờ còn có thể quan tâm ta không thoải mái sao?”Bảo Bối bị câu hỏi này làm ngây ngẩn cả người, nàng vẫn luôn rất quan tâm thiếu gia a.Bảo Bối không biết trả lời như thế nào, có chút cứng họng “Thiếu gia, nếu ngươi không có việc gì, ta liền đi ra ngoài.”Tay nàng liền bị một bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng giữ chặt, kéo tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, ngửi thấy được mùi thơm đặc biệt trên người thiếu gia, Bảo Bối lập tức khẩn trương ngồi cứng ngắc, con mắt chỉ là nhìn chằm chằm thiếu gia đang lôi kéo tay của mình, đây là lần đầu tiên thiếu gia kéo nàng tay.Mặc Huyền cúi đầu nhìn Bảo Bối đang ngẩn ra, có chút không vui nhếch lông mày lên “Như thế nào, hiện tại ngay cả ngồi bên cạnh ta cũng không muốn sao?”“Không phải, không phải vậy.” Bảo Bối lập tức ngẩng đầu lên, lo lắng lắc lắc đầu.Mặc Huyền nhẹ nhếch khóe môi, nâng thành một độ cong đẹp mắt “Lần trước ngươi nói về chuyện hỉ phục, đã làm tới đâu rồi?”“A” Bảo Bối hoàn toàn không nghĩ tới thiếu gia sẽ hỏi tới chuyện này, chẳng lẽ thiếu gia cũng biết rồi? Là ai nói? Tiểu Trụ sao? Trong lòng nàng hiện đang bối rối, nàng nuốt một chút nước miếng thật sâu “Cái kia, ta không có làm.”Nhìn thấy hắn hơi nhíu lông mày, Bảo Bối hoảng hốt “Thật sự, thiếu gia, ta biết rõ thiếu gia nhất định sẽ không vui, ta không muốn giống tỷ muội Vũ thị, cho nên ta thật sự chưa có làm.”“Ai nói ta sẽ không vui chứ?” Hắn có chút hờn giận nhìn Bảo Bối.Bảo Bối trừng tròng mắt nhìn thiếu gia “Cái kia, nếu ta làm như vậy, thiếu gia sẽ chán ghét ta.”Hắn khẽ cúi đầu xuống nhìn Bảo Bối đang mở to hai mắt nhìn mình, nhẹ nhàng cúi thấp xuống tiến tới bên cạnh tai của nàng “Ta thích ngươi, vẫn luôn như vậy!” Không đợi Bảo Bối kịp phản ứng, môi mỏng của hắn đã che ở trên môi nàng, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng giữ đầu của nàng, kéo sát tới mình, khẽ hôn một hồi lâu, hắn mới buông nàng ra.Bảo Bối nhìn thiếu gia trước mắt, nhẹ nhàng giơ tay lên vuốt môi, mặt của nàng đã nóng bừng, tựa như đôi môi bây giờ.“Thiếu gia.” Nàng nói lẩm bẩm, không thể tin nỗi nhìn hắn.Thần trí chậm chạp của Bảo Bối rốt cục cũng tỉnh, nàng ngạc nhiên mừng rỡ cầm lấy tay của hắn, nói năng lộn xộn “Thiếu gia, ngươi thích ta, có phải thật vậy hay không, là thật sao?”Mặc Huyền nhắm mắt lại “Thật ồn ào, ta mệt quá.”