Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn cũng không về phòng của họ mà cùng đến phòng của Nhạc Văn Hi.
Khi cửa phòng đóng lại sắc mặt của Nhạc Văn Hi liền khó coi
" Không lẽ nãi nãi sẽ nhận nuôi Phương Lê sao? Sau này nó sẽ là người của Diêm gia, nó cùng chúng ta sống dưới một mái nhà ư?"
" Dựa vào lời của nãi nãi anh nghĩ hình như là vậy đó." Diêm Học Ấn nói tiếp: " khi nãy nãi nãi nói em đưa Phương Lê đi tham quan nhà để quen hoàn cảnh, còn không được hờ hững với cậu ta, còn bảo cậu ta xem đây là nhà mà tự nhiên, thái độ thì ân cần nồng nhiệt còn không phải muốn nhận nuôi cậu ta thì còn là gì nữa."
Diêm Bác Phong càng nghe càng tức giận lại khó hiểu.
“Chúng ta chỉ đi du lịch ngày, vậy mà nãi nãi lại muốn nhận nuôi thằng đó, trước đây chưa nghe nãi nãi biết nó. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra chứ."
Nhạc Văn Hi vô cùng khủng hoảng, y hiện tại vô cùng sợ, Phương Lê trước nay đều đè y một cái đầu, chỉ từ khi y được Diêm giá nhận nuôi y mới cảm thấy hơn Phương Lê, nếu như giờ đây Phương Lê cũng bước chân vào Diêm giá, vậy y còn gì nữa....
" Văn Hi, Văn Hi, em làm sao vậy?"
Diêm Bá Phòng thấy sắc mặt Nhạc Văn Hi có chút không đúng vội vàng mà hỏi
" Chỉ là em nhớ đến thái độ trước đây của Phương Lê và ba mẹ nó, bóng ma trong lòng không thể tiêu trừ, hơn nữa ba mẹ nó lại hại chết ba mẹ của em, giờ nó lại vào Diêm gia, nhắm mắt mở mắt đều có thể gặp, tại sao... Tại sao nó lại không bao giờ chịu buông tha cho em chứ." Nhạc Văn Hi làm một bộ dáng thống khổ, yếu nhược mà nói.
Nhạc Văn Hi từ khi vào Diêm gia thì luôn nói với ba vị ca ca của y, một nhà Phương Lê trước kia khinh thường rồi đối xử khắc nghiệt với nhà của y thế nào. Nói ba mẹ Phương Lê hại chết ba mẹ của y, rồi Phương Lê mắng chửi y thế nào. Chính là một lời nào dối được một lời nói dối khác che lấp, nói dối đến nỗi trong tâm của y đã xem những điều đó là sự thật.
Nhạc Văn Hi hiện giờ vẫn giữ thói quen nói dối, y đương nhiên sẽ không bao giờ thừa nhận vì sợ Phương Lê vào Diêm gia sẽ khiến mọi người chú ý, sự ưu tú của Phương Lê sẽ làm y lu mờ. Y sẽ không bao giờ thừa nhận, nên như vậy mới khiến y càng sợ hãi.
“Văn Hi, kỳ thật em cũng không cần lo lắng, chúng ta cũng chỉ suy đoán thôi, nếu như thật sự nãi nãi muốn nhận nuôi Phương Lê thì chúng ta vẫn bảo hộ em mà." Diêm Học Ấn liền an ủi
" Đúng đó Văn Hi, em không cần sợ, nếu có chuyện gì chúng ta sẽ không đứng yên mà nhìn em vị tổn thương đâu. " Diêm Bác Phòng vừa nói vừa vỗ nhẹ nhẹ vai Nhạc Văn Hi:" nếu Phương Lê thật sự vào Diêm gia, vậy chúng ta càng dễ dàng đối phó hơn, quy củ Diêm gia thế nào chúng ta không phải đều biết rõ ư,đến lúc đó để Phương Lê phạm vào quy củ mà bị đuổi ra khỏi Diêm gia không phải càng dễ hơn sao?"
