Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

chương 169: xin lỗi (phần sáu)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

"Bao nhiêu tiền?"

"Bao nhiêu tiền gì chứ? Em tặng chị là được rồi. Đúng rồi, chị có dẫn theo con trai đến đây chơi không? Cậu ấy đâu rồi?"

"Một trăm đồng tiền có đủ hay không? Tôi để tiền ở đây và lấy đồ của mình đi."

"Này, chị, chị đừng như vậy."

Lúc này, Tiểu Nguyễn cũng bước đến ngăn cản Quý Tiểu Đông nói: "Chủ quán, tôi cũng muốn mua bộ áo tắm màu xanh lục kia, cô lấy xuống giúp tôi được không?"

"Tiểu Nguyễn, chúng ta quen nhau như thế còn nói cái gì là mua hay không. Nếu cậu thích thì cứ cầm lấy."

"Vậy tôi tự mình cầm đi nha."

Tiểu Nguyễn cầm áo tắm bỏ vào túi xách của mình, sau đó tiện thể cũng đem một trăm đồng tiền nhét vào tay Quý Tiểu Đông và bước đi nhanh như chạy trốn.

Quý Tiểu Đông vội vã hô lớn ở phía sau: "Vậy rốt cuộc các cậu đang muốn làm gì đây?"

"Chủ quán, cho tôi một chiếc phao bơi."

"Chủ quán, đôi dép này bao nhiêu tiền một đôi?"

"Chủ quán, cho tôi cặp kính bơi hiệu Thái Dương kia."

Cứ như vậy, mặc kệ cô có hài lòng hay , không, các đồ vật được xếp gọn gàng trên tủ lần lượt bị các đồng nghiệp mua hết. Cũng không biết các đồng nghiệp ở phòng hành chính có nhớ cô hay không mà không thấy các cô chào hỏi mình, giống như các cô chưa từng quen biết mình.

Sau khi các đồng nghiệp ở bộ phận hành chính rời đi, còn có những đồng nghiệp ở các phòng ban khác đến mua đồ. Đến lúc này, Quý Tiểu Đông mới tạm nghỉ ngơi trong chốc lát. Cô đi ra ngoài nhìn chung quanh một chút, trên bờ cát thật dài có đến mấy trăm người đang không ngừng vui chơi, có thể nhìn thấy một đám đông đồ sộ đang tụ họp.

Nhớ lại lúc trước mình cũng từng muốn được nổi danh thì Quý Tiểu Đông lại khinh thường chính mình. Cô trở lại chỗ bán hàng, vừa lúc có khách đến hỏi: "Còn mũ che nắng không? Cho tôi một cái. Chỉ cần đơn giản, màu nào cũng được."

"Cô hãy nói cho tôi biết, có phải là tổng giám đốc yêu cầu cô đến đây?"

"Ôi, chủ quán à, tôi thấy cô bận bịu như thế, sợ rằng không rảnh giúp tôi. Vậy tôi tự lấy thôi, tiền để ở chỗ này, cô có thể tự mình lấy."

"Này, không cần nhiều như vậy."

"Được rồi, vậy cô thối lại tiền cho tôi đi."

Cứ như vậy, vì không muốn so bì thêm với các đồng nghiệp nên cô không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chuyện làm ăn của mình. Sau ba tiếng, các đồ vật trong cửa hàng của cô cũng dần được bán hết cũng không còn sót lại thứ gì, các đồng nghiệp cũng không hề nói gì, bọn họ chỉ một mực yên lặng.

Lúc này Quý Tiểu Đông mới có thời gian điều chỉnh tâm tình mình một chút, cô khẳng định là Hoàng Phủ Chính đang giở trò quỷ nhưng cô đã tìm anh cả nửa ngày trên bờ cát này rồi nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng anh ở nơi nào.

Cô đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua Hoàng Phủ Chính đã từng gặp mặt Hà Trùng. Vậy không biết Hà Trùng có biết chuyện này hay không đây?

Cô lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Trùng.bg-ssp-{height:px}

"Này, Tiểu Đông sao? Hôm nay em rãnh rỗi nhỉ?”

"Em đã bán hết tất cả đồ có trong cửa hàng rồi, đang chuẩn bị về nhà đây."

"Bán xong? Sao lại nhanh như vậy?"

"Việc này em muốn hỏi anh đây."

Nghe thấy trong lời của đối phương có chút chất vấn mình, Hà Trùng suýt một chút nữa đã hô to mình bị oan nhưng anh vội vã kêu trời giải thích: "Ai biết được? Anh còn đang cảm thấy kỳ lạ đây. Anh đã nói với em rồi, từ buổi sáng sau khi em ra ngoài, anh cũng không dám nhận chuyển phát nhanh mà chỉ kí tên đánh dấu tay. Vừa hay lúc này em cũng bán hết mọi thứ trong cửa hàng rồi, vậy thì cũng nhanh chóng trở về đi."

"Chuyển phát nhanh? Đều là của em sao? Từ nơi nào gửi đến?"

"Từ tập đoàn Thái Tử, tất cả các ngành đều có, chắc hẳn các đồng nghiệp đều đã gửi đến cho em. Ôi, chuông cửa lại vang lên, anh phải mau đi mở cửa đây, bye bye."

Quý Tiểu Đông nhìn tiếng điện thoại di động “bíp bíp” vang vọng thì cũng tự lẩm bẩm nói: "Điên rồi, điên rồi."

