Trợ lý Diêm Mặc Nghiêu đem mấy phần tài liệu đưa cho Phương Lê rành mạch mà giải thích.
" Bọn họ đã đồng ý hoà giải, hoàn lại tài sản của ba mẹ cậu, chỉ là hiện giờ không đủ tiền mặt để trả, văn kiện này chính là bất động sản cùng cổ phần của hai vợ chồng Triệu gia và con họ,sẽ được chuyển qua tên cậu,số còn thiếu họ cũng đồng ý mỗi tháng sẽ chi trả đến khi hết thì thôi."
Phương Lê vừa nghe vừa mở ra tập văn kiện xem nội dung, sau đó nhanh chóng kí tên. Từ Nguyệt San nhìn thấy động tác của cậu liền khóc lóc mà khẩn cầu.
" Phương Lê, trước kia mợ không tốt, là mợ sai, mợ tại đây xin lỗi con, mợ cầu xin con ít nhất để lại cho chúng ta căn nhà để ở, bằng không chúng ta thật sự không còn nhà để về."
" Các người không còn nhà để về liên quan gì đến tôi? Nếu các người nghĩ tôi vì tình thâm mà mủi lòng thì mấy người nghĩ nhiều rồi, mấy người càng thảm tôi càng vui."
" Phương Lê, con không xem chúng ta ra gì thì con cũng nên nghĩ về ông ngoại chứ. Sức khoẻ ông ngoại không tốt nếu ông tỉnh táo biết được ông không còn nhà để về thì như thế nào?"
Triệu Quang Khánh nôn nóng nhìn Phương Lê cầu xin. Phương Lê nghe chỉ nhếch môi cười lạnh, nhàn nhạt nói.
" Vậy tốt nhất ông ngoại không nên thanh tỉnh, xem như đó là điều may mắn của ông ngoại. Còn chuyện của ông ngoại sau này không cần các người nhọc lòng lo lắng, hiện giờ các người nên nhanh chóng tìm việc làm mà trả hết tiền lại cho tôi đi."
" Phương Lê, mợ cầu xin con, mợ cầu xin con. Chẳng lẽ con muốn xem cả nhà chúng ta chết đói hay sao? Chúng ta chết đói rồi ai sẽ trả tiền cho con? Mợ xin con, xin con tha chúng ta một con đường sống."
Từ Nguyệt San đột nhiên quỳ xuống hai tay chà sát vào nhau hướng về Phương Lê vừa khóc vừa nói. Phương Lê nhìn họ,ánh mắt không hề có độ ấm.
" Thời đại bây giờ đâu phải thời chiến mà muốn chết đói thì chết, các người tay chân lành lặn chỉ cần siêng năng đi làm thì sao có thể chết đói? Từ nghèo đến giàu thì dễ nhưng từ giàu trở về nghèo lại khó, các người chỉ là không muốn cực khổ mà thôi. Năm đó, ba mẹ của tôi bất ngờ qua đời,tôi trở thành trẻ mồ côi. Nếu các người đối xử tốt với tôi, tôi cũng không tiếc mà chia cho mấy người một ít. Nhưng không, các người lòng tham không đáy không chỉ chiếm hết số tiền ba mẹ tôi để lại, mà còn đối xử với tôi không khác gì heo chó, ở tại Triệu gia tôi còn phải nhìn sắc mặt mấy người để sống, làm gì cũng bị chửi rủa, bây giờ tôi tha thứ cho mấy người thì tôi có lỗi với chính mình và có lỗi với chính ba mẹ của tôi."
Phương Lê không kiềm nén được mà xả một hơi, sau đó đứng bật dậy bước ra ngoài, nếu cậu còn ở đây sẽ không nhịn được mà ra tay đánh hai kẻ lòng lang dạ thú này.
“Phương Lê, Phương Lê!” Triệu Quang Khánh và Từ Nguyệt San lớn tiếng kêu, nhưng Phương Lê không quan tâm mà rời đi. Khiến hai vợ chồng còn sợ hãi hơn,ôm nhau khóc rống.
Giải quyết xong chuyện của hai vợ chồng Triệu gia, cậu còn chưa dùng đến danh nghĩa của Diêm Mặc Nghiêu nên hai vợ chồng họ hoàn toàn không biết Phương Lê làm cách nào có thể tìm người đến đối phó bọn họ.
Nếu cả hai mà biết sau tất cả mọi chuyện đều có bàn tay của Diêm Mặc Nghiêu thì họ sẽ như thế nào!!