“Ừ, thiếu gia, người hảo hảo nghỉ ngơi, ta, ta ở bên ngoài coi chừng.” Sự kích động trong tâm của Bảo Bối giờ đã chuyển tới cuống họng, nàng lập tức nhảy xuống xe.Mấy ngày nay Bảo Bối cười đến miệng đều không thể khép lại, cha nương nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.Nàng nghe một câu thổ lộ của thiếu gia, ngược lại làm cho nàng có chút thẹn thùng giống một cô gái, nàng luôn đứng ở một nơi không xa nhìn Mặc Huyền, hai gò má luôn hồng hồng, hai mắt thật to luôn nhìn theo thân ảnh chuyển động của hắn, luôn có thể nhìn thấy trong ánh mắt nàng không hề che dấu sự yêu thích đối với hắn, Mặc Huyền thường lơ đãng ngẩng đầu nhìn đến cặp mắt sánh long lanh của nàng, hắn khẽ nâng khóe miệng đều khiến gò má của Bảo Bối đỏ bừng không có cách nào lui.Chí Viễn buồn cười nhìn cảnh hai người ở đây, hắn từ từ đi đến bên người Mặc Huyền, khoa trương thở dài “Aiz, Tứ đệ, thật sự là hâm mộ ngươi a.”Mặc Huyền nhẹ xoay người, cũng không để ý tới Chí Viễn bên cạnh, hắn yên lặng đi thẳng về phía trước, Chí Viễn liền đi theo, sau đó ở bên cạnh hắn nói “Tứ đệ, mặc dù Bảo Bối là một cô gái thật tốt, nhưng nếu suy nghĩ cho Chu quốc về sau, thì dường như muốn Bảo Bối làm hoàng hậu một nước thì hơi quá xa.” Hắn lo lắng nhìn nhìn Mặc Huyền.Ánh mắt Mặc Huyền hơi tối đi, hắn dừng bước, xoay người nhìn Chí Viễn, sau đó lại xoay người tăng nhanh bước chân rời khỏi đây.Lần này Chí Viễn không đi theo, nhìn bóng lưng Mặc Huyền đã đi xa “Xem ra, Tứ đệ cũng nghĩ đến việc này.” Khẽ lắc đầu liền đi về hướng bên kia.“Khởi bẩm thái tử, có một thiên tướng đến kinh.” Thị vệ sau lưng đi vào trướng doanh báo cáo cho Mặc Huyền, Mặc Huyền gật gật đầu, hắn ngồi ở trên ghế, hơi nhíu lông mày, nghĩ tới lời nói mới vừa rồi của Tam ca.Một hồi sau nghe thấy tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân hắn khẽ cười, hắn khẽ nâng đầu lên, nhìn thấy Bảo Bối đang vui vẻ tiến tới gần.
Chiến tranh thắng lợi, làm cho tên tuổi của Hiên Viên Mặc Huyền vang dội cả quân đội, thái tử mưu tính sâu xa, túc trí đa mưu, quan trọng nhất chính là thái tử tuyệt đối là một mỹ nam tử khuynh thành, khi hắn thay chiến bào, tháo đầu khôi xuống một thân trường bào màu bạc theo làn gió nhẹ lay động, hắn đứng sừng sững trên tường thành, binh sĩ dưới tường nhìn không chớp mắt.Mặc Huyền khẽ mỉm cười đi xuống tường thành nhìn Tống Thiết Quân đã bị bắt đang được dẫn tới, Tống Thiết Quân ngẩng đầu hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn hắn.Mặc Huyền mỉm cười “Thái tử Tống Thiết Quân vẫn bình tĩnh được quả nhiên làm cho Mặc Huyền bội phục, đành ủy khuất ngươi theo ta trở về Chu quốc một chuyến.”Tầng tầng lớp lớp quân đội đang trên đường trở về, gần vài ngày mệt nhọc, Mặc Huyền liên tục ngồi ở trong xe ngựa tĩnh dưỡng, kể từ lúc trên đường trở về, hắn cũng chưa từng nhìn thấy Bảo Bối, lần này rõ ràng hắn cảm giác được nàng đang trốn tránh mình, ánh mắt Mặc Huyền càng ngày càng lạnh.