Hào Môn Thừa Hoan

chương 66: kéo em xuống địa ngục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giọng nói trong trẻo của cô hòa quyện vào bóng đêm êm ái như âm thanh của tiếng đàn lẳng lặng rót sâu vào lòng người.

"Không bao giờ được phép đi chân không xuống nền nhà nữa——" Âm thanh trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, giọng nói của anh đã tỉnh táo trở lại, "Anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để chăm sóc, nhắc nhở cho em đâu."

Mấy tiếng trước, anh bị bóng đêm mê hoặc nên nói ra những lời mất khống chế. Nhưng hiện tại, đầu óc anh vô cùng thanh tĩnh.

Anh thật sự là điên rồi nên mới có thể thốt lên những lời nói ấy với cô.

Có lẽ tình yêu của anh quá hèn mòn. Nên khi quyết định kết thúc nó, anh mới giống như kẻ chết rồi. Nhưng giờ anh sẽ tìm cách từ từ khắc chế, dần dần từ bỏ. Rồi cũng sẽ đến một ngày anh có thể hoàn toàn từ bỏ .

Lan Khê nhất thời kinh ngạc trước thái độ của anh, anh bây giờ so với Mộ Yến Thần của vài tiếng trước giống như hai kẻ xa lạ.

Như có xô nước lạnh giội thẳng xuống đầu, Lan Khê nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà cũng không dám thắc mắc. Cô cúi xuống tìm giày mang vào chân, đi đến bên ghế, nắm lấy tay anh, dắt anh đến bên giường, dịu dàng nói: "Anh hai nằm ngủ trên này đi, cũng sắp tới giờ em phải đi học rồi, em sẽ ngồi đây canh chừng cho anh một tí."

Là cô giống heo, cứ ngủ say như chết nên khi anh ôm cô từ ghế đến giường, nửa điểm cảm giác cô cũng không có.

Không hiểu sao thân thể Mộ Yến Thần chợt trở nên cứng ngắc.

Hai đồng tử trong đôi mắt mở to lên, quát tháo: "Coi lại quần áo của em kìa."

Lan Khê ngạc nhiên, lúng túng quay sang nhìn bả vai mình, dây áo vì tư thế ngủ không tốt của cô nên bị lệch xuống dưới bả vai, nửa hở nửa kín vô cùng có sức dụ hoặc. Lan Khê xấu hổ, vội vàng lấy tay kéo dây áo lên.

Cô co chân chạy nhanh lại chiếc ghế, nằm co rút người lai, lấy chăn đắp lên mình

"Anh hai, cả đêm nằm trên ghế như vậy sao, không thoải mái chút nào?" Cái đầu nhỏ nhắn lộ ra ngoài chăn, cô nhẹ giọng hỏi anh. Ghế này nằm đúng thật là khó chịu, vậy mà anh vẫn cố nhẫn nhịn suốt mấy tiếng đồng hồ.

Mộ Yến Thần hai tay chống trên giường, bóng lưng cô tịch mà khắc nghiệt, giống như đang ẩn nhẫn điều gì.

Một lúc sau, anh mạnh mẽ đi về phía cô. Thân hình cao to cùng khí chất cường đại khiến người ta kinh hãi. Lan Khê đang muốn chìm vào giấc ngủ cũng bị dọa cho thanh tĩnh, trơ mắt nhìn anh đến gần.

"Tại sao em không nhẫn tâm triệt để?" Anh lạnh giọng hỏi.

Mặt Lan Khê trắng bệc như bị rút hết máu.

"Em biết nguyên lí cơ bản trong việc cai nghiện ma túy không?" Mộ Yến Thần chậm rãi cúi người, hai tay vây chặt cô trong phạm vi giữa anh và chiếc ghế, nhìn cô tha thiết, nhấn nhá từng lời: "Chính là phải có sự tàn nhẫn, độc ác triệt để,. Dù là người nghiện có đau đớn van xin, khóc lóc đến độ nào cũng không thể thỏa hiệp với họ, làm như thế thì dần dần họ có thể cai được. Ngược lại, nếu không đành lòng thấy họ đau đớn thống khổ mà mềm lòng thỏa hiệp với họ, có một lần thì sẽ có nhiều lần, như thế thì cả đời họ cũng sẽ không bỏ được, em hiểu ý anh không?"

Anh hiện tại không khác gì một con nghiện, anh nghiện cô trầm trọng. Nếu như cô nhẫn tâm biến mất sạch sẽ khỏi thế giới của anh, thì qua một đoạn thời gian, có lẽ anh sẽ lấy lại được con người của ngày xưa.

Nhưng cô lại chạy đến, cố tình dấy lên sự hi vọng cho trái tim anh.

Rốt cuộc cô quá đơn thuần, ngây thơ hay là quá cao tay, biết cách giữ chặt, đùa giỡn tim anh trong lòng bàn tay?

Lan Khê lẳng lặng dựa vào ghế, không lên tiếng, lát sau mới thỏ thẻ trả lời: "Nhưng em nghe nói, nếu như dùng phương pháp quá kịch liệt, người nghiện có thể sẽ chết đó?"

Câu nói nhẹ nàng như cọng lông vũ, rơi vào trái tim anh, làm khuấy lên những làn sóng cuồn cuộn.

Mộ Yến Thần gắt gao nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu hai khóe miệng kéo lên thành một nụ cười khổ, vẻ mặt vô lực buông xuôi: "Đúng là phụ nữ mà. . . . . ."

Anh lại quên, cô vốn là phụ nữ, trời sinh đã mang trong lòng bản tính lương thiện, yếu mềm.

Huống chi cô còn rất nhỏ, lại vô cùng ngây thơ, trong sáng. Ánh mắt anh dần đỏ lên, cô cảm thấy hơi sợ .

