Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

chương 281: anh có muốn nhận em không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Lan Khê đi ra cửa phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được liếc liếc.

Không phải lần đầu tiên cô mới thấy trường hợp cảnh hai bên cùng rút súng hướng về nhau, trong họng súng đen ngòm tràn đầy sát khí, phảng phất nháy mắt tiếp theo sẽ đổ máu tươi tại chỗ. Nhưng lúc này đây, đối diện họng súng đen ngòm kia là Phó Ngôn Bác.

Nghe nói người đàn ông này là cha ruột cô.

Hơi thở cô hơi yếu ớt, chớp mắt tiếp theo bị một cánh tay to lớn kéo lại ôm chặt vào trong ngực. Lan Khê ngẩn ngơ nhìn qua anh, trong con ngươi có ánh sáng dịu dàng, Mộ Yến Thần cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt của cô, cảm giác được lông mi của cô càng không ngừng run rẩy, cô trầm giọng nói: "Để súng xuống."

Giọng nói trầm thấp tuy lạnh nhạt nhưng lại có lực uy hiếp mười phần, trong nháy mắt tiếng súng thu "rắc rắc " vang lên bên tai.

Toàn thân Phó Ngôn Bác một thân trang phục cao quý, khuôn mặt hiền lành trầm tĩnh ôn hoà của ông hiện lên nét mặt phức tạp.

"Tôi tới là muốn. . . . . ." Giọng nói khàn khàn sâu sắc của ông còn chưa nói hết, đã bị Mộ Yến Thần lạnh lùng cắt ngang.

"Cô ấy cũng có mấy câu muốn hỏi ông, cho nên nếu như ông cũng có ý định như thế, vậy chúng ta tìm một chỗ khác mà nói chuyện . . . Vé máy bay trở về nước tôi đã đặt xong, nhưng nếu ông không muốn như vậy, muốn đòi lại công lý cho con trai ông thì. . .Không bằng chúng ta có thể tiếp tục giải quyết tại nơi này.”

Lời nói bén nhọn tràn đầy địch ý kia, khiến sắc mặt Phó Ngôn Bác tái nhợt, thân hình chấn động!

Đôi mắt đen của ông nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau thật chặt, tư thế giống như dây leo. Trong đầu như có một viên đạn nổ tung, thật sự rất khó tưởng tượng khi nhìn thấy hai người bọn họ trên "danh nghĩa" là anh em lại có thể ôm nhau thân mật như vậy.

Tác động này đối với ông thật sự là quá lớn.

Nhắm mắt lại, Phó Ngôn Bác hồi tưởng lại một màn sống chết mới vừa xảy ra trên boong thuyền kia, trong lòng vô cùng đau đớn, gật đầu một cái nói giọng khàn khàn: ". . . . . . Được, chúng ta nói chuyện một chút."

Hai bên bàn vuông dài một mét, một cặp cha và con gái bởi vì duyên phận cùng ngồi xuống, Lan Khê tựa sát Mộ Yến Thần, tay nhẹ khoác lên trong khuỷu tay của anh, cô liếc mắt nhìn anh, giống như có thể tiếp thêm cho mình can đảm.

"Con muốn. . . . . . Muốn nói với ba chuyện gì?" Trong mắt Phó Ngôn Bác tràn đầy đau xót và từ ái, chậm rãi hỏi cô.

Hàng mi thật dài rũ xuống, khi ngước lên ánh mắt đã thanh thản, Lan Khê khẽ hỏi: "Tôi muốn biết năm đó, ông và mẹ tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Thân hình Phó Ngôn Bác cứng đờ.