Bước ra bên ngoài Phương Lê liền gọi cho Diêm Mặc Nghiêu nói muốn mời hắn đi ăn để cảm tạ.
Đến khi cậu ngồi trên xe của Diêm Mặc Nghiêu thì cả người đều thoải mái không ít , bộ dạng rất hào phóng mà nói: " Hôm nay tui đãi, chú chọn nhà hàng đi."
" Ta nhận lời cảm ơn từ cậu, ăn uống thì không cần, chút nữa ta còn việc quan trọng. Chuyện của cậu đã xử lí xong rồi, sau này có thể yên tâm mà học tập sinh hoạt, nếu có gì cần hỗ trợ có thể gọi cho trợ lý của ta, không cần gọi cho ta, biết không?"
Diêm Mặc Nghiêu bộ dáng xa cách, một lần nữa nhắc Phương Lê không cần gọi cho hắn. Phương Lê nghe hắn nói tâm trạng cũng sụt không ít, nhưng không biểu lộ ra.
" Tui biết mấy ông chủ lớn như chú rất bận rộn, nhưng bận cách mấy cũng phải ăn cơm chứ! Chẳng lẽ chú để bụng đói mà làm việc sao?"
" Chuyện người lớn con nít đừng tò mò nhiều, không tốt."
" Lại là con nít... Trong mắt chú tui là con nít đúng không?"
Lần thứ hai bị gọi là con nít, Phương Lê quả thật khá bực không nhịn được mà trả treo ngay.
" Không phải con nít thì là cái gì?"
Phương Lê nghe hắn nói,tầm mắt liền chuyển một vòng, sau đó rướn cổ mà ngay má Diêm Mặc Nghiêu hôn cái chóc.
Bị hành động của Phương Lê làm cho sửng sốt, hắn liền nhìn cậu không khỏi hỏi.
" Cậu làm cái gì vậy?"
" Nếu chú không có thời gian đi ăn cùng tui, thì xem như đây là lời cảm tạ của tui dành cho chú."
Phương Lê bị hỏi thì có hơi ngượng ngùng, đầu ngón tay xoắn xuýt vào nhau, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng. Còn Diêm Mặc Nghiêu khi nghe lời giải thích của cậu thì có ngớ ra nhưng sau đó đã nhanh chóng hoàn hồn, dùng thân phận trưởng bối mà dạy dỗ.
" Cậu có phải bị ngốc hay không? Sau này không được dùng cách này đi cảm tạ người khác, mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ, biết hay không?"
Phương Lê không cao hứng nhấp nhấp miệng, đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn người khác, vậy mà bị chửi là ngốc. Chính là tâm lý phản nghịch dâng lên khi bị hắn dạy dỗ, cậu càng muốn làm ngược lại.
" Chuyện này thì tui không chắc, dạo gần đây tui thích hôn để biểu đạt sự cám ơn của mình "
“Cái gì gọi là không chắc?” Diêm Mặc Nghiêu nhíu mày nói.
Phương Lê đột nhiên quỳ một chân lên ghế xe, người ngả về phía Diêm Mặc Nghiêu, dùng tốc độ sét đánh, hai tay giữ má của hắn mà trái một cái phải một cái hôn xuống, rồi hơi dời ra. Nhanh chóng ấn môi lên môi Diêm Mặc Nghiêu ,sau đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn.
" Chú xem, tui nói không chắc chính là không chắc mà."
" Cậu là đang dê xồm ta sao?"
Diêm Mặc Nghiêu như đã hiểu ra gì đó mà nói, khiến Phương Lê đang hưng phấn mà trợn tròn mắt hú lên.
" Dê xồm, tui dê xồm chú!!!"
" Tui từ nhỏ đến giờ còn chưa từng hẹn hò với ai, còn chú đã hơn ba mươi còn lần kết hôn, tui dê xồm chú sao? Tui có chủ động hun chú thì chú còn có lời, ở đó tui dê xồm!!!"
Diêm Mặc Nghiêu đột nhiên bị Phương Lê xả cho một tràng mà bật cười, quả thật từ lâu rồi hắn chưa được cười thoải mái như vậy, tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều.
Còn Phương Lê bên này, thấy hắn còn cười như vậy không khỏi tức giận, phồng má trừng lão đàn ông một cái sắc lẻm sau đó xoay mặt ra cửa xe.
Diêm Mặc Nghiêu trên màn hình kết nối ấn một cái, tài xế liền khởi động xe chạy. Chạy một hồi đến trước cửa một khách sạn thì dừng , nhân viên nhanh chóng đem cửa xe mở ra.
