Phương Lê biết ở nhà sẽ trốn không thoát, hơn nữa mấy ngày nữa cậu còn phải đi học. Muốn trốn cũng không biết phải trốn đi nơi nào? Nhưng trong lòng lại cực kì khó chiụ, như tâm lí nổi loạn của đám trẩu. Diêm Mặc Nghiêu càng cấm đoán cậu càng muốn làm ngược ý, để xem hắn có thể làm gì.
Ý đồ dạt nhà bị Diêm đổng phát hiện, Phương Lê đành nằm trên giường giả chết.
Chính là cậu lại phát sót, khi không lại phát sốt, không làm gì lại phát sốt. Nhưng đến bệnh viện chích thuốc hạ sốt sau hai ngày lại sốt tiếp, khiến Diêm Mặc Nghiêu cũng lo lắng mà làm kiểm tra toàn diện cho Phương Lê. Chính là kết quả cũng không có vấn đề gì lại càng khiến Diêm Mặc Nghiêu lo lắng hiện, nếu cứ tiếp tục như vậy hoài Phương Lê nhất định xảy ra vấn đề.
Phương Lê nằm trên giường bệnh, Diêm Mặc Nghiêu ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Phương Lê, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của cậu, cuối cùng hắn cũng phải hỏi.
" Bảo bối, nói cho anh biết, rốt cuộc trong lòng em đang suy nghĩ cái gì được không?"
Phương Lê hiện tại đang sốt, đầu choáng, mắt hoa, còn mơ hồ mở miệng yếu ớt nói.
" Tôi không muốn một mối quan hệ không minh bạch, trong lòng tôi chỉ có hai lựa chọn. Một là kết hôn, một là cắt đứt hoàn toàn, khi đó sẽ không liên hệ không gặp mặt không còn chút quen biết gì. Tuy trong lòng khó chịu.... Nhưng dù khó chịu tôi cũng muốn có một đáp án."
Khi ba mẹ qua đời, quả thật Phương Lê chịu rất nhiều ủy khuất, cũng một thân một mình từ rất lâu, cậu thật sự muốn có một cái gia đình, một người thật lòng yêu thương trân trọng cậu, cậu muốn một mối quan hệ minh bạch công khai.
Cậu thật sự thương Diêm Mặc Nghiêu, cậu cũng biết Diêm Mặc Nghiêu thương cậu, tuy rằng nói sẽ từ từ công khai hơn nữa sẽ kết hôn, nhưng cậu không biết phải chờ đến bao giờ, cậu sợ lời hứa phải chờ mà không có thời gian chính xác.
Mà Diêm Mặc Nghiêu đã sớm đã đoán trước sẽ như vậy, hắn liền thở dài sau đó đứng dậy, bước đến bên cửa sổ để nhìn ra khung cảnh bên ngoài, hắn thật sự không biết chọn lựa thế nào.
Diêm Mặc Nghiêu cả lòng rối ren, trước đây dù bị người thân hãm hại hắn vẫn bình chân như vại mà yên lặng ngủ đông, sau đó một kích vùng dậy khiến đối thủ trở tay không kịp, nhưng giờ hắn lại không biết phải làm thế nào. Hắn muốn một cái Định Tâm Phù.
Diêm Mặc Nghiêu bước ra khỏi phòng sau đó an bài người chăm sóc cẩn thận cho Phương Lê mà tự lái xe đến một nơi.
Nơi hắn đến không xa lạ đó chính là chùa Từ Ân. Từ trước đến nay hắn không tin Phật, tuy rằng vài lần cùng mẹ đến chùa nhưng Diêm Mặc Nghiêu chưa bao giờ trò chuyện cùng đại sư thầy. Mỗi lần đến hắn đều vội vàng thắp nén nhang rồi lại vội vàng rời đi.
Nhưng lần này hắn chủ động đến chùa là có chuyện muốn hỏi đại sư thầy, cũng là thúc công của Phương Lê, hàn huyên hơn tiếng hắn mới rời đi.
Khi trở lại bệnh viện, Diêm Mặc Nghiêu vào phòng lại không thấy Phương Lê trên giường, cho rằng Phương Lê đi toilet hắn vào toilet cũng không thấy cậu đâu, một linh cảm không tốt nhanh chóng tràn đến.
Phương Lê không thể rời đi từ cửa trước, nếu vậy khi hắn vào bảo tiêu sẽ báo cáo cho hắn biết, chính là bảo tiêu bên ngoài lại không ai nhận ra Phương Lê biến mất.
Diêm Mặc Nghiêu đứng giữa phòng, cả người đều toả ra khí lạnh, bảo tiêu cùng nhóm trợ lí cũng xanh mặt đổ mồ hôi hột, chỉ biết im lặng đứng cúi đầu. Bọn họ không nghĩ tới Phương Lê dám đào tẩu, cho nên chỉ bảo hộ an toàn cho cậu, mà không cảnh giác cậu bỏ trốn.
