Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Một tiếng đồng hồ nhoáng cái đã qua, Hứa Mễ Nặc không dám dừng lại, chỉ bàn bạc với Sở Tình Nhu thời gian hội ý và ám hiệu, rồi đi đến điểm hẹn chờ.
Không ngờ vừa đến đã thấy chiếc xe kia đang chờ ngay đó, ngay cả tì xế cũng là người quen.
“Mợ chủ, mời lên xe.”
Buổi sáng chú lái xe đã nhìn thấy Hứa Mễ Nặc từ trong gương chiếu hậu, lúc này không đợi Hứa Mễ Nặc đi tới đã xuống xe mở cửa xe ra mời cô ngồi vào.
Hứa Mễ Nặc thầm hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ rất tự nhiên gật đầu, cảm thấy bản thân rất có phong phạm của mấy vị phu nhân trong tiểu thuyết.
Không ngờ ngay lúc bước vào xe, không lường được chênh lệch độ cao của cửa xe, cái trán đập một phát vào vửa, tiếng kêu rất vang a!
“Ai da! Đau chết lên được!”
Hứa Mễ Nặc vội vươn tay che trán, thuận thế ngẩng đầu lên mắt nhắm lại, mồm vừa nói xong câu kia chưa kịp đóng vào, bỗng cảm giác có vật gì kỳ lạ rơi vào trong miệng.
Khoan đã, mùi vị này...
“Phụt phụt phụt!”
Hứa Mễ Nặc vội cúi đầu phun vật đó ra, nhưng cũng bởi vậy mà trong miệng bắt đầu tràn ngập mùi vị đặc biệt đó ------- vị của phân chim!
“Tôi biết mà, tôi biết mà, nhất định là Viên Diệp Đình trù ẻo tôi!”
Nhận lấy chai nước tài xế đưa cho, Hứa Mễ Nặc vừa súc miệng vừa thầm mắng Viên Diệp Đình không dưới một trăm lần. Tài xế có nhiều chỗ để đậu như vậy sao lại đâu ở đây, nếu không đậu ở đây thì chim kia cũng sẽ không đúng lúc thả phân vào miệng cô!
Bất kể nghĩ kiểu gì cũng thấy những điều này là do Viên Diệp Đình gây nên!
Cùng lúc đó, Viên Diệp Đình đang bàn chuyện cùng Uất Trì lần thứ hai rất không có hình tượng nhảy mũi mấy cái, lúc này Uất Trì bên cạnh đã thành công học cách che giấu sự kinh ngạc và xúc động muốn cười trong nội tâm.
Theo Viên Diệp Đình bao năm như vậy, cơ thể của anh khỏe mạnh thế nào Uất Trì hiểu rất rõ, hơn nữa vô cùng chú ý hình tượng, trong vòng hai tiếng liên tục hai lần như vậy, thật sự còn hiếm thấy hơn tuyêt rơi tháng sáu!
“Mợ chủ, chúng ta cần phải trở về, Diệp thiếu đang chờ!”
Tài xế thấy Hứa Mễ Nặc đã dùng ba chai nước để súc miệng, trong tay còn cầm chai thứ tư chuẩn bị mở, rốt cuộc không nhịn được “tốt bụng” mở miệng nhắc nhở.
Trước khi ra cửa Viên Diệp Đình đã dặn cần phải đưa Hứa Mễ Nặc về nhà, bất kể Hứa Mễ Nặc nói gì làm gì cũng không cần để ý.
“Nhưng, nhưng tôi vẫn chưa súc miệng không, chú, chú thử ngửi xem, ngửi xem còn mùi phân chim hay không? Chú ngửi thấy không? Trong không khí đang thoang thoảng mùi phân chim đó?”
Hứa Mễ Nặc vừa nói vừa há to miệng dí gần mặt chú tài xế, chú tài xế phải lùi từng bước về phía sau, chân sau va phải bệ cỏ nhất thời đứng không vững ngã xuống đất.
“Chú!”
Hứa Mễ Nặc vội vươn tay muốn kéo lên, nhưng chú tài xế vì không muốn có bất kì tiếp xúc nào khiến Diệp thiếu hiểu lầm với Hứa Mễ Nặc nên quyết đoán không vươn tay, bởi vậy ngã rất đau.
“”Chú để cháu kéo chú dậy!”
Hứa Mễ Nặc chưa từ bỏ ý định vẫn đến gần.
Ông chú không ngừng né tránh, tránh khỏi đôi tay “giúp đỡ” không ngừng vươn tới của Hứa Mễ Nặc, thậm chú ngay cả quần áo cũng không chạm tới một chút! Động tác linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi!