Phương Lê tạm thời nghỉ học ở nhà, mỗi ngày ngoại trừ ăn uống ưỡn ẹo ra thì chính là ra sân ngắm chim hoặc đứng chỉ điểm vũ đạo cho Vưu Nhiên.
Còn bên Nhạc Văn Hi thì khi chuyển đến căn nhà gần trường, được Nhạc Lâm Hoa ở cùng hai ngày đầu, sau đó bà để lại hai người giúp việc để chăm sóc cho y rồi hứa sẽ đến thăm y thì mới đi về Diêm gia. Chính là khi bà về nhà thì đã gọi luật sư đến để kiểm kê số bất động sản mà bà sở hữu.
Kiểm tra liền thấy có vài điền trang và bất động sản mua đã lâu không nhìn đến xém chút đã quên, chính là kiểm kê cùng nhân viên và có luật sư xong thì bà lại gọi Phương Lê lên phòng.
Đem giấy tờ bất động sản cùng tài sản hiện kim của bà nói rõ ràng cho Phương Lê biết, sau đó chỉ cậu sau này phân ra cho mấy đứa nhỏ như thế nào, bắt Phương Lê phải ghi nhớ. Chính là Phương Lê tuy biết tài sản của Nhạc lão phu nhân nhiều nhưng không ngờ lại đồ sộ đến thế này, cậu liền nhớ lại kiếp trước sau khi Diêm Mặc Nghiêu chết thì tài sản dưới danh nghĩa của hắn đều chuyển hết cho Nhạc Lâm Hoa, sau đó bà lại chia ra cho Nhạc Văn Hi và các ca ca của y. Chỉ là trong phần đó Nhạc Văn Hi chiếm khá nhiều, Phương Lê càng nhiều đến càng cảm thấy bọn người Nhạc Văn Hi đúng là thứ trời đánh, ngồi không hưởng lợi.
Mà hiện tại Nhạc Lâm Hoa lại đem tất cả tài sản chia ra cho cháu nội, chỉ giữ lại một phần nhỏ để chia cho đám Nhạc Văn Hi. Phương Lê nghe cũng hiểu, vì bà vẫn chưa biết chuyện của đám Diêm Khải Tuấn nên trong lòng bà ít nhiều còn tình cảm bà cháu mấy năm nay. Chính là Phương Lê cũng thật muốn biết biểu cảm của Nhạc lão phu nhân khi biết tất cả mọi chuyện thì sẽ thế nào nhỉ?
.......
Nửa tháng sau, Phương Lê đang nhãn nhã ngồi ăn trái cây thì biết được tin Diêm Khải Tuấn bị tai nạn té từ trên cao xuống, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện, nhưng khi nhóm người Diêm Mặc Nghiêu đến thì Diêm Khải Tuấn lại biến mất. Phương Lê không khỏi nhíu mi nhìn Diêm Mặc Nghiêu mà hỏi.
" Gã bỏ trốn sao anh? Có thể tìm ra được không?"
" Tìm không được cũng không sao, nếu gã trốn được cứ để gã trốn, để gã cảm nhận cái gì gọi là con chuột dơ bẩn người thấy người đập." Diêm Mặc Nghiêu bình thản trả lời, bàn tay còn đặt trên vai Phương Lê nhẹ nhàng vuốt ve.
Chính là qua một khoảng thời gian, Nhạc Lâm Hoa đang ngồi trên sofa uống trà xem sách thì nghe động, liền xoay sang thấy bảo tiêu đang đẩy xe lăn của Diêm lão gia tử vào, khiến bà liền nhíu mi nhìn qua Diêm Mặc Nghiêu đang ôm Phương Lê thì thầm gì đó mà nói.
" Sao đưa ông ta về hôm nay cũng đâu phải tết."
" À, hôm nay nhà chúng ta có một chuyện cần phải công bố, ông ta là nhân vật chính, không thể thiếu." Diêm Mặc Nghiêu ngước lên nhìn lướt qua Diêm lão rồi nói
" Chuyện gì vậy?" Nhạc Lâm Hoa nghi hoặc hỏi lại.