“Tứ đệ, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?” Chí Viễn chui vào, muốn tìm hắn hàn huyên một chút, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tứ đệ khiến hắn không khỏi sợ hết hồn, dáng vẻ này là vẻ mặt muốn đánh người một trận.Mặc Huyền khẽ xoay người, chưa từng nói lời nào cúi mắt xuống, nhìn cái đệm để dưới chân, đó là chỗ mà Bảo Bối thường xuyên ngồi.Chí Viễn cười lắc đầu, kỳ thật hai ngày này hắn cũng đã nhìn ra, nha đầu Bảo Bối kia dường như đang trốn Mặc Huyền, nhưng lại ở phía xa rướn cổ lên nhìn hắn, mà Tứ đệ lại một mực chờ đợi nàng, nhưng vẫn đợi không được nàng.Aiz, Chí Viễn tới gần, ngồi xuống bên cạnh Mặc Huyền nhẹ nhàng nói ra “Tứ đệ, đừng nói ta không giúp ngươi a, ngươi không cần chờ đợi nữa.” Vỗ vỗ Mặc Huyền.Hắn đột nhiên nhoài ra ngoài xe ngựa kinh hoảng hô to “Tứ đệ, ngươi làm sao vậy?”Vừa dứt lời, mành cửa xe liền bị một trận gió thổi qua, Bảo Bối đã vọt vào, sắc mặt kinh hoảng nhìn người ở bên trong “Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?”Chí Viễn cúi đầu cười một tiếng, đi thẳng ra ngoài.Bảo Bối kinh hoảng nhìn thiếu gia, nhìn thấy thiếu gia không nói, hắn tựa người ở chỗ đó không nói một lời làm nàng càng cuống cuồng, nàng bước gần tới lại lần nữa hỏi hắn “Thiếu gia, ngươi không thoải mái ở đâu sao?”Mặc Huyền từ từ ngẩng đầu lên nhìn nàng, bên trong đôi mắt phượng hàm chứa ưu thương nhàn nhạt “Ngươi bây giờ còn có thể quan tâm ta không thoải mái sao?”Bảo Bối bị câu hỏi này làm ngây ngẩn cả người, nàng vẫn luôn rất quan tâm thiếu gia a.Bảo Bối không biết trả lời như thế nào, có chút cứng họng “Thiếu gia, nếu ngươi không có việc gì, ta liền đi ra ngoài.”Tay nàng liền bị một bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng giữ chặt, kéo tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, ngửi thấy được mùi thơm đặc biệt trên người thiếu gia, Bảo Bối lập tức khẩn trương ngồi cứng ngắc, con mắt chỉ là nhìn chằm chằm thiếu gia đang lôi kéo tay của mình, đây là lần đầu tiên thiếu gia kéo nàng tay.Mặc Huyền cúi đầu nhìn Bảo Bối đang ngẩn ra, có chút không vui nhếch lông mày lên “Như thế nào, hiện tại ngay cả ngồi bên cạnh ta cũng không muốn sao?”“Không phải, không phải vậy.” Bảo Bối lập tức ngẩng đầu lên, lo lắng lắc lắc đầu.Mặc Huyền nhẹ nhếch khóe môi, nâng thành một độ cong đẹp mắt “Lần trước ngươi nói về chuyện hỉ phục, đã làm tới đâu rồi?”“A” Bảo Bối hoàn toàn không nghĩ tới thiếu gia sẽ hỏi tới chuyện này, chẳng lẽ thiếu gia cũng biết rồi? Là ai nói? Tiểu Trụ sao? Trong lòng nàng hiện đang bối rối, nàng nuốt một chút nước miếng thật sâu “Cái kia, ta không có làm.”Nhìn thấy hắn hơi nhíu lông mày, Bảo Bối hoảng hốt “Thật sự, thiếu gia, ta biết rõ thiếu gia nhất định sẽ không vui, ta không muốn giống tỷ muội Vũ thị, cho nên ta thật sự chưa có làm.”