“Xuống xe đi.”
Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê nói. Cậu có hơi bất ngờ nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn bước xuống. Cả hai bước vào bên trong, Phương Lê bị kiến trúc của khách sạn làm cho ngơ ngác mà kéo kéo tay áo Diêm Mặc Nghiêu, nhỏ giọng hỏi.
" Chú dẫn tui đến đây chi?"
" Không phải cậu nói muốn ăn cơm sao? Đi thôi.”
Phương Lê đi theo Diêm Mặc Nghiêu mà thầm nghĩ, không phải khi nãy nói không có thời gian sao? Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cậu vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn vào bên trong.
Thật ra, Phương Lê cũng không có cảm thấy đói, nên khi nhân viên trình menu, cậu cũng tùy tiện gọi vài món ăn thanh đạm nhẹ nhàng. Chỉ có Diêm Mặc Nghiêu là đúng không có thời gian rảnh rỗi, cũng không có tâm tình mà ăn một bữa đàng hoàng. Công việc dồn dập vô cùng, ăn uống cũng qua loa, vừa ăn vừa phải suy nghĩ nên thức ăn trong miệng cũng chả nếm ra mùi vị gì. Chỉ là hôm nay ngồi cùng Phương Lê hắn mới cảm thấy đồ ăn mùi vị cũng ổn.
" Không phải cậu muốn mời ta ăn sao? Sao lại gọi vài món như vậy?"
" Tui sắp tới có kì thi khảo hạch, yêu cầu phải khống chế cân nặng, ăn nhiều quá béo ú thì không được."
" Không ăn no, thì sao có sức để luyện tập?"
" Ăn quá no cũng không tốt cho cơ thể, cũng may thể chất của tôi không dễ lên cân, có mấy người chỉ cần uống miếng nước cũng béo, đó mới tội nghiệp"
" Cậu sau này định làm gì? Thầy dạy vũ đạo hay vũ sư chuyên nghiệp?"
Diêm Mặc Nghiêu cùng Phương Lê vừa ăn vừa trò chuyện. Hắn cũng hơi tò mò về đứa nhỏ trước mặt.
" Tui định.... Tui định sau này gả cho chú,cùng chú kết hôn."
Phương Lê nhìn Diêm Mặc Nghiêu một chút, sau đó dùng thế sét đánh mà phán một câu xanh rờn, khiến Diêm Mặc Nghiêu chưa chuẩn bị tâm lí nhanh chóng đơ ra, hắn ngước mắt nhìn Phương Lê nhưng đôi mắt của người đối diện không hề có sự đùa giỡn mà hoàn toàn nghiêm túc, khiến hắn hơi nhíu mi.
" Cậu biết câu này có bao nhiêu nguy hiểm hay không? "
" Tui biết chứ. Nhưng tui chuẩn bị tâm lí từ lâu rồi, mặc kệ là nguy hiểm thế nào, tui vẫn muốn gả cho chú, cùng chú kết hôn."
Diêm Mặc Nghiêu buông đũa nhìn Phương Lê nghiêm túc mà nói:“Ta biết lúc trước cậu ở nhà thân thích mà chịu khổ, chịu ủy khuất nên mới sinh ra ý nghĩ như vậy. Vận mệnh mỗi người luôn không công bằng, không muốn khuất phục nó thì phải làm mọi giá để vượt qua nghịch cảnh. Người duy nhất cậu có thể tín nhiệm chính là bản thân của cậu, chứ không phải người khác. Khi cậu vừa tỉnh lại ở bệnh viện, lúc đó ta cảm thấy thực thưởng thức.”
Phương Lê nghe hắn nói chỉ có thể há miệng thở dốc, vô pháp nói ra những sự tình mà cậu đã trải qua ở kiếp trước, nếu cậu nói ra Diêm Mặc Nghiêu sẽ không tin còn nghĩ cậu có vấn đề hoặc có mục đích.
" Là một người đi trước, ta nói những lời này không phải là vênh mặt dạy dỗ, mà chỉ là chút tâm sự của bản thân, cậu nghe cũng được mà không nghe cũng được."
Hai người cơm nước xong, Diêm Mặc Nghiêu để tài xế đưa Phương Lê về trường học, còn bản thân thì ngồi chiếc xe khác trở lại công ty làm việc.
Phương Lê ngồi trên xe liền phát ngốc,khi trở lại ký túc xá vẫn còn ngẩn người mà nghĩ đến lời nói khi nãy của Diêm Mặc Nghiêu, cậu tiếp theo phải làm thế nào?