“Nếu…… Nếu nãi nãi càng ngày thích nó thì sao?” Nhạc Văn Hi cuối cùng cũng nói ra lo lắng trong lòng, nhưng trong câu nói vẫn trộn lẫn sự dối trá:
“ thủ đoạn của nó rất đặc biệt, nó rất biết cách giả vờ trước mặt người lớn, trước kia ông ngoại của em thương nó còn hơn em, nhiều thứ nó gây ra những lại giả vờ vô tội cuối cùng người bị mắng chửi luôn là em. Dù đã giải thích nhưng cũng không ai tin tưởng, em... Em thật sự không muốn quay lại cuộc sống như trước đây đâu."
Giọng Nhạc Văn Hi càng nói càng lộ ra vẻ tội nghiệp tổn thương, khiến cho cả người Diêm Học Ấn và Diêm Bác Phong càng căm ghét Phương Lê hơn
“Nãi nãi không phải như vậy, bà sẽ không thiên vị bất cứ ai, em không nhớ vì sao em đến Diêm gia ư?" Diêm Học Ấn nhìn y nói.
Nhạc Văn Hi sửng sốt một chút, nhớ ra tại sao y có thể đến Diêm giá, lúc này mới an tâm một chút. Y nghĩ, ít nhất y vẫn có ưu thế mà Phương Lê không thể thay thế được.
Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn, mỗi người một câu mà ăn ủi Nhạc Văn Hi.
" Tóm lại, để xem tình huống thế nào trước, ngươi cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ."Diêm Học Ấn nhìn Diêm Bác Phong nói
“Không cần ngươi phải nhắc nhở ta, ngươi tự lo mình trước đi." Diêm Bác Phong liền móc ngoáy lại Diêm Học Ấn.
Lúc trước khi Nhạc Lâm Hoa nhận nuôi cả người, Diêm Mặc Nghiêu chính là phản đối, nhưng Nhạc Lão phụ nhân vẫn tự chủ trương mà đem cả đưa vào Diêm gia làm con nuôi. Diêm Khải Tuấn, Diêm Bác Phong, Diêm Học Ấn ba người, đều là con của anh em họ Diêm Mặc Nghiêu. Còn Nhạc Văn Hi lại là cháu bà con xa của Nhạc Lâm Hoa, nếu đúng bối phận thì y gọi là bà cô họ.
Nhạc Lâm Hoa chỉ có Diêm Mặc Nghiêu là con, khi bà còn trẻ chồng bà nuôi một người phụ nữ bên ngoài còn sinh ba đứa con, một lòng chỉ hướng về người phụ nữ đó. Nên người phụ nữ đó bộ dáng kênh kiệu phi thường đanh đá, ba lần bảy lượt đến trước cửa Diêm gia thị uy, buộc Nhạc Lâm Hoa li hôn, còn âm mưu mướn kẻ khác hại Diêm Mặc Nghiêu, xém chút nữa đã hại Diêm Mặc Nghiêu mất mạng.
Chính từ lúc đó, Nhạc Lâm Hoa từ một người phụ nữ yếu đuối không chủ kiến đã thay đổi, bà không tiếc thủ đoạn mà lợi dụng thế lực nhà mẹ đẻ để đối phó nữ nhân kia.
Nhưng nữ nhân đó dưới sự bảo hộ của lão phụ thân Diêm Mặc Nghiêu khiến bà cũng khó khăn không ít, đến khi Diêm Mặc Nghiêu trưởng thành bắt đầu trả thù lão phụ thân của hắn.
Quả thật nhiều năm qua Diêm Mặc Nghiêu làm bộ sùng bái kính ngưỡng người phụ thân kia, để lão không có tâm phòng bị, chính là một kích trực tiếp hủy cả một đời tâm huyết của lão, khiến lão tức đến ngã bệnh. Nhân thời gian đó , Diêm Mặc Nghiêu liền loại bỏ hết tay chân thế lực của lão phụ thân.
Người phụ nữ tiểu tam cùng đứa con ngoài giá thú kia thay lão phụ thân đang bệnh đấu với Diêm Mặc Nghiêu, nhưng trong quá trình bị Diêm Mặc Nghiêu nắm thóp dùng tương kế tựu kế làm cho trọng thương mất mạng. Đứa con thứ hai cùng người tiểu tam kia cũng bị tàn tật thương tổn không ít.