" Chờ lát nữa đầy đủ người rồi thì ngài sẽ biết." Diêm Mặc Nghiêu nói xong lại xoay sang Phương Lê áp môi vào tai Phương Lê nói gì đó, rồi còn hôn hôn lên vành tai vợ nhỏ.
Nhạc Lâm Hoa chú ý tới Diêm lão gia tử tay chân đều bị cột vào trên xe lăn, liền khồng hiểu: “ sao tự dưng lại trói tay chân ông ta lại vậy? Ông ta giờ ngoại trừ thần trí không minh mẫn, còn phát điên nữa sao??”
“Hiện tại thì chưa điên, nhưng lát nữa không biết có phát điên hay không, trói lại ngừa trước." Diêm Mặc Nghiêu đảo ánh mắt nhìn qua Diêm lão mà nói.
Phương Lê ngồi nhưng bộ dáng nhũn ra không khác gì cái bánh mèo, cả người đều dựa hết vào ngực Diêm Mặc Nghiêu, ánh mắt thì nghiêm túc quan sát Diêm lão gia tử mà thầm nghĩ. Quả thật người từng đứng đầu gia tộc không thể nào là kẻ hiền lành, Diêm lão cư nhiên có thể giả ngây giả dại mà ẩn nhẫn nhiều năm như vậy mà người khác không nhận ra quả thật quá đáng sợ.
Diêm Mặc Nghiêu tâm cơ, tàn nhẫn cùng ẩn nhẫn như vậy đại khái là di truyền từ Diêm lão, chứ nếu di truyền từ Nhạc lão phu nhân xem như Diêm Mặc Nghiêu xong đời, có khi bị người bán còn hướng người cúi đầu cảm tạ.
Phương Lê bỗng giật mình nhớ lại đêm ngày đó, cậu cảm nhận được ánh nhìn kì quái không rét mà run lúc đó không tìm ra được ai, thì ra là từ người mà cậu không bao giờ nghĩ đến, một lão nhân bộ dạng si ngốc ngồi xe lăn.
Chính là lục đục có người đến, họ ngồi ở ghế đối diện khi bảo tiêu của Diêm gia đều đứng phía sau lưng ghế. Chính là Phương Lê nhìn nhóm người không quen biết kia, chỉ có Nhạc lão phu nhân liền sửng sốt, ánh mắt bà nhìn về phía người phụ nữ khá lớn tuổi cảm thấy có chút quen, nhưng lại không nhớ được là ai. Chỉ là khi ánh mắt căm hận của người phụ nữ kia lườm về phía Nhạc Lâm Hoa thì bà mới hốt hoảng mà nhận ra.
" Lưu Hân Phân.... Là bà ta sao?" Nhạc Lâm Hoa hướng Diêm Mặc Nghiêu tìm xác nhận, chính là hắn nhàn nhạt gật đầu nói
" Không sai, là bà ta, còn kẻ ngồi xe lăn bên kia chính kà đứa con trai thứ bả, còn đứa nhỏ gầy kia là con út."
Nhạc Lâm Hoa đột nhiên cười cười, nhìn Lưu Hân Phân mà nói: “Thật là không nghĩ đến, sao chỉ mấy năm bộ dáng của ngươi như cái nùi giẻ vậy, ta nhớ ngươi còn nhỏ hơn ta mấy tuổi cơ mà?"
Nhạc Lâm Hoa là cố tình nói vậy, kỳ thật bà biết rất rõ khi Diêm Mặc Nghiêu lật đổ Diêm lão mà trở thành gia chủ Diêm gia thì mẹ con Lưu Hân Phân cũng không khác gì con chuột chỉ biết lẩn trốn, Diêm Mặc Nghiêu không muốn bắt họ về nhưng vẫn cố tình thả tiếng cho người đi tìm họ để tạo ra phiền toái, quả thật có thể nói là không một ngày sống yên, so với Nhạc Lâm Hoa ngày nào cũng chỉ dưỡng nhan rồi dạo phố được người hầu hạ thì cuộc sống của Lưu Hân Phân chính là ở tầng đáy xã hội.
Nhạc Lâm Hoa còn đứng dây bước đến trước mặt Lưu Hân Phân, hai tay khoanh trước ngực ánh mắt đảo qua đánh giá ba mẹ con họ rồi mỉm cười mà nói.
