Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Huống chi, mấy nghệ nhân này đã làm diều mấy thập niên rồi, sao có thể không bay nổi chứ?
Chỉ có thể nói, cô bé à, cô không hiểu người có tiền lại có thể tốn tiền như vậy.
Nếu Hứa Mễ Nặc biết mỗi con diều bị cô làm hỏng đều có giá hơn một . Tệ thì có lẽ cô sẽ không giữ vững ý kiến của mình như vậy.
Nhắc cũng cảm thấy kỳ quá, thứ ở trong tay Hứa Mễ Nặc rất khó khăn nhưng ở trong tay Viên Diệp Đình thì ại ngoan ngoãn nghe lời.
Viên Diệp Đình di chuyển nó đi đông thì nó cũng không dám đi tây, để nó đi sang hướng nam thì nó cũng không dám chạy hướng bắc.
Hứa Mễ Nặc thấy anh dễ dàng để con diều cô vật vã điều khiển, Hứa Mễ Nặc trợn trừng hai mắt.
Cái này, đây là kỳ thị sao?
Bây giờ cô đến mức ngay cả một con diêu cũng có thể bắt nạt được cô à.
Hứa Mễ Nặc cảm thấy khóc không ra nước mắt, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình. Ngay cả Ninh Tiệp không hề có cảm xúc cũng cực kỳ đồng tình với cô.
Vốn dĩ Hứa Mễ Nặc còn không khổ sở như vậy nhưng thấy tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ‘Chúng tôi biết không phải lỗi do cô’, cô cũng sắp khóc rồi.
Mọi người không phải người tốt. Hứa Mễ Nặc suy nghĩ.
Viên lão gia thấy Hứa Mễ Nặc như vậy thì cảm thấy buồn cười, cô nhóc này cũng thật dở hơi.
Nhưng mà trên thế giới này vẫn còn một người tốt, Viên Diệp Đình thấy vẻ mặt đầy tủi thân của Hứa Mễ Nặc, rốt cuộc cũng từ bi ra tay cứu cô.
Anh đưa dây dù tới bên cạnh Hứa Mễ Nặc: “Không phải muốn thả sao, đến đây đi!”
Hứa Mễ Nặc nhìn anh chấp nhận để cho cô chơi diều, quên hết mọi chuyện xảy ra, vui vẻ chảy qua.
Viên Diệp Đình thấy cô đầy vui vẻ chạy về phía anh, không biết tại sao anh cảm thấy trái tim mềm nhũn.
Hứa Mễ Nặc cầm dây diều trong tay anh, bắt đầu kéo kéo. Không được mấy lần, con diều đang bay vững vàng trên bầu trời bị cô kéo nghiêng trái nghiêng phải, sắp sửa rơi xuống đất.
“A, a! Nói lại rớt rồi, làm sao bây giờ?” Hứa Mễ Nặc cố gắng nhưng vẫn không thể nào khống chế con diều bay lại ổn định như cũ.
Viên Diệp Đình thở dài, giữ lấy dây diều cũng không thả tay Hứa Mễ Nặc ra mà nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo dây.
Vừa kéo, anh vừa nói với Hứa Mễ Nặc: “Em không cần dùng sức như vậy. Nhẹ một chút, chậm một chút thì nó sẽ ổn thôi!”
Giọng nói Viên Diệp Đình trầm thấp, có chút bất đắc dĩ khiến Hứa Mễ Nặc chìm đắm. Cô căn bản không nhớ Viên Diệp Đình nói cái gì. Từ lúc lưng cô dựa vào lồng ngực anh, đầu óc cô đã không suy nghĩ được gì.
Quả nhiên, hồng nhan họa thủy, cổ nhân nói không sai chút nào.
Nhìn bóng lưng thân thiết của hai người họ, mọi người không ngừng than quá đáng yêu rồi.
Viên lão gia hài lòng nhìn hình ảnh này, cười không nói lời nào.
Nhưng Ninh Tiệp đứng bên cạnh như có điều suy nghĩ.
Ông cụ nhìn dáng vẻ của Ninh Tiệp. Thật ra thì vô tình cậu đã thay đổi. Trước kia, Ninh Tiệp luôn có chút ác liệt không tương xứng với tuổi tác. Mấy ngày nay, bị Hứa Mễ Nặc dày vò khiến cho cậu có sức sống của độ tuổi này.
Khi nhìn người ở Viên gia, cậu cũng không còn vẻ mặt hận ý với mọi người. Cho dù, có đôi lúc vẫn tránh sự tiếp xúc với bon họ nhưng không hung ác như con thú nhỏ bị thương trước kia đã tốt lắm rồi.
Những điều này đều là công lao của Tiểu Nặc.