Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong căn phòng Tổng thống cực kỳ an tĩnh, tiếng vang kia rõ ràng đến chói tai!
Nghe âm thanh đó cũng biết cảm giác chẳng dễ chịu chút nào, gương mặt tuấn tú của Viên Diệp Đình chợt đen hoàn toàn!
Mà lúc này, Hứa Mễ Nặc hoàn toàn kịp phản ứng, lấy tay che mặt làm ra vẻ như đau đến không muốn sống nữa, ủy khuất mếu máo: “Tôi vô tội, sau này tôi chắc chắn sẽ nhìn thật kỹ!”
“Cô sẽ không có cơ hội nhìn thật kỹ nữa đâu.” Viên Diệp Đình nóng giận ép tới gần Hứa Mễ Nặc, xách Hứa Mễ Nặc lên!
Hứa Mễ Nặc giống như chú thỏ trắng bị xách lấy lỗ tai, thời gian đào hố còn không có chứ nói gì đến thời gian nhìn kỹ!
Các phóng viên giải trí chợt cảm thấy sự nghiệp của mình xuất hiện bước đột phá!
Viên Diệp Đình giống như bá chủ Á Âu che giấu ở dưới mặt biển, ngay cả một bức ảnh cuộc sống thường ngày cũng không lục ra được, chứ nói chi là truyền ra tin tức quan hệ bất chính!
Nhưng cảnh tượng trước mắt rõ ràng là diệm vương hải phận quốc tế đang bắt nạt thiếu nữ đáng yêu vô tội!
Hình ảnh này có thể khiến người ta cảm thấy shock, quá mức gây shock, chỉ có thể nói đơn giản là ông chú và cô bé, nhìn thế nào cũng thấy đầy kích thích!
“Này, buông tay ra!” Chú muốn làm tôi tắc thở hả?
Người đàn ông này thật là cao, Hứa Mễ Nặc bị xách lên như chú thỏ nhỏ đến nỗi nghẹt thở sắp không thở nổi, cô cong người như con tôm thước tung cú đá…
Sắc mặt của Viên Diệp Đình đông lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy tên chó săn, Diệp thiếu rên lên và cái chân của tiểu bạch thỏ đá vào người anh em của Diệp thiếu!
Đáng chết, con bé chết bầm lại đá trúng điểm yếu của mình! Không có một người đàn ông nào muốn thử nghiệm mùi vị người anh em của mình bị người ta hung hăng đạp cho một cước!
Hứa Mễ Nặc tìm được cơ hội liền nhảy qua một bên, suy nghĩ muốn chạy trốn, nhưng còn chưa kịp chạy, đã bị Viên Diệp Đình giữ cổ tay lại.
Ngọa tào, nghe nói lúc tiểu Đinh đinh đứng dậy bị đạp cho một cước, có thể nhất thời làm cho đàn ông cảm nhận cơn đau như đau đẻ.
Vậy mà người đàn ông này lại còn có thể giữ mình lại được, Hứa Mễ Nặc thật sự cảm động đến mức muốn tặng cho anh cờ thưởng “Siêu nhân Đinh đinh”!
Nhưng lúc này chạy thoát thân quan trọng hơn, Hứa Mễ Nặc nhìn cổ tay của mình bị giữ lại mà khóc không ra nước mắt mặt đầy thành khẩn: “Diệp thiếu, chú quên tôi đi.”
Tôi chỉ thừa dịp thời tiết tốt ra cửa bắt một gian, không cẩn thận chạy lệch sang phòng chú đánh cá nước tương mà thôi.
Đại ca! Cầu bỏ qua cho!
“Cô chính là người phụ nữ thứ hai sau thiên thần ma thuật khiến tôi muốn làm biến mất ngay lập tức.”
Viên Diệp Đình tái xanh mặt, không ai có thể làm nhục Viên Diệp Đình anh như vậy lần nữa còn có thể rút lui an toàn, con bé đáng chết này chắc chắn phải trả giá thật lớn!
Hứa Mễ Nặc đổ mồ hôi lạnh, nếu cô có lỗ tai lớn giống như động vật, chắc lúc này lỗ tai sẽ cụp hẳn xuống!
Từ khổ đã không còn biểu đạt nổi tâm tình của cô lúc này, ngoài cửa chợt có tiếng ồn ào, một nhóm đàn ông mặc đồng phục màu đen đi vào!
Oh my god, đây không phải là đoàn vệ sỹ giống như thần binh trên trời bên cạnh Diệp thiếu trong truyền thuyết hay sao?
Hứa Mễ Nặc lệ rơi đầy mặt, tình hình này đã không còn có thể thương lượng được nữa rồi!