Phụ thân của Diêm Mặc Nghiêu liên tục nhận đả kích, trở nên ngu dại không thể quản sự. Diêm Mặc Nghiêu trực tiếp đẩy lão vào viện dưỡng lão.
Người phụ nữ kia mất đi người che chở, thế lực của Diêm Mặc Nghiêu lại cường đại, bà ta chỉ có thể đem đứa con thứ hai bị tàn tật, cùng đứa thứ ba còn nhỏ dại trốn chui trốn nhủi ra nước ngoài.
Năm đó Nhạc Lâm Hoa cùng Diêm Mặc Nghiêu trải qua không ít sự tình hung hiểm, nên giờ bà chỉ mong một cuộc sống yên ổn bình dị, ôm con cháu mà vui đùa. Nhưng Diêm Mặc Nghiêu kết hôn lần thì người vợ liền vô thức mà mất mạng, khiến cái hung đánh khắc thê liền treo trên người hắn.
Nhạc Lâm Hoa gấp đến như ngồi trên chảo lửa, đi chùa Từ Ân nhờ đại sư phụ giúp Diêm Mặc Nghiêu tính bát tự nhưng câu trả lời lại là Diêm Mặc Nghiêu mệnh khắc thê vô tử, chỉ khi tìm được người có bát tự tương hợp mới có thể cùng hắn bên nhau cả đời, nhưng có lẽ người đó cũng không bao giờ xuất hiện.
Nhưng đối với Nhạc Lâm Hoa mà nói chủ cần có một cơ hội thì bà sẽ không bảo giờ hết hi vọng. Sau lại đến chùa Từ Ân nhưng nghe nói đại sư phụ đi Vân Du vài năm mới trở về. Rồi bà được người bạn tốt thủ thì rằng có vị bói sư rất lợi hại nên đã hẹn gặp.
Vị bói toán sư kia nói Diêm Mặc Nghiêu không thể có thân sinh nhi tử, nhưng có thể nhận nuôi vài đứa, có mệnh cách vượng, có thể hỗ trợ Diêm gia, hỗ trợ Diêm Mặc Nghiêu, còn làm nhẹ mệnh cách tuổi già thê lương của Diêm Mặc Nghiêu.
Sau đó vị bói toán sư đưa cho Nhạc Lâm Hoa tờ giấy có viết vài ngày sinh cùng thời gian, nói rằng đây là những mệnh cách hợp với Diêm gia, họ sẽ là phúc tinh của Diêm gia
Diêm Khải Tuấn, Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn cả ba đều có ngày sinh được đối chứng đúng với giấy vị bói toán sư kia đưa. Còn Nhạc Văn Hi tuy không phải họ Diêm nhưng ngày tháng năm sinh đều hợp, Nhạc Lâm Hoa tin tưởng họ chính là phúc tinh của Diêm gia, nên bà đối xử với họ vô cùng tốt, nhất là Nhạc Văn Hi.
Khi Nhạc Văn Hi vừa đến Diêm gia, Diêm Khải Tuấn, Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn ba người chỉ vì muốn lấy lòng Nhạc Lâm Hoa nên bề ngoài đối xử với y cũng không tệ. Nhưng khi sau đó khi Nhạc Văn Hi bên cạnh họ thì đều có chuyện tốt phát sinh. Càng lúc họ càng tin tưởng Nhạc Văn Hi chính là phúc tinh.
Khi Nhạc Văn Hi ở cạnh họ. Thì mọi việc đều cùng làm, hoặc làm che dấu giúp họ, nên cả ba người hiện giờ mới tam bại câu thương. Thời gian lâu, Nhạc Văn Hi ở giữ ba người bọn họ hình thành thế cân bằng, mà bọn họ đối với Nhạc Văn Hi cũng có cảm tình, là thật sự đem y thành đệ đệ ruột mà chăm sóc bảo hộ.
Diêm Mặc Nghiêu biết Phương Lê ở nhà hắn ngày, nên buổi chiều hắn trở về nhìn Phương Lê một hồi, sau đó im lặng đưa cậu ra hồ mà câu cá.