Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bây giờ trung tâm thương mại vẫn chưa đóng cửa, tôi sẽ đưa em đi mua áo khoác lông thu! Trời lạnh như thế này, nếu em bị cảm lạnh trái tim của anh cũng sẽ bị cảm theo!”
“Nhưng áo khoác lông thú đắt lắm, nhất là áo khoác lông thú chuyên bán trong những cửa hàng cao cấp, một chiếc cũng phải ít nhất hai triệu, nhưng lại vừa mềm vừa ấm áp vừa phong cách lại vừa đẹp...”
Mạc Tinh Nhu làm ra dáng vẻ chối từ, khẽ chớp chớp mắt tiếc nuối, liền làm ông chú Địa Trung Hải tổng tài bá đạo choáng váng đầu óc: “Mua mua mua! Anh sẽ mua mười chiếc!”
“Không không không, em chỉ cần một chiếc là đủ rồi... Tiền đều do anh cực khổ kiếm được, em không thể phung phí tiền của anh được. Anh chính là người đàn ông có năng lực nhất cũng là người quyết đoán nhất mà em từng gặp, em không thể lấy tiền của anh được.”
Ông chú nào đã nghe qua những lời thâm tình mùi mẫn như vậy bao giờ, trái tim phủ đầy mỡ kia đã bị Mạc Tinh Nhu nắm chặt lấy, lập tức mang theo Mạc Tinh Nhu rời khỏi hội sở cao cấp chạy thẳng tới cửa hàng cao cấp chuyên bán áo lông thú.
Ngay lúc Mạc Tinh Nhu chọn từng cái từng áo gần như là lấy tất cả áo khoác lông thú của cửa hàng đó xuống, thì bên này, chiếc áo cuối cùng trên người Hứa Mễ Nặc cũng đã bị Viên Diệp Đình xé tan nát.
Dưới lớp áo của Hứa Mễ Nặc, là làn da trắng nõn mịn màng, còn bởi vì thẹn thùng hoảng sợ mà phủ lên màu hồng chói mắt, ở trước thân thể cao lớn tráng kiện của Viên Diệp Đình, dáng vẻ cô càng đặc biệt nhu nhược yếu ớt.
Ánh mắt nóng bỏng của người trước mắt như muốn đốt thủng đầu óc của Hứa Mễ Nặc, không thể chống cự lại sức mạnh của Viên Diệp Đình, cô chỉ có chịu đựng.
Hứa Mễ Nặc muốn khóc, nhưng con người nào được lựa chọn cuộc đời của mình, thậm chí cô chỉ còn lại một khẩn cầu: Nhẹ thôi, đừng xé nát cô như dã thú xé nát con mồi...
Bên tai truyền tới tiếng chuông giờ, là từ tháp chuông của Viên thị, tiếng chuông truyền khắp toàn bộ Viên trạch, đại biểu một ngày mới vừa mới bắt đầu, nhưng ngày mai Hứa Mễ Nặc sẽ như thế nào?
Hứa Mễ Nặc chấp nhận nhắm mắt lại...
“Xin chào.” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng trầm thấp khàn khàn, lộ ra bầu không khí nóng bỏng lúc này.
Xin chào? Chào cái khỉ gì? Chào cái xử nữ sao?!
“Hôm nay, đã kết thúc.” Viên Diệp Đình dừng lại tất cả động tác, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Hứa Mễ Nặc: “Cám ơn.”
Cái gì? Tình huống gì vậy! Hứa Mễ Nặc kinh hoàng không hiểu gì, cô không biết Viên Diệp Đình có ý gì.
Nhưng mà, Viên Diệp Đình đã dừng tay lại! Mặc kệ bây giờ anh ta đang suy nghĩ cái gì hoặc là đầu óc đột nhiên bị cái gì ngăn chặn, anh ta dừng tay thì mình phải nhanh chân rút lui, Hứa Mễ Nặc liều mạng đứng dậy!
Rồi, thân thể của Viên Diệp Đình đột nhiên đập thẳng về phía Hứa Mễ Nặc! Hứa Mễ Nặc gần như là bị tức đến hộc máu!
“Này, Diệp thiếu, anh lui ra đi...” Hứa Mễ Nặc có cảm giác đau thương khi phải tự cứu lấy mình đang bị chôn ở trong phế tích.