Anh chậm rãi ngồi xuống, tay chuyển từ ghế sang ôm chặt cô vào lòng, nguy hiểm nói: "Lan Khê, em nếu vẫn hành động như ngày hôm nay nữa, thì trong tương lai sẽ có lúc anh kéo em xuống địa ngục mất. Rồi em sẽ hối hận vì đã cho anh cơ hội như thế. Một ngày nào đó anh mất đi khống chế sẽ ôm em, hôn em, em biết rõ là sai cũng sẽ không nỡ nhẫn tâm cự tuyệt nữa sao?"

Giống như mới vừa rồi.

Lúc ở trên sân thượng, anh dùng toàn tâm toàn ý để ôm hôn cô. Từng bước ép buộc cô cảm nhận được cách anh nuốt hết lưỡi cô vào miệng mình. Một nụ hôn tỉ mỉ cẩn thận, dùng phương thức của một người đàn ông đối xử với người con gái mình yêu, từ dịu dàng đến cuồng nhiệt, từ lướt qua đến kịch liệt. Cô khóc đến khi cả người run rẩy, biết rõ bản thân bị xâm phạm lại không đành lòng né tránh.

Mặt cô đỏ lên, những tội ác, tà niệm đen tối ùn ùn kéo đến nhấn chìm cô, Lan Khê vội lấy chăn che kín đầu, quyết liệt nói: "Em sẽ không như thế nữa. . . . . ."

Cô sẽ không làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo.

Không bao giờ để anh và cô gánh trên vai hai chữ “loạn luân”, để đời đời phải sống trong địa ngục đen tối, sâu thẳm.

Mộ yếnYến Thần im lặng nhìn cô trốn dưới tấm chăn. Cả người cô dưới tấm chăn đang run lên bần bật. Cô khờ dại muốn mượn tấm chăn mỏng che đi sự hoảng hốt, sợ hãi cùng thống khố. Nhưng làm sao có thể qua mắt được anh. . . . . . Đáy mắt dần tối đen lại, anh cúi đầu tiến tới mu bàn tay phía ngoài tấm chăn của cô, thành kính hôn lên đó.

"Lan Khê ơi. . . . . . Đừng hận anh."

Nếu quả thật có một ngày như thế, xin đừng em đừng hận anh.

***

Trong phòng truyền thông, một giáo viên ngồi đọc báo, thỉnh thoảng nhấc tách trà trên bàn nhấp một ngụm. Cánh cửa phòng bị đẩy ra, một nữ sinh đi tới, giáo viên ngẩng đầu, ánh mắt phía sau cặp mắt kiếng nhìn chăm chú nữ sinh.

"Lớp 12A9? Mộ Lan Khê?" Giáo viên dò hỏi.

Lan Khê từ lúc ngoài cửa đã nhìn thấy người trong phòng, lúc này cô hướng giáo viên lễ phép cúi đầu chào.

"Mẹ của em tới, có đồ đưa cho em. Em dẫn mẹ vào gian phòng trong ngồi hay là về kí túc xá đều được." Giáo viên vẫy vẫy tay, kết thúc nhiệm vụ truyền tin.

—— Tới đưa đồ.

Lan Khê sầm mặt, chẳng trách mọi người hay nói những giáo viên trực ban nói những lời y như những cai ngục. Sinh hoạt trong trường học đôi khi cũng giống như đang sống trong một trại giam cao cấp.

Cô đứng dậy, đi tới gian phòng nhỏ bên cạnh, thấy được Mạc Như Khanh đang tao nhã ngồi thưởng thức trà.

"Dì sợ con ở đây thiếu thốn nhiều thứ, nên đưa chút vật dụng cùng thức ăn đến cho con” Mạc Như Khanh đặt hai tay lên bàn, vẻ mặt xinh đẹp trầm tĩnh như làn nước thu, sau bà lục giỏ xách lấy ra một bao thư nhỏ , "Còn có chút tiền mặt. Dì biết ba con có cho con một tấm card, nhưng mà con sinh hoạt chủ yếu trong trường, học sinh mà đi khắp nơi cà thẻ thì cũng không an toàn, con cầm tiền mặt sẽ thuận tiện hơn”.

Bên ngoài, giáo viên liếc mắt nhìn hai người, chỉ cảm thấy hơi lạ, bình thường thân nhân tới thăm các học sinh, hoàn toàn không lạnh lẽo, ngượng ngạo giống như hai người trong phòng.

"Con vẫn còn đủ tiền." Cô bình tĩnh, ngước mắt trả lời bà.

Mạc Như Khanh cười, sờ sờ chiếc đồng hồ vàng đang đeo trên cổ tay: "Con có tiền rồi à, vậy ai cho con thế? Yến Thần?"

Mí mắt Lan Khê nẩy lên liên tục!

"Sao con không ngồi xuống nói chuyện?" Mạc Như Khanh nhíu mày, "Chúng ta dầu gì cũng là người sống chung trong nhà, sao con cứ làm ra vẻ xa lạ. Chẳng lẽ sợ dì sẽ trách mắng con vì vụ tai nạn trước của Yến Thần? Yên tâm đi, Yến Thần đã nói với dì việc đó cùng con không quan hệ rồi."

Giờ phút này Lan Khê đã hiểu được vì sao trên người Mộ Yến Thần lúc nào cũng có luồn khí lạnh lẽo áp bức người.

Trên đời đúng thật là có sự di truyền.

Lan Khê vẫn còn là đứa trẻ, định lực không lớn, dễ bị khuất phục, ngoan ngoãn tiến đến ghế ngồi xuống, cúi đầu đối mặt với cái bàn.

Cô cắn môi, hồi lâu phản biện lại: "Anh hai không cho con tiền."

Truyện Chữ Hay