Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bên tai ngứa ngáy, chóp mũi tràn đầy hơi thở quyến rũ khiến cho người ta mê loạn tâm trí của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc không tự chủ đỏ mặt lên, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, hơi bối rối nói: “ Diệp thiếu chúng ta mau đi lên nhà đi, không nên nữa thì sẽ đến giờ mẹ tôi đi chăm heo mất!”
... này! Người phụ nữ này chắc chắn là sát thủ tâm trạng!
Tuy nhiên, biểu tình sa sút tinh thần của cô ấy vì không muốn dính vào mình dù chỉ một giây, nhưng lúc nào cũng phải ở cạnh mình, lại làm mình cảm thấy rất sinh động.
Hứa Mễ Nặc giống như chú thỏ nhỏ, ngồi chồm hổm xuống chui ra từ khe hở nhỏ bên cạnh, chạy vào nhà giống như chú thỏ bị chó đuổi vậy.
Viên Diệp Đình chậm rãi xoay người, cũng đi theo.
Mười phút sau...
“A a, Diệp thiếu anh xem, nhấn chuông cửa lâu như vậy mà cũng không có ai ra mở cửa, có lẽ mẹ tôi không ở nhà đâu, tôi cũng không mang chìa khóa. Diệp thiếu, thân thể anh quý giá như vàng bạc, đứng ở đây lâu cũng không tốt, không bằng đi về trước, chờ ngày khác lúc mẹ tôi ở nhà, tôi sẽ đi đến đây cùng Diệp thiếu lần nữa, có được hay không?”
Hứa Mễ Nặc mặt đầy chân chó, bây giờ Diệp thiếu chính là trời, Diệp thiếu chính là đất, là ông chủ mà cô tuyệt đối không thể đắc tội!
“ Ừ, nhìn vào phân thượng em dỗ ông nội vui vẻ...” Viên Diệp Đình ưu nhã nâng tay lên.
Hứa Mễ Nặc vừa nghe thấy anh nói vậy đã cảm động đến mức muốn khóc lóc kể lể, rốt cuộc Diệp thiếu cũng hiểu đạo lý!
Nhưng Hứa Mễ Nặc còn chưa vui mừng được bao lâu đã nghe thấy Viên Diệp Đình nói tiếp: “Tôi cho em thêm một cơ hội nhấn chuông cửa, nếu mẹ vợ còn không mở cửa, tôi không ngại bảo vệ sỹ của tôi tiến lên mở cửa ra.”
“A a, những lời Diệp thiếu nói đều đúng cả, tôi...”
“Còn nhớ bức ảnh mà ngày đó tôi cho em xem ở trong nhà hàng hay không?”
Viên Diệp Đình nói đến đó thì ngừng lại, cũng dành thời gian để Hứa Mễ Nặc hiểu ý, nụ cười trên mặt cô cứng đờ, sau đó lại hơi chột dạ cười khan mấy tiếng.
“Ha ha, hôm nay Diệp thiếu đến nhà tôi làm khách, tôi thật sự thật sự rất vui rất là vui, nên đã đi nhầm tầng, thật ra thì nhà tôi ở tầng trên cơ, thật xin lỗi Diệp thiếu.”
Hứa Mễ Nặc khóc không ra nước mắt, sao cô lại quên mất ngay cả mình đi vào nhà vệ sinh bao nhiêu lần người này cũng có thể điều tra rõ, thì sao không biết nhà mình ở đâu, vào giờ phút này, cô chỉ có thể lặng lẽ nhỏ lệ ở trong lòng.
Mẹ, không phải là con muốn dẫn người về dọa mẹ sợ, con đã cố gắng lắm rồi!
Chờ lát nữa, mặc kệ xuất hiện tình huống gì, lão nhân gia mẹ cũng chắc chắn phải chống nổi đấy!
Hứa Mễ Nặc vốn nghĩ hộ gia đinh ở tầng dưới đã ròi đi kia thì căn nhà đó sẽ trống không, nên cô mới đưa Viên Diệp Đình tới đó gõ cửa, để anh ta ăn canh bế môn phải trở về nhà, không ngờ rằng nhanh như vậy đã bị Viên Diệp Đình nhìn thấu!