Chờ đến khi cô về được đến nhà, tuy đã được báo trước sẽ có rất nhiều chuyển phát nhanh đến nhưng vẫn bị một chồng hơn trăm phong thư chuyển phát nhanh nằm trên ghế salon doạ sợ suýt chút nữa đứng không vững.

"Sao … làm sao nhiều đến như vậy?"

"Anh cũng không biết rốt cuộc em có bao nhiêu đồng nghiệp nữa? Anh cũng sắp mệt chết đi được, em trở về là tốt rồi, chuyện của mình thì phải tự giải quyết thôi, anh không thể giúp em."

"Này, anh đứng lại. Em hỏi anh, ngày hôm qua anh với anh ta nói những chuyện gì?"

Hà Trùng làm vẻ mặt vô tội cũng không giống dáng vẻ thường ngày của mình, trên thực tế anh chỉ biết Hoàng Phủ Chính sẽ hành động, còn việc hành động thế nào thì anh cũng không biết gì cả. Anh cực lực rũ sạch quan hệ nói: "Không có gì đâu, chỉ nói về mối quan hệ giữa em và anh ta lúc trước thôi. Anh ta còn nói sẽ cố gắng đền bù cho em, chắc là những thứ này rồi."

"Chẳng lẽ không phải là ý của anh sao?"

"Em cũng quá coi trọng anh rồi. Làm sao anh có thể sáng tạo đến nỗi nghĩ ra được những việc này? Anh xin thề đây không phải là ý của anh."

"Vậy thì thật kỳ lạ."

"Nhiều thư như vậy, em cứ từ từ xem đi, anh về phòng luyện hát trước."

Quý Tiểu Đông lập tức quỳ trên mặt đất, bắt đầu sắp xếp lại những thư được gửi chuyển phát nhanh từ các bộ phận. Cuối cùng cô nhìn lại một chút, tổng cộng mới có sáu bộ phận, như vậy chắc chắn những ngành khác vẫn còn đang chuyển phát nhanh đến đây hoặc là chưa được gửi tới đây.

Trong lúc vô tình, cô chợt phát hiện có một phong thư chuyển phát nhanh được gửi dưới tên Uông Mỹ. Cô cũng vội vã mở ra xem, bên trong có một phong thư và một tấm hình viết: "Tiểu Quý, cảm ơn cô vì đã cho tôi lời khuyên. Nếu như cô không nhắc nhở tôi nên dũng cảm đón nhận tình yêu thì có lẽ tôi và A Toàn kiếp này đều không thể đến được với nhau rồi. Cô biết không thực ra chúng tôi đều là những kẻ sĩ diện, chỉ lo Die nd da nSócLàTal e q uu ydo n, cho chính mình mà không nghĩ đến nhau. Hơn nữa trong lúc tuổi càng ngày càng lớn, lại đã từng là quan hệ đồng nghiệp, cho nên việc đến với nhau lại không dễ dàng gì. Hiện tại thì tốt rồi, chúng tôi rốt cục cũng ở cùng nhau, A Toàn nói đã quen mỗi ngày nhìn thấy tôi, thậm chí giờ đây nếu là người khác pha cà phê cho ông ấy thì ông ấy cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Đúng rồi, khi nào cô rảnh? Cô đến gặp tôi hay là tôi đến gặp cô cũng được, tôi rất muốn đích thân nói một tiếng cám ơn với cô, cô tuyệt đối không được từ chối. Đây là số điện thoại di động của tôi, chờ điện thoại của cô. Uông Mỹ."

Quý Tiểu Đông lại cầm lên tấm hình kia, đập vào mi mắt chính là Hoàng Phủ Toàn và Uông Mỹ đang ngồi bên nhau. Tuy nét mặt của hai người không cười nhưng ánh mắt của họ thật sự có hồn, dường như thế giới chỉ còn hai người bọn họ. Quý Tiểu Đông nhớ tới ánh mắt ấy, đó là một ánh mắt tràn ngập yêu thương, một ánh mắt mà cũng từng có người trao cho cô, ánh mắt nhìn cô say đắm động lòng người. Cũng bởi vì đã từng yêu nên cô rất hiểu tâm trạng của Uông Mỹ chẳng khác mình khi xưa là mấy.

Cô trả lại thư và ảnh vào bên trong phong bì, còn mình lại tiếp tục ngồi dưới đất xem những thư khác của các đồng nghiệp. Hầu hết đều là những thư viết cô nên cân nhắc cẩn trọng hoặc chân thành khuyên cô nên quay lại với Hoàng Phủ Chính. Hơn nữa còn có những đồng nghiệp kể chuyện cười khiến cô càng thêm vui vẻ. Trước đó, tâm tình Quý Tiểu Đông vốn còn chút nặng nề nhưng sau đó cũng rất nhanh bị những chuyện cười hài hước khiến cô ngồi đó bật cười tại chỗ.

Ngay lúc cô đang ngồi nghiên cứu những phong thư thì tin chuyển phát nhanh vẫn tiếp tục giao đến. Suốt cả buổi chiều, Quý Tiểu Đông lại ký nhận hơn trăm phong thư, bên trong đều chỉ viết hoặc truyện cười dài hoặc chuyện cười ngắn. Quý Tiểu Đông cẩn thận tìm kiếm một hồi, từ đầu đến cuối không thấy phong thư nào có tên là Hoàng Phủ Chính.

Hết chương

Truyện Chữ Hay