" Đến phòng điều khiển." Khuôn mặt Diêm Mặc Nghiêu trầm trọng, lúc hắn tức giận số lượng từ ngữ càng ít.
Trợ lí nhanh chóng dẫn đường, Diêm Mặc Nghiêu cũng nhanh chóng bước. Khi đến phòng điều khiển, trợ lí nhanh chóng báo số phòng mà Phương Lê nằm, đây là tầng cao cấp nên camera gắn không ít. Chính là xem một lúc trợ lí liền báo.
" Phương Lê thiếu gia từ cửa sổ muốn thoát hoàn toàn không có khả năng, chỉ có một cách chính là thời điểm hộ lí vào đổi thuốc cậu ấy đã lẻn lên xe đâỷ, tuy là xe đẩy nhỏ hẹp nhưng bản thân cậu ấy học vũ đạo người mềm dẻo hẳn có thể nấp vào để được đẩy ra bên ngoài."
Nhưng một điều đặc biệt là không có camera nào quay lại được cảnh cậu trốn ra bệnh viện bằng đường nào, cứ như là tàng hình vậy.
Điều đó càng khiến Diêm Mặc Nghiêu tức giận hơn. Tuy rằng Phương Lê có chút phương diện nhìn khá ngu ngốc, nhưng từ nhỏ đến lớn đều đứng hạng quả thật chỉ số thông mình của cậu không hề thấp, khác biệt chính là cậu có động não để làm hay không thôi. Mà lần động não này xém chút khiến Diêm đổng lên tăng xông.
" Đi tìm, trong vòng hôm nay phải tìm ra em ấy đang ở đâu."
Diêm Mặc Nghiêu nhắm mắt cưỡng ép nỗi tức giận muốn đập đồ, nhóm trợ lí vừa nghe lập tức hành động, bọn họ không thể nhàn rỗi, lần sai lầm này để họ phát huy được chính thực lực của mình.
Phương Lê lên máy bay ngồi một đêm, đến sân bay liền leo lên taxi chở đến khách sạn. Nghỉ ngơi một chút liền tắm rửa thay quần áo sau đó chân trần mà đi trên bờ cát.
Cậu nhìn bờ biển rộng mênh mông trước mặt cảm thấy thật sự thoải mái, bảo nhiêu buồn bực ức chế như được gió biển thổi đi mất, cả người thả lỏng không ít. Đây cũng là nguyên nhân Phương Lê thích biển.
Chính là ngồi bó gối mắt chăm chú nhìn biển đến phát ngốc, lại cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm. Phương Lê liền xoay đầu nhìn, quả nhiên Diêm Mặc Nghiêu đang đứng phía sau nhìn cậu.
Phương Lê đứng dậy chắp tay sau lưng, cúi đầu trầm mặc trong chốc lát mới nhìn về phía Diêm Mặc Nghiêu bất mãn mà nói.
" Chú tới đây nhanh quá vậy, tui ngồi chưa nóng đít chú đã tới rồi, không để tui hít thở tự do một chút được sao?"
" Em hết sốt rồi sao?"
Diêm Mặc Nghiêu bước đến vươn tay thử nhiệt độ trên trán Phương Lê
" vừa đến đây là tui hết sốt luôn. Tui biết chú sẽ đến mà, nhưng không ngờ chú lại đến nhanh như vậy, còn chưa hưởng thụ được chút tự do nào."
Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê bĩu môi lầm bầm, bao nhiêu tức giận trong lòng giống như bị nước tạt mà xẹp hết, hắn luyến tiếc đứa nhỏ này.
Phương Lê thấy hắn không nói cũng không im lặng, tiếp tục nói.
" Chú biết sao tui đến đây không?"
" Tại sao?"
" Tại vì lần trước chú đưa tui đến đây nhưng lại bỏ tui lại không đưa tui về, tui cảm thấy rất khó chịu..... Cho nên lần này, anh có đưa em về không?"
Phương Lê nghiêm túc nhìn hắn mà hỏi, Diêm Mặc Nghiêu nhìn cậu hồi lâu sau đó vươn tay ôm cậu vào lòng ghì thật mạnh như muốn dung nạp đứa nhỏ vào người của hắn.
" Đưa về, anh sẽ đưa em về nhà của chúng ta."
" Nhà của chúng ta là ý gì?"
" Sau khi về liền kết hôn."
Phương Lê ngây ngẩn cả người, tuy rằng cậu dự cảm lần này Diêm Mặc Nghiêu sẽ đưa ra đáp án, nhưng hắn lại nói kết hôn khiến cậu không thể bình tĩnh nổi. Phương Lê nhắm mắt cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Diêm Mặc Nghiêu, quả thật cậu rất thích cảm giác được người đàn ông này nâng niu yêu thương.