Do dự mất một lúc sau, ông gỡ mắt kính trên sống mũi xuống, giống như muốn cho mình nhìn càng thêm rõ ràng một chút, bàn tay loay hoay với gọng kiếng khàn giọng mở miệng, trong tiếng nói thấm bi thương: " Khi đó mẹ con. . . . . . Hẳn là đi với ba con tới Anh quốc du lịch, ngày hôm đó khi bà ấy bước ra khách sạn Thiên Tòng thì lạc mất ba con, ở trên đường phố Luân Đôn bà ấy lòng vòng hai giờ cũng không tìm được đường. Bà ấy không muốn tìm cảnh sát, thậm chí không muốn giao tiếp với người khác, ngồi một mình ở trên quảng trường nhìn suối phun đến khi mặt trời lặn. . . . . . Sau đó thì gặp được ta. Chúng ta chưa tính là vừa thấy đã yêu, chỉ là hôm đó ngẫu nhiên rảnh rỗi, ta hàn huyên với bà ấy hồi lâu, cho đến khi hoàng hôn trời tối thật sự mới phát hiện bà ấy không nhà để về. Ta. . . . . ."

Câu nói kế tiếp Phó Ngôn Bác nói không được, chỉ nhìn chằm chằm mặt bàn cố gắng nhớ lại tình hình năm đó, hốc mắt ửng đỏ.

Ông giơ tay vuốt sống mũi, nói tiếp: "Khi đó có lẽ ta điên rồi, không hỏi lai lịch xuất xứ của bà ấy, mang theo bà ấy ở Luân Đôn chơi quên cả đất trời hai ngày, cho đến ngày thứ ba qua báo chí địa phương mới biết tin ba con tìm kiếm bà ấy khắp nơi. Ta biết đời sống hôn nhân của bà ấy cũng không vui vẻ, ta cũng giống vậy. Bà ấy hỏi ta bà ấy có thể ở lại Luân Đôn với ta hay không, bà ấy sẽ không trở về Trung Quốc nữa, ta suy tính thật lâu còn cự tuyệt. . . . . . Lúc ấy ta đã có gia đình và con trai, không muốn từ bỏ cũng không thể từ bỏ, ta bảo bà ấy theo cha con trở về nước tiếp tục cuộc sống tốt đẹp trước đây, bà ấy lại nói bà yêu ta."

Lau mắt kiếng thêm lần nữa rồi đeo lên, trong mắt Phó Ngôn Bác lộ ra tơ máu, nhìn Lan Khê, tuy đã cách hơn hai mươi năm nhưng ông vẫn nhớ, khuôn mặt cô và Tô Nhiễm Nguyệt cơ hồ giống nhau như đúc, ông nói giọng khàn khàn: "Quá yêu là không thể nào tiếp tục, ta vẫn luôn cảm thấy như vậy, cho nên lúc đó cho dù ta cũng rất thích bà ấy, nhưng ta vẫn để bà ấy đi. Ta tự mình đưa bà ấy về khách sạn, ta nói với cha con là ta thấy bà ấy ở dưới cầu đá, nhắc cha con sau này nhớ chăm sóc bà ấy thật tốt. . . . . . Ta hoàn toàn không biết lúc đó bà ấy đã có thai, cho đến đoạn thời gian trước anh ta( Mộ Yến Thần) tìm đến. . . " Ông liếc mắt nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Mộ Yến Thần, nói tiếp, "Chuyện này ta biết quá muộn, cũng không cách nào làm tròn trách nhiệm của người cha, còn có. . . . . . Ta rất xin lỗi khiến Kerr làm con bị thương, ta ở đây thay nó nói xin lỗi với con, nó không phải cố ý, nó chỉ là yêu Rella quá sâu đậm mà thôi."

Nói tới chỗ này trong con ngươi Phó Ngôn Bác lóe lên một tia đau đớn, đưa tay muốn vịn Lan Khê.

"Con có thể tha thứ cho nó không? Sự kiện năm đó đả kích đối với nó quá lớn, nó không tiếp thu nổi chuyện mình phải vĩnh viễn xa cách người mình yêu nhất," Giọng nói của ông run run, trong mắt mơ hồ có lệ, "Mấy năm nay, mỗi lần ta và mẹ nó đề cập đến chuyện muốn nó tìm đối tượng khác để kết hôn thì nó đều giận dữ, nó không giống như con. . . . . . Con hãy bỏ qua cho nó, nó là anh ruột con. . . . . ."

Anh ruột.

Cô đang tựa vào ngực Mộ Yến Thần, nghe đến từ này, bóng dáng Lan Khê bỗng lung lay, đôi mắt trong veo thoáng qua một tia yếu ớt.

Cô ngẩng đầu lên nói, giọng khàn khàn: "Anh ta biết chuyện bản thân phải xa cách vĩnh viễn với người yêu là thống khổ, vậy Phó tiên sinh, ngài có biết không?" Một giọt lệ rớt xuống, Lan Khê nhìn ông chằm chằm: "Đã qua nhiều năm như vậy, ngài có lúc nào nghĩ tới mẹ tôi hay không?"

Nỗi đau lan tràn trong lòng, Phó Ngôn Bác cúi đầu, cổ họng cũng bị chua xót ngăn lại.

Mộ Yến Thần ôm thật chặt người trong ngực, trong mắt ánh sâu thẳm cuồn cuộn cảm xúc sâu sắc, anh cúi xuống hôn lên trán cô, như muốn để ấm áp bản thân sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô.

"Phó tiên sinh, người xem," Lan Khê cố nén không để cho nước mắt rơi xuống, nói tiếp, "Người đàn ông này cũng là người yêu của tôi, đúng là tại Trung Quốc, quan hệ đặc thù của chúng tôi không cho phép chúng tôi được ở cùng nhau khắp nơi, anh ấy đi Luân Đôn tìm ông không phải muốn ông phải nhận lại tôi, anh ấy chỉ không muốn khi tôi biết sự thật chúng tôi không phải anh em ruột, đồng thời anh ấy biết ở trên đời này tôi vốn là một cô nhi không ai muốn phải khổ sở. . . Phó tiên sinh ngài xem, đây chính là yêu mà anh ấy cho tôi, nhưng ông thì sao, ông luôn miệng nói yêu mẹ tôi, vậy ông đã cho mẹ tôi được cái gì?"

"Bây giờ tôi cũng không quan tâm ông có muốn nhận lại tôi hay không, lo lắng hiện nay của tôi là chờ khi tôi trở về, tôi sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện với ba tôi, làm như thế nào để bào chữa cho mẹ tôi. Khi tôi đưa Mộ Yến Thần đến viếng mộ phần của mẹ tôi, tôi sẽ nói đã thấy ông, nhưng cũng chỉ là gặp qua ông mà thôi, từ đó về sau chân trời cách biệt không gặp lại nhau! Tôi thật sự vô cùng sợ mẹ tôi thương tâm! !"

Nước mắt tuôn xuống, thân hình bởi vì kích động mà run rẩy kịch liệt, những giọt nước mắt trong suốt rơi đầy gò má.

Trong lòng đau khổ không thể nói thành lời, cô chỉ có thể níu chặt cánh tay Mộ Yến Thần .

"Có điều tôi vẫn cám ơn ông, " Lan Khê nghẹn ngào nói, "Cám ơn vì sự hiện của ông, để chúng ta có thể gặp nhau. Tuy rằng đau khổ một chút, nhưng tổng so với chúng ta không thể ở chung một chỗ vẫn tốt hơn nhiều lắm."

Cô nhẹ nhàng đứng lên, kéo tay Mộ Yến Thần, run giọng nói: “Phó tiên sinh chúng tôi phải đi rồi, sau khi chúng tôi rời khỏi Luân Đôn có lẽ cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, cho nên. . . . . . Từ biệt ở đây thôi."

Cô khẽ thốt mấy chữ, nghe cô nói trong lòng Phó Ngôn Bác chấn động! !

Lan Khê lui về phía sau, bàn tay của Phó Ngôn Bác trông giống như biết số mệnh chui vào ngực ông, như muốn chặn lại nỗi đau bị xé toang trong lòng. . .

Ông đột nhiên đứng lên, run giọng hô: "Con gái, con chờ một chút, đợi đã nào...! !"

Truyện Chữ Hay