" Hầy... Nhìn cũng thấy tội tội, cô xem đó bản thân cô có hai đứa con vậy mà không có đứa nào kết hôn, cháu cũng chả có nột móng.... Ấy, tôi quên nữa, con cô đâu có khả năng sinh dục!!"
Lưu Hân phân dùng sức cắn răng, ánh mắt tràn đầy hận ý hung hăng trừng Nhạc Lâm Hoa.
Nhạc Lâm Hoa lắc đầu cảm thán nói tiếp: “ tôi vẫn còn nhớ, bộ dáng ôn nhu dịu dàng trước kia của cô, sao mới mấy năm lại như thế này? Cô nói xem sao phải tự hành hạ mình ra nông nỗi như vậy hả? Mấy năm nay Mặc Nghiêu đều sai người đi tìm mẹ con cô về để đoàn tụ cùng lão Diêm dù gì trước đây hai người tình chàng ý thiếp có chết cũng không rời, vậy mà sao mẹ con cô lại trốn không chịu về vậy? Dù gì đây cũng là quê hương của cô, sao phải trốn ở dị quốc tha hương làm gì?"
Nhạc Lâm Hoa vừa nói, vừa bước trở lại sofa chính là tầm mắt bà đảo qua ba mẹ Diêm Khải Tuấn đang cúi đầu đứng một bên mà khó hiểu nhìn Diêm Mặc Nghiêu.
" Sao hai người này cũng ở đây vậy?"
" Hai người này có mặt cho đủ người, ngài đừng để ý đến họ."
Diêm Mặc Nghiêu nói xong thì đứng dậy bước đến trước mặt Diêm lão, đưang trước mặt ông ánh mắt nhìn xuống mà nói.
" Ngài nhìn xem người phụ nữ ngài yêu nhất cùng mấy đứa con của ngài ta đưa họ trở về đoàn tụ với ngài rồi kìa, cần chi phải cực khổ giấu diếm như vậy? Mấy thứ báo cáo giấy tờ của Diêm Khải Tuấn hiện tại đều trong tay ta, ngài muốn ta ném tất cả trước mặt ngài thì ngài mới thôi diễn trò, đúng không?"
Chính là sau câu nói của Diêm Mặc Nghiêu thì Diêm lão ngồi trên xe lăn lại chậm rãi ngẩng đầu, biểu tình không hề si ngốc, ánh mắt cũng rất minh mẫn. Khiến Nhạc Lâm Hoa khiếp sợ đến ngẩn cả người, bà cảm thấy sợ hãi và không thể tin được Diêm lão có thể giả vờ là kẻ ngốc mười mấy năm mà bà không hề hay biết.
Nhưng khác với Nhạc lão phu nhân thì Diêm Mặc Nghiêu vẫn rất bình thường, ánh mắt nhìn Diêm lão cũng đầy lạnh nhạt, môi cũng nở nụ cười lạnh.
" Khổ cho ngài giả ngu mười mấy năm như vậy, ta cũng quá khinh thường ngài rồi.... Nhưng nói gì thì ta cũng có chút bội phục ngài. Chỉ tiếc kiếm củi bảy năm thiêu một giờ, kế hoạch an bài chu đáo chặt chẽ nhiều năm như vậy mà cuối cùng cũng thất bại như mười năm trước, cảm giác của ngài thế nào?"
“Khải Tuấn đâu rồi?” Diêm lão gia tử dùng giọng điệu nghẹn ngào lên tiếng hỏi.
" Ta cũng muốn đem nó về để gia đình ngài đoàn tụ, nhưng nó lại nhất quyết không chịu, còn nhảy sông nữa. Ngài nói xem.... "
“Diêm Mặc Nghiêu!!” Lưu Hân Phân tê tâm liệt phế la lớn: “ mày là thứ súc sinh, mày chẳng những hại thằng hai nhà tao, giờ mày lại giết cháu nội tao, mày không phải là người. Mày sẽ bị báo ứng!!!"
