Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Đừng gọi tôi như vậy, bà đấy muốn ly dị với anh! Ly dị!” Ai là Viên Thiếu phu nhân? Hứa Mễ Nặc trở nên điên cuồng, nghĩ như vậy, ngay cả bữa sáng cô vốn mong đợi cũng chẳng thèm nữa: “Tôi không ăn, tôi sẽ không ăn, anh có thể làm gì được tôi?”
“Em chắc chắn là mình không muốn ăn?” Viên Diệp Đình cau mày hỏi.
“Dĩ nhiên là không ăn!” Đây gọi là đói cho sạch rách cho thơm, có đói bụng cũng phải thể hiện khí thế của mình! Để Viên Diệp Đình biết mình không phải là người dễ bị bắt nạt.
“Vậy hôm nay em cũng không cần ăn nữa.” giọng nói trầm thấp của Viên Diệp Đình vang lên.
“Hả?? Tôi...” Viên Diệp Đình không chỉ không cự tuyệt, còn nâng cấp cho cái kháng nghị của mình? Nhưng đây không phải là kết quả mà mình mong muốn!
“Tôi chỉ nói là tôi không ăn sáng, không nói là không ăn cơm trưa cơm tối, anh có nghe lầm hay không...” Khí thế của Hứa Mễ Nặc dần trở nên yếu ớt.
“Em không nói.” Viên Diệp Đình lấy hai tay ôm ngực, cư cao lâm hạ()nhìn ai đó đang co rúc người lại.
()Cư cao lâm hạ- 居高临下 - jū gāo lín xià (ở trên chỗ cao nhìn xuống – hình dung ở vào địa thế vô cùng có lợi
Hứa Mễ Nặc vui mừng, chẳng lẽ Viên Diệp Đình chuẩn bị giải thích?
Nhưng Hứa Mễ Nặc chỉ nghe thấy Viên Diệp Đình nói: “Nhưng tôi nói: Bây giờ em không ăn, tiếp theo cũng đừng nghĩ đến ăn nữa.”
Anh! Ác ma! Hứa Mễ Nặc rất muốn sụp đổ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không cho phép kháng cự của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc biết người này đang nghiêm túc!
Hứa Mễ Nặc cố gắng nhịn xuống, nhưng hốc mắt dần đỏ lên, mấy ngày qua mình lao tâm lao lực tìm đủ mọi cách để chạy trốn, vậy mà bây giờ ngay cả cơm cũng không được ăn?
Cô vốn đang chờ Viên Diệp Đình thay đổi lại quyết định, nhưng phát giác ra bây giờ mình rất chật vật, lập tức cúi đầu, dáng vẻ không chịu nhìn anh giống như là chú thỏ nhỏ bị thương nhưng quật cường không kêu đau.
“Còn liên quan tới chuyện ly dị, không có ai kết hôn chưa tới một tuần đã đòi ly dị, vì vậy, em sớm để chuyện này chết ở trong lòng đi, còn mình thì ráng mà sống cho khỏe mạnh.” Hứa Mễ Nặc rất khó chịu, nhưng Viên Diệp Đình lại đánh nát ước mơ không để lại cho cô đường sống.
“Yên tâm, cho dù tôi không phải là người kén ăn, nhưng cũng có ranh giới cuối cùng.” Nhưng tiếp theo, Viên Diệp Đình bồi thêm một câu.
Hứa Mễ Nặc nổi đầy vạch đen trên mặt. Cái gì gọi là cho dù anh ta không phải là người kén ăn, cũng có ranh giới cuối cùng?! Nhìn cô rất kém cỏi hay sao? Fucking!
Vì vậy người ta thường nói, ánh mắt của đàn ông và phụ nữ vĩnh viễn không bao giờ ở cùng một điểm. Ý của Viên Diệp Đình là, sẽ không miễn cưỡng cô nữa.
Bên kia Viên Diệp Đình thấy Hứa Mễ Nặc vẫn cuộn tròn thành một quả bóng làm ổ ở trên giường, lại nói: “Nếu không muốn ăn, vậy tôi sẽ bảo dì giúp việc mang đi.”
“Chờ đã, anh đi ra ngoài. Bỏ đồ xuống.” giọng nói tràn đấy buồn bã của Hứa Mễ Nặc lập tức truyền tới.
Thân thể là tiền vốn của cách mạng, không có thể lực tốt, làm sao có thể tiếp tục chống lại ác ma? Con gái có thể co dãn, vì năm đấu gạo có thể khom lưng(), chờ sau khi đánh gụp boss hung ác thì lại trở lại đứng thẳng người dậy!
() Câu này là nói ngược lại của câu không khom lưng vì năm đấu gạo: nghĩa của câu gốc Không khom lưng vì đấu gạo 不为五斗米折腰là chỉ người đạo đức thanh cao, không khom lưng quỳ gối trước cường quyền và cám dỗ. Nên mình cứ suy ngược lại là được J)))
Hứa Mễ Nặc củng cố lại niềm tin trong lòng, rồi bò ra ngoài, đánh nhanh thắng gọn bữa sáng ăn không còn một mống.