Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sắp xếp cái em gái anh ấy, anh đừng có mà tự nói rồi tự trả lời được không?
Hứa Mễ Nặc phát run lên, diệm Đại thiếu gia, ngàn vạn lần anh đừng đi gặp mẹ tôi, mẹ tôi chỉ là nhân vật nhỏ dễ bị anh dọa sợ đến nỗi tăng huyết áp mất!
Còn nói muốn ngây ngốc cả ngày với tôi ở trong phòng, vừa tưởng tượng đến khả năng này... Hứa Mễ Nặc lại thống khổ che trái tim mình!
“Rất tốt, cháu mau đến thăm đi, cháu mau đến thăm đi.” Này, một giây trước vẻ mặt của Viên lão từ chững chạc ôn hòa biến thành mặt mày hớn hở là đang xảy ra chuyện gì vậy.
Cô như không theo kịp dòng suy nghĩ của ông, không sai, một giây kế tiếp cô lại nghe thấy lão gia tử nói: “Như vậy hương khói của Viên gia có hy vọng rồi, còn nữa, nếu nhà của cha mẹ vợ không thoải mái, thì cứ chọn mấy căn nhà đưa cho bọn họ, như vậy sẽ không có ai quấy rầy hai cái miệng nhỏ ngây ngô ở trong phòng nữa.”
Mấy, mấy căn nhà? Hứa Mễ Nặc chợt bị bị thế giới quan của thổ hào à, đứng hình!
Vì vậy mang người thân đến cửa cũng chẳng có vấn đề gì?!
Ơ này, ánh mắt hạnh phúc của ông nội khi nhìn vào cái bụng của cháu là thế nào vậy, có chết cháu cũng sẽ không ở trong cùng một căn phòng với Viên Diệp Đình đâu!
Hứa Mễ Nặc gần như là muốn lăn một vòng chạy mất dạng: “Ông nội, cháu cảm thấy cháu muốn ăn gì đó trước...”
Phía sau là âm thanh thổn thức tràn đầy hâm mộ: “Sống chung với Diệp thiếu ở trong cái lồng chim bồ câu vừa xoay người là có thể hôn được đối phương, trời ơi quá lãng mạn!”
“Hơn nữa còn là cả ngày nữa, vừa suy nghĩ đến đó là tôi cảm thấy thân thể của mình đều muốn tan chảy rồi!”
“Diệp thiếu còn chủ động nói muốn đi gặp bác gái đó, nghe nói đến ông trùm của tổ chức Yamaguchi Nhật Bản Diệp thiếu còn không thèm gặp, vậy mà anh ấy lại chủ động đi gặp một bà bác bình dân?”
Bla bla bla...
Hai người Sở Thiến Thiến và Lục Anna nghe được, lại hận không thể hủy diệt Hứa Mễ Nặc!
- -----------