Diêm Mặc Nghiêu ôm Phương Lê lại lo lắng cậu đứng ngoài này bị gió thổi lâu sẽ sốt lại, nên hắn vội vàng nắm tay đưa Phương Lê trở về khách sạn.
Cả hai đang ăn cơm Phương Lê lại nói.
" Em muốn ăn bánh kem giống lần trước."
" Bệnh còn ăn bánh kem cái gì. Lần trước tiêu chảy đến cấp cứu em quên rồi sao?"
Phương Lê vừa nghe liền sửng sốt, nhưng sau đó liền bĩu môi bất mãn.
" Nhưng anh cũng chả đến nhìn xem một cái."
" Anh chăm cho em cả đêm, vậy mà không nhìn em ư?"
" Thiệt không?" Phương Lê nghĩ nghĩ lại nói tiếp:" vậy sao anh không nói em biết, em cũng đâu có khả năng tiên đoán nên sao biết được. Sau này anh có làm gì cũng phải nói cho em biết, như vậy mới được."
Diêm Mặc Nghiêu bất đắc đĩ chỉ biết cười cười sau đó nhìn menu mà gọi món. Chờ đồ ăn được đem lên, Phương Lê ăn được hai đũa lại nói.
" Tuy là em rất muốn kết hôn với anh, nhưng nghĩ kĩ lại em cảm thấy là em bắt buộc nên anh mới chọn như vậy, nên thấy có chút không cam lòng.
“……” Diêm Mặc Nghiêu khó hiểu nói: “Có cái gì khác nhau sao?”
" Sao lại không khác. Đó không phải cảm giác em mong muốn." Phương Lê lắc đầu sau đó lại thở dài nói tiếp:" bất quá bây giờ anh có hối hận cũng không kịp nữa rồi, em đồng ý thì xem như anh đã là người của em."
Phương Lê trong quá trình đến kết hôn với cậu, đầu tiên là được người mình thương theo đuổi, sau đó cả hai yêu đương, rồi cầu hôn, mới đến kết hôn rồi cũng nhau sống đến đầu bạc răng long.
Nhưng Diêm Mặc Nghiêu lại bị cậu ép buộc mà đưa ra quyết định, nên không giống với quá trình của cậu. Nhưng như vậy thì đã làm sao Diêm Mặc Nghiêu muốn kết hôn cùng cậu, cậu cũng đã đồng ý gả cho người đàn ông này, quá trình không giống nhưng kết quả đúng ta là được.
Trên thế giới này trừ bỏ Diêm Mặc Nghiêu cậu cũng không muốn gả cho người nào khác. Về phương diện khác, cậu cũng không muốn Diêm Mặc Nghiêu bất ngờ mất mạng như kiếp trước, cậu muốn cùng hắn đi qua kiếp nạn, vượt qua nó sẽ chứng minh được cậu chính là người dành cho hắn và chứng minh được cái mệnh khắc thê của hắn chỉ là ba xàm.
Hai người ngày hôm sau thì về nước, Phương Lê vẫn nhây cái vụ ăn bánh kem với Diêm Mặc Nghiêu, còn nói luôn cái bánh kem lần trước đã hư rồi ăn không ra mùi vị.
" Ai biểu em không yêu quý bản thân? Nếu em khoẻ anh đã cho em ăn, còn giờ nhìn thân thể mình đi, đây là giáo huấn cho em cái tội không biết yêu thương bản thân mình."
Diêm Mặc Nghiêu hoá thân thành cha già mà dạy dỗ con trai, sạc cho Phương Lê một trận ra trò, sẵn xả luôn ức chế vì Phương Lê dám bỏ trốn. Nhưng nói được một chút thì lại thấy đứa nhỏ đứng gục mặt liền không nỡ nói nữa, vội vàng ôm Phương Lê vào ngực, vuốt ve tóc cậu thở dài mà nhả ra câu cuối.
" Lần sau tới đó, anh gọi người làm cái bánh tầng siêu to khổng lồ cho em, chịu không?"
" Lần sau tới đó là hưởng tuần trăng mật sao?" Phương Lê ghé vào ngực Diêm Mặc Nghiêu ngửa đầu tròn mắt nhìn hắn mà hỏi.
“ em cứ nghĩ thêm đi, đến đó rồi nói tiếp."
" Em nghĩ đến đó luôn rồi, hưởng tuần trăng mật."
Phương Lê cọ cọ bờ ngực to rộng của Diêm Mặc Nghiêu, cậu muốn đến đó vì nơi đó là nơi đặc biệt có ý nghĩa. Nơi đó là lần đầu tiên Diêm Mặc Nghiêu đưa cậu đến, còn tổ chức sinh nhật cho cậu, là nơi cậu xác định bản thân đã thương hắn. Là nơi hắn ngỏ lời kết hôn với cậu. Cho nên nơi đó chính là nơi hưởng tuần trăng mật hợp nhất.