Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô biết rõ phải đến cục dân chính nhưng những thứ khác cô lại chẳng biết gì. Nhưng muốn Viên Diệp Đình đến cục dân chính với cô làm thủ tục ly dị thì tốt nhất đừng nghĩ thi hơn. Viên Diệp Đình nhất định tát cho cô một cái rồi ném trở lại.
Cho nên, tốt nhất vẫn phải tự nghĩ cách thì hơn.
Vì vậy, Hứa Mễ Nặc lại gửi email hỏi vấn đề khác ngoài ‘Hậu quả khi đắc tội Viên Diệp Đình’ là ‘Làm thế nào để ly dị DIY?’
Hứa Mễ Nặc hưng phấn chờ điện thoại, mong đợi tiếp nhận ý kiến hữu ích từ quần chúng.
Nhưng đợi nửa ngày, chẳng thấy ai chú ý và trả lời.
Hứa Mễ Nặc đổi câu hỏi rất nhiều mới có một dòng comment: “Đùng làm loạn nữa thím à, về tắm rồi đi ngủ đi!”
Hứa Mễ Nặc giận đến mức ném di động lên giường, giận dữ: “Thím? Con mắt nào nói bà đây là thím chứ? Miệng thật thối, không nói được lời tốt nào sao? Người nào nói thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp không thể hỏi chuyện ly dị sao? Đúng là không hiểu sự đời!”
Thở phì phò ngồi trên giường một lúc, Hứa Mễ Nặc bĩu môi. Thôi cái này không là gì, có thể ly dị mới tốt.
Vì vậy, cô lấy chiếc di động trở lại, tiếp tục nhìn.
Lúc này mới thấy có một bình luận có thể coi bình thường: “Này, ra cửa rẽ trái đến cục dân chính! Không cần cảm ơn!”
Hứa Mễ Nặc nghĩ trong đầu, người nào mà chẳng biết, không cần nói.
Một bình luận khác: “Đầu tiên bạn phải lấy được giấy đăng ký kết hôn, thẻ căn cước, sổ hộ khẩu, hai chữ ký trên tờ giấy đăng ký kết hôn, sau đó nộp Tệ là có thể ly hôn.”
Hứa Mễ Nặc nhìn một ngày chỉ có bình luận này là đáng tin nhất, kích động tuôn trào nước mắt.
Được rồi, có mục tiêu, chuyện thiếp theo là làm như vậy.
Đầu tiên, giây đăng ký kết hôn.
Nhưng mà giấy đăng ký kết hôn đã bị Viên Diệp Đình tịch thu. Cô nhớ lúc đó hình như anh cho vào một két sắt. Nếu như Hứa Mễ Nặc nhớ không làm thì nó ở trong phòng sách, cạnh bàn làm việc của anh.
Hứa Mễ Nặc nhảy cẫng lên, cảm giác thắng lợi ngay phía trước. nhưng một giây tiếp theo, cô lại ỉu xìu, phòng sách là địa bàn của Viên Diệp Đình, dựa theo tính cách của người kia, những người không có phận sự sao có thể tùy tiện vào chứ?
Nhưng mà, cô có thể nhân lúc anh không có ở đây, len lén chạy vào? Két sát đối với ma đạo An Kỳ chẳng khác nào đồ chơi. Đến lúc đó, khi mở được két sắt, cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay lại tịch thu đồ về, thế là ổn thỏa rồi.
Hứa Mễ Nặc càng nghĩ càng cảm thấy tự tin. May mà ở tổ chức cô đã rèn luyện được bản lĩnh mở khóa, quả nhiên không ngại nhiều tài, không phải bây giờ cần dùng rồi sao?
Hứa Mễ Nặc cười giống như chuột trộm được gao, hét sức vui mừng.