“Ai nói ta sẽ không vui chứ?” Hắn có chút hờn giận nhìn Bảo Bối.Bảo Bối trừng tròng mắt nhìn thiếu gia “Cái kia, nếu ta làm như vậy, thiếu gia sẽ chán ghét ta.”Hắn khẽ cúi đầu xuống nhìn Bảo Bối đang mở to hai mắt nhìn mình, nhẹ nhàng cúi thấp xuống tiến tới bên cạnh tai của nàng “Ta thích ngươi, vẫn luôn như vậy!” Không đợi Bảo Bối kịp phản ứng, môi mỏng của hắn đã che ở trên môi nàng, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng giữ đầu của nàng, kéo sát tới mình, khẽ hôn một hồi lâu, hắn mới buông nàng ra.Bảo Bối nhìn thiếu gia trước mắt, nhẹ nhàng giơ tay lên vuốt môi, mặt của nàng đã nóng bừng, tựa như đôi môi bây giờ.“Thiếu gia.” Nàng nói lẩm bẩm, không thể tin nỗi nhìn hắn.Thần trí chậm chạp của Bảo Bối rốt cục cũng tỉnh, nàng ngạc nhiên mừng rỡ cầm lấy tay của hắn, nói năng lộn xộn “Thiếu gia, ngươi thích ta, có phải thật vậy hay không, là thật sao?”Mặc Huyền nhắm mắt lại “Thật ồn ào, ta mệt quá.”“Ừ, thiếu gia, người hảo hảo nghỉ ngơi, ta, ta ở bên ngoài coi chừng.” Sự kích động trong tâm của Bảo Bối giờ đã chuyển tới cuống họng, nàng lập tức nhảy xuống xe.Mấy ngày nay Bảo Bối cười đến miệng đều không thể khép lại, cha nương nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.Nàng nghe một câu thổ lộ của thiếu gia, ngược lại làm cho nàng có chút thẹn thùng giống một cô gái, nàng luôn đứng ở một nơi không xa nhìn Mặc Huyền, hai gò má luôn hồng hồng, hai mắt thật to luôn nhìn theo thân ảnh chuyển động của hắn, luôn có thể nhìn thấy trong ánh mắt nàng không hề che dấu sự yêu thích đối với hắn, Mặc Huyền thường lơ đãng ngẩng đầu nhìn đến cặp mắt sánh long lanh của nàng, hắn khẽ nâng khóe miệng đều khiến gò má của Bảo Bối đỏ bừng không có cách nào lui.Chí Viễn buồn cười nhìn cảnh hai người ở đây, hắn từ từ đi đến bên người Mặc Huyền, khoa trương thở dài “Aiz, Tứ đệ, thật sự là hâm mộ ngươi a.”Mặc Huyền nhẹ xoay người, cũng không để ý tới Chí Viễn bên cạnh, hắn yên lặng đi thẳng về phía trước, Chí Viễn liền đi theo, sau đó ở bên cạnh hắn nói “Tứ đệ, mặc dù Bảo Bối là một cô gái thật tốt, nhưng nếu suy nghĩ cho Chu quốc về sau, thì dường như muốn Bảo Bối làm hoàng hậu một nước thì hơi quá xa.” Hắn lo lắng nhìn nhìn Mặc Huyền.Ánh mắt Mặc Huyền hơi tối đi, hắn dừng bước, xoay người nhìn Chí Viễn, sau đó lại xoay người tăng nhanh bước chân rời khỏi đây.Lần này Chí Viễn không đi theo, nhìn bóng lưng Mặc Huyền đã đi xa “Xem ra, Tứ đệ cũng nghĩ đến việc này.” Khẽ lắc đầu liền đi về hướng bên kia.“Khởi bẩm thái tử, có một thiên tướng đến kinh.” Thị vệ sau lưng đi vào trướng doanh báo cáo cho Mặc Huyền, Mặc Huyền gật gật đầu, hắn ngồi ở trên ghế, hơi nhíu lông mày, nghĩ tới lời nói mới vừa rồi của Tam ca.Một hồi sau nghe thấy tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân hắn khẽ cười, hắn khẽ nâng đầu lên, nhìn thấy Bảo Bối đang vui vẻ tiến tới gần.
Truyện convert hay : Thần Võ Tiên Tung