Bảo tiêu đứng sau lưng mấy người Lưu Hân Phân, vừa thấy hành động của bà liền vươn tay giam lấy bả vai bà ta mà ấn xuống ghế, Diêm Mặc Nghiêu mặc Lưu Hân Phân phát rồ, nhàn nhã bước đến trước mặt bà ta.
" Bà nói con trai bà tôi hại chết, rồi cả cháu nội của bà nữa sao? Tôi khi nãy có câu nào nói cháu bà chết ư, nếu bà muốn nó chết đến vậy thì tôi đành phải giúp bà thôi."
Diêm Mặc Nghiêu nói xong thì nhếch môi một cái, hứng thú nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lưu Hân Phân, thì giọng nghèn nghẹn của Diêm lão lại vang lên.
" Rốt cuộc con muốn thế nào, mới chịu tha cho Khải Tuấn?"
" Ngài có tư cách bàn điều kiện với ta sao?"
Diêm Mặc Nghiêu châm chọc nói tiếp: “ mọi thứ ngài làm mười năm nay đều bị ta đào ra hết, mấy sản nghiệp ngài âm thầm kinh doanh ta cũng chướng mắt, ngài lấy cái gì để ra điều kiện?"
Diêm lão gia tử nhìn Diêm Mặc Nghiêu lại lần nữa hỏi: “ vậy con muốn thế nào?”
“Ta lúc trước kết hôn ba lần, thì sau đó ba người phụ nữ đều ngoài ý muốn mất mạng, ngài nghĩ xem trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy? Ta mấy năm nay bỏ không ít công sức mà điều tra nhưng cũng không có kết quả, ta còn tự nghĩ bản thân mình đúng là có cái mệnh sát thê.... Nhưng nào ngờ, khoảng thời gian gần đây ta điều tra được vài thứ khá thú vị, nhưng vẫn chưa thể gọi là chứng có được... Hiện tại ta chỉ muốn hỏi ông, ông vẫn không chịu nhận đúng hay không?"
Diêm Mặc Nghiêu nói gần cuối thì giọng càng nặng khiến Diêm lão từng trải cũng một phen sợ hãi. Vội vàng phủ nhận, ông hiện tại hơn sáu mươi nếu nhận tội thì quãng đời sau của ông phải ở trong sống sắt tù giam rồi.
" Được rồi, nếu ông không nhận cũng không sao, ta tin chắc bản thân cũng có thể đào ra nhiều chứng cứ hơn. Nhưng trước đó ta phải nói cho ông biết một điều.... Chứng cứ về việc uy hiếp Ngụy Thạc Ninh gây hại cho Phương Lê, rồi phạm tội kinh tế, trốn thuế buôn lậu, uy hiếp, lập tín dụng đen.. cũng đủ cho thằng cháu nội của ông sờ bức tường nhà giam đến hết đời nhỉ?"
Diêm lão nghe Diêm Mặc Nghiêu nói cả người đều run sợ, nhưng vẫn cố duy trì vẻ trấn định của mình, nhưng bàn tay lại nắm chặt tay cầm xe lăn.
" Dù gì chúng ta cũng là cha con, con mấy năm nay đưa ta vào viện điều dưỡng, để người trông coi không khác gì phạm nhân, bây giờ còn muốn ta ngồi trong nhà lao mới chịu hay sao?"
" Trước nay ta đối với ông chưa đủ nhân từ hay sao?" Diêm Mặc Nghiêu dừng lại, ánh mắt nhìn Diêm lão như muốn xuyên vào linh hồn khiến ông ta bất giác run rẩy, hắn nói tiếp:" lúc Lưu Hân Phân bày mưu hại chết ta, ông lại dung túng bao che cho bà ấy, ông lúc đó có nghĩ đến tình cha con? Ông đem sản nghiệp Diêm gia cho đứa con ngoài giá thú thừa kế, có nghĩ đến ta cũng là con ông...???" Diêm Mặc Nghiêu hừ một tiếng vô cùng không miệt nhìn Diêm lão.
" Hơn nữa ông làm mọi cách để đưa đứa cháu nội của ông là Diêm Khải Tuấn vào Diêm gia để làm con nuôi của ta, ông âm mưu muốn gã thừa kế sản nghiệp của ta, giờ lại nói tình nghĩa cha con sao?"